Chương 5: Địa Ngục Khai Cục

*Địa Ngục Khai Cục (地狱开局) nghĩa là bắt đầu ở "địa ngục," ám chỉ khởi đầu cực kỳ khó khăn hoặc tình huống tệ nhất.

Trung tâm điện ảnh Tây Nguyên.

Cố Hân Nhiên đứng trước trung tâm điện ảnh, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng cầm bản đồ du lãm trong tay, lướt mắt qua một lượt, cảm giác chấn động không thôi.

Trung tâm này thực tế chiếm diện tích gần 20 km vuông, bao gồm từ các khu vực cung đình cổ đại, phố cũ hiện đại, đến cả khung cảnh Thiên cung huyền ảo hay những con phố nhộn nhịp mang phong cách nước ngoài. Những cảnh quay này không phải hiếm gặp trong ngành điện ảnh, nhưng để tất cả tụ hội ở một nơi thì quả thật hiếm có.

So với những trung tâm điện ảnh mà nàng từng thấy ở kiếp trước, nơi này lớn gấp ba lần, nếu không muốn nói là vượt xa tưởng tượng!

Nàng cẩn thận nhìn lại bản đồ lần nữa, hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng. Không hiểu sao, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần đến gần những nơi như trung tâm điện ảnh, trái tim nàng luôn đập mạnh, mang theo một cảm giác phấn khích khó tả.

"Cố tiểu thư, lại tới quay phim à? Cửa này chỉ dành cho du khách, cô đi cửa hông nhé!" Bảo vệ ở cổng nhận ra nàng, cười thân thiện và hướng dẫn.

"Cảm ơn." Cố Hân Nhiên mỉm cười đáp lại, rồi đi theo chỉ dẫn đến cửa hông. Từ xa, nàng đã thấy nhóm nhân viên đoàn phim khiêng máy móc tiến vào. Đứng từ xa, nàng nhìn những khuôn mặt đầy mồ hôi nhưng tràn đầy nhiệt huyết của họ, bất giác mỉm cười.

Kiếp trước, nàng cũng từng bắt đầu từ vị trí thấp nhất trong ngành, từng làm diễn viên quần chúng, thậm chí làm thế thân cho các cảnh quay nguy hiểm. Có những ngày nàng chỉ chuyên làm cảnh bị đánh.

Nhưng khi nghĩ lại, nàng không cảm thấy những ngày đó khổ cực. Được nỗ lực vì giấc mơ của chính mình, đổ mồ hôi và vượt qua thử thách, đó là điều may mắn nhất.

Cảm khái một hồi, nàng chờ nhóm nhân viên đi vào rồi lặng lẽ theo sau, giữ thái độ điệu thấp để không gây chú ý.

Vừa bước vào chưa đầy 100 mét, nàng đã thấy một đoàn phim đang chuẩn bị. Nhân viên bận rộn sắp xếp máy móc, bố trí các cảnh quay tại một khu phố cũ với những tứ hợp viện và nhà cổ, mang đến cảm giác đậm chất thời gian.

Đi thêm một đoạn nữa, nàng lại thấy một đoàn phim khác. Lần này là tại một ngôi nhà Tây phong cách dân quốc, trong một khu vườn hoa đậm chất cổ điển. Nữ diễn viên mặc âu phục trắng đang diễn xuất nhập tâm, nổi bật giữa khung cảnh xung quanh.

Cố Hân Nhiên vừa đi vừa nhìn ngắm khắp nơi. Từ lúc bước vào trung tâm điện ảnh, trên khóe môi nàng luôn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra điều đó.

Không thể phủ nhận, nơi này quá rộng lớn và náo nhiệt. Có rất nhiều đoàn phim đang hoạt động, du khách cũng khắp nơi đến tham quan, khiến không khí tràn đầy sức sống.

Một vài du khách nhận ra nàng, vui mừng chào hỏi. Nàng lịch sự mỉm cười, gật đầu chào lại trước khi nhanh chóng rời đi.

Đi bộ suốt gần hai tiếng, nàng cảm thấy chân tay mỏi nhừ. Tìm một góc râm mát, nàng ngồi xuống bậc thang để nghỉ chân.

Đi dạo lâu như vậy, Cố Hân Nhiên đã thấy không ít đoàn phim, nhưng vẫn chưa gặp được ai đặc biệt quen thuộc, cũng chưa kích hoạt được bất kỳ ký ức hữu ích nào. Nàng bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải đã quá lạc quan. Trung tâm điện ảnh này lớn như vậy, đoàn phim thì nhiều, làm sao có thể dễ dàng gặp được người quen? Có lẽ nàng nên bắt đầu từ công ty, nơi có thể dễ dàng hơn để tìm manh mối.

Nàng ngồi thêm một lúc, bỗng nghe thấy một trận tiếng hò hét đều nhịp, âm thanh vang dội như rung trời, thậm chí còn có tiếng vọng lại. Nghe qua, có vẻ không xa, chắc là một đoàn phim nào đó đang quay cảnh lớn. Dựa vào âm thanh, trận trượng chắc chắn không hề nhỏ.

Cố Hân Nhiên đứng dậy, phủi bụi trên áo, theo hướng âm thanh mà đi. Từ xa, nàng đã thấy một đám đông du khách vây quanh ngoài ranh giới hoàng tuyến, phấn khích giơ điện thoại lên quay chụp.

Phía trước là một khu phủ đệ cổ đại rộng lớn, thậm chí còn có một sân giáo trường. Trên giáo trường, hơn trăm binh lính mặc giáp nặng đứng chỉnh tề. Trên đài cao, một người trong trang phục tướng quân đang điểm tướng, chỉ huy thao luyện binh lính.

Những binh lính này hành động vô cùng nhịp nhàng, động tác đều tăm tắp. Vừa nhìn đã biết đây là những người đã được huấn luyện kỹ càng. Theo từng mệnh lệnh của tướng quân, họ diễn luyện đâu vào đấy, từng chiêu từng thức đều mang khí thế dời non lấp biển, khiến người xem cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Cố Hân Nhiên đứng giữa đám đông du khách, đầy hứng thú quan sát. Nhưng đột nhiên, nàng nhíu mày!

.....

Trên phim trường, bộ phim truyền hình 《Hoa Gieo Mạ Vũ Khi》 đang tiến hành quay chụp theo lịch trình. Đạo diễn Minh Châm ngồi sau máy giám sát, mắt dán chặt vào màn hình như đang tập trung quan sát trạng thái của diễn viên, nhưng thực chất đầu óc của cô đã bay xa tận đâu.

"Đạo diễn, qua chưa?" Diễn viên vừa hoàn thành cảnh quay, thấy đạo diễn im lặng không lên tiếng, đành tự mình bước tới hỏi.

Minh Châm vẫn không đáp, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình. Sau một hồi lâu, cô thở dài, lắc đầu: "Làm lại một lần nữa."

"Rốt cuộc là chỗ nào không được, ngài nói rõ ràng cho tôi đi. Gì cũng không nói, chỉ bắt NG mãi, đây là lần thứ tư rồi. Dù tôi không mệt, những diễn viên quần chúng cũng không chịu nổi nữa."

"Bởi vì..." Minh Châm ngừng một chút, liếc nhìn diễn viên, thản nhiên đáp: "Tôi là đạo diễn."

"???"

"Cô!"

"Được rồi, đừng ầm ĩ, đừng tranh cãi." Phó đạo diễn Cận Sương không chịu nổi nữa, tiến lên khuyên nhủ: "Cảnh này đã ổn rồi, ngừng tại đây. Trần ca, anh đi nghỉ ngơi trước, mọi người cũng nghỉ ngơi ăn cơm đi."

"Hảo." Lời vừa dứt, cả đoàn phim hoan hô, mọi người nhanh chóng tản ra nghỉ ngơi.

"Y Lam, làm đạo diễn thật không dễ chơi chút nào, bọn họ không chịu nghe lời tôi." Minh Châm uể oải duỗi người, lười biếng bắt chéo chân, miệng bĩu lại, trông vô cùng ủy khuất.

"Tổ tông của tôi! Người ta diễn không tốt cô có thể nói, rõ ràng là ổn mà cô cứ bắt họ làm lại mãi, ai mà chịu nổi?" Cận Sương bật cười vì bất lực.

Minh Châm liếc cô một cái đầy khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: Nếu không phải vì bồi Y Lam, tôi đã không chịu đến cái nơi này để chịu khổ.

Cận Sương cũng chỉ biết thở dài. Bộ phim này vốn được tiếp nhận bởi Bạch đạo, nhưng từ nửa năm trước, sau sự việc xảy ra với cô ấy, mọi thứ đã thay đổi. Người phụ nữ vốn rất cởi mở, hay cười ấy giờ đây lại trở nên u sầu, buồn bực, thường xuyên mang một dáng vẻ mệt mỏi, không còn chút sinh khí nào.

Đặc biệt là... cô ấy còn đang mang theo một gánh nặng tâm lý.

Tiểu Minh tổng sợ rằng nếu cứ để cô ấy tiếp tục ở nhà, tình hình sẽ ngày càng tệ hơn. Vì vậy, họ đã quyết định đưa cô ấy đến phim trường, hy vọng nơi đây có thể khơi dậy chút sức sống, giúp cô ấy tìm lại tình yêu và đam mê với công việc.

Y Lam, từ năm hai mươi tuổi đã bước vào ngành, trở thành một đạo diễn. Cô từng nói rằng, "Phim trường chính là chiến trường mà tôi yêu thích nhất!" Nhưng giờ đây, từ khi đến phim trường, cô lại luôn ngồi yên một chỗ, bất kể diễn viên diễn xuất ra sao cũng không buồn hỏi han. Ngay cả khi Tiểu Minh tổng cố tình quấy rối, làm loạn để ép cô ra khỏi vỏ bọc, cô cũng chỉ thờ ơ chịu đựng. Mọi thứ dường như không còn liên quan đến cô. Thái độ coi thường hết thảy này khiến những người xung quanh không khỏi lo lắng.

"Y Lam, có đói không? Bữa trưa muốn ăn gì? Tôi đặt cho cô." Minh Châm nghiêng đầu nhìn về phía Y Lam.

Y Lam vẫn an tĩnh ngồi ở đó, trông như một bức tượng cổ bằng sứ. Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu lên chiếc áo gió màu trắng của cô, tạo nên một lớp ánh sáng nhàn nhạt, làm nổi bật lên dáng người gầy gò, đơn bạc.

Sườn mặt của Y Lam tinh xảo, từng đường nét lập thể hoàn mỹ. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên nhưng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ánh mắt cô lạnh nhạt, tay phải khẽ vuốt ve dải lụa màu bạc trên cổ tay trái.

Minh Châm thầm thở dài. Dạo gần đây, Y Lam luôn duy trì trạng thái này, lạnh nhạt, tách biệt, khiến người ta không khỏi lo lắng.

Minh Châm bước đến trước mặt cô, cúi xuống nói: "Đến giờ ăn rồi!"

Bạch Y Lam ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng ngay lập tức khẽ ngả người ra sau, giữ một khoảng cách nhất định.

"Vừa rồi đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?" Minh Châm chống cằm, tò mò hỏi.

Y Lam không trả lời.

"Thôi, dù sao chắc chắn không phải nghĩ đến tôi." Minh Châm buông lời nửa đùa nửa thật.

"Ừ." Câu đáp nhẹ của Y Lam càng khiến Minh Châm á khẩu.

Minh Châm cúi đầu, lẩm bẩm: "Sao cô có thể không nói gì hết như vậy chứ!"

"Đi thôi, đi ăn cơm." Minh Châm đứng dậy, định kéo tay Y Lam, nhưng đối phương nhanh chóng rút tay lại, tránh thoát.

Minh Châm khẽ gõ trán mình, thầm mắng: "Đúng là không có trí nhớ! Từ sau chuyện đó, Y Lam luôn từ chối mọi tiếp xúc thân thể với người khác."

Theo phân tích của Minh Châm, Y Lam có lẽ vì bất kỳ sự đụng chạm nào cũng sẽ gợi lại ký ức về tên cặn bã kia—người vợ cũ đã làm cô tổn thương sâu sắc. Vì vậy, cô bản năng chống lại mọi tiếp xúc như vậy.

Chỉ nghĩ đến tên cặn bã ấy thôi, Minh Châm đã cảm thấy một cơn giận trào dâng, tức đến mức ngực như nghẹn lại.

Y Lam từ khi ở bên Cố Hân Nhiên, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, nhưng nàng đáp lại thế nào? Không có việc gì thì nghi ngờ này nọ, luôn cho rằng người này, kẻ kia có ý đồ với Y Lam, ánh mắt nhìn Y Lam thì đầy bất mãn, mạnh mẽ ép mình đội nón xanh. Cuối cùng, nàng còn bức Y Lam từ bỏ sự nghiệp, trở thành bà nội trợ gia đình, hóa thân thành một người phụ nữ của gia đình. Nhưng kết quả thì sao? Cố Hân Nhiên chẳng những không trân trọng, mà còn ngoại tình, làm tổn hại cả danh dự của Y Lam!

Y Lam đã mười năm trong ngành, không dính đến nửa điểm scandal hay tai tiếng, vậy mà chỉ vì nhưng chỉ vì cái tên Cố Hân Nhiên này, nàng mang một vết nhơ cả đời không thể rửa sạch!

Ngay cả sự việc hôm qua, Cố Hân Nhiên đánh người và lên hot search, cũng có rất nhiều cư dân mạng liên tục nhắc tên Y Lam, kéo nàng vào vũng bùn thị phi.

Lúc trước, khi ly hôn, fans hai nhà điên cuồng chửi bới lẫn nhau. Y Lam đã chịu đủ thiệt hại, đến mức phải rời khỏi Weibo. Nửa năm đã trôi qua, vậy mà vẫn còn những người thích gây chuyện, không chịu để nàng yên.

"Y Lam tỷ?"

Minh Châm đang đầy tức giận trong lòng, đột nhiên nghe một giọng nói ngọt ngào vang lên. Quay đầu nhìn, sắc mặt liền thay đổi, nhíu mày. Lạc Băng?

Từ tận đáy lòng, Minh Châm khinh thường cô gái này. Chưa nói đến việc gì khác, chỉ riêng chuyện Lạc Băng sau khi Y Lam kết hôn vẫn dám viết một bài hát tỏ tình, công khai thổ lộ trước mặt toàn dân, đã đủ khiến người ta chướng mắt. Đây rõ ràng là chen chân vào hôn nhân của người khác! Chỉ dựa vào điểm này, cô đã không xứng đáng được yêu thích, chứ chưa kể đến những nghi ngờ cố tình tạo scandal để tăng nhiệt.

"Tiểu Minh tổng hảo." Lạc Băng nhìn thấy Minh Châm, hơi ngạc nhiên cười chào.

"Cô không phải bị đánh sao? Nhanh như vậy đã xuất viện? Xem ra bị đánh không nặng nhỉ." Minh Châm mỉm cười, giọng nói đầy ý mỉa mai.

Lạc Băng cười gượng, sắc mặt lúng túng.

"Tới đây làm gì?"

"À... Tôi đến tìm Sương tỷ. Tôi vừa thu một đoạn demo bài 《Hoa Rơi》, muốn đưa cho chị ấy nghe thử. Nếu chị ấy hài lòng, tôi có thể hát ca khúc chủ đề cho bộ phim này." Lạc Băng ngọt ngào đáp.

Minh Châm nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt: "Được rồi, để đó rồi đi đi."

Cô phất tay như muốn xua đuổi, không hề giấu vẻ không ưa trong ánh mắt.

Lạc Băng bị Minh Châm chèn ép đến mức bực bội, nhưng đối với vị nhị tiểu thư này, cô cũng thật sự không dám trêu chọc. Minh gia chính là một thế lực mà chỉ cần dậm chân cũng có thể khiến giới thời trang rung chuyển, không phải là điều mà một ca sĩ nhỏ bé như cô có thể đối đầu.

"Hảo, vậy tôi đi trước. Y Lam tỷ, chị... phải giữ gìn sức khoẻ tốt." Lạc Băng ngọt ngào nói, cố nén sự khó chịu.

"Nói lời vô nghĩa nhiều thế à!" Minh Châm lạnh lùng đáp, ánh mắt đầy sự không kiên nhẫn.

.....

Sau khi đoàn phim nghỉ ngơi, đám đông xung quanh cũng lần lượt tản đi. Cố Hân Nhiên vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng màu trắng đang dần khuất xa.

Hốc mắt nàng dần đỏ lên.

Gương mặt đó, là gương mặt mà nàng ngày đêm tơ tưởng, tâm tâm niệm niệm, vô số lần hy vọng có thể gặp lại trong mơ – chính là gương mặt của người vợ đã mất!

Khoảnh khắc nhìn thấy Y Lam, nàng mới nhận ra, người có gương mặt giống hệt vợ mình lại chính là... vợ cũ của thân thể này!

Nàng rất muốn đuổi theo, rất muốn được nhìn thêm nàng một lần nữa!

Nhưng với thân phận hiện tại, làm sao nàng có thể đứng trước mặt Y Lam, làm sao có thể nói với nàng câu: "Em rất nhớ chị."

*****

Tác giả có lời muốn nói:
Cố Hân Nhiên: Chết tiệt! Tức chết mất, đây là kiểu mở đầu địa ngục gì thế này??

Ôi, nhớ vợ quá.

------

Bão chương một chút nhé mọi người! Tinh thần hăng hái trong mùa thi quá, Hy làm một mạch chục chương cho luôn ^^

Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)

Chúc các bạn một ngày tốt lành!~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt