12. Đột Nhiên Chuyển Chính Thức
Lý Tiều Thường ở phía sau nhìn mọi việc mà không nói lời nào, liền cũng đi theo mọi người vào trong. Ngũ đại nhân nhìn thấy Lý Tiều Thường đã đến thì không chút hàm hồ, lập tức đứng dậy nghênh đón. Bên cạnh còn có Tất Tướng Quân, người ngày ấy đã vội vã rời đi.
"Khánh Hoa Vương điện hạ mời ngài ngồi trên. Tất Tướng Quân quả là thần thám, hôm nay liền bắt được hung phạm." Lời vỗ mông ngựa⁽¹⁾ này quả thực rất vang, nhưng Lý Tiều Thường một chút cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn Tất Tướng Quân, chờ đợi hắn trả lời.
Chưa chờ Tất Tướng Quân nói chuyện, Ngũ đại nhân đã đoạt lời: "Tất Tướng Quân tra được Mục lão tiên sinh chết vì độc hoa mẫu đơn, và cũng tra được mấy ngày trước nhị thiếu gia Mục phủ từng ở Thanh Khê Hoa Phường Thành Tây mua sắm loại hoa này."
"Tất Tướng Quân quả nhiên danh bất hư truyền, ngắn ngủi hai ngày liền bắt được hung phạm. Bổn vương thật muốn góp lời cùng hoàng huynh, nói vài câu tốt cho Tất Tướng Quân."
Tất Thạch Nham chỉ khẽ mỉm cười, hướng Lý Tiều Thường hành lễ.
"Bổn vương rất tò mò, Mục Nguyên An vì sao phải sát hại gia phụ?"
"Ti chức⁽²⁾ tra được nửa tháng trước Mục Nguyên An từng lưu luyến một ca cơ tên là Mi Liễu Âm ở Túy Phương, nhiều lần ngủ lại và còn nói thẳng nhất định phải cưới nữ tử này. Nhưng Mục lão tiên sinh lại không đồng tình cách làm này. Mấy ngày sau, Mi Liễu Âm liền gả cho một nông phu khác làm vợ. Mục Nguyên An trong lòng ghi hận, cảm thấy là gia phụ đã khiến Mi Liễu Âm cùng mình đường ai nấy đi, liền ra tay hạ độc."
"Hôn quan! Hôn quan! Không phải như thế! Ta không có giết phụ thân ta..." Mục Nguyên An ở bên cạnh không ngừng mắng chửi Ngũ đại nhân cùng Tất Tướng Quân, từng câu từng chữ đều là lời biện giải, trong giọng nói không thiếu sự phẫn nộ. Nếu không có Bộ Khoái ngăn lại, hắn chắc chắn đã xông lên múa may nắm đấm.
Tất Thạch Nham đi đến bên cạnh Mục Nguyên An, giơ tay lên tặng ngay một cái bạt tai vang dội: "Làm càn!" Tiếng này không chỉ đánh trúng Mục Nguyên An, mà còn khiếp sợ cả bốn bề, không ai dám phản bác.
Lúc này, ánh mắt Lâm Tam Thần vẫn luôn ra hiệu làm Trường Nhai không nên tùy tiện xuất đầu. Trường Nhai chỉ đành thở dài một hơi, nhìn Lý Tiều Thường lại phe phẩy chỉ phiến. May mắn còn có vị Vương gia này ở đây, nếu không nàng chắc chắn một câu cũng không nói được.
"Ngươi ở ngày người chết tử vong đã đặt cánh hoa ở sau bếp, rồi đi Thanh Nguyệt Lâu uống rượu. Mua rượu xong liền vào phòng một đêm không ra. Ngươi vốn thích uống rượu, vì sao lại bỏ số tiền lớn mua vò rượu không tốt lắm kia, lại còn thái độ khác thường vào phòng uống một mình. Nhất định là hạ độc xong trong lòng bất an gây ra!"
"Ngươi, ngươi..." Mục Nguyên An còn chưa nói hết lời.
"Ngũ đại nhân, ngài nói án này nên phán như thế nào?"
"Tất Tướng Quân, án này còn chưa thẩm (xét xử) xong, sao có thể liền trực tiếp kết tội?"
Tất Thạch Nham nghe được lời Lâm Trường Nhai nói thì rất sinh khí.
"Ngươi là người phương nào? Một nữ tử vì sao lại ở đây?"
Ngũ đại nhân tiến lên giải thích: "Tướng Quân, đây là Bộ Khoái của bổn phủ⁽³⁾, tên gọi Lâm Trường Nhai."
"Lớn mật Ngũ Viên (Ngũ đại nhân)! Làm gì có nữ tử làm quan việc!" Tất Thạch Nham đối với việc Trường Nhai là Bộ Khoái tỏ ra bất mãn vô cùng.
"Tất Tướng Quân, bổn triều chưa từng có một luật pháp nào quy định nữ tử không thể làm quan. Huống chi, Lâm Trường Nhai là người bổn vương sai khiến." Lý Tiều Thường lại ra mặt bảo vệ Trường Nhai.
Tuy rằng Lăng Thành xa xôi, nhưng Lâm Tam Thần vẫn luôn lo lắng cho Lâm Trường Nhai, sợ có một ngày sẽ có quan lớn tới định tội nàng. Chức quan của Trường Nhai vẫn luôn là ngoại quải⁽⁴⁾, không thuộc về bổn chức của Phủ Nha, lấy mà cũng không phải bổng lộc chính thức của triều đình. Có thể nói, nàng thuộc về dạng "lâm thời công". Hiện tại có Vương Gia bảo đảm, vị Ngũ đại nhân này rốt cuộc có thể không còn tham một nửa tiền công của Trường Nhai nữa.
"Nếu Khánh Hoa Vương điện hạ nói không sai, hạ quan tự nhiên tuân mệnh." Tất Thạch Nham hôm qua vừa nhận được hồi âm của An Bình Vương, yêu cầu không thể công nhiên là địch với Khánh Hoa Vương, hơn nữa cần mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. "Bất quá Vương Gia, bổn án hung thủ đã hiện hành rồi, ti chức chỉ là hy vọng Ngũ đại nhân mau chóng quyết đoán, để ti chức có thể nhanh chóng phục mệnh với An Bình Vương."
"Bổn vương cũng muốn mau chóng khởi hành, đi Biện Kinh phục mệnh cùng hoàng huynh." Lý Tiều Thường nghe Tất Thạch Nham nhắc đến An Bình Vương, cũng chỉ đành dọn Hoàng Thượng ra đối phó.
"Vương gia nếu đối với án này còn có nghi hoặc, không bằng như thế này, bản quan trước hết bắt giữ Mục Nguyên An. Ngày mai, giờ Thân (khoảng 3 giờ chiều) sẽ thẩm Mục Nguyên An tại đại đường phía trên như thế nào? Nếu chứng cứ vô cùng xác thực tất nhiên sẽ phán Mục Nguyên An tử hình. Nếu hung phạm còn có người khác, cũng tốt cấp bách tính một công đạo." Ngũ đại nhân lưng đầy mồ hôi, hai đầu không thể đắc tội, chỉ có thể dùng cách chiết trung (5) này. Chính là trong lòng ông ta hiểu rõ: "Ngày mai nếu hung phạm không phải Mục Nguyên An, cũng chỉ có thể là Mục Nguyên An."
Trường Nhai cùng Lâm Tam Thần hai người tới Tế Thế Đường. Hiện tại nơi này gần như có đại bộ phận bách tính Lăng Thành tới, nghiêm túc mà xếp hàng. Phía trước chính là Mục Nguyên Ninh. Hắn dường như còn chưa biết chuyện Mục Nguyên An bị bắt, vẫn như cũ tự mình bắt mạch kê đơn cho người khác, chuyện gì bên tai đều phảng phất không nghe thấy gì.
"Người thật nhiều a. Việc chữa bệnh từ thiện này nếu mà ngừng thì không được đâu" Lâm Tam Thần giống như có chút may mắn khi người bị bắt là Mục Nguyên An, và cũng hy vọng thật sự là Mục Nguyên An.
"Hắn là một hảo đại phu." Lâm Trường Nhai nhìn Mục Nguyên Ninh lắc đầu, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng cũng không hiểu người như thế làm sao lại đi sai bước nhầm.
Lâm Tam Thần không biết Trường Nhai đang suy nghĩ gì, cũng không biết Trường Nhai thật ra đã biết hung thủ là ai, càng không biết sự không đành lòng trong lòng nàng. Nhìn thấy Trường Nhai xoay người bỏ đi, hắn liền chạy chậm theo sau, dò hỏi Trường Nhai muốn đi đâu. Trường Nhai chỉ nói: "Đi tìm Mi Liễu Âm."
"Ngươi là muốn lật lại bản án cho Mục Nguyên An?" Lâm Tam Thần buột miệng thốt ra. Trường Nhai nhìn Lâm Tam Thần: "Tam ca, chúng ta là Bộ Khoái."
======================
【Chú thích】
(1) lời vỗ mông ngựa: lời nịnh hót, tâng bốc, xu nịnh.
(2) ti chức: là chức quan nhỏ bé, hay tự xưng khiêm nhường của người có chức vụ thấp trong thư từ, tấu sớ hoặc đối thoại cung đình.
(3) bổn phủ: ở đây chỉ Trường Nhai là nhân viên của cái phủ này á.
(4) ngoại quải: không phải chức danh chính thức trong hệ thống quan lại, người được trao danh vị hoặc chức danh mang tính danh dự, để làm việc đặc biệt hoặc tạm thời kiêm nhiệm, nhưng không có quyền lực, bổng lộc, hay biên chế thực sự.
(5) chiết trung: chọn lọc phần tốt nhất từ nhiều phía để tạo ra giải pháp mới, hợp lý hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro