Chương 3: Gió thoảng mùi gừng


Trường Trung học Lâm Phong, buổi sáng đầu tuần.

Ánh nắng lấp lánh rơi trên những tán cây dọc lối vào trường, gió nhẹ đưa mùi nắng mới, mùi cỏ, và một chút hương của tiết trời chuyển mùa. Tô Mộc Vy bước nhanh qua cổng, tay giữ quai cặp, mái tóc dài hơi rối vì buộc vội. Đồng phục chưa kịp ủi thẳng nếp, giày vẫn còn hơi ẩm nước sau cơn mưa rào tối qua.

Nàng thở dốc khi vừa đến cửa lớp: "Em xin lỗi, em đến trễ..."

Thầy An dạy toán đang kiểm tra sĩ số quay lại nhìn, hơi nhướng mày nhưng không nghiêm khắc: "Lớp trưởng mà đi trễ là không được nha."

Cả lớp khúc khích cười, Tô Mộc Vy đỏ mặt, lí nhí: "Em xin lỗi thầy ạ. Em... ngủ quên."

"Lần sau nhớ cài chuông sớm hơn." – Thầy mỉm cười, đánh dấu vào sổ rồi tiếp tục. Nàng len lén chuồn về chỗ, ngồi xuống cạnh Lục Thanh Di đang yên lặng đọc sách.

Cô sáng nào cũng đến sớm. Nàng để ý được điều đó chỉ sau vài hôm học chung. Cô luôn ngồi đúng vị trí đó, bàn cuối cạnh cửa sổ, ánh sáng rọi một bên mặt khiến sống mũi cao và vành kính hơi mờ đi một chút.

Lục Thanh Di ít nói, gần như không bao giờ chủ động trò chuyện nếu không ai bắt chuyện trước. Nhưng không lạnh lùng theo kiểu khó gần mà là cái tĩnh lặng của một người có thế giới riêng không ai bước vào được. Tô Mộc Vy không rõ từ bao giờ, nàng lại thường nhìn Lục Thanh Di trong những khoảnh khắc như vậy. Có lẽ là do cái khí chất trầm ổn của cô, hoặc chỉ đơn giản là... tò mò.

Trong lúc nàng còn đang loay hoay lật vở, ánh mắt vô thức liếc về phía góc bàn Lục Thanh Di - nơi có một viên kẹo gừng, vẫn còn nguyên vỏ, nằm gọn gàng ở đó. Tim nàng khẽ đập nhanh.

Hôm qua mình bỏ vào ba lô cậu ấy, chắc lúc sắp rời khỏi lớp, cậu ấy phát hiện... Nhưng có vẻ cậu ấy không thích nên không ăn. Vẫn để đó...

Lát sau, Lục Thanh Di nhẹ nhàng dùng ngón tay đẩy viên kẹo về phía nàng, ánh mắt không rời khỏi trang sách. "Cho cậu."

Tô Mộc Vy hơi giật mình. "...Không phải cậu không biết của ai chứ?"

"Biết." - cô đáp, mặt vẫn không ngẩng. "Nét chữ cậu nghiêng sang trái, hơi tròn đầu nét móc. Tờ giấy cậu ghi cũng là từ vở Văn, góc có vết gấp nhỏ và đặc biệt là cậu có đề tên phía dưới làm sao tớ không biết."

Tô Mộc Vy tròn mắt. "Cậu để ý vậy luôn á?"

Lục Thanh Di khựng lại một chút. "Không phải để ý. Là thói quen quan sát thôi."

Nói rồi, cô khẽ đẩy gọng kính lên sống mũi. "Tớ không thích ngọt...Nhưng cảm ơn."

Tô Mộc Vy cúi đầu, che đi vẻ xấu hổ trên mặt. "Vậy  sao..." - nàng lật đật mở cặp, lấy bút viết vài dòng vào vở, rồi giả vờ chăm chú chép bài như chưa từng nói gì. Nhưng lòng thì bối rối. Không phải vì bị từ chối - mà là cái cách Lục Thanh Di nói, cái chất giọng đều đều ấy, lại khiến nàng thấy... ấm áp kỳ lạ.

Lớp bắt đầu bàn tán về đợt thi đua đầu năm. Đề tài tranh biện, báo tường, chia tổ học nhóm đều dồn về phía Tô Mộc Vy vì nàng vừa được bầu làm lớp trưởng hôm qua. Tuy nhiên, nàng là kiểu người làm việc bằng cảm tính nhiều hơn lý trí. Nàng lúng túng khi phải chia nhóm công bằng, ai cũng muốn học với bạn thân, có người không chịu hợp tác với người khác.

Lúc đó, giọng Lục Thanh Di vang lên, tuy nhỏ nhưng rõ ràng: "Chia theo bảng điểm kiểm tra đầu vào. Người điểm cao bắt cặp với người điểm thấp. Như vậy vừa cân bằng, vừa dễ kèm cặp."

Cả lớp im bặt. Sau đó là tiếng "ồ" vang lên, rồi ai nấy gật đầu.

Tô Mộc Vy ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhìn về phía Lục Thanh Di. Cô ấy không nhìn ai, chỉ tiếp tục viết bài như chưa từng nói gì. Nàng bỗng thấy trong lòng trỗi lên một chút... ngưỡng mộ. Cũng có thể là ghen tị. Vì sao người ta có thể điềm nhiên, tỉnh táo, và được người khác lắng nghe đến thế?

Lớp tan sớm. Nhiều bạn rủ nhau đi trà sữa, có nhóm kéo nhau qua sân thể dục. Tô Mộc Vy thì nán lại để hoàn thành danh sách tổ học. Bên cạnh nàng là Lục Thanh Di – người có tên trong danh sách tổ trưởng tổ 3.

"Cậu chắc làm được không đó?" – Tô Mộc Vy ngập ngừng. "Ý là... tớ thấy cậu hay làm một mình."

Lục Thanh Di thu dọn sách vở, lặng lẽ nói: "Tớ chỉ không thích nói nhiều. Nhưng nếu có việc cần làm thì sẽ làm."

Nàng cười nhẹ. "Cậu lúc nào cũng nói mấy câu lạnh lạnh vậy ha?"

Cô dừng một chút. "Tớ đâu cố tình... là do tính cách tớ thôi"

"...Ừm. Không sao." Nàng kéo dây cặp, chần chừ. "À, hôm qua tớ cảm ơn vì cậu cho mượn dù nha. Nếu hôm đó bị ướt chắc tớ bệnh luôn quá."

Lục Thanh Di liếc nhìn nàng. "Không sao."

Tô Mộc Vy cắn môi. Lúc ấy nàng định lấy trong túi ra thứ gì đó nhưng rồi thấy cô đứng dậy, thu dọn sách vở và xách ba lô lên như chuẩn bị ra về. Lòng nàng hơi tiếc nuối. Không kịp rồi...

Nhưng đột nhiên, cô quay lại nói. "Tớ trực nhật. Cậu về trước đi."

Tô Mộc Vy khựng lại. "Cậu còn trực nhật?"

"Ừ. Lịch tổ 3 hôm nay mà."

Lục Thanh Di quay đi nói vài lời gì đó với một số bạn còn ở lại trực khác, sau đó cầm khăn lau bảng bước ra khỏi lớp. Tô Mặc Vy liếc mắt nhìn về phía ghế ngồi của Lục Thanh Di. Áo khoác của cô vẫn treo hờ hững trên thành ghế, hơi nhăn ở tay áo và có một vết phấn nhỏ dính nơi cổ tay. Tô Mộc Vy liếc nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến mình. Tay nàng run nhẹ, lôi từ trong cặp ra một viên kẹo gừng nhỏ, được gói gọn bằng khăn giấy sạch. Rất nhanh, nàng vén nhẹ mép áo khoác, nhét gọn viên kẹo vào tong túi.

Không để lại lời nhắn. Không ghi tên. Chỉ là một hành động nhỏ, như một lời chúc ngầm cho người bạn mà nàng vẫn chưa hiểu rõ: Giữ ấm nhé. Trời đã trở gió rồi.

Nàng mím môi, quay đi. Cơn gió đầu thu nhẹ thổi qua cửa lớp, cuốn theo mùi hoa nhài nhè nhẹ trên tóc nàng. Sau khi Lục Thanh Di giặt khăn lau quay lại, ánh mắt Tô Mộc Vy sáng lên. Nàng nói khẽ, gần như thì thầm: "Vậy... lúc cậu lau trực nhật xong, nhớ nhìn trong túi áo khoác nha."

Lục Thanh Di cau mày nhẹ. "Hả?"

"Không có gì!" – Tô Mộc Vy cười tinh nghịch, kéo cặp bỏ chạy ra khỏi lớp như một cơn gió, để lại mùi hương nhẹ từ dầu gội hoa nhài thoảng trong không khí.

Trời âm u, ánh sáng hoàng hôn lọt qua ô cửa chiếu vào lớp học. Lục Thanh Di xách thau nước, lau bảng, xếp lại bàn ghế. Khi dọn lại áo khoác treo sau ghế, cô phát hiện... một viên kẹo gừng. Lần này được gói trong khăn giấy. Lục Thanh Di khẽ mím môi, không cười – nhưng ánh mắt thoáng dịu lại. Cô cẩn thận bỏ viên kẹo vào ngăn kéo cặp, cạnh một cuốn sách đã gập nhẹ mép.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, Lục Thanh Di ngồi bên bàn học. Cô gỡ lớp vỏ của viên kẹo gừng, bỏ vào miệng. Vị cay nhẹ len lỏi vào lưỡi, ấm dần nơi cổ họng. Giữa bao công thức và chữ số, có một điều cô không thể giải bằng logic: Tại sao chỉ một viên kẹo... lại khiến lòng mình rung lên như thế?

Mắt nhìn chằm chằm vào những con chữ trên trang sách mà không hề thấy chúng. Đầu óc cô cứ quay cuồng với hình ảnh của Tô Mộc Vy, hình ảnh viên kẹo gừng, và cả cảm giác lạ lùng khi nhìn thấy nó trong túi áo khoác của mình. 

Vì sao cậu ấy lại quan tâm đến mình như vậy? Lục Thanh Di khẽ tự hỏi, ánh mắt vương trên trang sách không thấy chữ.

Lục Thanh Di lại nghĩ. Cậu ấy là người luôn để ý đến mọi người, phải không? Cũng có thể cậu ấy chỉ là kiểu người thích quan tâm đến những người xung quanh, có thể đó chỉ đơn giản là một hành động quan tâm. Không có gì đâu...Chắc là vậy rồi, là do mình nghĩ nhiều rồi

Cô không phải người dễ gần, không phải kiểu người thân thiện hay dễ để lại ấn tượng. Những người xung quanh phần lớn chỉ dừng lại ở mức xã giao, không ai thật sự quan tâm cô thích gì, ghét gì... hay thậm chí có bị cảm lạnh không. Đây là lần đầu tiên có người cho cô một viên kẹo. Một viên kẹo không ngọt. Một viên kẹo mang vị cay nhẹ của gừng, vị ấm mà người ta chỉ dùng đến khi trời trở lạnh. Cô không rõ nữa. Chỉ biết rằng cảm giác đó làm cô bối rối, đây lại là lần đầu tiên có ai đó quan tâm đến cô một cách nhẹ nhàng như vậy, không cần lý do gì quá lớn lao. Lục Thanh Di tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lặp lại câu hỏi ấy: Tại sao lại là mình?

Nhưng sao mỗi lần nhìn Tô Mộc Vy lại cảm thấy... khác biệt như vậy?  Lục Thanh Di khẽ cắn môi, tự hỏi. Cảm giác ấy không giống như khi cô nhìn những người bạn khác. Nó khác một chút. Một chút thôi. Cảm giác ấy là gì nhỉ?

Cô ngả đầu ra phía sau ghế, nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh của Tô Mộc Vy vẫn như in rõ trong tâm trí. Cô không rõ. Nhưng có một điều cô chắc chắn - đó là trái tim cô, lần đầu tiên, cảm thấy lạ. Không phải rung động. Cô chưa từng yêu, và không nghĩ đó là thứ dễ nhận ra như trong sách. Nhưng là một kiểu ấm áp... len vào lòng như ánh nắng chạm vào da sau cơn mưa.

Gió thoảng qua cửa sổ, nhẹ như câu nói ban chiều: "Vậy... lúc cậu trực nhật xong, nhớ nhìn trong túi áo khoác nha."

Lòng Lục Thanh Di thoáng run lên. Một cảm giác mơ hồ... chưa rõ tên gọi là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro