Đêm đó, 98 cô gái thay đổi phòng ngủ theo quy định của tổ chương trình.
Ngồi xếp bằng trên giường, Trương Tiểu Ngữ có chút hâm mộ nhìn hai người bạn cùng phòng bận rộn thu dọn, tán gẫu với nhau.
"Cộc cộc cộc." Cả ba người đều bị tiếng gõ cửa thu hút mà nhìn sang.
Đập vào mắt đầu tiên là một dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Trắng trẻo lạnh lùng, mũi vừa cao vừa thẳng, môi vểnh cao có chút mê người, cằm đẹp thanh tú, khuôn mặt không giống người nổi tiếng trên mạng, nhưng hơi có da thịt, cả thân hình cùng đôi mắt quý phái kia đẹp như bước ra từ bức tranh, toát lên tiên khí không dính bụi trần.
Đó là Phác Thái Anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Kỳ Vũ nhìn thấy Phác Thái Anh, nhưng vẫn không khỏi thán phục, sao lại có một cô gái xinh đẹp như vậy chứ?
Các cô gái đến tham gia <Ngẫu Thời> đều được sàng lọc ở nhiều mức độ khác nhau, không có người nào xấu, nhưng nếu được yêu cầu chọn ngoại hình đẹp thì 90% họ sẽ chọn Phác Thái Anh.
Ngay cả Lạp Lệ Sa cũng bái phục chịu thua.
Cũng khó trách cô thân là người mới, nhân khí của cô có thể cạnh tranh với Đào Kính Hàn.
Trương Tiểu Ngữ khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng kỳ quái trong phòng, có chút kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh, nhanh chóng đi dép lê chuẩn bị nghênh đón cô: "Thái Anh, sao chị lại đến đây?" Nàng và Phác Thái Anh đang ở cùng một công ty, cho nên nàng nghĩ đối phương đang tìm mình.
Phác Thái Anh chỉ vào Lạp Lệ Sa: "Tôi đến giúp em ấy."
Mặt Trương Tiểu Ngữ đầy dấu chấm hỏi: "Giúp cậu ấy?"
"Giúp... em?" Lạp Lệ Sa cũng có chút kinh ngạc, lau mồ hôi trên trán, lưng thẳng tắp.
Phác Thái Anh gật đầu: "Sau này... tôi sẽ cùng ký túc xá với Lệ Sa, cho nên đến xem có cần giúp đỡ không."
Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc, trong lòng cảm thấy có loại thụ sủng nhược kinh.
Phác Thái Anh trong ấn tượng của nàng là người lạnh lùng xa cách, luôn cảnh giác với mọi người. Mà quan hệ giữa nàng và Phác Thái Anh không lạnh cũng không nhạt, quân tử chi giao, Tại sao bây giờ chị ấy lại nghĩ đến việc giúp mình chuyển hành lý?
Trong <Ngẫu Thời>, bởi vì Lạp Lệ Sa luôn cách xa mọi người, nàng sợ mình quá thân thiết với những cô gái khác thì Phương Huyên Dao sẽ không vui, vì lẽ đó trong chương trình này nàng không có quan hệ tốt với ai.
Phác Thái Anh trở thành bạn là vì đối phương làm nữ chính đầu tay của nàng.
Phác Thái Anh vốn có năng lực và tâm tính tốt, biết người biết ta. Nàng rất xem trọng cô gái này, trong giới giải trí có rất ít người sạch sẽ, nàng thật sự không đành lòng để người này bị đồng hóa, hoặc là bị ép làm chuyện không sạch sẽ, cho nên hộ tống Phác Thái Anh một đoạn thời gian.
Chỉ là về sau, hai người càng ngày càng bận rộn, không có lý do gặp nhau, dần dần cũng không còn liên lạc.
Lần trước nàng và cô bị Phương Huyên Dao tính kế, đó cũng là lần đầu tiên nàng gặp Phác Thái Anh sau ba bốn năm.
Kết quả còn làm tổn thương đối phương...
Lạp Lệ Sa cụp mắt xuống, cau mày, trong lòng tràn đầy áy náy, không dám nhìn cô.
"Lệ Sa?" Vương Kỳ Vũ đưa tay ra quơ quơ trước mặt Lạp Lệ Sa, không khỏi có chút lo lắng hỏi: "Lệ Sa, mấy ngày nay cậu làm sao vậy? Luôn thất thần thế..."
Lạp Lệ Sa xoa xoa mắt xua tay: "Không sao, có lẽ ngủ không ngon nên không có tinh thần."
"Nghiêm trọng không? Có muốn đến phòng y tế không?"
Trương Tiểu Ngữ: "???"
Vương Kỳ Vũ: "???"
Phác Thái Anh vừa nói xong, thấy ba người trong phòng bao gồm cả Lạp Lệ Sa đều kỳ quái nhìn cô. Cô không khỏi cau mày, nhớ lại lời nói của mình, phát hiện ra không có vấn đề gì.
"Tôi... vừa nói sai cái gì sao?"
"Không không..." Vương Kỳ Vũ vội xua tay, suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng nói: "Chính là cảm thấy, xem ra chị với Lệ Sa có cảm tình rất tốt đi?"
Phác Thái Anh khẽ mím môi, trầm ngâm gật đầu.
"Tôi biết."
Lạp Lệ Sa: "???"
Chị biết cái gì, tại sao em lại không biết?
Mặt Lạp Lệ Sa đầy dấu chấm hỏi thu thập đồ đạc, nhìn Phác Thái Anh, sau đó nhìn hành lý rồi chỉ vào một cái rương 20 inch màu đen.
"Thái Anh, chị cầm cái này giúp em được không?"
Phác Thái Anh gật đầu, ngón tay mảnh khảnh cẩn thận xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cẳng tay trắng nõn, nắm lấy thanh hành lý.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Phải nói rằng <Ngẫu Thời> là một chương trình rất thực tế cùng với hệ thống thứ bậc chặt chẽ. Ngay cả điều kiện ăn ở cũng phải chia thành ba bảy loại. Hạng A chỉ có 14 thí sinh, nhưng độc chiếm riêng hai tầng, ít người nên yên tĩnh, không khí hoàn toàn khác với lớp B.
"Cái kia..." Phác Thái Anh đột nhiên nói.
"Hả?"
"Thật ra, tôi muốn cảm ơn em."
"Cảm ơn em?" Lạp Lệ Sa lặp lại, sau đó mỉm cười: "Chị đang nói chuyện hôm nay sao?"
Vậy hóa ra Phác Thái Anh là người như vậy sao? Ngoài lạnh trong nóng?
"Không phải, là lần trước ..."
Lần trước?
Lạp Lệ Sa mặt đầy nghi hoặc, nhưng tinh ý nhận ra Phác Thái Anh có chút khẩn trương.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa thực sự không biết gì, khẽ cắn cắn môi, tựa hồ có chút xấu hổ nói: "Chính là chuyện của Đường Nhất Minh..."
"Tôi biết chuyện này đối với em chỉ là cái nhấc tay, thế nhưng đối với tôi mà nói... nó đã thay đổi cuộc đời tôi. Cho nên tôi nghĩ vẫn phải trực tiếp cảm tạ, cảm ơn em!"
Phác Thái Anh đột nhiên cúi đầu ở góc 90° trước Lạp Lệ Sa, rất lâu mới thẳng lưng lên, mười phần thành ý.
"Thực xin lỗi, lâu như vậy mới trịnh trọng cảm ơn em. Lúc đó tôi bị dọa sợ, quên mất một thời gian, hi vọng em có thể thông cảm cho tôi..."
Lạp Lệ Sa cũng bị dọa sợ.
Vào giờ phút này.
Đây là cảnh mà trong hai đời nàng chưa từng trải qua. Một cô gái thoạt nhìn xinh đẹp hơn nàng lại nghiêm nghị cúi người cảm ơn nàng...
Đầu óc nàng loạn một mảnh, không thể không nhớ tới Đường Nhất Minh. Những từ khóa này được liên kết với Phác Thái Anh, một số ký ức không đáng chú ý từ từ hiện ra, Lạp Lệ Sa mơ hồ có chút ấn tượng.
...
<Ngẫu Thời> đã đổi đạo sư.
Đạo sư ban đầu là Đường Nhất Minh, tựa như là người quen cũ với Phác Thái Anh.
Lúc đó bọn họ vừa mới chuyển đến, tính theo dòng thời gian hiện tại là cách đây 3 ngày.
Tòa nhà dùng để huấn luyện trong <Ngẫu Thời> là do Lạp gia cung cấp, Lạp Lệ Sa nghĩ đó là sản nghiệp của mình nên đi dạo một chút.
Khi đi đến một nơi hẻo lánh, nàng tình cờ nhìn thấy Đường Nhất Minh không ngừng lôi kéo Phác Thái Anh, vẻ mặt hung hăng nói muốn cho Phác Thái Anh những điều tốt nhất, sau đó hắn kéo Phác Thái Anh vào trong phòng trống.
Bởi vì nàng thua Phác Thái Anh trong trận battle, nàng đặc biệt ấn tượng với Phác Thái Anh. Sắc mặt thay đổi, nàng sải bước đi tới kéo Phác Thái Anh ra phía sau, cảnh giác nhìn hắn:
"Đường Nhất Minh, anh muốn làm gì?"
Nhà Đường Nhất Minh hợp tác với nhà nàng, cho nên hai người cũng có chút quan hệ.
Trong mắt Đường Nhất Minh hiện lên tia hoảng hốt, nhưng khi nhìn thấy chính là nàng, hắn lại biến thành tư thái kiêu ngạo, đầy vẻ khinh thường.
"Là cô à... cô giao cô ấy cho tôi, tôi có thể xem như chưa thấy cô, tha cho cô một mạng."
Lạp Lệ Sa phì cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đường Nhất Minh như nhìn kẻ ngốc, ở trước mặt nàng nói mấy câu như vậy, sợ là chán sống rồi.
Ánh mắt nàng tràn đầy khinh thường: "Lời này không phải nên là tôi nói sao?"
Nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của nàng, Đường Nhất Minh quả thực tức muốn điên lên.
Hai người họ rõ ràng là phú nhị đại, cũng không phải cùng một bụng chui ra, dựa vào cái gì Lạp Lệ Sa có thể sống không bị ràng buộc, tùy ý làm bậy, còn hắn thì suốt ngày chỉ biết nhìn mặt người khác mà sống.
Nhưng Đường Nhất Minh tin rằng thiên hạ như loài quạ đen, chờ ngày Lạp Thanh Chu chân chính nắm quyền sẽ là lúc Lạp Lệ Sa gặp xui xẻo. Nếu không có bất công của Lạp Đông Triệt, ai quan tâm đứa con hợp pháp hay đứa con ngoài giá thú, người khác chỉ biết ai mới là người nắm quyền Lạp thị.
Đường Nhất Minh liếm liếm môi, hai mắt hung tàn, bộ dáng giống như một tên tiểu nhân, muốn cho Lạp Lệ Sa xem một chút màu sắc: "Được, hôm nay tôi liền đồng thời thu thập hai người, không chừng Lạp tổng còn có thể cảm ơn tôi."
Nghe vậy, Lạp Lệ Sa nhíu mày, xắn tay áo, cười như không cười phun ra một tiếng," Khốn kiếp."
Phác Thái Anh tưởng mình làm liên lụy Lạp Lệ Sa, đột nhiên tiến tới ôm Đường Nhất Minh, để cho Lạp Lệ Sa chạy đi.
Lạp Lệ Sa có chút sửng sốt, cảm thấy vừa cảm động vừa buồn cười, lại kéo Phác Thái Anh ra phía sau, tiến lên đánh Đường Nhất Minh.
Từ nhỏ nàng đã thích đánh nhau, vì để tránh cho nàng bị bắt nạt, Lạp Đông Triệt đã gửi nàng đi học võ Sanda từ sớm.
Cho nên mặc dù sức lực không bằng Đường Nhất Minh, nhưng may là có kỹ thuật, chỉ bị thương một chút, nhưng nàng đã cho Đường Nhất Minh hơn một chân, thừa dịp Đường Nhất Minh còn nằm trên mặt đất hú hét, nàng liền kéo Phác Thái Anh chạy trở về.
Sau đó không quên chạy đến chỗ tổ đạo diễn giật điện thoại của nhân viên, cấp cho Lạp Đông Triệt một đôi mắt đẫm lệ, nói Đường Nhất Minh vô lễ với nàng, muốn khi dễ cô gái trong chương trình thì bị nàng phát hiện, còn muốn thu thập nàng rồi tìm Lạp tổng tranh công...
Hai chữ Lạp tổng đặc biệt chướng tai.
Lạp Đông Triệt đương nhiên sẽ không tin Lạp Thanh Chu sẽ làm gì đó, nhưng lão gia tử Lạp gia thì nổi trận lôi đình.
Kết quả là Đường Nhất Minh bị giết gà dọa khỉ.
<Ngẫu Thời> đã thay đổi đạo sư và một nhóm nhân viên, Đường Nhất Minh cũng biến mất khỏi giới giải trí, có thông tin cho rằng hắn đã được gia đình trực tiếp đưa ra nước ngoài. Sự việc cũng được Lạp gia che đậy, không để lộ một chút tin tức.
...
Sự việc này đối với Lạp Lệ Sa quả thật là nhỏ nhặt, sau khi Lạp Đông Triệt quét sạch xong, Đường Nhất Minh không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, nàng càng bỏ mặc sự tình. Nếu hôm nay Phác Thái Anh không nhắc đến chuyện này thì nàng đã quên đến không còn một mống.
Sau khi hiểu ra toàn bộ câu chuyện, Lạp Lệ Sa mới yên tâm, ánh mắt nhìn Phác Thái Anh dần dần dịu lại, có chút bất đắc dĩ.
Cô gái ngốc này thực sự trịnh trọng nói cảm ơn nàng... Cô căn bản không biết, sau này cô bị nàng hại biến thành cái dạng gì...
Cô gái thấy nàng nhớ ra, tiếp tục nói: "Tôi đến từ học viện âm nhạc Thủ Đô, Đường Nhất Minh là học trưởng nghiên cứu sinh, có lần tôi tìm giáo sư giúp sửa lại luận văn tốt nghiệp thì gặp hắn, liền quen biết như vậy. Sau đó, hắn theo đuổi tôi không buông, nghe nói tôi báo danh vào <Ngẫu Thời>, gia đình hắn có quyền thế, bản thân lại trong giới giải trí, cho nên liền tìm người nhét hắn vào làm đạo sư.
Tối hôm đó, hắn nói hắn có lời muốn nói với tôi, còn nói bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến cả hai, muốn tìm một nơi vắng vẻ. Tôi thật sự không chịu được hắn dây dưa, hơn nữa cảm thấy mọi ngóc ngách ở đây đều bị giám sát, hắn sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng, cho nên tôi mới đi theo.
Hắn tỏ tình với tôi, tôi từ chối, hắn không bỏ cuộc rồi lại đe dọa tôi. Còn nói cho tôi đẹp mắt, còn có ý đồ...
Dù sao thì, cảm ơn em! Nếu không có em, tôi... tôi thật sự không biết phải làm sao."
Nhìn Phác Thái Anh như vậy, Lạp Lệ Sa không nhớ tất cả những gì nàng biết về Phác Thái Anh, lại phát hiện Phác Thái Anh giống như trước sau luôn mang lòng cảm kích nàng.
Đời trước, cô chủ động tiếp cận nàng như hiện tại, nhưng cách tiếp cận vụng về này quá rõ ràng, nàng cho rằng Phác Thái Anh cũng muốn trèo lên giường nàng như những nam nữ nhân khác. Tự nhiên, nàng không có hảo cảm với Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng không có cơ hội ở một mình với nàng để nói lời cảm ơn.
Sau đó phát hiện ra nàng cố tình né tránh, Phác Thái Anh thức thời biết khó mà lui, cuối cùng nàng cũng yên tâm. Sau lại biết mình hiểu lầm liền kết giao với cô...
Sau này Phác Thái Anh nổi tiếng, nhiều lần hạ thấp giá trị của mình, thường giúp quảng cáo phim của nàng và bạn bè của nàng.
Lúc đó nàng chỉ nghĩ người bạn này đủ thú vị, đến bây giờ nhớ lại, xem ra chuyện này vẫn còn lý do. Năm đó nàng sợ Phác Thái Anh ngang ngược không chịu gọi nàng là "Lệ Sa", cũng bởi vì nàng cảm thấy mình đã hiểu lầm cô, cho nên mới ủy khuất đi...
Lạp Lệ Sa nhìn dung nhan ngây ngô kia, nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần như cũ, nhất thời không phân biệt thực tế hay ảo tưởng, cảm thấy mạc danh mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro