Chương 42: Quá khứ
Chiếc xe ô tô màu đen tuyền sang trọng đang trên đường hướng về phía dinh thự Diệp gia nơi ngoại ô thành phố. Bây giờ cũng đã xế chiều, xe cộ trên đường thưa thớt vì thế xe đi cũng thoải mái hơn, không phải lo tắc đường chen chúc. Gần đến cổng lớn, tài xế thả tốc độ chầm chậm rồi đánh lái, đưa xe chạy vào khuôn viên dinh thự, cuối cùng là dừng trước cửa chính Diệp gia. Tài xế mau chóng đi xuống xe, vòng ra phía sau mở cửa, bộ dáng gấp gáp như sợ người ngồi bên trong chịu không được liền muốn đập kính chui ra vậy.
Cửa xe vừa mới an toàn mở, đã thấy thân hình một bé gái trắng trắng mềm mềm từ trong xe hớt hải lao nhanh ra ngoài. Đôi chân ngắn cũn cỡn cố gắng bước từng bước dài đến chỗ người phụ nữ đứng xa xa phía trước. Hai tay đưa về phía bà, cất tiếng gọi non nớt: " Mẹ ơi".
Người phụ nữ đứng đợi sẵn từ lâu, thấy con gái như cục bông tròn trịa chạy về phía mình, lòng bà liền như tan chảy bởi sự đáng yêu này. Tiếng gọi của nàng như là loại âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới, vừa lảnh lót lại vừa êm dịu đến mức không bản nhạc nào có thể sánh bằng vậy. Bà không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười, ngồi xuống giang hai tay ra, trực chờ đón bé con vào lòng." Đến đây".
Cô bé thấy thế càng chạy nhanh hơn, bước cuối cùng còn dừng lại, chần chừ lấy đà mới nhào tới ôm mẹ. Nàng vùi mặt vào hõm cổ bà, hít lấy hương thơm thanh mát đã bị xa cách cả nửa ngày rồi cười tinh nghịch. " Hehe".
Tống Hi Vân bế nàng lên, kèm theo một cái hôn vào má. Cái má núng nính, trắng nõn được mẹ hôn, có sự đàn hồi liền rung động nhẹ, phiếm hồng lên như trái đào nhỏ. Đôi mắt long lanh, tròn xoe tràn đầy linh khí, môi nhỏ toe toét cười lộ ra hàm răng thỏ trắng trắng xinh xinh.
" Manh Manh hôm nay đi học có vui không nè?". Tống Hi Vân bế tiểu Diệp Manh vào nhà, theo thường lệ hỏi thăm một ngày của nàng ở nhà trẻ.
Tiểu Diệp Manh được bế trên tay, như chỉ mong chờ mẹ hỏi vậy, đôi mắt nàng sáng lên, môi nhỏ linh hoạt chu ra, bắt đầu thao thao bất tuyệt." Hôm nay Manh Manh làm bài rất tốt nên được lão sư khen đó. Mà giờ nghỉ hôm nay, Manh Manh nghe theo lời mẹ dặn, cùng các bạn chơi trò chơi a".
" Hửm, có vui không?". Lúc trước tiểu Diệp Manh thường không hay chơi với bạn bè, chỉ ngồi chăm chú rèn chữ hoặc đọc truyện tranh. Lão sư nói thế nào cũng nhất quyết không rời bàn học nửa bước. Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi mà lại có tính cách khác biệt thế này, đúng là lần đầu thấy. Lão sư vì lo lắng nên mới nói lại chuyện này cho Tống Hi Vân. Muốn bà khuyên tiểu Diệp Manh nên hoà đồng với các bạn hơn, không muốn nàng bị tách biệt, ảnh hưởng đến sự phát triển tâm lý và tính cách sau này. Tống Hi Vân nghe vậy liền hết sức ngạc nhiên. Ở nhà lúc nào cũng thấy con gái bám chặt lấy bà không rời, chơi với người của Diệp gia cũng rất vui vẻ, sao trên trường lại thành ra thế này.
Bà gặng hỏi mãi mới biết, hoá ra là do con bé thấy đám trẻ kia thật ồn ào, hở tí là khóc nháo, khiến tiểu Diệp Manh một chút cũng chẳng muốn tới gần nên nàng liền ở yên một chỗ, chậm rãi rèn luyện bản thân còn hơn. Tống Hi Vân đối với suy nghĩ của con gái mình vừa thấy hợp lý mà vừa thấy vô lý. Đáng lý ra ở tuổi này tiểu Diệp Manh phải ham chơi mới đúng chứ, làm sao có thể có một loại suy nghĩ chín chắn đến như vậy a.
Tiểu Diệp Manh nhún vai, hờ hững trả lời." Chán ngắt, chẳng ai thắng được con cả".
Đang kể chuyện vui vẻ bỗng dưng nàng nhớ ra điều gì đó, đôi mày nàng nhăn lại thành một đoàn, bực bội nói. " Có một bạn trong lúc chơi đã đẩy tiểu An xuống làm cậu ấy khóc, nhưng lại không hề xin lỗi, còn chơi ăn gian, Manh Manh rất tức giận".
Tống Hi Vân ngồi xuống ghế sopha, đặt nàng ngồi trên đùi mình, nhẹ giọng hỏi han." Vậy Manh Manh của mẹ xử lý thế nào?".
Tiểu Diệp Manh phụng phịu mặt, bĩu môi chán ghét." Manh Manh cõng tiểu An đến chỗ lão sư, bạn nam kia cũng giao cho lão sư xử lý". Nàng đột nhiên dừng lại một chút, Tống Hi Vân còn tưởng nàng muốn kể thêm chuyện gì, hoá ra nàng chỉ bắn ra một câu." Tên nhóc đáng ghét!".
Nhìn thấy con gái của mình ăn nói cứ như bà cụ non, Tống Hi Vân càng nghe càng buồn cười. Bà nựng cái má phồng lên vì bất bình, ôn tồn khích lệ." Manh Manh làm vậy là đúng, con gái của mẹ giỏi quá".
Tiểu Diệp Manh lanh lợi đáp lời." Giỏi như ba đúng không mẹ?".
" Đúng đúng, giỏi như ba của con". Tống Hi Vân xoa đầu con gái, tự cảm thấy bảo bối của bà rất được tạo hóa ưu ái. Sinh ra trắng trẻo đáng yêu, còn nhỏ đã vô cùng thông minh hiểu chuyện, đôi lúc lại có chút cứng đầu hệt như ba của nó vậy. Bé con lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, tiền đồ vô lượng đây.
" Mẹ, hôm nay con muốn ăn gà quay". Tiểu Diệp Manh nũng nịu nói, còn không quên thơm chụt một cái rất kêu vào má Tống Hi Vân.
Tống Hi Vân tất nhiên là sẽ nuông chiều nàng, nàng thích món gì liền sẽ chuẩn bị món đó." Được a, trước tiên đi tắm đã".
" Dạaa". Tiểu Diệp Manh phấn khích đến nhảy cẫng lên. Ngoan ngoãn chạy vào nhà tắm.
—------------------------
Xoảng!
" Đã nói bao nhiêu lần, sao cô vẫn bỏ ngoài tai vậy hả!??". Diệp Minh Viễn cao lớn sừng sững một tay hất tung bàn trà xuống đất, làm căn phòng vốn sạch sẽ nay đã lộn xộn mảnh thủy tinh sắc bén. Mặt mày ông ta dữ tợn, mắt trợn ngược nhìn xuống Tống Hi Vân ngồi bệt dưới đất, đang ôm mặt khóc thút thít do bị đánh. Thấy vợ mình như vậy cơ mà ông ta chẳng mảy may để tâm, còn muốn xuống tay thêm vài cái nữa để thỏa mãn cơn tức.
" Cô có đang nghe tôi nói hay không đấy!?" Diệp Minh Viễn không kiểm soát được bản thân, nhặt ly trà còn lành lặn dưới đất ném về phía Tống Hi Vân, làm bà hốt hoảng thu mình lại một góc, nhưng thật may nó chỉ rơi xuống bên cạnh bà. Mảnh vỡ từ cái ly bắn ra tứ phía, vài mảnh không lưu tình bay xoẹt qua để lại một vài vết cứa đến rớm máu trên da Tống Hi Vân, khiến bà trông vô cùng khổ sở, người run lẩy bẩy không thể phản kháng.
Tiểu Diệp Manh nghe được tiếng động lớn, linh cảm có chuyện không ổn, nàng liền gấp rút từ trong thư phòng chạy lên, vừa hay thấy một màn bạo lực này. Khuôn mặt đạm nhạt trầm tĩnh cũng bắt đầu xuất hiện sóng lớn. Người nàng trở nên cứng ngắc, nắm tay siết chặt, mạch máu trong não như sắp nổ tung, đôi mắt mở to tràn ngập sự kinh hãi.
Chuyện gì xảy ra vậy!?
Tiểu Diệp Manh lập tức chạy ra ôm lấy Tống Hi Vân, nhìn lên Diệp Minh Viễn với vẻ ngờ vực, không thể tin người ba mình ngưỡng mộ lại có thể làm ra loại hành động hồ đồ này. Nàng cao giọng chất vấn." Sao ba lại đánh mẹ!?".
" Con đi ra ngoài, đây là chuyện của người lớn, không tới lượt con xen vào!" Diệp Minh Viễn gằn giọng cảnh cáo, bộ dạng hung hãn doạ người. Người Diệp gia cũng bị chính bộ dạng này doạ chạy mất dép từ đời nào.
Tiểu Diệp Manh tuy sợ hãi nhưng vẫn quật cường đứng bật dậy, che trước Tống Hi Vân, bốn mắt nhìn nhau với Diệp Minh Viễn. Đôi mắt non nớt ẩn bên trong là sự cứng cỏi, khoá chặt hình bóng như quỷ dữ của người đàn ông trước mặt. Nàng lấy cứng đối cứng, lên tiếng phản kháng." Con không đi!".
Diệp Minh Viễn trước giờ đều là một người điềm tĩnh, chưa bao giờ để mất kiểm soát bản thân, vì cái gì mà khiến ông thay đổi đến đáng sợ như vậy đây?
Diệp Minh Viễn tức đến mặt đỏ tai hồng, tay siết chặt nổi gân xanh. " Dám chống đối? Tao đánh cả mày!". Ông ta xách cổ áo tiểu Diệp Manh lên, tay phải giơ cao chuẩn bị giáng xuống, nàng nhắm nghiền mắt, chuẩn bị hứng chịu cú tát trời giáng này. Bỗng nhiên từ đâu có một lực đạo kéo nàng về phía sau, khoảnh khắc này thời gian như chậm lại, tiếng " Bốp" giòn giã vang lên.
Thật kì lạ, tiểu Diệp Manh không hề thấy đau. Len lén mở mắt ra, lại thấy mẹ đã đỡ trọn cú tát vừa rồi thay nàng. Thấy mặt của bà in hằn dấu vết đỏ chót của bàn tay to lớn kia, khoé môi thậm chí còn có tia máu, đủ để biết lực đạo mạnh đến mức nào. Sắc mặt bà mặc dù tái nhợt, nhưng thần sắc rất điềm đạm, hai đầu mày còn mang ý cười nhàn nhạt, bà nhẹ nhàng trấn an. " Manh Manh của mẹ, ngoan làm bài tập đi nào, mẹ không sao đâu".
Đôi mắt tiểu Diệp Manh trợn tròn, từ trống rỗng khi thấy mẹ vì mình mà bị đánh, đến lòng như lửa đốt, sôi trào lên ý muốn phản kháng lại người đàn ông kia. Rồi lại dần biến thành sự bất lực khi nhận ra chính mình không làm được gì, còn gây thêm rắc rối cho bà. Nàng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Diệp Minh Viễn, quay lưng đi ra ngoài, cũng chẳng thèm nhìn lại. Mỗi lần như thế, nàng liền cảm thấy mình thật vô dụng. Thân hình nhỏ bé trở nên gầy gò hơn rất nhiều, không còn tròn tròn như trước. Khoé mắt nàng đỏ hoe, sống mũi cay cay, cổ họng như bị đá chặn ngang, nghẹn ứ lại. Hai hàng nước mắt cứ thế không kìm được mà trào ra, ướt đẫm đôi má.
Tiểu Diệp Manh lặng lẽ đi qua dãy hành lang dài, cuối cùng tìm đến căn phòng mẹ yêu quý nhất. Nàng tiến vào, nhìn qua tất cả một lượt, rồi sờ vào từng chiếc cúp được xếp ngay ngắn trên tủ, không có bám lấy một hạt bụi. Ngắm nghía đến quên đi hiện thực.
" Con thấy những cái cúp này không? Là mẹ nỗ lực rất nhiều mới dành được đấy". Tống Hi Vân đôi mắt ánh lên vẻ tự hào, cầm từng chiếc cúp lên tỉ mẩn lau chùi, không bao giờ để cho bất kì một hạt bụi nào dính trên chúng. Thậm chí còn sử dụng nguyên một căn phòng để cất giữ, đủ để biết bà luôn xem chúng như là sinh mạng.
" Mẹ thích diễn xuất đến vậy, vì sao lại từ bỏ?". Tiểu Diệp Manh hiếu kỳ nhìn lên tủ đựng cúp khổng lồ, màu vàng lấp lánh đến chói mắt, nàng không khỏi trầm trồ thán phục, thậm chí ngưỡng mộ mẹ của mình.
Chỉ thấy Tống Hi Vân khẽ cười, đặt lại chiếc cúp vào tủ, ngồi xuống ngang bằng với tiểu Diệp Manh, dùng chất giọng dịu nhẹ như gió xuân trả lời con gái." Vì cha con, vì con, cũng là vì gia đình, mẹ bỏ đi ước mơ nhỏ này có xá gì".
Tiểu Diệp Manh lúc ấy còn quá nhỏ, chưa thể hiểu sâu xa, nay nàng đã lớn lên không ít cũng dần thấu được rồi.
Nàng cười khổ, lấy tay gạt đi nước mắt, giọng điệu vừa trách cứ vừa đau lòng." Từ bỏ đi sự nghiệp, đam mê của mình vì tình yêu. Mẹ xem…thứ mẹ nhận lại là gì đây?". Nếu không vì ông ta, vì con có phải bây giờ mẹ đang đứng trên đỉnh vinh quang rồi hay không? Là một nữ thần vạn người ngưỡng mộ? Là một huyền thoại bất diệt của làng diễn xuất?
Thực chất Tống Hi Vân sẽ không đời nào từ bỏ đi ước mơ cả đời này đâu, cũng chỉ vì Diệp Minh Viễn. Ông ta cảm thấy ghen tuông khi Tống Hi Vân hợp tác với các nam diễn viên khác, liền bắt Tống Hi Vân giải nghệ. Không thèm để tâm đến cảm xúc của bà mà tự ý quyết định. Đối với người quyền lực như ông ta, đơn phương chấm dứt hợp đồng của một nghệ sĩ với công ty chủ quản dễ như trở bàn tay.
Để không làm phá hủy đi gia đình hạnh phúc mà Tống Hi Vân bà vẫn hay tưởng tượng ra thời còn niên thiếu, bà chọn từ bỏ. Buông tay sự nghiệp đang trên đà thăng tiến mà trở về bên cạnh Diệp Minh Viễn, làm một người phụ nữ nội trợ vô danh. Tài năng, con đường rộng mở mà lại để phí hoài, nhiều người dù không phải là fan nhưng vẫn tấm tắc tiếc nuối cho bà.
Ôi! Thật đáng buồn thay……
—----------------
" Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to youuu…. Chúc mừng sinh nhật Manh Manh của chúng ta!!" Hôm nay là sinh nhật tròn mười sáu tuổi của Diệp Manh, ngoại trừ mẹ luôn đón sinh nhật cùng nàng thì còn có cả quản gia và không ít người của Diệp gia ở đây. Nhưng lại tuyệt nhiên không thấy bóng dáng của Diệp Minh Viễn đâu cả.
Diệp Manh chẳng thèm để tâm, cũng không phải lần một lần hai không thấy ông ta trong buổi tiệc sinh nhật của nàng. Tống Hi Vân, bà cũng ngày càng tiều tụy hơn, dáng vẻ thanh xuân dần phai mờ, nếp nhăn nơi khoé mắt cũng dần lộ rõ. Đáng ra nó không đến nhanh như vậy, cũng chỉ vì bà đã chịu sự đả kích quá lớn mà thôi. Một người chỉ dựa vào đam mê và tình yêu mà sống, giờ lại mất tất cả, sự nghiệp tan vỡ, hôn nhân càng tồi tệ hơn. Diệp Manh cũng tự nhận thấy, nàng bây giờ là động lực duy nhất của mẹ, nên nàng càng phải cố gắng nhiều hơn, không thể khiến bà buồn phiền thêm nữa.
Diệp Manh nhắm mắt thầm ước, rồi mau chóng thổi bánh sinh nhật. Nàng cắt bánh chia cho từng người, các món quà của mọi người cũng lần lượt được trao đến tay nàng. Có người tự tay làm, có người để ý từng chút một những thứ nàng thích mà mua tặng. Tuy không nặng về vật chất nhưng lại khiến tim nàng ấm lên, tâm trạng hoan hỉ hơn nhiều.
Nhìn mọi người vui vẻ ăn bánh kem, Diệp Manh cũng bắt đầu động thìa, miếng bánh vừa đưa lên miệng, cửa phòng bỗng mở ra khiến tất cả mọi người trong căn phòng dời sự chú ý ngay qua đó. Hình dáng Diệp Minh Viễn xuất hiện rồi lạnh lùng tiến gần, không thèm mở lời chúc lấy con gái mình một câu, cầm tập tài liệu trong tay để lên bàn, nhàn nhạt nói." Chuẩn bị đi, ta đưa con đi du học".
Diệp Manh nghe thấy lời ấy, thân thể như bị đóng băng, chưa kịp lên tiếng phản đối đã nghe thấy giọng Tống Hi Vân cắt ngang dòng suy nghĩ còn đang hỗn loạn. " Học ở trong nước đang yên ổn tại sao anh lại muốn đưa con bé đi du học?". Diệp Manh là tất thảy tâm can của bà, rời xa con bé, bà sao mà có thể đành lòng đây.
" Vì muốn tốt cho nó thôi". Diệp Minh Viễn tùy ý ném lại một câu, quay lưng đi ra ngoài, phá tan bầu không khí sinh nhật vui vẻ.
Diệp Manh đẩy ghế đứng dậy." Con không muốn, học ở đây đã đủ tốt rồi". Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, nàng yên lặng quan sát Diệp Minh Viễn, ánh mắt không một chút nhân nhượng.
Diệp Minh Viễn cau mày, chầm chậm quay đầu, mắt đối mắt với con gái, trong mắt ông ta ánh lên vẻ không hài lòng, mày kiếm dày đậm càng sắc bén hơn." Ta nói thế nào thì làm theo thế ấy".
Diệp Manh cắn chặt răng, tay siết đến trắng bệch. Chưa nói gì đã muốn tống cổ nàng đi, còn mẹ nàng thì sao đây. Bà ấy đã đủ yếu ớt rồi, không còn nàng ở bên cạnh thì bà ấy phải làm sao. Tuy từ lần đó trở đi, không còn thấy Diệp Minh Viễn đối với bà động tay động chân nữa nhưng nàng vẫn không hết lo lắng được, có lần một nhất định sẽ có nhiều lần sau nữa.
" Con! Không! Đi!. Thành tích của con chưa đủ tốt sao". Không phải Diệp Manh tự cao tự đại. Nhưng thành thật mà nói thì thành tích của nàng luôn xếp đầu lớp, các cuộc thi nàng cũng chưa bao giờ để vuột mất, luôn nắm trong tay giải thưởng lớn. Thậm chí, tuổi còn nhỏ mà đã có cho mình một vé làm thành viên của đội tuyển toán học quốc gia, là học bá trong mắt bạn bè và thầy cô.
Diệp Minh Viễn đối diện nghe vậy, biểu cảm hơi tức giận, đôi mắt híp lại như con chim cắt. Nhất thời không khí càng thêm căng thẳng, phảng phất như tên đã lên dây, chạm phát liền bùng nổ ." Với thân phận của con thì chừng đó chưa đủ nói lên điều gì đâu". Nói xong ông quay người rảo bước đi ra ngoài." Ta không thích người nói nhiều, tuần sau sẽ khởi hành".
Diệp Manh căm phẫn, nhìn theo bóng lưng người cha độc tài, muốn đuổi theo lại bị Tống Hi Vân ngăn cản. Cục tức dâng đến họng lại phải nuốt ngược vào bụng. Ép cho khoé mắt nàng đỏ lên, cơ thể cũng run run.
Buổi tiệc kết thúc trong không vui, Tống Hi Vân dắt con gái về phòng, bà kéo Diệp Manh cứng đờ như khúc gỗ ngồi lên giường nói chuyện, tranh thủ vỗ về nàng." Nghe mẹ nói, con đi du học không phải là một chuyện gì xấu, ngược là còn là một cơ hội tốt để cho con phát triển. Mẹ biết Manh Manh của mẹ là lo lắng cho mẹ nên mới không muốn đi, nhưng không sao đâu, mẹ có thể tự chăm sóc bản thân mà".
Bà cầm tay Diệp Manh, dùng hơi ấm mà trấn an nàng, tận lực khuyên nhủ. " Manh Manh cũng thích diễn xuất, chi bằng ra nước ngoài học tập một ít, khi về liền có thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mẹ, chẳng phải sẽ rất tốt sao? Nghe lời mẹ nha?".
Thấy Diệp Manh còn chần chừ không quyết định bà lập tức nói thêm." Cũng đâu phải là đi luôn, mỗi ngày đều có thể gọi điện nói chuyện mà. Mẹ ở đây còn có dì Lưu, chú Hứa cùng với mọi người bầu bạn, con không phải lo mẹ buồn chán đâu."
Diệp Manh ậm ừ, nàng nửa muốn ra ngoài, khám phá thế giới rộng lớn, nửa muốn ở lại chăm sóc, bầu bạn với mẹ, sợ người ta sẽ ức hiếp bà. Bất đắc dĩ, dù nàng có quyết định thế nào thì vẫn phải lựa chọn rời đi.
Ngày nàng đi, Tống Hi Vân cùng những người của Diệp gia thân thiết với hai mẹ con cũng ra sân bay để tiễn nàng. Diệp Manh không quên dặn dò mẹ phải biết quan tâm sức khoẻ của mình, cũng nhờ mọi người chăm sóc cho mẹ. Đến lúc quay về nhất định sẽ báo đáp mọi người. Tống Hi Vân nhìn con gái đã lớn, đủ trưởng thành rồi thì không cầm được nước mắt. Mọi người cũng không kém, đa phần người ở đây đều là tận mắt quan sát Diệp Manh lớn lên, nói nỡ để nàng đi thì chắc chắn là giả.
Thời gian ngồi trên máy bay đủ để Diệp Manh suy ngẫm ra nhiều thứ, một khởi đầu mới, nàng cũng cần nên thay đổi thôi.
Những ngày tháng ở nơi đất khách quê người, lạ lẫm, cô đơn nhưng lại đầy rẫy những điều kỳ thú mà nàng chưa thấy bao giờ. Diệp Manh như cá gặp nước, đắm chìm vào bể kiến thức vô cùng tận, ở nơi đây tinh thần học tập của nàng được nâng lên đến cực hạn, nàng có thể thoải mái vùng vẫy, tiếp thu kiến thức. Nhưng điều khiến nàng bận tâm lại chính là mẹ. Những cuộc gọi đến đều đặn vào mỗi tối, rồi thưa thớt dần trở thành hai ba ngày mới có cuộc gọi, có khi là một tuần, cũng có khi cả một tháng.
/ Mẹ à, dạo này mẹ có khoẻ không đấy?/. Diệp Manh lật đi lật lại tài liệu ở trên bàn, mắt nhìn ra ô cửa sổ, trời cũng đã tối từ lúc nào nàng cũng chẳng rõ.
/ Mẹ khoẻ mà/. Tống Hi Vân cười nhẹ, giọng nói bà vẫn dịu êm như cũ, đáp lời con gái. Những suy tư nặng trĩu đều tự giác chôn vùi nơi đáy lòng.
/ Ông ta sao rồi?/. Cái tên này nàng quả thật không muốn nhắc đến. Bất quá cũng chỉ hỏi thăm qua loa có lệ.
/ Cha con vẫn ổn, không hay về nhà nữa/. Tống Hi Vân đượm buồn, giọng nói mang theo sự cô đơn.
/ Dạ, mẹ dạo này bận gì hả?/. Biết mình lỡ lời, Diệp Manh lập tức chuyển chủ đề.
/ À, mẹ đang đào tạo cho lớp diễn viên trẻ nên hơi bận bịu a/. Tống Hi Vân cười, có lẽ đây là niềm vui duy nhất đối với bà ngoại trừ Diệp Manh rồi.
/ A~, mẹ của con tuyệt vời quá ta/. Diệp Manh thấy tâm trạng của mẹ tốt cũng vui lây, còn trêu chọc bà một chút.
/ Mẹ của con mà, thôi con học tiếp đi nha, mẹ bận việc một tí/. Tống Hi Vân cũng vui vẻ đáp trả sự trêu đùa của nàng.
/ Dạ, con chào mẹ/. Còn chưa nói được bao nhiêu bà đã muốn cúp máy, nàng sắp ra rìa rồi đây.
/ Ừm, chào con/.
Nếu như chuyện chỉ có thế ấy thì cũng chẳng có gì để nói. Vài lần nàng nhân dịp có kỳ nghỉ mà về nước chơi vài hôm, thấy tình hình của mẹ khá hơn nhiều nàng cũng yên tâm. Diệp Minh Viễn mỗi lần nàng về đều không ở Diệp gia, kể cả ngày tết, chỉ có mình nàng, Tống Hi Vân cùng người của Diệp gia ở lại. Cảm nhận được sự trống vắng lạnh lẽo của căn biệt thự rộng lớn, nơi này mà được gọi là tổ ấm gia đình cơ đấy, chẳng qua cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.
Kỳ lạ là, về sau Diệp Minh Viễn không cho nàng về nữa, lấy lý do muốn nàng tập trung học hành, tịch thu hết giấy tờ tùy thân của nàng. Đến năm nàng kết thúc kì học, thành công lấy tấm bằng thạc sĩ. Quay trở về, người làm của Diệp gia đã được thay một lượt. Mẹ của nàng cũng không còn là Tống Hi Vân của ngày trước nữa, bà bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Hai năm! Chỉ trong hai năm, mẹ nàng đã bị ép đến thành ra thế này.
Nhìn người mẹ mình yêu thương lúc tỉnh lúc mê, lòng Diệp Manh đau như đứt từng khúc ruột. Khóc không thành tiếng.
Tại nàng, tất cả đều là tại nàng! Nếu như nàng sáng suốt hơn thì đã không có chuyện này xảy ra. Bị người bức đến phát điên vậy mà nửa chữ cũng không thèm nói cho nàng biết. Nghĩ không muốn để nàng lo lắng, nhưng giờ nàng lại mới chính là người đau đến quặn thắt tâm can.
" Manh Manh…". Hiếm hoi mới có được khoảnh khắc Tống Hi Vân thanh tỉnh. Bà nhìn người đang ngồi bên giường, nghi hoặc cất tiếng.
Diệp Manh đang gục đầu chợp mắt một tí, nghe được động tĩnh liền bật dậy, nước mắt lem nhem trên mặt vẫn chưa kịp lau lại đã có một lớp mới phủ lên. Nàng nắm chặt lấy tay bà, mắt đỏ hoe hằn tia máu, giọng run tựa như thanh quản lâu ngày không hoạt động. " Con đây, Manh Manh của mẹ đây". Từ ngày về nước đến giờ, biết được mẹ ở trong này, nàng ngày nào cũng đến túc trực bên cạnh bà. Ngoại trừ tắm rửa, nàng một bước cũng chưa rời khỏi, loáng cái đã 2 ngày trôi qua.
Tống Hi Vân như không tin, đưa tay lên xoa lấy má của Diệp Manh. Xúc cảm truyền đến hơi ấm, bà nhận ra đây không phải là giấc mơ thường hay thấy hằng đêm nữa mà là người thật bằng xương bằng thịt. Liền nhào tới ôm chầm lấy con gái, chặt đến mức như sợ nàng lại một lần nữa rời đi, bà khóc nức nở. " Con về rồi, con về rồi, con về rồi".
Diệp Manh đau lòng, vùi đầu lên vai mẹ mình, ôn thuận đáp lời." Vâng, con về rồi".
Tống Hi Vân mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời, lắp bắp nói." Con về rồi, tốt rồi...........Diệp Minh Viễn, cha con…. cha con, mẹ hận ông ấy!".
Diệp Manh cũng biết được sự việc, ông ta đáng chết, không chỉ một lần, mà cả ngàn vạn lần. Nàng muốn đày ông ta xuống đến tận cùng của địa ngục, muôn đời muôn kiếp không được tha thứ. Hoá ra không để nàng quay trở về cũng là vì đã sắp đặt từ trước, cho mẹ chỉ dạy cho lớp diễn viên trẻ cũng chỉ là cái bẫy khiến nàng lầm tưởng về tình trạng của bà thôi. Không ngờ, chừng ấy năm mà nàng vẫn không thể nhìn thấu hết thủ đoạn của ông ta, là do nàng ngu ngốc!
Tống Hi Vân cũng là yêu càng nhiều hận càng sâu. Đến bây giờ bà mới rõ được bộ mặt thật của ông ta, nhưng cũng đã quá trễ rồi.
" Ông ấy không yêu mẹ nữa rồi, đơn phương ly hôn với mẹ. Còn ở bên ngoài có người phụ nữ khác, an ổn có một đứa con trai, nhưng….. nhưng nó chỉ kém con mỗi sáu tuổi". Bà vừa nói vừa khóc, vậy tức là từ lúc bà xem đó là giai đoạn hạnh phúc nhất của gia đình này, ông ta đã ra ngoài làm chuyện xằng bậy sao?
Tuyệt vọng! Sự tuyệt vọng đến cực điểm. Người mà bà đã toàn tâm toàn ý tin tưởng giao cả thanh xuân và ước mơ, bây giờ quay lại đâm một nhát dao chí mạng vào trái tim bà. Còn có thể làm gì ngoài hận sao?
" Chính ông ấy cùng người đàn bà kia đã đẩy mẹ vào đây, mẹ không cam tâm, không cam tâm!". Tống Hi Vân ôm mặt khóc nấc lên, có lẽ chính bà cũng không thể chấp nhận nổi tình cảnh của mình hiện giờ.
" Diệp Minh Viễn! Ông đi chết đi! Đồ khốn nạn! Khốn nạn!!" Tống Hi Vân lại một lần nữa phát điên, bà cấu xé Diệp Manh, xem cô như Diệp Minh Viễn mà đánh mắng thậm tệ.
Diệp Manh chết lặng, không thể phản ứng gì hơn sau khi nghe những lời mẹ mình vừa nói. Bác sĩ bên ngoài nhanh chóng đi vào trấn áp Tống Hi Vân, không cho bà tiếp tục làm loạn.
Diệp Manh không nỡ tiếp tục nhìn mẹ mình như vậy, đành quay người đi ra ngoài. Lững thững bước đi trong khuôn viên bệnh viện, nàng cảm thấy cả thế giới này thật tàn nhẫn, khiến một người vốn hiền lành nhân hậu bị dồn ép đến nhường này. Nàng ngước nhìn lên bầu trời, nó vẫn trong xanh như cũ, chim chóc vẫn líu lo hót, chẳng ai biết trong kia mẹ nàng đang phải chịu khổ sở dày vò đến mức nào.
Diệp Minh Viễn, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, không bao giờ!
Mấy hôm sau Diệp Manh nghe bệnh viện báo tin rằng Tống Hi Vân đã cắn lưỡi tự vẫn. Trước khi ra đi bà còn để lại cho nàng một bức thư, sáng nay nhân viên dọn phòng nhìn thấy liền gọi cô đến để mà trao lại.
[ Gửi Manh Manh của mẹ.
Mẹ phải nhân lúc mình còn tỉnh táo để viết những lời này cho con. Con gái của mẹ, từ nhỏ đến lớn đều là một cô bé hiếu động, tinh nghịch nhỉ. Thật tốt khi được thấy con ngày một trưởng thành, đến giờ đã là một cô gái xinh đẹp tài giỏi rồi. Mẹ không mong gì nhiều, chỉ mong con sau này có thể thành công làm một người phụ nữ độc lập con nhé, đừng như mẹ, chỉ mẹ sai lầm là được rồi. Còn con đường diễn xuất, con không muốn theo đuổi nó cũng được, hãy làm những gì con thích. Mẹ muốn con là một người tự do tự tại, suy nghĩ nhiều sẽ hại cho bản thân đấy. Mẹ đã mệt rồi, không thể ở bên cạnh con được nữa, mẹ có lỗi với con nhiều lắm, xin lỗi con. Điều cuối cùng, hãy nhớ khi nào con gặp được người thật lòng yêu con mà con cũng yêu họ, mẹ không cần quan tâm người ấy như thế nào, chỉ cần con hạnh phúc, hãy dắt họ đến gặp mẹ nhé! Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con, mẹ yêu con nhiều lắm].
Diệp Manh nhìn vào từng dòng chữ ngay ngắn, có chữ đã bị nhòe bởi nước mắt của mẹ vô tình rơi xuống trong khi viết. Nàng đưa ngón tay vuốt ve tấm thư, nước mắt trào ra càng nhiều, lăn dài trên má, nàng vội đưa tay lên lau, nhưng lau thế nào cũng không thể hết được, cứ như dòng suối chảy hoài chảy mãi không ngừng vậy.
Nàng đau, đau quá!
Mẹ nàng, bà ấy đã phải chịu đựng đến nhường nào, bà ấy đã phải kiên cường như thế nào mới có thể đợi được nàng trở về. Cuộc sống quá bất công với người phụ nữ nhân hậu hiền lành ấy. Mẹ nàng luôn như thế, luôn âm thầm chịu đựng, bà ấy cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi, sợi dây xiềng xích trói chặt bà đã được cắt đứt, chẳng thứ gì có thể khiến bà đau khổ được nữa. Thiên đàng so với thế giới khốc liệt này càng ấm áp, vui vẻ hơn nhiều.
Bao nhiêu đau đớn từ những lần vấp ngã, những lần chứng kiến cảnh gia đình không hạnh phúc gộp lại đều không thể sánh bằng. Một sự mất mát to lớn đổ ập lên người con gái ấy.
Quả thật là nhân sinh đại bi kịch.
Đám tang bà được tổ chức trong bí mật, báo giới không biết, tất nhiên là do Diệp Minh Viễn một tay che trời. Còn tung hẳn tin đồn là bà về quê sống, không muốn vướng vào thị phi chốn hồng trần nữa. Diệp Manh cũng không tiện vạch trần, xem như giữ lại tôn nghiêm cho một huyền thoại đi. Chắc chắn bà ấy cũng không muốn người khác biết mình đã phải khổ sở như vậy.
Những người cũ của Diệp gia nghe tin đều đến để đưa tiễn Tống Hi Vân, ai cũng đau lòng, tiếc thương cho người phụ nữ nhân hậu tốt bụng. Diệp Manh cũng cảm thấy may mắn, ít ra mọi người còn đến, nếu không mẹ sẽ rất cô đơn.
Lễ tất, chỉ còn mình nàng ở trong căn phòng này, nhìn lên bài vị của Tống Hi Vân, vẫn là nụ cười hiền từ ấy, nhưng lại ẩn sau lớp nhang khói mờ ảo. Ông ta không đến, khoảnh khắc cuối cùng vẫn tuyệt tình đến như vậy….. Càng tốt người như ông ta không xứng để đưa tiễn bà ấy.
Diệp Manh quỳ xuống, khấu đầu trước bài vị, đôi mắt nàng giờ đây khô khốc đã chẳng còn nước mắt để mà chảy nữa rồi. Khấu đầu ba cái xong, nàng đứng thẳng dậy, tay siết chặt, lập lời thề trước linh cữu cũng như tự thề với lòng mình. " Con sẽ thay mẹ thực hiện ước mơ, cũng sẽ khiến cho ông ta thân bại danh liệt".
Hế lu, mị ngoi lên rồi đây 🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro