Chương 64: Hạnh phúc là tốt rồi
"Cảm ơn anh đã nói cho tôi những điều này." Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao Phác Thái Anh lo lắng gần đây, nàng cũng không phải người mỗi tối ôm mình mà mít ướt. Quá khứ sáu năm, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện trị liệu, lần này cho dù trị liệu cần thời gian, nàng cũng sẽ không đau lòng đến nỗi như thế, e rằng còn giấu chuyện khác gạt mình.
"Nói cho cô biết chỉ vì tôi không muốn để cho hai người khổ sở. Lạp lão gia tử sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện cô ly hôn và chuyện cô yêu Anh Anh, e rằng bây giờ ông ấy đã biết rồi. Cô định làm như thế nào? Ông ấy không ra tay là vì còn kiêng kỵ thế lực Phác gia, nhưng ông ấy xưa nay cũng chưa hề nghĩ tới việc thừa nhận tình yêu của hai người không phải sao?"
Dáng lưng thẳng tắp cao ráo, Phác Tuấn Anh đang nói một chuyện rất quan trọng. Nét mặt hòa hoãn nay trở nên nghiêm túc.
Phác Tuấn Anh đề cập đến gia gia của mình, Lạp Lệ Sa kinh ngạc nhìn hắn. Cô còn không biết hết chuyện của gia gia mà Phác Tuấn Anh vì sao lại biết. Biết đến tỉ mỉ, hắn có phải là đang giám sát nhất cử nhất động của gia gia. Nghĩ đến điều này, Lạp Lệ Sa cảm thấy đáng sợ. Thực lực của Phác gia không thể coi thường.
Gia tộc của mình nói thế nào cũng không phải nhỏ, người trong gia tộc đào tạo ra toàn là cao thủ, Phác Tuấn Anh lại biết mọi việc dễ như ăn cháo, rõ ràng là hắn dự định can thiệp vào chuyện này.
"Gia gia tôi sẽ cân nhắc. Dù sao tôi là đứa cháu ông ấy yêu quý, chắc không đến nỗi tuyệt tình mà giết tôi, bất quá là xóa tên tôi ra khỏi gia tộc mà thôi."
Nghĩ đến dòng họ của mình, Lạp Lệ Sa có chút ước ao được như Phác Thái Anh. Người của Phác gia luôn bảo vệ lẫn nhau, họ luôn đặt gia đình đầu tiên, mà Lạp gia lại đặt danh dự gia đình lên hàng đầu, đây là điểm khác nhau.
"Cô nghĩ đơn giản như vậy? Cô tuy rằng nắm giữ toàn bộ cổ phần của Lạp Tuyệt nhưng lão gia tử sẽ không vì lý do này mà thỏa hiệp, không phải sao?" Ông già kia gia thủ đoạn như thế nào, Phác Tuấn Anh quá biết. Lúc trước cha của Lạp Lệ Sa phụ thân chính là bài học, lần này đến lượt đứa cháu yêu dấu của mình đi trên con đường trái với luân lý, ông ấy há có thể để yên.
Lạp Lệ Sa thấy ngay cả việc mình nắm toàn bộ cổ phần của tập đoàn Phác Tuấn Anh cũng biết, vậy có cái gì mà hắn không biết? Lạp Lệ Sa cảm thấy người đàn ông ngồi đối diện cao tay cỡ nào, nếu như hắn là đối thủ, mình toi mạng đời nào vẫn chưa hay biết.
"Anh biết cái gì phải không?" Phác Tuấn Anh hôm nay đề cập nhiều chuyện như vậy là thái độ gì? Nếu muốn tham dự vào vì sao vẫn bàng quan?
"Tôi chuyện gì cần biết đã biết, chuyện không cần biết cũng biết rồi. Chỉ cần là nguy cơ gây nguy hiểm đến em gái, tôi mặc kệ là gì cũng sẽ ngăn cản."
Ngôn từ trở nên nghiêm khắc, cả người toả ra một loại khí thế áp bách mãnh liệt, khiến người ta nghẹt thở dường như muốn nuốt chửng người khác trong nháy.
"Anh Anh có biết những điều này không?" Những chuyện này, nếu như Phác Thái Anh biết, như vậy tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích.
"Nàng biết một phần nhưng cô phải cẩn thận xử lý mọi việc cho thỏa đáng, chuyện nhà cô không đơn giản như cô nghĩ. Cha của cô qua đời như thế nào cô không biết sao?" Nói tới chuyện này, Phác Tuấn Anh vẫn còn chút khiếp đảm, Lạp lão gia tử lòng dạ thật ác độc.
"Cha tôi? Cha tôi làm sao?" Cha của mình, gia gia nói là mắc chứng bệnh nan y nên mới mất, mẹ cũng vậy. Nhưng nghe Phác Tuấn Anh nói có vẻ như không phải vậy, lẽ nào còn bí mật khác mà mình không biết, còn có chú nhiều năm không trở về nhà, là vì cái gì?
"Đúng, cha cô vì sao qua đời, cô không biết nguyên nhân thực sao?" Nhìn cô gái bị gia đình mình lừa dối, Phác Tuấn Anh do dự, không biết có nên nói cho cô chân tướng thật sự hay không?
"Ông nội nói là mắc bệnh nan y, chẳng lẽ không đúng?" Mình từ nhỏ chưa từng gặp gỡ cha mẹ mình, là một tay gia gia nuôi lớn, cha mẹ đến một bức ảnh cũng không có, ngay cả mộ phần cũng không thấy. Nếu như đã mất, vì sao mộ phần lại không có? Chú và thím đã nhiều năm không về nhà, gọi điện thoại thăm hỏi cũng chỉ có mình. Cô cô cũng vậy, rõ ràng ở cùng thành phố nhưng cô cô hầu như không đến Lạp gia, chỉ có mình thỉnh thoảng đến Âu Dương gia, nhớ đến những điều kỳ lạ, Lạp Lệ Sa trong lòng hoang mang cực độ.
"Đúng là bệnh nan y sao? con cái qua đời vì sao đến bia mộ cũng không có? cô cũng chưa từng bái tế, không phải ở hậu viện nhà cũ của cô có một khu vực cấm địa sao? cô có biết nơi đó không?"
Bí mật nhà Lạp gia, Phác Tuấn Anh lúc biết được thật sự giật mình. Hổ dữ không ăn thịt con a, nhưng ở Lạp gia vấn đề này nhắc lại chỉ làm người ta đau khổ.
"Chuyện của cha mẹ tôi, anh biết bao nhiêu?" Tất cả chuyện nhà mình, hắn biết đến đâu?
Lạp Lệ Sa hoảng loạn rồi, nếu như cha mẹ không phải chết vì bệnh, vậy là gia gia nói dối. Lạp gia có khu cấm địa, tất cả mọi người không ai được vào. Người già trong dòng họ không đề cập, người trẻ tuổi thì hiếu kỳ, khi còn bé anh họ nghịch ngợm một mình xông vào, cuối cùng bị gia gia suýt chút nữa đánh cho tàn phế. Lạp gia có bí mật gì? Những bí mật này đều có quan hệ với mình sao?
"Có một số việc cô không biết vẫn tốt hơn. Chú và cô của cô không nói cho cô biết là vì họ sợ cô bận tâm, bây giờ cô lựa chọn thành đôi cùng Anh Anh, chuyện như vậy bọn họ nếu biết sẽ ra mặt dùm cô. Còn về nguyên nhân, bọn họ đến thời điểm sẽ nói cho cô biết, còn nếu cô nhất mực muốn biết có thể đi Âu Dương gia hỏi một chút."
Chân tướng quá tàn khốc, Phác Tuấn Anh không đành lòng nói ra. Dù Lạp Lệ Sa có kiên cường cỡ nào cũng không chịu nổi.
"Cô cô ? Tôi đã từng hỏi, cô cô không chịu nói, lần này có hỏi nữa kết quả cũng giống như vậy." Lạp Lệ Sa không phải là không có hỏi, hỏi từ lúc nhỏ đến lớn, kết quả vĩnh viễn chỉ có một cái.
"Cô đem chuyện cô và Anh Anh nói ra, bà ấy hẳn là sẽ kể cho cô biết chân tướng."
Chủ tịch phu nhân tập đoàn Âu Dương làm sao đứng nhìn cháu gái của mình đi vào con đường của cha mẹ nó ngày xưa.
"Được, chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh. Chuyện tôi tìm anh, anh đừng nói cho Anh Anh? Tôi không muốn để cho nàng lo lắng." Lạp Lệ Sa sợ Phác Thái Anh nghĩ xa xôi, người kia đôi lúc còn sâu sắc hơn mình, sợ nàng sẽ oan ức.
"Được, tôi hi vọng em gái tôi bình an, cái khác tôi không để ý. Hôm nay những gì nên nói tôi đã nói, làm thế nào, Lạp tổng hẳn nên tính toán, tôi đi trước nhé."
Phác Tuấn Anh nói xong cũng rời đi, Lạp Lệ Sa cô đơn, hiện tại tất cả bí mật dường như sắp lộ ra, mình rốt cuộc có thể biết và tiếp nhận bao nhiêu, gia gia nếu như không là người bây giờ mình biết liệu sẽ ra sao?
Trở lại phòng làm việc của mình, Lạp Lệ Sa trong lòng vạn ngàn tâm tư, tất cả mọi chuyện tựa hồ hướng cô kéo tới. Cô biết trong nhà có bí mật, chỉ là làm bộ không để ý tới. Chuyện của cha mẹ từ xưa tới nay chưa từng có ai nhắc đến, cho dù khi còn bé ước ao được như người khác có cha mẹ, nhưng mỗi khi mở miệng hỏi thì ngay cả một tấm ảnh đơn giản cũng không có, ông ngoại là ai, mẹ tên gì, mình hoàn toàn không biết.
Nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu xuất hiện hình ảnh Phác Thái Anh đêm đêm rơi lệ.
Lạp Lệ Sa mệt mỏi quá, tình yêu cô hằng ao ước giờ đây đã đạt được. Vốn nên vui sướng, nhưng hiện tại cô cảm thấy chán chường, không có cách nào điều chỉnh bản thân, cho dù muốn duy trì dáng vẻ tao nhã trước đây cũng không có cách nào.
Phác Tuấn Anh nói cánh tay Anh Anh có khả năng trị liệu. Bản thân nàng không muốn chữa trị hay vì mình mà không chữa trị.
Vì bảo vệ mình, tương lai nàng sẽ hi sinh cái gì, Lạp Lệ Sa cũng có thể đoán được mấy phần. Đây chính là ưu điểm của nàng, nàng tuy ngây ngốc nhưng nàng so với bất luận người nào đều sâu sắc nhất, về mặt tình cảm, nàng mãi mãi vẫn muốn hi sinh nhiều hơn. Cô đã từng lo âu vì những tưởng tình yêu này không có kết quả, bây giờ nhìn lại đều là lo sợ không đâu a.
Ở văn phòng, Phác Thái Anh tẻ nhạt lật xem văn kiện, nàng muốn cùng Âu Dương Tuyết Tự nói rõ, nhưng mà không biết nên mở miệng làm sao. Ngồi nghĩ một ngày trời, bây giờ còn không biết làm sao mở miệng. Tay khép lại văn kiện, nằm nhoài trên bàn buồn bực ngán ngẩm nhìn ngoài cửa sổ.
"Thái Anh, cô làm sao?" Nhìn Phác Thái Anh cả ngày trời mất tập trung, Âu Dương Tuyết Tự hỏi.
"Há, không có chuyện gì." Phác Thái Anh miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn Âu Dương Tuyết Tự.
"Cô thật không có chuyện gì?" Câu trả lời này, Âu Dương Tuyết Tự còn khuya mới tin, cô đâu phải ngày đầu tiên biết Phác Thái Anh, cô có thể nhìn ra nàng có tâm sự.
Phác Thái Anh nghiêng đầu chớp mắt bận tâm nhìn Âu Dương Tuyết Tự, người ta đúng là yêu thích mình nha.
"Tuyết Tự, chúng ta nói chuyện chứ?" Phác Thái Anh đang nằm nhoài trên bàn đột nhiên ngồi dậy.
Phác Thái Anh nhanh nhẹn làm Âu Dương Tuyết Tự giật mình. Người này làm việc cũng thật là, nói xong chưa kịp chuẩn bị đã làm.
"Làm sao?" Mình và Phác Thái Anh có chuyện gì cần nói chuyện sao? Âu Dương Tuyết Tự nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, tâm sự của nàng lẽ nào có quan hệ với mình?
"Không sao rồi." Nhìn Âu Dương Tuyết Tự dịu dàng, Phác Thái Anh không còn căng thẳng nữa, nàng không muốn thương tổn người con gái hiền lành này.
"Cô làm gì mà nói được có nửa câu, chuyện gì có liên quan đến tôi phải không?" Phác Thái Anh muốn đánh bát quái gì đây, Âu Dương Tuyết Tự không hiểu nổi nữa rồi.
"Làm sao cô biết?" Người thông minh thực sự là đáng sợ, một mình Lạp Lệ Sa đủ khiến người ta chết lên chết xuống, Âu Dương Tuyết Tự cũng lợi hại như vậy, có phải là Lạp gia người nào người nấy cũng đều thông minh. Nhưng Phác gia cũng thông minh không kém nha.
Phác Thái Anh đối với việc suy nghĩ trong lòng mình bị người ta nhìn thấu vẫn có chút oan ức nho nhỏ.
"Vừa nhìn là biết, cô muốn nói cái gì thì nói đi." Quả nhiên là có liên hệ với mình, tuy không biết là chuyện gì, nhưng trực giác của Âu Dương Tuyết Tự nói cho cô biết chuyện này không phải tốt đẹp gì.
"Cái kia... Cái kia... Tuyết Tự cô thích tôi phải không?"
Phác Thái Anh đưa tay sờ sờ gáy, rụt đầu nhỏ giọng nói ra. Nàng sợ Âu Dương Tuyết Tự khó xử, cũng sợ là do mình tự nghĩ.
Nghe xong Phác Thái Anh nói, Âu Dương Tuyết Tự đóng băng rồi. Hai mắt trừng lên nhìn Phác Thái Anh, nàng nhận ra sao, mình biểu hiện ra mặt vậy sao.
"Phải, tôi thích cô đã lâu." Nếu đã biết, Âu Dương Tuyết Tự không che giấu. Chuyện này chung quy cô cũng muốn biết câu trả lời của Phác Thái Anh.
"Cái kia... Tuyết Tự, tôi có người thích, xin lỗi." Phác Thái Anh vẻ mặt có chút bối rối, chút lúng túng. Tay để sau gáy không ngừng xoa tới xoa lui. Xem ra rất đáng yêu.
"Phốc, cô vì chuyện này vẫn đang rối rắm đó sao?" Tuyết Tự chưa từng có suy nghĩ muốn chiếm được nàng, hiện tại biết kết quả rồi, mình cũng cảm thấy hài lòng.
"Cô cười gì, tôi nói chính là thật sự, người tôi yêu là biểu tỷ của cô." Phác Thái Anh giải thích, hai tay không ngừng di chuyển trên mặt bàn.
"Tôi biết, vì thế tôi sẽ chúc phúc." Âu Dương Tuyết Tự mấy ngày trước ở gara nhìn thấy hai người thân mật nên đoán được quan hệ của hai người.
"Cảm ơn, cô rồi sẽ gặp một người tốt." Âu Dương Tuyết Tự thấu hiểu nhân tình, Phác Thái Anh rất vui vẻ, cũng vì Tuyết Tự nói lời chúc phúc. Trên đời người như Tuyết Tự không hơn nhiều.
"Hai người hạnh phúc là được rồi." Âu Dương Tuyết Tự bỗng nhiên trong lúc đó cảm giác mình ung dung thật nhiều, có lẽ là vì đã nói ra được nỗi lòng.
Hai người nhìn nhau, sau đó đều cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro