Bổ sung chương 56
Mười ngày sau.
Tần Hiểu Hiểu trút bỏ áo choàng trắng đại diện cho môn phái, xuyên thượng tư nhân trang phục, tứ chi bị khóa bởi tỏa liên (dây xích) làm bằng đặc thù tài liệu. Nó được sử dụng đặc biệt cho các tù nhân - giam giữ nguy hiểm phạm nhân tỏa liên.
Phạm vi hoạt động của nàng chỉ là trong vòng mười mét.
Địa lao này, giống như toàn thế giới của nàng.
Những người đến và đi trong thế giới của nàng, ngoại trừ không có gì để làm, đến đây chỉ để xoát tồn tại cảm Dương Hổ, tựu là uy hiếp hỏi nàng này nọ.
Thật đáng tiếc khi người hắn hỏi là Tần Hiểu Hiểu, thời gian lâu như vậy cũng không bắt được thông tin gì, chỉ có thể giận dữ bỏ đi.
Trong một thời gian dài, không có người đến.
Không làm không nói, thời gian dài độc thân ở địa lao, không ai giải trí, không ai quan tâm, không ai quan tâm đến cuộc sống và cái chết của nàng, nếu là người bình thường tựu điên mất.
Nhưng Tần Hiểu Hiểu thì không. Đây không phải là chứng minh cho việc nàng mạnh mẽ như thế nào.
Thay vào đó, nàng biết rằng theo cốt truyện ban đầu, cuối cùng nam chủ sẽ niệm tình cũ và tha cho nàng.
Trải qua những ngày hắc ám khiến nhân phát hoảng...
Điều duy nhất khiến Tần Hiểu Hiểu nhớ đến là Yến Khuynh Tuyết chưa bao giờ tìm đến nàng.
Trong cuốn sách gốc, hắc hóa bản Yến Khuynh Tuyết gặp nguyên chủ, chỉ để báo thù nguyên chủ.
Bây giờ, Tần Hiểu Hiểu đã không hãm hại sư muội, oán hận trị không đủ. Sư muội tùy theo chọn cách quên đi sự khó chịu và không muốn nhìn thấy bản thân làm sư muội chướng mắt. Đó là chuyện đương nhiên.
Ngay khi Tần Hiểu Hiểu nghĩ rằng nàng sẽ không bao giờ gặp sư muội trong tương lai ...
Một lúc sau, một bóng trắng dần xuất hiện trước mắt.
Thiếu nữ lặng lẽ đến.
Khuôn mặt của người kia vẫn nhợt nhạt, cơ thể nàng gầy hơn nhiều, nhưng nàng ấy vẫn trông giống như mặt trăng, gió và mặt trăng và không tương thích với ngục tối ẩm ướt.
"Làm sao ngươi đến?"
Ở góc khuất, Tần Hiểu Hiểu biểu hiện tối tăm.
"Xin lỗi, ta đến muộn."
Yến Khuynh Tuyết vào phòng giam, giải thích: "Chưởng môn khoan hậu, cho phép ngươi rời đi, nhưng ngươi không thể bước vào Thanh Vân phái lần nữa. Ta sẽ để ngươi ra đi."
"Ân."
"Sư tỷ ..."
"Ta không phải là sư muội của ngươi."
Ngày nay, nàng chỉ là bị trục xuất sư môn tiểu nhân , không còn là người trong môn phái, bị trục xuất khỏi sư môn, sư tỷ xưng hô, Tần Hiểu Hiểu đảm nhận không nổi.
"Ngươi là sư tỷ của ta, cho dù đó là quá khứ, hiện tại hay tương lai."
"..."
Nghe vậy, Tần Hiểu Hiểu nhìn Yến Khuynh Tuyết với vẻ kinh hoàng.
Thiếu nữ cũng nhìn nàng chăm chú, nàng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết ghê tởm nào trên khuôn mặt sư tỷ.
"Ngươi ... không ghét ta?"
Tần Hiểu Hiểu hỏi, đáy lòng run rẩy.
Tại sao lại ghét?
Yến Khuynh Tuyết nghĩ, ngươi không cần ta, từ bỏ ước định chúng ta phải ở một chỗ cùng nhau.
Nàng bước tới gần nữ tử, ngồi xổm xuống, rút chìa khóa để mở khóa cho nàng, nói một cách quả quyết: "Không ghét."
"Ta sẽ vĩnh viễn ái sư tỷ."
Yến Khuynh Tuyết nói một cách chân thành, thanh âm nhẹ nhàng.
Sau đó, "Cạch" một tiếng, tỏa liên rơi xuống đất.
Lấy lại tự do, Tần Hiểu Hiểu không di chuyển.
Đợi đã, bây giờ, tính là đang cáo biệt a...
"Sư tỷ, ngươi đi thôi."
Yến Khuynh Tuyết hướng nữ tử vươn tay.
"Hôm nay, ta đối với chưởng môn đề xuất cho ngươi một chức vụ trong dược phòng, hắn đã chấp nhận."
"Trong nửa cuộc đời còn lại, ta có thể cùng sư tỷ ở bên nhau sao ?"
Nghe vật, Tần Hiểu Hiểu mũi chua chua, tùy đó nàng khẩn nắm chặt tay mình.
Ngay lúc giọng nói hạ xuống, bên tai Tần Hiểu Hiểu vang lên âm thanh nhiệm vụ hoàn thành.
[Thư danh: "Vũ bá thiên hạ"
Tổng kết: Ngươi chỉ có ta ...
Độ khó: ★★★
Tiến độ: Sắm vai thành công.
Phần thưởng thành công: Thuốc giảm đau.
Đối tượng khen thưởng: Không điền.
Hệ thống có lời để nói: Sau khi tìm kiếm, ta rất tiếc phải thông báo cho kí chủ, ta không thể tìm cách kéo dài cuộc sống của nữ chủ. Nhưng ta đã tìm ra cách để giảm bớt nỗi đau của nàng ấy, thứ đã được biến thành phần thưởng, xin hãy nhớ kiểm tra. ]
Ở bên cạnh, Yến Khuynh Tuyết nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, thiếu nữ cong môi.
Một vài sợi tóc treo trên gò má xinh xắn của nàng, không có nỗi buồn trên khuôn mặt, vui vẻ giống như đứa trê ăn được kẹo vậy.
Đôi mắt màu hổ phách chỉ phản chiếu hình dáng của nữ tử trước mặt nàng, không cón gì khác.
-- Ân, sư tỷ là của ta.
Cho dù ngươi là tốt hay xấu.
Có phải cao khiết, hay đã đọa lạc ...
Ta sẽ luôn đứng về phía ngươi.
Bởi vì, ta thâm ái Hạ Hi nàng toàn bộ.
(Happy Ending: Song túc song phi)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro