Chương 5

Diệp Tuệ ngồi im lặng trong phòng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến nàng càng thêm ảm đạm. Từng phút trôi qua, sự bất an dần dâng lên trong lòng nàng. Cuối cùng, nàng buông một tiếng thở dài, khẽ lắc đầu, tự ép mình không nghĩ ngợi nữa. Một nụ cười tự giễu thoáng hiện trên môi, lòng nàng như nguội lạnh. Nàng tự nhủ mình không nên kỳ vọng, bởi hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. 

Đúng lúc nàng định cất tiếng gọi thị nữ để đưa mình trở về, cánh cửa bỗng khẽ kêu "cạch" một tiếng.

Ánh đèn lay động theo cơn gió nhẹ tràn vào, và trước mặt nàng, bóng dáng Tiêu Lâm xuất hiện.

Diệp Tuệ sững người, đôi mắt mở to ngỡ ngàng.

"Công tử..."

Tiêu Lâm bước vào, trên môi vẫn giữ nụ cười nhẹ. Cô ngồi xuống đối diện Diệp Tuệ, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút ấm áp:

"Ta đã nói sẽ quay lại mà, nàng còn không tin sao?"

Nghe vậy, trong lòng Diệp Tuệ thoáng trỗi dậy một tia ấm áp. Nàng cắn môi, đôi mắt khẽ cụp xuống như để che đi cảm xúc đang dâng lên.

"Ta... không dám chắc. Nhưng giờ công tử đã trở lại, ta thực sự cảm tạ người."

Tiêu Lâm khẽ bật cười:

"Ngốc, ta đâu phải hạng người nói mà không làm. Nàng yên tâm, sáng mai ta sẽ đến đón nàng."

Nhìn thấy ánh mắt đầy chân thành của Tiêu Lâm, lòng Diệp Tuệ như được an ủi. Nàng khẽ gật đầu, đôi môi mím lại như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.

----------------------------

Tiêu Lâm bước ra khỏi Y Tuyết Viện, ánh trăng bạc chiếu lên bóng dáng mảnh khảnh của cô. Mày kiếm khẽ nhíu, tâm tư rối bời. Trong túi cô hiện giờ chỉ có mười bảy vạn lượng bạc, cách con số hai mươi vạn mà tú bà đòi hỏi vẫn còn thiếu ba vạn.

Tiêu Lâm thở dài, đôi chân bước đi trên con đường vắng mà lòng nặng trĩu. Ánh đèn lồng lập lòe hai bên đường càng khiến không gian thêm phần tĩnh lặng. Bỗng, từ trong bóng tối, một lão nhân xuất hiện trước mặt.

Lão ta tuổi ngoài sáu mươi, y phục tươm tất, phong thái cẩn trọng. Ông khẽ cúi đầu, giọng nói trầm ổn:

"Lão gia nhà ta nghe danh thần y đã lâu, mong mời ngài đến phủ chữa bệnh. Hiện tại, ngài có thể theo lão hủ đi được chăng?"

Tiêu Lâm thoáng sững sờ, ánh mắt hơi nheo lại. Một lời mời bất ngờ giữa đêm thế này khiến cô lập tức cảnh giác. Khóe môi khẽ nhếch, cô cười nhạt:

"Thứ lỗi, ta không chữa bệnh cho những người không rõ thân phận. Lại càng không nhận lời từ một kẻ tự ý mời mọc giữa đêm khuya thế này, đưa ta đến nơi ta không thể kháng cự. Lão trông ta giống người dễ bị bắt nạt sao?"

Lời nói lạnh nhạt của Tiêu Lâm khiến không khí có phần nặng nề. Thế nhưng lão nhân không hề tỏ ra khó chịu, chỉ cười nhẹ, ánh mắt tỏ vẻ thấu hiểu.

"Thần y quả nhiên cẩn trọng. Lão hủ xin được tự giới thiệu, lão gia nhà ta chính là thành chủ Thanh Xa Thành. Nếu ngài vẫn chưa tin, ta có thể đảm bảo rằng lão gia không có ý gì ngoài mong muốn nhờ ngài chữa bệnh. Chúng ta không hề có ác ý với thần y."

Nghe lão nhân báo ra danh tính, Tiêu Lâm khẽ nhướng mày. Thành chủ Thanh Xa Thành? Nếu thật là vậy, đây chính là cơ hội cô cần để kiếm thêm bạc. Dẫu trong lòng vẫn có chút cảnh giác, nhưng vẻ mặt cô đã trở nên nhẹ nhõm hơn.

"Thành chủ đại nhân đã mời, ta đâu dám từ chối. Thôi được, dẫn đường đi."

Lão nhân mỉm cười, làm động tác mời. Tiêu Lâm hít một hơi sâu, thầm tính toán trong lòng, rồi bước theo bóng dáng lão nhân về phía phủ thành chủ.

Phủ thành chủ nằm ở phía nam Thanh Xa Thành, toát lên vẻ trang nghiêm và uy nghi như một thế giới khác tách biệt khỏi sự phồn hoa bên ngoài. Tiêu Lâm vừa bước tới đã nhìn thấy tường thành cao ngất, mái ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh trăng, tựa như một ngọn núi vững chãi giữa lòng thành.

Cổng lớn của phủ được làm bằng gỗ tử đàn, khắc hình long phụng giao vờn, từng nét chạm tinh xảo tựa như muốn kể về quyền uy và vinh hiển của gia tộc này. Trên đỉnh cổng, ba chữ "葛家府" (Cát Gia Phủ) được khắc nổi bằng vàng, nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng như có sức xuyên mây đạp gió. Hai chiếc lồng đèn đỏ treo hai bên cổng lớn, ánh sáng ấm áp chiếu lên nền gạch đá xanh tạo thành một khung cảnh vừa trang nghiêm vừa xa hoa.

Tiêu Lâm đứng trước cổng, ánh mắt khẽ lướt qua cảnh vật xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thán. Phủ thành chủ quả thật danh bất hư truyền, từng chi tiết đều cho thấy sự xa hoa tột bậc.

Lão nhân đi trước, quay đầu nhẹ giọng:
"Thần y, mời ngài theo lão hủ. Thành chủ đã đợi từ lâu."

Tiêu Lâm khẽ gật đầu, thu lại thần sắc thản nhiên, bước theo sau. Qua cổng chính là một con đường lát đá dài, hai bên trồng hàng tùng cổ thụ vươn cao sừng sững, cành lá xanh ngắt, như những người lính canh im lặng. Tiếng gió khẽ lùa qua từng kẽ lá tạo thành âm điệu nhẹ nhàng mà tĩnh mịch, hoàn toàn khác biệt với không khí náo nhiệt ngoài thành.

Ở giữa sân là một hồ sen lớn, ánh trăng soi xuống mặt nước lấp lánh, những bông sen trắng nở rộ như đang thi nhau tỏa hương. Cạnh hồ là một cây cầu đá nhỏ, lan can chạm khắc hoa văn mây trời mềm mại, dẫn tới tòa đại điện chính giữa phủ.

Lão nhân dẫn Tiêu Lâm qua hành lang dài, hai bên treo những bức tranh thủy mặc phong cảnh hữu tình, dưới ánh đèn lồng ấm áp lại càng tăng thêm vẻ cổ kính. Đi qua một dãy sân vườn, lão nhân dừng chân trước một cánh cửa gỗ sơn son, bên trên treo bảng đề ba chữ "Thư Phòng Thành" (書房堂).

(Thư Phòng Thành (書房堂): có thể được dịch là "Phòng sách" hoặc "Thư viện" Trong ngữ cảnh văn hóa Trung Quốc, nó thường chỉ một không gian hoặc phòng dành riêng cho việc đọc sách, học tập và nghiên cứu. "Thư" (書) có nghĩa là sách, "Phòng" (房) có nghĩa là phòng, và "Thành" (堂) thường chỉ một dạng không gian trang trọng hoặc chính thức.)

"Lão gia, thần y đã tới."

Cất lời báo xong, lão nhân nhẹ nhàng đẩy cửa. Tiêu Lâm bước vào, ánh mắt thoáng lướt qua khung cảnh bên trong.

Thư phòng không quá rộng, nhưng được bài trí vô cùng gọn gàng và trang nhã. Kệ sách kê sát tường, trên đó xếp đầy sổ sách, thư tịch, có cả những cuốn trông rất cổ xưa. Ở giữa phòng là một chiếc bàn gỗ lớn, trên mặt bàn bày biện đủ loại văn phòng tứ bảo: nghiên mực, bút lông, giấy và đá chặn giấy, tất cả đều toát lên vẻ tinh xảo.

Góc phòng còn đặt một chậu cây trúc nhỏ, lá trúc xanh mượt rủ xuống, tạo cảm giác thanh tịnh. Một lư hương bằng đồng thau đặt trên bàn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, hòa quyện với không khí tĩnh lặng của gian phòng.

Sau bàn, một trung niên nam nhân ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ chạm khắc hình kỳ lân. Người này khuôn mặt chữ điền, râu quai nón rậm rạp, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi.

Tiêu Lâm khẽ ôm quyền, giọng điệu nhã nhặn nhưng không kém phần lễ độ.

"Tại hạ Tiêu Lâm bái kiến thành chủ đại nhân. Nghe nói ngài triệu kiến vì có việc gấp, không biết là chuyện gì?"

Cát Đồ kín đáo quan sát vị thần y danh chấn mà mình nghe đến. Khi nhìn thấy Tiêu Lâm, ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Không ngờ người được người người ca tụng lại trẻ tuổi như vậy, dung mạo nho nhã, chẳng hề giống với tưởng tượng về một người từng trải trên giang hồ. Nội tâm hắn không khỏi dấy lên một chút nghi ngờ.

Lập tức hồi thần, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ nghi hoặc. Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn Tiêu Lâm từ đầu đến chân một lượt, sau đó giọng nói trầm ổn nhưng pha chút ngạc nhiên vang lên.

"Ngươi đây... chính là thần y Tiêu Lâm nổi danh khắp nơi?"

Tiêu Lâm nhướng mày, trong lòng đoán được phần nào suy nghĩ của đối phương nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp.

"Chỉ là hư danh mà thôi. Đại nhân quá khen, tại hạ không dám nhận."

Cát Đồ nghe vậy thì càng thêm hiếu kỳ, đôi mắt sắc bén nhìn sâu vào Tiêu Lâm như muốn tìm kiếm điều gì. Nhưng trước khí chất ung dung, tự tại của người trước mặt, lòng hắn cũng dần dịu lại. Hắn vẫy tay mời Tiêu Lâm ngồi xuống ghế đối diện, giọng đã bớt vẻ hoài nghi, nhưng vẫn còn đôi chút thận trọng.

"Người trong thiên hạ ca tụng ngươi không phải chuyện hư ngôn. Bổn thành chủ nghe danh đã lâu, nay rốt cuộc cũng có dịp gặp mặt. Tuy nhiên, ta không ngờ thần y lại trẻ tuổi đến vậy. Ngươi hành y bao lâu rồi?"

Tiêu Lâm mỉm cười nhàn nhạt đáp.

"Tại hạ từ nhỏ đã học y từ gia phụ, tính đến nay cũng hơn mười năm. Chỉ là dùng chút công sức nhỏ bé để hành thiện cứu người, không ngờ lại được mọi người chú ý đến."

Lời nói khiêm nhường nhưng đầy tự tin của Tiêu Lâm khiến Cát Đồ nhất thời không biết nên đáp lại ra sao. Trong lòng hắn dấy lên một tia hứng thú lẫn thán phục, nhưng vẫn quyết định thử dò xét thêm trước khi hoàn toàn tin tưởng.

Cát Đồ ngồi xuống ghế lớn, ánh mắt sâu thẳm hướng về phía Tiêu Lâm, giọng nói trở nên trầm ổn hơn.

"Nghe danh thần y đã lâu, nay mời Tiêu thần y đến là để nhờ cậy việc chữa bệnh. Nhưng bệnh tình lần này không phải chuyện tầm thường, mong thần y dùng hết khả năng giúp bổn thành chủ."

Tiêu Lâm khẽ nghiêng đầu, thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dấy lên chút tò mò. Cô nhẹ nhàng đáp.

"Thành chủ quá lời. Tại hạ tuy không dám chắc chữa được bách bệnh, nhưng sẽ tận tâm xem xét, chỉ cần thành chủ cho biết chi tiết bệnh tình."

Cát Đồ khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi nói.

"Người bệnh không ai khác chính là ái nữ của ta, Cát Mộng Dao. Nha đầu từ nhỏ đã yếu ớt, gần đây bệnh tình ngày càng trầm trọng. Ta đã mời không ít danh y đến chữa trị, nhưng đều không có tiến triển. Nếu lần này vẫn không tìm ra cách, e rằng..."

Hắn ngừng lại, trong đôi mắt nghiêm nghị thoáng hiện vẻ lo lắng và đau lòng. Tiêu Lâm nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ đồng cảm. Cô nhẹ giọng an ủi.

"Thành chủ yên tâm, xin cho tại hạ gặp tiểu thư để chẩn đoán trực tiếp, có lẽ sẽ tìm ra phương pháp thích hợp."

Cát Đồ gật đầu, lập tức quay sang lão nhân đứng bên cạnh.

"Lý quản gia, dẫn thần y đến hậu viện gặp tiểu thư."

Lão nhân cúi người tuân lệnh, sau đó mỉm cười hướng về phía Tiêu Lâm.

"Thần y, mời đi lối này."

Tiêu Lâm đứng lên, ôm quyền chào Cát Đồ trước khi bước theo Lý quản gia ra khỏi thư phòng. Đi qua hành lang dài được trang trí bằng các bức hoành phi và đèn lồng cổ kính, cô cảm nhận rõ ràng sự uy nghi và trật tự của phủ thành chủ. Nhưng lòng cô vẫn dồn hết sự chú ý vào việc chẩn đoán bệnh tình của Cát Mộng Dao.

Lý quản gia dẫn Tiêu Lâm đến trước một căn phòng nhỏ, đứng lại và nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng, ánh nến vàng nhạt chiếu sáng không gian, tạo cảm giác ấm áp giữa sự tĩnh lặng. Trên chiếc giường lớn giữa phòng, một thiếu nữ gầy gò mặc áo lụa trắng đang nằm tựa vào gối, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ thanh tú đoan trang.

Lý quản gia khom người hành lễ, sau đó bước lên phía trước, giọng nói cung kính.

"Tiểu thư, đây là Tiêu Lâm thần y, người mà thành chủ đại nhân đặc biệt mời đến để xem bệnh cho tiểu thư."

Cát Mộng Dao chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong veo như mặt nước nhìn về phía Tiêu Lâm. Ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thản. Nàng gật đầu nhẹ, giọng nói yếu ớt nhưng nhã nhặn.

"Đa tạ thần y đã không ngại đường xa đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro