Chương 7: Tham gia chương trình

Sáng sớm, Cố Hân Nhiên kéo theo chiếc vali hành lý, ngồi trên xe taxi, thẳng hướng đến trường quay của chương trình.

Hôm nay, cô mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai màu trắng. Trên mặt không trang điểm, phong cách ăn mặc gọn nhẹ, tiện lợi.

Vì đây là chương trình sinh tồn trên đảo hoang nên đối với những bộ đồ cầu kỳ, không thực tế hoàn toàn không phù hợp.

Tối hôm qua, cô thức khuya để xem lén hai tập trước của chương trình, qua đó nắm được khá nhiều về quy trình hoạt động. Với hình thức phát sóng trực tiếp, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc, nên cũng có phần mới lạ. Nghe nói, không chỉ phát sóng trực tiếp mọi diễn biến trên đảo, mà còn có hai người dẫn chương trình ngồi tại hiện trường bình luận và điều phối.

Điều này có nghĩa rằng, thời lượng xuất hiện trên màn ảnh của khách mời hoàn toàn phụ thuộc vào việc họ nhận được sự quan tâm và yêu thích từ người dẫn chương trình cũng như khán giả.

Cố Hân Nhiên mơ hồ nhận ra lý do tổ chương trình lại mời mình tham gia sau sự cố. Với vụ ồn ào giữa cô và Lạc Băng, chương trình đã thu hút một lượng lớn sự chú ý trên mạng xã hội, làm tăng đáng kể độ hot. Việc tiếp tục mời cô tham gia chắc chắn sẽ kéo theo không ít khán giả tò mò, những người chỉ chờ xem cô làm sao để bẽ mặt trước công chúng.

Trên xe, Cố Hân Nhiên mở điện thoại, bật video phỏng vấn của Y Lam mà cô đã tải xuống từ hôm qua. Chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng cô đã xem đi xem lại hàng chục lần, thậm chí thuộc làu từng câu Y Lam nói, nhưng vẫn không thấy chán.

Cô đặc biệt chú ý đến một chi tiết: cổ tay trái của Y Lam luôn quấn một dải lụa màu bạc.

Ban đầu, cô nghĩ đây chỉ là một món phụ kiện bình thường. Nhưng khi xem lại các video cũ của Y Lam từ những năm đầu sự nghiệp, cô phát hiện dải lụa này gần như luôn xuất hiện trên cổ tay Y Lam, bất kể thời điểm hay sự kiện.

Trên mạng, nhiều người cũng từng thắc mắc về món đồ này. Một số cho rằng đó là phụ kiện thời trang, số khác đoán là một loại bùa hộ mệnh. Nhưng trong lòng Cố Hân Nhiên, nó gợi lên cảm giác đặc biệt, khiến cô liên tưởng đến Y Lam ở kiếp trước.

Sau một hồi suy nghĩ, cô tự vỗ trán, thầm trách mình lại rơi vào vòng xoáy cảm xúc. Cô nhận ra mình cứ cố tình gắn kết hai Y Lam của hai thế giới thành một, chỉ vì cô quá nhớ người vợ đã khuất.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô – điểm tập trung tạm thời của chương trình. Đây chưa phải là địa điểm ghi hình chính thức, mà chỉ là nơi để các khách mời và nhân viên tập hợp trước khi cùng nhau đến đảo hoang.

Cố Hân Nhiên đến sớm hơn thời gian hẹn 30 phút, nhắn tin thông báo cho Khúc Kỳ rồi bước vào khu vực tập trung. Nhân viên chương trình vẫn đang bận rộn chuẩn bị trang thiết bị và kiểm tra các dụng cụ cần thiết.

Khi cô đang quan sát xung quanh, một cô gái trẻ chạy tới chỗ cô.

"Hân Nhiên tỷ, chào chị! Em là Phương Tĩnh Hải, camera phụ trách theo sát chị trong chương trình lần này. Trong mấy ngày tới, mong chị giúp đỡ nhiều hơn," cô gái nói. Khuôn mặt thanh tú, giọng nói trong trẻo, và cách nói chuyện tự nhiên cho thấy cô là người có năng lực và thân thiện.

Cố Hân Nhiên mỉm cười, đưa tay ra bắt, "Chào em. Làm phiền em rồi."

Phương Tĩnh Hải thoáng ngạc nhiên trước sự lịch sự bất ngờ của cô, "Không, không có gì. Đây là việc của em mà."

Cố Hân Nhiên cẩn thận quan sát nét mặt của cô ấy. Không hiểu vì sao, người này lại mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc, nhưng nàng chắc chắn trong trí nhớ của nguyên chủ, họ chưa từng quen biết. Ấn tượng duy nhất chỉ là lần chạm mặt vội vàng trong buổi quay trước.

"Có vấn đề gì sao?"

Cố Hân Nhiên lắc đầu. "Không có."

"Vậy, chị ngồi tạm ở bên kia chờ đi. Khi nào các khách mời khác đến đủ, chúng ta sẽ xuất phát."

"Được rồi."

Chẳng bao lâu sau, các khách mời khác lần lượt xuất hiện.

Cố Hân Nhiên đang nghịch điện thoại thì cảm giác có ánh mắt từ nhiều phía đang chiếu về mình. Khi nàng quay đầu nhìn, những ánh mắt ấy lập tức tránh đi.

Nhìn về phía xa, nàng nhanh chóng hiểu ra vấn đề – Lạc Băng đã đến.

Khóe môi Cố Hân Nhiên hơi nhếch lên. Nàng nghiêng đầu nhìn Phương Tĩnh Hải đứng bên cạnh. "Em cứ nhìn tôi chằm chằm như thế, là sợ tôi đánh cô ta à?"

"..." Phương Tĩnh Hải khẽ ho, vẻ mặt thoáng xấu hổ, gãi gãi mặt.

Cố Hân Nhiên đứng dậy, duỗi người, ánh mắt dõi về phía Lạc Băng.

Lạc Băng mặc đồ thể thao màu trắng, đội mũ lưỡi trai, trông tràn đầy sức sống. Toàn thân cô ấy toát lên khí chất của một người trẻ trung, năng động, nhưng không khỏi mang theo chút gì đó khiêu khích.

Cùng đi với Lạc Băng còn có hai người nữa. Một là MC chính Hoắc Khiết, người còn lại là khách mời mới, Trương Đình Đình – một ca sĩ trẻ đồng thời là đàn em của Lạc Băng. Trương Đình Đình vừa nhìn thấy Cố Hân Nhiên từ xa đã khẽ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường. Sau đó, cô ta kéo cánh tay Lạc Băng, thì thầm gì đó bên tai nàng.

Lạc Băng cũng nhìn lại. Khi ánh mắt chạm đến Cố Hân Nhiên, sắc mặt nàng hơi biến đổi, thoáng hiện vẻ không tự nhiên.

Cố Hân Nhiên nheo mắt quan sát. Nếu không hiểu rõ con người Lạc Băng, có lẽ nàng sẽ nghĩ rằng Lạc Băng đang sợ mình – người đã từng động thủ đánh nàng. Nhưng sau khi tìm hiểu, nàng nhanh chóng nhận ra đây là màn trình diễn. Lạc Băng đã bắt đầu diễn xuất.

"Kỹ thuật diễn xuất giỏi như vậy, nếu không làm diễn viên, thật đúng là lãng phí tài năng." Cố Hân Nhiên thầm nghĩ.

Đạo diễn nhanh chóng chạy đến chỗ Lạc Băng, vì trong đội hình hiện tại, Lạc Băng được xem như ngôi sao sáng nhất, tất nhiên là khi không tính đến sự hiện diện của Cố Hân Nhiên.

Sự xuất hiện của Lạc Băng khiến mọi người xung quanh xôn xao. Một số nhân viên công tác bỏ dở công việc, chạy tới vây quanh nàng. Lạc Băng vừa trò chuyện, vừa tương tác vui vẻ với họ. Trong khi đó, Cố Hân Nhiên đứng xa xa, khoanh tay chống cằm, đầy hứng thú quan sát màn giao lưu.

Sau đó, thêm hai người chậm rãi bước vào: Thẩm Xán, MC chính còn lại, và Triệu Giai, một diễn viên mới vào nghề. Khi nhìn thấy Triệu Giai, trong đầu Cố Hân Nhiên bất chợt hiện lên một vài ký ức lẻ tẻ – cô ấy cũng thuộc cùng công ty với Lạc Băng, nằm dưới sự quản lý của Tô Sầm.

"Lạc Băng định kéo cả đội của mình đến đây sao? Ngoại trừ hai MC, toàn bộ khách mời còn lại đều là người của cô ta. Đây là muốn đẩy tôi đến đường chết từ từ hay gì?" Cố Hân Nhiên cười thầm.

Sau màn chào hỏi đơn giản, cả đoàn lên xe buýt, hướng đến địa điểm ghi hình.

Trên xe, các nhân viên công tác ngồi túm tụm lại với nhau, những khách mời thân thiết cũng quây quần nói chuyện phiếm. Cố Hân Nhiên cảm thấy hơi lạc lõng, tìm một chỗ ngồi riêng biệt để chợp mắt, không buồn để ý đến những khách mời ngồi phía sau đang bàn tán.

Hiện tại chưa bắt đầu quay, nàng cũng không cần phải diễn, nên không muốn đối diện với những nụ cười giả tạo kia.

Trương Đình Đình liếc nhìn Cố Hân Nhiên, hạ giọng thầm thì, "Thật không biết đạo diễn nghĩ gì mà chọn cô ta."

Lời nói này rất rõ ràng, nhưng hai MC ngồi gần đó đều là những người tinh ý, không muốn tiếp lời. Triệu Giai, một người mới vào nghề, lại càng không dám mở miệng, khiến Trương Đình Đình chỉ biết tự mình lúng túng.

"Tranh thủ nghỉ ngơi đi, chương trình này rất mệt. Kỳ trước tôi quay xong về nhà phải ngủ liền một ngày một đêm mới hồi phục lại." Hoắc Khiết, người lớn tuổi nhất trong đội, cũng là MC chính, khuyên nhủ. Cô cũng là người có nhiều kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại nhất.

"Đúng vậy, cứ nghỉ ngơi đi, đừng trò chuyện nhiều. Chương trình này không chừng lại bày mưu tính kế gì đó để thử thách chúng ta, không thể để họ đạt được mục đích đâu." Thẩm Xán, MC số hai, tính tình cởi mở, đầu óc nhanh nhạy, hài hước. Cô không chỉ lo làm sao để sinh tồn mà còn đặc biệt chú trọng góc quay đẹp nhất cho mình, đúng chất "hoa quả đảm đương" của đội.

Sau hai giờ di chuyển, cả nhóm cuối cùng cũng xuống xe, trải qua một đoạn đường vòng vèo, mới đến được địa điểm quay.

Khi thấy trước mắt là một cánh rừng bạt ngàn, mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh. Trước mắt là một khu rừng rậm bao la, cây cối chen chúc nhau, trải dài bất tận.

Khi mọi người tập trung, chương trình phát sóng trực tiếp cũng chính thức bắt đầu. Ai nấy đều đứng ngẩn ra nhìn cảnh vật xung quanh.

"Đạo diễn, mới kỳ thứ ba mà chơi lớn như vậy sao?" Thẩm Xán không kìm được thốt lên, miệng mở to đầy kinh ngạc.

Cố Hân Nhiên thì ngược lại, không mấy ngạc nhiên. Dù sao, kiếp trước nàng đã sống một mình trong rừng sâu hàng chục năm, kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm đã thừa đủ. Trái ngược với những người trẻ dễ bị kích động, nàng vẫn giữ vẻ bình thản.

"Đúng vậy," đạo diễn lên tiếng. "Chủ đề kỳ này là 'Chạy ra khỏi rừng rậm'. Các bạn sẽ có ba ngày để tìm lối ra, người về đích sớm nhất sẽ chiến thắng. Tiếp theo, chúng tôi sẽ phát cho mọi người một số trang bị cần thiết. Xin hãy giao nộp hành lý và điện thoại."

"A? Không mang được chút quần áo nào sao?" Một khách mời than thở.

"Mỗi người chỉ được phép mang theo một bộ quần áo tắm rửa, tất cả sẽ được để trong balo do tổ chương trình phát."

Ngay lập tức, cả nhóm không ai bảo ai đều đồng loạt than vãn.

"Chờ chút đạo diễn! Tôi muốn hỏi, khu rừng này rộng bao nhiêu? Có ai từng đi hết chưa? Bên trong có động vật gì nguy hiểm không, như sói hay rắn chẳng hạn?"

"Nhân viên đã khảo sát trước. Trong điều kiện đủ lương thực và nước uống, lộ trình gần nhất chỉ mất nửa ngày để hoàn thành. Ba ngày là dư sức. Về động vật, chúng tôi chưa gặp gì nguy hiểm. Nếu các bạn gặp phải, xem như các bạn quá 'may mắn' rồi."

"??? Thật là quá đáng!"

Đạo diễn phất tay, ra hiệu cho nhân viên phát đồ dùng cần thiết.

Mỗi người được phát một balo leo núi. Bên trong balo có dây thừng, dụng cụ cắt gọt, thuốc khẩn cấp, khăn giấy lau mặt, cùng một ít vật dụng cơ bản. Đồ ăn chỉ bao gồm một khối bánh nén khô và hai chai nước khoáng.

"Tiếp theo, mời các đội tự do ghép nhóm. Mỗi đội tối đa ba người."

"Em muốn cùng băng tỷ một đội!" Lạc Băng ngay lập tức được hai người ôm chầm lấy, tạo thành nhóm.

"Nhưng tôi cũng không rành dã ngoại sinh tồn, chúng ta nên tìm một người có kinh nghiệm hơn để cùng nhóm." Lạc Băng vừa cười vừa nhìn về phía MC chính, Hoắc Khiết.

"Vậy đi, tôi, Lạc Băng, và Triệu Giai sẽ là một đội. Còn lại thì..." Hoắc Khiết nhìn về phía MC thứ hai, Thẩm Xán, để cô sắp xếp.

Thẩm Xán còn chưa kịp nói, Trương Đình Đình, fan cuồng của Lạc Băng, đã lên tiếng, "Tôi không muốn cùng cô ta một đội." Cô lẩm bẩm không mấy hài lòng.

Cố Hân Nhiên đang kiểm tra trang bị, nghe thấy câu nói này thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Thấy vẻ không tình nguyện của Trương Đình Đình, nàng mỉm cười, "Tôi có thể tự mình làm một đội không?"

Mọi người ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lại nhìn về phía rừng rậm bạt ngàn. Một người tự hành động trong nơi như thế này? Ban đêm liệu có sợ không?

"Ách... có thể, nhưng mà cô nên suy nghĩ kỹ..." Đạo diễn hơi do dự.

"Tôi tự mình một đội," Cố Hân Nhiên khẳng định.

Cùng lúc đó, trong phòng phát sóng trực tiếp, hai người dẫn chương trình đã vào vị trí. MC nữ khi nhìn thấy cánh rừng đã không ngừng cảm thán, nghe đến việc Cố Hân Nhiên muốn tự lập một đội, không khỏi kinh ngạc. MC nam cũng bày tỏ sự ngạc nhiên, "Ở nơi thế này, ban đêm một mình tôi, một người con trai, còn không dám đơn độc. Trong lịch sử chương trình, cũng chưa từng có ai dám tự mình hành động. Cô ấy thật là..."

MC nữ cười nhạt, "Chắc cô ta biết không ai muốn chung đội với mình, nên tự tìm cách giữ thể diện thôi."

Đạo diễn sau đó ra hiệu, "Tốt, vậy tiếp theo, ba đội hãy chọn một món trong số các đạo cụ bí mật."

Một tấm khăn vàng được giật lên, lộ ra một số món đạo cụ trên mặt đất, bao gồm rìu, ná, cuốc, đồ ăn vặt, que diêm, nồi, và túi gia vị.

"Mỗi đội chỉ được chọn một món," đạo diễn nhắc nhở.

Nhóm A của Lạc Băng tiến lên đầu tiên, chọn một hộp que diêm. Cô còn hướng về phía camera giơ hộp que diêm lên, nở một nụ cười ngọt ngào.

Tới tổ B Trương Đình Đình tiến lên chọn đồ, Thẩm Xán đứng sau lưng nàng lớn tiếng giục, "Lấy nồi, lấy nồi đi, tôi cần nồi!"

Đến lượt tổ C, chỉ có một mình Cố Hân Nhiên. Nàng thong dong tiến về phía trước, không thèm nhìn những món đồ khác, trực tiếp chọn túi gia vị.

Đạo diễn nhìn mà sững sờ, há hốc mồm, "Cái gì? Cô không chọn que diêm sao?"

"Không cần." Cố Hân Nhiên mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh.

"Vậy được."

"Bản đồ và la bàn đã được phát cho mọi người, mỗi tổ một bộ. Các bạn phải bảo quản cẩn thận, nếu làm mất hoặc làm hỏng sẽ không có cái thay thế. Trên bản đồ có đánh dấu vài lộ trình, các bạn có thể tự do lựa chọn. Bây giờ, cuộc trốn thoát chính thức bắt đầu!"

【 Phòng phát sóng trực tiếp 】

Nam MC: "Đáng ra nên chọn que diêm chứ, tại sao lại không chọn? Ban đêm ở một mình mà không có lửa thì làm sao bây giờ?"

Nữ MC: "Đây là lần thứ hai tôi thấy có người chọn túi gia vị. Lần trước có người dùng gia vị để pha nước uống cầm cự đến cuối, xem ra cô ấy cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, ít nhất thì sẽ không bị đói đến chết."

Khu bình luận trong phòng phát sóng cũng rôm rả bàn tán:

【 Nữ MC này giỏi bình luận ghê, nói thêm chút nữa đi! 】

【 Lạc Băng cười ngọt quá, đúng là tiểu tiên nữ mà! 】

【 Mặc dù rất muốn xem Lạc Băng, nhưng cũng mong cho Cố Hân Nhiên thêm chút thời lượng. Tôi thật sự tò mò cô ấy định "tự hại mình" thế nào đây! 】

【 Ha ha ha, biết là không ai muốn chung nhóm với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cố giữ thể diện. Đúng là làm tôi cười chết mất! 】

------

Cám ơn các bạn đã đọc, nhớ cho mình một vote nha. (^o^)

Chúc các bạn một ngày tốt lành!~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt