Chương 24.2
Trong hình ảnh, quốc chủ chậm rãi tiến lại gần, đứng trước mặt Phó Linh Nguyệt. Phó Linh Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, thân hình hơi khom, không có ý thay đổi tư thế.
"Linh nhi, trẫm... thật không nỡ để ngươi đi. Nhưng hiện tại Triệu quốc, không thể gánh thêm chiến loạn." Giọng quốc chủ mềm mỏng, mang theo vẻ thâm tình, ánh mắt không rời nàng.
Phó Linh Nguyệt khẽ động thân mình, ngẩng lên một chút, giọng nói lạnh nhạt: "Bệ hạ, nhưng ngài đã từng nghĩ đến ta chưa?" Ánh mắt nàng từ mặt đất chuyển lên, dừng lại nơi ngực quốc chủ.
"Tất nhiên trẫm đã nghĩ đến," quốc chủ trả lời, giọng điệu mang vẻ bi thương. "Phó gia mưu phản, cả thiên hạ đều biết. Dù việc này không liên quan đến ngươi, trẫm tin ngươi, nhưng người đời không tin. Nếu lấy ngươi một người, đổi lấy mười năm hòa bình giữa hai nước, bách tính sẽ từ bỏ hiềm khích và ghi nhớ ngươi đã hy sinh vì Triệu quốc. Mười năm sau, trẫm sẽ đích thân đón ngươi trở về triều, phong làm hoàng phi, mãi mãi ở bên trẫm, không bao giờ xa cách."
Phó Linh Nguyệt khẽ nhắm mắt, yết hầu hơi động, như đang kìm nén cảm xúc. Sau đó, nàng chậm rãi đứng thẳng, ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Triệu vương.
"Linh nhi." Triệu vương đưa tay đặt lên vai nàng, giọng nói mang đầy sự cầu khẩn.
Phó Linh Nguyệt hít một hơi thật sâu, hơi thở mang theo một tia run rẩy bị nàng mạnh mẽ đè nén xuống. Nàng nhìn vào mắt Triệu vương, từ từ đưa tay ra sau lưng, dứt khoát gạt đi tay quốc chủ. Khi nàng lại hít vào lần nữa, trên trán và cổ đã nổi lên những đường gân xanh, hốc mắt đỏ ửng, đôi mắt chứa đầy nước nhưng không để một giọt rơi xuống.
【 Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào! Cái này quá được, thật sự rất được! 】
【 Có chiều sâu, cảm xúc rất dày. 】
【 Ngọa tào, ánh mắt này thật sự đỉnh cao, hốc mắt đỏ nhìn mà đau lòng, cảm giác như thật sự chịu đựng đau khổ. 】
【 Động tác đứng thẳng quá ý nghĩa, ban đầu nàng còn kiềm chế vì tôn trọng quân thần, nhưng sau khi nghe câu nói của kẻ phản bội này, hoàn toàn tuyệt vọng. Trẫm đi chỗ khác đi, ngươi là một kẻ không đáng. 】
【 Chi tiết diễn xuất rất tinh tế, đặc biệt là nghẹn ngào mà không bùng nổ, diễn quá hay! 】
【 Có sức ép, đặc biệt áp lực, cảm giác như có thứ gì đó đè nén. Thực sự chạm vào cảm xúc của tôi. 】
【 Ngậm nước mắt mà không để rơi, đây là trình độ kỹ thuật diễn không tầm thường! 】
Lộ Tình cũng không khỏi bất ngờ, như thể vừa phát hiện ra một đại lục mới, ánh mắt chăm chú nhìn Cố Hân Nhiên.
Ở biệt thự diễn viên gạo cội bên kia, mọi người cũng đang theo dõi phần trình diễn qua màn hình.
"Ơ? Diễn viên này có chút thú vị. Không cần kịch bản phức tạp, mà có thể nhanh chóng cảm nhận được tâm cảnh của nhân vật trong thời gian ngắn như vậy, rất có triển vọng. Đây là ai vậy?" Kỳ Thu Ngôn ngạc nhiên, vừa nói vừa gật đầu tán thưởng.
Không lâu sau, phần biểu diễn kết thúc, Cố Hân Nhiên nhẹ nhàng thở ra, chớp chớp mắt, cố giữ cho những giọt nước mắt đọng trong hốc mắt không rơi xuống. Lâu rồi không diễn kịch, cảm giác mới mẻ đến lạ. Cô thầm nhủ cần luyện tập thêm để hoàn thiện kỹ năng.
Ngẩng đầu lên, Cố Hân Nhiên nhận ra mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình, động tác giống hệt nhau.
"Sao thế?" cô hỏi, vẻ ngạc nhiên.
"Cô không phải tiểu tiên nữ nữa đâu..." Lâm Quả lẩm bẩm, ánh mắt đầy cảm phục.
"Hả?"
"Cô đúng là một tiểu bảo vật đấy!!"
Cố Hân Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, cô còn tưởng bí mật của mình bị lộ rồi!
"Tiên nữ tỷ tỷ, cô thực sự là thần tượng của tôi! Cô làm cách nào mà nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mắt mà không rơi xuống được? Chiêu này có thể dạy tôi không?" Lâm Quả háo hức hỏi.
"Chăm chỉ luyện tập, chắc chắn có thể học được thôi."
"Cô không phải là tân binh đúng không?" Tần Quỳnh nghi ngờ hỏi, ánh mắt dò xét.
Tần Quỳnh trong lòng vẫn còn lấn cấn. Vừa rồi, cô và Cố Hân Nhiên là hai vai diễn có nhiều tương tác nhất. Với kinh nghiệm diễn xuất nhất định, Tần Quỳnh luôn có thói quen dùng ánh mắt để áp đảo đối phương khi diễn, nhưng lần này, cô cảm giác mình không những không thể áp chế Cố Hân Nhiên, mà ngược lại còn bị đối phương chiếm trọn spotlight. Điều này khiến cô vô cùng khó chịu. Một người tự nhận không có kinh nghiệm diễn xuất, tuyệt đối không thể có được khí thế như vậy.
Cố Hân Nhiên chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt cong lên trông đầy thiện ý. "Tôi xem như... nửa tân binh đi."
"Quá giỏi luôn, tôi càng ngày càng tò mò không biết cô là ai." Tần Quỳnh nhíu mày, trong giọng nói còn pha chút thán phục.
"Lộ lão sư, trời ơi, cô có thể đừng cười kiểu đáng khinh như vậy được không?" Lâm Quả vốn định nhờ Lộ Tình góp ý thêm, nhưng khi quay đầu lại, cô phát hiện Lộ Tình đang nhìn Cố Hân Nhiên mà cười ngây ngô, không nhịn được liền buột miệng châm chọc.
"Khụ." Lộ Tình ho nhẹ, vội vàng khôi phục vẻ nghiêm túc.
"Không tồi, tổ này diễn rất tốt. Chỉ là, Tần Quỳnh này, cô nhập vai ác nhân quá sâu rồi. Dù tôi nhìn thế nào thì cô cũng giống đại phản diện."
"Ha ha ha ha ——"
.....
Nghỉ trưa, Lộ Tình vừa huýt sáo vừa hăm hở bước vào biệt thự của nhóm diễn viên gạo cội.
"Thế nào, thế nào? Lần này tôi có phải nhặt được báu vật không?" Cô chưa kịp ngồi đã bắt đầu khoe khoang.
"Được rồi, đúng là nhặt được báu vật." Một người đáp lại, giọng đầy ý trêu chọc.
"Ha ha, tôi cũng không ngờ kỹ thuật diễn của cô ấy lại tốt như vậy. Đôi mắt thực sự biết nói, mà còn xử lý rất tốt nhiều chi tiết nhỏ. Hoàn toàn không cần tôi phải dạy, tự mình hiểu thấu, trời sinh là diễn viên!" Lộ Tình càng nói càng hứng khởi.
"Được rồi, được rồi. Chúng tôi biết rồi, cô đến đây là để khoe mà." Nhan Tịch ngán ngẩm đáp lại. Sáng nay, sau khi xem biểu diễn của học viên mình, cô cảm thấy như bị hành hạ, thậm chí suýt nữa thì đau đầu mà ngất. Để tránh bị làm phiền, cô cố gắng ra ngoài nghỉ ngơi.
"Ai? Cô cũng xem rồi à? Xem từ bao giờ thế?" Lộ Tình tò mò hỏi.
"Kia, Bạch lão sư vẫn đang ở kia xem lại đấy." Nhan Tịch liếc mắt về phía sofa.
Lộ Tình tiến lại gần, nhìn thấy Bạch Y Lam đang xem lại băng ghi hình từ đoàn phim. Không chỉ xem một lần, cô còn tua lại nhiều lần, chăm chú đến mức không để ý xung quanh.
"Hắc, Bạch lão sư, cô thấy cô bé tiểu tiên nữ thế nào?" Lộ Tình hỏi, vẻ mặt đầy tự hào.
Bạch Y Lam gật đầu, đánh giá ngắn gọn: "Rất có tiềm năng. Kỹ thuật diễn thuần thục, vừa chạm đã thấu. Việc khống chế cảm xúc và xử lý chi tiết đều rất chuẩn."
"Ân, hiếm khi nghe cô khen người khác như vậy. Tôi đủ để tự hào một thời gian rồi!" Lộ Tình cười tít mắt.
"Đừng mơ, người ta khen học viên của cô chứ không phải cô." Nhan Tịch liếc xéo, chọc ngoáy.
"Khen học viên của tôi thì chẳng khác gì khen tôi." Lộ Tình hừ một tiếng, đầy vẻ đắc ý.
.....
Trong văn phòng, Phương Tĩnh Hải và Khúc Kỳ lại một lần nữa há hốc mồm.
"Đây là Cố Hân Nhiên?" Khúc Kỳ bắt đầu nghi ngờ bản thân.
"Là... chắc vậy?" Phương Tĩnh Hải cũng không mấy chắc chắn, bởi phiên bản Nhiên tỷ này khác xa hoàn toàn so với những gì họ từng nghe đồn.
.....
Tại đoàn phim, Minh Châm mở to mắt, gần như không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
"A a a, bảo vật của tôi, bảo vật!! Tôi muốn nhờ Y Lam giúp tôi xin cách liên hệ với bảo vật này!!" Tiểu minh tổng thực sự phấn khích đến không chịu nổi.
"Ôi trời, lại là tiểu minh tổng ngày ngày phát bệnh hoa si."
.....
Trong phòng ngủ, Cố Hân Nhiên nằm trên giường, vừa định nhắm mắt. Cô quay đầu, bất ngờ phát hiện Lâm Quả nằm nghiêng, gối tay lên và nhìn chằm chằm mình.
"??? Có chuyện gì vậy?" Cố Hân Nhiên cau mày hỏi.
"Không có, chị cứ ngủ đi, em chỉ nhìn thôi, không nói gì đâu." Lâm Quả mỉm cười ngọt ngào.
"......" Cố Hân Nhiên im lặng trong giây lát, sau đó xoay lưng về phía Lâm Quả, cố gắng nhắm mắt lại lần nữa. Nhưng ngay khi cô vừa chợp mắt, một loạt âm thanh sột soạt vang lên. Cô mở mắt ra, lập tức hoảng sợ!
Lâm Quả đang ngồi xổm cạnh giường, hai tay chống cằm, cười tươi rói nhìn cô!
"! Cô muốn làm gì!?" Cố Hân Nhiên giật mình, gần như bật dậy.
"Hì hì, em cảm giác... em biết chị là ai rồi." Lâm Quả cười bí ẩn, nháy mắt một cách đầy ẩn ý.
Cố Hân Nhiên nhíu mày. Mấy ngày qua, cô đã nghe câu này không biết bao nhiêu lần.
Lâm Quả nghiêng người lại gần, ghé sát vào tai cô, thì thầm một cái tên mà Cố Hân Nhiên chưa từng nghe qua.
.....
Tại biệt thự của nhóm diễn viên gạo cội, Lộ Tình bất ngờ quay đầu nhìn lên màn hình TV, nơi phát hình ảnh từ phòng ngủ khác.
"Ôi trời, có chuyện gì thế này? Đây là sao??" Cô chỉ tay vào màn hình.
Trong góc hình, Lâm Quả đang ngồi bên mép giường của tiểu tiên nữ, cúi người sát mặt cô ấy. Ở góc quay này, trông như Lâm Quả đang định hôn tiểu tiên nữ!
Mọi người nghe vậy lập tức quay đầu nhìn màn hình.
"Lộ lão sư, cô cũng là thầy người ta, bát quái như vậy thật sự tốt sao?" Một người nhẹ nhàng châm chọc.
Bạch Y Lam vốn không có hứng thú với mấy chuyện bát quái, vô tình ngẩng đầu, liếc nhìn màn hình qua khóe mắt, lập tức khựng lại.
"?????"
"Tôi đã nói mà, Lâm Quả mỗi ngày một tiếng 'tiên nữ tỷ tỷ', rõ ràng là muốn làm lớn chuyện!" Lộ Tình tâm tính vô tư, không những không lo lắng mà còn bật cười.
Bạch Y Lam hít sâu một hơi, như thể một cơn giận không kìm nén được đang bùng lên trong lòng. Cô ho mạnh hai tiếng, cảm thấy cả đầu cũng bắt đầu đau nhức.
"Ai nha, tôi nói cô này, có phải còn chưa khỏe không? Vậy mau đi nghỉ ngơi đi." Lộ Tình vỗ nhẹ lên lưng cô, tỏ vẻ quan tâm.
"Tiết mục tổ... không quản sao?" Bạch Y Lam chỉ vào màn hình, giọng có chút gấp gáp.
"Cái này? Quản thế nào đây? Hiện giờ ai mà chẳng ủng hộ tự do yêu đương, có gì phải quản chứ?" Lộ Tình vẫn giữ vẻ hồn nhiên như không.
"Cô cũng không định quản?"
"Tôi? Đây là chuyện cô tình tôi nguyện, tôi lấy tư cách gì nhúng tay vào?" Lộ Tình nhướn mày, vẻ mặt đầy ngây ngô.
"Nhưng đây không phải là chương trình luyến ái!"
"Cô... hình như rất kích động?" Lộ Tình nghiêng đầu nhìn Bạch Y Lam, giọng đầy nghi ngờ.
"Không có." Bạch Y Lam hít sâu một hơi, cố gắng ổn định cảm xúc.
"Ồ, vậy sao."
"Tôi cũng nghĩ cô nên quản một chút đấy. Đừng chỉ lo cười, còn đang trong một cuộc thi mà, đừng quên mục đích chính." Nhan Tịch lên tiếng, giọng đầy thuyết phục.
"Được rồi, vậy lát nữa tôi sẽ nhắc nhở, bảo hai người đó thu mình lại chút."
"Khụ khụ!"
"Ai nha, Bạch lão sư, cô thế này thật sự cần nghỉ ngơi ngay đấy." Lộ Tình có chút lo lắng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Y Lam.
Bạch Y Lam quay lại nhìn màn hình một lần nữa. Trong đó, hai người đang trò chuyện, dáng vẻ vô cùng thân thiết, khí thế như muốn đốt cháy cả khung cảnh.
Tức giận đến mức trước mắt cô tối sầm, đầu càng thêm đau nhức.
......
【 Ha ha ha, Bạch lão sư trông như bị kích động vậy, thật sự quá đáng yêu! 】
【 Aaaa, Bạch lão sư, tôi thật sự không chịu nổi vẻ này của cô đâu! 】
【 Người đã từng ly hôn, mà vẫn còn đơn thuần thế này, thật sự ổn sao? 】
【 Ha ha ha, Lộ lão sư cũng quá nghịch ngợm, người ta chỉ đang thì thầm với nhau, làm sao lại thành hôn môi được? 】
【 Xin hỏi, Lộ lão sư đã độc thân bao lâu rồi? Nhưng mà không thể phủ nhận, góc độ này nhìn qua thật giống như đang hôn môi! 】
【 Lộ · tạo tin đồn · Tình, ha ha ha ha 】
.....
Trong văn phòng.
"Tê, Kỳ tỷ, chị có cảm thấy chỗ nào không ổn không?" Phương Tĩnh Hải chống cằm, mắt dán vào màn hình.
"Chậc." Khúc Kỳ cũng chống cằm theo, khẽ gật đầu. "Đúng là có cảm giác như... một mùi dấm chua đâu đây."
"Chị nói xem, liệu có phải Bạch lão sư..."
"Nhận ra cô ấy rồi không?" Phương Tĩnh Hải tiếp lời, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Này, nghĩ mà xem, buổi sáng khi cô ấy đưa thuốc cho Bạch lão sư, không phải Bạch lão sư còn cười với cô ấy sao? Mà nụ cười đó còn rất dịu dàng nữa."
"Tê!" Khúc Kỳ lập tức hít sâu một hơi, như vừa phát hiện ra điều gì.
"Vậy nên, tình huống hiện tại là: cô ấy đang công khai trêu ghẹo người mới trước mặt vợ cũ, bị vợ cũ phát hiện, nhưng bản thân hoàn toàn không hay biết?"
"A..."
Khúc Kỳ ngẩn người trong giây lát, rồi khóe miệng nhếch lên, "Quả nhiên là... interesting (thú vị) ~"
"???"
*****
Tác giả có lời muốn nói: Câu "interesting" này có phải đã được rót linh hồn vào hay không?
Cố Hân Nhiên: Vợ à, nếu không... chị nghe em giải thích một chút?
Y Lam: À.
"Bang-!" (Tiếng ván giặt đồ rơi xuống đất)
"Thình thịch!" (Các bạn đều hiểu đây là âm thanh gì rồi, đúng không?~)
------
Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)
Chúc mọi người một ngày tốt lành ạ!~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro