Chương 60: Đẩy ngã thất bại

Cuối cùng thì dư âm mùa thu còn sót lại đã sớm bị mùa đông lạnh giá thay thế. Buổi sáng dịu dàng bị cái lạnh đầu đông bao phủ.

Nhờ những tia nắng sớm mà ngày đông có thêm chút ấm áp, gió lạnh len lỏi vào rèm cửa sổ màu xanh lam muốn tìm cách chui vào bên trong căn phòng, nhưng đáng tiếc mãi vẫn không tìm được lối vào cửa sổ. Có thể bên trong hình ảnh quá duy mỹ nên gió cũng muốn vào nhìn một chút.

Ở phòng ngủ đầy mùi vị hạnh phúc, cánh tay ngà ngọc của ai đó đang ôm một vị mỹ nữ mắt phượng kiêu sa. Toàn bộ thân thể có hơn phân nửa là đang nằm nhoài người trên ngực vị mỹ nữ kia, tóc đen tán loại, rõ ràng là hai cô gái, nhưng hình ảnh vô cùng đẹp đẽ khiến người ta không nỡ lòng dời mắt đi.

Phác Thái Anh lay động, chậm rãi mở mắt ra, cảm giác dưới thân có gì đó mềm mại. Muốn nhìn một chút đến cùng là cái gì mà thoải mái như vậy, chờ thấy rõ người dưới thân người thì đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo, lòm còm ngồi dậy.

Phác Thái Anh không thể tin tưởng nổi. Nàng dùng tay véo gò má mấy lần, sau đó vỗ nhẹ mấy cái còn sợ mình chưa tỉnh ngủ, xonglại lắc đầu vài lần, chỉ là làm thế nào cũng sẽ không thay đổi hình ảnh trước mắt.

Xoay mặt quan sát toàn bộ phòng ngủ, nhìn thấy áo ngủ bị ném xuống đất lộn xộn, cúi đầu nhìn mình thấy toàn thân không mặc gì cả, nàng nhanh chóng kéo chăn che lên thân thể của mình.

Vừa định che lại liền cảm giác phần eo và bụng dưới một trận đau nhức. Muốn kiểm tra nguyên nhân thì nhìn thấy vết máu trên giường mới hiểu được nguyên nhân là gì. Trên mặt hiện lên hai đóa hồng vân, nàng chậm rãi nằm xuống hồi tưởng chuyện đêm qua. Rõ ràng là mình ở trên, vì sao cuối cùng mình bị người ta ăn no căn diều, mình cũng đã lên mạng học tập, cuối cùng vẫn thất bại, haizzzz.

Phác Thái Anh nhớ lại từng chút một cảnh tượng đêm qua như là đang đóng phim, nàng sao mà bị đẩy ngã, làm sao hầu hạ Lạp Lệ Sa, còn phát ra âm thanh mê người gợi cảm kia chứ, càng nghĩ càng thẹn thùng, cả khuôn mặt đỏ như gấc.

Lạp Lệ Sa tỉnh dậy đã thấy tất cả cử chỉ của Phác Thái Anh, cô không quấy rầy mà chỉ nằm nhìn nàng. Tối hôm qua chính là đêm cô hạnh phúc nhất trong 30 năm qua, cô nguyện ý một đời yêu Phác Thái Anh. Phác Thái Anh không hề khó chịu những việc cô làm với nàng ấy tối qua, xem ra kỹ thuật của mình thật tốt a.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cũng biết người này vì sao lại biến thành như vậy. Người ta có tật mắc cỡ nha, điểm này mãi mãi nàng ấy cũng không thay đổi.

"Anh Anh, thân thể em có tốt không?" Lạp Lệ Sa biết dù sao cũng là lần đầu của Phác Thái Anh, sợ thân thể nàng không thoải mái.

Lạp Lệ Sa đột nhiên lên tiếng là Phác Thái Anh đang đắm trong ký ức tối hôm qua phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, hai tay nắm chặt chăn chỉ lộ ra nửa cái đầu bên ngoài.

Mới bắt đầu buổi sáng đã hỏi cái này, trong lòng có chút oán giận, Phác Thái Anh thẹn thùng chỉ muốn đem đầu của mình giấu đi, cũng không biết nên trả lời Lạp Lệ Sa như thế nào.

Qua một hồi rốt cục trả lời: "Còn... Cũng còn tốt." Ấp a ấp úng, có chút ngượng ngùng.

Thấy Phác Thái Anh như vậy, Lạp Lệ Sa càng muốn trêu nàng. Người này da mặt mỏng, tối hôm qua nàng muốn áp mình, tinh thần hôm qua của nàng đâu mất tiêu rồi. Bất quá nàng kỹ thuật còn kém đã tạo cơ hội cho mình phản công, rõ ràng hai người đều là lần đầu, vì sao nàng cứ thẹn thùng, còn coi cô như người xấu áp nàng.

Nghĩ đến kỹ thuật dở tệ củaPhác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đau đầu, sau này nhất định phải dạy nàng kỹ càng mới được.

"Em ngủ thêm đi, tôi đi làm cơm." Hôm nay là cuối tuần, giờ này ít gì cũng 9 giờ. Tối hôm qua hai người hao tổn thể lực không ít, nhất định phải bổ sung năng lượng.

"Đợi lát nữa đi, em không đói bụng, chúng ta nằm trò chuyện một chút sau đó cùng nhau dậy." Ngày hôm qua mình cũng muốn Lạp Lệ Sa không ít, Lệ Sa cũng như mình không khá hơn chút nào, hai người đều cần nghỉ ngơi.

"Được, em muốn nói gì?" Lạp Lệ Sa tựa đầu bên cạnh Phác Thái Anh, hai người vẫn là lần đấu không ngại ngần tiếp xúc thân mật.

"Lệ Sa, Sa thích trẻ con không?" Phác Thái Anh muốn có một mái ấm, một ngôi nhà của hai người.

"Cũng thích, chỉ cần có em đối với tôi mà nói đã đủ, tôi cũng không hy vọng xa vời hơn" Lạp Lệ Sa ôm chặt Phác Thái Anh. Trong kế hoạch của cô chưa từng xuất hiện trẻ con, cô chỉ muốn đời này yêu Phác Thái Anh, cô không nghĩ còn dư thừa tinh lực đi yêu thương người khác.

Nhìn đôi mắt Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh thấy rõ cô ấy yêu nàng và nàng cũng rất yêu cô ấy, nàng hi vọng sinh cho cô ấy một đứa trẻ đáng yêu. Cuộc đời dài bao nhiêu chính nàng không biết. Chỉ hi vọng tương lai bầu bạn cùng Lệ Sa, nếu nàng chẳng may không còn bên cạn, nàng cũng hi vọng có người tới chăm sóc cho Lệ Sa.

Hài tử đối với Phác Thái Anh mà nói không phải tất yếu, thế nhưng nghĩ đến chính mình sau này rời đi, Lạp Lệ Sa cô độc, nàng đau lòng đến không thở nổi. Có thể chính mình quá mức ích kỷ, để cô ấy và hài tử sống với nhau. Này có lẽ đối với hài tử không công bằng, nhưng nàng nhất định phải làm như vậy bởi vì có trẻ con trong nhà mới có hơi ấm.

"Chúng ta sinh em bé đi." Âm thanh Phác Thái Anh rất nhẹ.

Lạp Lệ Sa ngồi dậy nhìn Phác Thái Anh, cô chưa từng có nghĩ tới một đứa trẻ sẽ tham dự vào nhân sinh của mình. Nếu như Phác Thái Anh thích vậy cô cũng không cần để ý.

"Được." Phác Thái Anh muốn, cô sẽ đồng ý, đây chính là cáchLạp Lệ Sa chìu chuộng nàng.

Lạp Lệ Sa sảng khoái đáp ứng, Phác Thái Anh biết nguyên nhân nhưng nàng xưa nay sẽ không vạch trần hoặc là thắc mắc. Bởi vì nàng hiểu cô yêu nàng, sẽ không từ chối nàng điều gì.

"Ân, chúng ta đi du lịch và kết hôn luôn đi, em muốn đến Provence (nằm ở đông nam nước Pháp) xem hoa oải hương." Phác Thái Anh không thích phô trương, nàng cũng biết nếu như mình cùng Lạp Lệ Sa cử hành hôn lễ long trọng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hai gia tộc.

Phác gia có thể không để ý nhưng Lạp gia chưa chắc như vậy. Nàng tuy rằng không biết chuyện nhà Lạp gia nhưng thông qua Lạp Lệ Sa nàng cũng biết Lạp gia và Phác gia rất khác nhau.

"Chúng ta ở đây cử hành hôn lễ không được sao?" Lạp Lệ Sa muốn mang đến cho Phác Thái Anh một hôn lễ lãng mạn, cô biết khoảnh khắc duy nhất của đời người con gái chính là mặc áo cưới, cùng mình yêu người dắt tay vào lễ đường.

"Không cần thiết như vậy, em không thích quá ồn ào." Tâm ý Lạp Lệ Sa nàng hiểu hết. Yêu chính là hiểu, cả hai hạnh phúc mới là tất yếu, mấy nghi thức rườm rà khác thật sự không quan trọng.

Lạp Lệ Sa nằm xuống đem Phác Thái Anh ôm vào trong ngực của mình, Phác Thái Anh lúc nào cũng vì mình và suy nghĩ, nàng thật sự quá tốt a.

"Em không cần cái gì cũng nghĩ cho tôi, sau này là cuộc sống của chúng ta, em không cần hi sinh gì cả." Nhẹ nhàng xoa xoa gò má mềm mại của Phác Thái Anh, nhìn nụ cười trên môi nàng, cô tự hứa với lòng sẽ hết lòng mang đến hạnh phúc cho nàng.

"Bởi vì là Sa, em sẽ dùng toàn bộ cuộc đời mà sống cùng Sa. Em đã đồng ý lời của anh trai làm phẫu thuật." Tối hôm qua Phác Thái Anh bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, anh trai đã từng đề cập đến muốn mình đi phẫu thuật tay, vạn nhất thành công, nàng có thể tiếp tục đàn dương cầm.

Tay của mình tự mình biết, tỷ lệ thành công rất xa vời nhưng mình cũng không muốn để cho người trong nhà dằn vặt, vì lẽ đó vẫn kéo dài. Lần này vì Lệ Sa, nàng cũng nên thử một lần. Nàng muốn đủ tư cách sánh vai cùng Lệ Sa, như vậy Lạp gia mới tiếp nhận mình.

Con đường này quá khổ, Phác Thái Anh hi vọng hai người có thể đồng thời phấn đấu chứ không phải nàng mãi núp sau lưng Lệ Sa để cô ấy bảo vệ cả đời.

"Phẫu thuật?" Phác Thái Anh không nói đầu đuôi để Lạp Lệ Sa vô cùng kinh ngạc, Phác Thái Anh rất bình thường, còn phải phẫu thuật làm gì?

"Anh trai và chị dâu đều khuyên em đi phẫu thuật, nhưng em vì không muốn lại dằn vặt mọi người vẫn từ chối." Sợ giải phẫu không thành công, trong nhà lại mang bầu không khí bi thương. Cha mẹ tự trách, anh trai và chị gái thương tâm. Đây là tất cả tình yêu mà gia đình dành cho nàng, nàng sao không hiểu. Trong nhà nhiều năm như vậy vẫn luôn có gì đó không vui, nàng cảm giác được nụ cười của họ chỉ là cười gượng vì mình.

Tiếp nhận trị liệu, điều này nói rõ Phác Thái Anh dự định sau này sẽ đàn dương cầm. Lạp Lệ Sa không nghĩ được là tốt hay xấu. Cô vẫn cho là Phác Thái Anh cần mình bảo vệ nhưng sẽ có một ngày nàng ấy thoát khỏi vòng tay mình đi tìm thế giới khác, không cần mình bảo vệ nữa, vậy mình làm thế nào tiếp tục tình yêu?

"Em muốn sao?" Câu nói này có thể người khác nghe xong không rõ vì sao nhưng đó là Phác Thái Anh, nàng biết, nàng hiểu.

"Ân, muốn, muốn có thêm sức mạnh mới có thể cùng Sa sóng vai." Nàng chưa từng hy vọng xa vời trở lại với đàn, lần này muốn quay lại chỉ là hy vọng có thể để người mình yêu không quá gian khổ thôi.

"Ngốc, tôi không có chuyện gì, em không nên để cho mình cực khổ, tôi không sao." Lạp Lệ Sa dịu dàng kéo đầu Phác Thái Anh vào ngực mình, trong lòng cảm động không thôi, không biết nên nói gì để diễn tả niềm hạnh phúc.

"Sa cũng là người của em, em cũng phải cố gắng bảo vệ Sa mới được, em hiện tại không đủ năng lực vì thế hi vọng tương lai có thể trở nên mạnh mẽ hơn, làm cho tất cả mọi người đều biết Sa là của em." Áp sát vào người Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh chỉ muốn ôm nàng mãi đến già mà thôi.

"Được" Phác Thái Anh muốn, Lạp Lệ Sa sẽ không từ chối, cô biết trong tình yêu không có gì có thể ngăn cản cô yêu nàng cũng như nàng yêu cô.

"Em đói rồi, chúng ta dậy đi." Phác Thái Anh ngẩng đầu làm ra bộ dáng trẻ con nũng nịu. Dáng dấp vẻ như vậy ai mà không mềm lòng.

"Được rồi" mỗi lần nhìn thấy Phác Thái Anh trưng ra bộ dạng này, Lạp Lệ Sa thật không có biện pháp từ chối.

Hai người ngồi dậy, Phác Thái Anh vẫn có chút ngượng ngùng vì không mặc gì làm sao mà dám ngồi trước mặt Lạp Lệ Sa.

"Em làm sao không dậy?" Rõ ràng nói hai người đồng thời vậy mà nàng còn rúc trong chăn, đây là ý tứ gì, chẳng lẽ nàng còn muốn tiếp tục ngủ.

"Ha ha, Sa mặc quần áo đi." Phác Thái Anh ngốc nghếch cười ha ha, Lạp Lệ Sa có thể lõa thể ở trước mặt mình, nhưng mình thì không dám a.

Nhìn Phác Thái Anh thẹn thùng, Lạp Lệ Sa biết nàng đang nghĩ gì liền trêu chọc.

"Anh Anh, thân thể em hôm qua tôi đã thấy hết rồi, nơi nào có nốt ruồi tôi còn biết." Lạp Lệ Sa cười gian trá, tao nhã mặc vào áo ngủ.

Nghe Lạp Lệ Sa nói như vậy, Phác Thái Anh càng thẹn thùng, trực tiếp bịt kín chăn, rống lớn.

"Lạp Lệ Sa, Sa mặc quần áo rồi ra ngoài cho em." Người này muốn mình mất mặt đây mà, Phác Thái Anh vẫn luôn biết Lạp Lệ Sa xấu xa nha .

"Được rồi, tôi ra ngoài rửa mặt." Lạp Lệ Sa tay vỗ vỗ vào chăn xong thì rời phòng ngủ.

Sau khi Lạp Lệ Sa đi, Phác Thái Anh ló mặt đỏ ửng từ trong chăn ra. Đôi mắt nhìn trần nhà, khóe miệng mang theo nụ cười, nhắm mắt lại cảm thụ hạnh phúc chưa từng có từ trước đến nay.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro