Chương 67 + 68

Chương 67

Phác Thái Anh vẫn cứ thế ôm thật chặt eo Lệ Sa, cứ ôm mãi, ôm mãi như thế không buông lỏng chút nào. Mà lần này Lệ Sa cũng không còn cảm thấy không được tự nhiên như trước, mặc cho Phác Thái Anh thoải mái ôm lấy mình.

Đình Nhi và Cẩm Nhi hai người nhìn xem dáng vẻ ôm nhau thân mật của hai tiểu thư nhà mình, Đình Nhi thì vẫn dáng vẻ dửng dưng như chuyện thường tình ở huyện, nhưng Cẩm Nhi thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

"Tình cảm của đại tiểu thư và thiếu phu nhân thực sự thân mật quá đi, ngay cả thân tỷ muội cũng không thân mật được như thế." Cẩm Nhi cảm khái ngậm ngùi nói, nàng luôn cảm thấy tiểu thư nhà nàng và Lạp Lệ Sa thân mật quá mức bình thường đi.

Đình Nhi mỉm cười không đáp, Cẩm Nhi đến bây giờ vẫn không hiểu được sao, mình thì đã sớm thấy rõ rành rành từ trước rồi. Có điều đại tiểu thư và thiếu phu nhân hiện tại càng lúc càng lớn mật nha, giờ dù cho có ở ngoài khuê phòng cũng không còn cố kỵ gì cả.

Phác Thái Anh thấy Lệ Sa hôm nay thuận theo để cho mình ôm nàng thì trong lòng âm thầm mừng rỡ, đương nhiên càng không nỡ buông Lệ Sa ra. Toàn thân Lệ Sa vô cùng mềm mại và lúc nào cũng tỏa ra hương thơm dìu dịu, để cho Phác Thái Anh cứ muốn ôm hoài, vĩnh viễn cũng không buông ra.

Được Phác Thái Anh ôm hồi lâu rồi mà nàng ta cũng không có ý gì là muốn buông ra, Lệ Sa bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù gì người ta cũng mới chịu ủy khuất từ Lạp Thành, nàng cũng không thể như bình thường mở miệng xua đuổi Phác Thái Anh được, chỉ có thể tìm cớ đánh lạc hướng.

"Đột nhiên ta rất muốn nghe ngươi đàn một khúc." Lệ Sa nói.

"Vậy Lệ Sa đàn cho ta nghe trước đi, sau đó ta sẽ đàn." Lúc này Phác Thái Anh mới buông Lệ Sa ra, nàng đã rất lâu rồi không thấy Lệ Sa đàn qua, nàng rất muốn nghe Lệ Sa đàn. Chẳng hiểu sao giờ đây Lệ Sa đối với cầm kỳ thi họa đã không còn nhiệt tình như xưa, mỗi lần đưa ra ý định muốn luận bàn cùng Lệ Sa một chút, nàng đều không đồng ý.

Thật ra Lệ Sa chỉ là sợ làm cái gì cũng thua mất cái mặt già, cho nên mới không muốn luận bàn với Phác Thái Anh. Đã vậy thì hôm nay cứ hy sinh đánh một khúc cho Phác Thái Anh nghe vậy.

"Được thôi." Lệ Sa đồng ý.

Thế là hai người cùng trở lại phòng Lệ Sa, trong phòng nàng có bày một thanh cầm có âm sắc tuyệt hảo, bởi vì đã lâu không dùng, Đình Nhi sợ dính bụi nên ở bên trên còn trùm một tấm lụa màu đỏ.

Lệ Sa lấy tấm lụa đỏ ra, lập tức hiện lên thanh cổ cầm bằng gỗ tử đàn tốt nhất.

"Cây đàn này thật tốt." Tiểu Thái Anh bước lên phía trước, vuốt ve cây đàn của Lệ Sa. Quan văn không có tham ô nhận hối lộ, luôn ứng với một từ, gọi là trong sạch. Phác gia là thư hương môn đệ, tổ tiên có không ít người xuất thân làm quan văn, tuy thế hệ về sau có chút vốn liếng nhưng tài lực còn xa mới bằng Lạp gia có đất phong được hoàng thượng phong thưởng. Cho nên cây đàn này của Lệ Sa là cực kỳ trân quý, e rằng toàn thành này chỉ có mỗi Lạp gia mới có thể cho Lệ Sa một cây đàn tốt như thế.

"Nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi đó." Lệ Sa vô cùng hào phóng nói. Kiếp trước nàng thập phần yêu thích cây đàn này, có điều hiện thời nàng cảm thấy đàn tốt phải cho người đàn giỏi thì mới xứng đôi. Rõ ràng Phác Thái Anh càng có tư cách nhận được cây đàn này hơn mình.

"Ta và Lệ Sa đều là người một nhà, đàn này đặt ở phòng ta hay phòng ngươi thì bất quá cũng chỉ cách vài bước chân mà thôi, tặng hay không tặng cũng chẳng khác gì nhau." Tuy Lệ Sa đối với nàng thật hào phóng, nhưng nàng không phải người có lòng tham không đáy, cứ là đồ tốt của Lệ Sa đều muốn chiếm làm của cho riêng mình. Hơn nữa, trọng yếu nhất là nàng thật sự muốn trở thành phu thê với Lệ Sa, ngày sau tất cả của Lệ Sa sẽ là của nàng, tất cả của nàng cũng là của Lệ Sa, cần thiết gì phải phân biệt ta ta ngươi ngươi làm gì?

Lệ Sa ngẫm nghĩ thấy cũng đúng đúng. Tuy nói tặng cho Phác Thái Anh nhưng kỳ thật cũng chỉ là thay đổi từ chỗ này qua chỗ khác, cách nhau chỉ một bức tường, chẳng có gì đặc biệt. Cho nên Lệ Sa cũng không nói thêm lời nào nữa, bắt đầu gảy vài dây đàn, thử một chút âm thanh xem sao.

Linh hồn Lệ Sa dù sao cũng là nữ tử hơn ba mươi tuổi, cầm nghệ của nàng so với năm mười bảy tuổi đương nhiên tiến triển hơn nhiều lắm, mặc dù không thể so với Phác Thái Anh tương lai nhưng với Phác Thái Anh hiện tại thì miễn cưỡng cũng có thể đánh ngang tay.

Vì thế đến lúc Lệ Sa bắt đầu chính thức gảy đàn, Phác Thái Anh quả thực ngẩn ngơ ngoài ý muốn. Mới nửa năm không thấy Lệ Sa đánh đàn thôi mà cầm nghệ so với trước kia tốt hơn nhiều, ngoại trừ lúc bắt đầu nàng có chút không quen tay, về sau khi bắt đầu nhập tâm thì quả thực làm cho Phác Thái Anh kinh diễm vô cùng. Trước kia nàng cảm thấy cầm nghệ của mình đã vượt qua Lệ Sa, bây giờ xem ra là tự mình đánh giá mình quá cao, cầm nghệ của nàng và Lệ Sa đều sàn sàn như nhau.

Phác Thái Anh luôn cảm thấy lúc Lệ Sa đánh đàn là khoảnh khắc nàng đặc biệt xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho Phác Thái Anh không thể dời tầm mắt đi. Kia là khuôn mặt mỹ lệ, là tấm lưng thẳng tắp, sao mà cao ngạo như vậy, lại còn xinh đẹp và đoan trang đến thế.

Ánh mắt si mê của Phác Thái Anh dần rơi vào những ngón tay ngọc ngà đầy đặn thon dài đang gảy đàn của Lệ Sa, nàng chỉ hận mình không phải là thanh cổ cầm đang được Lệ Sa đặt tay lên kia, không biết nếu được Lệ Sa gảy như thế thì sẽ có tư vị đến thế nào. Nghĩ đến trước đó Lệ Sa vô tình đụng vào cơ thể mình mang đến cảm giác tê dại, nàng liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không còn dám suy nghĩ nhiều nữa.

Trong ánh nhìn như si như say của Phác Thái Anh, Lệ Sa rất nhanh đã đàn xong một khúc. Lúc nàng ngừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Phác Thái Anh, chỉ cảm thấy sao mà ánh mắt kia quá mức chú tâm quá mức nóng bỏng, làm cho nàng bỗng chốc thấy quái dị làm sao, lại không nói ra được kỳ quái ở chỗ nào, chỉ cảm thấy tự bản thân mình gần đây cũng thật là kỳ quái. Nhìn Phác Thái Anh một hồi vẫn nghĩ mãi không ra, Lệ Sa dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Tuy Lệ Sa đã ngừng đàn nhưng dư âm vẫn còn vang vọng bên tai làm cho Phác Thái Anh chưa thu hồi được ý nghĩ kỳ quái trong đầu mình lại, mãi đến khi cảm giác được Lệ Sa đang nhìn mình chằm chằm, giống như bí mật của mình bị bại lộ, Phác Thái Anh mới bối rối thu hồi tầm mắt của mình.

"Ta đàn xong rồi, giờ đến phiên ngươi." Lệ Sa nói xong thì đứng dậy, nhường chỗ cho Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh thử gảy vài dây đàn, sau đó bắt đầu vì Lệ Sa tấu lên khúc nhạc.

Lệ Sa nhìn xem Phác Thái Anh, thầm nhận xét khí chất của người này thật tốt, mỗi khi nàng ta làm những chuyện văn nhã thì cảm giác này sẽ đặc biệt xuất hiện, một cảm giác mà Lệ Sa cũng không miêu tả rõ ràng được. Nàng luôn nghĩ Phác Thái Anh đẹp hơn so với mình, nhưng không phải so về vẻ đẹp bề ngoài mà là vẻ đẹp nội tại, khí chất bên trong, cái mà nàng không có, thậm chí tất cả nữ tử mà nàng từng gặp cũng không có đủ khí chất như thế này. Cho nên, nàng phải thừa nhận rằng Phác Thái Anh với mỹ mạo trời sinh còn dung hợp thêm khí vận đặc biệt là rất đẹp, là nữ tử đẹp nhất trong mắt nàng. Nói cũng kỳ lạ, trước kia, mỗi lần cảm thấy Phác Thái Anh đẹp hơn mình nàng đều thấy rất bực mình khó chịu, rồi cũng không biết từ khi nào nàng đối với dung mạo của Phác Thái Anh liền bảo trì một loại tâm thái gọi là bình chân như vại, thậm chí còn bắt đầu có ý thưởng thức nhìn ngắm Phác Thái Anh. Nàng đoán có lẽ do nàng đã bắt đầu thật xem Phác Thái Anh là người nhà của mình, người cùng một nhà có sắc đẹp tuyệt thế, mình tự hào vui vẻ cũng là chuyện thường thôi.

Hai người cứ như vậy, ngươi một khúc ta một khúc, dường như tìm được niềm vui thú nên cả buổi sáng liền trôi qua rất nhanh, thậm chí đến giờ dùng cơm buổi trưa rồi mà hai nàng vẫn còn cảm giác chưa thỏa mãn.

"Mới bắt đầu cứ tưởng là ảo giác của bản thân, về sau nghe Lệ Sa đàn thêm mấy khúc, mới nhận ra dường như trong lòng Lệ Sa có tâm sự?" Lúc dùng cơm trưa Phác Thái Anh hỏi, trong tiếng đàn của Lệ Sa ít nhiều có cảm giác ưu sầu lo nghĩ khó nhận ra. Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Lệ Sa thì người này không phải loại tiểu thư bình thường hay đa sầu đa cảm, chính vì thế nàng luôn quả quyết trong lòng Lệ Sa có gút mắc nào đó.

"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là tiếng đàn thôi không thể nói lên được gì. Giống như tiếng đàn của ngươi vậy, trong thanh âm mang theo tình ý miên miên, như oán như sầu như trách, còn có một chút tình thâm không thể lý giải, nếu không phải ngươi ngày đêm ở suốt bên ta, tuyệt đối không thể cùng người khác tư tình thì ta đã hoài nghi ngươi hồng hạnh xuất tường, tâm hữu tình lang rồi. Ngươi và ta đều là ý theo đàn mà thôi, chẳng thể nói lên điều gì." Lệ Sa nói.

*Hồng hạnh xuất tường: từ dùng để chỉ ngoại tình dành riêng cho phụ nữ. Tâm hữu tình lang: có ý trung nhân trong lòng.

Phác Thái Anh nghe Lệ Sa nói vậy, trong lòng thật sự là dở khóc dở cười. Nàng ngày đêm đều ở trong viện Lệ Sa, có tư tình đương nhiên là đối với Lệ Sa rồi. Lệ Sa hiểu được tâm tình trong khúc nhạc, nhưng nhất nhất lại không chịu chỉ cần rẽ ngang một cái thôi sẽ thấy một con đường sáng hơn, đúng là đồ ngốc mà!

Lệ Sa ở cùng với Phác Thái Anh, chuyện các nàng có thể cùng nhau làm xác thực không ít, tỷ như đánh cờ, vẽ tranh, viết chữ, xạ kỵ, chỉ là ba mục trước Lệ Sa không bằng Phác Thái Anh, chỉ có xạ kỵ là còn được được. Sau khi trải qua chuyện cầm nghệ buổi sáng, Lệ Sa mới phát hiện mình không quá mức mất mặt, cảm giác tự tin hơn rất nhiều. Do không còn sợ mất mặt nữa nên buổi chiều nàng còn cùng Phác Thái Anh đánh cờ.

Kỳ thật đây là Lệ Sa quá mức lo xa, Phác Thái Anh làm sao có thể để nàng mất mặt cho được, ít nhất nàng sẽ không dùng tư thế đại khai sát giới chém giết tứ phương đánh bại Lệ Sa. Nàng chỉ là nhằm lúc Lệ Sa không phát giác được sẽ lặng lẽ nhường Lệ Sa, sau đó dùng tư thái thắng hiểm để chiến thắng Lệ Sa mà thôi. Lệ Sa vốn hiếu thắng, lần nào cũng cảm thấy chỉ thiếu chút nữa thôi mình sẽ thắng Phác Thái Anh, nàng không cam tâm, nàng muốn thắng Phác Thái Anh, thế là lại cùng Phác Thái Anh đánh hết ván này đến ván khác. Chuyện này đương nhiên là Lệ Sa trúng kế của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh chỉ lo Lệ Sa không chịu chơi cùng mình, chỉ cần được ở cùng với Lệ Sa, Phác Thái Anh làm gì cũng vui vẻ hết.

Sau khi Lệ Sa thua Phác Thái Anh bốn ván, rốt cuộc nàng cũng gỡ được một bàn. Khỏi phải nói nàng vui vẻ biết bao nhiêu, ít ra nàng cũng lấy lại được chút mặt mũi rồi.

Phác Thái Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của Lệ Sa, trên đó đang tràn đầy biểu lộ vui sướng thì nàng cũng không khỏi cong lên khóe miệng, tâm tình vui vẻ mười phần. Nàng cảm thấy cứ được ở chung với Lệ Sa như thế này, thật là tốt.

Thế là cả ngày Lệ Sa đều cùng Phác Thái Anh ở bên nhau, thời gian so với trước kia chạy nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng mấy chốc đã đến giờ dùng cơm tối, các nàng chuẩn bị đi qua chủ viện cùng hai cha con Lạp gia dùng bữa.

Phác Thái Anh và Lệ Sa lại nắm tay nhau cùng đi, Lạp Thành nhìn thấy càng tin tưởng hơn vào giả thiết Phác Thái Anh và tỷ tỷ mình có tư tình, không hề có chút xíu nghi ngờ nào. Dù sao người trong cuộc đã chính miệng thừa nhận rồi, lại thêm hai nàng biểu hiện thân mật như thế, quả thực so với lửa thử vàng còn thật hơn. Từ đám bạn mèo mả gà đồng của mình hắn đã mượn được bốn bản xuân cung đồ thể loại nữ nữ rồi, còn đặc biệt lật xem trước một lượt, hình ảnh kích thích đến nỗi hắn nhịn không được giữ lại hai quyển để mình xem tối nay, dự định chỉ đưa trước cho Phác Thái Anh hai quyển. Mượn được sách rồi, hoàn thành nhiệm vụ nên hắn đắc ý vô cùng, thần sắc mập mờ nháy mắt ra hiệu với Phác Thái Anh, ý bảo "đồng đạo à, ta thành công rồi nha!"

Lệ Sa vì chuyện sáng nay nên đối với đệ đệ có đôi phần bất mãn, bây giờ thấy dáng vẻ nháy mắt ra hiệu không đứng đắn của Lạp Thành thì lại càng nổi nóng hơn. Nhưng chuyện làm nàng bực bội nhất là Phác Thái Anh vậy mà cũng gật đầu ra hiệu với Lạp Thành, tựa hồ không còn khúc mắc gì với chuyện xảy ra lúc sáng. Đúng là cái đồ không có lập trường mà, tức quá đi mất!

Lệ Sa vốn là người không giỏi che giấu cảm xúc của mình, nên Phác Thái Anh lập tức nhìn ra sắc mặt nàng đang chuyển qua màu băng giá, Lạp Tấn đương nhiên cũng nhìn ra, chỉ có Lạp Thành là hí hửng không biết.

Lạp Tấn cảm thấy nhi tử hôm nay có chút khác thường, ngày thường nó khách khí xa lánh Phác Thái Anh biết bao nhiêu, hôm nay lại chủ động lấy lòng như thế. Thái độ Phác Thái Anh ngược lại vẫn rất bình thường không có vẻ thân mật gì, chỉ là dường như hai đứa này có tương tác gì đó với nhau. Sắc mặt Sa Nhi thì chả khác gì xác chết đóng băng, đôi mắt nhìn về phía nhi tử thì sắp phun ra lửa, dĩ nhiên là ăn giấm rồi. Lạp Tấn lần này cảm thấy rất khó xử, nhi tử và con dâu nếu trở thành phu thê thật sự thì cũng là chuyện tốt, chỉ sợ rằng Sa Nhi đối với Phác Thái Anh là thật sự nổi lên chân tình. Thế là Lạp Tấn âm thầm làm ra quyết định, chiếu theo nhi tử vẫn còn chưa động tình với Phác Thái Anh, ngày mai mình phải tranh thủ thời gian tìm cơ hội nói chuyện với con trai, để nó tặng Phác Thái Anh cho con gái rượu. Lạp Tấn cũng không lo lắng gì cho Lạp Thành cả, là thân nam tử sợ gì không có vợ, hơn nữa, cái đức hạnh của Lạp Thành kia, hoàn toàn không phải dạng chỉ chung tình duy nhất đối với một người.

---

Chương 68

"Thái Anh, chút nữa ngươi đi qua tiểu viện với ta một chuyến." Lạp Thành hấp tấp nóng lòng muốn trở về tiểu viện của mình ngay lập tức, để còn chia sẻ hai quyển xuân cung đồ nữ nữ vừa mới trộm về được cho đồng đội Phác Thái Anh.

"Qua chỗ ngươi để làm gì?" Không đợi Phác Thái Anh trả lời, Lệ Sa đã cướp lời hỏi ngược lại. Hiển nhiên nàng hiện tại không hề nguyện ý để Phác Thái Anh đi qua tiểu viện của đệ đệ mình.

"Đây là bí mật của hai chúng ta." Lạp Thành nhìn Phác Thái Anh, ra vẻ thần bí nói.

Hôm nay là lần đầu tiên Phác Thái Anh đến tiểu viện của Lạp Thành, chẳng lẽ mới chút đó thời gian mà hai kẻ này đã thân đến mức có bí mật chung rồi sao? Rõ ràng buổi sáng Phác Thái Anh mới bị Lạp Thành làm cho ấm ức khóc lóc chạy về, bây giờ nhìn hai người này mà xem, giống như là không còn khúc mắc gì nữa. Vì thế Lệ Sa hồ nghi nhìn về phía Phác Thái Anh, đương nhiên là tâm tình nàng đang rất rất không vui."Chỉ vì chuyện lúc sáng mà phu quân còn cố ý chuẩn bị lễ vật cho ta, phu quân thật có lòng." Phác Thái Anh ra vẻ mập mờ suy đoán.

"Ừ." Lạp Thành gật đầu, đúng rồi, hắn vất vả lắm mới tìm được bốn quyển này đó nha.

Lệ Sa lúc này mới thấy thoải mái hơn, xem như là Lạp Thành thấy có lỗi vì chuyện sáng nay nên mới đặc biệt chuẩn bị lễ vật bồi tội cho Phác Thái Anh. Nàng thầm nghĩ, chẳng biết từ bao giờ Lạp Thành bỗng nhiên hiểu chuyện như thế, làm nàng thật bất ngờ. Phu thê nhà người ta hòa thuận, lẽ ra nàng phải cao hứng mới đúng nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu mơ hồ. Bởi vì tâm tình khó chịu nên Lệ Sa tự cảm thấy tính cách mình thật không tốt, tự thấy xấu hổ vì tâm trạng này của mình.

Bữa ăn này Lệ Sa vô cùng trầm mặc, Phác Thái Anh cảm giác được cảm xúc Lệ Sa có chỗ không đúng nhưng nàng không xác định được có phải nguyên do từ bản thân nàng mà ra hay không.

Đến khi ăn xong, Phác Thái Anh để cho Lệ Sa về trước, còn nàng thì đi qua viện của Lạp Thành để lấy xuân cung đồ.

Lạp Thành kéo Phác Thái Anh về viện của mình, tinh thần sáng láng giống như đang cầm báu vật trong tay, hận không thể hiến ngay vật quý để tranh công với nàng.

Mặc dù trong nội tâm Lệ Sa không muốn Phác Thái Anh đi, nhưng đây là chuyện phu thê nhà người ta, nàng cũng không có cách nào chen vào, chỉ đành một thân một mình đi về trước. Nhìn xem đệ đệ đang lôi kéo tay của Phác Thái Anh, không hiểu sao thấy chướng mắt lạ kỳ.

Sau khi về đến viện của mình, Lạp Thành lập tức đưa hai quyển xuân cung đồ cho Phác Thái Anh.

"Cho ngươi mượn xem hai quyển trước, chừng nào xem xong lại sang đổi với ta. Xuân cung đồ nữ nữ khó tìm lắm nha, ta hỏi hết mấy bạn bè tốt nhưng không ai có, toàn là loại xuân cung đồ nam nữ chung với nhau, hình ảnh cũng không nhiều, ta sợ tỷ tỷ với ngươi xem sẽ không thích nên cũng không mượn. May mắn sao ta biết một người là bạn của bạn không ngờ lại thích khẩu vị này, mấy quyển này hắn xem giống như là của báu ấy. Ta phải nói hết lời hắn mới bằng lòng cho mượn, nhưng chỉ có ba ngày thôi, ngươi phải tranh thủ thời gian xem thật nhanh đó. Nghe nói mấy quyển này đều cùng một tác giả, tranh vẽ cũng rất sống động, miêu tả hoàn toàn chính xác với lời văn. Ta xem nhiều xuân cung đồ rồi nhưng chưa từng thấy qua quyển nào đặc sắc thế này đâu. Vẽ y như thật, còn có cốt truyện nhìn xem bảo đảm kích thích phát ghiền, chắc chắn ngươi và tỷ tỷ đều sẽ thích.." Lạp Thành hào hứng nói, hắn mới xem vài trang đã cảm thấy mười phần hưng phấn rồi. Cho dù xưa giờ đối với nghệ thuật tranh ảnh hắn dốt đặc cán mai nhưng vẫn nhận ra mấy bức tranh này vẽ rất tốt, huống hồ cốt truyện lại còn kích thích, hắn chưa từng xem qua xuân cung đồ nào đặc biệt đến vậy.

Phác Thái Anh nghĩ thầm, mặc dù mình thích nữ sắc thật nhưng Lạp Thành cứ thế chẳng thèm cố kỵ gì, bàn tán xuân cung đồ với mình hình như có chút sai sai sao đó? Phác Thái Anh không thể không cảm thán Lạp Thành này thật sự là cái đồ não bị rút gân, dĩ nhiên hắn hiện tại không hề xem mình là thê tử của hắn, thậm chí không xem mình là nữ nhân mà chỉ là tình đồng đội đồng chí, là chiến hữu cùng thích xem xuân cung đồ mà thôi. Có điều nhìn thấy Lạp Thành "chia sẻ" hăng say như vậy, nàng cũng không nỡ cắt ngang hắn để đính chính rằng "ta vẫn là thanh niên nghiêm túc" nha.

"Phu quân vất vả rồi, khổ thân phu quân." Phác Thái Anh nghe Lạp Thành nói xong, vô cùng cảm kích nói.

"Không sao không sao, chuyện của tỷ tỷ chính là chuyện của ta." Lạp Thành không thèm để ý chút nào hồ hởi nói, cũng nhờ có việc này hắn mới khám phá ra vùng đất mới.

"Tình cảm của phu quân và tỷ tỷ nhất định rất tốt." Phác Thái Anh lấy khăn tay bằng lụa của mình cẩn thận bọc lại hai quyển sách rồi giấu vào trong tay áo, nàng có thể nhìn ra chủ nhân của quyển sách rất quý trọng tập tranh này. Cất xong rồi Phác Thái Anh cũng không có ý định trở về ngay, nàng muốn về trễ một chút, chẳng biết Lệ Sa có chờ mình như lần trước hay không.

"Đương nhiên rồi, ta chỉ có một tỷ tỷ mà thôi. Từ nhỏ ta đã che chở cho tỷ tỷ, ai dám khi dễ tỷ tỷ ta sẽ đánh chết kẻ đó!" Lạp Thành đắc ý nói, tuy rằng hắn văn không xong nhưng võ nghệ từ nhỏ đã có thiên phú, đánh nhau chưa từng thua cuộc, từ lúc còn bé đã nhiều lần thay mặt tỷ tỷ đánh những kẻ nàng không ưa.

"Phu quân này, có thể nói cho ta nghe những chuyện lúc còn bé của Lệ Sa không?" Phác Thái Anh hỏi, những chuyện liên quan đến Lệ Sa nàng đều muốn biết.

"Tất nhiên là được rồi, để ta nói ngươi nghe, tỷ tỷ của ta lúc còn bé..." Lạp Thành hết sức vui vẻ, cơ hồ lập tức mở sang chế độ máy hát nói không ngừng, sinh động như thật kể chuyện lúc hắn và Lệ Sa còn bé, lại còn nâng tỷ tỷ của mình lên một tầm cao mới, chém gió như thể nàng là thiên hạ đệ nhất vô song.

Thế mà Phác Thái Anh ngược lại rất nể mặt hắn, nghe kể chuyện say sưa ngon lành. Lạp Thành thấy nàng chân thành chú ý lắng nghe như thế thì càng muốn nói nhiều hơn, quả thực không chút nào giấu giếm đem tất cả chuyện tốt chuyện xấu gì của Lệ Sa đều nhất nhất kể ra.

Một kẻ thích nói, một người thích nghe, thời gian rất nhanh liền trôi qua, chẳng mấy chốc đã vượt qua một canh giờ (2 tiếng). Mặc dù Phác Thái Anh vẫn còn muốn nghe nhưng nàng thấy thời gian đã đủ lâu rồi, Lệ Sa nếu như đang sốt ruột thì chắc cũng đủ cuống cuồng rồi, nên trở về thôi. Với lại dù gì đời còn dài, thời gian còn nhiều, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội thám thính những chuyện còn bé của Lệ Sa mà mình không biết. Chưa kể nàng còn đang hết sức tò mò về hai quyển xuân cung đồ kia, chỉ mong mau mau về phòng để xem cho thỏa lòng mong ước.

Trước khi Phác Thái Anh về còn bảo Lạp Thành gọi thị nữ mà hắn sủng ái nhất ra đây gặp nàng, sau đó rút một cây trâm tốt nhất trên đầu người ta rồi mới trở về.

Lệ Sa từ lúc trở về viện làm việc gì cũng không xong, trái tim giống như lơ lửng treo giữa không trung, cả người không thể yên tĩnh được. Nàng hết đợi bên này, lại ngóng sang bên kia, đợi đã lâu vẫn không thấy Phác Thái Anh trở về, Lệ Sa lại càng đứng ngồi không yên. Không phải Phác Thái Anh chỉ đi lấy thứ gì đó sao, tại sao mãi vẫn chưa trở về? Tính thử thời gian, Phác Thái Anh vậy mà ở bên Lạp Thành đã hơn một canh giờ rồi, là một canh giờ đó, một canh giờ có thể làm được rất nhiều chuyện nha! Mà nghĩ đi nghĩ lại, tuy Phác Thái Anh và Lạp Thành là cô nam quả nữ nhưng lại là phu thê danh chính ngôn thuận, dù cho xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi. Chỉ là Lệ Sa cảm thấy không vui, cảm thấy khó chịu, nàng muốn đi qua chỗ của đệ đệ đón Phác Thái Anh về, lại không tìm được cớ gì để đi. Theo thời gian trôi qua, Phác Thái Anh ở lại càng lâu, Lệ Sa càng cảm thấy khó chịu, rốt cuộc không nhịn được nữa bèn chuẩn bị đứng dậy ra ngoài. Nàng nghĩ rồi, dù sao Phác Thái Anh đã nói ba năm tới sẽ không động phòng, nàng cũng đã đáp ứng Phác Thái Anh rồi, nếu Lạp Thành thật sự làm chuyện gì đó với Phác Thái Anh thì chẳng phải mình sẽ biến thành kẻ thất tín sao. Nên bây giờ mặc kệ Phác Thái Anh có cam tâm tình nguyện hay không, nàng cũng phải có trách nhiệm với lời hứa của mình, nàng cảm thấy mình có nghĩa vụ phải đưa Phác Thái Anh trở về.

Có ngờ đâu Lệ Sa vừa mới đi đến cổng tiểu viện của mình thì đã thấy Phác Thái Anh từ đằng xa đi đến. Lúc ban đầu vừa nhìn thấy Phác Thái Anh nàng rất mừng rỡ, nhưng mừng xong rồi, không hiểu sao lại chuyển thành tức giận.

"Sao bây giờ ngươi mới về?" Giọng nói Lệ Sa bất giác tăng cao lên, dĩ nhiên là không mấy vui vẻ, cũng không giấu được cảm xúc âm trầm hiển hiện trên mặt.

Trạng thái của Lệ Sa vừa đúng là phản ứng mà Phác Thái Anh mong đợi, nàng cố tình ở lại chỗ Lạp Thành cũng chỉ vì chờ mong trạng thái tâm lý này của Lệ Sa mà thôi.

"Khó có lúc phu quân vì chuyện buổi sáng mà muốn đền bù cho ta, nên ta mới nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với phu quân, ở lại lâu thêm một chút, cùng phu quân trò chuyện." Phác Thái Anh nhu hòa nói, mặt khác rất chú tâm quan sát biểu lộ của Lệ Sa.

Lệ Sa nghe xong thì không nói nên lời, chuyện này là kết quả lẽ ra nàng phải vui mừng, nhưng vì sao trong tâm nàng buồn đến thế.

"Hắn đưa cho ngươi cái gì, còn thần thần bí bí như thế." Lệ Sa cố đè xuống cảm giác không vui trong lòng, giả vờ tùy ý hỏi.

"Cây trâm này này." Phác Thái Anh lấy cây trâm lúc nãy rút trên đầu thị nữ kia xuống đưa cho Lệ Sa nhìn.

Lệ Sa nhìn qua cây trâm một chút, có thể miễn cưỡng xem như tinh xảo, nhưng chất liệu thì rất kém cỏi.

"Nhìn qua đã biết là thấp kém, không phải vật gì tốt." Lệ Sa cay nghiệt nói.

Phác Thái Anh nghe Lệ Sa nói vậy thì tâm trạng rất vui vẻ. Nàng cảm thấy Lệ Sa nói lời này là mang theo vị chua, chiếu theo thân phận làm tỷ tỷ của nàng, nàng lẽ ra không nên chê quà của đệ đệ tặng cho thê tử của hắn mới phải.

"Phu quân là nam tử, tâm tư cũng không phải là một người nam tử tinh ý, làm sao hiểu được đồ dùng của phụ nữ. Hắn có thể nghĩ ra việc mua cây trâm cho Thái Anh đã xem như có tâm rồi, dù là tặng gì cũng đều quý giá." Phác Thái Anh nhịn cười nói, ra vẻ hoàn toàn không để ý chuyện xấu tốt của cây trâm này.

Đương nhiên Lệ Sa biết đệ đệ của mình là đồ thần kinh thô, nếu hắn có thể mua được một cây trâm tốt mới là chuyện lạ. Chỉ là nghe Phác Thái Anh nói lời thỏa mãn như vậy, trong lòng nàng lại càng không thoải mái hơn. Nàng nghĩ Phác Thái Anh sao có thể trở thành hoàng hậu được cơ chứ, chưa gì đã tha thứ cho Lạp Thành rồi, cái này đúng là không có thuốc chữa, nếu là nàng thì còn lâu mới bị mua chuộc bởi một cây trâm xấu như thế này.

"Nếu Lệ Sa không còn việc gì, vậy ta trở về phòng trước." Hiện tại Phác Thái Anh tràn đầy hiếu kỳ với hai quyển xuân cung đồ trong tay áo, nên không giống ngày thường quấn lấy Lệ Sa.

Ngày thường Lệ Sa bị Phác Thái Anh quấn quen rồi, lần này dây thần kinh nhạy cảm đột nhiên phát huy tác dụng, phát hiện nàng chênh lệch mười phần, vốn là tâm trạng đã tệ nay lại còn tệ hơn. Ngày thường Phác Thái Anh thích kề cận với mình, vậy mà vừa mới cải thiện quan hệ với phu quân đã chơi trò qua cầu rút ván, đối với mình lạnh nhạt như thế. Lệ Sa cảm giác bị Phác Thái Anh vứt bỏ thì giận dỗi nóng nảy vô cùng nhưng lại không biết phát tiết vào đâu, thế là đối với Phác Thái Anh lại lãnh đạm đi không ít.

"Không còn." Lệ Sa lạnh lùng nói.

---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro