Chương 39 + 40

Chương 39

Lạp Lệ Sa mở to mắt khó hiểu nhìn vẻ mặt lo lắng của Đình Nhi, trong lòng thầm có dự cảm không lành, đáng lẽ ra bây giờ không có việc gì xảy ra thì mới được xuôi chèo mát mái chứ nếu có chuyện thì khẳng định đó không phải là chuyện tốt.

"Thành công tử đấu rượu cùng những người khác, giờ đã say đến bất tỉnh nhân sự, thế nào cũng không gọi dậy được, lão gia vì việc này mà tức điên người. Đêm nay không biết phải bái đường ra sao nên lão gia gọi tiểu thư qua thương nghị đối sách." Tuy rằng phát sinh chuyện bất trắc, suýt chút bị tráo tân nương nhưng đoàn đón dâu đi từ sớm thế nên về phủ cũng sớm hơn so với thời gian dự kiến, tân lang và tân nương vào từ đường bái tế xong xuôi các nghi thức rườm rà mà cũng chưa đến thời điểm bái đường bởi vì bái đường thường phải bái vào giờ lành lúc đêm xuống vậy nên dư ra một khoảng thời gian trống, mấy vị công tử con nhà võ tướng thường ngày chơi cùng liền nhân cơ hội bắt Thành công tử thi nhau đấu rượu, uống hết một vò rượu vào bụng, hai người bọn họ lập tức say như chết. Thật ra thì tửu lượng của công tử vốn vô cùng tốt, một vò rượu không thể khiến công tử say nổi, nhưng nào ngờ hôm nay là ngày vui nên lão gia sai người đem ba mươi vò rượu ngự tứ cống phẩm trân quý ra đãi khách trong bữa tiệc đêm. Rượu cống phẩm được vua ban thưởng nên nồng độ rất mạnh, việc này có lẽ Thành công tử và các tướng sĩ kia đều không nghĩ đến. Sau khi Thành công tử say ngất ngây, các tướng sĩ tham gia đấu rượu cùng công tử mới phát giác ra, thôi rồi, rắc rối rồi, công tử còn chưa bái đường đó. Ngay khi lão gia biết được liền nổi trận lôi đình, ra lệnh phạt các tướng sĩ đã tham gia đấu rượu hôm sau mỗi người phải chịu năm mươi quân côn.

Lạp Lệ Sa nghe xong, cơn giận nhanh chóng bốc lên đầu, nổi cả gân xanh. Trong lúc mấu chốt lại còn tự dưng làm ra chuyện không đâu thế này, nàng chỉ hận không thể đem Lạp Thành lột da ngay lập tức, hỗn tiểu tử này thật không biết thế nào là nặng nhẹ mà. Lệ Sa vội vàng đứng dậy, khẩn trương đi tìm phụ thân.

"Tiếp tục tạt nước cho ta, tạt tới khi nào hắn tỉnh lại mới thôi." Lạp Tấn tức giận hạ lệnh.

Lệ Sa vào tới hậu viện tức thì chứng kiến cảnh đệ đệ nằm xụi lơ trên mặt đất, y bào tân lang màu đỏ thẫm đã bị lột ra, sau khi bị dội nước đã có chút tỉnh nhưng ý thức còn rất mơ màng, thân người mềm nhão nằm sõng xoài không thể nào đứng dậy nổi, rõ ràng là tát nước cũng không có tác dụng gì.

"Phụ thân, đừng dội nữa, rượu cống phẩm này mạnh như vậy có tiếp tục tạt cũng chẳng ăn thua. Sắc trời xem ra đã sắp tối rồi, tân khách đợi ở tiền sảnh càng lúc càng nhiều, giờ phải làm sao mới ổn đây?" Hiện tại Lạp Lệ Sa như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng bản thân cũng không nghĩ ra được đối sách nào.

Lạp Tấn vốn cũng không có cách gì nhưng khi nhìn thấy Lệ Sa một thân nam trang lúc nãy đi đón dâu chưa thay ra thì cảm thấy ngũ quan của nàng có mấy phần tương tự đệ đệ, cộng thêm sắc trời lờ mờ tối, nhìn qua không thể phân biệt là nam tử hay nữ tử, so với nhi tử lại thập phần giống nhau.

"Nếu không thì Sa Nhi mặc nam trang thay đệ đệ con đi bái đường đi, dù sao con cũng chỉ thấp hơn đệ đệ một chút, con mặc nam trang trông cũng hao hao đệ đệ con. Đến lúc ra bái đường, chúng ta hạ ánh sáng ở tiền sảnh một chút, vậy thì người khác cũng không thể thấy rõ được, lúc ấy cũng dặn dò bà mối cho bái đường nhanh nhanh chút, làm vậy có lẽ mới có thể vượt qua cửa ải này..." Lạp Tấn đề nghị.

"Cho dù con và đệ đệ dáng người giống nhau, nhưng một người thì trắng, một kẻ thì đen, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra..." Lệ Sa cảm thấy chủ ý này quả là quá hoang đường, không thể thực hiện được, nếu cố làm sẽ rất nhanh lộ ra sơ hở.

"Việc này thật ra cũng đơn giản thôi, chúng ta giúp tiểu thư bôi đen người đi là được rồi, sau đó đóng kịch một chút là có giải quyết xong." Đình Nhi cũng cảm thấy bây giờ chỉ còn cách này là hữu hiệu nhất, dẫu trong phủ cũng không có dịch dung thuật.

"Nhưng mà..." Lệ Sa vẫn cảm thấy không tình nguyện, nàng đường đường là nữ tử, lại cùng Phác Thái Anh bái đường thành thân, suy ngẫm một chút liền cảm thấy hết sức hoang đường.

"Lão gia, tân khách tới đã đông hơn một nửa tiền sảnh, lão gia nên ra ngoài tiền viện chiêu đãi mới đúng lẽ. Trong nhà có việc mừng mà gia chủ lại không có mặt thì xem ra có chút thất lễ." Quản gia Lạp Hà từ ngoài sảnh đến hậu viện có lời thúc giục.

"Ngày hôm nay nếu như không có tân lang ra bái đường thì Lạp gia ta sẽ không còn chút mặt mũi nào nhìn người ta, cho nên dù việc này không hợp với quy củ nhưng bây giờ cũng không còn cách quay đầu, trước tiên cứ qua được cửa ải đêm nay rồi tính tiếp." Lạp Tấn giao phó nói.

"Giờ quả thật không còn biện pháp nào khác tốt hơn. Phụ thân, con đã biết phải làm thế nào." Tuy rằng trong lòng vô cùng không cam tâm tình nguyện nhưng Lệ Sa vẫn đồng ý thay thế đệ đệ bái đường thành thân cùng Phác Thái Anh. Hiện tại để hôn lễ này diễn ra suôn sẻ mới là điều cốt yếu.

Lạp Tấn thấy nữ nhi ưng thuận mới yên tâm đi ra tiền sảnh tiếp đón tân khách trước, tiện thể dặn dò Lạp Hà hạ bớt ánh nến ở tiền sảnh đi một nửa so với lúc ban đầu, khiến tiền sảnh tối hơn trước rất nhiều.

Đình Nhi cũng tranh thủ thời gian nhanh chóng trang điểm cho Lệ Sa, cố gắng bôi đen da mặt một chút, y phục cũng mặc dày hơn một chút, lông mày được vẽ lại được vẽ thô hơn, sau đó còn mặc thêm mấy lớp áo ở bên trong, dù thế nào thì thân thể Lạp Thành cũng khá cường tráng, thân thể tiểu thư so ra có phần gầy hơn rất nhiều, cho nên cần phải mặc nhiều áo một chút để trông ra dáng rắn chắc hơn.

Sau khi được Đình Nhi chỉnh trang lại thì Lệ Sa và Lạp Thành trông giống nhau đến bảy tám phần, lại đứng dưới ánh nến lập lờ không đủ sáng thì càng khó mà phân được thật giả

Bà mối bên nhà tân nương đã đến thúc giục hai lần, vị tân lang này sao lại chậm chạp không chịu xuất đầu lộ diện, chỉ sợ đợi thêm chút nữa thì lỡ mất giờ lành.

"Lạp gia thật là, đi đón dâu thì sớm ơi là sớm, nhưng đến lúc cử hành nghi thức quan trọng nhất của hôn lễ thì lại kề cà lề mề, chẳng thấy tân lang ở đâu..." Bà mối lẩm bẩm.

Phác Thái Anh vốn không để ý tới khi nào thì bái đường, chỉ là cảm thấy làm tân nương tử thật quá vất vả, khăn đỏ lúc nào cũng che kín mặt đã không nói, mà từ sáng đến giờ ngay cả một giọt nước cũng chưa được uống, mấy viên kẹo tỷ tỷ cho cũng đã ăn sạch rồi, giờ chỉ thấy vừa đói vừa mệt, đã thế đai lưng vẫn thiết tha thắt chặt vào người, toàn thân một chỗ thoải mái cũng không có, chỉ muốn cái hôn lễ tra tấn này kết thúc nhanh nhanh một chút.

Cuối cùng tới giờ lành tân lang rốt cuộc cũng tới đón tân nương ra tiền sảnh bái đường.

Tân lang đến nhưng lại không nói lời nào khiến Phác Thái Anh thầm nghĩ có gì đó quái lạ. Trong ấn tượng của nàng thì Lạp Thành không phải kiểu người trầm mặc ít nói, có lẽ vì buổi sáng suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn nên tâm tư của Phác Thái Anh cũng trở nên mẫn cảm hơn, nhưng nghĩ lại thì đây là Lạp phủ, chắc sẽ không tự dưng xảy ra chuyện tương tự như vậy được.

Tân lang giả Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh mỗi người cầm một đầu dây tú cầu màu đỏ chót, từng bước từng bước chậm rãi tiến ra tiền sảnh.

Trong lòng Lệ Sa hơi bất an, chỉ sợ sẽ bị người ta nhận ra mình giả mạo, may mà ánh nến ở tiền sảnh quả thực không đủ sáng.

Ánh nến chập choạng không đủ sáng khiến cho các tân khách cảm thấy không thoải mái, trong lòng cũng sinh ra bất mãn. Lạp gia này dù thế nào cũng là đại tướng quân trụ quốc, vậy mà trong ngày đại hỷ lại không chịu thắp thêm vài cây nến. Tối như vậy, ngay cả người ngồi đối diện nhìn còn không rõ thì làm sao có hứng thú ăn uống cạn ly kia chứ? Tuyệt nhiên không hề chú ý rằng tân lang cũng bị giống như tân nương hồi sáng, đã được đánh tráo.

Dù tân lang là giả, nhưng bái đường vẫn là thật, các tân khách có mặt đều chứng kiến Lệ Sa và Phác Thái Anh cử hành nghi thức bái đường. Bản thân Lệ Sa chưa bao giờ nghĩ rằng, nàng sẽ cùng kẻ mà kiếp trước nàng ghét nhất bái đường thành thân.

Nghi thức bái đường diễn ra rất nhanh chóng, từ phu thê giao bái đến đưa vào động phòng là xong, Lệ Sa và Phác Thái Anh cùng lúc thở dài một hơi. Lệ Sa là vì may mắn không ai nhận ra nàng, Phác Thái Anh là vì rốt cuộc hôn lễ cũng đã kết thúc. Có điều Phác Thái Anh còn đang lo lắng về một chuyện khác, không biết Lạp gia có thật sự tuân thủ lời hứa hẹn hay không, giả như Lạp Thành nhất định cường bạo thì nàng cũng chỉ có cách chịu đựng chấp nhận, dù trong lòng nàng tin tưởng Lệ Sa nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng, suy cho cùng cũng là cô nam quả nữ ở chung một phòng, Lạp Thành lại là nam tử trẻ tuổi, tinh lực dồi dào.

Cho đến khi tân lang và tân nương đều đã lui vào hậu viện, Lạp Tấn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó khẽ phân phó quản gia Lạp Hà thắp sáng tất cả nến trong phủ, ngay tức thì Lạp phủ lại trở nên sáng trưng rực rỡ. Thấy thế các tân khách thở dài một hơi, thầm mừng vì rốt cuộc cũng có người đi nhắc nhở cho Lạp Tấn, không gian sáng sủa thế này phần nào cũng khiến các vị tân khách cảm thấy tự nhiên hơn, bầu không khí cũng vì thế mà tức thì trở nên sinh động hẳn lên, mọi người bắt đầu mời rượu lẫn nhau.

Rượu của Lạp gia chuẩn bị tiếp đãi quả thật là thượng hạng, uống vào cứ ngỡ vị dịu ngon miệng nhưng càng uống càng ngấm mạnh khiến không ít tân khách gục ngã tại chỗ, cũng may quan khách đều là quan lại quyền quý nên có xe ngựa riêng đưa về phủ.

Lúc vào động phòng, Lệ Sa bảo người hầu bưng vào một chậu nước nóng, sau đó cho tất cả hạ nhân lui xuống, tức thời không gian trong phòng chỉ còn lại Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh giờ phút này mới có chút cảm giác khẩn trương của tân nương mới xuất giá. Nàng biết phu quân muốn giúp nàng vén khăn đỏ xuống, nhưng vừa nghĩ đến mình cùng một nam tử chưa từng nói lời yêu thích sống chung một phòng thì trong lòng Phác Thái Anh xuất hiện cảm giác không được tự nhiên, lại có chút phiền chán.

Sau khi Lạp Lệ Sa vào cửa thì nhanh chóng đi rửa mặt, nàng là một nữ tử yêu thích sự sạch sẽ nên không chịu được lớp màu bẩn thỉu tô trát trên mặt, chỉ muốn mau mau đem thứ đó rửa cho sạch.

Phác Thái Anh nghe được tiếng nước ào ào chảy, cảm thấy có chút kì quái. Lạp Thành không đến bốc khăn tân nương xuống còn ở đó rửa rửa lau lau cái gì mà lâu quá vậy, định quăng mình qua một bên thật chắc, hoặc có lẽ hắn tẩy rửa gì đó xong cũng sẽ không tới đây đi. Mặc dù Phác Thái Anh không thích Lạp Thành, nhưng bị Lạp Thành thể hiện thái độ xem thường như thế vẫn khiến nàng cảm thấy không được dễ chịu gì cho cam. Nếu Lạp Thành bất mãn điều gì thì nên nói ra cho rõ ràng, vậy thì nàng mới có thể tìm cách ứng phó cho tốt, thế nhưng hắn lại không làm vậy, thật là khiến nàng chỉ biết cạn lời, thật không biết tôn trọng người khác mà.

"Phu quân..." Phác Thái Anh ôn nhu gọi một tiếng nhẹ nhàng.

Lạp Lệ Sa nghe thấy tiếng thì thầm của Tiểu Thái Anh tựa như chất giọng nữ tử Giang Nam, thanh âm mềm mại dịu dàng như nước, thầm nghĩ trong lòng, nếu nam tử nghe được Phác Thái Anh mở lời gọi mình như vậy thì đến xương cốt cũng rã ra mất, khó trách kiếp trước Lý Quân Hạo dù hậu cung ba ngàn vẫn chỉ độc sủng một mình Phác Thái Anh. Đáng tiếc, thanh âm này lại lọt vào tai Lệ Sa, bản thân nàng luôn cảm thấy chán ghét với sự tồn tại của các nữ tử ôn nhu như vậy, đó là bởi nàng mãi mãi cũng không có được khí chất đó.

Kỳ thật Lạp Lệ Sa đã rửa mặt xong nhưng khi nhìn Phác Thái Anh, nàng vẫn không biết bây giờ phải làm như thế nào. Đêm tân hôn, tân lang lại say đến mềm nhũn, việc này thật không biết nên giao phó thế nào với tân nương cho phải, liệu có nữ nhân nào có thể chấp nhận được người cùng mình bái đường lại là một nữ tử khác. Ngẫm lại, Lạp Lệ Sa thật muốn cho Lạp Thành một trận nên thân. Nàng đang băn khoăn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, vả lại cứ thế này không lên tiếng lạnh nhạt với Phác Thái Anh cũng không phải cách. Dù gì cũng không gạt được nàng ấy không bằng cứ nói ra có lẽ sẽ tốt hơn. Tâm ý đã định thế nên Lệ Sa cứ thế đi thẳng đến gần Phác Thái Anh rồi ngồi xuống bên giường.

Phác Thái Anh cảm giác được người bên kia đang đi đến gần chỗ mình thì thêm phần khẩn trương, thà rằng để hắn tiếp tục giống vừa nãy không để ý đến mình còn hơn lại gần nhau như thế này.

Lạp Lệ Sa đến trước mặt Phác Thái Anh rồi trực tiếp vén khăn đỏ trên đầu Phác Thái Anh xuống, nàng thiết nghĩ nếu Phác Thái Anh nhìn thấy mình sẽ liền nhận ra mình không phải phu quân của nàng ấy.

Phác Thái Anh vừa nhìn thấy gương mặt tuấn dật quen thuộc của Lệ Sa, lại thấy nàng đang mặc y bào đỏ thẫm của tân lang thì sửng sốt cả người. Hoá ra cảm giác khác thường lúc nãy không phải do bản thân mình quá nhạy cảm, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới người cùng mình bái đường thành thân lại là Lệ Sa.

---

Chương 40

Giờ phút này trong lòng Phác Thái Anh có một loại cảm giác mừng rỡ không thể diễn tả được đột nhiên ập tới, loại vui vẻ này dường như rất nhanh đã lấp đầy lồng ngực của nàng. Ánh mắt đầy ôn nhu của Phác Thái Anh cứ nhìn chăm chăm về phía Lạp Lệ Sa. Nếu để một nam nhân bắt gặp ánh nhìn kia, ắt hẳn sẽ cảm thấy thần sắc trong đôi mắt của Phác Thái Anh ở thời khắc này chính là đại diện cho câu "nhu tình như nước", nhưng Lạp Sa lại đinh ninh rằng đó là do Phác Thái Anh bị kinh sợ và đả kích mạnh, không thể tin vào điều mắt mình nhìn thấy nên mới có thái độ như vậy, nói cho cùng thì bất kỳ nữ tử nào khi biết phu quân cùng mình bái đường thành thân lại là nữ tử có lẽ đều sẽ có phản ứng giống Phác Thái Anh thôi.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Đợi khi sự vui sướng bất ngờ trong lòng qua đi, Phác Thái Anh mới chợt phát giác ra, việc Lệ Sa thay Lạp Thành thành thân có phần không đúng cho nên mở lời dò hỏi.

Ngoại trừ khoảnh khắc bất ngờ trong thoáng chốc lúc nãy, thời điểm này ngữ khí của Phác Thái Anh lại vô cùng bình tĩnh khiến Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng biết Phác Thái Anh khác với các nữ tử bình thường nên nàng ấy sẽ không khóc rống lên, có lẽ sẽ không gây huyên náo ầm ĩ.

"Đệ đệ ta thi đấu rượu cùng kẻ khác nên đã say bí tỉ rồi, vì lẽ đó ta tạm thời đành phải thay hắn bái đường thành thân cùng ngươi. Thật ra chuyện này đệ đệ ta không phải cố tình khi dễ ngươi, tửu lượng của hắn vốn rất tốt, một vò rượu nguyên chất căn bản không làm hắn say được, chỉ là..." Lạp Lệ Sa càng giải thích càng tự thấy xấu hổ, có một đệ đệ không biết phân biệt nặng nhẹ như hắn quả thật khiến nàng có phần cảm thấy mất mặt, nhất là khi Phác Thái Anh dùng ánh mắt mơ hồ không rõ ý vị chăm chú nhìn nàng, tựa như đang chờ đợi một đáp án thấu tình đạt lý, nhưng chuyện như thế này rồi thì làm sao có thể cho tân nương tử Phác Thái Anh một câu trả lời hợp tình hợp lý được cơ chứ, cho nên Lệ Sa lại càng thêm phần chột dạ.

"Thì ra là thế." Ngữ khí của Phác Thái Anh thốt ra rất nhẹ làm cho Lệ Sa không thể hiểu được tâm tình Phác Thái Anh lúc này là như thế nào.

"Chuyện này là Lạp gia chúng ta có lỗi với ngươi. Ngày mai, ta và phụ thân sẽ giáo huấn Lạp Thành thích đáng, về sau tuyệt đối không để hắn lãnh đạm với ngươi..." Trong lòng Lệ Sa tự biết Lạp gia bọn họ làm ra chuyện này là không hợp đạo lý cho nên Lệ Sa cũng không chối bỏ trách nhiệm.

"Trước khi thành thân, Lệ Sa cũng từng nói với ta những lời này, nói rằng Lạp gia nhất định sẽ đối xử tử tế với ta, nhưng không ngờ đêm tân hôn lại diễn ra như thế này..." Phác Thái Anh ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Lời nói này của Phác Thái Anh làm cho gương mặt Lệ Sa đỏ lên một chút. Nàng biết rõ Phác Thái Anh sẽ dùng những lời hứa hẹn cam đoan trước đây của mình đánh trả lại mình, Lệ Sa cảm giác hai má dường như bị đánh sưng đến nóng bừng, một lần nữa chỉ muốn lột da Lạp Thành ngay lập tức mà thôi, hắn quả thật là bôi tro trát trấu vào mặt nàng mà.

"Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn như thế nào? Chỉ cần trong phạm vi năng lực Lạp gia, thì Lạp gia chúng ta nhất định đáp ứng bồi thường cho Thái Anh." Lạp Lệ Sa tự biết bản thân đuối lý nên cứ thế tiếp tục cam kết mà không để ý bản thân đã bị Phác Thái Anh xỏ mũi dắt đi, lại càng lúc càng hứa hẹn nhiều điều với Phác Thái Anh.

"Dù sao bái đường thì cũng đã bái, Thái Anh cũng đã là người của Lạp gia, đều đã là người một nhà thì cũng không cần so đo nhiều, huống chi ta tin rằng chuyện hôm nay cũng là do ngoài ý muốn xảy ra, không phải là chủ ý của Lạp gia hay của phu quân." Phác Thái Anh chậm rãi cất lời, giọng điệu nhu tình, bộ dáng như đang nuốt uỷ khuất vào lòng, rất ra dáng vẻ của kẻ hiểu lòng người.

Trong lòng Phác Thái Anh rõ ràng rất cao hứng vì người bái đường với mình là Lệ Sa, càng vui vẻ hơn khi giờ phút này người bồi tiếp mình cũng là Lệ Sa, nhưng bộ dáng thì quả thật không được dễ chịu lắm, còn mạnh miệng ra điều nói chuyện có đạo lý, càng khiến Lệ Sa cảm thấy Lạp gia mắc nợ nàng.

Phác Thái Anh quả đúng là tiểu thư khuê các xuất thân từ dòng dõi thư hương, quả nhiên biết cách nói chuyện hợp tình hợp lý, hình tượng này cùng ấn tượng đã có từ kiếp trước của Lệ Sa dành cho Phác Thái Anh rất giống nhau khiến Lệ Sa lại thở phào một hơi.

"Thái Anh quả là người hiểu biết đại cục, đệ đệ ta có thể lấy được Thái Anh thật sự là do phúc khí kiếp trước tu luyện được." Lạp Lệ Sa khéo léo dùng lời dỗ ngọt Phác Thái Anh, rốt cuộc nàng đối với một Phác Thái Anh thông hiểu lễ nghĩa cũng không còn cảm thấy chán ghét lắm. Phác Thái Anh ở đời trước độ lượng, thấu hiểu sự đời, về sau vẫn vậy khiến cho Lệ Sa tin tưởng, cho nên hiện tại Lệ Sa cũng tin rằng cho dù trong lòng Phác Thái Anh có uỷ khuất cũng sẽ không tính toán từng li từng tí với người khác.

Lệ Sa nào biết rằng Phác Thái Anh thật ra chỉ độ lượng đối với nàng, thật sự Phác Thái Anh cũng không thiện lương đến mức như nàng đã nghĩ.

Phác Thái Anh thầm nghĩ, sao nàng cứ có cảm giác thật ra người mình gả cho là Lệ Sa cơ chứ? Dù sao người một lòng thúc đẩy hôn sự này Lệ Sa, ôm mình lên kiệu hoa cũng là Lệ Sa, bái đường cùng mình cũng lại là Lệ Sa, ngay cả bây giờ động phòng hoa chúc cũng là Lệ Sa bồi tiếp mình. Nếu Lệ Sa là nam tử thì chẳng phải mình chính là nương tử của Lệ Sa hay sao, chẳng qua là nếu Lệ Sa thật sự là nam tử thì tính khí của Lệ Sa không thích hợp được đặt trên người một nam tử, so với làm nữ tử thì có vẻ thích hợp hơn, mà vẻ đẹp hơn người của Lệ Sa cũng hiển hiện trên bộ dáng của nữ tử mới tôn lên được nét diễm lệ tuyệt luân ấy. Càng nghĩ, Phác Thái Anh càng thấy Lệ Sa làm nữ tử mới là tốt nhất.

"Lệ Sa quá khen rồi." Phác Thái Anh khiêm tốn nói.

"Tuy ngươi đã biết chân tướng nhưng cũng rộng lượng không so đo, ta cũng nên thay mặt đệ đệ mình chịu tội với ngươi." Lệ Sa vừa nói xong liền hướng về phía Phác Thái Anh cúi người xuống.

"Như vậy mới là không nên, Lệ Sa là tỷ tỷ của phu quân, giờ cũng là tỷ tỷ của ta mà lại hướng đệ muội làm đại lễ như thế thì còn thể thống gì." Hai tay Phác Thái Anh nắm lấy tay Lệ Sa, không để cho Lệ Sa tiếp túc khom người.

"Đã vậy thì thôi ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, ta cũng trở về phòng của mình, sáng sớm ngày mai ta sẽ bắt đệ đệ tự mình đến đây nhận tội với ngươi." Lạp Lệ Sa nói xong liền muốn nhấc chân rời đi.

Phác Thái Anh không hề muốn Lệ Sa rời đi như thế, nghĩ cũng không kịp nghĩ nhiều đã nhanh tay kéo tay áo Lệ Sa lại.

Lệ Sa khó hiểu nhìn ống tay áo bị Phác Thái Anh nắm lại, không biết Phác Thái Anh lôi kéo mình lại làm gì, chẳng phải đã bảo không so đo sao?

"Tuy rằng không nghĩ đến so đo tính toán, nhưng dẫu sao đây cũng là đêm tân hôn, không có bóng dáng của phu quân lại phòng không gối chiếc, trong lòng cũng cảm thấy tịch mịch cô đơn. Đêm nay Lệ Sa có thể lưu lại cùng ta được không?" Phác Thái Anh bày ra vẻ mặt mong chờ khẩn cẩu với Lệ Sa.

Lệ Sa cảm thấy ưu điểm của loại nữ nhân như Phác Thái Anh là ôn nhu hiểu đạo lý, biết tiến biết lui, còn khuyết điểm chính là nhu thuận kiểu cách, luôn khiến người ta cảm thấy thương hoa tiếc ngọc. Nhìn vào ánh mắt kia, xem ra muốn có bao nhiêu u oán liền có bấy nhiêu u oán, có điều nghĩ lại thì cho dù là dạng nữ tử gì gặp phải tình cảnh ngày hôm nay hẳn nhiên đều sẽ thấy uỷ khuất, mà biểu hiện lần này Phác Thái Anh coi như không đến nỗi tệ. Thôi thì đêm nay Phác Thái Anh muốn kiểu cách, mình sẽ cùng nàng giả bộ kiểu cách thật tốt, dù sao vừa rồi cũng đã hứa hẹn muốn bù đắp cho nàng, nếu giờ lại không đáp ứng thì không xem được.

"Thôi được rồi, dù sao chúng ta đều là nữ tử, ở chung một phòng cũng không có quan ngại gì." Lệ Sa rất không muốn lưu lại, nhưng lại không thể không lưu lại, ai bảo đây là do Lạp gia nàng làm sai trước chứ?

"Lệ Sa là tốt nhất." Phác Thái Anh thay đổi từ ưu sầu sang vui vẻ ngay lập tức.

Lệ Sa trông thấy dáng vẻ cười tít mắt của Phác Thái Anh lúc này lại cảm thấy quái lạ, nàng chẳng qua chỉ là đáp ứng lưu lại cùng nàng ấy, cớ gì mà Phác Thái Anh có thể cao hứng đến như vậy? Chẳng lẽ chuyện phu quân bị đổi thành nữ tử khiến ai ai cũng uỷ khuất vô cùng nhưng chỉ cần thế này là bỏ qua được sao?

Còn về việc Phác Thái Anh nói nàng là người tốt, Lệ Sa lại khiến có chút không thoải mái, nếu Phác Thái Anh biết được kiếp trước nàng từng trăm phương ngàn kế nhằm diệt trừ nàng ta, thậm chí còn có ý đồ mưu hại con của nàng ấy thì có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy nữa, vậy nên nụ cười đang điểm trên môi Lệ Sa giờ đây có chút qua loa, gượng ép.

"Lệ Sa, Thái Anh còn yêu cầu quá đáng này, mong rằng Lệ Sa có thể thành toàn." Phác Thái Anh thành công giữ Lệ Sa lưu lại, trong lòng âm thầm vui sướng, cho nên "được voi đòi tiên" đưa ra yêu cầu.

Vừa rồi Phác Thái Anh không phải đã nói không cần bồi thường sao? Thế nào mà nhanh như vậy liền đưa ra yêu cầu.

"Nói đi." Mặc dù trong lòng Lệ Sa nghĩ vậy, nhưng chỉ cần Phác Thái Anh muốn gì thì nàng cũng sẽ vì lời hứa ban nãy mà đáp ứng nàng ta.

"Nữ tử cả đời đều chỉ có một lần xuất giá, cũng chỉ có một cơ hội được làm tân nương tử. Ngày đại hỉ hôm nay, ta vẫn mong có thể hoàn thành tất cả các lễ nghi của hôn lễ, không muốn phải luôn tiếc nuối không nguôi. Lệ Sa đã thay phu quân cùng ta bái đường thành thân, tất cả nghi thức chỉ còn cùng nhau uống chén rượu giao bôi, vậy đành đế Lệ Sa hoàn thành giúp." Phác Thái Anh đề nghị.

Lạp Lệ Sa cảm thấy Phác Thái Anh quả thật có bệnh, lúc trước thay đệ đệ cùng nàng ấy bái đường thành thân là do tuỳ cơ ứng biến đối phó người ngoài, còn hiện tại đang ở trong phòng riêng, không có người ngoài, dù trong tình cảnh như thế này nhưng nàng ấy cũng đã rõ nàng là nữ tử, lại còn muốn cùng nàng uống chén rượu giao bôi là sao, thật không hiểu nàng ấy nghĩ gì, bởi nếu là nàng, Lệ Sa cảm thấy bản thân mình tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như thế.

"Ngày mai ta sẽ để Lạp Thành uống cùng ngươi." Lệ Sa cự tuyệt nói.

"Đến ngày mai thì tâm tình ngày hôm nay cũng không còn. Lệ Sa tạm thay phu quân của ta một chút không được sao?" Phác Thái Anh nhìn thấy rất rõ ba chữ "không nguyện ý" trên sắc mặt Lạp Lệ Sa, nhưng Lệ Sa càng kháng cự thì Phác Thái Anh càng muốn cùng Lệ Sa uống chén giao bôi, chẳng phải đã làm thì nên làm đến nơi chốn sao?

"Ta là nữ tử!" Lạp Lệ Sa nhấn mạnh.

"Ta biết Lệ Sa là nữ tử. Khi còn nhỏ, Lệ Sa chưa từng cùng các tiểu cô nương khác chơi trò giả làm gia đình uống rượu này nọ sao? Phác Thái Anh tò mò hỏi.

Khi còn bé, Lệ Sa quả thật chưa từng chơi trò gia đình, nhưng có chơi qua trò quan binh bắt tặc. Con nít nhà quan văn đến bảy tuổi đã biết nam nữ có khác biệt, nhưng nàng thì vẫn cùng các nam hài tử khác chơi với nhau đến năm mười một tuổi, khi ấy thân thể bắt đầu quá trình dậy thì, ý thức về nữ tính trong nàng mới thức tỉnh, cũng biết không thể giống trước đây giả làm tiểu tử cùng các nam hài tử khác chơi đùa một chỗ, bấy giờ nàng mới phát hiện ra ngay cả một người bạn là nữ nhân nàng cũng không có, vả lại nàng cũng không thích chơi cùng các nữ hài tử kia, cho nên cái trò uống rượu gia đình là thứ quỷ gì, Lệ Sa căn bản là không biết, chẳng qua bây giờ Lệ Sa có thể đoán được ít nhiều nó là gì. Đã lớn đến từng tuổi này mà phải cùng Phác Thái Anh chơi trò này, nghĩ tới lại khiến da đầu Lệ Sa tê rần, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng chỉ thấy Phác Thái Anh thật lắm chuyện.

Phác Thái Anh quan sát biểu tình của Lệ Sa liền biết Lệ Sa chắc chắn chưa từng chơi qua trò này, nàng còn nhớ rõ khi còn nhỏ Lệ Sa luôn cùng chơi với các nam hài tử, chỉ toàn múa đao luyện thương, mà nữ hài tử vốn dậy thì sớm hơn nam hài tử, vậy nên khi ấy Lệ Sa so với các nam hài tử đồng tuổi khác đều cao hơn chúng, công phu cũng tốt hơn, còn thêm bối cảnh gia thế, nàng còn nhớ kỹ lúc đó thường xuyên nhìn thấy Lệ Sa đánh con trai nhà người ta, khi ấy trông Lệ Sa vô cùng uy phong dũng mãnh.

"Nữ tử cả đời chỉ có một lần lên kiệu hoa, hy vọng được cùng với phu quân mình trãi qua ngày thành thân trọn vẹn. Lệ Sa và phu quân lại giống nhau đến thế, nhìn thật giống như phu quân đang tiếp đãi ta. Chỉ là một ý nguyện lừa mình dối mình như vậy Lệ Sa cũng không nguyện ý giúp Thái Anh thành toàn sao?" Lời Phác Thái Anh nói ra nghe vừa chua xót vừa đáng thương.

Dáng vẻ ai oán của Phác Thái Anh gợi lên cảm giác áy náy trong lòng Lệ Sa. Phần lớn nữ tử đều rất để ý đến đêm tân hôn của bản thân, xem ra Phác Thái Anh cũng không phải ngoại lệ, nhưng nghĩ tới mình đóng vai đệ đệ uống chén rượu giao bôi cùng Phác Thái Anh, Lệ Sa cảm thấy toàn thân không được thoải mái lắm. Vậy nhưng Phác Thái Anh đã nói đến mức như thế mà mình không đáp ứng thì có vẻ giống như bạc đãi Phác Thái Anh, nàng không thể không thành toàn cho cảm giác uất ức trong lòng Phác Thái Anh nhưng đừng nói một mình Phác Thái Anh thấy uỷ khuất, hiện tại nàng cũng cảm thấy rất uỷ khuất đây này!

---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro