Chương 26

Địa điểm quay là thao trường của trường sơ trung mà Lạp Lệ Sa đã từng học.

Ngoại trừ Lạp Lệ Sa, mười ba thí sinh đều choáng váng trước ngôi trường này, vì nó quá lớn cùng xa hoa.

Đào Kính Hàn xúc động nói: "Chị cảm thấy mình giống như nhà quê vào thành phố vậy." Mặc dù điều kiện gia đình khá tốt nhưng nàng cũng học trường công.

Lạp Lệ Sa không nói gì, nhìn chằm chằm vào bãi cỏ rộng lớn quen thuộc, cảm giác như đang mơ.

Vừa rồi nàng cảm thấy tuyến đường có chút xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc, khi nhìn thấy bốn chứ "Thời Duệ Trung Học" liền hoàn toàn ngây người.

Thời là Cố Thời, Duệ là Cố Minh Duệ, đây là trường học do gia đình của Cố Minh Duệ điều hành.

Nàng cân nhắc khả năng Cố Minh Duệ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, đại khái là con số 0. Cố Minh Duệ vẫn đang học ở thành phố H.

Nàng có chút thất vọng.

"Tiểu Sa!"

Lạp Lệ Sa kinh ngạc mở miệng, mở to mắt nhìn bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Mái tóc dài rối bù mang tính biểu tượng cùng cặp kính gọng vàng hơi hướng xuống, điển trai hơn so với gương mặt nhã nhặn của Cố Minh Duệ.

Ngoại trừ top 3, tất cả đều bị dọa sợ, tay chân luống cuống đứng đó, mặt đỏ bừng.

Là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất trong nước, Cố Thời ban đầu được biết đến với tin Weibo chứng thực, Weibo ông chứng thực là nhị thế tổ của Cố gia. Ngay cả khi đã trở thành một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, ông vẫn không thay đổi quá nhiều.

Ông mười bảy tuổi đã chụp một bộ tranh phong cảnh, giành được giải Người mới xuất sắc nhất ở Nhật. Sau đó, ông chuyển sang lĩnh vực thời trang, giành được nhiều giải thưởng quốc tế. Ông có kỹ năng hạng nhất, lại không thiếu tiền, miễn là ông không muốn chụp, hoa hồng nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Vì lẽ đó mọi người trong giới được ông chụp hình liền lấy làm vinh dự.

Không ai nghĩ ông sẽ chụp cho một chương trình tài năng nhỏ như vậy! Tổ chương trình thực sự tặng bọn họ một món quà lớn a!

"Chú Cố!" Lạp Lệ Sa không chút do dự hét lên, kinh ngạc nhìn đối phương, đứng dậy từ bãi cỏ chạy tới: "Là chú chụp sao? Tổ chương trình làm lớn như vậy sao?"

Cố Thời nói: "Không phải là tổ chương trình bạo tay, mà là công việc tình nguyện."

"Công việc tình nguyện?"

Cố Thời cười: "Còn không phải là cha con sao? Một cú điện thoại đánh tới, chú lại như con gà con bị bắt đến đây."

Đào Kính Hàn ở nước ngoài đã lâu, không biết nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở trong nước này. Nàng từ biểu hiện của mọi người liền nhìn ra người này rất lợi hại, cũng không có áp lực gì nên trêu chọc Lạp Lệ Sa, cười nói: "Ai, lại nhờ có Tiểu Lạp tổng."

Lạp Lệ Sa cười đáp trả, hai người ngươi một quyền ta một quyền, cùng nhau đùa giỡn.

Cố Thời lắp thiết bị, chuẩn bị cho công việc.

Chủ đề của tạp chí này là thanh xuân. Mọi người mặc quần jean áo phông hoặc váy ngắn đã được tạp chí chuẩn bị sẵn trong phòng thay đồ.

Cố Thời đứng trước máy ảnh, nhìn Lạp Lệ Sa chụp hai tấm, góc chụp đẹp, chụp cũng không tệ, nhưng Cố Thời chính là cảm thấy không hài lòng, cau mày suy nghĩ một chút. Sau khi chụp mười phút, hướng về phía Lạp Lệ Sa ngoắc ngoắc tay.

"Chú Cố?"

Cố Thời lấy thẻ trường mà Cố Duệ Minh đưa cho ông trước khi rời đi, nhét vào tay của Lạp Lệ Sa: "Ừm, còn nhớ cửa hàng ở đâu không?"

Lạp Lệ Sa vô thức gật đầu.

"Đi mua cho chú mười bốn bộ đồng phục học sinh mùa thu và một ít ruy băng, thay đồ xong rồi quay lại đây."

Những bộ quần áo đã chuẩn bị luôn cảm thấy thiếu chút mùi vị, ông định chụp thêm mấy bức ảnh với đồng phục học sinh.

Lạp Lệ Sa ngơ ngác cầm thẻ dẫn nhân viên vào cửa hàng.

Đồng phục học sinh là điều dễ hiểu, nhưng đưa thẻ trường cho nàng làm gì?

Đồng phục của trường trung học Thời Duệ thường do nhà trường thống nhất, nhưng để đối phó với các trường hợp khẩn cấp khác nhau, cửa hàng của trường sẽ giữ đồ dự phòng.

Lạp Lệ Sa không mua 14 bộ như Cố Thời nói, trái lại nàng mua cả nam và nữ, tổng cộng là 28 bộ.

Lạp Lệ Sa lấy ra bộ đồng phục học sinh nam vừa kích cỡ với mình, không khỏi cảm khái vạn phần. Đẹp kiểu phong cách Anh, áo sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt nâu đậm, áo khoác nâu có logo của trường.

Lạp Lệ Sa bàn giao cho nhân viên gửi đồng phục học sinh về, còn nàng thì vào phòng thay quần áo.

Nàng nhìn chính mình đang mặc chỉnh tề liền không khỏi sửng sốt, mỉm cười bất đắc dĩ, lúc còn đi học nàng chưa từng ăn mặc chỉnh tề như vậy.

Khi nàng trở lại địa điểm, một số thành viên đã chụp ảnh và mặc đồng phục học sinh.

"Chú Cố, ruy băng đây." Lạp Lệ Sa đưa ruy băng, sau đó lấy thẻ trường ra: "Còn có thẻ trường."

Cố Thời tháo băng đeo ra, dán vào mũi Lạp Lệ Sa, quàng vào cổ nàng, tháo cà vạt trên cổ nàng làm cho lỏng lẻo, cởi hai cúc áo sơ mi ra, để chuyên gia trang điểm tô đậm vết sẹo trên lông mày, tùy ý cột tóc cao hơn, chỉ để lại những sợi tóc lưa thưa.

Gọn gàng nhanh chóng lại hiện ra anh khí.

"Chú Cố, chú thật tùy hứng." Lạp Lệ Sa nói đùa, "Quần áo của nhà tài trợ muốn đổi liền đổi."

Cố Thời nghiêm túc đánh giá điểm không thích hợp trên gương mặt nàng, phản bác: "Chú không phải không chụp bọn họ. Hơn nữa, Thời Duệ cũng có tài trợ, chụp thêm mấy tấm nữa thì có làm sao?"

"Nhân tiện có thể quảng cáo cho Thời Duệ đúng không?" Lạp Lệ Sa nhướng mày, cười như không cười nói: "Khâm phục khâm phục, vẫn là chú Cố đa mưu túc trí."

Cố Thời liếc nhìn Lạp Lệ Sa: "Chú làm công việc tình nguyện, cũng muốn thu một chút lợi ích, chú có cổ phần trong Thời Duệ."

"Được rồi!"

Nhìn Lạp Lệ Sa hoàn toàn mới lạ, Cố Thời gật đầu hài lòng.

"Như vậy đẹp mắt hơn nhiều."

"A, cô gái kia" Cố Thời hướng về phía Phác Thái Anh hét lên: "Lại đây."

Phác Thái Anh chỉ vào mình, có chút nghi hoặc.

"Ừ! Chính là con, người đẹp nhất, lại đây!"

Phác Thái Anh nghe vậy có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, đi tới bên cạnh Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái, mắt sáng như sao mỉm cười, "Chú Cố nói chị là người đẹp nhất."

Phác Thái Anh chớp mắt đáp trả: "Vì lẽ đó tôi là Phác Thái Anh được 92 phiếu đảm nhận nhan trị."

Một câu nói lập tức làm Lạp Lệ Sa phát sợ, trên mặt tràn đầy không thể tin, chần chừ rụt cổ lại tự hỏi: "Chị... chị là Phác Thái Anh?"

Phác Thái Anh học được cách nói chuyện không biết xấu hổ này lúc nào vậy, vừa rồi trong nháy mắt nàng còn tưởng là Đào Kính Hàn trong cơ thể này a! Quả thực là sau khi quen biết, cái gì bộ mặt thật đều lộ ra ngoài.

Không chờ Lạp Lệ Sa nói chút gì.

"Nhưng em là Lạp Lệ Sa mà tôi nghĩ là người đảm nhận nhan trị." Ngữ khí chân thành, khuôn mặt thành khẩn.

"Hả?" Ánh mắt Lệ Sa sáng lên, nhưng cũng không coi trọng, hai tay chắp ở sau lưng nhìn về phía Phác Thái Anh: "Nói rất đúng."

Phác Thái Anh cong lên khóe môi, nhưng không nói gì, cô cảm thấy Lạp Lệ Sa cực kỳ đẹp mắt. Khí chất nhiệt huyết của thiếu niên nên có, ở trên người nàng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, chính là cô cực kỳ hâm mộ loại hình tượng này, nhưng không cách nào có thể làm được.

Tách tách mấy tiếng, Cố Thời ở phía bên kia đã bắt đầu bấm máy.

Hai người nhất thời không có phản ứng, liền đứng ở nơi đó nhìn nhau chằm chằm.

"Đứng ngốc ở đó làm gì? Lạp Lệ Sa! Con cũng coi là người trong nghề! Cởi áo khoác ra mặc cho đứa nhỏ kia đi! Tự mình kiểm soát!"

Chú Cố trong lúc chụp hình có chút không giống ngày thường, rất dữ tợn.

Hơn nữa không có nói gì cả, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lạp Lệ Sa sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng, khoác áo khoác lên người Phác Thái Anh: "Thái Anh, đầu của chị nghiêng về phía ngược lại với em một chút, nhìn mặt đất, nhớ thẹn thùng một chút, sau đó hai tay nắm đồng phục."

Phác Thái Anh gật đầu tỏ ra hiểu ý.

Lạp Lệ Sa nhanh chóng chạy đến hàng rào trường học, duỗi tay ra, dùng vẻ mặt bất cần, dựa mạnh vào lan can, từ bên ngoài rút ra một cây cỏ đuôi chó, sau đó chạy lại, ngồi xổm bên cạnh Phác Thái Anh, trong tay cầm cỏ đuôi chó.

Tách tách một tiếng, cả hai biến hóa làm việc.

"Tốt lắm!"

Cố Thời liên tiếp chụp mấy tấm ảnh, Lạp Lệ Sa chụp đến nghiện, lôi kéo Phác Thái Anh làm thành tạo hình khác.

Ngươi đuổi ta đánh, còn có một tấm Lạp Lệ Sa đang cầm áo khoác đồng phục học sinh, nằm nhoài trên lưng Phác Thái Anh nhỏe miệng cười, một tay buông thõng trên người cô, một tay ôm eo cô. Phác Thái Anh đẩy mông về phía sau, kéo cánh tay của nàng để chân nàng nâng lên khỏi mặt đất.

Đây cũng là bức ảnh duy nhất Phác Thái Anh cười nhe răng, vô cùng đáng yêu.

Cố Thời nhìn bức ảnh mà không khỏi bật cười, ban đầu ông nghĩ cô gái này sẽ không cười, xem ra Tiểu Sa cùng nữ hài này có quan hệ rất tốt.

Cuối cùng là một bức ảnh nhóm của mười bốn cô gái mặc đồng phục học sinh ngồi cùng nhau.

"Ok, xong việc!"

...

Lạp Lệ Sa rất lưu ý đến ngoại hình của nàng, nhìn thấy Cố Thời ngày hôm đó mang lại lợi ích lớn cho nàng, chính là làm nàng có cảm hứng khác trong việc ăn mặc.

Nàng cảm thấy Cố Thời rất ngầu, đồng thời cảm thấy nếu nàng ăn mặc như Cố Thời, nàng có thể sẽ ngầu hơn ông.

Nhưng nàng không thích Cố Thời xuề xòa cùng chán chường kia, vốn là phong cách của những ông chú trung niên nên nàng chỉ làm gương màu tóc cùng cặp kính của Cố Thời.

Phải nói Lạp Lệ Sa có tầm nhìn rất tốt, mái tóc dài xoăn màu xanh đen buộc đuôi ngựa cao, áo len màu trắng và kính gọng vàng bản rộng, một luồn gió nhã nhặn phả vào mặt.

Cảm giác này nổi bật nhất khi nàng ngồi cạnh Phác Thái Anh, nghiêm túc thảo luận về sân khấu và đội hình.

Năm người khác trong nhóm tới giờ phút này, bọn họ không nghĩ tới sau này sẽ bị hai đội trưởng làm cho thảm bại như thế nào, bọn họ chỉ hóa thành một cái đầu cùng bạn bè xì xào bàn tán.

"Thái Anh chết chắc rồi!" Phương Thải Oánh không giấu được vui mừng, kích động nắm Trương Kỳ Chi nhảy nhót, nói: "Sa Sa quá soái! Có người có thể đẹp mắt thành như vậy!"

Lạp Lệ Sa không biết bên trong <Ngẫu Thời> còn có người hâm mộ nàng. Kỳ thực, nàng và Phương Thải Oánh cũng không quen biết, ba lần công diễn nàng chưa từng quen đội nào, chỉ là giao tình gặp mặt chào hỏi.

Quả nhiên khi vừa đến một đội, đối phương cũng không muốn tiếp tục rụt rè, vừa nhìn thấy nàng liền kích động, đào tâm trong mắt đều lộ ra.

Lạp Lệ Sa mù mới không nhìn ra Phương Thải Oánh là fan của mình.

Lúc đầu nàng có chút ngượng ngùng, nhưng lâu dần cũng quen, nghe cầu vồng rắm hết cái này đến cái khác mà không giống nhau, nàng vẫn có thể làm mặt không biến sắc.

"Cậu nhìn hai người đó gần thế nào! CP của tớ nhất định là chân ái!" Trương Kỳ Chi đỏ mặt nói.

Không giống như Phương Thải Oánh, Trương Kỳ Chi là fan của CP Sa Anh, đối đãi với hai người họ như nhau, đều yêu thích cả hai.

Gần đây, Phác Thái Anh nhuộm tóc màu đỏ thẫm, hai người trên đỉnh kim tự tháp của <Ngẫu Thời> tụ lại cùng nhau, thực sự sẽ sản sinh một phản ứng hóa học khác nhau!

Trương Kỳ Chi vỗ trán đầu đều muốn rơi mất.

Vừa vặn nói dễ nghe một chút, Lạp Lệ Sa liễm mày cong môi cười, mái tóc xanh đen xõa ra sau tai, vương vãi trên bàn, cùng tóc đỏ thẫm quấn quít lấy nhau.

Sau đó Lạp Lệ Sa vén tóc, liếc mắt cùng Phác Thái Anh nhìn nhau cười.

A a a a chết mất!

Thấy hai người họ nhìn nhau, Phương Thải Oánh và Trương Kỳ Chi tự động viết ra một cuốn tiểu thuyết ngôn tình dài mười vạn từ, kích động khóe miệng muốn nhếch đến tận trời, hai chân mềm nhũn không đứng nổi, liền dìu nhau ăn đường ngay tại chỗ.

Mà hai người trong cuộc không phát giác ra chút nào.

Phác Thái Anh xoa tóc Lạp Lệ Sa, thanh âm có chút ôn nhu: "Công diễn lần sau sẽ là trận chung kết, em có căng thẳng không?"

Lạp Lệ Sa rất hưởng thụ cô xoa tóc, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, góc cằm cao hơn bình thường ba phần, ậm ừ hai tiếng: "Em sẽ căng thẳng sao?"

Ở trước mặt Phác Thái Anh, nàng lúc nào cũng không nhịn được mà có chút ngây thơ, muốn vui vẻ trước mặt cô.

Trạng thái như vậy có chút quen thuộc, nhưng tựa như thời gian đã lâu, nàng không nhớ rõ nên cũng không quan tâm lắm.

Phác Thái Anh bị nàng chọc cười, trong mắt hồ nước trong veo như gợn sóng: "Cùng nhau cố gắng đi."

Giống như Lạp Lệ Sa thích thể hiện niềm vui trước mặt cô, cô cũng làm như vậy, vô cùng hưởng thụ, cũng vô cùng nguyện ý dung túng cô gái chưa trưởng thành này.

Bốn giờ chiều, tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn vỏ sủi cảo cùng nhân cho mọi người, năm đạo sư và mười bốn cô gái cùng nhau tập trung làm sủi cảo.

Lạp Lệ Sa tha thiết mong chờ nhìn sủi cảo ra khỏi nồi, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh gói cái kia, không thể chờ đợi liền nếm thử một miếng, mở to mắt vui vẻ nói: "Ai nha, không tệ."

"Thái Anh, sủi cảo chị gói ăn thật ngon!"

Đào Kính Hàn, "..."

Xem như không nhìn thấy gì hết.

Nhãi con này mặt cũng quá dày rồi, phần nhân sủi cảo do tổ chương trình chuẩn bị, cái nào mà chẳng có mùi vị giống nhau, tại sao lại khen Phác Thái Anh?

Phác Thái Anh gắp một cái khác cho nàng: "Ngon thì ăn thêm đi."

Lạp Lệ Sa cũng gắp cho Phác Thái Anh sủi cảo nàng gói: "Thái Anh cũng nếm thử đi."

Đào Kính Hàn: "..." Được thôi.

Đừng nhìn hai người kia, rất dễ bị kích động, nàng vẫn nên im lặng mà ăn sủi cảo của chính mình gói đi.

Mọi người đang ăn, Nghiêm Hoán đi tới trước mặt: "Mọi người có muốn gặp người nhà của mình không?"

Trương Tiểu Ngữ nói: "Không thể nào, bọn họ đến đây ư?"

Kim Trí Dạng vung tay, vẻ mặt không tin, "Sao có khả năng, khẳng định tập hợp không đồng đều, người nhà em đều đang ở Hàn."

Nghiêm Hoán: "Mặc dù đưa họ đến đây là không thực tế, nhưng hiện tại khoa học công nghệ tiên tiến như vậy, có thể truyền thần qua đây!"

Nghiêm Hoán kéo mạnh, một màn hình LCD xuất hiện trước mặt các cô gái.

"Oa!!!"

Nhân viên bật điều khiển từ xa mở màn hình, Lạp Lệ Sa ở một bên không quên ăn, một bên vừa cầm đũa đếm, một cái, hai cái...

Hả? Nàng ngồi thẳng lưng, đặt sủi cảo xuống, nghiêm túc đếm lại, vẫn là mười ba cái.

Lạp Lệ Sa nhất thời có hứng thú, ghé vào tai Phác Thái Anh nói nhỏ: "Thái Anh nhìn xem, chỉ có mười ba cái, có một người không có."

Phác Thái Anh mím mím môi, nhíu mày, ánh mắt có chút âm u.

Một lúc sau, Lạp Lệ Sa nhìn thấy cô mang vẻ mặt lạnh lùng nói: "Ừm, hẳn là tôi không có." Ngữ khí rất bình thường, tựa như đang nói chuyện gì đó rất bình thường.

"A?"

"Tôi không có người nhà." Phác Thái Anh dừng đũa, ngữ khí có chút gượng gạo.

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, cảm thấy toàn thân người kia tỏa ra hơi lạnh, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.

Nàng mím mím môi, ánh mắt lo lắng nhìn Phác Thái Anh, mở miệng, muốn nói lại thôi.

Trước ống kính, nàng không thể hỏi nhiều, chỉ dựa vào câu nói này cũng không thể xác định được là tình huống gì, có phải trước đây cô đã từng cùng gia đình quan hệ không tốt hay không, hay là nói... thực sự không có.

Lạp Lệ Sa liếm môi, đến gần Phác Thái Anh, nhỏ giọng hỏi: "Là... sao vậy?"

"Chết rồi." Ngữ khí lạnh lùng, tựa hồ không có ý nghĩ nói tiếp.

Lạp Lệ Sa hiểu rõ, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Phác Thái Anh, vẫn là cổ họng nghẹn ngào, trái tim lại thắt lại.

Lạp Lệ Sa khẽ thở dài, quên mất mình đang ăn, xoa xoa đầu của Phác Thái Anh, thanh âm ôn nhu ghé vào tai cô, còn cố ý giả làm bộ dạng nắm chắc phần thắng: "Không sao đâu, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không phải còn có em sao! Ông bà nội của em... còn có baba cùng anh trai của em rất tốt. Em sẽ để bà nội của em nhận chị làm cháu nội, hai chúng ta chính là người một nhà!"

Phác Thái Anh từ đầu tới cuối không lên tiếng, khi Lạp Lệ Sa nghĩ cô sẽ không nói gì, người kia liền hít mũi nói: "Có mùi giống như nước tương của sủi cảo."

"! ! !" Lạp Lệ Sa vội vàng đưa tay ngửi, thật là.

Được thôi.

Nhìn thấy nàng mang dáng vẻ như ăn quả đắng, Phác Thái Anh không khỏi cong môi.

Lạp Lệ Sa ủy khuất nhìn cô một cái, nhưng bắt gặp nụ cười nơi khóe môi cô liền bỗng nhiên cảm thấy đáng giá, nàng vui mừng cười, quay đầu lại.

Dù sao ý định ban đầu của nàng là chọc cười Phác Thái Anh, mặc dù quá trình có chút khác biệt so với nàng dự đoán, nhưng mục đích vẫn đạt được thành công, không phải sao?

Phác Thái Anh trộm nhìn gò má của nàng, trong lòng thở dài, thừa dịp Lạp Lệ Sa không để ý, cô cúi đầu xuống, thu liễm chân mày, khóe môi dưới cong lên một nụ cười tự giễu.

Sau nhiều năm như vậy, cô đều cho rằng mình đã quên ... Quả thực, cô vẫn là đánh giá bản thân mình quá cao sao?

Thật buồn cười.

Một bên khác.

"Các em muốn gặp ai trước?" Nghiêm Hoán hỏi.

"Tiểu Lạp tổng!!!" Các cô gái phi thường nhất trí, một nửa mọi người hô to tên Lạp Lệ Sa.

"Để chúng ta cảm nhận khí tức của cường hào!"

"Đúng vậy, tớ muốn xem người có tiền sinh hoạt thế nào!"

Nghe thấy tên mình, Lạp Lệ Sa cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, chăm chú nhìn màn hình.

"Được, vậy... theo ý mọi người, liền là Lệ Sa đi."

Gõ nhẹ một cái.

"Khụ." Trên màn hình hiện lên một khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ, được phóng to gấp nhiều lần.

Đó là Lạp Thanh Chu.

Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, thật không giống đời trước.

Lạp Thanh Chu cố định ống kính, chậm rãi lùi lại, ngồi xuống ghế sô pha.

Ông nội Lạp, Bà nội Lạp và Lạp Đông Triệt cũng ở đó.

Ba nam nhân tướng mạo trông nghiêm túc, thận trọng ngồi cùng một chỗ, cùng một Bà nội Lạp cười híp mắt, vừa nhìn liền giống như một gia đình.

Bên cạnh còn có một chú chó German Shepherd quay lưng về phía màn hình, điên cuồng vẫy đuôi.

Nhìn phòng khách tráng lệ của gia đình Lạp Lệ Sa, tủ rượu cực kỳ nghệ thuật ở phía sau, các cô gái phải thốt lên thán phục.

"Quá cường hào!"

"Tiểu Lạp tổng đúng là Tiểu Lạp tổng."

"Tiểu Sa, em ở trong đó vẫn khỏe chứ? Chúng ta đều nhớ em." Lạp Thanh Chu nói rất nghiêm túc, trong giọng nói có chút run rẩy rất khó phát giác.

Lạp Lệ Sa nhạy cảm phát hiện ra, không nhịn được cười, hóa ra anh trai nàng đã nhiều lần lên bìa tạp chí tài chính, thực sự sẽ lo lắng trong một dịp đơn giản như vậy?

Nàng oán giận một câu: Cái gì mà ở trong đó! Nói như là mình đi tù vậy!

Bà nội Lạp thật giống như nghe thấy tiếng lòng của Lạp Lệ Sa, lướt qua Ông nội Lạp, đánh vào đầu Lạp Thanh Chu một cái: "Nói ở trong đó là có ý gì! Không biết nói chuyện!"

Bà nội Lạp lại nhìn vào camera, lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười thân thiện. "Tiểu Sa, chúng ta biết con mọi thứ đều tốt, trên sân khấu con ưu tú lại chói mắt, ông bà nội đều rất hâm mộ con! Con đã thích nhảy từ nhỏ, bây giờ cũng coi như ước mơ đã trở thành hiện thực, liền sẽ vào được trận chung kết, biểu hiện thật tốt, ông bà nội tin con sẽ làm được!"

Lạp Đông Triệt mong chờ nhìn vào máy quay, vội vàng nói thêm: "Baba cũng vậy."

"Đúng vậy! Tất cả chúng ta đều tin tưởng con! Chủ tịch cũng vậy!"

Bà nội Lạp một tay ôm German Shepherd, đối diện với máy quay, hành động thô bạo.

Chủ tịch bị ôm trong ngực, không thể kháng cự.

Phác Thái Anh kinh ngạc nói: "Thân thể bà nội thật tốt."

Lạp Lệ Sa tán thành nói: "Đúng vậy, bà nội hơn bảy mươi rồi, ngày nào cũng đưa chủ tịch đi chơi. Nếu chủ tịch không về nhà, bà nội liền ôm nó về nhà, làm cho dì ấy sợ đến tim muốn rớt ra ngoài, bà nội lại cho dì ấy thấy một màn ôm chủ tịch ngay tại chỗ, bảo dì ấy không cần lo lắng..."

Phác Thái Anh bị nàng chọc cười liền bật cười thành tiếng, thấp giọng hỏi: "Bà nội tốt như vậy, em cam lòng chia cho tôi một nửa sao?"

"Có gì không cam lòng? Bà nội trước đây gọi điện cho em, nói với em là bà ấy rất thích chị."

Đào Kính Hàn vận công phu tiến đến đồng thời vụng trộm nghe lén hai người kia nói chuyện, đã vô lực than thở rồi.

Bà nội Lạp nói tiếp: "Chủ tịch, nhìn tỷ tỷ, nói xem tỷ tỷ có phải là người giỏi nhất không?"

Bà nội Lạp đổi giọng: "Đúng vậy!"

"Có nhớ tỷ tỷ không?"

"Nhớ!"

Ông nội Lạp nói: "Chúng ta đều chờ con chiến thắng trở về. Đến ngày diễn ra chung kết, cả nhà chúng ta sẽ đến xem con!"

Ông nội Lạp nhìn German Shepherd: "Mang theo chủ tịch cùng đi, không thể thiếu!"

Bốn người cộng thêm một tiểu cẩu ngồi một hàng, lấy ra một tấm biển dài hai mét từ phía sau ghế sô pha.

Bà nội Lạp chỉ huy: "Một, hai, ba."

Bốn người đồng thanh nói: "Lạp Lệ Sa, chúng ta yêu con!"

Video đến đây là kết thúc.

Vương Kỳ Vũ nuốt miếng sủi cảo cuối cùng rồi giơ tay lên cao, có phần khó hiểu hỏi: "Lệ Sa, tớ có một câu hỏi, tại sao chó của cậu... lại gọi là chủ tịch?"

Lạp Lệ Sa im lặng một lúc rồi nâng kính lên. Kỳ thực, nói đến cũng có chút xấu hổ.

"Bởi vì... trước đây tớ thích đối nghịch với ba tớ, người khác gọi ông ấy là chủ tịch, cho nên tớ nuôi chó liền gọi nó là chủ tịch."

Lạp Lệ Sa thè lưỡi, đôi mắt linh động hiện lên tia hoài niệm: "Tớ nhớ ba có trợ lý họ Hàn, lúc chủ tịch được một tuổi, trợ lý Hàn đến nhà tớ tìm baba, hỏi tớ chủ tịch đâu? Hắn bảo tớ đưa cho ông ấy một văn kiện để ký, tớ liền hướng lên lầu gọi một tiếng: Chủ Tịch!"

Lạp Lệ Sa dừng lại: "Sau đó chó nhà tớ chạy xuống".

"Phốc hahahhahaha."

"Chuyện về sau càng buồn cười hơn, trợ lý Hàn có chút lúng túng, không khỏi uyển chuyển nói hắn tìm chủ tịch không phải là chó, hắn là tìm chủ tịch ký tên. Nói đến ký tên thì, hắn trì hoãn lại thêm căng thẳng, tớ suy nghĩ một lúc, hắn nghĩ tớ không còn cách nào, kết quả là tớ không nói hai lời liền nắm móng chó đóng dấu cho hắn."

"Hahahahahaha." Vương Kỳ Vũ cười đến đau bụng: "Tớ vốn còn tưởng tớ đủ ma quỷ rồi. Không nghĩ tới cậu chỉnh baba cậu còn hơn cả tớ."

"Hả? Cậu cũng thích chỉnh baba sao?" Ánh mắt Lạp Lệ Sa sáng lên, như gặp phải người chung chí hướng.

Vương Kỳ Vũ gật đầu: "Lúc tớ còn nhỏ, baba tớ rất bận, cả ngày chạy thông cáo. Có một lần tớ không nhịn được, thay kịch bản của ông ấy bằng bài tập của tớ, có người nói ba tớ đến đoàn phim nhìn thấy phép cộng trừ trường tiểu học mặt đều tái xanh."

Nghiêm Hoán đứng một bên không khỏi nín cười, Lạp tổng cùng Vương lão sư đây là tạo nghiệt gì nuôi phải hai đứa nhỏ như vậy.

Nếu có ai nói cùng hắn, có một cô con gái thì tốt, sẽ quan tâm chăm sóc hắn. Lại dám lừa hắn!

Sau đó, mấy video lần lượt được phát ra, nếu quả thật không có Phác Thái Anh thì Lạp Lệ Sa cũng không thèm để ý nữa, tập trung ăn sủi cảo cùng trêu chọc Phác Thái Anh.

Mặc dù biểu hiện của Phác Thái Anh vẫn như ngày thường, nhưng nàng luôn cảm thấy đối phương có chút khổ sở.

Tìm cơ hội, hay là phải tìm hiểu xem đến cùng là chuyện như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro