Chương 46: Là cô sao

Âu Dương Tuyết Tự đi đến phòng kế hoạch, đầu tiên tìm chính là Lý Hoan. Bởi vì Lạp Lệ Sa nói nàng hãy tìm Lý Hoan, Lý Hoan sẽ giao công việc cho nàng.

Đi tới phòng của Lý Hoan, Âu Dương Tuyết Tự gõ cửa, nghe được bên trong có người đáp lại, sau đó mở cửa đi vào.

"Xin chào, tôi tên Âu Dương Tuyết Tự, là hôm nay tới báo danh." Âu Dương Tuyết Tự rất lễ phép cùng chào hỏi Lý Hoan.

Lý Hoan ngẩng đầu lên nhìn người con gái vừa nói chuyện có giọng nói dễ nghe như vậy, đầu tiên nhìn chính là woa, xinh đẹp, cái nhìn thứ hai chính là trên người nàng có một loại khí tức an nhàn.

Nhớ tới an nhàn, Lý Hoan sẽ nhớ tới lần đầu nhìn thấy Phác Thái Anh. Vào lúc ấy cô phỏng vấn nàng, lần đầu tiên nghe nàng nói chuyện, cảm giác cô bé này có chút khác với tất cả mọi người, liền bị khí tức an nhàn, ôn hòa trên người nàng hấp dẫn.

Phác Thái Anh tuy rằng trang phục thường ngày chỉnh chu, một thân âu phục, mặc mộc tóc dài dùng một cái kẹp màu làm cuộn tóc lại. Nếu là nhìn kỹ trên hai mắt mới phát hiện nàng thực sự đẹp. Vẻ đẹp của Phác Thái Anh so người khác người không giống nhau, thanh nhã như hoa sen, an tĩnh không ồn ào.

Lý Hoan ở cương vị này đã từng thấy nhiều người, Phác Thái Anh là người đầu tiên cô phát hiện ra điều đặc biệt hơn so với mọi người. Nếu đem nàng đặt lẫn vào những phụ nữ khác, nàng có vẻ không thích hợp, hoặc là nói, nàng sẽ làm giảm đi hào quang của họ. Phác Thái Anh chính là một người như vậy, yên tĩnh, ôn nhu, lại có chút lười biếng. Làm người biết điều, làm việc kỹ lưỡng, xưa nay không tính toán được mất. Nàng là cái rất người chân thật, có thể làm cho người ta cảm thấy an toàn.

Nghĩ đến Phác Thái Anh, lại nhìn nữ nhân trước mắt, các nàng trên người có cùng một khí tức, nhưng lại có nhiều điểm không giống nhau.

"Xin chào, tôi Lý Hoan, quản lý phòng kế hoạch." Lý Hoan đứng lên tươi cười lễ phép tự giới thiệu mình.

Dù sao cũng là tổng giám đốc giới thiệu đến, Lý Hoan bất kể như thế nào đều phải cẩn thận đón tiếp người ta. Nữ nhân này cho mình ấn tượng tốt, chí ít không phải là loại hình mà cô chán ghét.

"Lý quản lý, tôi bắt đầu từ hôm nay chính thức làm ở bộ phận kế hoạch, xin cô chiếu cố nhiều hơn." Dù sao cũng là lãnh đạo, Âu Dương Tuyết Tự tao nhã trò chuyện.

Lý Hoan mang đến cho Âu Dương Tuyết Tự ấn tượng đầu tiên chính là một quản lý cường đại, hơn nữa còn mạnh mẽ như biểu tỷ của nàng. Biểu tỷ thuộc về kiểu xinh đẹp, còn Lý Hoan thuộc về kiểu nghiêm túc sinh động. Đẹp, có rất nhiều kiểu. Vẻ đẹp của Lý Hoan đến từ bề ngoài lẫn bên trong cùng kết hợp.

Âu Dương Tuyết Tự xem ra là biết nhìn người, Lý Hoan cá tính bao nhiêu nàng cũng có thể nhìn ra.

"Ân, vậy tôi dẫn cô đi đến chổ làm việc nhé" Lý Hoan đứng dậy đi tới trước mặt Âu Dương Tuyết Tự ôn nhu nói chuyện cùng nàng.

Đối với người khác nhau phải có cách cư xử khác nhau, Lý Hoan hiểu rõ. Huống hồ người ta sau này là đồng nghiệp, cô hi vọng tạo ấn tượng tốt, Âu Dương Tuyết Tự là người thông minh, nàng ta có thể nhìn ra.

"Được" hai người liền như vậy rời phòng làm việc, đi tới khu vực làm việc.

Khu làm việc của bộ phận kế hoạch, mỗi người được ngăn riêng, toàn bộ khu làm việc có khoảng 120 đến 130 ngăn.

Hai người đến, Lý Hoan vỗ tay ba cái, sau đó nói: "Mọi người trước tiên dừng lại, tôi giới thiệu cho mọi người một vị đồng nghiệp mới." Lý Hoan nói xong, mọi người ngừng lập tức ngừng công việc, ngẩng đầu lên nhìn vị đồng nghiệp mới tới, đến cùng là nhân vật phương nào mà cần đến quản lí tự mình giới thiệu.

Khi mọi người nhìn thấy người đứng phía sau, đúng là kinh ngạc, một mỹ nữ nha, tất cả mọi người đều trầm trồ, đặc biệt là những nam nhân độc thân, thiếu điều chảy nước dãi.

Phác Thái Anh vẫn loay hoay công việc của mình, Lý Hoan đến nói chuyện trong phòng cũng không có làm cho nàng ngừng công việc, cơ bản là cắm đầu cắm cổ xem tài liệu của mình.

Tuy rằng mỗi chổ là ô vuông ngăn cách, nhưng ai ngẩng đầu lên hay không chỉ cần loáng qua một cái liền biết nga. Lý Hoan thấy Phác Thái Anh hoàn toàn không ngẩng đầu lên, liền thở dài. Phác Thái Anh có bao giờ để ý chuyện xung quanh đâu.

Lý Hoan đi tới trước mặt Âu Dương Tuyết Tự nhìn nàng xong lại chuyển hướng nhìn sang mọi người.

"Đây là đồng nghiệp mới Âu Dương Tuyết Tự, sau này mọi người cùng một nhà, hãy chăm sóc lẫn nhau nhé." Giọng nói rất lớn, chính là hi vọng có thể cho cái người nào đó đang chăm chỉ làm việc nghe được.

Nhìn Phác Thái Anh hoàn toàn không để ý đến mình, Lý Hoan quyết định nhắc nhở, cô mang Âu Dương Tuyết Tự ném cho Phác Thái Anh nhằm kéo sự chú ý của Phác Thái Anh: "Phác Thái Anh, sau này cô dẫn dát Âu Dương Tuyết Tự đi".

Phác Thái Anh nghe có người nhắc tới tên của mình, rốt cục cũng chịu ngẩng đầu nhìn. Ngạc nhiên nhìn Lý Hoan, bản thân nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, gương mặt mờ mịt.

Chổ Phác Thái Anh ngồi là góc của văn phòng, Lý Hoan cùng Âu Dương Tuyết Tự đi đến, Lý Hoan vừa vặn chặn lại trước mặt nàng khiến Phác Thái Anh chỉ biết là sau lưng Lý Hoan có người nhưng không biết là ai.

"Quản lí, gọi tôi có việc sao?" Vừa nghe thấy Lý Hoan gọi mình, Phác Thái Anh mở lời.

Phác Thái Anh vừa nói, mọi người đều giương mắt nhìn nàng, các nàng biết Phác Thái Anh là người vì công việc mà quên mình. Tuy rằng chỉ mới đến đây làm không lâu, thế nhưng mọi người đều quen thuộc với thói quen của Phác Thái Anh.

"Hôm nay mang đồng nghiệp mới tới giới thiệu cho mọi người biết, cô sau này hướng dẫn cô ấy nhé." Lý Hoan rất muốn xoay cái đầu của Phác Thái Anh, nàng làm việc liều mạng như vậy sao, việc thì làm bao giờ cho hết.

"Đồng nghiệp mới? Ai vậy?" Lý Hoan để cho mình làm người hướng dẫn sao, Phác Thái Anh đúng là sợ hết hồn, mình có tài cáng gì mà hướng dẫn người ta, cả ngày bận rộn muốn chết, Lý Hoan không sợ mình đem người ta quăng vô xó xỉnh nào đó sao.

Phác Thái Anh nghiêng đầu, muốn nhìn một chút đồng nghiệp mới ra sao. Đầu cố nhìn phía sau. Thấy rõ mặt mũi quen thuộc, nàng sửng sốt một chút. Sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra là cô."

Từ lúc đi vào, Âu Dương Tuyết Tự vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Phác Thái Anh, khi Lý Hoan trịnh trọng giới thiệu cô với mọi người, chính cô nhìn thấy có một người ngồi ở góc chuyên tâm xem văn kiện không thèm ngẩng đầu nhìn người mới như cô. Tuyết Tự hiếu kì, bất quá người kia cảm thấy rất quen thuộc, cô làm sao không nhận ra được đó là Phác Thái Anh.

Âu Dương Tuyết Tự hướng Phác Thái Anh cười cười, nụ cười mê người khiến những đồng nghiệp nam xem đều sắp rớt con mắt ra ngoài đi.

"Hai người quen biết à?" Lý Hoan xoay mặt nhìn Âu Dương Tuyết Tự, nhưng trong mắt Âu Dương Tuyết Tự và trong mắt của Phác Thái Anh cô không nhìn thấy sự thân thiết. Phác Thái Anh nói đã có người thích, lẽ nào là người này sao? Vậy tổng giám đốc và Phác Thái Anh là quan hệ gì? Lý Hoan trong đầu điên đảo, bắt đầu lo lắng về các mối quan hệ của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh đơn thuần, nhưng Âu Dương Tuyết Tự và Lạp Lệ Sa vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Cả hai người đó Phác Thái Anh có thể xử lý tốt sao?

"Ân, chúng ta là bạn học." Âu Dương Tuyết Tự mềm nhẹ đáp. Hiện tại là bạn học, vậy tương lai thì sao? Cô kỳ thực vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này, mình và Phác Thái Anh quan hệ vẫn là phương diện bạn học thôi sao.

"Được rồi, vậy thật tốt, cô và Phác Thái Anh ngồi cạnh nhau đi, chỗ làm việc của cô ở cạnh Anh Anh đó." là bạn học sao? Lý Hoan không tin đây là bạn học bình thường. Cách Tuyết Tự nhìn Phác Thái Anh thắm thiết như vậy thì làm gì đơn giản chỉ là bạn học.

Lý Hoan lần đầu nhìn liền biết Âu Dương Tuyết Tự là người có năng lực, ít nhất so với cô không thể kém hơn. Nhưng vì sao lại đồng ý oan ức tới đây làm viên chức nhỏ, trong này e rằng có nguyên nhân khác. Bất quá khi nhìn thấy cách cô ấy nhìn Phác Thái Anh, trong lòng cũng rõ ràng không ít.

Phác Thái Anh xác thực có mị lực không tưởng, chỉ là Âu Dương Tuyết Tự cũng tới đây có phải sẽ khiến cho quan hệ giữa các nàng trở nên phức tạp. Lạp Lệ Sa có thể để Tuyết Tự tới đây, điều này rõ nàng Lạp Lệ Sa hẳn là rất yên tâm quan hệ của nàng và Phác Thái Anh.

"Ân, cảm ơn quản lý." Âu Dương Tuyết Tự rất lễ phép khom người cảm ơn Lý Hoan.

"Sau này có cái gì không hiểu có thể hỏi Anh Anh, hoặc là những đồng nghiệp khác, nếu là chuyện giải quyết không được, có thể trực tiếp đến tìm tôi." Lý Hoan nói xong xoay người rời đi.

Âu Dương Tuyết Tự nhìn Lý Hoan rời đi, liền đi tới khu vực làm việc của mình. Vị trí này vừa vặn thích hợp vì có Phác Thái Anh bên cạnh. Lần này Phác Thái Anh sẽ không dễ dàng chạy mất.

"Thái Anh, chúng ta lại gặp mặt." Âu Dương Tuyết Tự đứng bên cạnh Phác Thái Anh, gương mặt ý cười nhìn Phác Thái Anh.

"A, thật là đúng dịp, cô cũng tới công ty chúng ta." Phác Thái Anh còn đang ngây ngốc, nàng hoàn toàn chưa nắm bắt được tình hình. Lý Hoan hẳn là hiểu rõ năng lực của nàng, vậy sao còn bắt nàng hướng dẫn người mới. Âu Dương Tuyết Tự vừa nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản, giao cho mình, ý của Lý Hoan là dự định để cho mình theo Tuyết Tự học tập, hay muốn mình dạy cho Tuyết Tự đến hư hỏng đây.

Phác Thái Anh không phải không tin năng lực của mình, mà là bản thân nàng căn bản không phải là người biết hướng dẫn người khác.

Âu Dương Tuyết Tự nói: "Chúng ta là đồng nghiệp, sau này cô hãy chỉ dẫn tôi nhiều hơn." Nhìn Phác Thái Anh vẻ mặt ngây thơ, Âu Dương Tuyết Tự cảm thấy buồn cười. Người này vẫn y như trước đây, ngơ ngác ngốc nghếch.

"Được, vậy cô ngồi xuống trước đã, mang giày cao gót đứng không tốt đâu." Phác Thái Anh biết hiện tại hết thảy đều là sự thực, nàng bây giờ lên chức là sư phụ nha.

"Ân, tôi ngày đầu đi làm, có cần tôi giúp gì không?" Âu Dương Tuyết Tự ngồi xuống nhìn đống văn kiện chất như núi của Phác Thái Anh. Nơi làm việc này ngoại trừ nàng ra cũng không có người thứ hai dáng vẻ như vậy. Trước đây ở trường học, Phác Thái Anh y như vậy, thích nghiên cứu tài liệu. Phác Thái Anh là người chăm chỉ, một khi tập trung vào chuyện gì, nàng sẽ đem tất cả tinh lực đều dồn vào đó.

"Cũng không có gì, ngày đầu đi làm, trước tiên làm quen không khí xung quanh đi đã. Tôi đem tư liệu cho cô xem." Nói xong Phác Thái Anh bắt đầu tìm kiếm các loại văn kiện liên quan đến công ty.

Phác Thái Anh có cách riêng để quản lý tư liệu, nhìn sơ thì rất loạn, thế nhưng bản thân nàng chì cần nhìn qua liền biết văn kiện nào cất ở đâu. Trước đây ở Mỹ, nàng bày biện phòng trọ thành cái ổ heo, đại khái một tháng không có dọn dẹp, nhưng mà thứ nàng muốn chỉ cần nhìn một cái liền biết nó ỡ đâu, đây cũng là năng lực đặc biệt a. Bây giờ đã tốt hơn xưa, nàng ít nhất đã biết dọn dẹp nhà cửa, chỉ là trù nghệ vẫn chưa có tiến bộ.

Phác Thái Anh đem tư liệu đưa cho Âu Dương Tuyết Tự, bên trong có đầy đủ, rất nhiều và dày. Chỉ là nàng không biết, Âu Dương Tuyết Tự từ lâu ở nhà đã xem qua, hơn nữa đây chính là công ty của ông ngoại, mẹ trước khi đi có nói qua hoàn cảnh công ty. Hiện tại xem những tư liệu này cũng bằng thừa.

Nhìn Phác Thái Anh ánh mắt chân thành, Âu Dương Tuyết Tự vẫn là tiếp nhận tư liệu.

"Cảm ơn" Âu Dương Tuyết Tự đáp.

"Không có việc gì, đây là chuyện phải làm. Cô xem trước đi, tôi còn có chút việc muốn làm." Nói xong lại bắt đầu xoay tròn vào công việc của mình. Các ông nam đồng nghiệp nhìn Phác Thái Anh không biết "thương hương tiếc ngọc", trong lòng sớm đã xót xa Âu Dương Tuyết Tự.

Như vậy Âu Dương Tuyết Tự bắt đầu ở Lạp Tuyệt làm việc.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro