Chương 18: Đêm không ngủ

Lạp Lệ Sa cứ như vậy tiêu sái bước đi qua nàng, lưu lại bóng lưng huyền ảo. Phác Thái Anh không biết dùng từ ngữ gì để biểu thị tâm tình của mình?

"Cô qua đây nhanh, cứ để tóc ướt vậy sao, nhà tôi không có thiếu nước đến nỗi cô cứ để nước trên tóc rơi xuống như vậy." Nhìn từng giọt nước tích tụ trên tóc Phác Thái Anh rơi xuống, Lạp Lệ Sa không biết người này 26 năm qua sống thế nào nữa.

Phác Thái Anh ở nước ngoài du học sáu năm, năm nay mới vừa về nước. Sáu năm nàng ở nước ngoài sao, cô thật hứng thú muốn điều tra một phen. Một người không tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, còn đi du học, mà có thể sống sót trở về, đúng là kỳ tích.

Nhìn Lạp Lệ Sa ảo não, Phác Thái Anh không hiểu nàng làm gì đắc tội với người này nữa đây trời. Tóc của mình vẫn luôn như vậy, đâu có ai than vãn gì ngoại trừ mẹ.

Phác Thái Anh nhìn thấy Lạp Lệ Sa sắp phát hỏa, liền mau mau chạy đến bên cô. Nàng sợ nữ nhân này nổi giận nha, tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng trong lòng sợ lắm, nàng đây là lần đầu tiên sợ người khác buồn lòng vì mình.

"Lại đây nào." Lạp Lệ Sa đứng ở bên cạnh sô pha ra hiệu cho Phác Thái Anh mau lại đây, nếu như nàng dám chậm một giây, cô lập tức muốn dùng đại hình tra tấn nàng. Người này không khiến cô bận tâm thì nàng không vui sao.

Phác Thái Anh sợ cô giận dỗi, hơn nữa nàng còn không biết nguyên nhân vì sao. Phác Thái Anh rất nghe lời ngồi xuống như trẻ con phạm lỗi đang thú tội tình.

Lạp Lệ Sa cầm khăn mặt bên cạnh vừa lau vừa sấy tóc cho Phác Thái Anh. Sấy tóc cũng không chịu sấy, không thể tin nàng bây giờ là cô gái 26 tuổi a. Hài tử vài tuổi mấy chuyện này đã tự làm rồi huống hồ nàng ấy là thanh niên nghiêm túc, cao 1m7, nói ra chắc người ta cười rớt cả hàm.

Phác Thái Anh ngồi ở trên ghế salông, mặc cho Lạp Lệ Sa tùy ý thao túng tóc mình. Nàng bây giờ không dám lên tiếng nên đành cúi đầu không nói.

Vì sao Lạp Lệ Sa phát hỏa, hôm nay cô ấy lừa gạt mình mà, mình còn chưa nói nặng Lệ Sa một câu chứ đừng nói đến chuyện nổi giận. Nàng không hiểu Lệ Sa sinh khí vì chuyện gì, Phác Thái Anh nghĩ mãi không ra.

Ngồi cho Lạp Lệ Sa lau tóc, nàng hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện phát sinh đêm nay, từng đoạn từng đoạn như phim nhựa lóe qua đầu, tua cho đến tình huống bây giờ vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến Lệ Sa tức giận mà nguyên nhân có thể làm nàng nổi giận thì nhiều à nha.

Phác Thái Anh ở nơi đó thở dài, nói thầm trong lòng vài câu, đời này gặp phải nữ yêu tinh này, phỏng chừng là kiếp số của nàng. Đổi lại trước đây, Phác Thái Anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng vận mệnh. Nàng cảm thấy vận mệnh con người là do tự bản thân chúng ta quyết định chứ không phải cái gọi là kiếp số để quyết định nhân sinh của một người.

Suy nghĩ lại mới phát giác lần đầu tiên gặp Lạp Lệ Sa cho đến bây giờ phát sinh đủ thứ chuyện, ngẫm lại như một giấc mộng ngoài dự đoán. Nàng được Tổng tài phu nhân thích, chuyện này chỉ xãy ra ở tiểu thuyết hoặc kịch truyền thanh, tại sao lại xãy ra trên người của nàng a, cái này không phải là bất ngờ sao.

Trong lòng tuy có ủy khuất, nhưng bản thân nàng đáp ứng Lạp Lệ Sa cân nhắc chuyện tình cảm của hai người, việc cân nhắc nàng đối với nàng có chút khó khăn. Lúc trước ở phòng tắm nàng sao lại đi hứa hẹn mấy lời kì quái, một là đầu óc nàng bị yêu tinh mê hoặc, hai là thần trí nàng bị xuất ra khỏi thân thể? Nếu không thì chắc chắn não của nàng rỗng rồi.

Phác Thái Anh nghĩ tới nghĩ lui đều không biết làm thế nào để cân nhắc tình cảm của hai người. Nhưng đã đáp ứng người ta rồi, mình cũng phải chính chắn mà suy nghĩ. Nàng bây giờ lật lọng thì khác gì tiểu nhân.

Phác Thái Anh vẫn miên man suy nghĩ đủ các kiểu việc nàng và Lạp Lệ Sa, gương mặt bắt đầu biến hóa theo tâm tình.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh một hồi thở dài, một hồi cau mày, một hồi nghi hoặc, khuôn mặt bày ra đủ dạng phong phú đáng yêu. Lần đầu tiên cô thấy trong thời gian ngắn như vậy trên mặt của một người có thể bày ra đủ thứ biểu cảm.

Đột nhiên Phác Thái Anh thiên biến vạn hóa làm cho Lạp Lệ Sa nghĩ nha đầu ngố ngếch này đang suy nghĩ cái gì đây.

"Được rồi, tôi giúp cô sấy khô." Lạp Lệ Sa đem khăn mặt để lên ghế, ở trên cao nhìn xuống nhìn Phác Thái Anh trông như nữ vương nhìn thuộc hạ.

Thấy Lạp Lệ Sa đột ngột nhìn mình, trên mặt nghiêm túc tưởng như mình nợ cô ta mấy triệu đồng tiền. Người ta đã tốt như vậy hầu hạ mình, ngoại trừ lúc còn bé mẹ chăm sóc mình như thế cho nên Phác Thái Anh cũng không thể xoi mói người ta nha. Mình ủy khuất cũng không thể tùy tiện nói ra nhưng mà cái này Lạp Lệ Sa mới là người nhận nhiều ủy khuất a. Người ta đường đường là tổng giám đốc lại lau tóc cho một cái nhân viên nhỏ, không phải ai cũng được hưởng thụ vinh hạnh này đâu.

Lạp Lệ Sa cằm máy sấy giúp Phác Thái Anh thổi tóc, Phác Thái Anh thuận thế phối hợp theo, mãi cho đến khi xong việc người ta chẳng hề nói một câu.

"Xong rồi, lên giường ngủ đi." Lạp Lệ Sa đem máy sấy đi cất.

Phác Thái Anh đứng dậy, sờ sờ tóc của mình, sợi tóc này thổi vừa vặn, không bị rối tung. Trước đây nàng mà sấy tóc đều mang tóc sấy thành tổ chim hoặc nát bét ra. Nàng hoài nghi nếu người này không làm tổng giám đốc vậy cô ấy xuất thân làm thợ cắt tóc, tóc sấy lên thật thoải mái, sờ vào cảm giác mềm mại.

Phác Thái Anh sững sờ ở trong lòng oán thầm Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa đã lên giường chui vào chăn, nàng còn ở chỗ này đờ ra.

Lạp Lệ Sa nằm trong chăn, đôi mắt bất đắc dĩ nhìn Phác Thái Anh, nàng ta hay ngây người bất kể lúc nào ở đâu, nếu tham gia kỉ lục Guinness về ngây người phỏng chừng nàng sẽ phá kỉ lục.

"Cô định ngồi đó đờ người ra đến bao giờ, không ngủ sao?" Lạp Lệ Sa hết chịu nổi người này rồi, người ta giúp nàng lau khô tóc, một tiếng cảm ơn còn không có, lại còn ở đó suy nghĩ lung ta lung tung. Trong đầu nàng bề bộn công việc cần suy tư lắm sao?

"A, tôi ngủ liền đây." Phác Thái Anh giật mình hồi phục lại tinh thần, cảm giác lạ chổ ngủ không quen nha, nàng nằm xuống bên cạnh Lệ Sa. Bởi vì nghi hoặc, lại thấy sự tình này có cái gì đó sai sai hay sao á? Suy nghĩ kỹ một hồi, chợt phát hiện trên giường chỉ có một cái chăn a.

Phác Thái Anh hai mắt vô cùng đáng thương nhìn Lạp Lệ Sa, một giường một chăn, mình không thể cùng Tổng tài phu nhân đắp chung chăn được, bản thân nàng lúc ngủ say rất mất nết, có khi còn lăn xuống sàn, nói mỗi ngày thì hơi quá nhưng mỗi tháng ít nhất cũng hai lần tự lăn xuống sàn nhà trong khi ngủ. Nếu nàng và Lạp Lệ Sa ngủ cùng nhau, tối đến lỡ có làm chuyện gì không nên nết thì nàng còn mặt mũi gì nữa.

Phác Thái Anh nghĩ dáng ngủ của nàng thật khôi hài, có cái gì gọi là tao nhã của phụ nữ đâu. Lần trước ngủ cùng nhau không có đá Lệ Sa xuống sàn là may mắn lắm rồi, phỏng chừng lúc ấy do uống say quá nên hôn mê bất tỉnh. Hôm nay một giọt rượu đều không có uống, nếu nửa đêm đá người ta xuống sàn, chắc là nàng sẽ bị cảnh sát gọi về đồn buộc bồi thường theo luật dân sự. Một mình mình ngủ dẫu có như thế nào thì cũng không sao, nếu như mình đá người ta xuống sàn gây ra thương tích, vậy tuyệt đối là tội rồi.

"Lệ Sa, Cô có cái chăn nào khác không?" Phác Thái Anh ánh mắt mèo nhỏ đáng thương nhìn Lạp Lệ Sa đã buồn ngủ đến nơi.

Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh hỏi, trong lòng có chút không thoải mái. Nàng muốn ngủ riêng sao, không được đâu nha? Cô lưu nàng ở lại là để ngủ chung.

"Không có, Cô vào chăn nhanh đi, bên ngoài sẽ lạnh." Lạp Lệ Sa vén chăn lên, ra hiệu để Phác Thái Anh chui vào.

Phác Thái Anh không ngỗ nghịch với Lạp Lệ Sa nữa, cô ấy vì mình đã giận dỗi rồi, trải qua hơn nửa canh giờ mà cô ấy còn chưa có cười. Nàng không biết vì sao Lệ Sa lại dỗi nàng chứ. Phác Thái Anh cứ nghĩ đến điều này là tâm tình trở nên phức tạp.

Lên giường nằm xuống, Lạp Lệ Sa tắt đèn. Phác Thái Anh nằm nhìn trần nhà đen thùi lùi, đêm nay chắc không ngủ được. Nàng là người ham ăn ham ngủ nhưng tối này thì không thể ngủ, khuya lỡ không hay biết đá tổng giám đốc xuống sàn. Ngày mai bị đồng nghiệp biết được nàng sẽ chết không toàn thây.

Lạp Lệ Sa thấy Thái Anh vẫn trợn tròn mắt nhìn trần nhà. Chẳng lẽ Phác Thái Anh quan tâm vì sao cô phát giận hay không? Cô tức giận là vì nàng lớn như thế rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân, nhiều lúc cứ như trẻ nhỏ. Coi như nàng tuổi nhỏ đi, đây không phải là lí do để nàng coi khinh thân thể. Sau này cô phải dạy dỗ nàng lại để nàng tự biết chăm sóc chính mình, cô cũng hảo hảo tự chăm sóc mình như vậy mới có thể chăm sóc cho nàng.

Lạp Lệ Sa vươn mình ôm lấy Phác Thái Anh, cô có thể cảm giác được thân thể nàng đột nhiên cứng lại. Trên người nàng tỏa ra hương khí dễ chịu, nhàn nhạt mùi sữa, hiếm có ai có mùi hương thơm như vầy.

"Cô sao không nhắm mắt lại?" Giờ đã gần hừng đông, Lạp Lệ Sa buồn ngủ muốn chết rồi. Cô trên thực tế cũng không muốn đơn giản ôm Phác Thái Anh ngủ, rõ ràng cô yêu người này mà bây giờ làm cái việc rất ngây thơ là chỉ ôm nàng ngủ. Cô đã gần ba mươi cũng không còn ngây thơ nữa. Nếu không phải vì Phác Thái Anh, cô còn lâu mới buông tha cho nàng đêm nay.

"Tôi không buồn ngủ." Phác Thái Anh nói lời trái lương tâm, nàng sắp cầm cự hết nổi rồi, buồn ngủ muốn sụp mi. Vì phải giữ gìn hình tượng bản thân, lại sợ đá Lạp Lệ Sa xuống sàn, đánh phải cắn răn không ngủ. Đây là cực hình nha, nàng sắp sống những chuỗi ngày thống khổ.

Lạp Lệ Sa rõ ràng biết được Phác Thái Anh đang nói dối, dù ở trong tối nhưng cô có thể nhìn thấy mí mắtPhác Thái Anh diếp vào nhau. Đôi mắt đã mở muốn hết lên vậy mà nàng còn nói không buồn ngủ. Lạp Lệ Sa khó hiểu. Nàng như vậy nhẫn nhịn không ngủ cả đêm sao?

Lạp Lệ Sa không muốn mang danh là ngược đãi người yêu. Phác Thái Anh nói không buồn ngủ, vậy cô sẽ làm cho nàng ấy ngủ, nếu không cả hai chắc sẽ không ngủ nguyên đêm.

"Không buồn ngủ cũng phải ngủ, ngoan nào nhắm mắt lại, nếu không tôi sẽ trừng trị cô." Lạp Lệ Sa cố ý dùng lời lẽ uy hiếp nói với Phác Thái Anh, nếu như có thể nói nàng chắc đang suy nghĩ biện pháp đối phó với cô, nhưng cô nếu kiên quyết hơn thì nàng sao có thể thắng nha.

Tay Lạp Lệ Sa ở trước ngực bắt đầu không thành thật, nàng sẽ "Ra tay" trừng trị Phác Thái Anh. Đêm nay phải ăn hiếp nàng ấy, bắt nàng ấy nghe lời mà nhắm mắt đi ngủ.

Phác Thái Anh nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng đếm cừu, hi vọng chính mình không buồn ngủ. Người ta đếm cừu là vì muốn mau chóng buồn ngủ, Phác Thái Anh đếm cừu là vì nàng không muốn ngủ a.

Phác Thái Anh nghe lời nhắm mắt lại, Lạp Lệ Sa khóe miệng giương lên liền ôm lấy thân thể mềm mại của Phác Thái Anh mà ngủ.

Gian phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở cũng không còn tiếng gì khác.

Phác Thái Anh nghe được tiếng Lạp Lệ Sa hít thở đều đều, từ từ mở mắt. Muốn giai nhân đang quấn trên người mình dời ra nhưng mà giai nhân này ôm nàng quá chặt. Chỉ cần hơi động, Lạp Lệ Sa sẽ ôm càng chặt hơn, tựa hồ rất sợ mình rời đi.

Phác Thái Anh giãy dụa một hồi, thực không có cách nào, haizzzz thôi kệ, cứ cho giai nhân ôm nàng đi, muốn ôm cứ ôm.

Lạp Lệ Sa ngủ rất say, có thể là bởi vì ở cùng Phác Thái Anh. Trước đây cô rất ít khi nào có giấc ngủ sâu, ngày hôm nay có người này ngủ cùng, có lẽ ngày tháng tốt đẹp sắp bắt đầu.

Phác Thái Anh kỳ thực rất muốn ngủ, nhưng đột nhiên có người như vậy ôm mình, nàng rất không quen. Nàng lại không muốn ngày mai bị mời đến cục cảnh sát uống trà vì tội đạp tổng giám đốc lọt giường cho nên một buổi tối đều nằm cắn răng đếm cừu, thưởng thức trần nhà, mãi cho đến sáng sớm hơn năm giờ. Cuối cùng không ngăn nổi cơn buồn ngủ nên ngủ thiếp đi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro