Chương 46: Idol



Cố Hân Nhiên về đến nhà, trong lòng vẫn có chút trống trải, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Y Lam có ước mơ của riêng mình, nàng tất nhiên cổ vũ và cũng ủng hộ.

Nhưng khi nhìn thấy Y Lam một mình đi đến một nơi xa như vậy, nàng vừa lo lắng, lại bất an.

Chỉ cần nghĩ đến việc Y Lam không còn bên cạnh, nàng liền cảm thấy mất đi cảm giác an toàn. Nàng biết mình không nên như vậy, không nên dựa dẫm vào Y Lam quá nhiều. Giống như Y Lam có thể tự mình vượt qua khốn cảnh lớn đến thế, thì nàng cũng có thể làm được.

Ánh mắt nàng lướt qua cây đàn piano trong phòng khách, nhớ lại dáng vẻ Y Lam khi dạy mình chơi đàn, đôi môi khẽ nhấp nhẹ, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ban đầu, nàng còn định luyện thật tốt bản【Hoa Rơi】, để đệm đàn cho Y Lam nghe.

Phương Tĩnh Hải và Khúc Kỳ sau khi kết thúc buổi họp báo xin lỗi liền vội vã trở về. Khi nhìn thấy đèn trong nhà Cố Hân Nhiên vẫn sáng, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, đồng thời khựng lại, bởi vì từ trong nhà Cố Hân Nhiên vang lên tiếng đàn piano trong trẻo và êm dịu.

Cả hai nhìn nhau đầy kinh ngạc.

"Chị ấy từ khi nào biết chơi đàn vậy?"

Cả hai như hai tên trộm, lặng lẽ nhón chân đi đến cửa, không hẹn mà cùng áp tai vào nghe lén.

"Nghe thấy gì không?"

"Không, chỉ có tiếng đàn."

Khúc Kỳ giơ tay gõ cửa, "Hân Nhiên?"

Bên trong không có ai trả lời.

Khúc Kỳ định gõ thêm lần nữa, nhưng Phương Tĩnh Hải vỗ vai nàng, thần bí giơ một ngón tay lên.

"Để em."

Nàng đặt ngón tay lên hệ thống cảm ứng cửa.

"Đinh—"

Cửa mở ra.

"??? Chị còn chưa ghi vân tay vào, sao em lại có!?"

"Hắc, mấy ngày trước em nói muốn giúp Hân Nhiên đặt mua một bộ đồ nội thất, chị ấy liền cho em ghi vân tay lại, bảo em tự quyết định."

Hai người khẽ đẩy cửa ra một khe nhỏ, liếc mắt một cái liền thấy Cố Hân Nhiên đang ngồi trước đàn piano, chuyên chú đàn từng nốt nhạc.

Giai điệu mềm mại và thanh thoát chảy ra từ những ngón tay của chị ấy. Hai người không khỏi kinh ngạc—rõ ràng nửa tháng trước chị ấy còn chỉ biết chơi hai đoạn ngắn, vậy mà hôm nay đã có thể đàn trọn vẹn một bản nhạc? Cũng quá lợi hại đi!

Hai người nhẹ nhàng bước vào phòng. Khúc Kỳ đột nhiên nảy ra ý tưởng, liền lấy điện thoại ra, bắt đầu quay lại hình ảnh Cố Hân Nhiên đàn.

Không bao lâu, bản nhạc kết thúc, Cố Hân Nhiên xoa nhẹ lên phím đàn, sau đó đóng nắp lại, ánh mắt trầm lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khúc Kỳ dừng quay, xem lại đoạn video một lần, cảm thấy quá tuyệt vời. Cô hơi chỉnh sửa một chút, chuẩn bị dùng làm phúc lợi cho fan!

"Nhiên tỷ, chị ổn không?" Phương Tĩnh Hải nhìn sắc mặt chị ấy, có chút ỉu xìu, trông không được ổn lắm.

"Có chuyện gì vậy? Sao chị lại đột nhiên chạy đi?"

"Đúng đó, Hân Nhiên, có chuyện gì à?"

Cố Hân Nhiên quay đầu nhìn hai người, đôi mắt đỏ hoe lập tức khiến cả hai nghiêm túc hẳn lên.

"Em khóc à? Sao vậy? Ai dám bắt nạt em? Nói cho chị! Chị không lột da hắn thì không được!"

Khúc Kỳ vừa hỏi vừa rút điện thoại ra, đúng lúc có thông báo từ Weibo. Cô nhìn lướt qua tiêu đề, lập tức giật mình.

【 Bạch lão sư đã đi rồi! 】

Khúc Kỳ vội vàng nhấn vào xem, nhìn thấy một loạt ảnh chụp, dường như được chụp tại sân bay. Trong đó có bức ảnh Cố Hân Nhiên ngồi xổm trên mặt đất rơi nước mắt, có bức ảnh hai người sóng vai rời đi, và một bức cuối cùng—Cố Hân Nhiên nhìn theo bóng lưng Bạch Y Lam rời đi.

Xem xong những bức ảnh đó, Khúc Kỳ lập tức hiểu ra. Hóa ra Cố Hân Nhiên rời đi vội vã như vậy là vì chuyện này. Không khó để đoán, Bạch Y Lam rời đi chắc chắn đã giáng một đòn rất lớn vào em ấy.

"Hân... Hân Nhiên, có lẽ Y Lam chỉ ra ngoài một thời gian để thư giãn thôi, biết đâu chỉ vài ngày nữa sẽ quay lại. Em đừng ủ rũ như vậy."

"Em trông có vẻ rất ủ rũ sao?" Cố Hân Nhiên hỏi.

"À...." Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt tang thương của cô ấy viết thẳng trên mặt như vậy mà.

Cố Hân Nhiên trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.

"Kỳ tỷ, rốt cuộc là sao vậy?" Phương Tĩnh Hải lo lắng hỏi.

"Bạch đạo đi rồi."

"Đi rồi!? Sao lại vậy chứ! Chẳng phải mọi chuyện đã giải thích rõ ràng rồi sao? Nhiên tỷ đâu có lỗi với chị ấy! Em còn chờ hai người hòa hợp lại mà, sao lại đi mất rồi??"

"Không biết." Khúc Kỳ hiếm khi nghiêm túc như lúc này, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía phòng ngủ.

Cô sợ Cố Hân Nhiên cứ thế này mà rơi vào trạng thái suy sụp.

Đối phó với đám antifan, Cố Hân Nhiên lúc nào cũng có thể mạnh mẽ, không chút do dự. Nhưng khi đối diện với Bạch Y Lam... đó lại là điểm yếu chí mạng của em ấy.

Khúc Kỳ lại nhìn lướt qua những bức ảnh trên Weibo. Trong suốt khoảng thời gian vừa qua, dù bị antifan công kích nặng nề, Cố Hân Nhiên chưa từng rơi nước mắt. Ngược lại, cô ấy còn ý chí chiến đấu sục sôi, mạnh mẽ đáp trả khiến đối phương phải câm nín.

Nhưng bây giờ...

Hai người vẫn còn đang lo lắng, thì Cố Hân Nhiên bước ra khỏi phòng. Cô ấy đã thay một chiếc váy dài màu trắng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, phần đuôi mắt vẫn còn hơi đỏ nhưng đã được che đi phần lớn. Làn da trắng mịn như đang phát sáng, khóe môi còn thấp thoáng nụ cười dịu dàng.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ Cố Hân Nhiên có thể nhanh chóng lấy lại trạng thái như vậy. Cô ấy đi đến bên cây đàn piano, nhẹ nhàng ngồi xuống, động tác ưu nhã đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.

"Không phải muốn ghi hình sao? Bắt đầu đi."

"A... À, được."

.....

Trên Weibo, sau khi tin tức Bạch Y Lam rời đi lan truyền, Cố Hân Nhiên một lần nữa trở thành tâm điểm. Nhưng lần này, mọi người không còn công kích cô nữa.

【 Ô ô ô, Nhiên Nhiên khóc thương tâm quá, nhìn mà đau lòng! Nhất định phải bảo trọng nhé!! 】

【 Bạch lão sư vì sao lại đi chứ, Nhiên tỷ đã thay đổi rất nhiều, chị ấy xứng đáng với Bạch lão sư mà a a a a!! 】

【 Nếu mọi người thực sự yêu thích Cố Hân Nhiên và Bạch lão sư, xin đừng đẩy cái hot search này lên nữa, hãy để nó chìm xuống đi. Hãy tôn trọng lựa chọn của họ. 】

【 Tôi cứ nghĩ hai người họ sẽ tái hợp, hóa ra tất cả chỉ là tôi nghĩ vậy mà thôi... [rơi lệ] 】

【 Cuộc sống là của họ, họ không có nghĩa vụ phải làm theo mong muốn của fan CP đâu. Mong mọi người lý trí một chút, bây giờ cứ liên tục nhắc đến Bạch lão sư, chẳng phải sẽ càng khiến Cố Hân Nhiên đau lòng hơn sao? 】

【 Nhiên Nhiên phải kiên cường lên nhé, chị vẫn còn Minh Châm và Phương Tĩnh Hải ở bên cạnh mà!! 】

Khi mọi người vẫn còn đang bình luận sôi nổi, bỗng "ting" một tiếng thông báo vang lên—Cố Hân Nhiên vừa đăng bài mới.

Là một đoạn video.

Trong video, Cố Hân Nhiên khoác lên mình chiếc váy dài màu trắng, tựa như tiên nữ giáng trần. Cô ngồi trước cây đàn dương cầm, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, từng giai điệu du dương tràn ngập không gian.

Giọng nói của cô trầm ấm, ôn nhu, hòa cùng tiếng đàn, từng câu từng chữ chạm thẳng vào lòng người.

Khi khúc hát【Khi Em Già Đi】 vang lên, mọi thứ như ngưng đọng.

"Khi tôi già đi, tôi thật hy vọng bài hát này vẫn là dành riêng cho người..."

Khúc ca kết thúc, cô nhìn xuống phím đàn, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười dịu dàng.

Cô tin rằng Y Lam sẽ nghe thấy bài hát này.

Cô cũng cảm thấy may mắn, vì có cơ hội một lần nữa được hát tặng Y Lam bài hát này.

Bình luận bên dưới ngay lập tức bùng nổ!!

【!!! Chị ấy còn biết chơi piano sao!! 】

【 Aaaa đây đúng là một kho báu sống! Vừa đàn vừa hát như này thật sự quá mê hoặc!! 】

【 Ôi trời ơi, mẹ ơi, đây là idol của con, người toàn năng thực thụ!! 】

【 Trời ạ! Tôi sắp nổ tung rồi, có cái gì mà Nhiên tỷ không biết làm không?? 】

【 Xin trả lời tầng trên, chị ấy không biết chơi bài "Đấu địa chủ" đâu. 】

【 Hahaha buồn cười quá!! 】

【 Nhiên tỷ, em dạy chị chơi "Đấu địa chủ" nha!!! 】

【 Xin lỗi vì làm lạc đề, nhưng đây là nhà của Tiểu Tiên Nữ sao? Sao khác xa với tưởng tượng về biệt thự cao cấp quá vậy? Chỉ có một tầng? Không có nội thất? Chỉ có mỗi cây piano?? 】

【 Đồng ý, ai cũng thắc mắc điều này. 】

【 Aaaa chị ấy đẹp quá, đẹp quá đi mất!!! 】

【!! Lại là bài hát này, giọng hát của chị ấy thật sự quá đỉnh!! 】

【 Tôi nhớ ra rồi, ngày chị ấy bị vây hãm, cũng đã hát bài này, lúc đó là hát cho Bạch lão sư nghe!! Tiểu Tiên Nữ đúng là một người rất thâm tình! 】

【 Ô ô ô, Bạch lão sư, chị có nghe thấy không! Chị có nghe thấy không!! Bài hát này là dành cho chị đấy!! 】

Khúc Kỳ và Phương Tĩnh Hải nhìn nhau, lại nhìn nụ cười dịu dàng trên gương mặt Cố Hân Nhiên, trong lòng càng thêm rối bời. Rốt cuộc cô ấy đã vượt qua rồi, hay đây chỉ là khoảnh khắc bình tĩnh trước cơn bão vậy??

.....

Một đêm trôi qua trong yên bình.

Bạch Y Lam vừa đặt chân đến Berlin đã lập tức gọi điện báo bình an cho chị gái và Minh Châm.

Cô bước chậm rãi trên con đường nhỏ ở Berlin.

Bầu trời đang vào hoàng hôn, ánh nắng chiều rải lên chân trời một lớp màu hồng nhạt dịu dàng.

Trong không khí phảng phất hương thơm thanh khiết của những đóa hoa.

Bạch Y Lam dừng chân, hít sâu một hơi, dang rộng cánh tay để cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua.

Berlin là thành phố bốn mùa như xuân, dù đang giữa mùa đông, nhiệt độ vẫn duy trì khoảng 10°C, tương đương với đầu xuân ở Tây Nguyên.

Nơi đây khí hậu dễ chịu, nhịp sống chậm rãi, con người trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Cây xanh và hoa cỏ được chăm chút tỉ mỉ, đi giữa đường phố chẳng khác nào lạc vào một vườn hoa rộng lớn, khiến lòng người thư thái, nhẹ nhàng đắm chìm trong không gian yên bình này.

Trên đường xe cộ thưa thớt, người đi bộ thậm chí có thể thảnh thơi dạo bước ngay giữa lòng đường.

Không có tiếng còi xe chói tai, không có âm thanh ồn ào huyên náo, chỉ có những giai điệu du dương làm tâm hồn thêm thư thái.

Bên đường có rất nhiều nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn. Bạch Y Lam dừng bước, lặng lẽ quan sát một lúc. Ai nấy đều mang vẻ mặt say mê, đắm chìm trong không gian âm nhạc đầy cảm xúc.

Nhìn một hồi, cô khẽ mỉm cười rồi tiếp tục bước đi.

Khi đi ngang qua một băng ghế ven đường, cô chợt thấy hai cô gái châu Á đang ngồi nghỉ, chăm chú nhìn vào điện thoại.

Bạch Y Lam bước qua, nhưng đột nhiên khựng lại, nghiêng tai lắng nghe. Một giai điệu quen thuộc vang lên.

"Trời ạ, Tiểu Tiên Nữ hát hay quá! Đàn piano cũng đỉnh nữa! Không ngờ còn có thể tự đàn tự hát, đúng là một bảo vật!"

"Để tớ xem với!"

"Này này, cậu cũng nên học đàn đi, sau này chơi cho tớ nghe ~"

"Thôi đi, tớ có biết gì về âm nhạc đâu."

"Chán thật, chẳng lãng mạn gì cả!"

Bạch Y Lam lén liếc nhìn, nhưng tiếc thay, điện thoại của người ta đã dán miếng che màn hình chống nhìn trộm, cô chẳng thấy được gì.

Bạch Y Lam đi đến một băng ghế dài bên đường, ngồi xuống, lấy điện thoại ra và mở Weibo. Ngay trên trang đầu, cô đã thấy video của Cố Hân Nhiên chơi đàn.

Cô đeo tai nghe, nhấn vào video. Giai điệu quen thuộc vang lên, từng câu hát dịu dàng như chạm đến tận đáy lòng. Động tác đánh đàn của Cố Hân Nhiên vô cùng thuần thục, có thể thấy cô ấy đã dành rất nhiều thời gian luyện tập. Giọng nói mềm mại, ôn hòa, khiến người nghe không khỏi đắm chìm.

Khóe môi Bạch Y Lam bất giác cong lên theo nhịp điệu bài hát.

Ca khúc kết thúc, nhưng cô vẫn chưa hết cảm giác thỏa mãn. Trong đầu bỗng hiện lên một khung cảnh: trên chiếc xích đu, Cố Hân Nhiên khe khẽ ngân nga bài hát này, trong lòng ôm một đứa bé nhỏ, nhẹ nhàng ru con ngủ. Một nhà ba người hòa thuận, bình yên.

...?

Khoan đã.

Một nhà ba người?

Bạch Y Lam giật mình tỉnh táo lại, trong lòng hoảng hốt bởi hình ảnh vừa xuất hiện trong tâm trí. Rõ ràng cô chưa từng trải qua chuyện này, nhưng lại cảm thấy hết sức quen thuộc. Hơn nữa, đây dường như không phải là lần đầu tiên cô nhớ về đứa bé ấy...

Cô cố gắng suy nghĩ, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Cuối cùng, cô tạm gác lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lưu lại đoạn video vào mục yêu thích, rồi đứng dậy tiếp tục rời đi.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Canh hai đã đến, chờ tôi nhé. Nếu không có gì bất ngờ, sẽ là 10 giờ.

------

Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)

Chúc mọi người một ngày tốt lành ạ!~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt