Chương 36: Thổ lộ

Lý Hoan cùng đám đồng nghiệp nhìn Lạp Lệ Sa, Tổng tài đại nhân không phải nói không tới sao, chuyện này là làm sao?

"Tổng giám đốc, cô cũng đến?" Lý Hoan cười rất lễ phép nói, lãnh đạo chính là lãnh đạo. Tuy rằng nàng cùng Phác Thái Anh quan hệ không bình thường, nhưng mình thích Phác Thái Anh đó là sự thật.

Về mặt tình cảm, mỗi người đều hy vọng có thể cùng người mình thích sống cùng nhau. Lý Hoan thời điểm nhìn thấy Phác Thái Anh liền bị khí tức trên người nàng hấp dẫn, bởi vì nàng thẳng nên mình không dám tiến lên. Có lúc cũng hoài nghi mình đối với nàng chỉ là nhất thời mê luyến, nhưng sau một quãng thời gian, tự mình biết đây căn bản không phải nhất thời mê luyến. Cảm tình đến rồi, cho dù ngươi muốn thoát, cũng không phải đơn giản như vậy.

Định là chờ Phác Thái Anh, làm cho nàng chậm rãi phát hiện mình đối nàng có tình cảm, nhưng khi Lạp Lệ Sa xuất hiện, làm cho mình có cảm giác nguy hiểm. Nữ nhân này rõ ràng là coi trọng Phác Thái Anh, trực giác của nữ nhân luôn luôn rất chuẩn, ngoại trừ Phác Thái Anh đầu gỗ là ngoại lệ.

"Chủ tịch bảo tôi nên đến xem một chút, vừa vặn mọi người chưa có ăn cơm, tôi mời mọi người nhé." Lý Hoan khách khí, cô ấy có tình cảm với Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa hiểu rõ mấy phần. Mỗi người ánh mắt giờ đây đã không giống nhau.

Mọi người vừa nghe tổng giám đốc mời khách, không khí ngại ngùng cũng dịu nhẹ lại.

Mời năm sáu người một bàn không coi là nhiều, nhưng Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa không thích hoàn cảnh như vậy. Vì vậy cuối cùng hai người ra ngoài ăn riêng.

Lý Hoan biết Phác Thái Anh làm như vậy là bận tâm đến Lạp Lệ Sa, vốn là lần này có cơ hội tốt, cuối cùng lại kết thúc trong buồn bã, trong lòng có chút phiền muộn. Mình thích Phác Thái Anh, bây giờ không chỉ dừng lại ở mức độ." thích", đại khái là yêu đi.

Buổi trưa ăn cơm xong, Phác Thái Anh ngồi xe Lạp Lệ Sa đi về, mà Lý Hoan nhìn hai người, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Chính mình rõ ràng đến trước, biết Phác Thái Anh trước, hiện tại lại là người mất đi cơ hội. Suy nghĩ rất nhiều, có thể vì bản thân quá mức bị động, lần này muốn tranh thủ một lần, không thể cứ như vậy mà bỏ qua.

Buổi chiều mọi người đi làm bình thường, Phác Thái Anh vẫn như thường ngày ngồi ở nơi làm việc của mình. Sắp xếp công việc này cho nàng kỳ thực rất tốt. Nàng học âm nhạc, năng lực sáng tác cực kì cao. Đầu óc có lúc trì độn nhưng những chuyện bình thường thì không vấn đề gì. Đây chính là đầu óc nghệ thuật gia, khác biệt với người khác.

Nhìn Phác Thái Anh chăm chỉ làm việc, Lý Hoan thật không tiện quấy rối. Kỳ thực cô cũng thấp thỏm, sợ bị cự tuyệt, sợ Phác Thái Anh sẽ chán ghét, sợ từ đây Phác Thái Anh sẽ trốn tránh mình.

Thầm mến một người, người này trước sau luôn tỏ thái độ khiêm nhường. Lý Hoan biết mình cũng có lúc nhát gan, bình thường hô phong hoán vũ, vậy mà trên phương diện tình cảm lại yếu mềm.

Phác Thái Anh cảm giác có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, giương mắt nhìn lên, vừa vặn đối mặt với đôi mắt của Lý Hoan.

Nhìn dáng vẻ Lý Hoan, Phác Thái Anh có một tia mờ mịt, người này hôm nay nhìn mình thấy gì đó khác thường, mà không biết khác thường ở chổ nào. Dù không biết đó là cảm xúc gì, nhưng có vẻ ánh mắt mang rất nhiều tình cảm, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây là việc mà cấp trên nào cũng thích làm hay sao.

"Quản lí, có chuyện gì sao?" Lý Hoan như vậy nhìn mình rõ ràng có chuyện, Phác Thái Anh trước tiên hỏi han.

"Ân, tôi tìm cô có chút việc, chúng ta đi sân thượng nói chuyện đi." Lý Hoan lấy hết dũng khí trong lòng mình nói ra. Tuy rằng yêu thích nữ nhân, nhưng trong công ty không có ai biết.

"Được" Phác Thái Anh đem tài liệu thu dọn gọn gàng, đặt vào ngăn kéo. Đứng dậy theo Lý Hoan rời đi văn phòng.

Hai người đi tới chiếc bàn ngoài trời, sắp sang tháng chín, khí trời vẫn còn chút nhiệt. Đã lập thu, ngày hè dường như sắp trôi qua. Tình cờ có cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc Phác Thái Anh thấp thoáng tung bay.

Phác Thái Anh rất ít tới nơi này, nàng thích thanh tĩnh, nơi này vẫn là lần đầu tiên tới. Từ nơi này nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ khung cảnh, có cảm giác như người bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

"Quản lí, gọi tôi đến có chuyện gì sao?" Dù sao cũng là thời gian làm việc, mình và quản lí một mình đến đây, như vậy là trái với quy định của công ty.

Lý Hoan nhìn Phác Thái Anh một mực cung kính, cô không thích bộ dáng này của nàng. Phác Thái Anh không phải loại người thích nịnh bợ kẻ khác, thế nhưng nàng đối với bất luận một ai cũng đều như nhau, ngoại trừ người nàng quan tâm, những người khác tựa hồ được đối xử không có gì khác biệt. Phác Thái Anh cùng đồng sự quan hệ rất tốt, có thể tán gẫu vui vẻ, thế nhưng đối với mình, nàng luôn coi mình là cấp trên, cố tình giữ khoảng cách.

"Anh Anh, cô có thể xem tôi là bạn bè không?" Nàng có thể cùng đồng nghiệp khác hoà mình, vì sao không thể cùng mình? Mình vẫn luôn bên cạnh nàng, chỉ có một người nỗ lực, thật sự mệt mỏi.

Phác Thái Anh ngẩng đầu lên nhìn Lý Hoan, nàng hơi nghi hoặc một chút. Mình và Lý Hoan quan hệ vẫn luôn như vậy, vì sao người này muốn thay đổi. Quản lý đối tốt với mình, trong lòng mình biết chứ sao không, nhưng lãnh đạo và cấp dưới tuy rằng có thể làm bằng hữu, thế nhưng cũng phải cân nhắc tình huống đôi bên.

Nàng vẫn duy trì khoảng cách với Lý Hoan, chính là không muốn bị đồng nghiệp dèm pha. Quản lý đối tốt với nàng, nhưng nếu xem như bằng hữu thân thiết thì lại không tốt cho quản lý, nếu đã không tốt, haizzz thôi thì bỏ qua đi.

Phác Thái Anh quật cường, tính tình của nàng không thích nợ ơn người khác, cũng không thích người khác quan tâm quá nhiều đến mình, càng không muốn người khác tổn thương vì mình.

"Quản lí, tôi... Quan hệ của chúng ta..." Phác Thái Anh ấp a ấp úng nói, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi nói rằng: "Là bạn."

Nàng cũng hi vọng cùng Lý Hoan làm bằng hữu, người này rất dễ dàng thân cận, đối với mình cũng tốt. Làm bằng hữu cái gì hẳn là không vấn đề gì. Bạn bè của nàng không nhiều, ngoại trừ hai tên kia thì không còn ai nữa.

Phác Thái Anh bắt đầu mở lòng, Lý Hoan thật cao hứng. Phác Thái Anh là loại người buộc người ta phải bức nàng, nàng nghĩ cái gì cũng đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn.

"Anh Anh, cô cảm thấy con người của tôi thế nào?" Lý Hoan biết đối với Phác Thái Anh không thể dùng biện pháp trực tiếp. Bằng không sẽ doạ nàng chạy xa 8000 mét.

Phác Thái Anh không hiểu Lý Hoan đến cùng muốn hỏi cái gì, một hồi làm bằng hữu, một hồi lại hỏi mình cảm thấy thế nào. Nhìn Lý Hoan trên mặt ửng đỏ, lần này Phác Thái Anh càng không hiểu là cái gì? nàng lần đầu thấy Lý Hoan như vậy nha, người này thường ngày lẫm lẫm liệt liệt, lúc nào thì bánh bèo như thế?

Quản lý hỏi mình cảm thấy cô ấy thế nào, mà từ trước đến nay đều là người này đối đãi tử tế với nàng, nàng ngoại trừ cảm kích, thật không có thêm tình cảm gì.

"Lý quản lý cô rất tốt, như chị gái chăm sóc tôi, ở trong lòng tôi vô cùng cảm kích." Phác Thái Anh suy nghĩ vấn đề đều là đơn giản như vậy, nàng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, giống như những ca khúc của nàng, từ sâu trái tim chân thành, vì lẽ đó rất nhiều người thích. Phác Thái Anh nói theo sự thật trong lòng mình, nàng làm việc thường không xem sắc mặt người khác. Đối với mọi người luôn chân thành, không sợ nàng nói dối. Có lúc sự thật thà quá sẽ làm buồn lòng người khác, nàng không che giấu tình cảm trong lòng, cũng sẽ không miễn cưỡng người khác, người như vậy có lúc cũng rất đáng sợ.

"Tôi nói không phải kiểu tình cảm của chị em gái?" Lý Hoan thật sự rất muốn biết Phác Thái Anh đang nghĩ gì, rõ ràng là học đại học danh tiếng nước ngoài, làm sao đầu đá như thế.

Lần đầu nhìn thấy Phác Thái Anh bày ra thiết kế, thật sự rất có đầu óc, rất nhiều chổ người khác không nghĩ tới, vậy mà nàng nghĩ ra được. Khi đó cảm giác nàng là người nhạy biến, nhưng dần dần sau này mới phát hiện, nàng đối với chuyện tình cảm chính là con rùa.

Thật làm khó Phác Thái Anh, không phải chuyện chị em gái quan tâm lẫn nhau vậy chứ chuyện gì, bản thân nàng từ trước đến nay đều nghĩ như vậy, ngoại trừ tình cảm ví như tỷ muội thì còn cái gì khác nữa đâu? Chỉ có bằng hữu hoặc tỷ muội thôi.

Phác Thái Anh nhíu mày, Lý Hoan đến cùng muốn biểu đạt ý gì, nàng hoàn toàn không biết. Quản lý đối với mình tốt, ngoài tốt ra còn có ý kiến gì khác sao?

"Quản lí, tôi thật không có cái gì khác." Phác Thái Anh oan ức nhìn Lý Hoan, nàng thành thật lắm rồi nha, có sai chổ nào sao?

Lý Hoan nhìn cái người đầu gỗ, có lẽ nàng xưa nay chắc không nghĩ đến phương diện yêu đương. Chính mình đối với nàng đặc biệt, ít ra nàng cũng phải cảm thấy so với người khác không giống nhau chứ, cớ làm sao chỉ nghĩ đến tình chị em, không có gì khác. Cô không muốn nhận nàng làm em gái nha, trong nhà đã có một đứa em gái chuyên đi gây chuyện rồi, cô tuyệt đối không muốn thêm một người nữa.

"Tôi nói cô có chút tình cảm gì với tôi hay không, như tình cảm nam nữ ấy?" Người này muốn cô trực tiếp nói ra như vậy mới chịu hiểu hay sao. Lý Hoan có chút thẹn thùng, nói xong trực tiếp cúi đầu, không dám nhìn Phác Thái Anh. Cô sợ Phác Thái Anh sẽ coi thường.

Mọi người đều nói nàng ngu ngốc, nhưng dù có ngốc thế nào cũng không thể không hiểu ý tứ lời Lý Hoan vừa hỏi. Tình cảm nam nữ, vậy nói rõ Lý Hoan là người đồng tính.

Trãi qua chuyện với Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh hiểu những điều này, chỉ là nàng không biết vì sao Lý Hoan thích một người vụng về như nàng. Phác Thái Anh biết mình không có điểm nào đáng giá khiến người ta yêu thích, chỉ được mỗi cái dung mạo trông ưa nhìn. Nhưng trong công ty rất nhiều người đẹp nha, mỹ nữa cũng chiếm hơn một nửa. Nếu bàn về đầu óc, nàng không có vé so với người trong công ty. Nàng ngu si đã đành, người nào yêu thích nào chắc cũng cùng loại trì độn như nàng.

Phác Thái Anh luôn biết nàng không có ưu điểm gì, nhưng biết làm sao, nàng chính là người như thế mà, không có một chút ưu điểm phụ nữ.

Lý Hoan thổ lộ với nàng, còn nàng đã quyết định mang trái tim đặt ở trên người Lạp Lệ Sa, làm gì còn cân nhắc? Không phải là nàng ích kỷ, mà là tình yêu không thể chần chừ.

Tình yêu không có kết quả, nếu không kết quả, cũng không nên để cho Lý Hoan có hy vọng.

"Quản lí, tôi có người thích rồii." Phác Thái Anh rất xin lỗi, nhưng tình cảm có lúc không thể kéo dài, bằng không mọi người đều cùng nhau mệt mỏi. Nàng đã từng có một đoạn ái tình đau khổ, lần này không hy vọng có người vì mình mà trải qua đau khổ.

Phác Thái Anh quả nhiên là ngu ngốc, một chút khéo léo từ chối nàng cũng không biết.

Lý Hoan ngẩng đầu lên nhìn Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh trên mặt bình tĩnh nụ cười, bản thân xem như đã hiểu rõ mọi chuyện, cô bất giác cũng lộ ra nụ cười chua xót, bất quá sau đó lòng thoải mái hơn rất nhiều.

"Được, vậy sau này chúng ta làm bạn bè nhé." Lý Hoan biết không có thể làm người yêu, vậy làm bằng hữu đi.

"Thật sao" đây là kết cục tốt nhất, hai người thẳng thắn với nhau.

"Vậy sau này ở bên ngoài gọi tên tôi đi, đừng gọi quản lý nữa." Lý Hoan là người cầm được thì cũng buông xuống được, tình yêu miễn cưỡng không hạnh phúc, vậy thì cứ để nó tồn tại ở một hình thức khác.

"Thật."

Tình yêu không nên ép buộc, không nên miễn cưỡng, cần chính là chân thành lẫn nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro