Chương 27.1: Thành Công
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt. Dưới sự chỉ đạo tận tình của Bạch Y Lam, kỹ thuật diễn xuất của nhóm học viên tiến bộ rõ rệt. Không chỉ kỹ năng được cải thiện, mà sự tự tin của họ cũng tăng lên rất nhiều. Đêm trước vòng bán kết, Bạch Y Lam lại kéo mọi người cùng xem một chương trình giải trí nhẹ nhàng, ép họ đi ngủ sớm để thả lỏng tinh thần.
Tại hậu trường, phòng hóa trang rộn ràng không khí chuẩn bị. Tất cả đã thay trang phục diễn và bắt đầu hóa trang. Điều đáng chú ý là lần này tiểu tiên nữ – Cố Hân Nhiên – không mang mặt nạ. Vì nhân vật của nàng trong kịch bản có vết bỏng trên mặt, nàng đã dán một mảnh vải lên nửa khuôn mặt để che giấu "vết sẹo," đồng thời cũng tiện che đi dung mạo thật.
Khi trang phục diễn lên người, cảm giác nhập vai lập tức dâng lên. Mọi người đều hào hứng và tranh thủ diễn thử lại một lần.
Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, các đạo sư đã yên vị. Khán giả, vốn quen hò hét gọi tên tiểu tiên nữ, lần này chuyển hướng. Khi Bạch Y Lam vừa xuất hiện, cả hội trường đồng loạt gọi lớn: "Bạch lão sư!"
Tiếng hô bất ngờ làm Bạch Y Lam thoáng giật mình, khiến mọi người xung quanh bật cười.
"Trước tiên, tôi sẽ phỏng vấn một chút các vị đạo sư. Đội diễn viên gạo cội và đội tân nhân, các vị thấy đội nào có tiềm năng hơn?"
Người dẫn chương trình đưa mic đến trước mặt Lộ Tình.
"Câu hỏi này thật khó trả lời. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt cả, tôi đều rất xem trọng cả hai đội." Lộ Tình cười trả lời.
"Bạch lão sư thì sao?"
"Tân nhân đội rất có tiềm năng, còn đội gạo cội phát huy rất ổn định. Cả hai đội tôi đều rất xem trọng, và tôi thực sự mong chờ phần trình diễn của họ."
"Xem ra hai vị đạo sư đều không chọn bên nào rồi. Vậy Nhan lão sư nghĩ sao?"
"À, các người không làm khó được họ liền quay sang hố tôi phải không? Tôi cũng giống Bạch lão sư thôi."
"Ha ha ha ha ~" Tiếng cười của khán giả vang khắp hội trường. Dưới sự dẫn dắt hài hước của MC, không khí càng trở nên sôi động.
"Được rồi, bây giờ chúng ta không dài dòng nữa. Mọi người, hãy rửa mắt đón chờ và thưởng thức phần trình diễn đặc sắc!"
Tiếng vỗ tay vang dậy khắp khán phòng. Đèn sân khấu dần mờ đi, ánh sáng dịu lại, báo hiệu buổi biểu diễn chuẩn bị bắt đầu.
Đội đầu tiên lên sân khấu là đội của Lạc Băng và Dương Tuyết. Mặc dù nhóm của Lạc Băng đã có những tiến bộ đáng kể, nhưng khi đối đầu với một đội toàn diễn viên gạo cội, sự chênh lệch vẫn lộ rõ. Đội của Lạc Băng, dù rất cố gắng, vẫn chưa đủ sức so sánh về độ tinh tế và sự ổn định trong diễn xuất.
Lộ Tình, với tư cách đạo sư hướng dẫn đội Lạc Băng, không có quyền bỏ phiếu. Hai đạo sư còn lại là Bạch Y Lam và Nhan lão sư đều nhất trí bỏ phiếu cho đội diễn viên gạo cội. Kết quả bình chọn từ khán giả cũng nghiêng hẳn về phía đội diễn viên gạo cội, chiến thắng với tỷ lệ áp đảo.
Lạc Băng đứng trên sân khấu phát biểu, không quên gửi lời cảm ơn chân thành tới khán giả và các đạo sư. Phong thái khiêm tốn, chân thật của cô đã giúp cô giành được thiện cảm không nhỏ từ người xem.
Dù thất bại, khán giả đều phải thừa nhận rằng sự tiến bộ của đội Lạc Băng là rất rõ ràng. Đó cũng chính là lý do họ nhận được không ít lời cổ vũ và ủng hộ từ những người theo dõi chương trình.
Khi nhìn thấy đội của Dương Tuyết giành chiến thắng, Cố Hân Nhiên vô thức gật đầu một cái. Chỉ cần đội của mình chiến thắng, nàng sẽ có cơ hội đối đầu trực tiếp với Dương Tuyết.
"Ai, tôi thấy cô đang mưu đồ bí mật cái gì đó." Lâm Quả, từ bên cạnh, phát hiện động tác nhỏ của nàng liền rón rén tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi.
Cố Hân Nhiên liếc nhìn cô, không nói gì, chỉ mỉm cười.
"Yên tâm, tôi hiểu mà. Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật giúp cô." Lâm Quả cũng nháy mắt tinh nghịch với nàng.
"Tôi cảm thấy hai người các cô đang dùng ám hiệu để giấu tôi điều gì đó." Tần Quỳnh đứng từ xa nhìn thấy, lập tức dịch người tới gần, giọng đầy vẻ nghi ngờ.
"Ha ha ha, không có gì đâu. Tần Quỳnh, lần này chúng ta nhất định phải thắng. Không thành công thì liều mạng thôi!" Lâm Quả làm bộ nắm chặt tay, đầy khí thế hướng về phía Tần Quỳnh.
"Ai ai ai, tôi nghe thấy hết rồi nha." Tề Vũ Vi, từ đội diễn viên gạo cội, vừa đi ngang qua liền nhướng mày, xen vào với vẻ trêu chọc.
"Ê! Chúng tôi đang thảo luận chiến thuật, cô tránh xa một chút!"
"Càng không!"
"Hai người các cô có thôi đi không? Không biết còn tưởng hai người đang ve vãn nhau đấy." Một diễn viên gạo cội khác nhìn cảnh này, buông một câu hờn dỗi.
"......" Tề Vũ Vi trừng mắt, liếc cô ấy một cái rồi ngoan ngoãn rời đi.
Không bao lâu sau, đội của Nhan Tịch cũng hoàn thành phần biểu diễn của mình. Diệp Tê Hàn, Kỳ Thu Ngôn và các diễn viên gạo cội khác dùng số phiếu áp đảo để hoàn toàn nghiền ép đội tân binh, mang về chiến thắng tuyệt đối. Điều này càng làm tăng thêm sự tự tin cho đội diễn viên gạo cội, đặc biệt là nhóm của Tề Vũ Vi.
Cuối cùng cũng đến lượt đội của Bạch Y Lam. Đội diễn viên gạo cội bước lên sân khấu trước. Ngay khi họ vừa đứng trên sân khấu, dưới khán đài đã vang lên những tràng pháo tay như sấm dậy. Dù là đội tân binh hay đội gạo cội, bầu không khí ở nhóm của Bạch Y Lam vẫn luôn là tốt nhất trong mấy ngày qua. Từng thành viên của đội, bất kể là người mới hay kỳ cựu, đều được khán giả yêu thích nhờ sự đáng yêu và phong độ ổn định, làm cho mức độ nổi tiếng của đội đạt đến đỉnh cao.
Nhìn các diễn viên gạo cội trên sân khấu bắt đầu chuẩn bị diễn, Lâm Quả hít sâu một hơi rồi trịnh trọng lấy ra một hộp bài poker từ trong túi.
"Bạch lão sư nói, trước khi lên sân khấu, chúng ta nhất định không thể để bị những yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng. Vậy nên, chúng ta không xem họ diễn, mà sẽ... đấu địa chủ!"
"......" Hai người còn lại liếc nhau, rồi bất ngờ đồng tình. "Ý kiến hay!"
Thế là, dưới ánh mắt khó hiểu và chăm chú của vô số nhân viên hậu trường, ba người của đội Bạch Y Lam bắt đầu một trận đấu địa chủ đầy căng thẳng ngay tại hậu đài.
Lâm Quả: "Bom!"
Tần Quỳnh: "Sai rồi! Cô có là ba con 3 cùng một con 4, đừng gạt người!"
Lâm Quả: "Vương tạc!"
Tần Quỳnh: "Hả? Sao cô lại có hai con đại vương!?"
Lâm Quả: "Tiểu tiên nữ đưa cho tôi!"
Cố Hân Nhiên: "Tôi không phải! Tôi không có..."
Trên sân khấu, nhóm diễn viên gạo cội vừa hoàn thành phần biểu diễn của mình. Người dẫn chương trình hào hứng đề nghị máy quay chuyển đến hậu trường để xem biểu cảm của đội tân binh trước khi lên sân khấu, đồng thời để đội diễn viên gạo cội có cơ hội "buông lời tàn nhẫn" về đối thủ của mình.
Kết quả, khi màn hình chuyển sang hậu trường, khán giả và nhóm diễn viên gạo cội đều thấy ba người của đội tân binh đang vui vẻ đấu địa chủ, không chút căng thẳng.
Nhóm diễn viên gạo cội thoáng chốc mặt đầy hắc tuyến, còn khán giả thì cười nghiêng ngả, nhiều người suýt nữa cười đứt hơi.
"Đây cũng là cô dạy các nàng?" Lộ Tình nhỏ giọng hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn sang Bạch Y Lam.
Bạch Y Lam bất lực che trán, giọng yếu ớt: "Tôi không có... Tôi không có..."
Nhân viên hậu trường vội vàng chạy tới nhắc nhở: "Ba vị, đừng tạc nữa, tới lượt các cô lên sân khấu rồi."
"Ai, được rồi, tới đây."
Ba người nhanh chóng đặt bài xuống, điều chỉnh lại tâm thái, cùng liếc nhìn nhau một cái đầy ý nhị như để tiếp thêm động lực. Sau đó, họ bước lên sân khấu, sẵn sàng cho phần trình diễn của mình.
Khi ba người bước lên sân khấu, dưới khán đài lập tức bùng nổ. Đây chính là đội tân binh được đánh giá cao nhất, không chỉ có tiềm năng mà còn là đội hình đáng yêu và thú vị nhất, thu hút sự yêu mến cực lớn từ khán giả.
"Tiểu tiên nữ cố lên ——!"
"Lâm Quả tử đáng yêu nhất!!!"
"Ác độc nữ xứng, cô mau cút đi!!!"
Tiếng hét cuối làm Tần Quỳnh suýt nữa không nhịn được phá vỡ trạng thái nhập vai. Cô hít sâu vài lần để bình tĩnh lại, ép bản thân nhanh chóng tập trung.
Ánh đèn sân khấu dần sáng lên, báo hiệu phần biểu diễn chính thức bắt đầu.
Tần Quỳnh trong vai Tiểu Xuân, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt đầy đau thương, ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay muội muội, ánh mắt nhìn Cố Hân Nhiên đầy sự không nỡ và đau lòng sâu sắc.
Tiểu Hạ lúng túng cúi đầu, để mặc tỷ tỷ nắm lấy tay mình, không hề phản ứng, ánh mắt lạc lõng và vô hồn.
Tiểu Xuân chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trên trán muội muội.
"Tiểu Hạ... Ngày mai, tỷ tỷ phải đi xa một chuyến." Giọng nàng hơi ngắt quãng, trong hơi thở mang theo một chút run rẩy. Nàng cố gắng áp chế cảm xúc để không bật khóc.
Nghe vậy, đôi mắt mờ mịt của Tiểu Hạ mới dần dần có tiêu điểm. Nàng gắt gao nắm chặt lấy cổ tay áo của tỷ tỷ.
"Không... không đi..." Tiểu Hạ, từng chữ phát ra không rõ ràng, nhưng vẫn cố gắng diễn đạt ý tứ của mình một cách khó nhọc.
"Không đi, tỷ tỷ sẽ không đi." Tiểu Xuân hít sâu một hơi, tiếp tục, "Tiểu Hạ, tỷ tỷ đã chôn một viên hạt giống trên đỉnh núi. Trong lúc tỷ tỷ không ở đây, ngươi có thể giúp tỷ chăm sóc nó không?"
"Hạt giống?" Tiểu Hạ thì thầm, vẻ mặt nghi hoặc.
"Đúng vậy. Đợi khi nào nó kết trái, tỷ tỷ sẽ trở về."
Tiểu Hạ nhíu mày, như đang suy nghĩ thật nghiêm túc. Sau một lúc lâu, nàng lúng túng gật đầu, yếu ớt đáp, "Hảo."
Tiểu Xuân khẽ vuốt đầu nàng, nở một nụ cười an ủi, nhưng khi quay người rời đi, một hàng nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống gò má.
Tiểu Hạ không nhìn thấy tỷ tỷ mình khóc, nàng chỉ ngồi đó, tiếp tục thì thầm, "Hạt giống... Hạt giống..."
Sân khấu dần tối sầm, khi ánh đèn sáng lên lần nữa, Tiểu Xuân đã biến mất khỏi khung cảnh. Trên sân khấu giờ đây chỉ còn Tiểu Hạ.
Trang phục của nàng dơ bẩn và rách nát, khắp người dính đầy bùn đất. Nàng ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu gối, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào một mảnh đất nhỏ trước mặt, nơi "hạt giống" được chôn.
Một tiếng sấm rền vang dội khắp sân khấu. Tiểu Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn trời. Nàng co rụt cổ lại, một tay che lên đầu mình, tay còn lại che chắn cho "hạt giống." Nàng thường cúi gập người, hoặc chớp mắt thật mạnh, đôi khi dùng mặt cọ vào bả vai để lau nước mưa tưởng tượng. Cách nàng tái hiện tình cảnh bị mưa xối hoàn toàn chân thật, khiến khán phòng vang lên những tiếng kinh hô đầy thán phục.
Thu Nguyên, tay cầm ô, đứng từ xa nhìn nàng hồi lâu. Sau đó, nàng chậm rãi tiến lên, bung ô che cho Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên một chút, dành cho Thu Nguyên một nụ cười ngây ngô. Sau đó, nàng cúi xuống, dùng tay thật cẩn thận gạt bùn đất xung quanh "hạt giống."
"Đừng trồng thứ này nữa, ngươi đã trồng suốt nửa năm rồi. Nếu thật sự có thể nảy mầm, nó đã mọc từ lâu rồi." Thu Nguyên nói, giọng điệu lạnh nhạt và âm trầm, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Tiểu Hạ không để ý đến lời nói của nàng, vẫn chăm chú vuốt ve lớp bùn đất, ánh mắt đầy cẩn thận.
Thu Nguyên cúi xuống ngồi xổm bên cạnh nàng, giọng nói đột ngột trầm xuống: "Tỷ tỷ của ngươi, không cần ngươi nữa."
Nói xong, ánh mắt nàng thoáng trở nên u ám, như đang hồi tưởng về chuyện cũ đau lòng.
Tiểu Hạ vẫn không phản ứng, hoàn toàn phớt lờ những lời của Thu Nguyên.
"Ta bảo ngươi đừng trồng nữa, ngươi nghe không hiểu sao?" Thu Nguyên gắt lên, tức giận vươn tay khẩy lớp bùn đất trước mặt Tiểu Hạ.
"A! Không, không được!" Tiểu Hạ hoảng loạn hét lên, vội vàng bắt lấy tay nàng, đôi mắt tràn đầy lo sợ.
Thu Nguyên khựng lại, sắc mặt thoáng thay đổi. Nàng chậm rãi lật tay mình ra, mở lòng bàn tay, nhìn thứ mà mình vừa đào lên. Một giây sau, nàng bật ra một tiếng cười nhạo đầy chua xót.
"Ngươi nhìn xem, đây là cái gì? Nhận ra không? Đây chỉ là một cục đá! Nó sẽ không nở hoa, càng không kết quả!"
"A!" Tiểu Hạ hét lớn, giọng nói nghẹn ngào. Nàng liều mạng đoạt lại cục đá từ tay Thu Nguyên, run rẩy ôm nó vào lòng, sau đó nhanh chóng chôn nó trở lại bùn đất. Động tác của nàng vừa khẩn trương vừa cẩn thận, như đang bảo vệ một báu vật. Nàng thậm chí còn dùng tay vỗ nhẹ lớp bùn, rồi múc vệt nước từ bên cạnh rưới lên. Miệng thì thầm: "Đây là... tỷ!"
Thu Nguyên ngồi phịch xuống đất, nhìn Tiểu Hạ chằm chằm. Ánh mắt nàng dần trở nên trống rỗng. Cuối cùng, nàng thở dài, giọng nói khẽ vang lên: "Ngốc tử."
Sân khấu dần chìm vào bóng tối.
Ánh sáng mờ dần lóe lên, Thu Nguyên đứng dưới quầng sáng yếu ớt. Trong tay nàng nắm chặt một tờ giấy xét nghiệm, khuôn mặt thay đổi cảm xúc liên tục. Tay nàng run rẩy không ngừng, dù cố gắng giữ chặt tờ giấy.
Thu Nguyên hít sâu vài lần, đôi mắt đỏ hoe như đang cố ngăn dòng lệ trào ra. Nàng gấp tờ giấy lại, nắm chặt trong tay, như thể đó là thứ duy nhất có thể níu giữ sự bình tĩnh của nàng.
Khi nàng quay đầu, ánh mắt hướng về phía một bó ánh sáng ấm áp chiếu xuống, chiếu sáng Tiểu Hạ đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Cô bé đong đưa thân mình nhẹ nhàng, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, dường như bị đóng băng trong thế giới riêng của mình.
Thu Nguyên cắn môi, nén nước mắt. Nàng nâng cao đầu, hít sâu, ép bản thân nở một nụ cười cứng nhắc. Từng bước một, nàng đi đến trước mặt Tiểu Hạ, chậm rãi ngồi xổm xuống, bàn tay khẽ run nhưng vẫn dịu dàng đặt lên vai cô bé.
"Ngốc... nha đầu, ngày mai, ta sẽ bồi ngươi đi tưới nước cho hạt giống." Giọng nàng khàn khàn, mang theo nỗi đau khó giấu.
Tiểu Hạ từ từ hoàn hồn, ánh mắt trong trẻo hơn. Nàng nhìn lên Thu Nguyên, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười ngây ngô, giản dị mà ấm áp.
Sân khấu dần chìm vào bóng tối, nhưng khi ánh sáng một lần nữa bật lên, ba người đã đứng ngay chính giữa sân khấu. Họ mỉm cười nhìn về phía khán giả, dáng vẻ tự tin và đầy sức sống.
Trong khoảnh khắc đó, cả khán phòng như bùng nổ, tiếng hò hét vang lên như sấm, từng đợt sóng âm lan tỏa khắp không gian, khiến toàn bộ hội trường rung động.
【A a a a, tôi thế nhưng đã khóc khi xem phần này! Những diễn viên này đều quá xuất sắc a a a a!!!】
【Thật sự quá tuyệt vời! Chi tiết được xử lý rất tinh tế, đoạn diễn cảnh mưa không có đạo cụ thật khiến tôi kinh ngạc, hoàn toàn cuốn hút a a a!】
【Tôi cảm thấy đội này thậm chí còn diễn tốt hơn đội diễn viên gạo cội. Dù cả hai đội đều rất cảm động, nhưng cảnh mưa của đội này thật sự đã chiến thắng!】
【Ánh mắt của tiểu tiên nữ quá chính xác, mọi khoảnh khắc đều như đang trong phim. Hơn nữa, kiểu nhân vật ngốc nghếch như thế này mới khó diễn. Nàng diễn tự nhiên đến mức một chút cũng không gượng gạo. Nói thật, nếu gặp nàng trên đường, tôi có lẽ sẽ thật sự nghĩ nàng là một người ngốc...】
【Đoạn vùi cục đá vào đất thực sự khiến tôi bật khóc. Ánh mắt của nàng quá thành kính, quá chân thật, hoàn toàn hút lấy trái tim tôi.】
【Tiểu tiên nữ này thật sự quá xuất sắc!】
【Ba người đều diễn rất tuyệt. Tôi rất muốn được nhìn thấy họ tiếp tục hợp tác a a a a!! Nếu kỹ thuật diễn thế này mà không được thăng cấp, thì đúng là một trò đùa lớn!】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro