1. Khinh phụ nhu nhược nữ chủ (11-3-2019)

Thế giới một

Khí hậu nóng bức, tiếng nói ngày càng lớn từ xa đến gần.

Vào giữa mùa hè, trong một căn phòng buồn tẻ, các diễn viên đang chờ thông báo thử vai đang ngày càng lo lắng hơn. Một vài người bất an đi lại liên tục, một số người lại ung dung chơi điện thoại. Điểm chung duy nhất là họ bắt đầu thì thầm, là vì có một cuộc trò chuyện lớn trong phòng.

Bề mặt là bình tĩnh và bình tĩnh, nhưng trong thực tế lại là sóng ngầm.

Mọi người đang theo dõi các đối thủ khác và bí mật cạnh tranh với nhau.

Trong số đó, có một người người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế, trông thật kiêu ngạo, khí chất xuất chúng không tương thích với xung quanh. Những ngón tay nhợt nhạt của cô ấy nâng cằm và tay kia cầm ly nước đá.

Nàng cắn ống hút, đôi môi hồng hào giống như quả anh đào, và phát ra âm thanh "Tư tư" của nước uống, mặc kệ cái nhìn khó chịu của người khác.

Người này chính là bổn thế giới ác độc nữ phối - nhân vật mà Tần Hiểu Hiểu phải sắm vai.

Có một nhóm người trong cuốn tiểu thuyết hành vi đê hèn và luôn đối nghịch với nhân vật chính, nhưng cuối cùng họ sẽ trở thành bước đệm cho thành công của nhân vật chính.
Cho dù họ cố gắng thế nào, cũng không thể thoát khỏi số phận bị pháo hôi.

Vì họ - Là ác độc nữ phối.

Tuy nhiên, vì kết thúc cuộc sống quá đau khổ, nhóm nữ phụ thẳng thắn tuyên bố họ mệt mỏi và không muốn yêu, họ quyết định đình công.

Không có âm mưu của họ thúc đẩy phát triển, thế giới gần như sụp đổ và trật tự lâm nguy.

Vì vậy, để giải quyết tình hình trước mắt, mau xuyên cục đã quyết định cử  Tần Hiểu Hiểu đi để ổn định lại thế cục hỗn loạn.

Không còn các nào khác, Tần Hiểu Hiểu phải nhận nhiệm vụ và bị buộc phải trở thành nữ phối trong cuốn sách.

Tên nguyên chủ là Duẫn Nghê, nguyên là một nữ phối trong quyển tiểu thuyết ngọt văn "Luận liêu đến ảnh hậu chục vạn loại phương pháp."

Bài viết này chủ yếu kể về câu chuyện của nữ chủ bị mọi người coi thường do không có bối cảnh thâm hậu, không có thực lực, và sau đó được ảnh đế nhìn trúng cố sự.

Câu chuyện lâm ly khúc chiết. Sau khi bị nữ chủ cự tuyệt tình yêu, ảnh đế bá khí nói: "Haha, tôi không có được em, tôi sẽ không gọi cho Đoạn Long Trạch". Do đó, hắn đã phát động một cuộc theo đuổi, đuổi theo nữ chủ và đuổi theo trong suốt nửa câu truyện.

Cuối cùng, trái tim nóng cháy của hắn đã ảnh hưởng đến nữ chủ, và rồi hai người bắt đầu bên nhau.

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của ảnh đế, giúp nàng nghịch tập trở thành ảnh hậu phong quang vô hạn, vả mặt tất cả những kẻ đã coi thường mình trước kia.

Nguyên chủ xuất hiện ở phần mở đầu câu chuyện, là một bước đệm để thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện.

Nguyên bản chỉ là một cục đá kê chân cho nữ chủ, nhưng đến khi Tần Hiểu Hiểu chân chính tiếp thu sau, nàng cảm thấy đá kê chân thật không hảo làm ><
_____________

Không phải chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt là đủ, mà ai cũng phải trải qua quá trình chịu đựng ở trong phòng có nhiệt độ lên tới 31 ° C.

Tần Hiểu Hiểu mút kem dâu tây, và những suy nghĩ của nàng không thể không trôi đi.

............

[Kí chủ, đừng mất tập trung!!]

Đột nhiên, một đốm sáng xuất hiện trong không khí và cuối cùng ngưng tụ thành một con thỏ nhỏ .

Thỏ giống như loài thỏ của Nhật Bản.

Thân hình tròn tròn với bộ lông trắng muốt, phát ra ánh sáng làm người ta không nhịn được muốn vuốt ve.

Đôi mắt của nó trông như viên hồng ngọc, đôi tai có màu hồng đào, đứng trên đỉnh đầu như hai chiếc lá vung vẩy.

Trông rất thanh nhã và đáng yêu.

Con thỏ lắc đôi tai dài và bay đến chỗ nữ nhân.

Nó thúc giục:

[Cốt truyện sắp bắt đầu, kí chủ đã sẵn sàng chưa?]

Tần Hiểu Hiểu liếc nhìn nó không dấu vết, thỏa thuận với nó: "Ta sẽ làm gì?"

Nghe xong, hệ thống tức khác tạc mao, chỉ muốn lắc vai nàng để hỏi, hôm qua ngươi đã nhận được cốt truyện, quanh đi quẩn lại ngươi quên mất là sao -..-

Không thể nhẫn nại được nữa.

Tuy nhiên, hệ thống nửa mị đôi mắt nhỏ, đầu thỏ nghĩ vậy miệng lại trung thực nhắc nhở:

[Kí chủ hãy chuẩn bị cho việc khinh phụ nữ chủ... Đợi đến khi nữ chủ bước qua đây, kí chủ sẽ ngăn nàng lại và làm đổ nước trái cây lên cô ấy. Kí chủ đã rõ chưa?]

"Ta biết điều đó."

Nhìn đến nữ nhân mạn bất kinh tâm trạng thái,hệ thống cảm thấy thất bại sâu sắc.

Làm sao để kí chủ nghiêm túc một điểm a!!!!!! ToT

Sau đó, hệ thống dường như nghĩ về điều gì đó, một lần nữa, nó nói:

[Độc thủ chỉ dành riêng cho kí chủ đã đến lạp, đừng quên kích hoạt nha~~~ Ta sẽ đi trước, có việc thì hãy kêu ta :> ]

Nói xong, cơ thể nó vặn vẹo dần dần trong suốt.

"Ừm."

Tần Hiểu Hiểu thu hồi đường nhìn, tâm thần nhất động, quả nhiên, cô thấy chiếc hộp gỗ vuông nằm lặng lẽ trong não hải của mình, ở trên dán một tờ giấy ghi ba chữ : "Độc thủ chỉ" =.=

Nói một cách thẳng thắn, độc thủ chỉ là một ngoại quải.

Nhân vật chính ngoại quải được người khác gọi là bàn tay vàng, và tương ứng, nhân vật phản diện ngoại quải được gọi là độc thủ chỉ.

Tất nhiên, nguyên thân không có ngón tay đen, nhưng hiện tại có ngoại quải  là vì xuyên việt giả chuyên chúc định chế. Bất cứ xuyên việt giả trong mau xuyên cục đều có ngoại quải để đảm bảo tỉ lệ thành công trong từng thế giới. Độc thủ chỉ chính là ngoại quải của Tần Hiểu Hiểu.

Nàng mở hộp gỗ. Đồng thời, ngoại quải đã được kích hoạt.

Chiếc hộp biến mất và thay vào đó là một chuỗi dữ liệu đổ vào cơ thể nàng.

Sau khi hoàn toàn dung hợp, nàng đã biết cách sử dụng ngoại quải như thế nào.

(Ngoại quải loại hình: Độc thủ chỉ.

Danh xưng: Nhìn qua là không quên.

Giới hạn thời gian: Một thế giới.

Chi tiết: Ngươi sẽ giống như máy photocopy, với một trí nhớ tốt mà mọi người đều phải ngạc nhiên. Nếu ngươi sinh ra đã ngu ngốc, xin chúc mừng, nó sẽ khiến ngươi trông thông minh hơn. )

Thấy vậy, Tần Hiểu Hiểu trầm tư.

Nàng... Dường như bị một cái ngoại quải làm choáng váng.

Tuy nhiên, ngoại quải này có thể khắc phục tật xấu hay quên của nàng :)))) , nhưng thật không may, giới hạn thời gian làm cho độc thủ chỉ của nàng hết hiệu lực ở thế giới tiếp theo.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở toang.

Rồi, một loạt tiếng bước chân xuất hiện.

Tần Hiểu Hiểu hơi nghiêng sang một bên, dư quang nhìn thấy một thiếu nữ vội vã chạy đến, dường như muốn tìm một vị trí để ngồi xuống.

"Vừa lúc kịp thời gian" Tần Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ đeo tay thì thầm. Do vội vàng, thiếu nữ thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lặng lẽ xuất hiện một màu đỏ.

Chỉ cần một cái liếc mắt, Tần Hiểu Hiểu đã nhận ra người đến là nữ chủ Hạng Mạt Vi.

"Chỉ cần đổ nước trái cây lên người nữ chủ là được rồi ha?"

Tần Hiểu Hiểu nhìn xuống nửa ly nước trái cây còn lại, không khỏi đau lòng.

Nhưng vì nhiệm vụ, nàng chỉ có thể hy sinh bản thân để đạt được việc lớn.

Nghĩ về điều đó, nàng đứng dậy, bước về phía trước chặn đường của nữ chủ.

Tuy nhiên, vì nàng đã do dự một lúc, thời gian đã muộn, nữ chủ đã chạy đến trước mặt nàng.

Sau đó, vụ tai nạn đã xảy ra -

"Này!"

Trong chớp mắt, cô gái không thể không dừng lại và lao vào vòng tay của Tần Hiểu Hiểu.

Sự va chạm này làm cho trọng tâm của Tần Hiểu Hiểu không ổn định. Tay cầm nước trái cây đột nhiên lắc lư, chất lỏng bên trong đổ xuống. Mùi nước ép dâu tây trong không khí trở nên nồng nặc hơn, kích thích mũi mọi người.

Nhất thời, cả phần tay, vai, bụng của bộ váy đẹp đẽ ướt sũng.

Động tĩnh lớn thu hút sự chú ý của người khác. Họ nhìn hai người đứng gần ghế công cộng bằng ánh mắt tò mò và điều tra.

"Ai u !!"

"Tôi xin lỗi, xin lỗi!"

Dường như, nàng đã đâm đầu vào ngực của một người, nàng trở nên hoảng loạn vì nơi mềm mại của của người đó cọ vào đầu nàng.

Giật mình Hạng Mạt Vi nhanh chóng đứng thẳng, nàng cảm thấy khuôn mặt mình nóng bỏng vô cùng, và dường như nó đang bị đốt cháy.

Thiếu nữ lông mi khiêu động không ngừng, nàng mở choàng mắt, tiểu tâm nhìn về nữ nhân phía trước.

Như một con cừu nhỏ bị lạc đường, Tần Hiểu Hiểu tùy theo mê mang.

Nước trái cây muốn văng vào người nữ chủ đã không còn.

Nàng nên làm gì đây???

Tuy người nữ chủ cũng ướt đẫm,
nhưng quá trình cũng quan trọng như kết quả. Và chuyện này không đúng với kịch bản rồi.

"Để củng cố thêm bản thân ác độc nữ phối hình tượng..."

Tần Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, vận dụng hết chất xám mà nghĩ...

Chưa được nửa phút, nàng đã nghĩ ra kế hoạch tốt nhất. Nghĩ đến đó, chỉ thấy Tần Hiểu Hiểu lộ ra hung ác biểu tình, đặt chiếc cốc rỗng lên ghế, rồi đưa tay hắt nước dính trên tay lên người nữ chủ.

Nàng nâng cằm và hét lên: "Ngươi đã làm đổ hết đồ uống vào người ta, ngươi tưởng xin lỗi là xong sao?"

"Ta... Ngươi muốn gì?"

Thiếu nữ yếu ớt hỏi.

"Liếm sạch sẽ cho ta!"

Ngay khi tuyên bố này được đưa ra, nhiệt độ của căn phòng lập tức giảm đi vài độ.

Khói thuốc thuộc về cuộc chiến lan toả và mọi người ở đó đều có mùi bát quái hóng drama.

Đa số đều kinh ngạc trợn tròn mắt: Thật sự là thái quá! Không cẩn thận làm đổ nước lên người ngươi, ngươi có cần phải làm nhục người ta như vậy sao?

Mặc dù chỉ là một buổi thử vai, nhưng cách ăn nói cử chỉ rất quan trọng.

Nhưng ai mà không biết rằng Tần Hiểu Hiểu đi bằng cửa sau, có bối cảnh. Họ có giận, có bất bình cũng không thể được làm gì. Đồng thời, họ cũng âm thầm nhớ khuôn mặt của Tần Hiểu Hiểu và lên kế hoạch đi đường vòng tránh chạm mặt nàng và mọi phiền phức nàng mang đến.

Đôi mắt ghen tị, sợ hãi của mọi người khiến Tần Hiểu Hiểu vô cùng hưởng thụ.

Đúng, họ phải sợ nàng.

Vì nàng là ma quỷ nga.

Lời nói của Tần Hiểu Hiểu làm nữ chủ Hạng Mạt Vi ngốc lăng tại chỗ, giống như đã bị doạ không nhẹ. Mùi ngọt ngào của nước trái cây thoang thoảng trên mặt, nó khiến nàng hơi chóng mặt.

Hạng Mạt Vi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt.

Trên đôi môi hồng hào ấy mang nụ cười tà khí, nhịp tim gia tốc, mặt nóng lên.

May mà mặt nàng đã đỏ sẵn từ trước nên giờ không ai nhận ra điều gì khác thường.

Một nữ nhân thật đẹp!

Nàng không thể không cảm thán. Bằng cách nào đó,trái tim nàng đập liên hồi, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

"Phanh, phanh, phanh,.."

Gian nan di chuyển tầm mắt, nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trước mắt, nước ép trái cây màu đỏ chảy dọc theo ngón tay của người nữ nhân  trắng muốt, đỏ và trắng đan xen, như tuyết rơi trên cánh hoa mận - một bức tranh của tạo hóa.

Sự quyến rũ khiến nàng không thể không nuốt nước bọt như kẻ khát nước trên sa mạc nóng rực.

Nếu nàng có thể cho nó vào miệng, cẩn thận nếm thử... Hương vị chắc rất tuyệt vời.

Khát càng thêm khát, Hạng Mạt Vi cắn môi, vì sợ người khác sẽ thấy mình khác thường.

Tuy nhiên, hành động này rơi vào mắt người khác, lại giống như nàng chịu ủy khuất mà không nói lên lời.

"Ồ"

Tần Hiểu Hiểu thấy nữ chủ đứng im bất động liền nhíu mày, uy hiếp: "Không liếm từng phần từng phần sạch sẽ, đừng hòng rời khỏi đây hôm nay!"

Có người không thể chịu đựng được nữa.

Một chàng trai trẻ đứng dậy, chỉ vào Tần Hiểu Hiểu và quở trách nàng: "Làm ơn dừng lại đi!"

Văn Ngôn, Tần Hiểu Hiểu quay lại nhìn hắn, không mặn không nhạt nói: "Ồ? Ngươi có chắc là ngươi muốn chống lại ta không?"

Nguyên chủ không có bạn bè là do nàng có bối cảnh thâm hậu, giáo huấn người khác là chuyện hàng ngày. Văn Ngôn rõ ràng cũng nghĩ về điều này, và ngay lập tức khuôn mặt của hứa  chuyển sang màu xanh trắng, bắt đầu khó chịu, nhưng không thể thu hồi lời nói được.

Không khí yên tĩnh và cảnh tượng vô cùng xấu hổ.

Lúc này, Hạng Mạt Vi đã lên tiếng:

"Đừng cãi nhau... Ta liếm."

Giọng nàng có vài giọng khàn khàn, hai tay cô để sau lưng bất an vò áo. Chính cô gái này trông yếu đuối, mỏng manh lại nói ra lời nói mạnh mẽ mà ai cũng không ngờ tới.

Lời nói này xuất hiện rất kịp thời, thiếu niên Văn Ngôn đã có cơ hội ngồi xuống giảm bớt lúng túng.

Cuối cùng, hắn gãi đầu và cười nhếch mép, nói: "Vậy thì ta không thể làm gì được, haha..."

Mọi người không nói nên lời: " ... Vậy từ nãy đến giờ ngươi đang làm gì?"

Văn Ngôn: "......"

Khi không khí căng thảng tột cùng, tiếng gõ cửa đột nhiên phá vỡ bế tắc.

"Này."

Chỉ thấy một nhóm nhân viên công tác đứng ở trước cửa, trong đó có người hướng về phía mọi người tụ tập và nói: " Tất cả chuẩn bị, các giám khảo đang đến. Chúng ta sẽ gọi theo thứ tự trong danh sách, những người bị gọi tên sẽ tiến vào nhé."

Các nhân viên đang giải thích thì đột nhiên, một nam nhân và một nữ nhân bước ra ngoài cửa.

Nam nhân thần tình lãnh khốc, mặc bộ tây trang bó sát làm hiển lên dáng người đĩnh bạt, một đôi chân dài sải bước nhanh quá hành lang và biến mất.

Nữ nhân khí chất thanh nhã đầy nữ tính, mặc váy dài đến đầu gối. Nàng di chuyển chậm hơn một chút. Khi nàng bước đến cửa, cô quay đầu lại và nhìn mọi người trong phòng.

Những lọn tóc màu hạt dẻ trên vai nghịch ngợm nằm trên má. Nữ nhân lịch sự cười cong môi, rồi quay lại bước theo nam nhân.

Thoáng chốc, mọi người như mất đi hết tất cả suy nghĩ, đắm chìm vào nụ cười của nữ nhân không thẻ thoát ra được. Nụ cười làm cho trái tim của mọi người như lông vũ phớt qua , ngưa ngứa, tê tê.

"Ảnh.. Đế.. Đến rồi ..." Ai đó kêu lên, vì quá phấn khích, giọng người đó lắp bắp, run run.

Ở đây, vì nhân viên công tác có mặt, Tần Hiểu Hiểu liền không tiện nháo sự.

Vì vậy, nàng đành hung ác trừng nữ chủ một cái, sau đó quay trở lại ghế, lấy một chiếc khăn giấy từ túi của mình và lau hết nước trái cây trên người.

Bên cạnh, Hạng Mạt Vi đang lặng lẽ nhìn nàng. Thiếu nữ ánh mắt thể hiện rõ sự thất lạc, có lẽ là vì nàng không thể làm sạch nước trái cây bằng lưỡi của mình. Nhưng đâu ai biết ý nghĩ đó của nàng đâu.

Thấy đối phương lau quá dùng lực, bàn tay dịu dàng trắng nõn được nhuộm một lớp ửng hồng rực rỡ, rất hấp dẫn tầm mắt Hạng Mạt Vi nàng...

Hạng Mạt Vị ánh mắt ám trầm, không thể làm gì khác ngoài việc nuốt nước miếng.

Trong đầu hồi tưởng thông tin về người gọi là Duẫn Nghê. Nàng đột nhiên thấy buồn cười vì cái cách hai người gặp nhau.

Tần Hiểu Hiểu có thể thấy rõ...

Khi Hạng Mạt Vi mỉm cười, có núm đồng tiền nhỏ dễ thương trên má nàng.

Mặc dù biết rằng nàng chỉ cười với mọi người, Tần Hiểu Hiểu bất chợt có suy nghĩ không thể giải thích được - nữ chủ đang nhìn nàng, nữ chủ đang cười nàng.
























Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro