Phiên ngoại 1
Đầu tháng ba mùa xuân, chỗ cai nghiện
" Chu Văn Văn, cô bởi vì biểu hiện tốt, cho nên sẽ được phóng thích trước kỳ hạn " Giám thị viên đối với khuê mật tuyên bố, để khuê mật có chút mơ màng. Dựa theo nàng nhận biết, nàng căn bản không có khả năng rời khỏi trung tâm cai nghiện sau ba tháng
Nhìn giám thị viên có ý cười vui vẻ, khuê mật thế nhưng vẫn cẩn thận từng ly từng tí hỏi lại " Ba tháng, tôi liền có thể ra khỏi trại sao?" Khuê mật gầy đi không ít, chỉ là khuôn mặt mảnh khảnh vẫn tinh xảo như vậy, hai mắt sáng rực, nói là cai nghiện, đối với khuê mật mà nói lại giống như nhân gian muôn màu
" Có thể, Văn Văn, cô biểu hiện tốt, nếu không nhờ cô, chúng tôi cũng không thể nhanh chóng phá án lớn như vậy, nhắc đến, chúng tôi còn phải cám ơn cô, cám ơn cô cung cấp nhiều manh mối như vậy, mới giúp chúng tôi mau chóng hốt gọn một mẻ lưới lớn " Nữ nhân trước mặt cười xán lạn, thái độ với khuê mật mười phần hữu hảo. Nhìn giám thị viên đưa tay ra, khuê mật cũng không khỏi vô thức đưa tay đón, cùng bàn tay thô ráp của nàng nắm cùng một chổ
" Khi nào tôi sẽ được thả ra ?" Khuê mật vẫn có chút không tin, nàng ở cái ngục giam này, nghe được quá nhiều cố sự, cảm thụ quá nhiều nhân gian muôn màu
" Ừm, đại khái tháng sau, thế nào, muốn tôi thông báo với người nhà của cô không ? Hay là tự cô muốn đích thân thông báo cho họ biết tin tức tốt này" Giám thị viên tiếp tục truy vấn, tựa hồ không rõ cảm xúc khuê mật vì sao không tốt như mong đợi
Khuê mật lắc đầu, trong đầu nàng nghĩ đến hảo hữu Hàn Hương " Không, chỉ là hiện tại tôi, không biết nên đối mặt với người kia thế nào "
Chuyện mấy tháng trước, lại hiện rõ mồm một trước mắt khuê mật, nàng nghĩ mình đã tổn thương đến Hàn Hương. Nếu không vì ma tuý, nàng sẽ không trở thành đồng loã, Hàn Hương cũng không có khả năng mất đi lần đầu tiên, cũng không có khả năng phát sinh ra những chuyện sau này
" Không có việc gì, sự tình đều đã qua đi, cô có thể về phòng. Tôi sẽ nói với giám thị viên một tiếng, nếu như cô muốn báo gì với người nhà, tuỳ thời đều có thể gọi điện thoại, dù sao, một mình đi ra khỏi cánh cửa này, vẫn là có chút vắng vẻ " Giám thị viên nhìn cô nương trẻ tuổi trước mắt, có chút không đành lòng, nhưng nàng căn bản không biết làm thế nào an ủi, đành phải vỗ vỗ vai nàng
Chu Văn Văn là một cô nương xinh đẹp, ở trong trại cai nghiện lại biểu hiện vô cùng xuất sắc. Người người đều thích nàng, một vị cô nương chăm chỉ, nhìn Chu Văn Văn lại có chút thất lạc, giám thị viên nhẹ nhàng ôm lấy nàng
Chu Văn Văn tựa hồ có chút động dung, không biết là cảm động, hay là nhớ tới chuyện trước kia
" Tôi không thể ra nhanh như thế, tôi còn chưa chuộc tội hết "
" Cô không có tội gì hết..." Giám thị viên nhìn bộ dáng khuê mật thì động tình, không khỏi giật mình trong lòng, vòng eo mảnh khanh, dung nhanh xinh đẹp, nàng đều bị thất điên bát đảo
Khuê mật có chút giật giật, tựa hồ muốn tránh khỏi cái ôm này, giám thị viên kìm lòng không được cúi đầu, muốn hôn môi khuê mật. Nhưng lúc nàng định làm, thì khuê mật lại nở nụ cười
" Giám thị viên, chị không sợ camera sao ?"
Giám thị viên bị câu nói này làm thức tỉnh lý trí, nàng vội vàng bấm nút tắt camera, kết quả lúc quay đầu lại đột nhiên nhớ tới nơi này căn bản không có camera
Lúc nàng quay đầu thêm lần nữa, muốn hỏi khuê mật phải chăng có thể tiếp tục, khuê mật lại cười cười " Thật có lỗi, mặc dù giám thị viên chị rất tốt với tôi, thế nhưng có thể chạm vào tôi, chỉ có nàng"
" Nàng ? Nàng là ai?" Giám thị viên nhịn không được truy hỏi, lúc nói ra miệng thì cảm thấy hối hận. Là một giám thị viên, nàng không nên đối với tiểu cô nương sinh ra bất luận loại tình cảm nào khác ngoài người bị giám thị và người giám thị
" Nàng, nàng là khuê mật của tôi " Khoé miệng khuê mật khẽ nhếch, đôi mắt kia tràn đầy sáng ngờ, lại rất nhanh ảm đảm xuống
" Không, phải nói là khuê mật trước đây " Nàng lại lần nữa trở nên ủ rũ, bị giam giữ ở đây ba tháng, Hàn Hương chưa từng đến thăm nàng
" Cô nói là Hàn Hương sao ?" Giám thị viên nói ra cái tên này để ánh mắt khuê mật một lần nữa toả sáng
" Vâng, Hàn Hương... Hàn Hương nàng làm sao" Biểu lộ khuê mật một lần nữa trở nên kích động, giám thị viên có chút ho khan, cười cười " Ừm, cô có thể ra sớm như vậy, cũng là bởi vì Hàn Hương phối hợp công việc, lại vì cô mà cố gắng làm rất nhiều việc, cho nên..."
Nước mắt khuê mật lại bất giác rơi xuống, nàng nghĩ là Hàn Hương sẽ không còn để
ý đến nàng
" Tốt, cô về phòng đi " Giám thị viên nhìn biểu lộ khuê mật biến hoá như thế, cuối cùng chỉ chỉ ra cửa
Khuê mật cười đi ra, dù là làm giám thị viên, cũng chưa từng thấy nụ cười xán lạn như vậy của khuê mật
[Báo cho cậu tin tốt, khuê mật Chu Văn Văn của cậu sắp ra trại rồi] Giám thị viên dùng [Wechat] báo cho Hàn Hương, lại nghĩ lúc nãy thái độ muốn che dấu của khuê mật, nàng lại xoá
đi tin nhắn, đánh lại một dòng mang tính nghi thức nhiều hơn
[Wechat] Người nào đó: Xin chào , Hàn Hương tiểu thư, đơn xin gặp mặt của cô
đã được xét duyệt, cô có thể đến thăm Chu Văn Văn tiểu thư bất cứ lúc nào
Nàng nghĩ, coi như không cách nào trở thành tình nhân với khuê mật, cũng không nguyện ý từ bỏ hy vọng sau cùng này
Có lẽ, Hàn Hương cùng " Chu Văn Văn " sẽ gặp thoáng qua, có lẽ, nàng vẫn có hy vọng. Giám thị viên nghĩ như vậy, cũng rời khỏi phòng, ẩn chứa một ít tư tâm nhỏ bé rời khỏi nơi này
Đầu tháng ba buổi sáng mùa xuân, ngày thứ hai, một nữ tử thật sớm đã đứng ở ngoài cổng chờ
đợi
Nữ tử mặc một thân quần áo thoải mái, trong tay còn cầm vài cuốn sách, nhìn qua vẫn giống như là học sinh. Theo cước bộ nàng đi tới đi lui, trong miệng nàng lẩm nhẩm những chữ rất là chuyên nghiệp
Giám thị viên đi ra rất kỳ quái cô học sinh này, nhịn không được hỏi một câu " Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô có việc gì không ?"
Nữ tử kia đặt sách xuống, lộ ra ngũ quan thanh tú. Ngũ quan nàng rất thanh tú, nhưng hai hàng lông mày lại có cảm giác yêu dã nói không nên lời. Đã là thanh thuần, lại làm cho người cảm thấy mười phần phóng đãng. Nhìn thấy giám thị viên hỏi nàng, nữ tử cười với giám thị viên " Xin chào, tôi là Hàn Hương, tôi là bạn của Chu Văn Văn, tôi muốn đến thăm nàng "
Giám thị viên sững sốt một chút, nàng không nghĩ nữ tử trước mắt này chính là Hàn Hương.
Vốn cho rằng Chu Văn Văn thích người hơi nam tính hoá một chút, không ngờ lại là một cô nương nhìn qua nhu nhược như vậy. Dáng dấp nữ sinh này rất đẹp, chỉ là không biết làm sao có người ta cảm giác kỳ quái
" Chẳng lẽ tôi đến quá sớm sao, tôi nhớ là..." Hàn Hương nhìn giám thị viên còn đang nhìn chằm chằm nàng, có chút xấu hổ
" Đúng vậy, chỉ là không nghĩ cô đến còn sớm hơn người trực ban ca đầu là tôi " Giám thị viên cười cười với Hàn Hương, vừa mới ăn tết mấy ngày, trên cơ bản giám thị viên đều chưa rời khỏi nhà người thân, mà giám thị viên vì nhàm chán chuyện nhà, cho nên liền tới sớm kiếm chút tiền lương
Liên quan tới quyết định phóng thích Chu Văn Văn là hôm qua mới phát ra, bởi vì có rất nhiều đồng sự chưa đến làm, thậm chí cũng còn chưa báo cáo
Hàn Hương qua ba tháng qua, đưa đơn thỉnh cầu vô số lần, giám thị viên coi như chưa từng gặp trực tiếp Hàn Hương, nhưng qua những tờ đơn thỉnh cầu mà biết sự tồn tại của nàng
" Tôi có chút cao hứng, dù sao, từ lúc đó về sau, đã rất lâu không có gặp bạn hữu của tôi" Hàn Hương che dấu sự hưng phấn của mình, mặc kệ là nhìn thấy khuê mật, còn là lần đầu tiên gặp mặt ở trại cai nghiện
" Thật sao ? Vậy hai người có thể hảo hảo tâm sự, dù sao rất lâu không có gặp mặt, hôm nay đại khái cũng chưa có ai đến thăm " Giám thị viên cười giải thích tình huống hôm nay
Thậm chí bởi vì lý do ăn tết, trên đường đi còn thấy nhiều nhân viên lắc lư. Người nghiện thuốc tương đối nặng sẽ bị quản lý riêng, cho nên nhìn thấy giám thị viên áp tải một cô nương đi, tất cả mọi người trên đường đều hiếu kỳ
" Tiểu Vương, cô nương này là mới tới hả ?"
" Không phải, nàng là đến tìm..." Lời còn chưa nói hết, liền truyền đến một tiếng thét, xem xét là từ nhà vệ sinh truyền đến. Giám thị viên vội vàng chạy tới, đến xem xét, đã thấy một nữ nhân nằm trên mặt đất
Tay của nàng đầy máu tươi, từ vết tích trên hiện trường suy đoán, nàng dùng miếng thuỷ tinh vỡ cắt cổ tay mình
" Uy, cô còn sống chứ !" Giám thị viên sẽ hiểu đây là nữ nhân tự sát, không chỉ có hút ma tuý thành nghiện, còn có chứng u buồn, thường xuyên có suy nghĩ phí hoài bản thân, nhưng không có nghĩ đến, sẽ lợi dụng thời điểm tết không người trông coi mà làm ra những chuyện này
" Tôi không muốn sống, tôi không muốn sống!" Sắc mặt nữ tử đã tái nhợt, tự lẩm bẩm, giám thị viên nghĩ đến bóng ma một nữ tử trong lúc mình trực ban mà chết mất, càng thêm sợ hãi
Lại xem xét, động tác Hàn Hương đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay nữ tử, sau đó
đối với những người vây quanh hiếu kỳ ra lệnh
" Nhanh tìm cái gì đó buộc được !"
" Gọi cấp cứu mau !"
Thanh âm Hàn Hương đâu vào đấy, dường như đã nhìn quen tử thi trên hiện trường. Sách vở rơi một chỗ, có thể nhìn thấy là sách học hình sự trinh sát, điểm ấy khiến cho giám thị viên cảm thấy giật mình
Sự thông minh của nàng cũng cuống quýt trình diễn, vội đi theo Hàn Hương phối hợp cấp cứu nữ nhân tự sát
Xe cứu thương cũng không đến, giám thị viên nhất định phải lái xe chở nữ nhân tự sát này đến cấp cứu ở bệnh viện gần nhất, nhưng nếu như giám thị viên cũng rời đi, chỗ cai nghiện hiện tại không còn ai khác
" Cô, Hàn Hương, giúp tôi trông coi trại một chút " Giám thị viên lung tung đem thông hàng cùng bảng hiệu ném cho nàng, sau đó mười phần nghiêm túc nói " Hiện tại các nàng đang bàng hoàng, cô nghĩ biện pháp trấn an họ "
Hàn Hương nghẹn lời, nàng đến bên này thăm người, căn bản không phải là đến làm giám thị viên. Nhưng Giám thị viên cũng không có gì, chỉ lưu lại cho nàng một luồng khói xe hơi, khiến cho Hàn Hương muốn nói lại thôi
Nhìn xem đám người bị chuyện tự sát mà hỗn loạn, Hàn Hương đành phải vào văn phòng, nàng mặc áo giám thị viên, sau đó bắt đầu đi trấn an mọi người.
Mặc kệ đến cùng là phải làm gì, chỉ là để cho các nàng cảm thấy an tâm, thuận tiện Hàn Hương cũng muốn thay giám thị viên trước cam đoan rằng sẽ không còn người tự mình làm hại bản thân
Nữ tử ở trại cai nghiện không nhiều, Hàn Hương chỉ đi một vòng là hết, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, Hàn Hương thở dài một hơi, vốn định muốn đi tìm khuê mật một chút, liền thấy một nữ nhân hướng về phòng chạy đi
Tư thái của nàng quả thực khả nghi, Hàn Hương luôn cảm thấy nữ nhân này có giấu ma tuý, đi theo nàng vào phòng. Nữ nhân kia thấy Hàn Hương xuất hiện cũng mười phần ngoài ý muốn, thần sắc hốt hoảng chợt loé lên
" Trong tay cô giấu cái gì!" Nhìn đối tượng tựa hồ trong lòng có quỷ, Hàn Hương cố gắng để cho mình biểu hiện quang minh chính đại, nhưng đối phương tựa hồ không bị ảnh hưởng
" Tự cô đến xét đi " Nữ nhân như thế làm càn, tựa hồ không có chút nào sợ hãi Hàn Hương mặc đồng phục
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro