Chương 1 - Điềm gở từ phương Bắc
Thủy cung dưới đáy đại dương rộng lớn hiện lên như một thế giới riêng biệt đầy huyền ảo và tráng lệ, nơi ánh sáng mặt trời xuyên qua lớp nước xanh thẳm, tạo nên những dải lụa bạc lung linh. Từng hàng vách đá ngầm phủ đầy san hô đủ màu sắc, xen lẫn đó là những lâu đài pha lê khổng lồ được tạo nên từ ngọc trai, vàng bạc và những vật báu vô giá. Từng bọt khí nhỏ li ti nổi lên, phản chiếu ánh sáng như những viên ngọc minh châu lấp lánh giữa đại dương bao la.
Con phố Hoàng Trực, huyết mạch của thủy cung, là khu chợ lớn nhất và sầm uất nhất. Nơi đây không chỉ là điểm giao thương của cư dân biển mà còn là nơi kết nối ba giới: hải giới, thiên giới và âm giới. Tiếng cười nói, tiếng rao hàng, hòa quyện cùng những âm điệu thơ ca trầm bổng của các tao nhân mặc khách làm nên một không gian sống động và rộn rã. Những tiểu thương bày biện đủ loại hàng hóa: trâm cài vỏ ốc tinh xảo, túi thơm phảng phất hương biển, các vật dụng thường ngày cho đến những bảo vật quý hiếm. Khách bộ hành đủ mọi thành phần, từ thần tiên, yêu tinh cho tới âm hồn, tất cả đều đến đây để mua sắm và giao lưu, tạo nên một bức tranh đa sắc mà hiếm nơi nào có được.
Tuy nhiên, giữa sự náo nhiệt đó, ở một góc khuất của một trà quán nhỏ mang tên "Huyền Trà Các", ba người đàn ông có khí chất phi phàm ngồi cùng nhau trong yên lặng, tạo thành một điểm đối lập đầy cuốn hút. Người đầu tiên có mái tóc trắng như tuyết, khoác bộ y phục trắng điểm kim tuyến lấp lánh, tay trái cầm sáo ngọc, tay phải nâng chén trà ngọc bích đưa lên môi nhấp nhẹ. Ánh mắt hắn tĩnh lặng như hồ thu, ẩn chứa trí tuệ ngàn năm. Người thứ hai khoác hồng y rực rỡ, chất liệu gấm lụa ôm lấy vóc dáng cao ráo phóng khoáng. Người còn lại khoác trên mình một màu tím thẫm tinh tế, tôn lên vẻ thanh tao nhưng không kém phần tuấn tú. Cả ba người đều có một điểm đặc biệt: trên vầng trán trắng ngần nổi bật hai chiếc sừng dài trong suốt như thủy tinh, tựa hồ được tạc từ băng ngàn năm. Điều kỳ lạ là chiếc sừng ấy không khiến họ trở nên dị dạng mà ngược lại càng tôn lên vẻ cao quý, thoát tục của dòng dõi Long tộc.
Người mặc y tím chính là Đình Quân – trưởng tử của Nam Hải Long Vương. Dù thể trạng yếu nhược từ nhỏ, không thể luyện công pháp thượng thừa như các huynh đệ khác, nhưng chàng lại là bậc kỳ tài văn chương, trí tuệ hơn người và mưu lược sắc bén hiếm ai sánh kịp. Đình Quân chính là quân sư đắc lực, là bộ não thầm lặng phía sau những chiến công hiển hách của cô em út Mai Đình Hiên.
Nam nhân mặc hồng y là Đình Triệu, em song sinh của Đình Quân – con thứ hai của Long Vương. Hắn có tính tình phóng khoáng, đào hoa, thường lui tới kỹ viện và các chốn ăn chơi giải trí khắp Tứ Hải, khiến Long Vương không ít lần phải đau đầu thở dài. Dẫu vậy, hắn lại vô cùng yêu thương và cưng chiều cô em gái bé bỏng, sẵn sàng làm mọi thứ vì Hiên nhi.
Bầu không khí trầm mặc bị phá vỡ bởi tiếng phe phẩy quạt ngọc của Đình Quân. "Lần này công vụ trọng đại," giọng chàng vang lên đều đều, ánh mắt liếc nhìn người em kế bên. "Các đệ đoán xem ai sẽ là người phải lên trần gian rút cạn nước kéo dài hạn hán đây?"
Đình Triệu bật cười khẽ, nhấp một ngụm trà rồi khoác vai cô thân thiết, gương mặt lộ rõ vẻ trêu chọc. "Còn ai ngoài Hiên nhi? Đệ ấy chẳng phải người tài giỏi nhất Tứ Hải sao? Công việc khó nhằn thế này, chỉ có Hiên nhi mới gánh vác nổi."
Đình Quân hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao cạo lướt qua Đình Triệu. Chàng ném chiếc quạt ngọc về phía em trai, một lực đạo vừa đủ để nó xoay tròn trong không khí rồi gọn gàng đậu vào lòng Đình Triệu. "Hiên nhi vừa từ biên ải phía Bắc trở về, thân thể cần được nghỉ ngơi chứ. Còn ngươi, chỉ giỏi vui chơi nơi tửu lầu kỹ viện, chuyện khó thì đùn đẩy cho người khác, đúng là bản tính công tử bột không đổi."
"Ngươi giỏi lắm!" Đình Triệu bắt lấy chiếc quạt, trừng mắt nhìn huynh trưởng, nhưng khóe môi lại cong lên thành nụ cười. Hắn biết Đình Quân chỉ đang lo lắng cho Mai Đình Hiên.
Trong lúc hai người anh em còn đang tranh cãi chí chóe, cô – Mai Đình Hiên – đã âm thầm biến mất, để lại một làn khói trắng mỏng manh thoảng hương biển. Một khi công vụ được nhắc đến, nàng không bao giờ lảng tránh.
Mai Đình Hiên là thượng thần trấn giữ vùng biển rộng lớn, là con út của Nam Hải Long Vương. Chân thân thật sự của cô là một con bạch long – linh vật thiêng liêng, cực kỳ quý hiếm của đại dương, tượng trưng cho sự thuần khiết và sức mạnh vô biên.
Ngay từ khi sinh ra, mẹ cô – Long hậu Cẩm Ngọc – đã phải giấu kín thân phận con gái của cô. Lời tiên tri xưa truyền rằng: “Nếu Long Vương sinh con gái, đó sẽ là điềm dữ, nghiệt chủng mang đến họa diệt Tứ Hải.” Vì thế, mọi người, kể cả Long Vương, đều khiếp sợ và sẵn sàng tiêu diệt đứa con “bất hạnh” để tránh tai họa giáng xuống Long tộc. Nhờ sự yêu thương vô bờ bến và sự bảo vệ khôn khéo của mẫu hậu, cô được cải trang thành nam nhi từ khi còn nhỏ, nhờ đó sống sót đến ngày nay.
Trải qua ba trăm năm sống dưới lớp vỏ bọc đó, cô trưởng thành, trở thành Thượng thần uy danh lẫy lừng của Tứ Hải. Cô từng tham gia không biết bao nhiêu trận chiến cam go với thế lực tà đạo, là tướng quân oai hùng thống lĩnh hàng trăm vạn binh tôm tướng cá, dẹp yên bao hiểm họa cho Long tộc. Ai có thể ngờ rằng vị thần được vạn dân kính trọng, được ca tụng là anh hùng của Tứ Hải ấy, lại là một nữ nhân.
Mẫu hậu cô – Cẩm Ngọc – là đại mỹ nhân trứ danh khắp Tứ Hải, tài nữ hiếm có. Dung nhan bà tựa như dạ minh châu rực rỡ, khiến Long Vương say mê vô cùng. Dù có ba ngàn giai nhân khác trong hậu cung, ông chỉ sủng ái và dành trọn tình yêu cho một mình bà. Qua bao năm tháng, sắc xuân vẫn vẹn nguyên trên dung nhan bà, đúng như câu nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Phụ thân cô – Mai Đình Triệt, Nam Hải Long Vương – là người khí độ anh hùng, tài trị quốc bậc nhất, khiến Nam Hải ngày càng phồn vinh, vững mạnh. Cô thừa hưởng cả vẻ ngoài anh tuấn, hào khí của cha và trí tuệ mưu lược, khí chất thanh cao của mẹ. Ở tuổi ba trăm, cô đã là tướng quân oai phong bậc nhất và là ý trung nhân trong mộng của không biết bao nhiêu nữ nhân biển sâu, cả tiên nữ lẫn yêu tộc.
Mai Đình Hiên nhanh chóng quay về Long Cung. Đại điện Long Cung nguy nga tráng lệ, ánh sáng rực rỡ từ những viên dạ minh châu lớn treo khắp nơi. Cô quỳ xuống thi lễ cung kính trước ngai vàng: "Hiên nhi thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu." Dung mạo cô dung hòa nét đẹp nữ tính và sự tuấn tú nam nhân, khiến ai cũng phải ngước nhìn và thầm tán thưởng.
Long hậu Cẩm Ngọc nhanh nhẹn bước xuống ngai vàng, nâng đỡ cô đứng dậy, nở nụ cười hiền từ nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nỗi xót xa. Long Vương Mai Đình Triệt nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tự hào, vì cô là đứa con tài giỏi nhất và cũng là niềm kiêu hãnh lớn lao của ông.
Cẩm Ngọc vuốt ve gương mặt cô, giọng dịu dàng pha chút đau lòng: "Con vừa từ biên ải phía Bắc trở về, chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức đã phải nhận công vụ mới. Mẫu hậu thật đau lòng cho con." Bà biết, nhiệm vụ lần này không hề đơn giản, và bản thân nàng đã quá mệt mỏi sau cuộc chiến trường kỳ ở biên ải.
Đình Triệt – Long Vương – cũng có vẻ mặt nghiêm trọng hơn thường lệ. "Nhiệm vụ này không phải tầm thường, Hiên nhi. Ngọc Hoàng đã hạ chỉ đích danh con, yêu cầu con phải rút cạn nước sông Đại Việt ở trần gian để ứng phó lũ lụt sẽ kéo dài. Việc này liên quan đến vận mệnh dân chúng, con hãy cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ."
Nghe nhắc đến Ngọc Hoàng, Mai Đình Hiên hiểu rằng đây là mệnh lệnh tối cao, không thể chối từ. Cô biết đây là công việc khó khăn, nhưng với trách nhiệm của một thượng thần và một tướng quân, cô không cho phép mình chùn bước. "Thưa phụ hoàng, mẫu hậu, con xin tuân mệnh. Con sẽ đi ngay, tránh để trễ nãi chính sự và làm chậm trễ việc cứu vớt dân lành."
Nói rồi, cô không đợi thêm lời dặn dò, hóa thành một làn sáng trắng, nhanh chóng biến mất khỏi đại điện, thẳng tiến đến trần gian.
Hai đấng sinh thành đứng đó, ôm nhau nghẹn ngào. Họ đã lâu không được gần con, không được chứng kiến nàng sống một cuộc sống an yên. Nỗi lo lắng cho số phận của đứa con gái tài giỏi nhưng phải che giấu thân phận cứ thế đè nặng trong lòng họ.
Chuyển hình dạng thành bạch long chân thân, Mai Đình Hiên bay vút lên khỏi mặt biển, xuyên qua tầng mây dày đặc, hướng thẳng về phương Bắc của trần gian. Thân hình cô dài rộng ngàn trượng, hai râu trắng như tuyết phất phơ trong gió, từng lớp vảy sáng lấp lánh như tinh thạch dưới ánh mặt trời buổi sớm. Móng vuốt sắc bén như thép, khí thế uy nghi, khiến cả bầu trời như bị che phủ bởi thần thái của cô. Long tức phun ra từ miệng nàng tạo thành những đám mây trắng xóa, cuồn cuộn theo sau.
Cô nhìn xuống dòng sông rộng lớn trong veo – sông Hồng, mạch nguồn của Đại Việt. Nước chảy xiết, cuồn cuộn mang theo sức sống của một nền văn minh. Ánh mắt cô lóe lên vẻ phức tạp. Nhiệm vụ này, tưởng chừng chỉ là rút nước, nhưng lại là sự can thiệp sâu sắc vào long mạch của một quốc gia, một việc làm đầy mạo hiểm và tiềm ẩn hiểm họa.
Với một tiếng gầm nhẹ nhưng hùng vĩ, Mai Đình Hiên từ từ há miệng, luân chuyển pháp lực trong cơ thể. Một dòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên mặt sông, hút toàn bộ nguồn nước vào bụng cô. Quá trình này không phải là đơn thuần uống nước, mà là hấp thụ cả linh khí, sinh lực của dòng sông, giống như Long tộc vẫn làm để duy trì sức mạnh.
Người dân ven bờ, vốn đang hoang mang vì lũ lụt kéo dài, chỉ thấy nước sông dâng lên bất thường, rồi đột nhiên biến mất dần, từng dòng bị hút vào tầng mây vô hình trên cao. Họ kinh hãi quỳ lạy, cho rằng đây là thần linh hiển linh để giải trừ tai ương, hoặc là một điềm báo kinh hoàng. Không ai hay biết, sau tầng mây kia, thượng cổ chân long đang âm thầm rút cạn linh khí long mạch của sông, một hành động mà hậu quả của nó có thể còn lớn hơn cả một trận lũ lụt.
Quá trình hút nước kéo dài cả đêm lẫn ngày, không ngừng nghỉ. Thân hình bạch long của Mai Đình Hiên giờ đây khổng lồ đến mức bao phủ cả một vùng trời, ánh sáng từ vảy cô rực rỡ như một vì sao băng ngang bầu trời Đại Việt. Khắp vùng dân chúng dần cảm nhận sự thiếu hụt nước một cách rõ rệt. Những cánh đồng lúa bị nhấn chìm dần lộ lên trên mặt nước, mặt đất bắt đầu hiện rõ ra. Những con sông, con suối dần trở lại trạng thái ban đầu, cá chết trắng. Nguồn sống bị đe dọa nghiêm trọng, tiếng than khóc vang vọng khắp nơi. Mùi tan thương, chết chóc bắt đầu lan tỏa.
Trong lúc đó, tại Thủy cung, các vị thần và quan binh cũng không ngừng theo dõi từng biến chuyển của sông nước trên trần gian thông qua thủy kính. Long Vương đặc biệt quan tâm đến diễn biến nhiệm vụ, chỉ thị cho các tướng lĩnh phải cảnh giác cao độ, phòng ngừa những nguy cơ có thể phát sinh từ việc rút cạn nước. Ông biết rằng, việc tác động vào long mạch của một quốc gia không thể tránh khỏi những phản ứng từ các thế lực cai quản vùng đất đó, hay thậm chí là đánh thức những linh vật cổ xưa đang ngủ sâu dưới lòng đất.
Căng thẳng và áp lực đè nặng lên Mai Đình Hiên. Dù biết đây là công vụ quan trọng, liên quan đến sự sống còn của nhiều vùng đất, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng về những hậu quả khó lường mà hành động của mình có thể gây ra. Cô cảm nhận rõ sự cạn kiệt sinh khí từ lòng đất, những tiếng rên rỉ vô hình của các linh hồn cây cỏ, dòng chảy bị cắt đứt.
Bởi rút cạn nguồn nước lũ đồng nghĩa với việc lấy đi phần lớn sinh khí của đất trời, có thể tạo nên những biến đổi lớn lao trong hệ sinh thái, thậm chí đánh thức những thế lực thù địch tiềm ẩn từ lâu trong lòng đất hoặc từ các giới khác. Cô hiểu rằng nhiệm vụ này không đơn giản chỉ là hút nước, mà còn là cuộc đối đầu âm thầm với những thế lực vô hình, những mưu toan khó đoán phía sau hậu trường.
Hai ngày hai đêm trôi qua, thân hình bạch long khổng lồ của Mai Đình Hiên gần như đã rút cạn hoàn toàn dòng sông Hồng tại thượng nguồn. Dòng sông vốn cuộn chảy kinh hoàng giờ chỉ còn lại sự yên bình vốn có của lòng sông, từng lớp sóng nhẹ nhàng vổ vào bờ . Khí tức của cô đã cạn kiệt một phần, nhưng đôi mắt long nhãn vẫn sắc lạnh và đầy quyết tâm.
Khi cô chuẩn bị hoàn tất nhiệm vụ, một luồng khí tức cổ xưa đột nhiên trỗi dậy từ sâu dưới lòng đất khô cằn. Nó không phải là khí tức của yêu ma, mà là một sự thức tỉnh của long mạch bị can thiệp quá mạnh bạo. Một ánh sáng vàng kim rực rỡ bùng lên từ dưới lòng đất, kèm theo một chấn động dữ dội khiến Mai Đình Hiên phải lùi lại.
Từ tâm điểm của ánh sáng, một cánh cổng đá cổ xưa, được khắc vô vàn phù văn huyền bí, từ từ hé mở. Không khí xung quanh vặn vẹo, những luồng năng lượng hỗn loạn bắn ra. Mai Đình Hiên biết mình đã vô tình chạm vào một điều cấm kỵ.
Cùng lúc đó, trên ngai vàng điện Càn Nguyên, Lý Chiêu Hoàng, vị nữ hoàng đế duy nhất của Đại Việt, đang cảm thấy một cơn đau nhói bất thường nơi ngực trái. Nàng vốn dĩ yếu ớt, lại càng thêm suy kiệt vì lũ lụt kéo dài khiến dân chúng lầm than. Cơn đau này không giống bất kỳ cơn bệnh nào nàng từng trải qua. Nó như một sợi dây vô hình đang bị kéo căng, liên kết nàng với một nguồn năng lượng khổng lồ, xa xôi nhưng lại rất quen thuộc.
Lý Chiêu Hoàng đứng dậy, bước ra ngoài sân điện. Bầu trời vẫn nắng gắt, nhưng lạ thay, một cơn gió lạ mang theo hơi ẩm và một mùi hương biển thoang thoảng từ phương Bắc thổi đến. Mùi hương ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến tâm trí nàng xao động. Nàng ngước nhìn lên bầu trời, nơi có những đám mây trắng lạ thường cuồn cuộn, tụ lại thành một xoáy khổng lồ.
Nàng không biết rằng, chính nơi đó, Mai Đình Hiên đang đối mặt với sự thức tỉnh của một bí mật cổ xưa.
Từ cánh cổng đá dưới lòng sông Hồng , một luồng khí tức mạnh mẽ hơn bao giờ hết tuôn trào, kéo theo những viên đá cổ kính bay lơ lửng. Giữa luồng sáng chói lòa ấy, một hình ảnh mờ ảo dần hiện rõ. Không phải là yêu quái, mà là một bóng hình linh thiêng, cổ kính tựa như một phần của chính long mạch. Đó là linh hồn của Long thần Đại Việt, bị đánh thức bởi sự cạn kiệt đột ngột của dòng sông.
Mai Đình Hiên cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ đè nén. Đây không phải là đối thủ mà cô có thể dùng sức mạnh để đánh bại. Đây là linh hồn của đất, của nước, của ngàn năm tích tụ. Nàng hiểu rằng, mình đã vượt quá giới hạn cho phép.
Long thần Đại Việt không có hình dạng cụ thể, chỉ là một khối năng lượng khổng lồ với đôi mắt sáng rực như lửa thiêng, nhìn thẳng vào Mai Đình Hiên. Một giọng nói trầm vang, vọng khắp không gian, không phải bằng âm thanh mà bằng ý niệm, trực tiếp đi vào tâm trí Mai Đình Hiên: "Kẻ ngoại lai! Ngươi dám tước đoạt sinh khí long mạch của ta? Ngươi muốn hủy diệt Đại Việt này sao?!"
Mai Đình Hiên vội vàng thu nhỏ chân thân bạch long về hình dạng con người, quỳ gối giữa không trung. "Kính bái Long thần! Hạ thần là Mai Đình Hiên, Thượng thần Nam Hải, phụng mệnh Ngọc Hoàng đến rút nước giải lũ cho trần gian. Tuyệt nhiên không có ý định hủy diệt Long mạch Đại Việt."
Linh hồn Long thần chấn động mạnh, những viên đá xung quanh xoay tròn dữ dội. "Ngọc Hoàng? Một vị thần trên trời dám can thiệp vào sinh mệnh của ta? Dù là mệnh trời, việc rút cạn long mạch sẽ gây ra hậu quả khôn lường! Ngươi đã giải lụt được bao nhiêu mà đã gây ra họa lớn hơn gấp vạn lần?!"
Đúng lúc đó, từ trên trời cao, một luồng ánh sáng vàng rực rỡ khác hạ xuống. Không khí bỗng trở nên trang nghiêm và linh thiêng hơn bao giờ hết. Mai Đình Hiên biết đó là Thiên Giới đã can thiệp. Một vị Thiên sứ cao lớn, mặc giáp trụ vàng chói lọi, từ từ hiện ra. Gương mặt Thiên sứ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống cả Mai Đình Hiên và Linh hồn Long thần.
"Long thần Đại Việt, xin hãy an định! Thượng thần Nam Hải, Mai Đình Hiên, đã hoàn thành nhiệm vụ theo chỉ dụ của Ngọc Hoàng. Tuy nhiên, việc rút cạn long mạch đã gây ra sự xáo trộn lớn. Ngươi (chỉ Mai Đình Hiên) đã gây ra họa lớn, khiến Long thần Đại Việt thức tỉnh và làm mất đi sự cân bằng của linh khí nơi đây. Ngươi phải gánh chịu hậu quả!"
Mai Đình Hiên cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Nàng đã làm đúng theo lệnh trời, nhưng lại vô tình gây ra tai họa mới. Nàng nhìn Long thần Đại Việt đang phẫn nộ, lại nhìn vị Thiên sứ đang ban lệnh trừng phạt. Nàng hiểu, đây là cái giá phải trả cho việc can thiệp vào vận mệnh của một quốc gia.
"Bẩm Thiên sứ, hạ thần xin nhận tội. Nhưng xin Thiên sứ và Long thần giáng tội một mình hạ thần, đừng liên lụy đến bá tánh trần gian!" Mai Đình Hiên cắn răng nói, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực. Nàng có thể chịu đựng mọi hình phạt, nhưng nàng không muốn dân chúng vô tội phải hứng chịu tai ương vì hành động của mình.
Thiên sứ lạnh lùng phán quyết: "Tội lỗi của ngươi đã gây ra sự cạn kiệt long khí, khiến mối liên kết giữa trần gian và Thiên Giới trở nên mong manh, đồng thời đánh thức những tà vật ngủ sâu. Ngọc Hoàng đã ban lệnh, giáng ngươi xuống trần gian, hóa thân thành phàm nhân, trải qua ba kiếp luân hồi khổ ải để chuộc tội. Trong suốt ba kiếp đó, ngươi sẽ không được phép sử dụng bất kỳ thần lực nào. Nếu ngươi làm trái, thần hồn sẽ tan biến mãi mãi."
"Cái gì?!" Mai Đình Hiên kinh hãi thốt lên. Ba kiếp phàm nhân, không thần lực, điều đó có nghĩa là nàng sẽ hoàn toàn mất đi sức mạnh, mất đi khả năng bảo vệ bản thân và những người thân yêu. Đó là hình phạt khắc nghiệt nhất đối với một Thượng thần.
Linh hồn Long thần Đại Việt nhìn Mai Đình Hiên, ánh mắt phức tạp. Dù phẫn nộ, nhưng Long thần cũng cảm nhận được sự chân thành và trách nhiệm của vị Thượng thần Long tộc này. "Hình phạt đó đã đủ để ngươi nhận ra lỗi lầm của mình. Nhưng còn sự mất cân bằng của long mạch Đại Việt thì sao? Ai sẽ gánh chịu?"
Thiên sứ đáp: "Long thần Đại Việt, hãy yên tâm. Thiên Giới sẽ có sự sắp xếp để duy trì cân bằng. Còn về trần gian, số phận của họ đã được an bài. Lũ lụt sẽ được giải trừ, nhưng một kỷ nguyên mới sẽ bắt đầu, và tất cả đều nằm trong Thiên ý."
Mai Đình Hiên nghe vậy, lòng tràn đầy băn khoăn. Một kỷ nguyên mới? Điều đó có nghĩa là gì? Nhưng trước khi nàng kịp hỏi, một luồng ánh sáng chói lòa từ Thiên sứ bao trùm lấy nàng. Nàng cảm thấy cơ thể mình tan rã, linh hồn bị kéo xuống một vực sâu không đáy.
Và rồi, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Khi Mai Đình Hiên tỉnh dậy, nàng cảm thấy một cơn đau đầu kinh khủng. Mọi thứ xung quanh đều xa lạ. Không phải Thủy cung lộng lẫy, cũng không phải không gian trên cao nơi nàng vừa chiến đấu. Đây là một căn phòng nhỏ, mộc mạc, với mùi hương của thảo mộc và đất. Nàng cảm thấy cơ thể mình nhỏ bé hơn, yếu ớt hơn bao giờ hết. Sức mạnh thần thánh đã biến mất hoàn toàn.
Nàng nằm trên một chiếc giường tre đơn sơ. Cửa sổ hé mở, ánh sáng ban mai tràn vào, và nàng nghe thấy tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Ngươi tỉnh rồi sao? May quá, sốt đã hạ rồi."
Mai Đình Hiên quay đầu lại. Bên cạnh giường là một cô gái trẻ, dung nhan thanh tú, đôi mắt trong veo như chứa đựng cả bầu trời trong vắt. Cô gái mặc bộ y phục đơn giản của dân thường, nhưng toát lên một vẻ đoan trang, dịu dàng khó tả. Đó là một vẻ đẹp khác lạ so với những mỹ nhân Long tộc hay Thiên Giới mà Mai Đình Hiên từng gặp. Nó mang vẻ thuần khiết, mong manh, nhưng ẩn chứa sự kiên cường của cỏ cây.
Mai Đình Hiên cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể nàng yếu ớt không nghe lời. Cô gái kia vội vàng đỡ lấy nàng, động tác cẩn trọng và dịu dàng.
"Đừng cử động vội. Ngươi đã hôn mê mấy ngày rồi. Rốt cuộc là ngươi từ đâu đến vậy? Tự nhiên ngất xỉu giữa cánh đồng khô cằn, may mà ta đi ngang qua nhìn thấy." Giọng cô gái thanh thoát, mang theo sự tò mò và lòng tốt.
Mai Đình Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái. Một cảm giác quen thuộc đến lạ lùng, như thể nàng đã từng gặp người này trong một giấc mơ xa xăm. Một mối liên kết vô hình, mơ hồ nhưng rõ rệt, bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng nàng. Có lẽ, đây chính là định mệnh của kiếp phàm trần đầu tiên của nàng.
"Ta... ta không nhớ gì cả," Mai Đình Hiên buột miệng nói dối, bởi nàng không thể tiết lộ thân phận của mình. "Ta chỉ nhớ mình... bị lạc."
Cô gái khẽ nhíu mày, có vẻ thông cảm. "Vậy sao? Tội nghiệp ngươi quá. Thôi được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Ta là Lý Chiêu Hoàng, con gái của một vị quan ở đây. Gia đình ta cũng đang gặp khó khăn vì hạn hán, nhưng ít ra chúng ta còn có nơi để trú chân."
Cái tên "Lý Chiêu Hoàng" vang lên như một tiếng sét đánh ngang tai Mai Đình Hiên. Nàng cố gắng che giấu sự kinh ngạc tột độ. Lý Chiêu Hoàng? Nữ hoàng đế cuối cùng của nhà Lý?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro