Chương 30.2
Khi nhìn thấy họ xuất hiện trên sân khấu, Minh Châm gần như quỳ xuống, đôi mắt sáng lên lấp lánh đầy ngôi sao, ánh nhìn gắt gao dán chặt vào bóng hình màu đỏ ở trung tâm sân khấu. Dù chỉ là một bóng dáng, cô cũng lập tức nhận ra đó chính là Tiểu Tiên Nữ mà cô ngày đêm tơ tưởng!
Cô chọn trang phục nguyên bản của nhân vật trong kịch, không hề có bất kỳ sự cải biến nào. Tạo hình được phục dựng hoàn hảo, tóc dài như dòng thác, buông nhẹ xuống bên hông, mỗi sợi tóc, thủy tụ, và làn váy dường như khẽ lay động mà không cần gió.
Cô thong thả hành lễ, mái tóc mềm mại chảy xuống đầu vai, toát lên một chút vũ mị đầy cuốn hút.
Theo từng cử động của cô, hai nhân vật còn lại trên sân khấu cũng bắt đầu nhập vai. Tam hoàng tử nâng ly rượu lên, ánh mắt như vô tình lướt qua cô một cái, trong khi Thái Tử mỉm cười nhẹ, ánh mắt chứa đầy tình cảm.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, Cố Hân Nhiên từng động tác đều hoàn hảo bắt kịp nhịp trống, dáng điệu uyển chuyển, lão luyện đến mức khiến khán giả không thể rời mắt. Đây hoàn toàn khác xa hình ảnh mà họ từng thấy trong các buổi phát sóng trực tiếp trước đó!
Âm nhạc dần chậm lại, uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn. Cô theo đó cũng giảm tốc độ, từng bước điêu luyện, từng chuyển động đầy cuốn hút. Một cú xoay người uyển chuyển, gương mặt cô hiện ra trước mắt mọi người—trên đó là một chiếc mặt nạ vàng che nửa khuôn mặt, phối hợp hoàn hảo với bộ váy đỏ rực, toát lên một khí chất vừa bí ẩn vừa kiêu sa.
Đôi mắt dưới mặt nạ ánh lên vẻ u sầu nhàn nhạt, hòa quyện với từng động tác nhảy khẽ chần chừ, biểu hiện rõ sự giằng xé nội tâm của nhân vật, khiến khán giả chìm đắm trong câu chuyện.
"Đông!"
Tiếng trống nặng nề vang lên, như một nhát búa gõ vào lòng khán giả.
Tam hoàng tử khẽ ngước mắt, ánh nhìn sắc bén thoáng lóe rồi biến mất. Thái Tử đắm chìm trong điệu múa của Tua, thong thả tự rót rượu cho mình.
Tua dừng lại một nhịp, động tác khựng lại như bị kéo theo dòng cảm xúc.
Chỉ trong khoảnh khắc này, thông qua diễn xuất của ba người, một tín hiệu mạnh mẽ được truyền tải: Tam hoàng tử đang gửi đến Tua một tối hậu thư cuối cùng!
Khán giả không tự giác được mà hít một hơi thật sâu, cảm giác căng thẳng không biết từ đâu lan tỏa khắp hội trường!
Tua theo nhịp vũ bộ, từng bước một tiến về phía Thái Tử, nhưng suốt cả hành trình đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Tam hoàng tử giữ vẻ mặt bình thản, rót rượu cho mình, nhưng khi nhìn thấy Tua xoay người nhẹ nhàng rời khỏi bàn của Thái Tử, đôi tay cầm bầu rượu của hắn khẽ khựng lại.
Tiếng trống dần dần trở nên dồn dập, Tua trong điệu múa chuyển từ những động tác mềm mại do dự sang những bước nhảy đầy quyết tâm. Trường kiếm trong tay nàng xoay chuyển mạnh mẽ, tay áo và tà váy tung bay trong không khí, từng bước đều không chút tạp niệm, chỉ còn lại vẻ thuần khiết của một điệu múa kiếm hùng hồn.
Mỗi bước múa đều thể hiện rõ ràng một thông điệp: Tua đã đưa ra quyết định của mình, không còn chần chừ hay do dự.
Khi điệu múa dần đến hồi kết, gương mặt Tam hoàng tử càng trở nên trầm ngâm, chiếc chén rượu trước mặt vẫn nguyên vẹn, không hề nhấp thêm một ngụm.
Ngược lại, Thái Tử bên kia lại vô cùng hài lòng. Khi nâng chén rượu lên, hắn nhìn Tam hoàng tử một cái đầy ẩn ý, còn cố ý chạm chén với hắn, như thể đang mỉa mai.
Tam hoàng tử cười gượng, nhưng chỉ trong chớp mắt, nét mặt hắn đã lộ rõ vẻ âm u đầy toan tính.
Thái Tử liếc nhìn Tam hoàng tử, nét mặt vui vẻ như đang viết hai chữ "thỏa mãn" lên gương mặt của mình.
Suốt toàn bộ màn trình diễn, ba người đều hòa mình vào câu chuyện, không ngừng kéo tương tác và nâng nhau lên. Từng ánh mắt, từng động tác nhỏ đều hòa quyện, tạo nên một tiết mục tràn ngập kịch tính, khiến khán giả không thể rời mắt. Điều này khiến cả Nhan Tịch và Lộ Tình, những đạo sư kỳ cựu, cũng không khỏi kinh ngạc, bởi họ biết nhóm này hoàn toàn không có đạo sư hướng dẫn.
Tiếng trống kết thúc, điệu múa kiếm cũng dừng lại trong sự hoàn hảo tuyệt đối.
Khán giả nín thở chăm chú nhìn ba người trên sân khấu, không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, không khí căng thẳng bao trùm khắp hội trường.
Tua chậm rãi tiến lên phía trước, dừng lại một khoảnh khắc, sau đó bất ngờ quỳ gối xuống, thực hiện một lễ quỳ trang nghiêm khiến mọi người đều kinh ngạc.
Khi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng vào Thái Tử, nét mặt giãn ra, ánh mắt như chứa đầy sự chấp nhận và thấu hiểu.
Ánh mắt của nàng khẽ liếc về phía Tam hoàng tử, trong đó thoáng qua một chút ý cười nhưng nhanh chóng bị che giấu. Ánh mắt nàng lảng tránh, cúi đầu, không dám đối diện với ánh nhìn sắc bén của hắn.
Nàng đứng dậy, quay người bước xuống sân khấu, hoàn thành màn biểu diễn một cách dứt khoát.
Toàn trường im lặng như tờ, không một tiếng động, như thể tất cả vẫn đang bị cuốn vào câu chuyện vừa kết thúc.
Và rồi, chỉ trong tích tắc, cả khán đài bùng nổ với những tràng pháo tay và tiếng thét chói tai vang dội khắp không gian!
"A a a a a! Tiểu Tiên Nữ!!!"
"Tiểu Tiên Nữ —— Tiểu Tiên Nữ ——"
Tiếng gọi vang lên, từng lớp từng lớp như sóng lớn, khiến không khí trong hội trường nóng lên đến đỉnh điểm!
Lộ Tình và Nhan Tịch liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc và thán phục.
Hai người không hẹn mà cùng đứng dậy, dùng cả hai tay vỗ thật mạnh, cổ vũ hết mình cho phần trình diễn tuyệt vời vừa rồi.
"Tiên Nữ Đội —— Tiên Nữ Đội ——"
Tiếng hô vang dội kéo dài không ngừng, hội trường dường như rung chuyển bởi sự cuồng nhiệt từ khán giả. Ba người trên sân khấu cúi chào thật sâu, cảm tạ tất cả sự cổ vũ và yêu thương từ khán giả.
Trong đoàn phim, mọi người đang chăm chú theo dõi phát sóng trực tiếp, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ đắm chìm trong dư vị của màn biểu diễn vừa rồi.
"Lam tỷ, đây có phải là cái mà chị nói là dư vị không? Hình như tôi bắt đầu hiểu ra chút chút."
"Tôi cũng vậy! Thật sự khiến tôi có cảm giác muốn xem lại cả bộ phim một lần nữa. Đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng khi Tua quỳ xuống, đúng là đỉnh cao!"
"Đúng rồi, chỉ một chi tiết thôi mà ấn tượng sâu sắc đến thế!"
"Ân, diễn xuất là sự hỗ trợ và hoàn thiện lẫn nhau giữa các diễn viên," Bạch Y Lam điềm đạm lên tiếng. "Nếu một diễn viên quá phô trương, nổi bật vượt trội, thì cô ấy chỉ có thể khiến người ta nhớ tới nhất thời, nhưng khó lòng đọng lại lâu dài."
"Vậy nên, Dương Tuyết vừa rồi chỉ tập trung vào phần khiêu vũ của mình, dùng điều đó để tạo ra sự nổi bật cá nhân, nhưng lại thiếu sự tương tác với hai diễn viên còn lại. Tuy rằng tiếng hô dành cho cô ấy rất lớn, nhưng phần lớn chỉ vì phong thái và vũ đạo xuất sắc, hoàn toàn không liên quan đến sự hòa hợp trong diễn xuất và kỹ thuật diễn, đúng không?" Có người hỏi.
"Ừm." Bạch Y Lam nhẹ nhàng đáp.
"Tiểu tiên nữ có phải chắc chắn thắng rồi không? Có phải không!!!" Minh Châm hăm hở truy vấn, ánh mắt sáng rực.
Bạch Y Lam cười khẽ, không trả lời trực tiếp.
Nhìn thấy nụ cười đó, mọi người trong phòng gần như đồng thanh nghĩ: "Ổn rồi, tiên nữ tổ chắc thắng!"
Nhưng ngay sau đó, Bạch Y Lam lại điềm nhiên thêm một câu: "Nếu không có vấn đề gì với nhóm người anti."
"!!!"
"Bọn họ dám!" Minh Châm nổi giận, mắt trợn tròn.
.....
【 A a a a, ngọa tào! Đó thật sự là Tiểu Tiên Nữ sao? Không phải cô ấy sẽ không khiêu vũ sao?! Cái này mà gọi là không biết sao!!! 】
【 A a, tôi nhớ rồi! Các bạn còn nhớ không, Quả Tử cứ nhắc đến chuyện chuẩn bị một kinh hỉ gì đó, chẳng lẽ chính là cái này?! 】
【 Tiểu Tiên Nữ khiêu vũ đẹp quá, mỹ diệu đến không ngờ! Cô ấy đúng thật là tiên nữ giáng trần mà!! 】
【 A a a a, tôi chịu không nổi nữa!! 】
【 Các cô ấy không phải không có đạo sư sao? Làm sao có thể diễn xuất tốt như vậy? Thậm chí còn vượt qua cả tổ của Diệp Tê Hàn!!! 】
【 Cả đời này chỉ cần được làm fan của Tiểu Tiên Nữ là đủ rồi! 】
Trên sân khấu, người dẫn chương trình mời các đội trước đó cũng lên sân khấu.
Các đội khác đều giữ phong thái hòa nhã, nhưng Tiên Nữ tổ thì hoàn toàn khác biệt.
Tam hoàng tử và Thái tử ôm chặt lấy nhau, nước mắt như muốn tuôn ra, khiến khán giả bật cười ha ha.
"Ở bên nhau! Ở bên nhau!" Thậm chí dưới khán đài còn có khán giả hùa theo cổ vũ.
Cố Hân Nhiên tinh ý nhận ra biểu cảm của Dương Tuyết—vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng không hề đoán trước được màn trình diễn của đội Tiên Nữ lại có sức ảnh hưởng như vậy.
Đúng lúc đó, Dương Tuyết cũng quay sang nhìn. Cố Hân Nhiên mỉm cười, nhẹ nhếch khóe môi, ánh mắt thoáng qua vẻ lạnh lùng.
"Tôi biết khán giả đều rất tò mò hai ngày qua Tiên Nữ tổ đã trải qua những gì. Vậy hãy để họ chia sẻ với mọi người đi!" Người dẫn chương trình nhanh nhạy nắm bắt tình huống, thấy tiếng hô dành cho Tiên Nữ tổ quá cao, liền lập tức chuyển sự chú ý sang họ.
Lâm Quả bước lên phía trước, vô cùng xúc động, khóe mắt đỏ hoe, mũi cũng hơi cay.
"Có chuyện này, tôi nhất định phải nói." Lâm Quả nghiêng đầu nhìn Cố Hân Nhiên, lúc này thanh trường kiếm đã được đổi sang tay trái của cô.
Lâm Quả nắm lấy tay phải của Cố Hân Nhiên, giơ cao lên. Máy quay lập tức zoom cận cảnh, để lộ rõ phần cổ tay phải của cô đã sưng đỏ lên một cách đáng sợ.
"Kỳ thật, cổ tay của Tiểu Tiên Nữ đã bị thương từ lâu, nhưng cô ấy vẫn không nói với chúng tôi. Hôm qua, cô ấy tập luyện cùng chúng tôi hơn mười lần, đến tối thì ngay cả cầm đũa cũng không nổi." Nói đến đây, giọng của Lâm Quả nghẹn lại, chóp mũi cay xè. "Hơn nữa, Tiểu Tiên Nữ thật sự rất lợi hại. Cô ấy kiên nhẫn giảng giải từng chút một về kỹ thuật diễn, dạy chúng tôi cách diễn. Nhiều lúc tôi đã muốn bỏ cuộc, nhưng ánh mắt cô ấy lại luôn làm tôi cảm thấy an tâm, như có một sức mạnh khiến tôi không thể từ bỏ. Thật sự, cô ấy là Tiểu Tiên Nữ tuyệt nhất!"
"Trong hai ngày qua, khi Bạch lão sư không có ở đây, Tiểu Tiên Nữ chính là trụ cột tinh thần của chúng tôi. Cô ấy rất giỏi trong việc chăm sóc cảm xúc của mọi người, là một người vô cùng tận tâm và trách nhiệm. Tôi thật sự cảm thấy may mắn khi được cùng một tổ với cô ấy. Dù hiện tại tôi vẫn không biết cô ấy là ai, nhưng dù là ai đi chăng nữa, tôi cũng đã nhận định cô ấy là một người bạn mà tôi trân trọng!" Tần Quỳnh tiếp lời, ánh mắt tràn đầy chân thành.
【 A a a? Tiểu Tiên Nữ đúng là tuyệt vời!! 】
【 A a a, cuối cùng cũng có thể thấy được chân dung Tiểu Tiên Nữ, thật sự mong chờ quá đi!! 】
【 Tiên nữ tổ chắc chắn sẽ thắng! Tất thắng!!! 】
【 GKD! Tôi muốn xem Tiểu Tiên Nữ ngay bây giờ! 】
【 Bạch lão sư, ngài có đang theo dõi không! 】
【 A a a, vợ của tôi quá tuyệt vời, nàng thật sự là hoàn hảo!!! 】
"Tiểu Tiên Nữ —— tháo mặt nạ ra đi!!"
Khán giả đồng thanh hô lớn, bày tỏ mong muốn Tiểu Tiên Nữ tháo mặt nạ.
Cố Hân Nhiên vẫn chưa trả lời, nhưng người chủ trì đã nhanh chóng cắt lời, mời hai đội còn lại lên phát biểu cảm nghĩ.
Chẳng bao lâu, cả ba đội đã hoàn thành phần phát biểu. Người chủ trì ngay lập tức tuyên bố bắt đầu phần bình chọn!
Ba cột biểu đồ đại diện cho số phiếu của ba đội nhanh chóng tăng vọt, nhưng không bao lâu, cột của Dương Tuyết đội bắt đầu dừng lại. Ngay sau đó, cột của Diệp Tê Hàn đội cũng ngừng tăng. Chỉ có cột của Tiên Nữ đội là vẫn tiếp tục vút cao, mạnh mẽ dẫn đầu!
"A a a a a!!!" Nhìn thấy số phiếu của Tiên Nữ đội áp đảo hai đội còn lại, khán giả không khỏi kích động hò reo.
Lâm Quả không kiềm chế được nữa, lập tức nhào vào vai Cố Hân Nhiên bật khóc. Trời mới biết, áp lực tâm lý mà nàng phải chịu đựng trong hai ngày qua lớn đến mức nào!
Khán giả dưới khán đài không ngừng vỗ tay, tán thưởng cho màn biểu diễn xuất sắc của Tiên Nữ đội, không ai hô to như trước.
Diệp Tê Hàn cùng đội của mình rất hào phóng dẫn đầu chúc mừng, vỗ tay thật nhiệt tình.
"Thật sự rất tuyệt, xem các cô biểu diễn, tôi thua tâm phục khẩu phục," Diệp Tê Hàn nói, ánh mắt hướng về phía Tiểu Tiên Nữ, trong đó lộ ra sự tôn trọng.
"Tê Hàn tỷ quá khen, chỉ là may mắn thôi," Cố Hân Nhiên khiêm tốn đáp lại.
"Nếu cô nói như vậy, chẳng phải làm tôi không còn chỗ dung thân?" Diệp Tê Hàn cười nhẹ, hai người trao nhau ánh mắt thấu hiểu và nụ cười thân thiện.
Dương Tuyết từ phía sau tiến lên, trên mặt là nụ cười gượng gạo, "Chúc mừng, kỹ thuật diễn của các cô rất tốt, đúng là hậu sinh khả uý."
*"Hậu sinh khả úy" nghĩa là thế hệ sau tài giỏi, đáng để kính nể và kỳ vọng.
Tần Quỳnh liếc nhìn nàng một cái, đáp lại bằng một nụ cười cứng nhắc, không hề thân thiện.
Dương Tuyết không để ý tới Tần Quỳnh, hơn nữa chuyên chú nhìn Cố Hân Nhiên, "Cô rốt cuộc là ai?" nghi hoặc hỏi.
Cố Hân Nhiên khẽ mỉm cười với nàng, "Dương lão sư, thật sự không nhận ra tôi sao?"
"Tháo mặt nạ!!! Tiểu tiên nữ! Tháo mặt nạ!"
Khán giả đồng loạt hô lớn, yêu cầu tiểu tiên nữ tháo mặt nạ.
Lộ Tình cũng góp lời, "Tiểu tiên nữ, cô đã từng nói khi rời sân khấu sẽ lộ chân dung, không thể nuốt lời đâu."
"A a a a a! Tháo mặt nạ!!!"
Cố Hân Nhiên nhìn về phía Lộ Tình, mỉm cười nói, "Lộ lão sư yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời."
"Vậy thì..."
"Nhưng, trước đó, tôi có một câu hỏi muốn hỏi Dương lão sư." Cố Hân Nhiên tiến đến trước mặt Dương Tuyết, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
"Ừm? Hỏi tôi?" Dương Tuyết ngẩn người.
.....
"??? Hỏi Dương Tuyết? Ý gì đây?" Đoàn phim mọi người bối rối không hiểu.
"Làm nhanh lên đi a a a tôi sắp không chịu nổi rồi!!"
Bạch Y Lam khẽ thay đổi sắc mặt, nhất thời không đoán được Cố Hân Nhiên muốn làm gì, nhưng bất giác lại cảm thấy một tia khẩn trương.
"Ai ai ai, bảo tháo mặt nạ, sao cô ấy lại cởi quần áo!!!"
"???"
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Y Lam: Cô cởi quần áo là muốn làm gì...?
Cố Hân Nhiên: Đợi chiêu lớn của tôi đi. :)
.....?
Editor: Aaaaaa *che mắt* Hân tỷ tính làm gì vậyyy
------
Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)
Chúc mọi người một ngày tốt lành ạ!~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro