Chương 146


Ngày hôm sau buổi sáng, bầu trời vẫn là ảm đạm.

Tiểu Bạch một đêm không ngủ, lại thấy xương cốt có chút đau nhức, này cả đêm nàng chưa từng đổi tư thế, vẫn luôn thẳng lưng ngồi như vậy cho Tiểu Du làm gối dựa hình người. Ban đầu vốn đã nói chỉ dựa một hồi, nhưng sau lại không ngờ Tiểu Du cứ như vậy ngủ cư nhiên ngủ đến mức mê mê man man. Bản thân cũng không nỡ đi đánh thức nàng, lại sợ rằng cử động sẽ ảnh hưởng tới trên người nàng miệng vết thương, thì cứ như vậy trải qua một đêm lạnh lẽo.

Ở khi trời sáng thêm một chút, Tiểu Bạch thì gọi tỉnh lại Tiểu Du, để nàng mặc tốt y phục sau tùy tiện thu dọn, nơi này không nên ở lâu, Diêm Hạ Vu đuổi tới rồi sẽ rất nhanh phát hiện ra tung tích của nàng, nên nhanh một chút trở lại hoàng cung rồi mới tìm kế sách.

Các nàng có hai người, nhưng trước sau cũng chỉ có một con ngựa. Tiểu Du khi đi vẫn là không mang theo thứ gì, cũng không cưỡi ngựa, nơi này hẻo lánh lại có điểm hoang sơ, biết đi nơi nào tìm ngựa đâu? Đành ủy khuất hai người chung một con ngựa mà thôi.

Nàng làm Tiểu Du trước lên ngựa ngồi phía trước, nàng sau đó cũng lên ngựa, Tiểu Du thân thể có điểm hơi gầy, nàng thấp hơn nàng một cái đầu, cơ thể mảnh mai không có lấy mấy lượng thịt liền như vậy mà ngồi gọn ở trong lồng ngực của nàng.

Tiểu Bạch nhấc chân thúc vào bụng ngựa, kéo căng dây cương, con ngựa giống như mũi tên lao thẳng về phía trước. Có lẽ là còn ở mệt mỏi, Tiểu Du vừa lên ngựa chạy được một đoạn thì đã dựa vào trong ngực của nàng mà ngủ quên. Con đường xốc nảy ảnh hưởng tới dường như cũng đã bị nàng cái đệm thịt này ngăn chặn hết, đối phương vẫn nhắm nghiền mắt ngủ say sưa.

Thì hiện tại cùng sau khi đỡ người lên ngựa nàng mới biết, Tiểu Du căn bản không có bao nhiêu trọng, nhẹ đến mức giống như một cái khổng tước lông mao, nàng chưa cần dùng bao nhiêu sức lực thì đối phương đã bị nàng nhấc bổng lên rồi. Trước nay chưa từng có qua da thịt tiếp xúc, Tiểu Bạch vẫn nghĩ Tiểu Du nàng vốn phải da thịt đầy đặn, có xương có thịt con người, nhưng thực tế lại không như trong tưởng tượng của nàng.

Tiểu Du nhiều lần bị bản thân cớ sự liên lụy, nhiều lần bị thương, trải qua sống chết sự tình. Lại sau khi biết được nàng đối nàng là có tâm can, điều này càng làm tới Tiểu Bạch trong lòng nhiều thêm áy náy. Nàng không nghĩ liên lụy bằng hữu, trước nay vẫn yêu độc lai độc vãn, nhưng là trải qua sự việc lớn như vậy, nàng mới nhận thức thì ra, nếu như không có Tiểu Hắc, Tiểu Thụy, Tiểu Du cùng những người khác cho nàng giúp đỡ, có lẽ nàng đã lâm vào tình thế vạn kiếp bất phục rồi đi.

Chỉ là sau một đêm, nàng trạng thức giống như đã thức tỉnh nhiều lắm. Những lời nói của Tiểu Du cũng ít nhiều đánh động nàng suy nghĩ, nhưng là còn có một số nguyên nhân, nàng vẫn chưa dám chắc chắn câu trả lời trong lòng, rốt cuộc bản thân lựa chọn như vậy là đúng là sai?

Chạy nhanh gần một ngày đường, Tiểu Bạch nhận thấy Tiểu Du tình trạng có chút biến xấu, liền nghĩ tìm chỗ nghỉ chân. Khi vừa rẽ hướng chạy vào con đường nhỏ bên ngoài khu rừng, đột nhiên không biết từ đâu một trận cuồng phong thổi táp tới, bụi cát mịt mù, bất ngờ chỉ trong nháy mắt có một luống ám tử ánh sáng lóa mắt đánh thẳng tới các nàng chỗ này, một phát đánh té xuống con ngựa ngã văng ra mấy trượng, lưng ngựa đập vào một cái thân cây lập tức gãy làm đôi, chết ngay tức khắc. Tiểu Bạch cùng lúc ôm lấy Tiểu Du cũng trúng một đòn này bị đánh văng ra một hướng khác, ngã xuống trên đất, khi ngã xuống Tiểu Bạch đã xoay người, cả cơ thể đỡ ở phía dưới của Tiểu Du, đưa lưng về phía mặt đất, một trận tiếp xúc, lồng ngực giống như bị kéo căng ra hết cỡ, rung rẩy không ngừng, cuối cùng phun ra một ngụm máu. Tiểu Du may mắn có nàng làm đệm thịt, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

"Tiểu Bạch!".

"Tiểu Bạch ngươi thế nào!?".

Tiểu Du tỉnh lại trước đó, khi ngã xuống nàng biết được đối phương cố ý bảo hộ nàng an toàn, trong tâm không chịu được lo sợ tới mức rung rẩy lợi hại.

Tiểu Bạch được Tiểu Du dìu ngồi dậy, bên khóe miệng một vệt máu kéo dài chảy xuống cằm phi thường chói mắt. Chỉ thấy nàng xua tay tỏ ý bản thân không có gì, không cần lo lắng. Sau đó mới ngẩn đầu đi tìm kiếm nguyên nhân vụ việc.

Ở trước mặt các nàng, một đôi đẹp mắt mềm mại đôi chân dần rơi xuống, sau cùng là chạm tới mặt đất, dưới chân không mang hài, trắng trẻo thanh thuần đôi chân giẫm trên cát bụi nhưng không hề bị vấy bẩn bởi khói bụi nhân gian.

Tử sa y màu tím bị thổi bay trong gió, uyển chuyển nhẹ nhàng, bao bọc lấy một cỗ hoàn mỹ thân thể. Trương quen thuộc khuông mặt cũng bởi vì bị bụi cát phủ mờ, ẩn hiện giữa bầu trời quang đãng dần.

"Như vậy trốn thực kỹ, bản vương thiếu chút cũng đã bị các ngươi qua mặt. Lần này xem các ngươi còn nơi nào trốn tránh!". Diêm Hạ Vu vẫn là đuổi kịp rồi tới đây. Thần sắc của nàng có điểm xấu, biểu hiện không có mấy giống như ngày thường cười mỉa mai bộ dáng kia, lần này là đích thị tức giận đến cực điểm.

"Du, ngươi trước chạy, ta cho ngươi hỗ trợ". Tiểu Bạch lúc này con ngươi co lại, tiến lên phía trước chắn ở trước mặt của Tiểu Du, thật nhỏ nhẹ nói chỉ đủ các nàng hai người nghe thấy.

"Muốn đi phải cùng đi!". Tiểu Du nhất thời hoang mang, người này cư nhiên muốn cho nàng làm tấm khiêng thịt, làm nàng có thời cơ chạy trước. Nhưng là Diêm Hạ Vu như vậy cường thế, người này hiện tại dường như cũng bị thương, làm sao nàng đồng ý bỏ lại đối phương một mình bỏ chạy đâu!

"Ngươi hiện tại bị thương, ở lại cũng cho nàng tìm sơ hở. Ngươi trước đi khỏi, ta phía sau liền nhanh lắm sẽ đuổi tới". Tiểu Bạch ánh mắt di chuyển cho Tiểu Du đánh ý, thì nhắc nhở nàng. Nàng hiện tại bị thương, không có khả năng lại dùng sức, trước mắt chính là dù có ở lại cũng không làm được gì, còn có nguy cơ bị Diêm Hạ Vu phát giác liền sẽ nhắm vào nàng, chỉ lo rằng bản thân sẽ trở tay không kịp, nàng sẽ lại bị thương. Tiểu Bạch trong lời nói không quên đặt thêm điều trấn an ý tứ, này xem như củng cố tinh thân làm đối phương ngoan ngoãn nghe lời mà thôi, thực tế có thể thoát được hay không, bản thân còn chưa dám khẳng định!

"Vương Thượng đại nhân, gây ra cớ sự ngày hôm nay cũng là ta tự làm tự chịu, không liên quan kẻ khác. Ngươi làm Tiểu Du rời đi mới tốt". Tiểu Bạch đối mặt với Diêm Hạ Vu dõng dạc lớn tiếng. Tàn cục này do nàng mà nên, nàng phải có trách nhiệm tới thu dọn, hiện tại người khác bị kéo vào càng nhiều, bản thân nàng lương tâm có nhiều lắm tự trách cùng áy náy nói không hết.

"Cảm miệng! Bản vương bắt các ngươi một kẻ cũng không được thoát!".

Diêm Hạ Vu vừa dứt câu liền không còn chần chừ mà lao tới, nàng tung ra một đòn trảo khí đánh thẳng tới, trảo khí hiển lộ thành một đạo tử sắc khí quang, xé gió mà đi, ở trong không trung kéo ra một tầng âm thanh bị xé rách, nghe đến kinh người.

Tiểu Bạch phản ứng vẫn là nhạy bén, ôm lấy Tiểu Du ở bên cạnh thắt lưng trong nháy mắt thoái lui lại một trượng, kia khí quang vừa đúng lúc đánh vào rồi các nàng mới vừa rồi còn đứng vị trí khi, nổ vang một tiếng, đất đá bắn ra tung tóe, ở trên mặt đất tạo ra một cái hố sâu.

"Du, đi mau!".

Tiểu Bạch dùng chút sức đem Tiểu Du đẩy lùi về phía sau, mắt thấy lại có một đoàn khí quang bay tới, nàng tiến lên xuất ra một chưởng pháp nghênh đón, hai luồng khí quang chạm vào nhau phát sinh một trận đinh tai nhức óc vang trời tiếng nổ mạnh, uy áp phóng ra chấn gãy hàng loạt cây cối xung quanh.

"Đừng nghĩ chạy!".

Diêm Hạ Vu biết được ý định của đối phương, đột nhiên đổi mục tiêu nhắm đến Tiểu Du ở phía sau, giống như cuồng phong bão tố lao tới. Tiểu Bạch không do dự dùng khinh công bắt kịp được động tác của Diêm Hạ Vu, ngay lập tức chắn ngang đường đi của nàng, Diêm Hạ Vu nhận thấy tình hình trước mắt liền trong ánh mắt hiện lên một tia ghét bỏ, xuất ra một chiêu trảo thủ phóng tới, trảo thủ bị bao bọc trong tầng tầng tử sắc khí quang, mấy luồn quang ám luân đảo chạy điên cuồng, giống như một tầng hộ giáp, cho Diêm Hạ Vu tăng cường sát lực chiêu thức, trực tiếp cùng Tiểu Bạch đối đầu.

Tiểu Bạch biểu hiện có điểm khó khăn, này xem ra nếu là Tiểu Du còn bị trúng một đòn, liền không còn cách cứu! Tiểu Bạch trong tích tắc trở mình, vận khí xuống đôi chân, tung người nhảy lên cao, khi Diêm Hạ Vu trảo thủ kia vừa vặn vào trong tầm thế, Tiểu Bạch tung ra một cước, đá thẳng vào cẳng tay của nàng, chiêu thức bị đánh tới đi lệch hướng, Diêm Hạ Vu một chiêu đánh tới trên một cái cứng cáp đại thụ thân cây, chỉ trong phút chóc, vốn dĩ một cái to lớn đồ sộ đại thụ bị xé rách toạc ra làm nhiều mảnh, nát thành mùng cưa bay loạn xạ khắp nơi.

Diêm Hạ Vu xoay người một cái, dưới chân đạp xuống đất lấy đà lao tới Tiểu Bạch bên này, nàng giống như tia chớp bắt được Tiểu Bạch chân trái, bỗng nhiên từ trong không trung hiển diện trước mặt của Tiểu Bạch, đánh ra một cái hôn ám chưởng khí.

Tiểu Bạch nháy mắt ngạc nhiên, nhưng phản xạ nhanh chóng liền đánh tới một quyền thẳng vào trong lòng bàn tay của đối phương, tiếp được một chiêu. Nhưng là bỗng nhiên dưới chân cảm nhận được liên hồi đau nhói, vừa mới đưa mắt nhìn xuống thì mới nhận ra, dưới cẳng chân đã bị Diêm Hạ Vu dùng ra trảo thủ xé ra một miệng máu. Nhưng là chưa kịp để nàng hoàn hồn, vừa mới quay đầu lại đây, đột ngột một kích chấn vào trên ngực của nàng, Tiểu Bạch bị uy áp chấn tới bay xa bốn năm trượng, lồng ngực trước đó chịu thương tổn nay lại bị tấn công, một trận mùi tanh ngọt gỉ sét lan tới cổ họng cùng khoang mũi, khi gặp phải cái tảng đá bị lực cản lại ngã xuống đất, Tiểu Bạch không ngừng thổ huyết, đồng thời máu tươi cũng từ trong mũi chảy trào ra ngoài.

Tiểu Du chạy tới Tiểu Bạch bên cạnh, nàng thực nhanh lao tới, đỡ lấy TIểu Bạch đang bị thương ngồi dậy.

"Tiểu Bạch, ngươi thế nào?".

"Khụ...khụ... Vương Thượng đại nhân, ta rốt cuộc cũng chỉ là phạm vào lẻn vào cấm địa. Tại làm sao, người đối chúng ta đuổi cùng... Khụ khụ... giết tận đây?". Tiểu Bạch khó khăn mới có thể nói hoàn chỉnh một câu, cổ họng của bản thân bị máu tràn tới che lấp, sớm đã thì thào không ra hơi.

"Câm miệng! Ngươi đi vào cấm địa, trộm đan dược, đả thương Minh Giới quỷ binh, làm trái thiên đạo đem cái người còn sống chạy tới Minh Giới. Ngươi một thân đều là tội nghiệt, còn dám làm ra bộ dạng bản thân vô tội như vậy!?". Diêm Hạ Vu sắc diện lạnh lùng, lạnh lùng nói, trong con ngươi giống như phóng ra từng luồng bén nhọn ám khí, dường như còn có thể lấy mạng người a.

"Người chỉ là như vậy, liền nhất quyết đuổi tới không buông tha?". Tiểu Bạch cau mày, bản thân không tin, dù là không còn như trước kia, nhưng Diêm Hạ Vu cũng sẽ không biến thành bộ dạng lãnh khốc vô tình này. Nàng bản tính không xấu, chỉ là có điểm sẽ nóng nảy dễ sinh khí mà thôi.

"Tiểu Bạch, nàng không còn như trước, ngươi cùng nàng nói nhiều chỉ vô dụng!". Tiểu Du ở bên cạnh phóng ra một cái không hài lòng ánh mắt, chỉ thiếu điều muốn cùng nữ nhân trước mặt này liều mạng mới là.

"Phí lời! Các ngươi hôm nay nhất định theo bản vương trở lại Minh Giới mới là!". Diêm Hạ Vu nói xong còn không chút do dự lao thẳng tới tấn công.

Tiểu Bạch trong nháy mắt đánh một chưởng đem Tiểu Du đẩy ra, bản thân cũng nghiêng người tránh ra, Diêm Hạ Vu chiêu này đánh trúng rồi phía sau lưng Tiểu Bạch lộ ra phần đất, trảo rách toạc một đường rãnh sâu.

"Du ngươi đi trước!". Tiểu Bạch xoay người đứng lên, trong chớp mắt Diêm Hạ Vu lựa chọn tấn công về phía của nàng, nàng lập tức ra đòn chống đỡ, không quên lên tiếng thúc giục Tiểu Du còn ngã sõng soài ở phía bên kia.

"Muốn đi phải cùng đi!". Tiểu Du kiên định lớn tiếng hô, rất nhanh chạy qua đi cho Tiểu Bạch trợ giúp.

Diêm Hạ Vu nhìn một màn này phi thường chướng mắt, lần này chiêu thức đánh ra càng là dùng sức, càng có phần hiểm độc hơn, mười đầu ngón tay tụ tầng tầng khí quang, mỗi bên nhắm một hướng, nhanh hơn một cái chớp mắt thì đã đánh tới đây. Tiểu Bạch đỡ một bên, Tiểu Du chống một bên, đôi bên hợp sức, nguy hiểm gần trong gang tấc suýt chút thì đã đem các nàng cái mạng này đánh rớt rồi.

May mắn rằng Tiểu Bạch cùng Tiểu Du đủ ăn ý, một người công một người thủ, cuối cùng mới có thể tạm thời xem như cùng Diêm Hạ Vu song phương ngang sức.

Đột nhiên thì ở lúc này, Tiểu Bạch lại quay sang Tiểu Du ở bên tai thì thầm điều gì, chỉ thấy Tiểu Du biểu hiện có đôi chút ngạc nhiên rất nhanh nhưng trở lại bình thường. Sau đó bọn họ xem như càng khí thế đi lên nhiều lắm!

Diêm Hạ Vu đôi mày chau lại, cũng không rõ bên kia bọn họ rốt cuộc là đang bàn tính cái gì kế sách, nhưng là dù cho bọn họ có tài giỏi cách mấy, nàng tự biết bọn họ cho nàng là đối thủ, càng không xứng!

Tiểu Du trước tấn công, lao tới Diêm Hạ Vu trong chớp mắt, Diêm Hạ Vu rất nhanh cũng thủ thế chuẩn bị đối phó. Cư nhiên chính là đối phương cho nàng đánh một chưởng, song dùng sức nhảy qua khỏi đỉnh đầu của nàng, Diêm Hạ Vu bất ngờ theo phản xạ hướng tầm mắt đuổi theo Tiểu Du, nhưng là bất ngờ một cỗ lực đạo đánh thẳng tới trên bụng của nàng, trên bụng đau nhói lên một hồi, xung chấn đánh ra khiến nàng bị đẩy lùi xa mấy trượng. Nàng lại vận công kiềm hãm lại lực đẩy ngược lại, vừa mới ngẩn đầu nhưng lại đột ngột một trận sương mù bay thẳng tới trên mặt của nàng, Diêm Hạ Vu dùng cánh tay che kín mũi cùng miệng, không lâu sương mù tan hết, nơi này ngoại trừ nàng một người, ngoài ra bóng dáng hai người kia sớm đã không thấy tăm hơi!

Cắn chặt môi dưới, tuy rằng nàng trên bụng trúng một chiêu có chút đau đớn, nhưng thật ra không gây cho nàng thương tổn cùng nội thương. Diêm Hạ Vu lúc này trong đầu bỗng nhiên nảy sinh ra một cái thắc mắc khó hiểu, hai kẻ này, tại làm sao lại làm như vậy?

Ngày sau, trời còn chưa sáng... Hàm Vi trên tay mang theo khay thức ăn từ Ngự Thiện phòng trở lại Minh Hoà điện. Trên đường nàng cảm thấy có chút kỳ quái, thông thường hoàng thượng một người tuy rằng sau khi sống lại so trước kia ăn nhiều, nhưng là cũng chưa tới mức phải ăn giống như cái quỷ đói như vậy. Này thức ăn nàng mang theo trở lại thực sự nhiều, giống như tại làm sao hoàng thượng một người lại muốn ăn hết bốn bát mì đây?

Minh Hoà điện khi này còn chưa thắp đèn, khắp nơi chỉ dựa vào cách nhau thực xa yếu ớt ánh đèn mà phân biệt phương hướng. Hàm Vi vừa đi vào bên trong đại điện, bỗng nhiên nàng cảm thấy có một trận hàn khí không biết từ đâu thổi tới trên người của nàng, bất giác rùng mình một cái, sống lưng có điểm ớn lạnh, nhưng là nàng cũng chỉ nghĩ bản thân đã nghĩ nhiều, trực tiếp mang theo thực hạp đi vào nội điện.

Để thực hạp lên bàn, Hàm vi theo quen thuộc phương hướng xoay người đi về hướng tẩm điện, vén lên sa trướng, muốn đi tìm hoàng thượng phân phó xong rồi nàng trách nhiệm. Nhưng là, khi mới đi vào tới, đôi mắt thuận hướng nhìn về phía giường ngủ, ở trong mờ mờ ẩn ẩn bóng tối, ngạc nhiên là để nàng nhìn thấy rồi có một cái bóng dáng từ trên xuống dưới chỉ có duy nhất một cái màu đen, ngoài ra một đôi đỏ như máu con ngươi đang chằm chằm dõi theo hành động của nàng!

"Có quỷ!".

Thất thanh một tiếng thét vang trời truyền đi khắp Minh Hoà điện, Hàm Vi bởi vì quá mức sợ hãi mà hét lên xong rồi đã ngất xỉu tại đó, khi ngã xuống, cánh tay vô tình cuốn theo sa trướng bên cạnh, đem một mảnh sa trướng đều xé rách.

Về sau này ở trong cung, nhiều người sau khi được điều tới rồi Minh Hoà điện, thảy mỗi một người vào ban đêm nếu như không có ca trực liền sẽ không có kẻ nào dám lảng vãng qua lại, cửa cài chặt then, trốn ở trên giường chùm kín chăn mền. Chính là bởi vì khắp ngõ ngách trong cung đều đồn rằng Minh Hoà điện có quỷ, Hàm Vi cô nương chính mắt trông thấy bị doạ tới hồn lìa khỏi xác rồi đi!




-----Hết Chương 146-----

Tác giả: vốn dĩ là chương này sẽ được đăng vào ngày Noel, nhưng vì một số lý do nên chương này đã bị đăng trễ tới lúc này, xin lỗi mọi người...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro