Chương 10. Khách sạn Bảy Đêm (5)
Đương nhiên, tâm trạng lúc này... thật ra cũng khá ổn.
Trong lúc ăn, Mộ An Thất do dự một chút, rồi vẫn nhỏ giọng nhắc Nhậm Siêu Hành nên cẩn thận hơn vào buổi tối. Dĩ nhiên, nếu đêm nay quỷ không nhắm vào Nhậm Siêu Hành thì hoàn toàn phá vỡ dự đoán của họ, biết đâu còn có quy luật khác.
Còn Sở Trung Phi thì nhìn quanh hai bên, cố gắng kéo Thẩm Bất Phàm, tên cứ hếch mũi lên trời đến cùng rồi mới kể lại phát hiện sáng nay: "Cả buổi sáng, tôi và Nhậm Siêu Hành đã lang thang khắp khách sạn. Mọi người có tin không, khách sạn này không chỉ có vườn hoa, hồ bơi ngoài trời mà còn có cả phòng xông hơi và suối nước nóng! Tất cả đều miễn phí cho chúng ta!"
"..." Mấy người chơi nhìn nhau, một lúc không nói nên lời.
"Nhưng... đây là trò chơi sinh tồn mà." Triệu Quả Cố nói không hiểu "Cậu muốn chúng ta tận hưởng vui vẻ trước khi chết sao?"
"Ờm... không hẳn thế, tôi chỉ thấy khách sạn rộng lớn, trang thiết bị đầy đủ mà chỉ có vài khách như chúng ta thì không hợp lý."
"Đã biết thế giới này là Lục địa Gương Vỡ, nơi yêu ma quỷ quái chung sống. Người chơi là con người, quỷ quái lấy trò chọc phá, nuốt chửng người chơi làm vui. Sự công bằng trong game cho ta cơ hội sống sót, nếu không dọn sạch quái vật thì liệu có đủ để nhiều con chia nhau ăn không?" Ngô Tam Sanh nói rất bình tĩnh.
Ăn xong, mọi người định lên phòng nghỉ ngơi một chút lấy sức, dù sao người chơi đầu tiên chết vào ban đêm, lại còn trong tên khách sạn có chữ "Đêm" nên khó tránh suy nghĩ lung tung.
Mộ An Thất cảm thấy tối nay tốt nhất không ngủ, dù người tiếp theo có phải Nhậm Siêu Hành hay không, cô vẫn phải nghe ngóng tình hình.
Khi mọi người chuẩn bị lên lầu, ở tầng một khách sạn bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Sở Trung Phi thính tai, nghe được âm thanh đó thì sắc mặt nghiêm trọng, phấn khích nói: "Tầng một có chuyện, nhanh lên, cùng đi xem!"
Mộ An Thất suy nghĩ một lát, dù sao cũng là ban ngày, bỏ lỡ manh mối thì không ổn. Nghĩ vậy, cô cũng đi theo.
Mấy người chơi còn lại do dự một hồi, thấy hai người đi rồi, lại sợ bỏ lỡ manh mối, đành nghiến răng theo sau.
Tổng cộng chỉ có sáu người, không nhiều, nhưng đi cùng nhau lại cũng khá nổi bật. May mà nhân viên khách sạn chỉ lặng lẽ liếc họ một cái, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Họ cẩn thận đi xuống tầng một, không trực tiếp lộ diện mà chỉ khẽ thò đầu ra quan sát lén. Thấy quầy lễ tân, nhân viên và quản lý khách sạn đang rất nghiêm trang, tận tâm đón tiếp một ai đó, từng người đều như lãnh đạo đời thực đến thị sát.
Cảnh tượng khiến Mộ An Thất hơi cạn lời, ngay sau đó cô cảm nhận nhiệt độ khách sạn bỗng giảm xuống mấy độ!
Có quỷ đi vào, không phải một con, mà là một đám.
"Vãi, cái này... là độ khó địa ngục à?" Sở Trung Phi chỉ dám liếc qua bóng dáng nữ quỷ trông oai phong lẫm liệt, cảm giác cả người không ổn.
"...Chắc không phải nội dung lần chơi này của chúng ta đâu nhỉ?" Triệu Quả Cố cũng có vẻ khó chịu, cau mày lo lắng, "Tôi phải lên lầu trước, trực giác bảo ở lại sẽ không tốt."
Ngô Tam Sanh vẫn im lặng nép vào góc, nghe vậy nhỏ giọng: "Nhưng đây cũng là cơ hội để hiểu thêm về Lục địa Gương Vỡ."
Triệu Quả Cố do dự một lát rồi vẫn nghe theo trực giác, quay lưng đi lên lầu.
Sau khi cô ấy rời đi, Nhậm Siêu Hành cũng chạy về, Sở Trung Phi cau mày phân vân rất lâu, thấy Mộ An Thất và Ngô Tam Sanh đều không đi, đành nghiến răng ở lại. Còn Thẩm Bất Phàm dường như từ cầu thang bên kia đi xuống, không đứng cùng họ nghe chuyện.
Mộ An Thất nghe nhân viên khách sạn gọi nữ quỷ đó là "Tướng quân".
Cô thắc mắc Lục địa Gương Vỡ này rốt cuộc là cái gì mà có cả "Quỷ tướng quân"?
Người này sống khi còn là tướng quân hay chết rồi chỉ huy hàng vạn quỷ?
Tuy nhiên, bộ chiến bào của nữ quỷ thật sự rất ngầu, không biết muốn hối lộ nữ quỷ này cần bao nhiêu Hồn Tệ mới được...
Nhìn mãi, ánh mắt Mộ An Thất dần không bình thường, nữ quỷ này... sao có vẻ quen quen?
Nữ quỷ đó rõ ràng chính là con quỷ ngồi bên cạnh cô lúc trong rạp xiếc!
Ôi trời, mặc bộ chiến bào vẫn rất oai phong, nếu không phải là quỷ, Mộ An Thất còn muốn nói "Chị ơi em có thể" nữa đó.
Tướng quân ư... Lục địa Gương Vỡ này phân chia thế nào mà có nhiều phe phái thế? Mộ An Thất còn tưởng đây phải là chỗ của Quỷ vương hay gì đó.
Mộ An Thất chăm chú vừa xem vừa lén nghe, bỗng nhiên lại bắt được từ mới "Vòng Xoáy Gương Đen" kỳ lạ. Nhóm quỷ này hình như đang đi xử lý chuyện rắc rối ở Vòng Xoáy Gương Đen...
Mộ An Thất còn muốn nghe thêm, đột nhiên thấy nữ tướng quân quay đầu nhìn lại, ánh mắt trực diện nhìn thẳng vào mắt cô.
Chết toi rồi!
Tim Mộ An Thất giật thói, lập tức quay người chạy định chạy, nhưng ngay lúc đó, một luồng khí lạnh thấy xương thấm vào người, cô đông cứng tại chỗ, tinh thần căng như dây đàn, trong đầu thoáng qua bốn chữ "Cung hỷ phát tài" nhưng chưa kịp thốt ra, trước mắt cô chợt hoa, bộ chiến bào đen đỏ lóe qua khóe mắt...
"Lại gặp nhau rồi."
"...Ờ, chào?" Mộ An Thất thử chào, vẻ ngây thơ.
"Lần này có bao nhiêu Hồn Tệ?" Nữ tướng quân oai vệ nhìn xuống, hơi nén khí thế hỏi.
"Hơn tám trăm." Mộ An Thất thành thật đáp, "Nhưng chưa đến lượt tôi, phải giữ để tự cứu mạng. Cô chắc không phải quỷ trong trò chơi này, nên chắc... không tấn công tôi chứ?"
Nữ tướng quân cười nhẹ, không đáp lời. Ánh mắt dịch chuyển đi, coi như tha cho cô.
Nữ tướng quân liếc qua từng người chơi còn lại đang nán lại nghe lén, không nói gì. Quản lý khách sạn vội lên dẫn họ đi nghỉ ở phòng.
Mộ An Thất chớp mắt, quả nhiên mà, khách sạn lớn vậy sao chỉ có mười bốn phòng, hóa ra đúng là vì trò chơi nên mới dọn trống. Nhưng chính vì thế, mấy con quỷ có thể cưỡng chế ở lại trong địa điểm trò chơi đúng là thật sự rất mạnh.
Lúc này nghĩ đến cái gọi là "lời mời" kia, cô ngậm ngùi. Có lẽ cô bị chú ý vì năng lực? Trong mắt nữ tướng quân, cô e rằng chẳng khác gì cây tiền rung rinh. Cây tiền non nớt mới mọc, được để ý hơn một chút cũng... là chuyện bình thường.
Đến khi nhóm quỷ lên lầu rời đi, Mộ An Thất và Sở Trung Phi nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Còn Ngô Tam Sanh, cô thấy cô gái này đúng là gan lớn, gặp chuyện vẫn ung dung, mặt vẫn bình thản.
"Cô quen nữ tướng quân đó sao?"
"...Lúc ở ải tân thủ, cô ấy là khán giả, ngồi cạnh tôi." Mộ An Thất biểu cảm khó tả, thở dài, "Năng lực tôi trong mắt cô ấy hẳn là món thịt Đường Tăng, bị chú ý cũng là chuyện thường."
Sở Trung Phi liền nhìn Mộ An Thất với ánh mắt thương cảm, Ngô Tam Sanh cũng liếc cô, nhưng không biểu lộ cảm xúc gì.
Thoát nạn, lại biết thêm hai thông tin không mấy hữu dụng. Mộ An Thất lảo đảo về phòng, đi vệ sinh, rửa tay xong định ngủ trưa, nhưng vừa ngáp vừa vò bong bóng xà phòng thì cô chợt để ý tới gương.
Trong gương, người phản chiếu không cúi rửa tay mà nhìn chằm chằm cô.
Mộ An Thất tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh túa sau lưng, cô giật mình ngẩng đầu nhìn gương, mọi thứ vẫn bình thường.
Ảo giác? Mặt Mộ An Thất lạnh xuống, rửa sạch bọt trên tay rồi lau khô, gõ thử vào gương, không có gì khác thường.
Cô hít sâu, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương một lúc lâu, rồi cau mày quay về giường nằm xuống.
Dù có quỷ ẩn trong đó hay không, nhìn lâu cũng sẽ thấy người trong gương ngày càng khác mình.
Giống như ta viết một chữ rồi nhìn nó lâu, sẽ cảm thấy chữ đó không phải được viết như vậy.
Mộ An Thất không muốn tự làm mình sợ. Nếu quỷ có thể hành động, nó đã tới giết cô từ lâu rồi.
Chỉ là... quỷ trong gương tượng trưng cho tội lỗi gì? Là khách trong phòng kia, hay quỷ vốn tồn tại trong khách sạn?
Cô điều chỉnh nhịp thở, để tâm trí thư giãn, Mộ An Thất từ từ thả lỏng cơ thể, cô cần nghỉ ngơi.
Không gian Tái Sinh, Lục địa Gương Vỡ, Vòng Xoáy Gương Đen, Thế giới thực...
Ải, từng trò chơi nối tiếp, nếu không có biến cố... chắc đều xảy ra trong Lục địa Gương Vỡ. Quỷ trong đó biết rõ về người chơi. Người chơi... nhìn có vẻ trước kia đều là người, người thế giới thực? Có thể còn có người chết ở các thế giới khác?... Không, kết luận bây giờ còn sớm, chuyện này phải chờ sau.
Lục địa Gương Vỡ... yêu ma quỷ quái... chẳng lẽ là những yêu ma quỷ quái không tồn tại ở thế giới thực đến đây? Đây có phải là âm phủ, địa ngục hay thứ gì tương tự không? Nhưng nếu vậy, Không gian Tái Sinh là gì, có phải là trạm trung chuyển? Trạm trung chuyển thuần túy sao lại cung cấp điểm tích lũy và đạo cụ... hơn nữa, trong truyện còn có Không gian Chủ Thần...
Những mảnh vụn của dòng suy nghĩ trong mơ liên tục mở rộng, phân tán... Mộ An Thất mơ màng nghĩ đến rất nhiều thứ, rất nhiều từ ngữ, nhưng không thể nối chúng lại thành một chuỗi.
Cho đến sáng hôm sau khi thức dậy, Mộ An Thất như thường lệ rửa mặt trước gương, mở thông tin nhân vật, nhìn chằm chằm vào tên dị năng một lúc...
"Bà đây lắm tiền"
Định nghĩa về tiền... trong Không gian Tái Sinh là điểm tích lũy, trong Lục địa Gương Vỡ là Hồn Tệ. Nếu đặt vào ải này thì... cô dễ dàng thu hút sự chú ý của hai loại quỷ là "ghen tỵ" và "tham lam" nhất, phải không?
Việc rõ ràng như vậy, sao giờ cô mới nghĩ đến?
Mộ An Thất khá hối hận, nhanh chóng rửa mặt xong, lập tức mặc đồ chỉnh tề, kiểm tra trước gương không thiếu thứ gì rồi mới đeo ba lô, đẩy cửa rời phòng.
Vừa mở cửa, cô liền thấy những người chơi khác đứng ở hành lang, không ai xuống đi ăn sáng.
"Chào buổi sáng." Sở Trung Phi thấy Mộ An Thất, thoáng vui vẻ rồi chào hỏi, sau đó nhìn chăm chăm vào cửa phòng đóng kín của Nhậm Siêu Hành, nét mặt nghiêm trọng.
"Đã đủ người rồi, còn chờ gì? Vào mở cửa xem xem chết thế nào đi." Thẩm Bất Phàm khoanh tay, thong thả đi từ phía A401 đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro