Chương 14
Đào Nhạc Tư điên cuồng chạy về học viện. Đoạn đường lúc nãy cô đã bị trì hoãn gần một tiếng đồng hồ, không biết nên kiếm cớ gì mới có thể xoa dịu cơn giận của thầy Judith đây.
Vừa chạy đến sảnh tầng một của tòa nhà dạy học, Đào Nhạc Tư suýt đụng phải quý bà Wagner đang loạng choạng bước xuống cầu thang.
"Dorothy !" Quý bà Wagner kinh ngạc nói: "Thân ái, cô đang tìm em đây, cô rất tiếc phải thông báo cho em, thầy Judith vô tình té ngã bị thương, hai ngày nữa không thể nào lên lớp dạy học cho em được. Cô có thể giúp em cân đối lại, nhờ thầy Schwartz tạm thời giảng dạy cho em."
"Không sao đâu, cô Wagner." Đào Nhạc Tư cố làm ra vẻ ung dung, một tay cô đút trong túi áo khoác, trong đó có một mảnh giấy được gấp lại. Đó là bức chân dung Claudia đưa cho cô, cùng với sợi dây chuyền kia. Lúc đầu ngón tay cô chạm vào sợi dây chuyền có cảm giác như chạm phải một con rắn vậy. "Phu nhân Stein hy vọng em có thể đệm nhạc cho vũ điệu của cô ấy... Nên không sao đâu."
Phu nhân Wagner vỗ vai cô một cái, rồi lại dùng tiếng Đức nói cả một chuỗi dông dài nhưng Đào Nhạc Tư thì đang lơ đãng nên không nghe gì cả. Đến khi phu nhân Wagner nói xong bà mới vội vã đi ngang qua Đào Nhạc Tư. Đào Nhạc Tư nhìn dáo dác xung quanh, các học sinh đều đang học, trên hành lang và cả cầu thang không một bóng người. Tiếng kèn trombone phát ra từ phòng học ở lầu ba vô cùng xuyên thấu, giống như tiếng voi kêu vậy, rất lạc điệu.
Cô chạy về phía tòa nhà ký túc xá bằng tốc độ như chạy nước rút 100 mét.
Chỉ có mỗi cô Patil đang chăm sóc Shana trong phòng cô ấy, Hannah đã đến lớp vũ điệu rồi. Shana đang nằm ngủ mơ màng trên giường, hơi thở vẫn đều đặn, sắc mặt cũng khá hơn hồi trưa một chút.
"Để em ở lại chăm cậu ấy cho, thưa cô." Đào Nhạc Tư nói với cô Patil, "Thầy Judith bị thương nên chiều nay em không có lớp."
Cô Patil cầu còn không được liền vội vã đứng dậy rời đi, về phòng mình tiếp tục đọc tiểu thuyết lãng mạn.
Đào Nhạc Tư ngồi xuống mép giường Shana, sờ lên trán Shana, không còn nóng nữa. Vì thế, cô bắt đầu suy nghĩ những chuyện trong mật thất dưới lòng đất học viện.
Nếu như ngày đó Shana không đột nhiên trở nên khác thường trong mật thất, có lẽ các cô hẳn đã vào sâu bên trong phòng tra tấn nhìn một chút, có lẽ sẽ còn có thể phát hiện nhiều đầu mối liên quan đến đám phù thủy này và Hecate hơn một chút.
Từ những đầu mối trước mắt, Shana chắc chắn là người được đám phù thùy này ám thị nhiều nhất, và chắc chắn cũng là ứng cử viên sáng giá nhất để Hecate nhập vào. Vậy câu hỏi đặt ra là, tại sao buổi hiến tế cuối cùng lại thất bại ?
"...Dora ?" Mắt Shana vẫn đang nhắm, nhẹ nhàng lên tiếng gọi cô.
"Mình ở đây, Su." Đào Nhạc Tư ghé vào gần đầu Shana.
Shana mở mắt ra, suy yếu nhìn cô một cái.
Hơi thở Đào Nhạc Tư hơi chậm lại, đôi mắt Shana lúc này đang là màu đen. Mỗi khi Shana bị Hecate ảnh hưởng, biểu hiện sự thèm khát với máu tươi thì màu mắt sẽ luôn tối đi.
Nhưng Shana lại có vẻ rất bình tĩnh, không hề liên tục nhắc tới 'blood'.
"Bồ nhìn đi." Đào Nhạc Tư nói, lấy sợi dây chuyền từ trong túi ra, đưa ra trước mặt Shana, "Nhìn đi."
Một nụ cười xinh đẹp nở rộ trên mặt Shana. Cô ấy đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm sợi dây chuyền ấy lên nâng niu như kho báu, sau đó áp mặt dây chuyền lên một bên mặt, xoa nhẹ.
"Chị em của mình." Shana thấp giọng nói. "Mình cảm thấy, chị em của mình, đã tới rồi."
Chị em ? Chị em của Shana ?
Đào Nhạc Tư khó hiểu.
Đúng là Shana có một người chị, nhưng người chị này không hề được ra sân trong nguyên tác, hình qua đã di dân qua Mỹ lập gia đình định cư, và tuyệt đối không phải là Claudia. Claudia là người vùng cao nguyên Scotland điển hình, Shana lại có ngoại hình của một cô gái Germanic. Hai người họ thậm chí còn không cùng chủng tộc, không thể nào là chị em được...
Shana nằm ngửa, giơ mặt dây chuyền lên trước mặt nhìn ngắm cẩn thận, đầu ngón tay vuốt ve hình đầu ngựa trên đó. Qua một lúc lâu sau, cô ấy nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Đào Nhạc Tư: "Dorothy, chị em của mình, cảm ơn bồ."
Chà, Đào Nhạc Tư cũng là chị em sao, xem ra Shana thực sự sốt đến hồ đồ rồi.
Shana đặt sợi dây chuyền xuống bên gối, sau khi nhìn nó thật kỹ một cái rồi lại mơ màng thiếp đi.
Đào Nhạc Tư không biết làm gì trong phòng Shana, lại không dám tùy tiện rời khỏi nơi này để đi dạo ngoài phố, đề phòng bệnh tình của Shana xảy ra vấn đề.
Bây giờ cô thật nhớ điện thoại di động, thực sự, thật sự vô cùng hoài niệm thế giới có điện thoại di động.
Cô nhàm chán đi đi lại lại trong phòng Shana, nhưng căn phòng rộng đến mức cô có thể hoàn thành nó chỉ trong vài bước. Ngay lúc cô quyết định chống đẩy vài cái thì cô bỗng thò tay vào túi, cảm thấy có một tờ giấy.
Là bức phác họa Claudia vẽ cho cô.
Đào Nhạc Tư đi tới trước cửa sổ, mở tờ giấy ra.
Cô trợn mắt.
Lúc Claudia phác họa xong đưa cho cô Đào Nhạc Tư có liếc nhìn một cái, đó chỉ là một bức chân dung phác họa bình thường, có lẽ hơi thô. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến phán đoán của Dorothy rằng đó là một bức chân dung "dựa theo Dorothy mà phác họa ra".
Nhưng mà, vào lúc này, bức tranh đã thay đổi. Trên tờ giấy hiện rõ một nữ quỷ mặt mũi đáng ghét, tóc tai bù xù, mặt mũi mơ hồ không rõ. Trên cổ cô ta đeo một sợi dây chuyền, mặt dây trong hình là một con rắn độc đang nhe nanh.
Đào Nhạc Tư nhìn lại bức tranh nhiều lần để xác nhận mình không nhìn nhầm.
Đào Nhạc Tư hoảng sợ vò nát bức tranh thành một quả bóng, muốn ném vào thùng rác trong phòng Shana nhưng lại sợ bị Shana nhặt được, không thể làm gì khác hơn là nhét lại vào túi.
Cô muốn dành ra chút thời gian đi đến khách sạn Graham tìm Claudia nói chuyện, có lẽ đây chính là mục đích khi Claudia phác họa cho cô.
Đào Nhạc Tư ngồi trước cửa sổ khoảng một, hai giờ thì Shana tỉnh lại. Cô ấy trông có vẻ hơi yếu, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, hơn nữa màu mắt cũng đã khôi phục lại màu xanh thẳm.
Đào Nhạc Tư cầm một ly nước qua.
"Hình như mình đã mơ một giấc mơ rất dài, thật mệt mỏi." Shana nói, cô ấy hớp một ít nước. "Giống như lần trước vậy, những hình ảnh gián đoạn, quái vật, nữ quỷ, một đám người không nhìn rõ mặt đang nhảy một điệu nhảy kỳ quái."
"Bồ thấy khỏe hơn chút nào chưa ?" Đào Nhạc Tư hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn." Shana nói, cô ấy đưa tay ra, mò sợi dây chuyền bên gối. Khuôn mặt cô ấy đầy vẻ chán ghét cầm sợi dây chuyền lên, cau mày nói: "Trời ạ, đây là cái gì đây, xấu quá, cô Patil làm rơi ở đây sao ?"
Đào Nhạc Tư lặng lẽ nhận lấy mặt dây chuyền, không nói gì.
Sau khi ăn cơm tối xong Đào Nhạc Tư giúp Shana đo nhiệt độ cơ thể lại lần nữa. Shana đã hết sốt hoàn toàn rồi, nhìn trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Cô ấy nắm tay Đào Nhạc Tư, bắt đầu tán gẫu liên miên, kể lể về đủ loại ác mộng mình mơ thấy, và cả những điều đã thấy trong mật thất dưới lòng đất ngày đó.
Đào Nhạc Tư nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đến giờ rồi. Cô tìm một cái cớ, nói mình phải đến phòng đàn luyện đàn, sau đó nhanh chân chuồn mất.
*****
Lúc cô chạy tới phòng luyện vũ đạo ở tầng một tòa nhà dạy học thì trời đã tối đen, Hilda đang đứng cạnh đàn dương cầm. Một tay nàng vịn đàn, tay còn lại kẹp điếu thuốc, trong làn khói thuốc, dường như cô ấy đang suy nghĩ điều gì đó.
"Chào buổi tối, Hilda." Đào Nhạc Tư nói.
"Shana sao rồi ?" Hilda hỏi.
"Lúc năm giờ chiều đã hết sốt rồi, đã ăn một ít, giờ đang nghỉ ngơi." Đào Nhạc Tư nói, cô đi tới trước đàn dương cầm ngồi xuống, cúi đầu nhìn những phím đàn ố vàng.
"Vậy chúng ta vào chủ đề chính thôi." Hilda nói, dập tắt điếu thuốc trong tay. "Nhưng mà, đừng vội --- em cần phải thả lỏng một chút. Đàn một bản dương cầm lãng mạn để tôi nghe thấy em, nghe thấy tâm hồn em --- tác phẩm của em trước đã."
Đào Nhạc Tư rất thích giọng điệu của Hilda khi nàng nói "nghe thấy em", cô cảm thấy những lời này thật có ý vị sâu xa.
Làm sao mới có thể nghe được cô ?
Đào Nhạc Tư vốn định chơi một bản nhạc trữ tình của Debussy hoặc Mondelssohn, tương tự như 《 La Fille Aux Cheveux De Lin 》hoặc là 《 Vô Tự ca 》. Sau đó cô dự định chơi một bản nhạc nổi tiếng, ví dụ như 《 Fur Elise 》của Beethoven hoặc là 《 Nocturne in E Flat Major》của Chopin, nhưng sau đó cô cũng bác bỏ luôn. Vì thế cô định chọn một beat của adagio hoặc largo từ một bản sonata nào đó. Thế nhưng khi cô chỉ vừa nâng cổ tay lên, lúc ngón tay rơi xuống phím đàn, cô lại thay đổi chủ ý.
Tiếng đàn của cô vang lên, là một tác phẩm dương cầm hiện đại, bài nổi tiếng nhất của Shi Jin, bản《 Melody of the Night 》 số 5.
Đào Nhạc Tư đàn rất chậm, cũng rất nhẹ, giống như thứ cô ấn xuống không phải phím đàn mà là lông chim.
Ngoại trừ những hợp âm cần thiết, cô không hề thêm bất kỳ hợp âm trang trí hay hợp âm rải nào để phô diễn kỹ năng của mình, tiếng đàn của cô nhẹ như nước chảy trong phòng đàn đêm nay vậy. Cô đắm chìm trong giai điệu đó, đến nỗi quên đi cả người đang đứng cạnh là Hilda.
Là một người xuyên không, Đào Nhạc Tư biết những bí mật mà người khác không biết, đồng thời cũng biết rõ kết cục của mình. Cô biết chắc chắn mình tới đây không phải để cải thiện kỹ năng chơi đàn, vì thế nên lúc chơi đàn, trong tiếng đàn của cô luôn ẩn chứa một loại cảm xúc mãnh liệt sâu lắng.
Giống như dưới ánh nhìn của Hilda thì Đào Nhạc Tư mới có thể tập trung đàn một bài hát mà mình yêu thích vậy.
Khi nốt cuối cùng kết thúc Đào Nhạc Tư nhẹ nhàng giơ tay lên, thả chân khỏi bàn đạp. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hilda đứng cạnh đàn dương cầm, cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ hảo huyền.
Hilda nói: "Đào Nhạc Tư, đây mới chính là em, đúng không ?"
Đào Nhạc Tư nhìn giá bản nhạc trống rỗng, gật đầu.
"Tôi chưa từng nghe thấy giai điệu này." Hilda nói, "Nhưng nó rất đẹp. Tôi cho rằng, nếu như có chủ đề cho giai điệu này, hoặc động cơ âm nhạc này, thì nó phải liên quan gì đó đến màn đêm."
Đào Nhạc Tư nói: "Không sai."
Hilda đi tới ngồi cạnh Đào Nhạc Tư trên ghế dương cầm, Đào Nhạc Tư nhanh chóng nhích sang một bên. Hilda cầm lấy tay phải Đào Nhạc Tư đặt lên phím đàn, nhẹ nhàng xoa từng đầu ngón tay.
Cái chạm của Hilda có ý nghĩa khác với những động tác thân mật của Shana, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, dường như cô không hiểu gì cả. Tuy nhiên, hành động này của nàng lại khiến Đào Nhạc Tư cảm thấy chút mất tự nhiên.
Bàn tay chơi đàn dương cầm thường sẽ không được đẹp cho lắm. Móng tay được cắt ngắn hơn đầu ngón tay, đầu ngón tay được bao phủ bởi những vết chai mỏng, các ngón tay không đủ thon gọn và duyên dáng.
"Em vẫn có một trái tim trong sáng." Hilda nói, "Thế nhưng, tại sao tôi lại có thể nghe được nỗi đau trong tâm hồn em ? Nói tôi nghe đi, Dorothy, tại sao lại để tôi nghe thấy thứ này ?"
*****
Hiệu trưởng: Đầu tiên tôi không hề nghĩ tới sẽ thích em ấy, thích là chuyện không thể nào, cũng không thể hiến tế em ấy được. Chỉ khi tiếp xúc với em ấy nhiều hơn mới có thể duy trì cuộc sống như thế này. Ở cùng một nơi với em ấy giống như ở nhà vậy, em ấy là một người tài, nói chuyện lại dễ nghe, còn biết đàn những bài hát kỳ lạ. Thực sự rất thích những lúc ở cùng với em ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro