Chương 2
Tiêu Lâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xoay người vận khinh công cực hạn, mở một đường máu chạy thoát khỏi nơi này.
Đột nhiên từ đâu bay đến một mũi tên, cắm thẳng vào cổ chân, đau đớn truyền đến đại não làm Tiêu Lâm bị hụt chân, té nhào trên mặt đất. Hàng loạt lưỡi đao sắc bén hướng đến, Tiêu Lâm nhanh chóng lăn vài vòng né tránh, nén đau vận lực bật dậy, đưa tay thành trảo bắt đến cổ tên đại hán gần nhất, dùng lực thật mạnh nắm lấy cuống họng hắn lôi ra. Lại xoay người đá vào thái dương tên đằng sau làm đầu hắn bị biến dạng, lõm sâu vào một bên. Lại qua thêm hồi lâu chém giết, máu thịt lẫn lộn văng khắp nơi, không thi thể nào còn trọn vẹn, cảnh tượng trông như bị dã thú tấn công, kinh hãi vô cùng.
Tiêu Lâm thương tích đầy mình, bên hông, trên lưng, trước ngực bị chém đến máu nhuộm đỏ cả y phục. Tầm mắt mờ dần, cơ thể run rẩy gắng sức trụ vững, đôi mắt đầy tơ máu, hung ác nhìn chăm chăm vào nữ nhân phì nộn ngã ngồi trên mặt đất. Ả ta run rẩy nhìn vào thân ảnh nhuốm máu đứng đó, sống lưng lạnh toát, trong mắt chỉ còn lại kinh hãi tột cùng, miệng lắp bắp, không ngừng lui về sau.
"Y-Yêu... Yêu quái, ngươi là yêu quái"
Tiêu Lâm nhấc chân đi đến, đưa tay bóp mặt bắt ả mở miệng, lấy từ trong túi hai lọ thuốc bột đổ hết vào rồi nhanh tay cầm lấy thủ cấp của một tên gần đó đưa lên, đem máu từ thủ cấp cấp ả uống hết.
Như bị sợ hãi quá độ, ả đem cảm giác buồn nôn đè nén từng ngụm nuốt xuống. Sau khi ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc, ả liền cảm thấy cơ thể nóng lợi hại, thân thể như bị vạn trùng cắn xé chỉ muốn đem hết đồ cởi đi ra, song lại cảm thấy toàn thân đau đến chết đi sống lại, mùi hôi thối nồng nặc truyền đến, da thịt bắt đầu lở loét, chảy ra dịch nhờn màu đen tanh tưởi. Như bị sự ngứa ngáy khó chịu đến cực độ làm mờ lí trí, ả lao nhanh đến một cơ thể đại hán nhìn còn có chút nguyên vẹn, cởi sạch y phục, bắt đầu làm ra việc ô uế mắt người nhìn.
Tiêu Lâm vốn muốn giết ả cho nhanh nhưng nghĩ lại vẫn muốn thử loại thuốc mới nên đành đem thuốc cấp cho ả. Y phục lam sắc giờ đã biến thành đỏ thẫm, bết chặt vào người, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên mũi.
Nhìn về phía nữ nhân phì nộn đang vật vã dưới đất, Tiêu Lâm không khỏi cười lạnh. Thiên Độc Huyền Tán — một thứ thuốc kỳ lạ do chính nàng chế tạo, có khả năng khiến cơ thể con người vừa ngứa ngáy, vừa đau đớn, cuối cùng dẫn đến sự suy thoái của cơ thể theo cách đáng sợ nhất. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến tận mắt tác dụng của nó.
Nữ nhân kia đang lăn lộn trong cơn đau đớn và nhục nhã. Tiếng rên rỉ đầy thống khổ xen lẫn với mùi hôi tanh bốc lên, da thịt ả ta dần bị ăn mòn, để lại những vết lở loét kinh hoàng. Tiêu Lâm mệt mỏi nở nụ cười nhạt.
"Đây là cái giá ngươi phải trả."
Tiêu Lâm thì thầm, như nói với chính mình.
Những gì Tiêu Lâm vừa trải qua cũng không khác gì ác mộng. Dẫu cho võ nghệ có nhỉnh hơn người thường, việc đối mặt với hơn hai mươi tên đạo tặc hung hãn vẫn là quá sức với một đại phu như nàng. Cảm giác sinh tử kề cận, từng nhát đao cắm sâu vào thịt da, từng lần máu tuôn như suối khiến nàng nhận ra cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào.
Nhưng Tiêu Lâm không cam lòng. Nàng còn sống là vì nàng khôn ngoan, vì nàng mạnh mẽ, và cũng vì nàng biết cách khiến người khác phải trả giá đắt hơn.
Sau khi chắc chắn nữ nhân kia không còn khả năng gây hại, Tiêu Lâm cố gắng nhích từng bước về phía con đường nhỏ dẫn ra khỏi rừng. Mỗi bước đi là một lần đau đến xé lòng, nhưng nàng không dừng lại. Nàng biết nếu không về được đến nhà, thì dù có mạng lớn đến đâu cũng không thể trụ nổi qua đêm.
Trời đã tối, ánh trăng yếu ớt chiếu qua tán lá rừng tạo thành những vệt sáng lờ mờ. Gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác buốt giá cắt da thịt, nhưng Tiêu Lâm không quan tâm. Nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất: sống.
Về đến trước cửa, cả thân thể chẳng còn sức lực liền đổ gục xuống, Tiêu Lâm cắn đầu lưỡi đến bật máu cấp bản thân chút thanh tỉnh, lại run rẩy đứng lên khóa chặt cửa. Đi thẳng vào trong giường, đưa tay lục lọi lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc tay run rẩy đưa lên gần miệng liền trước mắt tối sầm ngã xuống giường bất tỉnh.
----------
Kết thúc hồi tưởng với cơ thể này, Tiêu Vũ Lâm nhanh chóng kiểm tra thân thể, quái lạ chỉ có đau nhức lúc đầu nhưng hiện tại không có lấy một vết thương, dường như bất tỉnh đã lâu nên bụng lên tiếng kháng nghị vài lần.
Tiêu Vũ Lâm mở cửa bước ra, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng chiếu xuống, xua tan những mệt mỏi còn sót lại. Một làn gió dịu dàng lướt qua, mang theo mùi hương thơm ngát của thảo dược. Trước mắt cô là một khu vườn rộng lớn, được chăm sóc cẩn thận với từng luống cây thẳng tắp. Các loại thảo dược cơ bản như bạch chỉ, cam thảo, hoàng kỳ đều xanh tốt, xen lẫn là những khóm hoa nhỏ rực rỡ như tô điểm thêm sức sống cho không gian thanh bình này.
Tiêu Vũ Lâm hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự yên bình chưa từng có. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm lạ kỳ. Bao nhiêu mệt mỏi, u sầu trước kia tựa như tan biến giữa không khí trong lành của nơi này. Cô mỉm cười, bước chậm rãi dọc theo lối đi nhỏ dẫn ra con đường chính.
Ánh mắt vô tình lướt qua những công cụ và vật dụng đặt gần hiên nhà, cô khẽ gật gù. Nơi này đúng là "thánh địa" của một đại phu. Từng hũ thuốc được sắp xếp gọn gàng, dụng cụ nghiền thuốc sạch sẽ, ngay cả một chiếc chậu đồng nhỏ để đun thuốc cũng bóng loáng. Có thể thấy Tiêu Lâm trước đây đã dành toàn bộ tâm huyết vào y thuật.
Dẫu vậy, trong lòng Tiêu Vũ Lâm vẫn phảng phất chút bất ngờ khi nghĩ về cơ thể mới mà cô đang sở hữu.
Không có lấy một vết sẹo... kỳ diệu thật.
Tiêu Vũ Lâm thầm nghĩ. Ký ức trước khi bất tỉnh trở lại trong đầu, rõ ràng Tiêu Lâm đã trải qua trận chiến đẫm máu đến mức không tưởng. Nhưng giờ đây, mọi dấu vết thương tích đều biến mất như chưa từng tồn tại.
"Chắc là do viên thuốc kia..."
Tiêu Vũ Lâm nhíu mày, rồi khẽ lắc đầu. Bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi sâu xa. Quan trọng hơn là phải sống thật tốt, tận dụng cuộc đời mới này để làm lại từ đầu.
Khi bước chân rời khỏi khu vườn, cô ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Hình ảnh Vũ Yên thoáng hiện lên trong tâm trí. Một nỗi đau nhói lên nhưng không còn dữ dội như trước.
"Vũ Yên, sống tốt nhé," cô khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như làn gió thoảng qua.
"Em cũng sẽ sống thật tốt với thân phận mới này. Tạm biệt."
Với những bước chân ngày càng vững vàng, Tiêu Vũ Lâm hòa mình vào không khí trong lành của một ngày mới, nơi khởi đầu cho một cuộc sống hoàn toàn khác.
Tiêu Vũ Lâm đứng trước cổng nhà, ánh mắt khẽ quét qua kiến trúc quen thuộc nhưng không kém phần giản dị. Những chi tiết mộc mạc, như mái ngói âm dương hơi phủ rêu xanh hay cánh cổng gỗ đã sờn bạc, khiến cô cảm giác như đang bước vào một cảnh phim cổ trang mà trước đây mình chỉ có thể nhìn thấy qua màn ảnh.
Căn nhà của Tiêu Lâm nằm cuối thôn Hạ Hầu, lưng tựa núi, mặt hướng ra đồng ruộng mênh mông. Cảnh vật yên bình đến mức khiến lòng người trở nên nhẹ nhõm. Ký ức từ cơ thể này dần hiện lên rõ nét hơn trong tâm trí Tiêu Vũ Lâm. Cô nhớ đến hình ảnh Trương đại phu, một lão nhân đức độ, luôn nghiêm khắc trong việc dạy dỗ Tiêu Lâm nhưng cũng không thiếu phần ân cần, bao dung.
Khi Tiêu Lâm tròn mười sáu, Trương đại phu vì tuổi cao sức yếu đã ra đi thanh thản trong giấc ngủ, để lại cho nàng căn nhà và vườn thảo dược này. Tiêu Lâm đã sống một mình từ đó, tự mình gánh vác trách nhiệm chữa bệnh cho dân làng. Với y thuật xuất sắc cùng bản tính cần mẫn, Tiêu Lâm chẳng mấy chốc đã trở thành một vị đại phu có tiếng, không chỉ trong thôn mà cả những vùng lân cận.
Tiêu Lâm làm đại phu chữa bệnh rất nhiều người nên số tiền kiếm được cô gửi hết vào "tiền trang" lớn nhất của huyện Vĩnh Xuân, Tụ Bảo Các - đổ phường.
"Tiêu thần y nay lại không đến đổ phường đi."
Tiêu Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, trong lòng không khỏi bội phục "khí chất" trời ban của họ. Nam nhân kia vừa xuất hiện đã khiến cô có cảm giác như không khí xung quanh ô nhiễm thêm vài phần, còn nữ nhân thì ánh mắt dán chặt vào cô như con sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon.
Cô nhướng mày, nén lại cảm giác muốn quay người bỏ đi, thầm nghĩ.
Kháo. Đúng là trời sinh một cặp, thiên a, các ngươi phải giữ chặt lấy nhau đừng ra ngoài gây họa nhân gian.
Tiêu Vũ Lâm thản nhiên cười, cố gắng duy trì phong thái điềm tĩnh.
"Vẫn là Tiêu thần y tiêu tiền hay không thì không đến lượt hai vị quan tâm. Nhưng xem ra, hai vị đến đây là muốn đưa thêm bệnh nhân đến cho ta chữa đúng không?"
Nam nhân híp mắt, khuôn mặt gầy guộc co giật một chút, giọng đầy châm chọc.
"Chúng ta đến thăm Tiêu thần y thôi, ai mà không biết ngươi là người kiếm tiền như nước, đâu cần phải lo đến bệnh nhân làm gì."
Nữ nhân cười khanh khách, ánh mắt đầy khiêu khích.
"Hay là Tiêu thần y lén lút làm gì đó ở đây? Chẳng lẽ ngươi rửa tay gác kiếm, không thèm đến Tụ Bảo Các nữa sao? Nếu thật vậy thì buồn biết bao, ta còn muốn tận mắt nhìn ngươi thua hết ngân lượng, mặt mày méo xệch cơ."
Tiêu Vũ Lâm cảm thấy cơn khó chịu trỗi dậy, nhưng cô hiểu rõ bản thân lúc này không thể tùy tiện gây chuyện. Nghĩ đến thân phận Tiêu Lâm trước đây, cô biết mình vốn không phải kẻ dễ dây vào. Đối với những người như hai kẻ này, càng tranh luận chỉ càng khiến họ được nước làm tới.
"Đa tạ ý tốt của hai vị, nhưng nếu rảnh rỗi như vậy, chi bằng dành thời gian lo cho bản thân trước đi. Sắc mặt vị công tử đây tái nhợt thế kia, chẳng lẽ không sợ sớm muộn sẽ vào tay ta làm bệnh nhân thật sao?"
Nam nhân nghe vậy, khuôn mặt xám ngoét, mím môi không nói gì. Nữ nhân bên cạnh lại không chịu buông tha, tiến lên một bước, cúi người ghé sát Tiêu Vũ Lâm, giọng nũng nịu đầy giả tạo.
"Tiêu thần y, ta cũng hơi đau đầu, không biết ngươi có thể khám cho ta một chút không?"
Tiêu Vũ Lâm lui lại nửa bước, ánh mắt bình thản nhưng giọng nói lạnh nhạt.
"Chữa bệnh? Được thôi. Nhưng với tình trạng của cô nương, ta nghĩ chỉ có cách châm cứu hoặc mổ xẻ để trị tận gốc. Cô muốn thử không?"
Nữ nhân nghe đến "châm cứu" liền rụt người lại, không còn vẻ mặt trêu đùa nữa. Nam nhân thấy vậy, phất tay bảo nàng ta đừng lằng nhằng, kéo nàng rời đi, miệng lẩm bẩm vài câu chửi rủa.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Tiêu Vũ Lâm thở phào một hơi, cảm thấy bản thân thật sự phải cẩn thận hơn nếu không muốn vướng vào mấy kẻ "trời sinh một cặp" như thế này nữa.
Tiêu Vũ Lâm hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn thôn Hạ Hầu trải dài trước mặt. Nơi này không lớn nhưng yên bình, từng nóc nhà thấp thoáng trong ánh nắng, tiếng trẻ con cười đùa vọng lại từ xa, tiếng gà gáy, chó sủa hòa lẫn vào nhau tạo nên khung cảnh làng quê giản dị.
Người xưa có câu, hồng nhan bạc phận, giờ ta mới hiểu, còn sống là còn cơ hội. Mỹ nhân khắp thế gian, tại sao lại không tự thưởng cho mình một chút niềm vui chứ? Ta đã chẳng còn là Tiêu Vũ Lâm của quá khứ nữa rồi.
Nghĩ vậy, cô thả lỏng bước chân, hướng về phía trung tâm thôn, nơi có một chợ nhỏ. Ở đó, những người dân trong thôn thường tụ tập để mua bán hoặc trao đổi vật phẩm. Đây sẽ là nơi lý tưởng để cô nghe ngóng tin tức và bắt đầu tìm hiểu về thế giới mới mà mình đã bước vào.
Một đại phu giỏi, một trái tim đa tình, một cuộc sống phiêu lưu. Chẳng phải đó là những gì ta nên khao khát sao?
Tiêu Vũ Lâm khẽ nhếch môi, nụ cười chứa đựng quyết tâm.
Vũ Yên, chị không cần lo. Tiêu Vũ Lâm này, sẽ sống tốt hơn cả những gì chị mong đợi.
"Này, ta nghe nói tiểu công chúa của Hi quý phi bị một căn bệnh lạ khiến vẻ ngoài bị biến đổi hoàn toàn. Hoàng thượng hạ chỉ khắp thiên hạ nếu người nào chữa được bệnh sẽ được phong vị Tử Tước."
"Ai nha, ngươi cho là dễ chữa lắm sao? Không nhìn thấy các thái y trong cung đều bó tay a?"
"Đây cũng là cơ hội cho những đại phu bên ngoài như chúng ta."
Tiêu Vũ Lâm vừa ngồi xuống bàn trong góc của tửu lâu liền nghe thấy câu chuyện của hai nam tử trẻ gần đó. Tâm không khỏi hiếu kỳ, cô liền đứng dậy đi đến, ngồi xuống một ghế trống, cười cười nhìn hai người.
"Có thể kể ta nghe thêm về việc của tiểu công chúa không?"
"Tiêu Quỷ Y."
Cả hai đồng loạt hô lên, không nghĩ lúc này lại đụng mặt ác bá ở đây. Cả hai nội tâm thầm hô xui xẻo nhưng không dám lên tiếng bất mãn, trong huyện Vĩnh Xuân ai chẳng biết xú danh của Tiêu Lâm, đành kể lại hết về chuyện của tiểu công chúa cho Tiêu Vũ Lâm sau đó nhanh chóng cáo từ, ba chân bốn cẳng chạy khỏi tửu lâu.
Nếu đúng như tên này kể thì đây không phải bệnh đậu mùa sao? Lý nào lại là bệnh nan y.
------------------
Tiêu Vũ Lâm bước chậm rãi trên con đường nhỏ trở về nhà, ánh nắng chiều buông xuống phủ lên cảnh vật một màu vàng ấm áp, nhưng trong lòng cô lại đầy toan tính. Câu chuyện về tiểu công chúa khiến cô không khỏi suy nghĩ.
Nếu thật sự là bệnh đậu mùa, chẳng qua đây là bệnh truyền nhiễm nặng, tổn thương da mặt, nhưng không phải không có cách chữa trị. Lẽ nào vì thời đại này thiếu thốn y thuật nên đành bất lực?
Cô nhếch môi cười khẽ, bàn tay siết chặt ống tay áo.
Đây chẳng phải là cơ hội tốt sao? Nếu ta chữa được, chẳng những có thể thoát khỏi cái danh Tiêu Quỷ Y mà còn có thể leo lên một vị trí không ai dám xem thường.
Tiêu Vũ Lâm ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực lên một tia quyết tâm.
Về đến nhà, cô lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Các kiến thức về y học hiện đại trong đầu cô vẫn còn nguyên, kết hợp với những dược liệu quen thuộc ở đây, cô tự tin có thể chế ra loại thuốc điều trị căn bệnh này.
"Đầu tiên, phải điều tra chính xác tình trạng bệnh. Nếu đúng là đậu mùa, cần có dược liệu để giảm sốt, kháng viêm và phục hồi da tổn thương. Quan trọng nhất là phải tạo ra thuốc sát trùng để phòng lây lan."
Cô ngồi xuống bàn, lấy ra bút lông và giấy, bắt đầu ghi chép lại danh sách những gì cần chuẩn bị.
Trong lúc viết, cô bất giác nhớ lại ánh mắt hoảng sợ của hai nam nhân trẻ lúc gọi mình là "Tiêu Quỷ Y." Cô bật cười, nhưng lần này không phải là nụ cười chế giễu mà là một nụ cười đầy thách thức.
"Các ngươi sợ ta sao? Chờ đi, một ngày nào đó các ngươi sẽ phải cúi đầu gọi ta là Tiêu Thần Y!"
Với suy nghĩ đó, Tiêu Vũ Lâm đứng dậy, đi thẳng ra khu vườn thảo dược phía sau nhà. Nơi này sẽ là khởi điểm cho kế hoạch thay đổi số phận của cô.
Tiểu công chúa, đợi ta.Tiêu Vũ Lâm này sẽ không để ngươi thất vọng.
Tiêu Vũ Lâm không phí thời gian. Sau một đêm suy nghĩ và lập kế hoạch, cô bắt tay ngay vào việc điều chế thuốc.
Trước tiên, cô cẩn thận chọn lựa các loại thảo dược từ khu vườn của mình. Lá kim ngân, rễ cam thảo, hoa cúc dại, và những loại thảo dược giúp thanh nhiệt giải độc, kháng khuẩn đều được hái đầy một giỏ.
Trong nhà, cô nhóm bếp, đặt lên đó một chiếc nồi đất. Nước sôi lăn tăn, từng loại thảo dược được cô thêm vào, cẩn thận theo đúng thứ tự. Bàn tay thoăn thoắt nghiền nát vài loại rễ cây thành bột mịn, sau đó hòa cùng nước thuốc. Mùi thơm nồng của thảo dược lan tỏa khắp gian bếp nhỏ.
Sau vài canh giờ, cô rót dung dịch thu được vào các bình sứ nhỏ. Những viên thuốc khô cũng được nén chặt, đóng gói cẩn thận. Cô tỉ mỉ kiểm tra lại toàn bộ, đóng gói tất cả vào một tay nải vải gọn gàng.
"Tạm đủ để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp. Lên kinh thành rồi sẽ tính tiếp."
Tiêu Vũ Lâm khoác tay nải lên vai, mở cửa bước ra ngoài. Ánh mặt trời rực rỡ buổi sớm chiếu lên mái tóc cô, khiến cả thân hình Tiêu Vũ Lâm như bừng sáng.
Trước khi rời đi, Tiêu Vũ Lâm không quên ghé qua Tụ Bảo Các để đánh bạc. Tiêu Vũ Lâm biết tên Tiêu Lâm trước kia không phải dạng người ngu ngốc để Tụ Bảo Các rút hết tiền của bản thân. Trước đây Tiêu Lâm đánh bạc để thỏa mãn niềm vui, nếu nàng ta muốn cược để lấy tiền thì không biết đổ phường này đã phá sản từ lâu.
Sau khi rút lại hết số bạc đã tiêu vào trước đây, Tiêu Vũ Lâm thong thả rời đi mà không ai dám ngăn cản, cô bắt đầu rời đi huyện Vĩnh Xuân, bắt đầu một hành trình mới làm lại cuộc đời.
----------
- Bắt đầu từ chương sau sẽ gọi là Tiêu Lâm.
- Chúc các đọc giả có một cái Tết vui vẻ bên gia đình nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro