2. Tiểu hoa đán - Thực nhân hoa(14-3-2019)

"Lưu Duệ Bình."

"Tương Lý Vĩ."

"..."

Các nhân viên công tác đọc lần lượt tên các diễn viên theo thứ tự.

Các diễn viên dần dần được gọi đi thử vai. Sau vài phút, những người đó trở lại với khuôn mặt xanh xao.

Tần Hiểu Hiểu dựa lưng vào ghế, tổng cảm thấy như phía sau lưng, có người đang nhìn chăm chú vào nàng.

Nhưng khi Tần Hiểu Hiểu quay đầu lại, nàng không thấy ai nhìn mình cả.

"Ảo giác sao ?" Nàng nhíu mày.

--------------

Ở một chỗ cách Tần Hiểu Hiểu không xa, ngồi sau lưng một nữ nhân, Hạng Mạt Vi chính đang bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể nàng đang tận hưởng khung cảnh đẹp đẽ ngoài kia.

Tuy nhiên, bàn tay ẩn sau váy đang nắm chặt, các đốt ngón tay bị nắm đến trắng bệch, bại lộ sự khẩn trương của nàng

" Thiếu.... chút... nữa là bị... phát hiện, quá không... cẩn thận rồi. Phải kiềm chế bản thân Hạng Mạt Vi..."

Không cần nhìn vào gương, Hạng Mạt Vi cũng biết rằng ánh mắt của bản thân khi nhìn vào người đó tràn đầy sự luyến mộ.

Nếu người đó biết, liệu nàng ấy có nghĩ rằng mình là kẻ biến thái hay không?

Nàng cảm thấy rằng sau khi gặp Duẫn Nghê (Tần Hiểu Hiểu - chú thích cho những bạn không hiểu nha :33 ) , nàng trở nên thực kỳ lạ. Mặt đỏ tai hồng, tâm loạn như ma... Điều này là do người đó gây ra.

Nàng ấy thật đặc biệt. Hạng Mạt Vi suy ngẫm, không ai đối xử với nàng một cách thô lỗ như Duẫn Nghê nàng... Nàng bắt đầu cảm thấy hưng phấn nga~~

-----------

"Duẫn Nghê"

Lúc này, giọng nói của nhân viên vang lên.

"Nga." Nghe thấy hắn gọi tên mình, Tần Hiểu Hiểu đứng dậy và bước ra khỏi cửa. Dưới sự chỉ đạo của nhân viên, nàng bước vào một căn phòng.

Căn phòng sáng sủa, trong không khí nhàn nhạt hương hoa quyến rũ, khiến mọi người cảm thấy thư thái.

Ảnh đế và tiểu hoa đán Khúc Ly ngồi trên ghế văn phòng, người này mặt lạnh kẻ kia mặt cười, nhất nhất nhìn về phía người đến.

Lão nhân ngồi đằng trước liếc nhìn Tần Hiểu Hiểu một cái, liền cúi đầu phê duyệt văn kiện. Lão nhân mặt vô biểu tình hỏi: "Ngươi có muốn đi bằng cửa sau không?"

Bị hai cặp mắt nhìn chăm chú, Tần Hiểu Hiểu không hề hoảng loạn. Nàng bình tĩnh nói: "Đi cửa sau."

Người trước hỏi trực tiếp, và người sau trả lời trực tiếp hơn.

Nụ cười trên khuôn mặt Khúc Ly sâu hơn một chút, ánh mắt lóe lên sự thích thú.

"Chữ ký."

Lão nhân đặt hợp đồng, kịch bản và cây bút lên bàn, nói ngắn gọn: "Ngươi hãy xem vai diễn trước, chỉ cần chọn một cái ngươi yêu thích."

"Được." Tần Hiểu Hiểu trả lời, bước về phía trước.

Cuốn kịch bản thực dày, thật dễ dàng để thấy 5 chữ đen trên trang bìa: " Bình minh của Lê Minh". Tần Hiểu Hiểu một bên lật xem kịch bản, một bên nhớ lại cốt truyện.

Có vẻ nhà sản xuất đã dành rất nhiều nguồn nhân lực và tài chính cho bộ phim này.

Hình ảnh xuất sắc, nhịp điệu mạnh mẽ và các nhân vật đều là trai tài gái sắc. Nhưng vẫn bị người xem chỉ trích.

Đó là, nguyên chủ diễn nữ chính quá tệ, và có nhiều hành vi khiến người khác khó chịu.

Ví dụ, khi trong màn mưa diễn hí thì những người khác bị mưa làm cho ướt sũng. Còn nguyên chủ Duẫn Nghê lại cầm ô đứng một mình mặc kệ người khác.

Hay là, trong khung cảnh hỗn loạn, khuôn mặt mọi người đều cáu bẩn, nhưng nguyên chủ không hề bị giống họ. Nguyên chủ nùng trang diễm mạt trông thập phần sáng láng, hả hê.

Đã vậy, tồn tại cảm còn quá cường liệt, thái độ khiến người khác thập phần chán ghét, không hổ là ác độc nữ phối người gặp người ghét.

Nhìn lớp phấn trên mặt nàng dày hơn cả bức tường, nghe nàng õng ẹo nói chuyện, khán giả cảm thấy bị ô nhiễm tinh thần.

Họ đã đến gặp nhà sản xuất Weibo Aite, cuồng mắng: Có phải Duẫn Nghê là con gái ruột của mấy người không? Một cục phân chuột đã phá vỡ toàn bộ bộ phim! Diễn xuất như vậy là không có khả năng vào đoàn phim, có bối cảnh thì như thế nào, chẳng ra thể thống gì cả!

Tương phản với nguyên chủ bị phun máu chó đầy đầu, nữ chủ lại khác.

Vai trò của nữ chủ Hạng Mạt Vi là một nhân vật phụ số lần xuất hiện không nhiều. Nhưng vẻ đẹp của nữ chủ lại được chú ý đến.

Không có hại gì khi không có sự so sánh. Dưới sự "đặc biệt" của Duẫn Nghê, khán giả ngày càng nhận ra sự thật rằng thiếu nữ này thuần khiết và không phô trương, và diễn xuất cũng trực tuyến, vượt qua nguyên chủ , một trời một vực.

Do đó, khán giả đã sưu tập rất nhiều hình ảnh đẹp của Hạng Mạt Vi, tạo nên một đợt oanh động không nhỏ.

Sau đó, vô số công ty đã hướng về Hạng Mạt Vi vươn cành ô liu, các nguồn tài nguyên đã đến gần nàng hơn. Ảnh đế dường như ủng nữ chủ, và nàng bắt đầu tiến vào thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời mình.

Từ đó trở đi, Duẫn Nghê triệt để hận thượng nữ chủ, nghĩ rằng nữ chủ khiến bản thân bản thân nan kham, trở thành trò cười, bị mọi người coi thường.

Do đó, nàng bắt đầu tìm mọi cách chống lại nữ chủ, nhiều dạng tìm đường chết...

Hồi ức kết thúc.

Nhìn vào độ dày của cuốn kịch bản nữ chính, Tần Hiểu Hiểu da đầu tê dại.

Có rất ít nhân vật nữ trong vở kịch. Nàng xem nó một lúc, và cuối cùng trả lại kịch bản cho đạo diễn, chỉ vào một trang và nói: "Ta muốn đóng vai này."

"Ngươi có chắc không?"

Lão nhân cầm lấy nó và thấy nhân vật được chọn là pháo hôi nhân vật phản diện. Hắn cau mày ngạc nhiên nói:

"Đây là một nhân vật phản diện. Nếu ngươi đi đến hai mươi tập, ngươi sẽ rời đi. Ngươi có chắc là muốn đóng vai nhân vật này không?"

Ban đầu nghĩ rằng nàng sẽ chọn nữ chính, nhưng kết quả lại tuyển tối không được người xem chào đón nhân vật phản diện. Hắn không hiểu.

Tần Hiểu Hiểu: "Ok"

Một nữ chính mang một kịch bản với hàng trăm ngàn dòng và một tấm bia đỡ đạn với ba ngàn từ, nàng tự nhiên phải chọn tiết kiệm lao động.

Lười biếng được thì lười biếng - đây là một trong những tiêu chí làm việc của nàng.

"Ngươi không thể quay lại sau khi ký."

Mặc dù vẫn còn hoang mang, nhưng đạo diễn quá lười biếng để quản lý quá nhiều.

"Ừ."

Tần Hiểu Hiểu nhặt cây bút và ký tên vào hợp đồng.

Sau khi trực quan ký tên của mình, nhà sản xuất đã đóng hợp đồng và báo hiệu rằng nàng có thể rời đi.

Ở phía bên kia, xem toàn bộ quá trình Khúc Ly chuyển tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên trang chữ ký, trên dưới trái phải có hai chữ như rồng bay phượng múa, Duẫn Nghê.

Chữ viết trên giấy đầy nhiệt huyết, và thậm chí cả dòng được viết. Có thể thấy rằng chủ nhân của chúng là người hành xử tùy tâm, không bị ràng buộc bởi các quy tắc.

Khúc Ly nheo mắt, lặng lẽ nhớ tên Duẫn Nghê vào trong lòng.

Đã lâu không có tân nhân thú vị trong giới giải trí rồi.

Duẫn Nghê... Có ý tứ.

Đồng thời, bên ngoài tòa nhà.

Tần Hiểu Hiểu, người không biết rằng mình sắp phải đối mặt với một đống rắc rối, bước ra khỏi cửa và nhìn thấy chiếc xe cách đó không xa. Một người phụ nữ vẫy tay chào mình.

"Đi nào, nhanh lên."

"Ân..."

Do dự một lúc, Tần Hiểu Hiểu theo người phụ nữ lên xe.

Chiếc xe chậm rãi đi trên đường.

Người phụ nữ bật nhạc lên, tiếng nhạc sôi động tùy theo phiêu xuất.

Nhìn vào vai người phụ nữ ngồi trên ghế tài xế lắc lư theo nhịp, Tần Hiểu Hiểu biết rằng nàng là người đại diện của mình Lâm Du.

Đối phương không phải là một người tốt. Tuy nhiên, những điều này không quan trọng. Điều quan trọng là cuối cùng nàng đã chống lại và bán đứng nguyên chủ, nói ra tất cả những hắc lịch sử của nguyên chủ hòng kiếm lợi.

Sau khi hắc lịch sử và các bằng chứng ức hiếp đồng nghiệp bị vạch trần, đã gây ra sự phẫn nộ trong cộng đồng.

Biết điều này, và không thể kìm chế việc vấn đề ngày một nặng nề. Trong tuyệt vọng, Duẫn Nghê đã phải
xin lỗi và bù đắp cho sự mất mát của những người bị bức hại.

Có thể nói rằng người quản lí giống như một quả bom tùy thời sẽ nổ. Mà khi bom nổ, nó có thể khiến con người rơi vào vạn kiếp bất phục chi địa.

Biết điều này, ánh mắt Tần Hiểu Hiểu nhìn vào đối phương trở nên vi diệu.

Nhưng cảm thấy vi diệu là một chuyện, và cốt truyện vẫn phải đi đến cuối cùng.

Không lâu sau, hai người đến cửa công ty.

Công ty rộng lớn, nhưng không một bóng người, lược hiển thanh lãnh.

Ngay khi bước vào, người đại diện đặt túi xách xuống và đi lại xung quanh.

Sau một hồi im lặng, Tần Hiểu Hiểu thủ hồi ánh mắt, rồi tìm một vị trí để ngồi xuống.

Sau vài chục giây, Tần Hiểu Hiểu lấy một chiếc gương nhỏ từ túi của mình và nhìn vào gương một cách trìu mến, cười toe toét.

[Ký chủ, ngươi có ổn không?]

Hệ thống mang hình ảnh con thỏ xuất hiện.

Nó bày tỏ sự chấn kinh:

[Cô cười rất khủng khiếp.]

"Kỳ lạ lắm hả?"

Tần Hiểu Hiểu hỏi, miệng chùng xuống rồi lắc đầu: "Ta thấy một người cười như thế này hôm nay, ta cảm thấy thật dễ thương..."

"Vì vậy, ta cũng muốn học ..."

"Bingo!" Tần Hiểu Hiểu nhướn mày, giọng nàng nhẹ nhàng, như thể sự thất vọng vừa lộ ra chỉ là ảo ảnh.

Hệ thống thờ ơ:

[Thôi đi, ngươi không phù hợp với khả ái lộ tuyến, đừng học.]

"Ồ."

Tần Hiểu Hiểu hướng về hệ thống nở một nụ cười rạng rỡ hơn, méo mó hơn trước.

Sau lại, thành công nhìn thấy nụ cười hệ thống thân thỏ run bần bật, mắt thỏ ngơ ngác.

"Ngươi... Ngươi, ngươi ..."
Hệ thống bị nụ cười doạ đến nỗi bạn không thể nói được. Phải mất thời gian dài mới nho nhỏ lên tiếng:

[Thực tế, ngươi không phải bắt chước người khác, vì ngoại hình ban đầu của ngươu đã rất hấp dẫn.]

Nghe vậy, Tần Hiểu Hiểu vui vẻ hỏi:

"Vậy, ngươi đã bị ta mê hoặc chưa?"

Hệ thống không trả lời:

[......Vấn đề này khá khó trả lời.]

Tuy nhiên, khi phát hiện ký chủ có một chút trầm cảm biểu tình, hệ thống tâm một mềm, trái lương tâm nói:

[Có!]

"Cảm ơn Tiểu Bạch."

Tần Hiểu Hiểu bất ngờ mỉm cười.

Nụ cười sáng láng đó như một ngôi sao, nó rực rỡ chói lóa. Hệ thống nhìn vào nụ cười thoáng ngốc trệ, hậu tri hậu giác nói:

[ Tiểu Bạch là ai?]

"Ngươi nha." Tần Hiểu Hiểu giải thích, "Bởi vì ngươi là thỏ trắng, nên được gọi là Tiểu Bạch. Phải, ngươi có thể gọi ta là Hiểu Hiểu."

Tên bá quá a~~~........

Hệ thống có phần bất lực, nhưng nó không ghét cái tên này.

Đang lúc một người và một thỏ giáo lưu tình cảm. Đột nhiên, người đại diện đến.

Tiểu Bạch không biến mất, vì sau tất cả, những người bình thường không thể nhìn thấy nó.

Lúc này, Lâm Du đã sải bước ra phía trước người Tần Hiểu Hiểu, khí thế hung hung:

"Ngươi muốn diễn nhân vật phản diện?"

Lâm Du cầm điện thoại di động và trông tuyệt vọng, chỉ vào thông báo do giám đốc gửi và hỏi: "Có phải giám đốc đã lừa ngươi và để ngươi diễn pháo hôi không?"

"Không, tôi đã chọn nó."

"Tại sao?" Lâm Du không hiểu.

Tần Hiểu Hiểu đặt chiếc gương lại trong túi và nói: "Bởi vì ta thích ~"

Nghe những lời này, Lâm Du nhất thời câm nín.

Nàng nghĩ, Duẫn Nghê có thể thực sự dễ dàng có một vai diễn tốt, những người khác phá vỡ đầu cũng không nhận được vai nữ chính.

Nhưng người ta có tư bản người ta có quyền, Lâm Du không hảo bình luận, chỉ có thể lén lút cay đắng: "Diễn pháo hôi, ngươi muốn làm gì?"

Nói tóm lại, Lâm Du không trông nom hảo tân nhân, nhưng người ta lại là con gái nhà giàu, tại sao lại đến với giới giải trí để làm hại mọi người???

Và bây giờ Lâm Du không thể tưởng tượng được, đi theo Duẫn Nghê, sợ rằng tương lai thật u ám....

Với suy nghĩ này, khuôn mặt của Lâm Du tối sầm lại.
Đồng thời, nội tâm quyết định rời xa Duẫn Nghê càng nhang càng tốt.

"Đừng lo lắng, chỉ là một vài pháo hôi mà, ta làm được."

Tần Hiểu Hiểu đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Du và đưa tay ra vỗ vai nàng.

Giọng điệu của đối phương thoải mái, không biết tại sao, tâm trạng của Lâm Du trở nên nặng nề.

Lâm Du nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn người phụ nữ trước mắt.

Ngay lập tức, một khuôn mặt mở rộng xuất hiện trước mặt nàng.

Mặc dù gần sát với Duẫn Nghê, nàng vẫn không thể nhìn thấy những lỗ chân lông trên khuôn mặt của nàng, thật mịn màng và thanh tú. Đôi mắt đào hoa mang lãnh quang nửa mị, tựa tiếu phi tiếu.

Sau đó, Lâm Du nghe nàng tiếp tục nói:

"Diễn ác nhân là chuyên nghiệp của ta nha."

Nữ nhân trước mặt mỉm cười tự tin. Một cái nhìn tự tin giống như một vấn đề nhỏ được coi là điều hiển nhiên.

Nàng rất kiêu ngạo, nhưng sự điên rồ thực sự là như thế, như thể sự thật nên như nàng mô tả.

Những lời phản bác ban đầu muốn nói ra, Lâm Du yên lặng nuốt vào.

Thật vậy, những người có khả năng thực sự, ngay cả khi họ diễn pháo hôi, họ cũng có thể diễn cực tốt.

Nó có thể làm một cái không có kinh nghiệm diễn xuất tân nhân, hoàn mỹ diễn được nhân vật phản diện.

Nếu Duẫn Nghê thực sự là một thiên tài, Lâm Du không ngại đào tạo nàng. Lâm Du gạt bỏ những suy nghĩ vẩn viên về gia đình Duẫn Nghê, nghiêm túc nói: "Vì vậy, ta sẽ chờ xem. Ta hy vọng ngươi không nói những lời vô nghĩa."

-------------

[Tác giả có điều muốn nói]

Tần Hiểu Hiểu: Ta, chuyên nghiệp diễn vai ác đích!

Tiểu Bạch yên lặng lật kịch bản, ánh mắt vô thần:
"Nhân vật ngươi muốn đóng là một quê mùa tục khí ác phụ nhân."

Tần Hiểu Hiểu: ???



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro