Chương 101 + 102
Chương 101
"Công lao của Thái Anh đã rõ như ban ngày, mấy toà thành này về sau vẫn là giao phó cho con quản lý, cũng như Lạp phủ trên dưới đều như trước đều giao cho Thái Anh quản lý, phụ thân có thể an tâm luyện binh". Phác Thái Anh mười phần thông thạo xử lý chính vụ, trình độ so với mình còn muốn giỏi hơn, Lạp Tấn biết sau này người mà Lạp gia có thể phó thác, không phải Lạp Thành, cũng không phải Lệ Sa, mà là Phác Thái Anh.
"Việc này..." Phác Thái Anh ra vẻ chần chờ nói, không có cự tuyệt, cũng không có lập tức đồng ý.
Các tướng sĩ ở một bên nghe vậy, thầm nghĩ tướng quân để con dâu trị thành, để nữ nhi cầm quân, ngược lại nhất gia chi chủ chân chính tương lai Lạp gia Lạp Thành, lại không làm gì, việc này sợ là Lạp gia sẽ âm thịnh dương suy, Thiếu phu nhân mới mười tám tuổi, bọn họ trong lòng còn hơi hoài nghi, bọn họ cũng chưa tin tưởng một thiếu nữ mới mười tám tuổi đã có năng lực như vậy. Mặc dù trước mắt bọn họ cũng chưa hẳn tin tưởng Phác Thái Anh, nhưng là do đại tướng quân của bọn họ đã quyết, bọn họ vẫn là ủng hộ, dù sao nhiều năm đi theo đại tướng quân vào sinh ra tử, trong lòng bọn họ xem đại tướng quân đã như thần.
"Phụ thân mời chén rượu này, Thái Anh nhất định phải uống mới được, ngày sau sẽ còn vất vả Thái Anh". Lạp Tấn đưa ly rượu lên hướng Phác Thái Anh nói.
"Phụ thân đã nói vậy, Thái Anh cung kính không bằng tuân mệnh". Phác Thái Anh đứng dậy nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.
Lệ Sa nhìn xem Phác Thái Anh, trong lòng có chút phức tạp, nàng cùng Lạp Thành không thể làm được việc lớn, điều này khiến Lệ Sa vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhưng là nghĩ tới Phác Thái Anh lại có thể làm được rất tốt, trong lòng lại có chút vui, ngày đó muốn cưới cho được Phác Thái Anh về nhà, nàng là hành động theo cảm tính, chỉ nghĩ là để báo thù riêng, đoạt đi người Lý Quân Hạo yêu. Bây giờ, kết quả lại như "vô tâm cắm liễu liễu xanh um", Phác Thái Anh giờ đối với Lạp gia đã vĩnh viễn vượt qua ý nghĩ báo tư thù.
Lạp Tấn mời rượu xong, Phác Thái Anh ngồi xuống lại, bắt gặp Lệ Sa đang nhìn mình, nàng liền hướng Lệ Sa mỉm cười.
Lệ Sa bị Phác Thái Anh bắt gặp có chút chột dạ, luôn cảm giác mình tựa hồ không xứng với chân tình của Phác Thái Anh, nàng có chút khó chịu đành cho qua một bên trong đầu, quay mặt đi không nhìn Phác Thái Anh nữa.
Phác Thái Anh hơi nhíu mày, đêm nay nàng thấy tâm tình của Lệ Sa rất tốt, sao bây giờ lại khó chịu rồi? Bất quá Phác Thái Anh luôn phi thường nhẫn nại với Lệ Sa, nàng lần nữa đem thân thể của mình dựa sát vào thân Lệ Sa.
"Lệ Sa sao vậy? Ta đã làm gì ngươi không vui sao?" Phác Thái Anh dùng giọng dịu dàng hỏi.
"Không có gì". Lệ Sa đương nhiên sẽ không nói cho Phác Thái Anh ý nghĩ vừa rồi, dù sao những việc kia đều đã là quá khứ.
"Hay bởi vì ta rất giỏi giang sao?" Phác Thái Anh hỏi, nàng nhớ tới vừa rồi hay là trong lúc tắm rửa Lệ Sa không kiềm chế được nỗi lòng kia, cho nên bây giờ Lệ Sa đại khái cảm thấy mất mát.
"Không phải" Lệ Sa quả quyết phủ nhận, nàng mới không phải là người lòng dạ nhỏ mọn, đương nhiên không tính ở kiếp trước, đối với tình địch, lòng dạ nhỏ mọn là hợp lý.
"Cũng đúng, nào có người sẽ e sợ vợ của mình rất giỏi giang đây?" Phác Thái Anh ở bên tai Lệ Sa thì thầm chỉ đủ để mỗi mình Lệ Sa nghe thấy.
Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói vậy lập tức đỏ mặt, Phác Thái Anh thật đúng là lời gì cũng nói được, kỳ thật nói đến Phác Thái Anh thật đúng là do mình cưới về, mình cho người đi cầu hôn đặt sính lễ, cùng Phác Thái Anh bái đường thành thân chính là mình, uống rượu giao bôi cũng là mình, cho nên Lệ Sa thật đúng là không có cách nào phủ nhận lời nói của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh gặp Lệ Sa vốn là có chút đỏ mặt, giờ này thì càng đỏ hơn, càng xinh đẹp động lòng, rất là mị người, bất quá người kia đang thẹn thùng, Phác Thái Anh trong lòng bất giác xuất hiện câu nói này.
Lạp Tấn thấy yến tiệc vui vẻ hòa thuận, trong lòng cũng có chút vui, nên uống thêm mấy chén, ánh mắt tự nhiên nhìn đến nữ nhi cùng con dâu bên kia, bắt gặp nữ nhi đang bị Phác Thái Anh trêu chọc đến thẹn thùng, hoàn toàn tựa như thiếu nữ mới biết yêu, bất giác liền giương lên khóe miệng, nữ nhi vẫn là nên nuôi dưỡng ở bên trong khuê phòng mới đáng yêu. Nhớ tới nữ nhi hai năm nay luôn cố gắng và ẩn nhẫn, Lạp Tấn liền thở dài, nếu là nhi tử có thể cũng như vậy liền tốt, hắn quay đầu nhìn về phía Lạp Thành, chỉ gặp nhi tử đang lo đấu rượu, bị rót rượu uống đến ngà ngà say, đã không còn biết đến trời đất gì, nhìn xem chỉ lắc đầu, tiếc gỗ mục không điêu khắc được.
Phần lớn mọi người cũng đều đã say, yến tiệc còn thanh tỉnh nhất chỉ còn Phác Thái Anh và Lạp Tấn, Lệ Sa dù tửu lượng tốt, nhưng Phác Thái Anh cố ý chuốc rượu nên cũng có chút hơi say, nửa say nửa tỉnh, trạng thái mơ hồ.
Lạp Tấn bảo Lạp Hà an bài cho người đưa các thuộc cấp đã say rượu về nhà.
Phác Thái Anh chỉ cần chăm sóc cho mỗi Lệ Sa, thế là nàng liền đỡ lấy Lệ Sa đang nghiêng ngã đi về Thúy Lăng Uyển.
"Không cần ngươi đỡ, ngươi gầy yếu như vậy..." Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh ra, nàng còn không có say đến nỗi cần Phác Thái Anh đỡ, nếu xem như say, nàng cảm thấy Phác Thái Anh gầy yếu như vậy cũng không đỡ được mình, trong lòng Lệ Sa, Phác Thái Anh luôn là nữ tử yếu đuối phải cần người khác bảo hộ, nàng mới không cần Phác Thái Anh đỡ nàng.
"Ngươi say rồi". Phác Thái Anh hối hận đã rót cho Lệ Sa nhiều rượu như vậy, bước chân không ổn mà còn không để cho mình đỡ, Phác Thái Anh sợ Lệ Sa không cẩn thận sẽ ngã.
"Ta không có say, ta còn biết mình đang làm gì". Ngoại trừ bước chân có chút không vững Lệ Sa cảm thấy ý thức mình vẫn là rõ ràng.
"Vậy là ta say rồi, Lệ Sa dìu ta một chút được chứ?" Phác Thái Anh chỉ có thể nói ngược lại, nàng nghĩ Lệ Sa say rượu vẫn là thích sĩ diện.
Quả nhiên Lệ Sa dừng bước, đi đỡ lấy Phác Thái Anh, nàng khẽ vươn tay liền trực tiếp ôm eo Phác Thái Anh, nàng vẫn cảm thấy Phác Thái Anh rất mảnh mai, tựa như cành liễu yếu đuối vô lực, trong đầu nàng đang nghĩ vậy tay liền đưa ra so so thử xem có phải hay không là chỉ cần một tay là có thể ôm vừa vòng eo Thái Anh. Ngày thường nàng sẽ không làm những chuyện này, có lẽ là do uống rượu nên mới bất giác phóng túng tâm tư, ôm lấy mới phát hiện quả nhiên đúng như mình nghĩ, một tay liền có thể ôm trọn, thật là một nữ tử mảnh mai, Lệ Sa trong lòng nghĩ như vậy.
Phác Thái Anh tưởng rằng Lệ Sa chỉ sẽ đỡ lấy tay mình, không nghĩ tới nàng trực tiếp ôm eo mình, tư thế này quá thân mật, làm cho Phác Thái Anh bất giác ửng đỏ mặt, Lệ Sa có biết đang làm cái gì không? Phác Thái Anh theo bản năng nhìn về phía mặt Lệ Sa, trên mặt Lệ Sa ngược lại vẫn tự nhiên, tựa hồ cũng chẳng để ý tới động tác của mình, cứ thản nhiên như vậy. Phác Thái Anh nghĩ thầm, thật sự người làm thì vô tâm, người thụ thì có ý, tâm tư mình lúc Lệ Sa ôm eo mình liền loạn, cũng nghĩ tới một chút hình tượng không nên nghĩ tới.
Phác Thái Anh sợ Lệ Sa đi đứng không vững sẽ ngã nên nàng cố ý đi chậm, Lệ Sa tính tình vốn là có chút nóng nảy, cảm thấy thực sự quá chậm chạp, quá phiền phức, liền dứt khoát đem Phác Thái Anh nhấc bổng lên, ôm vào trong ngực, trong trí nhớ của nàng, Phác Thái Anh căn bản là không có mấy lạng thịt, bế lên chẳng hề tốn sức. Nàng đem Phác Thái Anh ôm vào trong ngực, đúng là nhẹ như không, Lệ Sa nghĩ Phác Thái Anh hẳn là nên ăn nhiều thêm một chút mới tốt.
Phác Thái Anh giật mình, nàng theo bản năng ôm lấy cổ Lệ Sa, mặc dù Lệ Sa ôm mình chân bước đi vẫn lung la lung lay nhưng là lúc này Phác Thái Anh nghĩ, nếu coi như ngã, mình cũng nguyện ý ngã theo cùng Lệ Sa, nghĩ vậy nên Phác Thái Anh ôm cổ Lệ Sa chặt hơn chút nữa, Phác Thái Anh nhớ tới ngày đón dâu năm đó, Lệ Sa cũng như vậy đem mình ôm vào trong kiệu, Phác Thái Anh nhớ đến liền bất giác mỉm cười, chỉ cảm thấy ngọt ngào dị thường.
Cuối cùng Lệ Sa cũng ôm Phác Thái Anh trở về được tới hậu viện, Đình Nhi và Cẩm Nhi đều không cảm thấy kinh ngạc, liền đi chuẩn bị nước nóng cùng nước sạch để cho chủ tử các nàng dùng.
Phác Thái Anh vào lúc buổi trưa trước khi Lệ Sa về đều đã tắm rửa qua một lần, nhưng là cả ngày bận rộn, thế nên nàng lại để Cẩm Nhi chuẩn bị nước nóng, lại tắm rửa một lần nữa, huống chi, trong lòng nàng đêm nay có loại xao động ẩn ẩn với cảm giác chờ mong.
Lệ Sa buổi chiều đã tắm rửa qua, nên nàng chỉ xúc miệng rửa mặt rửa chân, sau đó liền lên giường nằm. Nằm ở trên giường, nàng làm thế nào cũng ngủ không được, nhất là sau lúc tắt đèn, lắng nghe tiếng nước ào ào sát vách truyền đến, Lệ Sa biết Phác Thái Anh đang tắm, nghe bên tai ào ào tiếng nước tựa như tiếng sấm chớp lớn, làm cho Lệ Sa không sao ngủ được.
Rốt cuộc tiếng nước cũng ngừng lại, Lệ Sa vẫn là ngủ không được, nàng biết, đó là bởi vì Phác Thái Anh còn chưa qua đây, Phác Thái Anh chưa đến bên cạnh mình. Trong hai năm ở Tây Bắc, nàng nhớ nhiệt độ trên người Phác Thái Anh, còn có hương thơm cùng khí tức đặc hữu trên thân Phác Thái Anh, những lúc nhớ nhiều, nàng liền lấy ra túi thơm mà Phác Thái Anh đã đưa cho nàng, nghe mùi hương tương tự trên thân Phác Thái Anh, khí tức này làm cho nàng cảm thấy an tâm. Hai năm sau, túi thơm cũng đã hết thơm, giờ phút này Lệ Sa theo bản năng vẫn lấy ra túi thơm, bất giác ngửi một chút, nàng chưa chắc đã nghe được mùi hương, kỳ thật chỉ là một động tác đã thành thói quen.
Phác Thái Anh tắm xong liền không kịp chờ đợi kéo cửa thông giữa đi qua phòng Lệ Sa.
Lệ Sa nghe thấy tiếng kéo cửa phòng, liền đem túi thơm giấu đi, Lệ Sa trấn định hơi thở, nhịp tim bất giác liền đập nhanh. Phác Thái Anh đã vô số lần ngủ lại trên giường của nàng, Lệ Sa lại chưa từng có cảm xúc như vậy, cảm thấy khẩn trương cùng chờ mong trước nay chưa từng có.
Lệ Sa hiện tại càng giống như mới biết yêu, Phác Thái Anh thì đa tình quá sớm, trải qua hai năm trưởng thành, tình yêu càng ăn sâu, Phác Thái Anh nhìn người trên giường trong bóng đêm, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, hai năm, cả ngày lẫn đêm ngóng trông Lệ Sa trở về, hôm nay Lệ Sa rốt cuộc trở về, nàng vui sướng tựa hồ muốn đem tâm lấp đầy. Vui mừng, tất có lo lắng, chí ít thời khắc này tâm cảnh Phác Thái Anh chính là như thế, nàng lo sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại hết thảy vui thích sẽ lại tan thành mây khói.
---
Chương 102
Lệ Sa cảm giác Phác Thái Anh đến gần, tiếng y phục tất tất tác tác vang lên, Lệ Sa đều nghe rõ, chờ Phác Thái Anh hoàn toàn lại gần, xoay người qua trên người mình để vào phía giường trong, Lệ Sa trong lòng lộp bộp một chút, người căng thẳng như dây đàn. Nhưng Lệ Sa cũng không nhúc nhích, nàng sợ khẽ động liền bại lộ nội tâm không trấn định.
Phác Thái Anh nhấc chăn mền chui vào, rốt cuộc bên cạnh mình lại có Lệ Sa, Phác Thái Anh nghĩ đến nội tâm liền tràn đầy cảm giác vui sướng.
"Lệ Sa đã ngủ chưa?" Phác Thái Anh đã biết nhưng vẫn hỏi, nàng thấy người Lệ Sa cứng ngắc liền biết Lệ Sa vẫn chưa ngủ, mà hình như còn có chút khẩn trương.
"Chưa". Lệ Sa đáp, nàng nghĩ muốn cùng Phác Thái Anh trò chuyện một chút, dù sao các nàng cũng đã hai năm không gặp.
"Lệ Sa, hai năm qua, nơi này nhớ ta không?" Phác Thái Anh đưa tay đặt lên tim Lệ Sa, nhẹ giọng hỏi, tay của nàng rất nhanh cảm giác được tiếng nhịp tim Lệ Sa đập mạnh, hiển nhiên đây cũng không phải là tốc độ bình thường.
Lệ Sa nắm lấy tay Phác Thái Anh đang đặt ở tim mình, nàng không muốn để cho Phác Thái Anh phát giác được sự khác thường của mình.
Tay Phác Thái Anh bị bắt lại, nàng liền đem áp sát lỗ tai của mình lên ngực Lệ Sa, mặt liền áp vào chỗ mềm mại của Lệ Sa.
"Phác Thái Anh, ngươi làm gì vậy?" Lệ Sa hơi đỏ mặt hỏi.
"Ta nghe nhịp tim của Lệ Sa, đang đập rất nhanh" Phác Thái Anh giọng chững chạc đàng hoàng nói, thân người Lệ Sa thơm quá, thật mềm, Phác Thái Anh thích đem mặt áp lên vị trí này trên người Lệ Sa.
"Chắc là tại uống quá nhiều rượu" Lệ Sa vốn cũng phát giác được mình nhịp tim dồn dập không tưởng tượng nổi, nhưng là nàng không muốn thừa nhận nguyên nhân là bởi Phác Thái Anh.
"Uống nhiều rượu, chắc là vậy, tim đập rộn lên". Phác Thái Anh giọng nghiêm túc không vạch trần, nhưng là động tác lại không đứng đắn, nàng dùng mặt mình cọ vào chỗ đầy đặn mềm mại của Lệ Sa.
Mặc dù Lệ Sa thân thể vẫn là thiếu nữ, nhưng linh hồn của nàng đã là trải qua hôn nhân, bị Phác Thái Anh cách lớp áo cọ vào mềm mại, làm trước ngực Lệ Sa như có luồng cảm giác tê dại, tựa như hai năm trước kia trong lúc vô tình bị Phác Thái Anh làm khơi dậy lên cảm giác khác thường, khi đó Lệ Sa chỉ cảm thấy xấu hổ, mà giờ khắc này, Lệ Sa cảm thấy thẹn thùng không thôi.
"Phác Thái Anh!" Lệ Sa đề cao âm lượng, kêu tên Phác Thái Anh, nàng cảm thấy Phác Thái Anh động tác như vậy quá mức làm càn, nhưng là cũng không biết nguyên nhân là mình say rượu hay là bởi vì thân thể có chút động tình, Lệ Sa giờ phút này tuy đề cao âm lượng, nhưng cũng không có lực uy hiếp, ngược lại có loại cảm giác như muốn cự còn nghênh.
"Sao vậy?" Phác Thái Anh ngẩng đầu, sát gần mặt Lệ Sa hỏi.
Lệ Sa cảm giác Phác Thái Anh kia hà hơi như lan khí tức đều ở tại trên mặt mình, làm cho Lệ Sa vốn là có chút say rượu trong lúc nhất thời quên phản ứng, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn độn, nàng quên đang muốn nói khước từ hành động đang quá mức thân mặt của Phác Thái Anh.
Nhân lúc Lệ Sa chưa kịp phản ứng, Phác Thái Anh liền cúi đầu hôn lên môi Lệ Sa.
Lệ Sa cảm giác được lúc Phác Thái Anh hôn lên môi mình, nàng thông suốt mở mắt, chợt nhớ lại nàng nguyên là muốn để Phác Thái Anh từ xuống khỏi người chính mình, nhưng giờ phút này, bờ môi Phác Thái Anh mềm mại hôn lên môi mình, cảm giác ngọt ngào làm cho Lệ Sa không nỡ đẩy ra. Nếu là bình thường, Lệ Sa không thể yên tâm thoải mái cùng Phác Thái Anh làm những chuyện thân mật như vầy, nhưng đã có mấy phần chếnh choáng, nên nghị lực chống cự của Lệ Sa thật giống như bị rút sạch trong nháy mắt, một chút đều không muốn chống cự, và cũng bởi hôm nay trước mặt Phác Thái Anh không kiềm chế được nỗi lòng, để Phác Thái Anh nhìn thấy mặt mềm yếu của mình, nên có vài phần ý "vò đã mẻ không sợ rơi".
Cho nên lúc đầu lưỡi Phác Thái Anh cạy mở lấy hàm răng Lệ Sa, chui vào miệng về sau Lệ Sa lại lần nữa nhắm mắt lại, kia mang theo nhàn nhạt mùi thơm ngát, kia như hoa mật thơm ngọt, kia mềm mại đến cực điểm đầu lưỡi, loại kia cảm giác dịu dàng đến cực hạn, đây hết thảy làm cho Lệ Sa trầm luân trong đó. Thì ra nữ tử cùng nhau đúng là có thể làm sự tình thân mật cực điểm, thậm chí so với nam tử còn hơn.
Lệ Sa thậm chí không có phát hiện chẳng biết lúc nào quần áo thắt lưng mình bị Phác Thái Anh giải khai, nàng còn đang chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng triền miên nồng nhiệt với Phác Thái Anh, càng lún càng sâu mà không biết.
Phác Thái Anh luôn khắc chế khát vọng đối với Lệ Sa sâu trong nội tâm, cháy bỏng, Phác Thái Anh cảm thấy tâm mình như than lửa, thân tâm của mình đều nhanh bùng cháy, một giây đều không chờ được nữa. Nàng sợ tình cảm cùng dục vọng của mình quá hừng hực làm Lệ Sa e ngại, nên chỉ có thể gắng gượng tạm thời đem con dã thú trong lòng mình nhốt chặt, lấy sự dịu dàng chậm rãi từ từ xâm lấn thể xác tinh thần Lệ Sa. Phác Thái Anh thấy hết thảy nhẫn nại cùng khắc chế đều đáng giá, Lệ Sa của nàng đáng được đối đãi dịu dàng như thế.
Nụ hôn nồng nhiệt làm cho thân thể Lệ Sa đang chậm rãi nóng dần lên, nàng biết mình bị Phác Thái Anh khơi lên ham muốn dục vọng không nên có, Lệ Sa cảm giác thân thể của mình liền tựa như bị dây leo vừa nhu vừa mềm bao phủ, ban đầu dây leo nhìn như mềm mại vô hại, đợi khi nàng kịp phản ứng là đã bị trói chặt, rốt cuộc không thoát được.
Phác Thái Anh hôn từ bờ môi Lệ Sa dời chuyển dần đến chiếc cằm thon, đến cổ...
"Phác... Thái... Anh" Lệ Sa cảm giác bất an không hiểu được, nàng luôn cảm thấy tựa như không nên như thế, bản năng bất an kêu tên Phác Thái Anh, ý ngăn cản Phác Thái Anh, cũng ngăn cản dục vọng giấu ở trong thân thể mình bị Phác Thái Anh khơi dậy.
Lệ Sa động tình giọng nói hiển nhiên cực kỳ yếu đuối, nói là ngăn cản, ngược lại càng giống như yêu cầu Phác Thái Anh tiếp tục.
Phác Thái Anh nghe giọng Lệ Sa kiều mị chưa từng có, Phác Thái Anh nghe trong tai, mười phần trêu người, làm cho tâm đang cháy bỏng tựa hồ càng thêm nóng bỏng.
Phác Thái Anh nhẹ nhàng kéo thoát dây thắt lưng và trung y Lệ Sa đã bị nàng mở sẵn.
"Đừng mà..." Lệ Sa cảm giác trung y bị Phác Thái Anh rút đi, bản năng cự tuyệt nói, nàng biết, nếu lại tiếp tục, nàng sẽ mất khống chế, nàng không thể đảm nhiệm tình huống như vậy phát sinh...
Phác Thái Anh cũng không để ý tới sự cự tuyệt yếu ớt của Lệ Sa, dưới cái nhìn của nàng, chính là muốn thừa nhiệt đả thiết, nếu bỏ qua cơ hội lần này, cũng không biết còn phải chờ đợi bao lâu.
"Không sao đâu" Phác Thái Anh nhẹ nhàng lừa gạt nói, tay của nàng đã cách cái yếm bao trùm lên chỗ mềm mại mà nàng đã sớm thèm nhỏ dãi từ lâu, chỗ mềm mại kia trong nháy mắt liền tràn ngập lòng bàn tay của nàng, cảm giác quả nhiên cùng mình nghĩ, mềm mại tràn ngập co dãn. Phác Thái Anh nội tâm kích động không thôi, nhịn không được xoa nắn lấy tựa như thứ mà mình yêu thích nhất, hoàn toàn không muốn buông tay. Phác Thái Anh có nhiều tri thức, nương tựa theo trí nhớ siêu cường của, xem mèo vẽ hổ, cũng nhìn qua tham khảo nhiều sách xuân cung đồ, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn lấy nụ hoa, cách bên ngoài yếm, Phác Thái Anh cảm giác được nụ hoa của Lệ Sa cực nhanh dựng đứng lên. Dựa theo lý luận tri thức Phác Thái Anh học được, Phác Thái Anh biết Lệ Sa bị mình ấu yếm vuốt ve là có cảm giác, cái này khiến Phác Thái Anh cảm thấy mừng rỡ dị thường, nàng nghĩ thân thể Lệ Sa hẳn là rất mẫn cảm.
Vốn còn đang muốn ngăn cản Phác Thái Anh, Lệ Sa tại ngực bị Phác Thái Anh nắm giữ, cũng bị xoa lấy, thân thể lập tức liền mềm nhũn ra, cảm giác tê dại mãnh liệt tận xương, trong lúc nhất thời làm cho nàng quên đi kháng cự, cũng vô lực giãy dụa. Bởi vì tắt đèn, Lệ Sa giờ phút này không thấy rõ biểu lộ của Phác Thái Anh, nhưng là có thể nhìn thấy Phác Thái Anh đang vùi đầu ở trước ngực mình, trong bóng đêm, tựa hồ càng trở nên thêm dễ dàng phóng túng. Tầm mắt yếu lại làm cho giác quan trở nên càng thêm mẫn cảm.
Phác Thái Anh môi vẫn luôn không nhàn rỗi, nàng hận không thể hôn khắp toàn thân Lệ Sa, sau khi hôn cổ Lệ Sa, liền di chuyển xuống, thời khắc này Phác Thái Anh cũng không còn tính nhẫn nại cùng dịu dàng như vừa rồi nữa, nàng đã sớm gấp gáp, bên trong vẻ văn nhược bề ngoài của nàng cất giấu một điểm nội tâm tràn ngập tính xâm lược, mà nàng lại cực hạn khát vọng đối với Lệ Sa nên tính xâm lược của nàng liền trỗi dậy.
Phác Thái Anh vội vàng kéo mở yếm Lệ Sa, nàng thiên tính yêu thích nữ tử, đối thiên tính yêu thích luôn luôn có loại bản năng khát vọng, huống chi giờ phút này, nữ tử bên dưới thân nàng là người nàng yêu, người nàng ngày nhớ đêm mong, khiến Phác Thái Anh làm sao không kích động. tất cả sự ổn trọng tự kiềm chế của Phác Thái Anh tại thời khắc này hoàn toàn biến mất.
Lệ Sa không mảnh che thân, cảm thấy một cỗ cảm giác xấu hổ, lúc này trong lòng có loại cảm giác sợ hãi bất an, nàng xấu hổ lần đầu tiên cùng nữ tử thân mật như thế, cũng có cảm giác xấu hổ vì trái ngược lẽ thường nên bất an, nàng đã từng yêu Lý Quân Hạo mà bị lừa gạt phản bội nên mang một bóng ma sợ hãi, lại bị Phác Thái Anh đối đãi như thế, thân thể sinh ra cảm giác vừa vui thích vừa xấu hổ, xen lẫn cùng lo sợ bất an.
"Phác Thái Anh..." Lệ Sa bất an, xấu hổ, tâm tình sợ hãi không thể nào phóng thích, chỉ có thể theo bản năng bất lực kêu tên Phác Thái Anh, tựa như cái tên này có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm.
"Lệ Sa, ta yêu ngươi như vậy, yêu tới nỗi cảm thấy chính mình cũng không trọng yếu bằng ngươi..." Phác Thái Anh chân thành tha thiết nói với Lệ Sa, Phác Thái Anh đã từng cảm thấy mình là người cực kỳ ích kỷ, đột nhiên có một ngày, nàng phát hiện nàng nguyện ý đem Lệ Sa đặt ở phía trước chính mình, Phác Thái Anh liền biết, cả đời này, nàng đã xong đời, bởi vì cả đời này, lòng của nàng đều muốn bị Lệ Sa quản chế.
Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói vậy, nguyên bản tâm tình cực kỳ bất an, rất nhanh được làm dịu, nàng nghĩ tới Phác Thái Anh đối với mình thân mật, nghĩ đến kiếp trước Phác Thái Anh đối với mình tốt tới không hiểu được, nàng biết là nàng tin tưởng Phác Thái Anh.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro