Chương 1
"A Vũ, chị xin lỗi, chị không thể đáp lại tình cảm của em được, tháng sau chị sẽ kết hôn cùng Bình ca."
Câu nói của Vũ Yến luôn quanh quẩn trong đầu Tiêu Vũ Lâm. Vành mắt không tự chủ lại ửng đỏ, Tiêu Vũ Lâm không biết bản thân đã nhốt mình trong phòng từ bao giờ.
Tiêu Vũ Lâm yêu thầm Vũ Yến đã bốn năm từ lúc còn tại đại học, sau khi tốt nghiệp, để được gần người mình yêu hơn cô kiên trì xin việc vào bệnh viện Thanh Bắc, nơi Vũ Yến đang công tác.
Cả hai bắt đầu chơi thân với nhau khi Tiêu Vũ Lâm vô tình làm bể ống nghiệm của lão sư và Vũ Yến đã đứng ra nói đỡ giúp cô. Dần dần Tiêu Vũ Lâm nảy sinh tình cảm với Vũ Yến, cô bắt đầu để ý mọi thứ để làm Vũ Yến vui vẻ.
Sau khi vào làm việc tại bệnh viện, Tiêu Vũ Lâm quan tâm, chăm sóc cho Vũ Yến ngày một nhiều hơn, Tiêu Vũ Lâm biết nàng chỉ xem cô như một người bạn tri kỉ. Tiêu Vũ Lâm cũng biết Triệu Bình, viện trưởng của bệnh viện, đang theo đuổi Vũ Yến. Trong bệnh viện họ luôn được mọi người dành lời chúc phúc cùng khen ngợi, Tiêu Vũ Lâm nhiều lần muốn bản thân quên đi tình cảm dành cho nàng nhưng mỗi lần như vậy, cô lại không cam tâm vứt bỏ nó.
Đã được ba tháng kể từ ngày bị Vũ Yến từ chối tình cảm, Tiêu Vũ Lâm luôn nhốt mình trong phòng, cô cũng đã xin nghỉ đột xuất tại bệnh viện. Vũ Yến không biết với tính tình trầm lặng, ít nói của Tiêu Vũ Lâm lại bày tỏ tình cảm với nàng như thế đã gần như dồn hết sự can đảm của cô. Dù biết trước kết quả sẽ bị từ chối, Tiêu Vũ Lâm cũng không thể khống chế được tâm tình hiện tại của bản thân.
Đưa tay lau đi những giọt nước mắt, Tiêu Vũ Lâm cầm điện thoại lên ấn một dãy số.
"Tiểu Lâm? Ba tháng nay em đã đi đâu? Anh gọi cũng không bắt máy."
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm ấm, lo lắng hỏi Tiêu Vũ Lâm.
"Cao Hàm, em có chuyện muốn nhờ, ngày mai xin anh chuyển công tác cho em đến thành phố Giang Hải, em sẽ tạ ơn anh sau."
"Là chuyện của Vũ Yến?"
Tiêu Vũ Lâm nhất thời im lặng không nói. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ.
"Được rồi. Ngày mai anh đưa em đơn chuyển công tác."
"Đa tạ Hàm ca"
Tiêu Vũ Lâm mỉm cười cúp máy, đã một tuần ngồi suy nghĩ về việc này, Tiêu Vũ Lâm rốt cuộc chấp nhận buông bỏ vì thế cô cần đi khỏi nơi có Vũ Yến để bản thân bình ổn lại. Chấp nhận buông tay cũng là tình yêu cuối cùng cô dành cho nàng. Chỉ là Tiêu Vũ Lâm nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn là một mớ hỗn loạn.
Ngày hôm sau, tại sân bay.
"Đến đó rồi nhớ báo cho anh một tiếng."
Cao Hàm dặn dò đủ điều với Tiêu Vũ Lâm liền đưa đến tấm vé máy bay. Tiêu Vũ Lâm mỉm cười gật đầu đáp ứng, tiến đến ôm lấy Cao Hàm, nước mắt không tự chủ được chậm rãi rơi xuống. Cao Hàm đau lòng thay cho đứa em gái này, dù không phải ruột thịt nhưng cũng từng cùng nhau lớn lên.
Cao Hàm từ nhỏ đã là một "thiếu gia ngậm thìa vàng" chính hiệu. Sinh ra trong một gia đình danh giá bậc nhất, với cha là chủ tịch tập đoàn bất động sản hàng đầu và mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cuộc sống của hắn chưa bao giờ thiếu bất cứ thứ gì. Biệt thự xa hoa, xe hơi sang trọng, những chuyến du lịch nước ngoài, và cả đội ngũ người hầu luôn túc trực 24/7 – tất cả khiến Cao Hàm trở thành hình mẫu của một cậu ấm sống trong nhung lụa.
Từ nhỏ, Cao Hàm đã không phải đụng tay vào bất cứ việc gì. Quần áo được chuẩn bị sẵn, bữa ăn đầy đủ từ Âu đến Á, thậm chí cả việc buộc dây giày cũng có người làm thay. Hắn quen với việc ra lệnh và được phục tùng, coi mọi người xung quanh chỉ như công cụ để mình tận hưởng cuộc sống. Với Cao Hàm, những người lao động chân tay hay thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội chẳng khác gì những kẻ ti tiện, tồn tại chỉ để phục vụ nhu cầu của những người "đẳng cấp" như hắn. Sự kiêu ngạo và thái độ coi thường ấy kéo dài cho đến khi Cao Hàm gặp Tiêu Vũ Lâm.
Kể từ khi quen biết Tiêu Vũ Lâm, Cao Hàm như thay đổi thành một người khác, hắn giúp đỡ nhiều người, không còn khinh bỉ và coi thường những người lao động tay chân thậm chí là tầng lớp dưới đáy xã hội, tất cả đều nhờ một tay dạy dỗ, chơi chiêu, đánh đến lên bờ xuống ruộng của Tiêu Vũ Lâm.
Đưa mắt tiễn xe của Cao Hàm đi khuất, tay cô kéo chiếc vali sải bước vào trong.
Ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, Tiêu Vũ Lâm lặng lẽ nhìn ra bầu trời. Chiếc máy bay đã sẵn sàng cất cánh, nhưng trong lòng cô lại như bị níu giữ bởi hàng ngàn sợi dây vô hình, mỗi sợi đều gắn liền với một ký ức về Vũ Yến.
Cô tự nhủ rằng chuyến bay này sẽ là khởi đầu mới, một cuộc đời không còn hình bóng của nàng nữa. Nhưng ngay lúc này, khi máy bay bắt đầu lăn bánh, mọi hình ảnh trong đầu cô như thước phim tua ngược, đưa cô trở lại với những ngày tháng bên nhau. Từng nụ cười của Vũ Yến, từng ánh mắt dịu dàng, và cả những khoảnh khắc lặng lẽ nhưng đầy ấm áp, tất cả ùa về khiến tim cô như bị bóp nghẹt.
Tiếng động cơ gầm lên, máy bay rời khỏi mặt đất, từ từ bay lên cao. Qua ô cửa sổ, Tiêu Vũ Lâm nhìn lại thành phố bên dưới – nơi cô và Vũ Yến từng trải qua những ngày tháng đẹp đẽ nhất. Những con đường họ đã đi qua, quán cà phê họ từng ghé, tất cả giờ đây đều chìm khuất dần trong ánh đèn mờ nhạt.
Cô nở một nụ cười, nhưng đó không phải là nụ cười của sự nhẹ nhõm hay thanh thản. Nó đắng chát, tựa như vị của những giọt cà phê chưa từng được khuấy đường. Từ bỏ không phải điều dễ dàng, và quên đi lại càng không thể. Lý trí cô đã quyết tâm, nhưng trái tim vẫn cố chấp giữ lấy những kỷ niệm, những cảm xúc không thể gọi tên.
"Đừng nhớ nữa," cô tự nhủ trong đầu, nhưng lời nói ấy như bị gió cuốn đi ngay lập tức. Có những thứ, càng muốn quên lại càng khắc sâu. Tình cảm dành cho Vũ Yến không phải là thứ cô muốn buông bỏ, mà là thứ cô buộc phải từ bỏ.
Ánh đèn thành phố mờ dần, chỉ còn lại màn đêm đen đặc ngoài cửa sổ. Lòng cô cũng như bầu trời ấy – trống rỗng nhưng nặng nề. Tiêu Vũ Lâm siết chặt tay vào ghế, cảm giác đau buốt nơi ngón tay không thấm thía gì so với nỗi đau trong tim.
Có lẽ thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành, cô tự nhủ. Nhưng giờ đây, khi ngồi giữa không trung, khoảng cách giữa cô và Vũ Yến ngày càng xa, Tiêu Vũ Lâm lại cảm thấy bản thân như lạc lõng. Giữa biển người rộng lớn, cô từng nghĩ mình sẽ mạnh mẽ, nhưng hóa ra cũng chỉ là một con người yếu đuối trước tình cảm dang dở.
Cô khẽ nhắm mắt, nhưng nước mắt lại tràn ra, lặng lẽ chảy xuống gò má. Không ai nhìn thấy, không ai biết, và cũng không ai có thể an ủi. Đây là hành trình một mình cô phải bước tiếp, bỏ lại phía sau tất cả, dù lòng vẫn đau nhói với những điều không thể trọn vẹn.
Tiêu Vũ Lâm đứng dậy, lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh. Tiếng bước chân cô vang lên nhỏ nhẹ trong không gian kín, chỉ có tiếng gió rít bên ngoài vọng lại mơ hồ. Cánh cửa đóng lại sau lưng, cô cúi người vốc nước lạnh lên mặt, để từng giọt nước chảy qua đôi má nóng rát. Nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu khiến cô không khỏi giật mình.
Khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt sâu thẳm, đỏ hoe vì thiếu ngủ và khóc quá nhiều. Từng đường nét sắc sảo vốn làm nên vẻ đẹp thanh tú của cô giờ đây bị bao phủ bởi một lớp mệt mỏi khó che giấu. Cô tự giễu, một nụ cười gượng gạo thoáng qua đôi môi khô nứt. Cô từng là người mạnh mẽ, kiên cường, vậy mà giờ đây lại để bản thân chìm trong nỗi buồn đến mức không biết tự chăm sóc mình.
Đúng lúc đó, đèn bên trong nhà vệ sinh bỗng chớp tắt, ánh sáng lúc sáng lúc tối khiến không gian càng thêm ngột ngạt. Cửa phòng bất ngờ mở ra, một nữ tiếp viên bước vào, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần gấp gáp:
"Thưa cô, xin hãy trở về chỗ ngồi ngay. Máy bay sắp đi vào vùng bão, cần đảm bảo an toàn."
Tiêu Vũ Lâm không nói gì, chỉ gật đầu. Bước trở lại ghế ngồi, cô cảm thấy không khí trong khoang máy bay cũng đã thay đổi. Tiếng động cơ ầm vang hơn, và máy bay bắt đầu rung lắc nhẹ. Ngồi xuống ghế, cô chưa kịp thắt dây an toàn thì người đàn ông bên cạnh khẽ thì thầm, giọng pha chút lo lắng:
"Lần này bão được xác định là lớn nhất từ trước đến giờ, nghe nói rất khó lường."
Tiêu Vũ Lâm quay sang nhìn người đàn ông, nhưng không đáp lời. Ánh mắt cô bình thản, nhưng lòng dạ lại trào lên một cảm giác khó tả. Sợ hãi? Lo lắng? Không, cô không chắc mình cảm nhận được gì. Chỉ biết rằng tâm trí cô lúc này như trống rỗng, chẳng còn đủ sức để nghĩ đến những điều có thể xảy ra.
Tiếp viên bắt đầu hướng dẫn hành khách các bước đảm bảo an toàn, giọng nói rõ ràng nhưng không giấu được vẻ nghiêm trọng. Tiêu Vũ Lâm lặng lẽ làm theo: thắt dây an toàn, kiểm tra mặt nạ oxy, lắng nghe những lời dặn dò. Mọi người xung quanh có vẻ căng thẳng, tiếng thì thầm lo lắng vang lên không ngừng.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tiêu Vũ Lâm lấy một chiếc bịt mắt từ túi cá nhân. Cô đeo nó lên, ngả người dựa vào ghế, đôi mắt khép hờ. Chiếc máy bay rung lắc dữ dội hơn, những tiếng "ồ" nhỏ vang lên từ hành khách xung quanh, nhưng cô vẫn nằm yên.
"Ngủ thôi," cô tự nhủ, như thể sự hỗn loạn bên ngoài không hề liên quan đến mình. Đôi mắt nhắm lại, cô để mình chìm vào giấc ngủ, hoặc ít nhất là một khoảng không tối tăm, nơi cô có thể tạm lánh khỏi mọi cảm xúc xáo trộn trong lòng. Dẫu bầu trời ngoài kia có giông bão thế nào, cô cũng chẳng còn thiết tha với nó. Vì cơn bão trong lòng cô, có lẽ còn dữ dội hơn nhiều.
Tiêu Vũ Lâm mơ màng cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, tay chân cứng đờ như bị điểm huyệt, hít thở ngày càng khó khăn, mí mắt nặng trĩu không tài nào mở được, nội tâm liền dâng lên cảm giác bất an, lo sợ.
Không phải máy bay xảy ra vấn đề đi? Xui xẻo vậy a.
Sau khi đem tất cả những vị thần phật ra cầu khẩn hết một lượt, ngay cả thiên chúa Tiêu Vũ Lâm cũng không bỏ qua, cảm giác đau rát và khó thở liền biến mất, cả cơ thể nhẹ đi rất nhiều, cơn buồn ngủ liền ập đến khiến Tiêu Vũ Lâm ngay lập tức đi tìm Chu Công đánh cờ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Vũ Lâm lờ mờ tỉnh lại đã bị khung cảnh xung quanh làm cho giật mình. Nhà tranh vách đất là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Vũ Lâm về nơi này. Mái nhà sập xệ, tường nhà nức nẻ khắp nơi, cảm giác như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bị cuốn đi mất. Căn nhà được chia làm ba gian, nơi Tiêu Vũ Lâm đang nằm là gian trong cùng được ngăn cách với hai gian còn lại bằng bức bình phong cũ kỹ, bên trong chỉ độc nhất một chiếc giường được đan bằng tre nứa và một cái bàn nhỏ bên cạnh.
Tiêu Vũ Lâm cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau như sóng biển cuộn trào khắp cơ thể khiến cô không khỏi choáng váng, đầu óc quay cuồng. Một tiếng rên đau đớn bật ra, cô đành ngả lưng lại giường, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Mãi lâu sau, khi cơn đau đã dịu bớt, cô bắt đầu cảm nhận được từng ngón tay, ngón chân của mình.
Nhưng ngay khi cơ thể dần thích nghi, một loạt ký ức xa lạ bỗng nhiên ùa về, tràn ngập trong đầu cô như dòng thác dữ. Tiêu Vũ Lâm nhíu mày, cố gắng sắp xếp những mảnh ghép hỗn độn ấy.
Tên cô bây giờ không còn là Tiêu Vũ Lâm mà là Tiêu Lâm – một đại phu trẻ tuổi nổi danh khắp huyện Vĩnh Xuân. Tiêu Lâm là con gái, từ nhỏ đã nữ giả nam trang. Cha mẹ mất sớm trong một trận dịch bệnh. Năm mười tuổi, Tiêu Lâm được Trương đại phu, một lương y nổi tiếng trong thôn Hạ Hầu, nhận về làm học đồ.
Tiêu Lâm thông minh hơn người, trời sinh học một biết mười. Nàng không chỉ cần mẫn mà còn nhạy bén, luôn biết cách xử lý những ca bệnh khó khăn mà ngay cả Trương đại phu đôi khi cũng phải gật gù khen ngợi. Năm mười hai tuổi, danh tiếng của nàng đã vang xa, người dân khắp nơi trong huyện đều đổ xô đến nhờ cậy.
Tuy nhiên, đời không ai hoàn hảo. Tiêu Lâm có tài, có đức về y thuật, nhưng lại mang trong mình một "tật xấu" mà ai nghe đến cũng phải lắc đầu ngao ngán: tính tham tài và háo sắc cực độ. Với nàng, tiền bạc và sắc đẹp không chỉ là thú vui mà còn là mục tiêu để sống.
Những ký ức ấy khiến Tiêu Vũ Lâm không khỏi ngạc nhiên. Tính cách tham lam và hài hước của chủ nhân cơ thể cũ khác xa với vẻ kiên định, lạnh lùng của cô trước đây. Nhưng điều khiến cô giật mình nhất chính là nguyên nhân khiến Tiêu Lâm nằm trên giường hấp hối, nhường cơ hội trọng sinh cho cô.
Tiêu Lâm vốn mang tiếng "Quỷ Y" khắp huyện Vĩnh Xuân không phải không có lý do. Nàng là người vừa tham tài, háo sắc, lại thêm tính tình keo kiệt khó ai bì kịp. Một đại phu trẻ tuổi nhưng mưu mô xảo quyệt, thường ép giá bệnh nhân và đòi hỏi thù lao không ít. Dẫu vậy, tài năng chữa bệnh siêu phàm của nàng lại khiến người người phải ngậm đắng nuốt cay nhờ cậy.
Một ngày nọ, sau khi bốc thuốc cho một nhà phú thương tại thôn Đông Chí, Tiêu Lâm tính nhanh về nhà đánh một giấc. Nhưng bản tính lười biếng khiến nàng quyết định đi đường tắt băng qua bìa rừng. Đường rừng vắng vẻ, nhưng không khí mát mẻ lại làm nàng khoan khoái. Thế nhưng, khi đi được nửa đoạn đường, tiếng kêu cứu yếu ớt của một nữ nhân từ sâu trong rừng vọng lại, phá tan bầu không gian yên bình.
Tiêu Lâm lập tức dừng bước, đầu óc quay cuồng tính toán. Tiếng kêu cứu thê lương làm nàng nghĩ đến cảnh một mỹ nhân yếu đuối bị bọn thảo khấu uy hiếp. Trong lòng nàng lập tức bùng lên ý nghĩ "anh hùng cứu mỹ nhân". Nàng cười thầm, tưởng tượng cảnh được nữ nhân ấy lấy thân báo đáp, thậm chí còn có cơ hội vòi vĩnh thêm chút tiền tài từ nàng ta.
Không chút do dự, Tiêu Lâm chuyển hướng đi sâu vào rừng, tiếng lá khô kêu rào rạo dưới chân nàng. Nhưng vừa đến nơi, trước mắt nàng không phải cảnh tượng mỹ nhân cần cứu giúp, mà là bốn gã đại hán mặt mày hung ác, tay cầm đại đao, ánh mắt như muốn xé xác nàng. Phía sau chúng là một nữ nhân thân hình phì nộn, ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Lâm như thể nàng là con mồi ngu ngốc nhất trong ngày.
"Chết tiệt!" Tiêu Lâm rủa thầm trong bụng, giờ đây nàng mới nhận ra mình đã bị lừa.
Nàng chưa kịp nghĩ cách thoát thân thì tên đại hán mặt sẹo đã cười khẩy, giơ đao chĩa thẳng vào mặt nàng:
"Nha đầu, ngươi đã vào đây thì đừng mong sống sót!"
Tiêu Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Là đại phu, nhưng nàng chưa bao giờ là kẻ yếu đuối. Trong những năm làm nghề, nàng không ít lần chữa bệnh cho quan quân, binh sĩ trong trấn. Mỗi lần như vậy, nàng đều khéo léo vòi vĩnh để học được chút quyền cước. Qua nhiều năm tích lũy, nàng đúc kết thành sở học riêng, tuy không đến mức cao thủ nhưng cũng đủ khiến người thường phải dè chừng.
Không chút do dự, Tiêu Lâm tiên hạ thủ vi cường. Nàng lao tới tên mặt sẹo đứng gần nhất, tay cong thành trảo, chộp mạnh vào cánh tay cầm đao của hắn. Một tiếng "rắc" vang lên, tiếng xương gãy khiến tên đại hán rú lên đau đớn. Tiêu Lâm giật lấy thanh đao trên tay hắn, không chút do dự vung xuống. Máu tươi văng tung tóe, nhuộm đỏ bộ y phục lam sắc của nàng.
Ba tên còn lại sững sờ trước sự tàn nhẫn của Tiêu Lâm. Tên cầm đầu nghiến răng huýt sáo một tiếng dài, ngay lập tức từ trong rừng xuất hiện thêm hai mươi gã đạo tặc, tay cầm binh khí sáng loáng.
Tiêu Lâm đứng giữa vòng vây, sắc mặt tái đi. Nàng nhíu mày, biết rõ tình thế trước mắt chỉ có hai lựa chọn: hoặc chiến đấu đến chết, hoặc bỏ mạng chạy theo tiếng gọi của tổ tiên.
Lúc này, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác hối hận khi thay đổi tuyến đường. Tiêu Lâm cắn môi, nắm chặt chuôi đao trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro