Chương 148
Buổi tối ngày đó, ngoài bản thân cùng Vương Dĩ Cơ, rốt cuộc là còn có bao nhiêu người nghe thấy đây...
"Bản cung muốn biết, tối đêm đó ở tại hoa viên, phải không chính là ngươi cùng Vương Dĩ Cơ nữ nhân kia? Tuy rằng không phải, nhưng ngoài mặt ngươi vẫn mang thân phận của họ Tô kia, ngươi một cái nam nhân đêm khuya lại thần thần bí bí cùng một cái tiền triều thái phi cô nam quả nữ ở tại hoa viên, rốt cuộc là đang làm gì?."
Trước lời chất vấn thẳng thắn của người bên cạnh, Tiểu Bạch giả điếc không nghe không biết, quay mặt đi hướng khác uống trà.
Dung Đới Giai nhìn chướng mắt hành vi trốn tránh này của đối phương, không còn màn đến lễ nghi, trực tiếp từ trong tay của đối phương giành lấy chén trà, thẳng thừng ném xuống đất.
Chén trà bằng sứ rơi xuống đất vỡ tan nát, nước trà còn ấm văng ra tung toé, có mấy giọt còn văng lên tới Tiểu Bạch trên mặt đây rồi.
Tiểu Bạch lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn Dung Đới Giai.
Nữ nhân này thật vô lễ, bản thân chỉ mới tránh nặng tìm nhẹ, nàng thì đã tức giận đến mức ném vỡ chén trà trong tay người khác. May mắn rằng chén trà chỉ còn lại chút hơi ấm, cũng may mắn rằng người bị nước trà nhiễu vào chính là nàng, nếu đổi lại là Duệ Tư Duệ nữ nhân kia, dù nể mặt nàng đến đâu thì cũng nhất định sẽ tìm nàng náo loạn đến long trời lở đất!
"Ngươi cái người điếc sao! Ngươi đừng nghĩ trên thân khoác long bào thì nghĩ bản thân thật sự là hoàng đế. Trả lời ta!".
Dung Đới Giai giận đến răng môi nghiến chặt, mày xoắn vào nhau, không chút nể mặt cũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.
"Đêm đó là ta cùng Vương Dĩ Cơ. Nhưng là chúng ta ở hoa viên nói gì đó cũng là việc riêng của hai người chúng ta, ta không nghĩ sẽ cùng nương nương nhắc lại".
Tiểu Bạch dùng khăn tay lau đi nước trà đọng lại trên mặt, vừa lau vừa thản nhiên thừa nhận.
"Ngươi không ngại kẻ khác đàm tiếu ngươi cùng họ Tô kia phi tử của phụ thân hắn gian díu qua lại, nhưng là bản cung để tâm kẻ khác đàm tiếu ta làm phi tử của một kẻ ngay cả phi tử của phụ thân cũng không bỏ qua, nhân cách dơ bẩn, như vậy ném mặt mũi".
Dung Đới Giai lúc này cũng không còn hùng hổ như vừa rồi, phất tay thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhưng là cũng không quên được buông lời trách cứ.
"Ta đã không ngại, vậy nương nương hà cớ lại ngại... ".
Tiểu Bạch nhìn thái độ của nữ nhân bên cạnh, cảm thấy quả thực đã lâu không có nghe qua nữ nhân này sinh khí nàng, hiện tại lại được diện kiến, đối phương vẫn như vậy, cậy sủng sinh kiêu. Trong lòng có chút cảm thấy thú vị, nghĩ lại muốn trêu chọc nàng thêm một hồi.
"Ngươi...!".
Dung Đới Giai bị câu nói này làm cho á khẩu, mắt phượng trừng lớn. Tại sao ở trước kia cũng không thấy hắn thể hiện ra bộ dạng này, phải không có đã lâu giả dạng Tô Phá Ca liền ngay cả tính cách cũng bắt đầu có mấy phần giống như của hắn đây.
Nghĩ lại phía trước nàng còn ở hoài niệm lại khoảnh khắc ở đêm hội kia, quả thực là chọc nàng cười đến khóc thành tiếng!
"Nương nương. Ngự Thiện phòng sư phụ bọn họ nói buổi sáng canh gà làm xong phân phó đi các cung, nơi này chúng ta Nghinh Chiết cung bởi vì đường xa, cần giữ nóng lâu thêm chút, hiện tại mới mang tới nơi".
Đúng lúc này Đào Nhi không biết từ đâu đi tới, trên tay còn mang theo một thố sứ đựng canh gà, cẩn trọng trình báo cho Dung Đới Giai.
"Bản cung cũng không căn dặn bọn họ, cái gì canh gà!? Không uống! Cho bản cung đổ đi".
Dung Đới Giai còn đang ở phiền não vấn đề cùng người trước mặt, nơi nào còn có tâm trạng đi quan tâm canh gà gì đó, xưa nay bản thân nàng cũng chê canh gà nhiều dầu mỡ, sẽ hại da, nàng mới không thích những thứ này.
Ngày trước, có lần trên bàn ăn của Nghinh Chiết cung xuất hiện một thố canh gà cùng chân gấu hầm linh chi, Dung Đới Giai vừa nhìn thấy liền sinh khí, mắng chửi ầm ĩ một phen, lại ra lệnh trượng hình mấy vị sư phụ của Ngự Thiện phòng ba mươi trượng, nói rằng bọn họ biết rõ nàng không thích những thứ này nhưng vẫn cố ý mang đến, chính là không coi nàng ra gì, cần nàng tới nắn chỉnh bọn họ! Câu chuyện cũng truyền đến tai Tô Phá Ca, hắn cũng sợ phiền phức, cho nên từ đó trở đi dù có là Tô Phá Ca hạ lệnh mang những thứ như vậy chia cho các cung, nhưng tuyệt nhiên sẽ không lại chia tới nữa Nghinh Chiết cung.
Nay Đào Nhi không biết sống chết, lại còn dám mang canh gà đem tới trước mặt của nàng, tuy là lời nói nghe qua bình thường, nhưng là từ đầu tới cuối Đào Nhi đầu cũng chưa từng dám ngẩn cao lên, dám để ý nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra hai tay đang bưng lấy khay gỗ chứa canh gà kia run lẩy bẩy.
"Là, nương nương".
"Đứng lại".
Nhận lệnh sau Đào Nhi nghĩ muốn đem cái này canh gà đổ đi càng nhanh càng tốt, cư nhiên khi nàng vừa mới xoay người đi thì đột nhiên lại bị một giọng nói gọi trở lại. Chưa cần quay đầu lại cũng biết người đó là vạn tuế gia.
"Mang tới đây".
Tiểu Bạch ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt Dung Đới Giai, lệnh cho Đào Nhi đem canh gà để lên bàn, bên khoé miệng mơ hồ hơi nhếch lên một chút.
"Là, hoàng thượng".
Đào Nhi rất nhanh mang canh gà để tới trên bàn trước mặt của Tiểu Bạch, song biết điều lập tức lui xuống. Kẻ mù cũng nhận thấy nơi này hai vị đại nhân đang đôi bên căng thẳng, sẽ không có kẻ nào ngu ngốc dám lưu lại để làm bia đỡ đạn a!
"Ngươi làm gì?".
Nhận thấy thái độ kỳ lạ của người này, Dung Đới Giai khó hiểu chau mày, cấm không được dò hỏi một chút.
Chỉ thấy Tiểu Bạch thuần thục đem canh gà chia ra chén nhỏ, cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy đều nước canh còn nóng hổi trong chén, song lại múc lên một muỗng canh kề lên môi thổi hai lần xong mới ăn vào.
"Ngươi ở kia buổi sáng còn chưa ăn sao? Làm sao bây giờ lại như một cái lâu năm chết đói như vậy?".
Dung Đới Giai phóng tới một ánh mắt kỳ quái. Tuy rằng nàng không thích canh gà loại này đó, nhưng là ở khi đối phương mở nắp chia canh gà ra chén, hương khí nàng ngửi thấy cảm giác có chút quen thuộc khó nói.
"Này canh gà hương vị dường như quen thuộc nhiều lắm".
Nàng nghĩ sao nói vậy, còn không ngại đứng gần một chút ngửi cho rõ ràng.
"Ngươi chẳng phải không thích canh gà?".
Tiểu Bạch nói xong cũng là lúc vừa vặn ăn hết một chén canh, đuôi mắt mơ hồ hiện lên một mạt ý cười.
"Là. Nhưng là này canh gà nhìn cũng không đến mức khó ăn. Đào Nhi, mang lại đây cái chén".
Dung Đới Giai miệng cứng lòng mềm, thực ra nhìn thố này canh gà, làm nàng nhớ lại khi đó ở phía bắc, người trước mặt này từng vì nàng mà làm nhiều món ăn, hương vị giờ đây rất giống rất giống, có chút cảm khái hoài niệm lại khi ấy ngày tháng.
Nghe xong câu này, còn chưa kịp để Đào Nhi đi xuống mang thêm chén tới đây, thì đã thấy Tiểu Bạch đúng lúc đẩy tới trước mặt nàng một chén canh còn đang toả khói.
Dung Đới Giai không kịp phản ứng, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn người bên cạnh.
"Ngươi không phải nói muốn thử?".
Tiểu Bạch ăn xong rồi, đang dùng khăn tay lau miệng. Nữ nhân này có lẽ ngại cùng kẻ khác dùng chung cái chén, nhưng là, dường như từ đầu nàng cũng không để ý rằng khi mang canh tới, thật ra là có tới hai bộ chén muỗng.
Dung Đới Giai cũng không nói thêm gì khác, cúi đầu nhìn canh gà trước mặt, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hồi sau mới chậm rãi cầm muỗng, múc lên một muỗng canh gà ăn vào miệng.
Vừa ấm vừa ngọt, có chút mỡ nhưng không quá nồng mùi của gà. Vừa lúc buổi sáng còn có hơi lạnh, này canh gà tới thực sự đúng thời điểm nha.
Dung Đới Giai ăn vào muỗng đầu tiên, biểu hiện tỏ ra ghét bỏ cùng nghi ngờ.
Nàng ăn vào muỗng thứ hai, trong canh còn có thịt gà, biểu hiện dần thả lỏng, không còn căng thẳng như trước.
Ăn vào muỗng thứ ba, nàng khoé môi giống như còn đang cười lên một chút.
Những biểu hiện này làm sao có thể qua mắt được Tiểu Bạch. Nhân lúc đối phương còn đang tận hưởng ăn canh gà, không màng đến xung quanh, Tiểu Bạch đã âm thầm gọi Đào Nhi, làm nàng mang nước quả đã chuẩn bị đến đây.
Đợi cho Dung Đới Giai một người ăn hết thố canh gà kia, không biết từ khi nào trước mặt lại nhiều thêm một chén nước quả rồi.
"Thế nào, này canh gà có vừa miệng nương nương?". Tiểu Bạch vô thức nói đùa một câu, chỉ là cảm thấy nữ nhân này trong ngoài bất nhất, có chút buồn cười mà thôi.
Dung Đới Giai vừa lau miệng, đôi mắt giống như vừa phạm phải cái gì lỗi lầm, lập tức tránh né.
Nhẹ nhàng ho hai lần song mới nói. "Còn xem như không quá tệ". Này quả thực là loại thức ăn trước khi đối phương vì nàng làm. Nhưng là nàng không nghĩ thừa nhận nó thực ngon miệng cho người bên cạnh đắc ý.
"Chẳng qua chỉ là ngon hơn những thứ thường ngày khác một điểm mà thôi".
Dung Đới Giai tuy rằng sẽ không chịu thừa nhận, nhưng cũng không tiết lời khen ngợi một câu.
"Nói vậy còn phải cân nhắc Ngự Thiện phòng thường xuyên đem tới loại này canh gà cho Nghinh Chiết cung".
Tiểu Bạch đẩy hết trách nhiệm cho Ngự Thiện phòng. Chỉ là nói thì nói vậy, nhưng bản thân hiểu rõ nơi đó không thể làm ra được loại này canh gà đi, cũng không phải muốn nấu ra giống được như vậy thì sẽ nấu được, ở bên trong nàng còn thêm nhiều lắm loại đặc biệt gia vị.
"Không cần". Nàng rất nhanh lên tiếng từ chối. Nàng đã biết này canh gà là do người bên cạnh làm, cho nên mới có tâm trạng thưởng thức. Nếu đổi lại là kẻ khác, canh gà còn chưa đến được cửa Nghinh Chiết cung thì đã bị đem đi tưới cây rồi.
"Xem ra Ngự Thiện phòng hôm nay còn có như vậy tận tâm, không những có canh gà, lại còn có thêm nước quả". Khỏi cần hỏi cũng biết này nước quả lạnh ở đâu mà có. Mấy cái lão già ở Ngự Thiện phòng kia còn bỏ tâm tư nghĩ ra được những thứ này sao, nàng không tin!
"Hoàng thượng nếu là trước kia, hẳn sẽ không ngại cùng thần thiếp uống chung một chén nha?".
Dung Đới Giai đột nhiên dựa gần lại đây, nửa người trên hoàn toàn dán sát vào Tiểu Bạch trên người, nửa người dưới giấu ở dưới bàn một chân cố ý gác lên đùi trái của người bên cạnh, thon thả đôi tay trong nháy mắt đem Tiểu Bạch cái eo kia ôm trọn, ra sức giữ chặt, còn không quên phóng ra một cái mỹ miều bộ dáng.
Người ngoài nếu nhìn vào sẽ không khỏi cảm thán rằng này đôi phu thê cũng thực tương thân tương ái, giữa thanh thiên bạch nhật cũng có thể ôm đến chặt như vậy, ngay cả Ngu Công cũng không thể tách rời được bọn họ đâu!
Tiểu Bạch bị Dung Đới Giai thái độ thay đổi đột ngột này doạ sợ. Trừng mắt nhìn nàng. Muốn đưa tay gỡ ra tay của nàng, lại không ngờ còn sẽ bị nàng vuốt ve, Tiểu Bạch giật mình lập tức rút tay lại.
Tiểu Bạch nghi hoặc tự hỏi, này nữ nhân lại làm sao còn có thể nói đổi liền đổi như vậy?
"Buông tay".
Bản thân không thể đem tay của nàng tháo xuống, lại ngại nàng còn sẽ giở trò, chỉ đành lên tiếng cảnh cáo nàng.
"Hoàng thượng người lâu như vậy không gặp, lại lạnh nhạt thần thiếp sao?". Dung Đới Giai giống như bị người mắng chửi bày ra một bộ mặt ủy khuất. Nhưng sau đó lại ở bên tai của người bên cạnh ủy mị thì thầm. "Ngươi hiện tại mang Tô Phá Ca thân phận, ta lại là của hắn thê thiếp, kẻ khác nhìn vào cũng sẽ không cảm thấy chỗ nào kỳ quái. Ngươi nói phải không?".
"Buông tay".
Nụ cười kia của nàng làm tới Tiểu Bạch càng muốn thoát khỏi cái ôm ấp này của nàng.
"Hoàng thượng người không cần như vậy lạnh nhạt thần thiếp có được không?".
Thân thể của người này tuy rằng thuộc dạng cao, nhưng không phải gầy, dưới eo kia có đủ da đủ thịt, vòng tay của nàng vừa chạm vào liền vừa khít, đàn hồi mềm mại, quả thực là muốn nghiện.
"Ngươi...!".
Tiểu Bạch vốn định trách nàng một câu, nhưng là đột nhiên chỉ vừa mới nói xong chữ đầu tiên thì cảm giác được dưới mũi có một luồn nóng ẩm chảy ra. vừa đưa tay lên che miệng thì đúng lúc nôn khan một cái, giữa kẽ ngón tay của nàng đã chảy ra thực nhiều máu.
"Phạm Vô Cứu ngươi thế nào?!". Dung Đới Giai nhất thời lo sợ, cũng không còn tâm trí đùa giỡn nữa.
Nàng thấy đối phương thân thể nghiêng ngả, lập tức đưa tay ra đỡ lấy, cho người chống đỡ ngồi thẳng lại. Bàn tay dán ở trên lưng của Tiểu Bạch nhẹ nhàng xoa.
Chỉ thấy Tiểu Bạch đỡ bàn đứng lên, dường như là muốn đi khỏi. Còn chưa đi được bao xa thì đã lảo đảo ngã khụy xuống đất.
"Cẩn thận!".
Dung Đới Giai theo kịp tới, quỳ xuống bên cạnh đỡ lấy cánh tay của đối phương. Khi tiếp xúc nàng mới nhận ra, người này cơ thể nóng như lửa đốt, nóng đến mức bất thường, còn không ngừng ở run rẩy. Đối phương biểu hiện xem ra là phi thường đau đớn, hắn ôm tay che mũi miệng, một tay siết chặt lồng ngực, máu từ mũi cùng miệng thông qua khe hở của ngón tay tuôn ra, nhiễu xuống đất thành một vũng lớn.
Tiểu Bạch trước mắt dần dần mờ mịt, trong ngực càng lúc càng nóng, càng lúc càng đau, dưới chân nhưng cảm giác vô lực, đau đến mức run lẩy bẩy. Cánh tay một bên bị Dung Đới Giai níu kéo, nàng ra sức nói điều gì đó, nhưng là bản thân lúc này bên tai giống như bị từng hồi từng hồi cực đại âm thanh dội lại, vừa nhức nhối vừa khó chịu, căn bản chính là không thể nghe ra được người bên cạnh đang nói cái gì.
Tình trạng càng kéo về sau sẽ càng tồi tệ, nơi này còn có rất nhiều người ngoài, phải nhanh một chút rời đi mới tốt.
Tiểu Bạch cắn chặt răng nhịn xuống đau đớn, đưa tay đẩy ra Dung Đới Giai, đột ngột bị đẩy một cái khiến nàng không kịp phòng bị thì đã ngã ngồi về phía sau một đoạn.
Khi nàng còn đang trừng mắt ngạc nhiên, Tiểu Bạch đã dùng hết sức đỡ người đứng lên, ba bước thành một bước, chạy nhanh giống như bị quỷ đuổi như vậy. Bóng lưng nghiêng ngả, bước chân không đủ sức ngay cả khi giẫm xuống cũng không thể tạo thành một cái hoàn hảo thông thường dấu chân. Bởi vì còn ở chảy máu, theo người đi qua trên đường còn kéo theo một đường vết máu nhiễu xuống, lại bị người giẫm đạp lên, tạo thành một cái quái lạ trạng huống không ngờ.
Vừa may đúng lúc chạy được tới cửa lớn, còn chưa đợi Tiểu Bạch vui mừng một hồi, lại vì trạng huống không ổn định mà khi vừa nhấc chân định bước ra khỏi cửa, chân trước chạm đất sau theo tới đại não một trận nhói lên, liền như vậy dưới chân nháy mắt không vững thì chân sau vấp phải ngưỡng cửa, cả cơ thể mất thăng bằng trực tiếp lao về phía trước, cả người ngã xuống đất.
Phản xạ không nhạy liền để nàng trực tiếp dùng ngực tiếp đất, bên tai chỉ nghe thấy lồng ngực kêu một tiếng, sau đó là một ngụm máu đen từ trong cổ họng thổ ra ngoài.
"Hoàng thượng! Người đâu, nhanh! Nhanh gọi ngự y!".
Dung Đới Giai y quang xộc xệch, từ bên trong xách cao làn váy chạy ra tới cửa thì đã chứng kiến được một màn kinh diễm này. Nàng ngay lúc này không màng kẻ khác nhìn thấy được vẻ mặt thất thố này của bản thân, nhìn thấy được bản thân chật vật. Nàng chỉ biết hiện tại trong lòng phi thường lo lắng, trái tim giống như bị một cái vô hình sợi dây đem treo lên, còn không ngừng dùng chủy thủ tàn nhẫn lia vài nhát, lại đau lại nhức!
Tiểu Bạch được Dung Đới Giai đỡ lên, ôm ở trong ngực, tay áo của nàng bị máu nhuộm đen một mảng nhưng là dường như nàng còn không có phát hiện ra.
"Nhanh gọi Lưu Tùng! Đào Nhi, chạy nhanh gọi Lưu Tùng, mau!".
Tất cả thị vệ cùng cung nữ sau khi chứng kiến cảnh tượng xảy ra cũng theo đó mà chạy loạn lên, rất nhiều thị vệ rất nhanh dốc toàn lực chạy đi về hướng Thượng Dược Cục.
"Nương nương bọn họ đi gọi Lưu ngự y rồi, trước đem hoàng thượng vào trong mới tốt... Nương nương... !".
Đào Nhi quỳ kế bên cũng lo lắng không yên, nhưng hiện tại xem Dung Đới Giai lí trí mất hết, không quan tâm xung quanh kẻ khác là đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn xem nàng, Đào Nhi tuy rằng cũng rất hoảng hốt, nhưng là nàng biết để người bị thương nằm trên đất trước cửa cung quả thực không tốt, hơn hết người này còn là vạn tuế gia.
Tiểu Bạch trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đã nắm chặt tay của Dung Đới Giai, cố gắng dùng hết sức lực còn lại khó khăn nói với nàng. "Ngươi trong điện.... dục trì... nơi đó, dẫn ta đi... vào".
Lời cuối cùng vừa dứt cũng là lúc Tiểu Bạch hôn mê đi xuống. Mặc cho Dung Đới Giai gọi cỡ nào cũng không tỉnh, làm nàng gọi hết các cung nữ trợ giúp, đích thân cho người mang chạy nhanh vào dục trì bên trong Nghinh Chiết cung.
-----Hết Chương 148-----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro