Chương 51 + 52

Chương 51

Lệ Sa lưu ý lúc Phác Thái Anh tắm rửa quả nhiên để thiếp thân thị nữ Cẩm Nhi ở lại ngoài cửa ra vào, không cần người hầu hạ, xem ra thói quen của Phác Thái Anh không có gì cải biến. Có lẽ kiếp trước Phác Thái Anh ở tuổi mười lăm cũng giống như Phác Thái Anh bây giờ vậy, chỉ khác biệt là thời điểm mình chú ý tới nàng là khoảng thời gian sau này, tính cách về sau có điểm sai lệch cũng bình thường thôi.

Lệ Sa thu hồi tâm tư trên người Phác Thái Anh lại, bắt đầu để cho Đình Nhi giúp nàng thoát y tắm rửa.

Lúc này Phác Thái Anh đang tắm nhưng lỗ tai vẫn dựng đứng lên lắng nghe động tĩnh sát vách, một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng Lệ Sa. Nghĩ đến Lệ Sa lúc này cũng không mảnh vải che thân giống như mình, nội tâm Phác Thái Anh tức thì xốn xang rối loạn.

Phác Thái Anh nhìn xuống bộ vị hở ra trước ngực mình, chẳng thấy hài lòng gì cả, nàng cảm thấy phải to lớn cao vút đầy đặn như Lệ Sa mới là đẹp nhất, luôn làm người khác có ý nghĩ muốn chạm vào. Chỉ là cơ thể nàng chính là đặc thù của nữ tử Trung Nguyên, thuộc về loại tương đối gầy gò phong phanh, chẳng làm sao có thể nở nang được như Lệ Sa. Nàng cảm thấy về sau nếu mình trưởng thành, có thể lớn như của đại tỷ cũng đủ rồi. Trừ Lệ Sa ra, đại tỷ chính là nữ nhân Phác Thái Anh cảm thấy đẹp nhất.

Phác Thái Anh tự tẩy rửa cơ thể của mình, lúc đang chà xát đột nhiên nghĩ đến Đình Nhi vậy mà có thể quang minh chính đại vuốt ve cơ thể Lệ Sa, trong lòng dâng lên cảm giác ghen ghét không sao kìm chế được. Nếu nàng có thể tắm rửa cùng với Lệ Sa thì tốt biết bao nhiêu, đến lúc đó nàng có thể tự mình tắm cho Lệ Sa. Chẳng hiểu sao ngay cả để cho người khác hầu hạ mình tắm rửa Phác Thái Anh cũng không nguyện ý, nhưng lúc này lại có ý nghĩ mong mỏi được tắm cho Lệ Sa. Nguyên do nào dẫn đến tâm tình chênh lệch lớn như thế, Phác Thái Anh lúc này lại không phát giác ra có điểm gì không ổn.

Từ nhỏ Lệ Sa để cho Đình Nhi hầu hạ tắm rửa gội đầu đã quen, cho nên tâm trạng vô cùng bình thường, không có bất cứ suy nghĩ gì khác biệt hay tâm trạng chập chờn nào. Chẳng giống như Phác Thái Anh tràn đầy những ý nghĩ kỳ quái, trong trí óc toàn tự dựng lên những cảnh tượng không nên có.

Tắm rửa xong Lệ Sa vốn muốn đọc binh thư nhưng nghĩ đến Lý Quân Hạo hôm nay, tự nhiên có chút không tĩnh tâm được. Trong lòng có cảm giác bất an và lo lắng không thôi, suy nghĩ một hồi nàng quyết định đứng dậy đi đến tiểu viện của phụ thân, muốn phụ thân tranh thủ thời gian để chuẩn bị trước lực lượng, ngày sau còn tập trung đối phó Lý Quân Hạo.

Kỳ thật bản thân Lạp Tấn cũng đã có ý chuẩn bị mọi việc từ sớm, mặc dù hắn còn chưa có đầy đủ quyết tâm và dã tâm tranh đoạt thiên hạ, nhưng cũng đã chớm lên ý nghĩ này. Liên quan đến sinh tử tồn vong của Lạp gia, Lạp Tấn không dám sơ sẩy nửa phần. Chỉ là hiện tại triều đình nhìn chằm chằm vào Lạp gia như hổ rình mồi, tứ phía vây binh, chỉ cần có tí dị động thì triều đình sẽ phát giác được ngay. Hiện tại nếu cùng triều đình giao tranh chính diện thì xác suất thất bại của Lạp gia quá lớn, vì thế Lạp Tấn không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Hắn biết trong lòng nữ nhi bất an, nhưng với tình thế hiện tại hắn không có biện pháp nào khác. Chỉ có thể vụng trộm gấp rút luyện binh, lại không dám hành động quá mức rõ ràng.

Kiếp trước, Lý Quân Hạo nhờ có sự trợ giúp cùng lúc của Lạp gia và phủ Hộ quốc công, mười phần thuận lợi đoạt được thiên hạ, nhưng bây giờ ngược lại đổi thành một mình Lạp gia đấu tranh giành thiên hạ. Lệ Sa nghe phụ thân phân tích xong, mới hiểu được so với Lý Quân Hạo, Lạp gia khó khăn hơn nhiều. Lý Quân Hạo có huyết thống của Lý thị hoàng tộc, hắn là danh chính ngôn thuận, khi đó còn có Lạp gia và Hộ quốc công công khai ủng hộ, đương nhiên trở thành thế lực lớn mạnh nhất tranh giành Trung Nguyên. Sau đó quy thuận được không ít nhân tài, ngắn ngủi không đến hai năm liền bình định loạn cục, leo lên ngai vàng. Lạp gia hiện tại hiển nhiên không có ưu thế của Lý Quân Hạo lúc đó, chưa kể ngày sau lập trường của Hộ Quốc Công như thế nào, Lệ Sa cũng không dám khẳng định. Thế cục lúc đó, các phương thế lực hoặc là phân tán hoặc là tụ tập, Lạp gia chưa chắc chiếm được ưu thế tuyệt đối. Lúc này Lạp gia dù muốn chuẩn bị từ sớm, nhưng lại bị triều đình xem là cái đinh trong mắt, nhất cử nhất động đều bị triều đình giám thị, xem như là hữu tâm vô lực, điều này làm cho Lệ Sa vô cùng lo lắng.

Lạp Tấn biết nữ nhi bất an, bèn trấn an một chút.

"Sa Nhi không cần lo lắng quá mức, mặc dù phụ thân không thể vỗ ngực cam đoan có thể giành được thiên hạ, nhưng chí ít phụ thân cũng có thể làm được chiếm đất xưng vương. Ta suy nghĩ kỹ rồi, nếu thực sự không được, chúng ta sẽ xuôi về phương Nam thẳng tiến Nam Cương. Hiện tại triều đình xem như ổn định, đối với Nam Cương tuy có chấn nhiếp nhưng thiên uy kém xa địa phận Trung Nguyên. Đến lúc đó nếu chúng ta có thể chiếm được Nam Cương, địa thế nơi đó phức tạp hiểm ác, dễ thủ khó công, cứ xem có một ngày phụ thân không còn ở đây, người khác muốn đối phó tỷ đệ bọn con cũng không phải dễ dàng như vậy." Lạp Tấn thẳng thắn lật lên con át chủ bài nói cho Lệ Sa biết. Lạp Tấn không khoa trương nói mình là tướng tài trăm năm khó gặp, nhưng chí ít ở triều đình hiện tại, tìm không ra ai khác có tài dụng binh hơn hắn. Nam Cương đánh hạ khó khăn thế nào, bách tính có bao nhiêu khó thuần phục, Lạp Tấn đều rõ ràng hơn bất kỳ ai. Năm xưa hắn bỏ ra ba năm ròng rã đánh xuống Nam Cương, lại tốn thêm ba năm công phu mới khiến cho bá tánh Nam Cương thần phục triều đình, tuy nói là thần phục triều đình, nhưng thực tế là thần phục bản thân hắn mà thôi. Năm ấy hắn không có dị tâm, một lòng tận trung vì triều đình nên hoàng đế mới gả nghĩa nữ là công chúa Thành Dương cho hắn. Cho dù có điều hắn đi Tây Bắc, hắn không nói hai lời liền tuân theo an bài của triều đình.

Về sau đánh cho Hung Nô tan tác không còn lực phản kích nào, hoàng thượng lại gọi hắn trở về Trung Nguyên. Mặt ngoài nói là phong thưởng chín thành trì cho hắn, nhưng bất quá là câu thúc hắn lại nơi chật hẹp nhỏ bé, bốn phía vây binh giám thị mà thôi. Nếu như năm xưa Lạp Tấn hắn có dị tâm thì sớm đã xưng vương tại đất Nam Cương kia rồi, tự làm vua một cõi, kéo dài mấy đời thừa kế cũng không thành vấn đề. Nghĩ đến tương lai Lạp gia sau khi mình chết, cả hai đứa con đều rơi vào kết cục bi thảm, Lạp Tấn cảm thấy phải lợi dụng cho tốt lúc bản thân còn dư uy, sớm vì con cái tính toán đường đi nước bước.

"Phụ thân quả nhiên đại tài, suy nghĩ so với con chu toàn hơn rất nhiều, đây quả thật là một đường lui tốt." Nàng nghĩ, chỉ cần phụ thân còn tại thế một ngày thì nàng không cần quá lo lắng thêm một ngày.

"Cho nên con không nên suy nghĩ quá nhiều, cứ sống thật vui vẻ giống như trước kia là tốt rồi. Cũng đừng nghĩ đến những chuyện xảy ra ở kiếp trước nữa, một kiếp này, cha nhất định sẽ bảo vệ con an toàn." Lạp Tấn nói.

"Vâng, vậy phụ thân sớm nghỉ ngơi đi, con cũng trở về nghỉ." Lạp Lệ Sa thấy thời gian không còn sớm nữa, liền trở về tiểu viện của mình.

Lúc đi ngang qua gian phòng của Phác Thái Anh, thấy đèn trong phòng nàng vẫn sáng, đột nhiên nghĩ đến Phác Thái Anh kiếp trước là mệnh hoàng hậu, ngày sau còn là mệnh thái hậu. Kiếp này Trương Đạo Phàm cũng nói Phác Thái Anh có mệnh hoàng hậu, thiên hạ sau cùng sẽ thuộc về tay ai là sự tình khó nói chính xác được.

Lệ Sa không có ở đây, Phác Thái Anh ở sát vách cũng không có tâm tư đọc sách, mãi đến khi nghe thấy động tĩnh Lệ Sa trở về, Phác Thái Anh mới một lần nữa tập trung vào sách được.

Lệ Sa trở về không bao lâu thì ngủ rồi, Phác Thái Anh thấy phòng bên cạnh tắt đèn, nàng nhớ tới đêm hôm qua phía bên mình sáng đèn quấy rầy giấc ngủ của Lệ Sa nên cũng mau chóng thổi tắt nến, nằm lên giường. Nàng nghĩ bản thân nên điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi theo Lệ Sa, sau này cũng nên đi ngủ sớm chút thì tốt hơn, cùng lắm thì buổi sáng tranh thủ dậy sớm đọc sách là được.

Đèn phòng bên Phác Thái Anh tắt rồi, Lệ Sa không xác định được Phác Thái Anh đây là quan tâm mình hay là trùng hợp cũng chuẩn bị đi ngủ, mãi về sau liên tục mấy đêm ngày nào cũng vậy, Lệ Sa mới xác định được Phác Thái Anh vì không muốn quấy rầy mình nên cũng đi ngủ theo giờ giấc của mình.

Nằm ở trên giường, Lệ Sa nghĩ đến phụ thân, đệ đệ, Phác Thái Anh, Lý Quân Hạo, ký ức kiếp trước thay phiên nhau xông loạn lên đầu. Lệ Sa cố gắng ép buộc bản thân không nghĩ đến chuyện kiếp trước nữa, vì những ký ức ấy đối với nàng quá mức thống khổ, cũng quá sức áp lực. Cho dù hiện tại Lệ Sa có thể khống chế bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng một khi trong giấc ngủ nàng hoàn toàn không có cách nào tự khống chế giấc mơ của mình. Trong mơ, nàng thấy mình ở kiếp trước, nơi đó nàng không được ban chết, nàng ở lãnh cung phát điên rồi, không kể ngày đêm kêu khóc. Bên cạnh nàng không có một ai, chỉ có bốn bức tường lạnh giá, còn có cỏ hoang cao hơn cả thân người, nàng thấy bản thân run rẩy như lá khô trước gió, toàn bộ giấc mộng đem đến cho nàng nỗi tuyệt vọng không cách nào thở nổi, sợ hãi bất an không bút nào tả xiết. Nàng biết đây là một giấc mơ, nàng muốn tỉnh lại nhưng làm thế nào cũng không mở mắt được, nàng muốn có người đến giúp nàng nhưng không có bất kỳ ai bước tới, nàng giống như bị thế giới lãng quên..

Phác Thái Anh vừa mới ngủ không bao lâu liền bị bừng tỉnh bởi một thanh âm hoảng hốt. Nàng cẩn thận nghe kỹ, nhận ra âm thanh nói mớ đứt quãng đau khổ kia là của Lệ Sa. Tiếng kêu làm Phác Thái Anh nghe xong có phần kinh hãi, nàng cảm giác được Lệ Sa hiện tại rất thống khổ, Lệ Sa đây là thấy ác mộng.

Phác Thái Anh cơ hồ không suy nghĩ nhiều liền thẳng tay kéo cánh cửa ngách kia ra. Nàng lập tức châm đốt đèn trong phòng, rồi đi đến trước giường Lệ Sa. Kéo rèm che ra, quả nhiên thấy Lệ Sa bởi vì ác mộng mà vẻ mặt đau đớn vô cùng, nàng nghĩ mình phải gọi Lệ Sa tỉnh dậy.

"Lệ Sa, Lệ Sa, tỉnh lại.." Phác Thái Anh nhỏ giọng gọi, thấy Lệ Sa không có dấu hiệu tỉnh lại, không thể làm gì khác hơn đành gia tăng chất giọng, sau đó nhẹ nhàng lay động cơ thể Lệ Sa.

Trong mơ, Lệ Sa thấy bốn bề vây quanh là tường, không thấy cửa lãnh cung ở nơi nào, cũng không biết mình sẽ bị nhốt trong này bao lâu, sợ hãi đến mức gần như tuyệt vọng. Lúc này nàng bỗng nhiên nghe được giọng nói của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đang gọi tên của nàng. Phải nói ở thời điểm này, dù cho là thanh âm của bất kỳ người nào thì đối với Lệ Sa mà nói đều là một loại cứu rỗi, đến khi nàng muốn mở miệng gọi Phác Thái Anh đến cứu mình thì nàng mới mở mắt ra được, điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt lo lắng của Phác Thái Anh.

Tại thời khắc này Lệ Sa không xác định được đây là thật hay là trong mộng, cứ thế ngây ngốc nhìn xem Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh thấy Lệ Sa rốt cuộc cũng mở mắt ra, không khỏi thở phào một hơi. Vừa rồi nàng gọi rất nhiều lần nhưng Lệ Sa không tỉnh, giống như bị nhốt trong mơ vậy.

"Vì sao ngươi lại ở đây?" Mất một lúc lâu Lệ Sa mới lấy lại ý thức rằng mình đã tỉnh, theo bản năng thốt ra câu hỏi. Kỳ thật lúc mới ban đầu nhìn thấy Phác Thái Anh, trong chớp mắt đó nàng nghĩ mình vẫn còn đang mơ, nàng rốt cuộc gặp được người rồi, thời khắc đó, nàng mừng rỡ vô cùng.

"Ngươi gặp ác mộng phát ra tiếng kêu hoảng sợ nên ta mới thức giấc, có chút bận tâm ngươi thế nào nên đến đây xem. Ngươi giống như bị vây trong ác mộng không chịu tỉnh lại, ta gọi rất nhiều lần ngươi mới tỉnh." Phác Thái Anh dùng thanh âm cực kỳ dịu dàng nói với Lệ Sa.

Thế giới vắng vẻ, chỉ có nỗi sợ hãi ngập tràn, Lệ Sa hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ. Trong mơ nàng hy vọng có người sẽ tới cứu mình biết bao nhiêu, cuối cùng tiếng gọi của Phác Thái Anh cũng truyền đến. Có lẽ vừa rồi là tiếng Phác Thái Anh gọi mình tỉnh dậy, nên mới gọi được mình thoát khỏi cơn ác mộng kia.

"Ừ.." Lệ Sa sau khi ừm một tiếng thì không nói gì nữa. Hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn bình phục cảm xúc từ dư âm của nỗi sợ hãi vừa rồi.

"Lệ Sa thường xuyên thấy ác mộng sao?" Phác Thái Anh đau lòng hỏi, vừa rồi Lệ Sa trong cơn ác mộng biểu lộ rất thống khổ và sợ hãi.

Lệ Sa không trả lời, xem như thầm chấp nhận. Kỳ thật đây không phải giấc mộng kinh khủng nhất của nàng, nàng thường xuyên mơ thấy tình cảnh tất cả mọi người ở Lạp gia bị tru sát không còn một mảnh, trong mộng đều là máu tươi. Ngoài ra nàng còn mơ thấy Lý Quân Hạo ban thưởng cho nàng một tấc lụa trắng, buộc nàng tự sát.

Phác Thái Anh cảm thấy rất hoài nghi, chiếu theo lý mà nói Lệ Sa từ nhỏ đến lớn, cả con đường đời có thể nói trải đầy hoa hồng, hạnh phúc hơn nhiều so với nữ tử bình thường khác, sao có thể thường xuyên gặp ác mộng được. Trong lòng Phác Thái Anh có nghi hoặc nhưng không hỏi ra miệng, bởi vì nàng có dự cảm cho dù có hỏi cũng không lấy được đáp án.

"Ta sẽ ở đây với ngươi, có lẽ cảm giác của ngươi sẽ tốt hơn chút." Phác Thái Anh không muốn trở về phòng của mình ngay, nàng nghĩ Lệ Sa vừa mới gặp ác mộng xong, ắt hẳn sẽ cần có người ở lại làm bạn, hơn nữa nàng cũng không yên lòng một Lệ Sa tâm tình sa sút giờ khắc này.

"Ừ." Nếu là bình thường Lệ Sa tuyệt đối không muốn có người bên cạnh, nhưng vì nguyên do cảnh tượng giấc mộng hồi nãy, nàng sợ hãi thế giới bỏ lại nàng nên lúc này nàng xác thực không muốn chỉ có mình mình ở lại nơi này. Nàng muốn có người ở bên mình, dù là ai cũng tốt.

Nếu là Lệ Sa lúc bình thường tuyệt đối không dễ nói chuyện như vậy, Phác Thái Anh cảm thấy giờ phút này Lệ Sa đặc biệt yên tĩnh và dịu dàng ngoan ngoãn. Nàng không nghĩ tới sau khi thấy ác mộng Lệ Sa lại yếu ớt thế này, thậm chí còn có chút ỷ lại người khác, một Lệ Sa thế này làm nàng thấy đau lòng, xen lẫn một chút mừng rỡ. Mặc dù nàng cảm thấy hiện tại thấy mừng rỡ là không đúng, nhưng Lệ Sa vừa dịu hiền vừa ngoan ngoãn nghe lời ỷ lại mình thế này làm tâm nàng cứ mềm như bông.

"Để ta giúp ngươi xoa mấy huyệt vị trên đầu, ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn." Phác Thái Anh khẽ nói. Nàng thấy may mắn vì lúc trước bản thân thích đọc nhiều loại sách, còn dành thời gian nghiên cứu huyệt vị trên cơ thể con người, hiện tại có thể áp dụng đúng lúc rồi.

---

Chương 52

Sau khi Lệ Sa ngầm cho phép, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà nàng dần cảm giác đầu mình quả thật có chút không thoải mái.

Phác Thái Anh đỡ Lệ Sa dậy, để nàng gối đầu lên đùi của mình, ngón tay thon dài xinh xinh luồn vào tóc Lệ Sa giúp nàng xoa bóp huyệt vị.

Khi Lệ Sa vừa mới nằm lên đùi Tiểu Thái Anh thì hương thơm trên người Phác Thái Anh lập tức tràn đến chóp mũi, Lệ Sa cảm thấy hình như tư thế này có vẻ thân mật quá mức rồi, nàng có cảm giác khó chịu nên theo bản năng muốn dịch chuyển đầu mình ra khỏi đùi Phác Thái Anh. Nhưng vừa lúc đó những ngón tay của Phác Thái Anh bắt đầu thực hiện động tác xoa bóp làm cho da đầu nàng phút chốc tê rần, cảm giác hết sức thoải mái. Nàng nghĩ Phác Thái Anh đúng là không chỉ nói bừa, nàng ta biết nhấn huyệt thật. Lúc này đầu nàng thoải mái đến mức nàng không muốn rời khỏi đùi Phác Thái Anh nữa, mặc cho Phác Thái Anh vò loạn trên đầu mình.

Cứ nghĩ xem, Phác Thái Anh là một người phụ nữ vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, vừa dịu dàng hiền lành, lại còn biết săn sóc người khác, chẳng trách Lý Quân Hạo thích nàng đến vậy. Đã thế ở bên ngoài thì có năng lực chưởng quản thiên hạ, lúc trên giường thì quyến rũ phóng khoáng, tự bản thân nàng cũng thấy một Phác Thái Anh thế này chẳng có gì không tốt để bắt bẻ cả. Lúc này nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh Phác Thái Anh thủ dâm ngày đó, nghĩ đến dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa gợi tình của Phác Thái Anh, chả hiểu sao lại có cảm giác khó chịu xen lẫn kỳ quái. Tuy vậy rất nhanh Lệ Sa liền đem việc này vứt ra sau đầu, nàng nghĩ đến kiếp này Lý Quân Hạo không chiếm được Phác Thái Anh, còn bản thân mình lại được hưởng thụ những đãi ngộ lẽ ra thuộc về Lý Quân Hạo, trong lòng rất đắc ý. Quả nhiên lấy Phác Thái Anh về nhà là một quyết định sáng suốt vô cùng tận.Hiển nhiên Lệ Sa rất hưởng thụ những động tác giờ phút này Phác Thái Anh đang làm cho mình, bởi vì rất thư thái nên nàng bất giác không tự chủ nhắm mắt lại. Sau khi Lệ Sa nhắm mắt rồi, ánh mắt Phác Thái Anh lúc này mới không còn cố kỵ gì quan sát gương mặt xinh đẹp của Lệ Sa. Gương mặt Lệ Sa bị căng cứng vì cơn ác mộng lúc nãy đã dần dần thư giãn lại, nàng nhắm mắt so với lúc mở mắt ra nhìn dịu dàng ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Phác Thái Anh cảm thấy nàng chưa bao giờ cách Lệ Sa gần đến vậy, điều này khiến cho trong lòng Phác Thái Anh bất giác mừng rỡ vô cùng.

Theo động tác xoa bóp huyệt vị của Phác Thái Anh, từ thể xác đến tinh thần Lệ Sa đều có cảm giác buông lỏng hoàn toàn, chẳng mấy chốc dưới tình huống này, Lệ Sa cứ thế gối đầu lên đùi Phác Thái Anh rồi nhanh chóng thiếp đi.

Phác Thái Anh vò ấn hồi lâu, cảm giác tay cũng tê rần nhưng nàng không nỡ bỏ tay khỏi đầu Lệ Sa, cũng không nỡ gỡ đầu Lệ Sa trên đùi mình xuống. Đến lúc biết Lệ Sa ngủ rồi, Phác Thái Anh mới dần chậm lại động tác của mình, phần nhiều là nhìn chằm chằm gương mặt Lệ Sa.

Phác Thái Anh cũng không biết bản thân mình nhìn bao lâu, mãi đến khi trên đùi truyền đến cảm giác tê cứng nàng mới ý thức được. Không thể cả đêm đều duy trì tư thế này được, nếu không sẽ rất kỳ quái, chính bản thân nàng cũng cảm thấy kỳ quái, mà Lệ Sa sáng mai tỉnh lại nhìn thấy, khẳng định lại còn cảm thấy kỳ quái hơn.

Vì để cho bản thân mình chẳng phải là đồ kỳ quái gì, Phác Thái Anh một bên xoa huyệt vị trên đầu Lệ Sa, một bên nhẹ nhàng nâng đầu Lệ Sa đặt lên trên gối. Đến khi an trí cho Lệ Sa xong rồi, lẽ ra phải trở về phòng ngủ của mình nhưng lúc này Phác Thái Anh lại không muốn nữa. Nàng nghĩ dù sao giường Lệ Sa cũng lớn thế này, thừa sức đủ chỗ cho mình ngủ mà, chẳng có vấn đề gì hết. Chưa kể mình vì nàng xoa bóp lâu vậy rồi, tay cũng tê rồi, khổ cực thế này Lệ Sa cho mình mượn giường ngủ một chút cũng là việc nên làm mà đúng không.

Lý lẽ hùng hồn xong, Phác Thái Anh liền đứng dậy thổi tắt nến, sau đó một lần nữa quay lại giường, nhấc chăn của Lệ Sa lên rồi nằm xuống cạnh nàng. Đây là lần thứ hai nàng ngủ cùng Lệ Sa, lần trước là ở phòng tân hôn, đệm chăn đều hoàn toàn mới nên không có mùi hương trên người Lệ Sa. Nhưng lần này nơi nàng ngủ chính là giường cá nhân của Lệ Sa, vừa nằm xuống thì toàn bộ hơi thở và mùi hương của Lệ Sa đều bao trùm. Phác Thái Anh tham lam hít sâu lấy một hơi, bản thân nàng là người yêu hương, nhưng nàng phát hiện bất kể là ai cũng không có mùi hương dễ ngửi như trên người Lệ Sa, cơ hồ có thể làm cho nàng như say như mê.

Lần trước Lệ Sa nằm ngủ cách xa nàng, mà nàng cũng không dám đến gần Lệ Sa nên ở giữa hai người có khoảng cách thật lớn. Đến lần này bởi vì Lệ Sa nằm ở giữa giường, nên Phác Thái Anh buộc phải nằm sát bên cạnh Lệ Sa mới có thể không bị đẩy rớt xuống giường. Và vì nằm ở cạnh bên nên nàng có thể cảm giác được hơi nóng tản ra từ trên người Lệ Sa, còn có xúc cảm mềm mại nữa. Khó trách người xưa hình dung cơ thể nữ tử đều nói là "ôn hương như ngọc", đúng là miêu tả cực kỳ chính xác.

*ôn hương như ngọc: ôn hương là vừa ấm vừa thơm, như ngọc ý chỉ mịn màng nuột nà.

Phác Thái Anh đối với Lệ Sa hoàn toàn là theo bản năng cảm xúc thích gần gũi, nàng vẫn hồn nhiên không biết bản thân vì sao lại thích thân cận với Lệ Sa đến vậy. Nàng chỉ biết cảm giác này rất tốt, tốt vô cùng, có thứ tình cảm không tên nào đó rất nhanh khuếch tán điên đảo.

Vì Lệ Sa đang nằm thẳng nên Phác Thái Anh nằm nghiêng quay về phía nàng, tay Phác Thái Anh lặng lẽ khoác lên bụng Lệ Sa. Nàng biết rõ đối với tính cách của Lệ Sa, nàng ấy sẽ không thích mình có hành động thế này, nhưng nàng vẫn không nhịn được để tay trên người Lệ Sa. Nàng nghĩ mình thích thân cận Lệ Sa như thế, nếu ngày sau Lệ Sa quen thuộc việc mình đối xử gần gũi thì cũng tốt mà. Một khi thói quen hình thành thì tất nhiên không còn né tránh việc mình tiếp xúc nàng thường xuyên nữa.

Phác Thái Anh tìm được tư thế đi ngủ yêu thích nhất rồi, bên cạnh lại là mỹ nhân vừa ấm vừa thơm nhưng nàng lại không dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Trong lòng không hiểu sao luôn có cảm giác xốn xang không thể nói rõ được cũng không thể chèn ép xuống, phải qua hồi lâu sau mới rốt cuộc đi ngủ.

Lệ Sa ngủ rồi, nàng mơ thấy mình đi theo Phác Thái Anh trong thời gian hai năm kia, trong mơ cũng chỉ có mỗi mình nàng và Phác Thái Anh. Nhưng ở đây lại khác biệt so với kiếp trước chính là Phác Thái Anh có thể nhìn thấy nàng, trong mộng Phác Thái Anh chẳng hiểu sao lại cười với nàng, nụ cười mà nàng không thể nào hiểu thấu. So với dĩ vãng mà nói, giấc mộng này của Lệ Sa không phải là ác mộng, chỉ được tính là một giấc mơ kỳ lạ mà thôi.

Ngày thứ hai, Lệ Sa tỉnh giấc sớm hơn Phác Thái Anh. Lúc nàng vừa mới tỉnh lại, nàng cảm giác lồng ngực mình như có gì đó chặn lại, cảm giác bị đè làm nàng không thoải mái, liền theo bản năng vung tay lên bắt lấy đồ vật trên ngực mình. Nàng bắt được một cái tay, còn là một bàn tay thanh mảnh nhỏ nhắn. Đến khi nhìn men theo cánh tay xinh đẹp này, nàng mới phát hiện ra Phác Thái Anh đang nằm ngủ bên cạnh mình sát ràn rạt, mặt của nàng ta cách mình không đến ba tấc.

Lúc này Lệ Sa mới nhớ ra chuyện phát sinh đêm qua, nào là mình thấy ác mộng, sau đó Phác Thái Anh chạy đến đánh thức mình, ấn đầu cho mình.. Còn sự tình về sau thì không nhớ rõ nữa, chắc vì mình ngủ thiếp đi mất.

Mà sau khi mình ngủ rồi, sao Phác Thái Anh không về phòng nàng ta ngủ mà ở lại phòng mình là thế nào? Lệ Sa khẽ nhíu mày thầm nghĩ, nhớ đến dáng vẻ mình gặp ác mộng đêm qua toàn bộ đều bị Phác Thái Anh nhìn thấy, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.

Phác Thái Anh vốn ngủ không sâu nên Lệ Sa vừa bắt lấy tay nàng thì nàng liền bừng tỉnh, nàng hoàn toàn không biết bản thân trong lúc ngủ đã vô thức đặt tay lên ngực Lệ Sa.

Nàng mở to mắt, phát hiện Lệ Sa đang còn nhìn mình chằm chằm. Ây da, mở mắt ra điều đầu tiên thấy là Lệ Sa, tâm trạng Phác Thái Anh cực kỳ tốt.

"Sao tối hôm qua ngươi không về phòng ngủ?" Giọng điệu hỏi han của Lệ Sa không có vẻ gì là cao hứng.

Phác Thái Anh thầm nghĩ, nếu Lệ Sa tự xưng là cao thủ trở mặt số hai thì chả ai trên đời này dám xưng là số một. Đêm qua người ta vì nàng xoa đầu lâu như vậy, dịu dàng như vậy nàng không cảm kích người ta thì thôi, bất quá chỉ ngủ giường của nàng một chút thôi mà, cứ nhìn dáng vẻ không cao hứng kia mà xem, đúng là đồ không hiểu "có ân phải báo."

"Đêm qua lúc ta định đứng dậy rời đi thì phát hiện Lệ Sa cứ nắm tay áo ta không buông, giống như sợ ta bỏ đi vậy đó. Ta sợ Lệ Sa lại bị ác mộng quấy nhiễu nên mới lưu lại." Phác Thái Anh không nói dối thì thôi, đã nói thì rất lợi hại, không chột dạ chút nào, thái độ vô cùng tự nhiên. Phản ứng của Lệ Sa trước khi ngủ nàng đã dự liệu được rồi, cho nên chuyện lấy cớ thế nào cũng đã sớm suy nghĩ chuẩn bị kỹ càng.

"Đêm qua ta có nắm tay ngươi sao?" Lệ Sa hồ nghi hỏi, chuyện đêm qua dưới trí nhớ của nàng, rõ ràng nàng không có nắm tay áo Phác Thái Anh. Dĩ nhiên sau đó ngủ rồi có nắm hay không thì Lệ Sa không sao nhớ rõ được.

"Lệ Sa sau khi nằm xuống liền ngủ, trong giấc ngủ vẫn có vẻ bất an nên mới tóm lấy tay của ta." Phác Thái Anh chốt hạ một câu.

"Ờ." Lệ Sa qua loa đáp lời một tiếng, đêm qua sau khi chìm vào giấc ngủ rồi thì chuyện sau đó nàng nhớ không được. Thấy Phác Thái Anh nói vậy rồi cũng tin hơn phân nửa, dù sao Phác Thái Anh cũng đâu có lý do gì phải chen chúc với mình trên cùng một chiếc giường.

"Lệ Sa lúc sau có nằm mơ thấy gì nữa không?" Phác Thái Anh thuận tiện hỏi.

Lệ Sa nhớ đến chuyện đêm qua mơ thấy Phác Thái Anh, giờ lại nhìn thấy người thật đang chăm chú nhìn mình dịu dàng như nước, bỗng dưng đặc biệt có cảm giác không được tự nhiên.

"Không có." Lệ Sa quả quyết đáp.

"Xem ra xoa huyệt vị trên đầu rất hữu hiệu. Hay là đêm nay trước khi ngủ, ta lại giúp Lệ Sa vò đầu nhé, Lệ Sa sẽ có giấc ngủ ngon." Phác Thái Anh đề nghị mười phần nhiệt tình.

Lệ Sa cảm thấy kiếp trước Phác Thái Anh kỳ quái coi như xong đi, đến kiếp này không hiểu sao Phác Thái Anh đối với mình luôn có loại cảm giác ân cần không hiểu nổi, đặc biệt thích đối tốt với mình nữa. Mặc dù phần lớn thời điểm biểu hiện không rõ ràng, nhưng Phác Thái Anh như vậy tự dưng đối tốt với nàng, làm nàng cảm thấy có chút không an tâm. Nàng sợ ngày sau Phác Thái Anh cũng sẽ như Lý Quân Hạo đâm nàng một đao, dù sao ký ức kiếp trước lưu lại quá sâu sắc. Kiếp trước Lý Quân Hạo lúc ban đầu cũng đối với nàng rất tốt, thế nhưng đó chỉ là muốn lợi dụng nàng. Lòng người khó dò, dù sao nàng cũng không biết Phác Thái Anh đang nghĩ gì trong đầu, đã không biết thì càng phải phòng bị mới tốt.

"Không cần." Lệ Sa gọn gàng dứt khoát cự tuyệt. Thậm chí bắt đầu ảo não vì sao tối hôm qua mình lại ngoan ngoãn để nàng ta ấn đầu cho mình làm gì, nàng không hề muốn để Phác Thái Anh thấy dáng vẻ chật vật của mình đâu.

Đêm qua xoa xong tay người ta tê rần hết mà Lệ Sa ngay cả một chút xíu biểu thị cũng không có, lại còn không chút do dự cự tuyệt, nói không chừng trong lòng Lệ Sa còn cảm thấy mình nhiều chuyện ấy chứ. Ngẫm lại Phác Thái Anh cũng thấy bản thân mình lắm điều, nhưng nếu lần sau Lệ Sa lại gặp ác mộng, nàng nghĩ mình vẫn sẽ tiếp tục nhiều chuyện như thế. Không những thế trong lòng sẽ còn mừng rỡ nếu sự tình này phát sinh nhiều hơn chút. Thật sự Phác Thái Anh cũng không thể hiểu nổi tâm lý mình lúc này là thế nào nữa, Lệ Sa là đồ đầu đất, mình tốt với nàng nàng không nhận thì thôi, tự mình lại vẫn còn muốn tiếp tục đối tốt với nàng.

Đúng lúc này thì Đình Nhi ở ngoài phòng gõ cửa, nàng tính toán thời gian thì đại tiểu thư nhà mình lúc này hẳn đã tỉnh giấc rồi.

"Vào đi." Lệ Sa không hề nghĩ ngợi liền để Đình Nhi bước vào, hoàn toàn không nghĩ đến việc tránh hiềm nghi gì đó, dù sao giữa hai nữ nhân cơ bản cũng chẳng có gì có thể tị hiềm.

Ngược lại Phác Thái Anh có suy nghĩ tương đối cẩn thận hơn, Lệ Sa không chờ mình trở về phòng đã để cho Đình Nhi bước vào, nhất định Đình Nhi sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Mặc dù hai nữ nhân ngủ cùng một giường không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng rõ ràng sát vách còn có giường khác lại còn ngủ chung một giường thì chuyện lại biến thành kỳ lạ rồi. Nói thì nói vậy nhưng thật tâm trong lòng Phác Thái Anh cũng có chút thích để cho Đình Nhi nhìn thấy mình đang ở đây.

Đình Nhi vừa bước vào cửa đã thấy thiếu phu nhân vậy mà đang ở trên giường đại tiểu thư, dĩ nhiên đêm qua hai người là ngủ chung một giường. Nếu là bình thường thì không sao, nhiều lắm là chỉ thấy chút kỳ lạ, qua rồi thì thôi. Thế nhưng kể từ khi phát hiện đêm tân hôn hai người còn uống rượu giao bôi, thì điểm kỳ quái này lại thêm một điểm kỳ quái khác, cộng lại không chỉ còn là một điểm nữa. Nàng từ nhỏ đã đi theo bên người đại tiểu thư, biết tính tình đại tiểu thư cao ngạo, căn bản không thân cận như người bình thường. Cho nên nếu có thân cận với thiếu phu nhân thì cũng thôi đi, nhưng thân cận đến mức này thì có hơi quá. Thêm nữa thiếu gia cưới thiếu phu nhân đều do đại tiểu thư đưa đường dẫn lối, hình như đại tiểu thư đối với việc hôn sự này quá mức tích cực rồi, trước khi kết hôn lại còn thỉnh thoảng chạy đến Phác phủ xem thiếu phu nhân nữa. Bây giờ thiếu phu nhân vào phủ rồi, không ở viện của thiếu gia lại đến ở cùng với tiểu thư, chuyện này đặt ở đâu cũng là sự tình không giống quy củ chút nào hết. Hiện tại tổng hợp lại tất cả những chuyện kỳ quái bên trên, có thế nói đã sớm từ lượng biến thành chất, muốn người ta không hiểu sai cũng quá khó khăn đi.

Đình Nhi nghĩ đại tiểu thư trên danh nghĩa là kết hôn cho đại thiếu gia, nhưng trên thực tế rõ ràng là tự cưới người trong lòng của mình về, nói không chừng việc này lão gia và đại thiếu gia đều ngầm cho phép. Nàng xưa nay không biết trong lòng đại tiểu thư còn có dạng đam mê này, bất quá nhìn qua thiếu phu nhân, mặc dù không có vẻ đẹp đến mức hoàn toàn khác biệt như đại tiểu thư nhưng cũng là tuyệt thế giai nhân hiếm thấy. Nữ tử như vậy để cho đại tiểu thư động tâm cũng không có gì kỳ lạ.

Lệ Sa cứ cảm thấy ánh mắt Đình Nhi hôm nay nhìn mình sao sao đó.

"Có gì không đúng sao?" Lệ Sa khẽ nhíu mày hỏi.

Đình Nhi lại nghĩ là đại tiểu thư bất mãn chuyện mình biết nàng và thiếu phu nhân tư tình nên mới biểu hiện ra như thế.

"Dạ không, rất tốt." Đình Nhi bối rối nói.

---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro