Chương 3 + 4
Chương 3
Nguyên văn lời nói của Lý Quân Hạo là, ngày sau nếu có thể đại bàng giương cánh, tất sẽ cưới Phác Thái Anh làm vợ. Lúc đó Lý Quân Hạo vẫn là con thứ không được sủng ái ở phủ Ngô Vương, còn phụ thân Phác Truyền của Phác Thái Anh vốn là danh sĩ, được Ngô Vương tôn làm lão sư cho thế tử đồng thời dạy kèm cho các vị công tử khác trong nhà. Bởi vì thời gian làm lão sư không dài chỉ có ba tháng nên người ngoài cũng không rõ sự tình, chỉ biết là khách quý trong phủ ở thời gian này. Về phía Phác Truyền, y cảm thấy tam công tử Ngô Vương Lý Quân Hạo, mặc dù không được bên trên che chở nhưng cơ bản vẫn có thành tựu, hơn nữa cũng môn đăng hộ đối, cứ thế cho phép hai bên qua lại.
Lúc đó Phác Thái Anh cũng có mặt, nàng cho rằng mình mới có mười ba tuổi, nếu lập gia đình hãy còn quá sớm, liền trả lời với Lý Quân Hạo: "Thế sự khó liệu, nếu ngày sau ý định của công tử vẫn chưa thay đổi thì hãy quyết định cũng không muộn."
Nữ tử mười ba mười bốn tuổi đính hôn vốn là chuyện thường tình, nhưng Phác Thái Anh lại không muốn kết hôn quá sớm. Nàng cảm thấy hôn ước của Lạp Lệ Sa còn chưa định nên bản ý muốn chờ Lạp Lệ Sa kết hôn trước. Sau khi ra quyết định, nàng rất tò mò muốn biết dạng nam tử như thế nào mới xứng với một Lạp Lệ Sa tự cao tự đại. Nàng muốn phu quân ngày sau của mình cũng phải sánh ngang cùng phu quân của Lạp Lệ Sa mới được. Loại tâm tình muốn so sánh với Lạp Lệ Sa này, cũng không biết bắt đầu từ đâu mà có.
Lần đầu tiên Lý Quân Hạo gặp gỡ Phác Thái Anh, lúc đó tuy nàng mới bảy tuổi nhưng đã có nét tao nhã trầm tĩnh, không hề giống như những cô gái bằng tuổi khác, lại có vẻ gì đó tương tự với mẹ mình. Từ đó hắn rất chờ mong và lưu ý đến ngày Phác Thái Anh sẽ trưởng thành, càng chú ý cô gái này hắn lại càng yêu thích, dần dần nảy sinh ý nghĩ muốn lấy nàng làm vợ. Mãi đến khi Phác Thái Anh mười ba tuổi, trổ mã vô cùng xinh xắn, hoàn toàn có thể hình dung dáng vẻ ngày sau sẽ thế nào. Điều này đã hoàn toàn thỏa mãn mọi mộng tưởng về thê tử trong lòng Lý Quân Hạo, đẹp người đẹp nết, thông tuệ, văn nhã trầm tĩnh. Thế nhưng Lý Quân Hạo năm đó chỉ mới mười bảy tuổi, hơn nữa chỉ là con thứ, chưa lập công danh, nếu muốn nhờ phụ thân qua Phác phủ lập hôn ước ắt hẳn sẽ thất bại. Vì thế hắn định một khi công thành danh toại, đến cưới Phác Thái Anh cũng không muộn. Có điều trước tiên vẫn nên biểu lộ một số tâm ý, chiếu theo sự yêu thích của ân sư đối với mình, nếu ngày sau vì Phác Thái Anh chọn rễ, đương nhiên sẽ ưu tiên cân nhắc đến mình.
Đột nhiên nói đến Lý Quân Hạo làm cho Phác Thái Anh hơi kinh ngạc, Lạp Lệ Sa năm nay mười bảy tuổi, cũng chính vào độ tuổi sẵn sàng kết hôn. Thật không biết Lệ Sa thích loại nam tử như thế nào, nhưng ắt hẳn phải là một người oai hùng bất phàm.
Lạp Lệ Sa nghe vậy, thầm nghĩ quả nhiên như mình suy đoán, hai người này vốn có tình xưa. Lý Quân Hạo che giấu thật tốt, nếu không thì làm sao mình lại đồng ý gả cho một người đã có người khác trong lòng. Nghĩ đến đây, trong mắt Lạp Lệ Sa lóe lên một tia hàn quang, từ đầu đến cuối Lý Quân Hạo hoàn toàn là lợi dụng nàng. Sự thù hận giống như thủy triều ập tới nhưng Lạp Lệ Sa không thể không áp chế hận ý trong lòng.
Bắt được hàn quang trong mắt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh khẽ rùng mình, nàng không biết bản thân đã làm gì chọc cho Lệ Sa không vui nhưng thật sự Lệ Sa của hiện tại làm nàng có cảm giác rất không giống nhau, dường như càng có khí thế, càng khó đến gần hơn trước. Phải biết rằng, Lạp Lệ Sa bình thường đã có loại khí thế khiến người ta không thể xem nhẹ.
"Lệ Sa tỷ tỷ cũng biết Ngô vương thế tử sao?" Phác Thái Anh thử dò xét.
"Không quen." Giọng nói Lạp Lệ Sa lạnh nhạt, trực tiếp phủ nhận. Trên thực tế, ngoại trừ đời trước, quả thật đời này nàng vẫn chưa từng gặp Lý Quân Hạo.
Phác Thái Anh đối với biểu hiện của nàng rất hoài nghi, không quen biết thì sao tự nhiên hỏi đến Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo làm gì. Chưa kể Lý Quân Hạo cũng chỉ mới được lập lên làm thế tử chỉ từ cuối năm ngoái, sau khi trưởng tử của Ngô Vương bệnh nặng qua đời, tính đến thời điểm này cũng chỉ qua vài tháng. Sau khi Lý Quân Hạo lên làm thế tử, rất khiêm tốn và biết điều, làm sao người bình thường có thể biết đến Lý Quân Hạo, con thứ của Ngô Vương mà trước kia không hề được sủng ái. Chưa kể Lạp Lệ Sa chỉ là một cô nương trong chốn khuê phòng. Cho dù là mình, cũng chỉ không lâu trước đây mới có cơ hội biết được.
Nếu nói hai nhà nhận biết nhau từ trước thì lại càng không hợp lý, bởi vì Lạp gia và Ngô Vương phủ chẳng có việc gì để liên hệ với nhau. Phải biết rằng Lạp gia nắm một phần ba binh quyền, hoàng thượng lại kiêng kỵ phiên vương và quyền thần có giao du thân thiết, hơn nữa Lạp gia xưa nay chỉ biết lo thân mình, mặc dù có thường xuyên thăm hỏi Phác phủ nhưng mối quan hệ vẫn rất hời hợt. Cho nên nếu nói Lệ Sa quen biết Lý Quân Hạo, Phác Thái Anh cảm thấy rất kỳ quái.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Trải qua chuyện kiếp trước, Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh vốn không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nàng cũng không dám coi thường Phác Thái Anh. Môt nữ nhân từng ẩn sâu trong chốn hậu cung, vậy mà sau khi Lý Quân Hạo chết lại có thể đứng sau nhϊế͙p͙ chính sạch sẽ gọn gàng, sắp xếp mọi việc triều chính ổn thỏa, một nữ nhân như thế làm sao sẽ là một nữ nhân đơn giản?
"Ta chỉ đang nghĩ, nếu Lệ Sa tỷ tỷ không quen biết Ngô Vương thế tử, sao lại biết Ngô Vương thế tử là Lý Quân Hạo?" Phác Thái Anh hiếu kỳ hỏi lên suy nghĩ trong lòng.
"Ngô Vương thế tử bệnh nặng qua đời, tân thế tử được sắc lập tất nhiên phải thông qua bệ hạ, được liệt vào gia phả hoàng thất, nếu có tâm tự nhiên sẽ biết." Lạp Lệ Sa lập tức bổ cứu sơ hở của mình.
"Thì ra Lệ Sa tỷ tỷ tuy là nữ nhân nhưng rất để tâm đến việc triều đình, Thái Anh vô cùng bất ngờ." Phác Thái Anh cảm giác mình đối với Lệ Sa vẫn tính là quan tâm, đối với Lệ Sa xem như hiểu rõ tính cách của nàng, nhưng hóa ra bây giờ mới biết Lạp gia đối với các thế lực trong triều cũng giống như Phác gia, tìm hiểu rất rõ ràng rành mạch. Vốn tổ phụ đã có tổ huấn, trong gia quy đề cập phàm là nam nhi Phác gia xuất thế làm quan, bắt buộc phải ghi nhớ toàn bộ họ hàng liên quan đến hoàng thân quốc thích, phân bố của các thành viên liên quan trong gia đình đại thế tộc và quan viên, tính cách sở thích, quan hệ người thân.. để đến lúc giao thiệp với bọn họ còn biết cách tùy cơ ứng biết. Nàng là thân nữ nhi lẽ ra không cần nhớ những mối quan hệ này, chỉ cần nhớ đại khái là được. Nhưng vì bản tính đã nhìn qua thì sẽ nhớ, đã nhớ thì phải hiểu rõ cho bằng được nên từ khi theo các huynh trưởng học tập, những mối quan hệ rắc rối phức tạp trong triều nàng đều nhớ rõ.
Có điều nàng không nghĩ đến, Lạp Lệ Sa đối với phương diện này cũng có hứng thú, chẳng hiểu vì sao trong lòng Phác Thái Anh lại xuất hiện cảm giác hài lòng không tên, giống như nàng được biết một mặt không ai biết của Lạp Lệ Sa vậy. Quả nhiên Lạp Lệ Sa không giống nữ tử bình thường khác. Hơn nữa đối với quan niệm của Phác Thái Anh, nàng không cho rằng một nữ tử hứng thú với việc triều đình lại là một cô nương chỉ biết đến việc trong nhà.
Nhìn thấy trong mắt Phác Thái Anh có vẻ kính phục làm cho Lạp Lệ Sa hơi lúng túng, đây chỉ là nàng thuận miệng nói dối, tuy nàng quan tâm đến các thế lực trong triều nhưng cũng chỉ là mới bắt đầu gần đây thôi.
"Vì phụ thân đôi khi có thuận miệng nhắc đến nên ta mới biết, ta đối với việc trong triều không hề có hứng thú." Kiếp trước, đích thực Lạp Lệ Sa không hề để tâm gì đến triều đình, nàng cảm thấy Độc cô gia nhà mình chỉ cần nắm chặt binh quyền, thêm vào công lao kiến quốc đương nhiên không ai dám đối với Lạp gia có ý gì khác. Về sau mới thấy bản thân mình thật ngu xuẩn biết bao nhiêu, các thế lực trong triều không biết từ khi nào đã bắt đầu nổi dậy, các tướng lĩnh từng là của Lạp gia đều bị Lý Quân Hạo lôi kéo, thế lực của hắn cứ thế ngủ đông chờ đợi thời cơ để đánh gục Lạp gia. Kiếp này, nếu nàng còn không để tâm thì thật uổng công sống lại.
Chỉ là Lạp Lệ Sa không thích Phác Thái Anh quá chú ý đến nàng, kiếp trước nàng không hề phòng bị Phác Thái Anh, hiện giờ phát hiện nữ nhân này, nếu không phòng bị thì không được. Hơn nữa giờ nàng mới biết Phác Thái Anh mỗi khi nhìn mình luôn có mấy phần săm xoi tìm tòi ra vẻ đắc ý, làm cho Lạp Lệ Sa rất phiền chán. Nàng không biết chắc có phải kiếp trước Phác Thái Anh cũng giống như vậy không, nếu là phải thì thật quá đáng ghét. Cứ nghĩ đến kiếp trước của mình thường xuyên bị Phác Thái Anh soi mói, trong tâm cảm giác vô cùng không thoải mái.
---
Chương 4
"Vậy sao." Phác Thái Anh đương nhiên không tin tưởng hoàn toàn, nàng luôn cảm thấy Lạp Lệ Sa vô duyên vô cớ nhắc đến Ngô Vương thế tử thật là kỳ lạ, dường như là có thâm ý khác, mà dĩ nhiên Lạp Lệ Sa cũng không muốn nàng tiếp tục truy đuổi vấn đề này.
"Dường như ngươi rất có hứng thú với chuyện của ta." Lạp Lệ Sa nhìn thẳng vào Phác Thái Anh.
"Lệ Sa tỷ tỷ có mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, lại là dòng dõi tướng môn, văn võ song toàn, cưỡi ngựa bắn cung không gì không biết, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, phong thái xuất chúng, đừng nói là Thái Anh mà tất cả thanh xuân nữ tử đều lấy Lệ Sa tỷ tỷ làm kiểu mẫu, chỉ mong ngày sau có thể sinh được một cô con gái như Lạp Lệ Sa vậy." Phác Thái Anh hồi đáp, còn làm hợp thức hóa mối quan tâm của nàng đối với Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cảm thấy phức tạp trong lòng, đối với lời thế gian đánh giá, đích thực kiếp trước nàng cũng từng cho là như thế, bản thân mình nhận hết sủng ái, mình có chỗ nào không bằng người, rõ ràng ở những bước đầu tiên của cuộc đời thỏa mãn biết bao nhiêu, nhưng kết cục lại tan nát không còn gì.
"Người cũng lấy ta làm hình tượng sao?" Lạp Lệ Sa bước đến gần Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh thật sự cảm thấy Lạp Lệ Sa rất khác so với trước, không hiểu sao khí thế lại còn cao hơn xưa, tâm tư càng sâu sắc. Từ trước đến giờ dù ít dù nhiều nàng cũng hiểu rõ tâm tư của Lạp Lệ Sa, nhưng bây giờ bản thân lại không nhìn thấu nữ nhân này. Chiếu theo phản ứng bình thường của Lạp Lệ Sa, khi có người khích lệ tôn sùng lẽ ra nàng phải thật vui chứ đâu phải thể hiện như bây giờ. Từ nhỏ nàng đã lớn lên theo những lời khen tặng nên chắc chắn sẽ có tính kiêu ngạo, mỗi khi được khen thì khóe miệng luôn không nhịn được mà khẽ cong lên một chút. Nhưng hiện tại, Lạp Lệ Sa lại quan tâm suy nghĩ của mình như thế nào, làm cho Phác Thái Anh bất ngờ đến nỗi quên mất không biết phải ứng đối thế nào cho thích hợp.
"Lệ Sa tỷ tỷ ưu tú đến thế, đương nhiên Thái Anh sẽ lấy Lệ Sa tỷ tỷ làm hình tượng." Lúc Phác Thái Anh nói ra miệng câu này tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, giống như bí mật trong lòng bị bật mí.
Quả nhiên là vậy, nghĩ đến kiếp trước của mình thật sự bị Phác Thái Anh dòm ngó, vô hình chung có cảm giác rất buồn bực. Nàng không biết Phác Thái Anh xuất phát từ tâm tình gì mà lại để ý đến mình, cảm thấy Phác Thái Anh kiếp này và kiếp trước cũng chẳng khác gì nhau, làm cho mình rất chán ghét. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng mặt ngoài Lạp Lệ Sa vẫn không thể hiện hay biến sắc chút nào.
"Đa tạ Thái Anh muội muội đã đến đây thăm hỏi ta, nhưng ta bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn còn mệt mỏi, thứ cho Lệ Sa không thể bồi tiếp lâu hơn." Lạp Lệ Sa hạ lệnh trục khách, trong lòng nàng đang nghĩ, có nên chăng tìm một cơ hội diệt trừ Phác Thái Anh. Tuy rằng từ đầu chí cuối Phác Thái Anh không có ác tâm với nàng nhưng con người này chẳng tốn chút sức lực nào đã có thể dễ dàng ngồi không hưởng lộc, không loại bỏ thì không thể an tâm.
"Lệ Sa tỷ tỷ cứ dưỡng bệnh thật tốt, ta nghĩ tới nghĩ lui thấy Lạp phủ cái gì cũng không thiếu, đành thay Lệ Sa tỷ tỷ xin một cái bùa bình an, để ở bên trong túi thơm, khiến Lệ Sa tỷ tỷ cười chê rồi." Lạp phủ so với Phác phủ tài lực hùng hậu hơn nhiều, dù cho tặng đồ gì thì chưa chắc Lạp Lệ Sa đã để vào trong mắt, cách tốt nhất là tặng chút thành ý. Phác Thái Anh lấy cái túi thơm tự mình thêu từ trong tay áo, đưa cho Lạp Lệ Sa.
"Thái Anh muội muội có lòng." Lạp Lệ Sa tiếp nhận túi thơm của Phác Thái Anh, cảm thấy sửng sốt, túi thơm này và túi thơm Lý Quân Hạo từng đeo kia hoàn toàn giống nhau? Trước đây Lý Quân Hạo vẫn nói đó là do mẫu thân của hắn tặng, vô cùng yêu quý, không nghĩ đến lại xuất phát từ tay của Phác Thái Anh, có lẽ là tín vật đính ước. Nhưng sao bây giờ Phác Thái Anh lại đưa cho mình, chỉ có thể nói Phác Thái Anh này ắt hẳn có thói quen đi đâu cũng tặng bùa bình an và túi thơm đây mà.
"Thái Anh không quấy rầy Lệ Sa tỷ tỷ tịnh dưỡng nữa, Thái Anh xin cáo lui." Phác Thái Anh đứng dậy, nhún mình một cái với Lạp Lệ Sa, sau đó rời khỏi viện của nàng.
Lạp Lệ Sa nhìn theo bóng lưng của Phác Thái Anh, có điều suy tư.
Phác Thái Anh ra khỏi Lạp phủ, quay đầu nhìn lại tấm biển ở sau lưng, sau đó mới lên kiệu trở về Phác phủ.
"Tiểu muội, ngươi đến Lạp phủ vấn an Lạp Lệ Sa sao?" Nhị tỷ của Phác Thái Anh là Phác Nghệ Tuyền hỏi.
"Vâng." Phác Thái Anh thành thật trả lời.
"Ta không nghĩ giữa hai người các ngươi có giao tình tốt đến thế." Phác Nghệ Tuyền cảm thấy tiểu muội hình như quan tâm quá mức đến Lạp Lệ Sa rồi.
"Ta muốn lĩnh giáo tài đánh đàn của tỷ ấy, thuận tiện vấn an nàng luôn thôi." Phác Thái Anh tùy tiện tìm một cái cớ, bản thân nàng cũng cảm thấy mình đến thăm bệnh có hơi làm quá.
"Tiểu muội, ngươi dường như quá tự ti rồi, so sánh tài đánh đàn của ngươi hiện tại, tuyệt không dưới Lạp Lệ Sa." Không cần nói nhưng cái khác nhưng riêng tài đánh đàn của tiểu muội, Phác Nghệ Tuyền cảm thấy đừng nói là toàn thành này, cho dù là cả thiên hạ cũng không tìm được mấy người có thể so với nàng.
"Luận bàn giao lưu với người khác sẽ luôn có cảm thụ tốt hơn." Phác Thái Anh cười nói.
"Ai da, tiểu thư nhà ta muốn trở thành đại nhạc công đây. Nói tới Lạp Lệ Sa kia, tự cao tự đại, chưa bao giờ để người khác vào trong mắt. Nếu biết có người tài đánh đàn còn ở trên nàng, chẳng biết sẽ thế nào..." Tuy nhìn chung mọi mặt của Lạp Lệ Sa không tệ, nhưng theo bản ý của Phác Nghệ Tuyền thì Lạp Lệ Sa vĩnh viễn không thể sánh được với tiểu muội nhà mình.
"Nàng đâu phải người có lòng dạ nhỏ mọn." Phác Thái Anh vì Lạp Lệ Sa cãi lại.
"Khó nói lắm, vốn đã là nữ nhân quen với chuyện đứng đầu, làm sao có thể cho phép người khác làm mình mất mặt?" Phác Nghệ Tuyền cảm thấy Lạp Lệ Sa là một nữ nhân quá mức kiêu ngạo, sẽ không cho phép mình có điểm không sánh bằng người khác.
"Ta nghĩ tính tình nàng chắc cũng rộng rãi." Phác Thái Anh cười nói, nàng cảm thấy tỷ tỷ quá khoa trương, nàng cảm nhận được ý nghĩ trong lòng Lạp Lệ Sa.
"Tiểu muội, ngươi hình dung nàng quá tốt rồi, ta vẫn cảm thấy nàng không bằng ngươi. Để ta nói ngươi biết, quá nửa nữ tử tuổi tác ngang với chúng ta đều không thích nàng." Thực sự đây không phải nàng nhỏ mọn, nhưng đa số các bằng hữu nàng giao hảo đều không thích Lạp Lệ Sa. Các nàng chỉ cần đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa thì toàn bộ đều ảm đạm phai mờ, thử hỏi ai chẳng đang độ tuổi như hoa như ngọc, có ai muốn làm lá xanh tô nền cho kẻ khác?
"Ta biết." Mấy cô nương cùng tuổi với nàng, đa số cũng không thích Lạp Lệ Sa. Thế nhưng lúc họ nói đến nàng ta đều không nhịn được toát ra thần sắc hâm mộ, nàng nghĩ tâm lý của phần lớn bọn họ chính là tuy chán ghét nữ tử như Lệ Sa nhưng vẫn mong muốn có cuộc sống mà Lệ Sa đang sống.
"Sinh nhật của thái quân nàng có đến không?" Phác Nghệ Tuyền hỏi. Nàng hy vọng Lạp Lệ Sa không đến, chẳng khác nào khách cao hơn chủ, đi đến đâu cũng cướp mất danh tiếng của người khác.
"Không biết nữa, nhìn thần thái của nàng chắc là không có gì đáng ngại." Phác Thái Anh rất chờ mong Lạp Lệ Sa sẽ tham gia, nàng không nói cho nhị tỷ biết, Lạp Lệ Sa rất khác so với trước đây, càng khiến người ta có cảm giác không thể bỏ qua.
"Đúng rồi, Lý Quân Hạo có cho người tặng quà cho ngươi. Cái này gọi là người chưa thấy mặt nhưng lễ đã đến trước, hắn đối với ngươi không phải là quan tâm bình thường đâu, nói không chừng lần này hắn đến đây sẽ đem chuyện chung thân đại sự với ngươi định đoạt, người phải biết, hắn hiện tại là thế tử, ngày sau sẽ kế thừa tước vị của Ngô Vương, xem như là duyên trời tác hợp, ta thấy phụ thân cũng rất hài lòng mối hôn sự này." Phác Nghệ Tuyền bát quái.
"Nhị tỷ còn chưa đính hôn, nào có chuyện muội muội đi trước một bước, không hợp lễ giáo." Phác Thái Anh thản nhiên trả lời. Đối với mối hôn sự này, nàng thật sự không để tâm.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro