Chương 7 + 8
Chương 7
"Phác tiểu thư, bần đạo cáo từ." Trương Đạo Phàm quay về phía Phác Thái Anh nói lời từ biệt.
"Tiệc mừng thọ của lão thái quân còn chưa bắt đầu, sao người không chờ tiệc tàn rồi đi?" Phác Thái Anh cực lực giữ Trương Đạo Phàm ở lại.
"Ta nhận bánh bao rồi thì xem như đã vui lây niềm vui của lão thái quân, đã đủ rồi. Hơn nữa còn được nghe Phác tiểu thư tấu một khúc đàn, đích thị là niềm vui bất ngờ, duyên đến duyên đi, không cần cưỡng cầu ta ở lại." Trương Đạo Phàm nói xong liền đi ra ngoài.
"Vậy để Thái Anh tiễn đạo trưởng ra ngoài." Phác Thái Anh tuy ở cạnh Trương Đạo Phàm chưa đến hai canh giờ nhưng cũng cảm nhận được Trương Đạo Phàm làm người tu đạo tuyệt đối không giống người thường, tính cách quái dị, nàng cũng chỉ có cách thuận theo đưa Trương Đạo Phàm rời phủ.
Tuy trong lòng Phác Thái Anh không muốn để Lý Quân Hạo và Lạp Lệ Sa ở riêng một chỗ, nhưng vì lễ nghi nàng bắt buộc phải tự mình đưa tiễn Trương Đạo Phàm.
Phác Thái Anh đưa Trương đạo sĩ đi rồi, Lý Quân Hạo nhìn qua Lạp Lệ Sa, nữ tử này khí thế phi phàm, hiển nhiên gia thế hiển hách. Nhưng nàng không chủ động chào hỏi y, không khỏi có chút thất lễ.
"Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?" Lý Quân Hạo hỏi, lần đầu tiên gặp nhưng ánh mắt nữ tử này quá mức lộ liễu, làm hắn cảm thấy có lẽ cô nương này đã nhận biết mình từ trước.
"Lạp Lệ Sa." Tuy rằng lúc mới gặp Lý Quân Hạo nàng hơi thất thố, nhưng hiện tại đã điều chỉnh xong tâm tình của mình, ngữ khí nhàn nhạt hồi đáp.
"Ra là ái nữ của một trong bát đại trụ cột, Lạp tướng quân?" Tuy nói là bát đại trụ cột nhưng thực lực của tám đạo tướng quân này đã sớm bị phân hóa. Trong đó thế lực của Lạp Tấn là lớn mạnh nhất, dưới trướng Lạp quân tinh binh mãnh tướng, sức chiến đấu không thể lường được, đối ngoại chinh chiến thắng nhiều hơn bại, dần dần nắm giữ một phần ba binh lực trong triều. Một Lạp quân như vậy, có thể đánh tàn phế quân Hung Nô quanh năm ức hiếp Trung Nguyên đương nhiên sẽ làm cho hoàng đế kiêng kỵ. Tuy nói Lạp Tấn không có lòng phản nghịch, quân thần hài hòa, thế nhưng người nào tinh ý đều nhìn ra được, đối với hoàng thượng mà nói đây chẳng khác nào một cái gai nhọn sau lưng nhưng không dám vọng động rút bỏ, chỉ sợ Lạp Tấn tức nước vỡ bờ. Năm đó hoàng thượng gả Dương Thành công chúa cho Lạp Tấn chính là muốn lôi kéo. Điều bất ngờ là hiệu quả vượt mức tưởng tượng, Lạp Tấn và Dương Thành công chúa phu thê tình thâm, mọi người đều biết. Lạp Tấn tiếp nhận đất phong nếu so sánh với quân công mà nói thực sự không xứng đáng, vừa nhỏ vừa cằn cỗi, sau mười mấy năm đầu tư mới có cải thiện. Nghe nói, Lạp Tấn và Dương Thành công chúa sinh ra một nữ nhi gọi là Lạp Lệ Sa, được Lạp Tấn xem như hòn ngọc quý trên này.
Thì ra, nữ tử trước mắt này là Lạp Lệ Sa.
"Gia phụ đúng là Lạp Tấn." Lạp Lệ Sa gật đầu. Nói đến năm đó, Lý Quân Hạo đối phó Lạp gia cũng là chờ đến lúc phụ thân qua đời, thế lực Lạp gia suy sút, đệ đệ Lạp Thành uy vọng năng lực đều không thể so sánh như phụ thân mới để cho Lý Quân Hạo có cơ hội lợi dụng được điểm này. Mà bản thân nàng khi đó, tuy cảm giác bất an nhưng vẫn ngây ngốc tin tưởng Lý Quân Hạo chỉ muốn cắt giảm thế lực Lạp gia chứ không phải đối phó bọn họ, chuyện hoang đường này nàng đã không tin. Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa hận không thể đánh cho mình mấy cái bạt tay, nếu không phải nàng quá mức ngu ngốc, Lạp gia sẽ không đến mức vô lực phản kháng, mặc người chém giết.
"Hổ phụ không sinh khuyển nữ, Lạp tiểu thư phong thái hơn người." Đối với người trước mặt là ái nữ của Lạp Tấn, Lý Quân Hạo cư xử trọng lễ vô cùng dù trong lòng đối với Lạp Lệ Sa có phản cảm. Có lẽ vì xuất thân từ tướng môn nên so với nữ tử khác, nàng ta bớt một chút dịu dàng, lại thêm vài phần khí thế bức người, hơn nữa tâm tư tựa hồ âm trầm. Dung mạo Lạp Lệ Sa diễm lệ, thế gian hiếm có, không hề thua kém Phác Thái Anh nhưng Lý Quân Hạo vẫn không thích Lạp Lệ Sa, quá hùng hổ dọa người.
Lạp Lệ Sa cười không nói, ra vẻ tán thưởng Lý Quân Hạo.
Sau khi Phác Thái Anh đưa Trương Đạo Phàm đi xong liền phái thị nữ Tiểu Cẩm bên cạnh bẩm báo với phụ thân và thái quân, còn nàng lập tức trở về. Từ xa xa, không biết Lý Quân Hạo nói gì với Lạp Lệ Sa, chỉ thấy nàng cười cười với Lý Quân Hạo. Trong lòng Phác Thái Anh lập tức không thoải mái, cảm giác khó chịu rõ ràng đến mức làm nàng nghĩ đến nguyên nhân là do Lý Quân Hạo. Có lẽ vì bình thường Lý Quân Hạo đối với mình biểu thị chân thành, sau một khắc lại trêu đùa nữ tử khác, sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác tùy tiện và chán ghét. Không sai, thời khắc này, một Phác Thái Anh nguyên bản đối với Lý Quân Hạo không thích không ghét, đã bắt đầu cảm thấy Lý Quân Hạo này thật khiến người khó ưa.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Phác Thái Anh bước lại, ngữ khí ôn hòa cười hỏi. Phác Thái Anh là một người rất biết cách che giấu tâm tình của bản thân, tuy rằng bây giờ tâm trạng không được tốt nhưng nhìn bề ngoài như gió thoảng mây bay, khiến người ta cảm thấy gió xuân ôn hòa.
"Không có gì, một năm không gặp, tài đánh đàn của Thái Anh càng ngày càng tiến bộ rồi." Hiển nhiên Lý Quân Hạo hoàn toàn bị Phác Thái Anh dắt mũi bằng cái trò này, so sánh với Lạp Lệ Sa, Lý Quân Hạo tất nhiên yêu thích Phác Thái Anh hơn, cho nên khi Phác Thái Anh vừa xuất hiện, tâm tư Lý Quân Hạo đều đặt trên người nàng.
Riêng Lạp Lệ Sa lại hoàn toàn miễn dịch với cái người Phác Thái Anh hiền lành, nụ cười ôn nhã ấm áp kia. Nhìn thấy vẻ mặt yêu đương thầm kín của Lý Quân Hạo, nàng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ kiếp trước mình bị mù sao, rõ ràng thế này cũng không thấy. Đối với Lạp Lệ Sa mà nói, có thể khẳng định Lý Quân Hạo và Phác Thái Anh chính là hai người nàng ghét nhất trong đời, trong lòng hận không thể đem đôi cẩu nam nữ này nhốt vào lồng thả trôi sông. Nhìn thấy hai người này, lại đặc biệt nhớ đến lời tiên đoán của Trương Đạo Phạm về việc Phác Thái Anh sẽ trở thành hoàng hậu, tâm tình nàng gay go vô cùng, vậy mà vẫn phải hư tình giả ý với họ.
Phác Thái Anh vốn giỏi nghe lời đoán ý, chí ít nàng đối với cảm xúc của Lạp Lệ Sa luôn đặc biệt quan tâm. Vừa nãy ở cách xa chỉ thấy Lạp Lệ Sa đang cười nhưng không cảm giác được cảm xúc của nàng ấy, không giống như bây giờ, nàng cảm nhận được rất rõ thái độ chán ghét của Lạp Lệ Sa đang không ngừng khuếch tán, Phác Thái Anh nghĩ có phải bởi vì nàng quay lại nên quấy rầy Lạp Lệ Sa và Lý Quân Hạo chăng. Nghĩ vậy rồi, trong lòng Phác Thái Anh xuất hiện một tia âm u, tuy biết Lệ Sa không thích nàng ở đây quấy rối, nhưng vẫn quyết định ở nguyên tại chỗ, không muốn để hai người bọn họ tiếp tục chung đụng nhau.
Đúng lúc này Phác Nghệ Tuyền đột nhiên xuất hiện, đi theo nàng là các tiếu thư công tử của quý phủ khác.
"Các ngươi ở đây à, thời gian đến yến tiệc vẫn còn dài, chúng ta dự định ra sau hậu viện cưỡi ngựa, các ngươi có muốn tham gia cùng bọn ta không?" Phác Nghệ Tuyền hỏi. Các công tử tiểu thư đi theo nàng nếu không phải mười bốn mười lăm thì mười tuổi cũng có, tuổi này là tuổi vẫn còn tâm tính thiếu niên, hơn nữa triều đại này vô cùng sùng võ, dù nam hay nữ đều biết cưỡi ngựa. Từ đây đến yến hội vẫn còn một canh giờ, các thiếu niên có vẻ không chờ được nữa, muốn biểu diễn chút gì đó trước mặt nữ tử mình yêu thích.
"Lệ Sa tỷ tỷ có muốn đi không?" Phác Thái Anh hỏi Lạp Lệ Sa trước tiên, nàng cảm thấy trời đã chạng vạng tối, mắt thấy sắp đến giờ khai tiệc, sợ sẽ bỏ lỡ canh giờ. Nhưng nàng quyết định vẫn hỏi Lệ Sa trước xem sao.
"Đi chứ." Lạp Lệ Sa thuận miệng nói. Kiếp trước nàng vừa mới đến liền tham gia cưỡi ngựa, do đó mới quen biết Lý Quân Hạo. Hiện tại nàng đến sớm, thời gian gặp gỡ Lý Quân Hạo cũng sớm hơn, không biết chuyện con ngựa mất kiểm soát kia có còn phát sinh như kiếp trước hay không. Đột nhiên trong lòng nảy ra một kế, mình không cưỡi con ngựa kia, để Phác Thái Anh cưỡi là được.
"Vậy chúng ta đi." Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa dường như vô cùng hứng thú, nàng không tiện làm Lệ Sa mất hứng, liền tán đồng.
Đương nhiên Lý Quân Hạo cũng vui vẻ đồng ý, hắn muốn biểu lộ tài năng trước mặt Phác Thái Anh.
---
Chương 8
Tuy rằng đời đời Phác gia là quan văn nhưng triều đại này thiên hạ thịnh hành võ đạo, vì thế trong phủ cũng có nuôi hơn mười con tuấn mã.
Các công tử tiểu thư bắt đầu từng người tự đi chọn tuấn mã cho mình, nam nữ phân làm hai nhóm, nam tử so về kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, còn nữ tử chỉ đơn thuần cưỡi ngựa. Nhóm nữ tử quyết định so tài trước với nhau, nam tử đứng chung quanh xem.
Gia thế của Lạp Lệ Sa ở thành này hiển hách nhất nên theo thông lệ, phàm là làm gì hoặc có vật gì tốt đều để cho Lạp Lệ Sa chọn trước tiên. Kiếp trước Lạp Lệ Sa là hoàng hậu, đương nhiên dùng vật gì cũng là món tốt nhất, kiếp này chợt phát hiện, nàng kiếp trước việc gì cũng tranh đứng ở đầu, lần nào cũng chọn đồ tốt xong thì để phần còn lại cho người khác, không bị người ta oán hận mới là lạ. Đến nỗi sau khi nàng bị phế, hậu cung từng người đều tranh nhau bỏ đá xuống giếng, lấy đó làm niềm vui khi người khác gặp họa. Cuối cùng tân hậu Phác Thái Anh ban ra một lệnh cấm, không cho bất luận người nào đến thăm viếng nàng thì chuyện này mới chấm dứt, bề ngoài nhìn như pháp lệnh trừng phạt nhưng thực ra là bảo hộ tôn nghiêm sau cùng của Lạp Lệ Sa. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lạp Lệ Sa đều coi thường cái gọi là thiện ý của Phác Thái Anh, lòng kiêu hãnh của nàng chưa bao giờ bị đánh bại bởi những người thích nịnh hót hay thích vui trên niềm đau của kẻ khác, những người kia tính là cái gì, nàng, Lạp Lệ Sa chưa bao giờ để vào trong mắt. Có tư cách cười nhạo nàng chỉ có Phác Thái Anh và Lý Quân Hạo, dưới cái nhìn của nàng, thiện ý của Phác Thái Anh chẳng qua là sự thương hại của người thắng cuộc so với kẻ bại trận. Lạp Lệ Sa này đâu cần người ta thương hại.
Lạp Lệ Sa quan sát Phác Thái Anh, người này kín đáo ở bên cạnh mình chính là một sự so sánh rõ ràng nhất, nếu mình kiêu căng lộ liễu thì Phác Thái Anh vô cùng biết điều, xem ra vô cùng biết cách làm người.
Kiếp trước Lạp Lệ Sa đương nhiên sẽ chọn cho mình con ngựa chạy nhanh nhất, nghĩ lại cũng do Lý Quân Hạo nhiều chuyện, nàng xuất thân con nhà tướng, có võ nghệ trong người nên cưỡi ngựa so với các nữ tử khác tốt hơn nhiều, cho dù Lý Quân Hạo không cứu thì sau khi nàng bị hất văng ra khỏi lưng ngựa cũng chỉ bị vài vết thương nhẹ mà thôi, chính vì nhờ thế mà để Lý Quân Hạo lượm được món hời lớn rồi. Nếu để Phác Thái Anh chọn, tất nhiên nàng ta sẽ không chọn con ngựa tốt nhất, điều nàng đang suy nghĩ chính là làm cách nào để Phác Thái Anh chọn con ngựa kiếp trước của mình.
"Lệ Sa, ngươi chọn trước đi." Phác Nghệ Tuyền thân là chủ nhà, chủ động mời Lệ Sa.
"Để Thái Anh giúp ta chọn, cần phải giúp ta chọn được con tuấn mã tốt nhất." Lạp Lệ Sa rất nhanh nghĩ ra một kế, giơ tay ra kéo Phác Thái Anh đang ở bên cạnh mình, để nàng giúp mình chọn ngựa.
Lạp Lệ Sa không đợi Phác Thái Anh có phản ứng gì, đã nắm tay lôi kéo nàng đi về phía trước.
Hành vi đột nhiên này của Lạp Lệ Sa, đừng nói bản thân Phác Thái Anh vô cùng bất ngờ, ngay cả Phác Nghệ Tuyền và các tiểu thư công tử khác cũng không ngờ được, không nghĩ đến giao tình của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh lại tốt đến thế.
Tay của mình được Lệ Sa nắm, một Phác Thái Anh vốn bình tĩnh bắt đầu hơi rối loạn, nàng vẫn cho rằng Lạp Lệ Sa chán ghét mình, chủ động nắm tay thế này vẫn là lần đầu tiên. Nàng nghĩ sở dĩ Lạp Lệ Sa để mình giúp nàng đi chọn ngựa, có lẽ là vì mình ở Phác phủ nên có thể biết rất rõ gốc gác của những con ngựa này. Đến lúc tiếp cận chuồng ngựa rồi, Lạp Lệ Sa mới buông tay nàng ra.
Phác Thái Anh dĩ nhiên sẽ giúp Lạp Lệ Sa chọn một con ngựa chạy nhanh nhất.
"Lệ Sa tỷ tỷ, đây là tuấn mã chạy nhanh nhất trong phủ của ta, ngươi thấy thế nào?" Phác Thái Anh chỉ con ngựa kia cho Lạp Lệ Sa.
"Được, vậy cứ lấy con này đi, Thái Anh có khống chế được không?" Lạp Lệ Sa cười hỏi. Ngựa là do Phác Thái Anh chọn, xuất xứ lại bắt nguồn từ Phác phủ, cho nên dù có chuyện gì xảy ra thì cũng do trách nhiệm của Phác phủ mà thôi.
"?" Phác Thái Anh không hiểu, ý Lệ Sa là để mình cưỡi con ngựa này sao? Nàng cho rằng với tính tình của Lệ Sa, lẽ ra phải muốn cưỡi con ngựa tốt nhất.
"Ta là hậu duệ nhà binh, bình thường cưỡi ngựa đều lợi hại hơn so với các nữ tử khác, nếu bây giờ ngay cả ngựa cũng chọn con tốt nhất, ta có thắng cũng không vẻ vang gì. Ta thấy Thái Anh văn nhược, trao con ngựa tốt nhất cho Thái Anh mới là công bằng. Ta và mọi người cứ chọn mấy con ngựa còn lại là được, chiến thắng như vậy mới thú vị." Lạp Lệ Sa giải thích.
Trước đó tuy rằng Phác Thái Anh hơi bất ngờ vì được Lệ Sa nhường ngựa, nhưng sau khi nghe được lời giải thích lại thấy đây đúng là tính cách của Lệ Sa, muốn thắng cũng phải thắng một cách vinh quang.
"Vậy cũng tốt, Lệ Sa tỷ tỷ đừng nghĩ Thái Anh văn nhược, ta cưỡi ngựa cũng không tệ lắm đâu." Phác Thái Anh cười nói, tuy rằng nàng không quá am hiểu cưỡi ngựa nhưng cũng đã từng nỗ lực tập luyện qua.
"Ta rất chờ mong được tranh tài với Thái Anh muội muội." Lạp Lệ Sa nói, đồng thời tặng cho Phác Thái Anh một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Hiển nhiên tâm tình nàng đang rất tốt đối với mưu kế hoàn hảo của mình.
Phác Thái Anh phát hiện đây là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa cười vui vẻ với mình đến thế, kia dung nhan tuyệt thế đến nỗi Phác Thái Anh cảm thấy nữ tử đẹp nhất trên đời cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Những nữ tử còn lại đột nhiên không muốn chơi tiếp, cho dù nữ tử tốt nhất nơi này cũng thấy mình không bằng Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh. Tài cưỡi ngựa của Lạp Lệ Sa thế nào mọi người đều biết, bây giờ đến con ngựa tốt nhất cũng về tay Phác Thái Anh, thử hỏi các nàng làm sao chấp nhận làm nền, thử hỏi làm sao không mất hứng. Nói thì nói vậy nhưng lúc sau tự ai nấy đều chọn cho mình một con ngựa tốt.
Vừa vào cuộc so tài, Phác Thái Anh ở trên ngựa không bao lâu liền phát hiện ra điều bất thường, con ngựa này đặc biệt nóng nảy, càng chạy càng nhanh, thậm chí không thể kiểm soát, dường như chỉ chút nữa thôi sẽ hất nàng văng ra lưng ngựa.
Lạp Lệ Sa theo sát Phác Thái Anh, nàng biết con ngựa này rất nhanh sẽ phát tác. Trong lòng nàng lúc này đột nhiên có mâu thuẫn, nàng vừa hy vọng Phác Thái Anh có chuyện, vừa hy vọng nàng bình an. Nói gì thì nói, Phác Thái Anh chưa từng làm gì tổn hại đến nàng.
Ngay tại lúc này hiển nhiên Lý Quân Hạo cũng nhận ra điều khác thường, hắn mau chóng nhảy lên một con ngựa khác rồi chạy về phía Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa nhìn thấy Lý Quân Hạo đang trờ tới, nàng nghĩ thầm, sao mình phạm phải điều ngu xuẩn thế này cơ chứ, cho dù mình hãm hại Phác Thái Anh thành công thì Lý Quân Hạo cũng sẽ tới cứu nàng ta. Đương nhiên trong lòng Lý Quân Hạo chỉ ước gì mình có thể cứu Phác Thái Anh, tình chàng ý thiếp, còn mình khác nào dệt gấm trên hoa, mang đến ý tốt cho người ta. Nói gì thì nói, giờ phút này không thể để Lý Quân Hạo thành công.
Lạp Lệ Sa thấy Lý Quân Hạo đã áp sát các nàng, trong lòng quýnh lên liền mạnh mẽ thúc hai chân vào bụng ngựa, làm cho nó chấn kinh chạy nhanh về hướng Phác Thái Anh bên kia. Lạp Lệ Sa nhảy lên vồ tới trước, ôm lấy Phác Thái Anh rồi cùng lăn xuống đất, còn xoay người một vòng để bảo hộ Phác Thái Anh trong lòng.
Phác Thái Anh bị con ngựa ngoài tầm kiểm soát kia làm cho sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt. Đến lúc cảm giác mình chuẩn bị văng ra khỏi lưng ngựa tới nơi thì được người ôm lấy ngã nhào xuống đất, hoảng loạn không thôi, đến lúc định thần mới phát hiện mình được Lạp Lệ Sa bảo hộ trong lòng. Ngàn vạn lần nàng cũng không nghĩ đến sẽ có lúc Lạp Lệ Sa phấn đấu quên thân đến cứu mình, sẽ có lúc được ngửi hương thơm nữ tử đặc trưng trên người Lạp Lệ Sa. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạp Lệ Sa, giờ khác này có một cảm giác khác thường lướt qua trong lòng nàng, tầm mắt không nỡ rời khỏi gương mặt Lạp Lệ Sa.
Vì cứu Phác Thái Anh, cánh tay Lạp Lệ Sa bị xây xát, cơ thể vì lăn dưới mặt đất cũng bị thương, toàn thân rất đau, đặc biệt chỗ bị thương trên tay giờ đang đau rát. Bản thân nàng vốn yêu kiều, kiếp trước chưa từng chịu qua tình cảnh vết thương đầy người như thế này, đây đúng là gậy ông đập lưng ông mà. Có thể nói tâm trạng Lạp Lệ Sa lúc này không thể dùng hai từ hỏng bét đơn giản để hình dung.
"Ngươi không sao chứ?" Lạp Lệ Sa hỏi người trong lòng vẫn đang không chút phản ứng nào, không đến mức sợ ngất luôn chứ, kỳ thật nàng chẳng muốn quan tâm gì đến sống chết của Phác Thái Anh đâu.
"Ta không sao, nhưng Lệ Sa tỷ tỷ vì bảo vệ ta có bị thương hay không?" Phác Thái Anh nghĩ đến đây, vội sốt sắng muốn kiểm tra vết thương của Lạp Lệ Sa.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro