Tiểu Du bên má đột nhiên cảm nhận được một cỗ nóng bức dần lan đến đây, chỉ im lặng quay đầu nhìn đi nơi khác, không trả lời
"Du, ngươi mặt thiêu rồi, còn nói không có?". Này một cái rõ ràng như vậy phản ứng, Tiểu Thụy làm sao có thể nhìn không ra đây.
"Ta không biết". Tiểu Du chỉ đơn giản nói ba chữ, đưa tay lên che lại mặt của bản thân.
Tiểu Thụy âm thầm cười một cái, sau mới đưa tay vỗ vào người bên cạnh trên đầu vai.
"Không cần lo lắng, ta cũng không kỳ quái ngươi này đó hướng sở thích, chỉ là có điều đã nghĩ thông suốt mà thôi. Du, ngươi trong lòng đối tượng kia là Tiểu Bạch sao?". Tiểu Thụy thăm dò lại gần một chút.
Kỳ thật, nàng không hề để tâm tới này đó thế gian đặt ra luân thường đạo lý, nếu là nữ nhân thì thế nào, nếu là nam nhân thì đã sao, cũng đều là một cái sinh mạng tồn tại ở giữa thế gian hỗn loạn này, chỉ cần là sinh mệnh tất nhiên sẽ sinh ra thất tình lục dục, càng là con người thì hiển nhiên phải có hỉ nộ ái ố, một người thật lòng dụng tâm yêu thích một người, như vậy câu chuyện tốt đẹp biết bao. Chẳng cần màng tới ngươi là nam nhân lại là nữ nhân, nếu như yêu thích người nào đó, vậy thì đã làm sao, chỉ là do tâm thức của người đó dẫn dắt, càng không phải do cỗ thể xác này dẫn dắt mới đúng. Hơn nữa, nhân sinh ngắn ngủi, chỉ hy vọng có thể cùng người trong lòng bình an trải qua, có phải chỉ cần có một người bản thân để tâm, chỉ muốn cùng đối phương đi đến khi đã nằm xuống quan tài? Vậy thì còn màng chi đến là nam lại là nữ đâu!
"Ngươi đừng lại hỏi, phiền chết rồi nha!". Tiểu Du cau mày, cằn nhằn một hồi. Này cái quỷ, là thấy nàng hiện tại chưa đủ phiền, muốn lại cho nàng thêm củi vào lò sao?
"Du, ngươi nếu là yêu thích Tiểu Bạch, vậy liền phải cùng hắn bày tỏ ngươi tâm ý. Tiểu Bạch a, ngươi đều biết hắn đối luyến ái sự tình trước nay đều thụ động ngây ngốc, ngươi nếu không chủ động, chỉ sợ thuyền qua rồi sẽ không còn chuyến nào nữa lại để ngươi bước lên, cứ như vậy mà bỏ lỡ một đoạn nhân duyên lẽ ra đẹp đẽ". Tiểu Thụy nhìn về phía xa, ánh mắt trầm xuống. Nàng có thể cho Tiểu Du khích lệ mấy câu, vậy còn bản thân đâu, ai sẽ khích lệ nàng đây?
"Nhưng là ngươi còn không biết, Tiểu Bạch hắn cùng...!". Tiểu Du sinh khí quay đầu lại, mới chỉ vừa phàn nàn một nửa chưa nói hết câu thì đã dừng lại, chỉ thấy nàng đôi mắt hơi mở to, suýt chút nữa thì đã đem việc không nên nói đều nói ra rồi.
"Tiểu Bạch hắn thế nào?". Tiểu Thụy thắc mắc, nàng đợi nghe hết câu, nhưng lại không ngờ đứt gãy giữa đường, chỉ tò mò rằng những lời tiếp theo đó sẽ nói đến điều gì.
"Không gì". Tiểu Du rất nhanh nhảy xuống tàn cây, hai bước thành một bước, chạy trối chết.
"Du, ngươi nhưng phải nhớ ta này lời nói a!". Tiểu Thụy nhìn xem bóng lưng hỗn loạn của người phía xa liền bất giác đắc ý, xem ra nàng phải đi tìm Tiểu Hắc mau chóng xem thử ngày nào tốt lành thôi.
Thời gian lại chạy nhanh qua đi hai ngày.
Tiểu Bạch hai ngày này thu xếp hoàn hảo xong Tố Phượng Di trạng thái, liền mới có tâm đi để ý một việc. Hai ngày này, ngoại trừ như thường lệ nàng cùng Tiểu Hắc, Tiểu Thụy gặp mặt, ngẫu nhiên sẽ cùng bọn họ ăn cơm, nhưng là toàn bộ thời gian đều chưa từng nhìn thấy Tiểu Du.
Tiểu Bạch ngẫu nhiên ở giữa bữa cơm hỏi thăm thử Tiểu Thụy cùng Tiểu Hắc, hỏi ra mới biết, Tiểu Thụy cùng nàng nói rằng ngày hôm đó cùng Tiểu Du trò chuyện một hồi sau người chạy mất thì từ đó cũng không còn nhìn thấy hắn nữa.
Tiểu Bạch quả thực cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Du nàng xưa nay tuy rằng chính là kẻ đôi chân biết đi biết chạy sẽ không chịu ngồi yên một chỗ quá lâu, nhưng cũng sẽ không nói mất tích liền mất tích không biết tăm hơi, tuy rằng ở một số lần làm công vụ khi đi thực lâu mấy tháng, nhưng cũng sẽ phóng túng bản thân giữa đường chạy trở về mấy lần, tuyệt đối không thiếu được tin tức của nàng. Vậy thì cớ sao này không nói không rằng hai ngày qua một chút tin tức cũng đều không có đâu?
Tiểu Bạch buổi chiều ngày hôm đó ở trong hoàng cung đi dạo qua mấy lần, mọi ngõ ngách đều nhìn kỹ lưỡng, chỉ lo ngại bản thân sơ suất sẽ bỏ lỡ nơi nào đó cơ hội tìm ra người kia. Ngày hôm đó giữa các nàng phát sinh chuyện đó còn chưa có nói rõ ràng. Chỉ là một câu đa tạ đàng hoàn còn không có nghe tới liền người đã chạy mất dạng rồi.
Một buổi chiều rất nhanh chạy tới rồi mặt trời xuống núi. Tiểu Bạch còn không nghĩ sẽ dừng lại tìm kiếm, này cơm tối cũng bị nàng bỏ qua, đi từ buổi chiều bước chân chưa hề nghỉ ngơi lấy một lần. Cho tới khi hoàng cung nơi nơi thắp sáng đèn, một toán lại một toán người gấp gáp hối hả chạy loạn các nơi tìm kiếm nàng, sau đó lại chính là để Hàm Vi vui mừng ra mặt tìm tới rồi nàng.
Tiểu Bạch lúc này mới đồng ý trở lại Minh Hòa điện. Sau khi tắm gội lại dùng cơm tối.
Tiểu Bạch ngồi ở nội điện để ngay ngắn bản tấu chương cuối cùng được phê duyệt xong, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đêm nay ảm đạm, lượn lờ còn có sương mù ẩm ướt. Nhìn xem trời đã khuya như vậy, nghe xong Lục Hạ từ Phượng Hoa cung trở lại nói qua tình hình của Tố Phượng Di không đáng ngại, nàng tuy là thể trạng còn hư nhược, nhưng đã khá hơn nhiều lắm, sau khi ăn xong dược thì đã ngủ rồi. Tiểu Bạch thấy như vậy, liền nghĩ cũng không cần đi rồi Phượng Hoa cung nữa làm gì.
Giờ tý tam khắc.
Minh Hòa điện sau khi thổi tắt đèn liền lâm vào hôn ám màn đêm.
Đột nhiên ở hướng về phía đông cửa thành của đại nội hoàng cung lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy rất nhanh rất nhanh.
"Là kẻ nào? Lập tức dừng lại!".
Một toán trực phục cổng thành thị vệ gật gù ngáy ngủ, tinh thần uể oải từ xa nghe thấy được tiếng vó ngựa dồn dập đến gần trong gang tất, cho tới khi bọn họ phát giác ra có người xông tới liền trong nháy mắt bừng tỉnh trở lại, xách theo thương đao chạy ra chặn đường.
Thấy người tới còn giống như sẽ không chịu dừng lại như vậy, thị vệ lập thành một trận phòng tuyến kiên cố, toàn bộ đồng thời chỉa thẳng mũi thương về phía trước, tạo thành một cái đúng nghĩa hàng rào thịt người.
Vừa tiến tới như vũ bão một cái tuấn mã đột ngột cảm thấy dây cương bị siết lại chặt đến mức thì giống như đầu thân đứt lìa, chịu không nổi đau đớn liền rống lên một tràn lập tức trượt dài giảm tốc độ, tới cuối cùng bật dậy đứng thẳng lên sau rơi xuống xoay hai vòng mới có thể hoàn toàn dừng lại.
"Người tới là kẻ nào to gan như vậy, trời khuya còn muốn rời khỏi hoàng cung!?". Một cái thủ lĩnh thị vệ đứng ra làm đúng chức trách của hắn.
Người kia ngồi trên lưng ngựa, mặc một tầng dày dặn y phục, bên ngoài còn ở đắp thêm một tầng phủ đầu phi phong, vốn dĩ không có cách nào nhận diện hắn, nhưng là xem y phục chất liệu cùng tư thái, có lẽ cũng là thân phận tôn quý, không thể là đạo tặc, mới không có đạo tặc nào ngu dốt đến mức trộm đồ xong còn chạy tới bọn họ thị vệ đây trước mặt như là càng giống như lạy ông tôi ở bụi này đi. Nhưng là càng khó hiểu nếu như là một cái hoàng thất thân quyến, bởi vì trong cung từ xưa đã có luật tất cả thân quyến buổi chiều toàn bộ đều phải rời hoàng cung, nếu có lệnh triệu kiến, vậy bên thành môn sẽ cho công văn mang tới đây, sau đó theo dõi cùng đối chiếu thời điểm mà người kia rời khỏi cung, đây là để kiểm soát tất thảy nhân khẩu ra vào trong cung. Nếu là rời khỏi không mang theo lệnh chỉ hay thẻ bài, càng là không có cách nào rời khỏi cung.
Đối phương đối mặt với thị vệ còn là vô cùng bình tĩnh, nhưng là kỳ lạ từ đầu tới cuối chưa hề lên tiếng nói cái gì. Sau đó chỉ thấy người từ trong bao y lấy ra thứ gì đó ném tới rồi cái thủ lĩnh thị vệ trên người.
"Nô tài thỉnh an hoàng thượng, nô tài không biết là người, hiện tại lập tức thì mở cửa!". Thủ lĩnh thị vệ nhận ra thứ đồ vật bị ném tới là một tấm chói mắt ngọc bài, vừa trơn vừa lạnh, trong suốt óng ánh, đẹp mắt vô cùng, trên ngọc bài có đề chữ "Đại Ý Hoàng Đế Hiện Quốc", hắn bị dọa tới có chút ngây dại, mới là trong nháy mắt quỳ xuống hành lễ.
"Mở cửa!". Thủ lĩnh kia quay đầu hạ lệnh.
Không phải đợi lâu, toán thị vệ lập thành trận phòng thủ kia tức thì di tản tránh sang hai bên, chừa ra một thông đạo rộng rãi ở trung tâm, tất cả đồng loạt hạ quỳ, cúi đầu hành lễ.
Tiểu Bạch sau khi thu hồi ngọc bài, cũng không thấy nói câu gì, kéo dây cương làm con ngựa đảo vài bước xong liền rất nhanh lao chạy đi.
Bóng dáng ẩn hiện sau khi ra khỏi cửa thành liền xuyên thẳng vào trong màn đêm sương mù dày đặc, biến mất vô tung vô ảnh.
...
Buổi trưa của ngày này thời tiết dường như cũng không quá tệ. Trên đầu tuy rằng vần vũ, giống như sắp có mưa lớn, nhưng là có làm sao từ buổi sáng đến hiện tại cũng đều không thấy được một giọt mưa nào.
Thường thường sẽ thổi quét qua một trận gió lớn, cát bụi cùng cây cối cũng bị thổi nghiên ngã mù mịt.
Tiểu Bạch cưỡi ngựa đi suốt một đêm chưa từng dừng lại. Ngày hôm qua nàng đi tìm khắp một vòng hoàng cung, tuy rằng không thấy được Tiểu Du, nhưng là ở khi trở lại Tự Tố cung nhìn thêm một lần lại chạm mặt Vương Dĩ Cơ, nàng cùng bản thân nói mơ hồ nhìn thấy Tiểu Du mang theo bao y dùng khinh công chạy đi về hướng cửa thành, có lẽ là đã rời khỏi cung rồi.
Tiểu Bạch nghe xong liền chau mày, Tiểu Du lần này quả thực suy nghĩ quá cảm tính, còn không màng tới dụng khinh công ở đây khả năng còn bị kẻ khác bắt gặp, càng thêm rước về tới không ít rắc rối. Hơn hết thái độ của nàng từ ngày hôm đó trở lại đây rất kỳ lạ, các nàng cãi nhau lần đó tới nay Tiểu Du thông thường yêu thích chạy tới tìm bản thân gây cãi mấy câu, nhưng là lúc sau ngoại trừ bản thân thì những người khác đều có thể nhìn thấy nàng. Tiểu Bạch càng nghĩ càng hỗn loạn, cuối cùng chính là hạ quyết tâm tìm Tiểu Du hỏi cho ra lẽ.
Bản thân cũng không rõ Tiểu Du rốt cuộc rời khỏi cung là đã đi nơi nào, thiên hạ như vậy rộng lớn, nàng lại có thân thủ không tầm thường, thì giống như là mò kim đáy bể. Nhưng là ở chung nhiều năm như vậy, có lẽ còn yên tâm rằng bản thân còn hiểu được người kia tư tưởng. Nàng yêu thích sơn thủy thâm cốc cảnh sắc, có lẽ còn sẽ chạy đi những nơi như vậy.
Tiểu Bạch hướng về phía Đông mà chạy đã nhanh chạy suốt một đêm.
Trước mắt hiện ra một tiểu trấn, tuy rằng nhỏ, nhưng cũng đủ xem thấy phồn vinh. Nhưng là sau khi tiến vào tiểu trấn, quan sát một hồi, Tiểu Bạch thì giống như nhận thấy điều gì đó, ngay sau đó nghĩ tìm một cái khách điếm trong trấn nghỉ lại liền bị ném ra sau đầu. Trực tiếp dẫn ngựa chạy thẳng ra khỏi trấn, đến ngoại ô cách đó hai dặm ở bên cạnh con sông dừng lại nghỉ ngơi.
Nơi này tuy không bằng phương Bắc lạnh lẽo thấy xương, nhưng là nhiều gió nhiều hàn khí, lại thường xuyên có giông bão, trên bầu trời luôn sẽ có mây đen, những lúc có nắng có thể nói là không đáng kể, trời mưa càng không cần nói đến, mưa đến thất sắc ảm đạm. Những điều này chính là ở lúc đi ngang qua nàng thì nghe thấy được nhân khẩu bên trong tiểu trấn qua lại thảo luận. Nhưng chính là phải có lý do mới để nàng không muốn tìm một cái có mái che đầu bên trong tiểu trấn mà ngược lại thì chạy tới nơi này lấy trời làm chăn lấy đất làm gối mà qua đêm.
Mặt trời xuống núi sau, trời càng thêm âm u, một tiếng sấm rền vang gầm gừ rung động một khoảng rộng lớn đất trời, tiếp theo đó đuổi tới ngàn vạn tia sét lóa mắt không ngừng nhảy loạn. Xung quang đây khu vực súc sinh đều bị dọa sợ chạy loạn khắp nơi. Một trận gió bụi đột ngột thổi qua, Tiểu Bạch đưa cánh tay lên che chắn bụi đất xông thẳng tới trên mặt của nàng, lúc này mới đứng lên, dắt ngựa rời đi tìm một cái sơn động tránh vào.
Không sai biệt lắm, vào giờ Dậu trời liền đổ mưa. Trận này cơn mưa xối xả giống như con thác nước lớn đổ thẳng xuống đỉnh đầu, âm thanh đinh tai nhức óc, bên ngoài hơi nước lan tỏa, khắp nơi trắng xóa. Dường như là còn sợ chưa đủ náo nhiệt, lão thiên gia còn cố ý cười lớn, tạo thành vài tiếng sấm chớp dữ dội.
Tiểu Bạch vừa vặn trước khi trời mưa tìm được sơn động lánh vào, cũng vừa đốt xong rồi lửa. Ở trước sơn động khi bước vào nhặt được một cái tiểu thố tử vừa mới chết, liền như vậy cũng không cần ở bên ngoài màn mưa lăn lộn tìm bữa tối rồi đi.
Đúng lúc nàng vừa lấy ra thịt thỏ nấu chín, bên tai thế nhưng lại nghe được một loạt âm thanh khác thường. Tiểu Bạch cảm thấy kỳ lạ, này ở một cái trận mưa như vậy long trời lở đất, lại có kẻ nào ngu ngốc chạy ra bên ngoài đây?
Tiểu Bạch đem tầng phi phong mặc tốt, không ngại bên ngoài một trận thiên hôn địa ám, trực tiếp đi vào trong màn mưa.
Giọt mưa rất nặng, đánh vào trên da thịt đau nhói, vừa lạnh vừa tê. Hơi nước đập vào trong tầm mắt, nước mưa liên tục rơi xuống mặt, dưới chân địa thế không bằng phẳng, muốn vững vàng bước đi cũng thực không phải chuyện dễ dàng. Tiểu Bạch lần theo âm thanh kia đi tới càng lúc càng gần. Cho tới khi nàng đứng ở bên cạnh một cái rãnh nhìn qua thực hiểm trở vực sâu, cúi đầu nhìn đi xuống, lại không ngờ thì nhìn thấy một người, đối phương giống như còn ở bị thương, bởi vì trên đỉnh đầu là hư không, liền như vậy bị cơn mưa trực tiếp dội thẳng xuống thân thể, mặt đất bên dưới đối phương tràn ra một mảng lớn đỏ tươi, dòng nước đỏ theo khe vực chảy xuống dưới, giống như một con suối nhỏ.
Đối phương y phục xem qua đơn bạc, ở trong màn mưa tầm nhìn hạn chế, Tiểu Bạch không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương. Người còn ở thống khổ rên rỉ, đứt quãng yếu ớt kêu ra mấy tiếng. Nhưng là Tiểu Bạch nhận ra, người kia hơi thở suy yếu dần.
Không ngại vách núi hiểm trở, dòng nước khó khăn cản trở, Tiểu Bạch nhìn thấy ở bên cạnh vách đá có dây leo sinh trưởng, này đoạn dây leo thử qua chắc chắn, Tiểu Bạch mới nương theo vách núi, nắm chặt dây leo dùng khinh công trèo xuống dưới.
Thời điểm bước chân giẫm vào vũng nước đỏ tươi kia, một ít tia nước bắn tung tóe, dán vào trên bạch y của nàng, làm ra mấy đóa hồng mai chói mắt.
Tiểu Bạch cúi người đỡ lấy người kia, vừa chạm vào, thân thể của đối phương thực lạnh lại ẩm ướt, này từ đầu đều ở chịu nước mưa, không tránh khỏi hàn khí nhập thể. Đối phương lâm vào hôn mê, này kia đỏ tanh máu tươi là tại vết thương ở giữa bụng chảy ra tới. Xem vết thương ở nơi này trên hết nghiêm trọng ngoài ra những nơi khác cũng đều có vết thương nhỏ nhặt, khó trách máu lại chảy thành con suối nhỏ đi.
Tiểu Bạch cẩn trọng giúp người trở mình, đối phương vừa đem đầu nghiên qua tới, Tiểu Bạch nhất thời nói không thành tiếng.
"Là ngươi!".
-----Hết Chương 144-----
Tác giả: Tiểu Du bị thương rồi, Bạch Đại Nhân có khi nào làm lành chữa... à mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro