Chương 33: Cô nói tôi phải trừng phạt cô thế nào đây?

Trong suốt cuộc họp, Phác Thái Anh không yên lòng nhìn Lạp Lệ Sa đứng phát biểu trước máy chiếu, mà lại không nghe được chữ nào.

Trong đầu nàng bây giờ toàn bộ đều là kế hoạch tốt của mình, nàng còn để tâm gì đến cuộc họp nữa đâu?

Thật vất vả cuộc họp mới chấm dứt, đám cấp dưới đều lục tục thong thả rời phòng họp, riêng Phác Thái Anh ở lại tới phút cuối. Nàng vẫn ngồi nguyên vị trí, chống đầu nhìn Lạp Lệ Sa đứng trước máy chiếu dọn đồ, không có ý định đi ra.

"Có gì muốn nói?" Dọn dẹp xong tài liệu, cuối cùng, Lạp Lệ Sa mới ngẩng đầu lên, mở miệng trước.

"Nhiễm Nhiễm, em ấy không gây phiền phức cho cô chứ?"

Lạp Lệ Sa nghe vậy, phối hợp ánh mắt mong chờ của Phác Thái Anh suy nghĩ trong chốc lát, cô mới mỉm cười, nói: "Không có."

Phác Thái Anh nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi: "Thật không?"

"Ừ." Lạp Lệ Sa lên tiếng, đột nhiên bỡn cợt cười cười, nói: "Nhị tiểu thư rất đáng yêu, tôi rất thích cô ấy."

"Ừ... Hả?" Phác Thái Anh vốn dĩ đáp ứng có lệ, cuối cùng đột nhiên nghe có gì không đúng, nàng nhíu mày, nâng mắt nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Cô nói cái gì?"

Lời này nếu nghe vào tai người khác, chẳng qua cũng chỉ là lời khách sáo thôi, nhưng ai bảo Phác đại tiểu thư là người trong cuộc, cho nên nghe sao cũng cảm thấy không ổn.

Cẩn thận đem Phác Nhiễm Nhiễm từ đầu đến chân nghĩ lại một lần, Phác Thái Anh không thể không thừa nhận, được rồi, Phác Nhiễm Nhiễm tuyệt đối xứng với hai chữ đáng yêu này. Cúi đầu yên lặng nhìn lại bản thân mình, Phác Thái Anh cảm thấy, nàng đã qua cái tuổi được người ta gọi là đáng yêu lâu rồi. Đương nhiên, cho dù Phác Thái Anh lùi về năm năm trước, xem cái tính cách cường thế bá đạo của nàng, thì tuyệt đối không thể dùng từ đáng yêu này để hình dung.

Hai từ đáng yêu vô nghĩa này vì Lạp Lệ Sa mà trở nên rối rắm muốn chết, Phác Thái Anh âm thầm so đo với chính mình. Mắt thấy Phác Thái Anh tự làm mình rối càng lúc càng sâu, Lạp Lệ Sa mở miệng an ủi, nói: "Đây chỉ là câu trả lời khách sáo thôi, đừng để ý quá."

"Xì, tôi không hề để ý." Phác Thái Anh ra vẻ không chút nào để ý 'hừ' một tiếng, nàng nói xong, cũng không chờ Lạp Lệ Sa nói gì nữa, đứng lên đi ra ngoài trước.

Nàng cảm thấy nàng thật sự quá nhàm chán rồi, rõ ràng là tự mình bày bố cục diện, làm sao lại chỉ vì lời nói vô tâm của Lạp Lệ Sa làm mình phải rối lên. Cô cảm thấy ai đáng yêu là chuyện của cô, sao mình phải vì lời nói của người ta mà rối lên.

Về tới văn phòng, Phác Thái Anh vừa ngồi xuống không bao lâu thì Mạc Tư Ngư gõ cửa xông vào.

Mạc Tư Ngư làm việc luôn có hiệu suất, điểm ấy Phác Thái Anh hoàn toàn không cần lo. Bây giờ thấy Mạc Tư Ngư đứng ở cửa văn phòng, Phác Thái Anh hảo tâm rót cho nàng ly nước, vừa mới đưa cho Mạc Tư Ngư, nàng gấp gáp hỏi: "Nhiễm Nhiễm đâu?"

"Ở chỗ Lệ Sa." Thấy Mạc Tư Ngư cứ thế gấp gáp, Phác Thái Anh ngược lại không vội, nàng ung dung ngồi xuống, chậm rãi nói: "không biết đang làm gì nữa."

"Vậy đi xuống tìm em ấy đi." Mạc Tư Ngư nói xong đã muốn đứng lên.

Phác Thái Anh vốn đang muốn nói gì đó, nhưng thấy Mạc Tư Ngư lòng như lửa đốt, lại nghĩ tới lúc nãy Lạp Lệ Sa khen Phác Nhiễm Nhiễm, Phác Thái Anh gật đầu, dẫn Mạc Tư Ngư xuống bộ phận của Lạp Lệ Sa.

Tuy rằng ngày thường số lần Phác Thái Anh tìm Lạp Lệ Sa nhiều không đếm được, nhưng cơ bản đều là Lạp Lệ Sa đi lên văn phòng Phác Thái Anh, giống như hôm nay vậy, cơ hội Phác Thái Anh đặc biệt xuống dưới tìm Lạp Lệ Sa, thật ra rất hiếm.

Đi một vòng tìm không thấy bóng dáng Lạp Lệ Sa cùng Phác Nhiễm Nhiễm, Phác Thái Anh tùy tay kéo một người lại hỏi, mới biết thì ra Lạp Lệ Sa cùng Phác Nhiễm Nhiễm đang ở phòng nghỉ ngơi.

Đúng, phòng nghỉ ngơi.

Nghe ba chữ đó, Phác Thái Anh cùng Mạc Tư Ngư liếc mắt nhìn nhau, đáy lòng chợt nổi lên ngọn lửa.

Phòng nghỉ ngơi, ba chữ đó làm người khác suy nghĩ sâu xa đến cỡ nào. Hai kẻ không quen cùng ở trong phòng nghỉ ngơi, nghĩ thế nào cũng không phải là nơi bình thường được. Lại nghĩ đến tính tình Phác Nhiễm Nhiễm, dù cho lòng Phác Thái Anh kiên định tín nhiệm Lạp Lệ Sa đến đâu, vẫn nhịn không được mà bắt đầu có chút dao động.

Phác Thái Anh nghĩ, xoay người hướng về phòng nghỉ ngơi, vừa đẩy cửa ra, thấy ngay Phác Nhiễm Nhiễm ngồi ở bàn, ngẩng đầu cười tươi rói với Lạp Lệ Sa đứng bên cạnh, không biết là đang nói tới chuyện gì vui đây.

Phác Thái Anh trong lòng có chút chua, nhưng nàng tuyệt không thừa nhận, nàng cố ý mở cửa lớn tiếng để hai người bên trong có thể nghe rõ ràng. Nhìn thấy hai người nghe tiếng động quay đầu lại nhìn, Phác Thái Anh vờ như không để ý, nói: "Hai người ở trong này tán dóc gì đó?"

"Ê, sao chị lại tới đây?" Phác Nhiễm Nhiễm không trả lời Phác Thái Anh, nàng chính là kinh ngạc nhìn Mạc Tư Ngư, sau đó lập tức đứng lên đón tiếp. "Chị bận như vậy, sao có rảnh tới đây?"

"Em đã trở về, tôi có bận cỡ nào cũng phải dành chút thời gian cho em chứ." Lời Mạc Tư Ngư nói mang theo dụ ngọt, giọng điệu tự nhiên nghe ra không thấy có gì không ổn.

Phác Thái Anh nghe xong, rùng mình một cái, cảm thấy lời này xuất phát từ miệng bạn thân của mình quả thật muốn chua chết người.

Nàng vừa nói xong, Phác Nhiễm Nhiễm liền tâm động, nhưng nàng nhưng không có lập tức trả lời, chính là cắn môi yên lặng nhìn Mạc Tư Ngư trong chốc lát, sau đó mới do dự quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Nhưng tôi còn muốn hẹn Lạp Lệ Sa ăn trưa."

Hừ, may mắn tôi tiên đoán trước.

Nghe Phác Nhiễm Nhiễm nói, Phác Thái Anh đặc biệt cảm thấy may mắn. Đương nhiên, nàng sẽ không nói ra. Có Mạc Tư Ngư ở đây, Phác Nhiễm Nhiễm làm gì nàng đều có thể dẹp hết đóng gói mang đi, nên Phác Thái Anh không cần lo, yên lặng đứng xem.

"Thật không?" Mạc Tư Ngư nghe vậy, giả bộ mất mát nói: "Lúc trước nghe nói em muốn đi ăn món Trung Quốc, tôi đã dặt chỗ trước."

Mạc Tư Ngư nói chưa dứt lời, Phác Nhiễm Nhiễm lại càng thêm tâm động. Sau một hồi thiên nhân giao chiến, Phác Nhiễm Nhiễm không thể không dùng một ánh mắt nhẫn nhịn từ bỏ những thứ yêu thích của mình nhìn Lạp Lệ Sa, cả người từ từ di chuyển đến bên cạnh Mạc Tư Ngư, nói: "Thôi được rồi."

"Ừ." Mạc Tư Ngư vừa lòng lên tiếng, ôn nhu cười rộ lên.

"Vậy... Lạp Lệ Sa, hôm khác hẹn cô ăn cơm nha?" Phác Nhiễm Nhiễm theo Mạc Tư Ngư đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, nàng đột nhiên quay người lại, hỏi Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nghe vậy, đón nhận ba cái ánh mắt không giống nhau trong phòng, yên lặng gật đầu.

Tiễn bước Mạc Tư Ngư cùng Phác Nhiễm Nhiễm, Phác Thái Anh thế này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng đi nhanh đóng cửa lại, rất có cảm giác vừa tiễn bước ôn thần đi.

Lạp Lệ Sa vẫn im lặng đứng một bên, cho đến lúc này, cô mới cười rộ lên, hỏi: "Cô đóng cửa làm cái gì?"

Phác Thái Anh không nói lời nào, chỉ là chậm rãi tiêu sái đi qua, nàng đứng sát vào Lạp Lệ Sa, tới gần cô, cười rộ lên: "Vậy vừa rồi cô với Nhiễm Nhiễm đóng cửa lại làm gì?"

"Phì~, cô ấy rất tò mò về tôi, luôn muốn từ trên người tôi tìm ra đáp án cô muốn." Lạp Lệ Sa sờ mũi, thành thật giải thích, cô hứng thú nhìn Phác Thái Anh, nói: "Nhưng cô cảm thấy chúng ta còn cần thiết phải đóng cửa để tìm hiểu lẫn nhau sao?"

Ý tứ trong lời Lạp Lệ Sa nói, giống như nói hai người hiểu biết quá rồi, cũng như muốn chế nhạo quan hệ của cả hai, tìm hiểu bên trong, thật là có chút ý vị sâu xa.

Phác Thái Anh thích Lạp Lệ Sa nói chuyện ái muội không rõ ràng như vậy, như là rõ ràng tán thành quan hệ của hai người, Phác Thái Anh không cần thiết dài dòng với Lạp Lệ Sa, đối với người này, nàng hiểu chỉ có hơn chứ không thiếu.

"Thật không?" Phác Thái Anh tâm tình tốt hỏi lại một câu, nàng kề sát Lạp Lệ Sa, buộc lòng Lạp Lệ Sa phải lui về phía sau, dựa vào bên cạnh bàn.

"......"

Lạp Lệ Sa không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Phác Thái Anh, lý trí kêu cô phải lập tức đẩy kẻ đang dính sát trên người mình ra, nhưng trong lòng lại không biết bị cái gì mê hoặc, cô cứ đứng như vậy, tùy ý Phác Thái Anh tới gần.

"Trong giờ làm việc, lại để để tôi bắt gặp cô ở phòng nghỉ ngơi rảnh rỗi." Phác Thái Anh nói xong, đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía Lạp Lệ Sa trừng mắt nhìn giảo hoạt, "Cô nói, tôi nên trừng phạt cô thế nào mới được đây?"

Nói xong, Phác Thái Anh cắn môi nở nụ cười, bộ dáng tươi cười đó, trong lúc nhất thời yêu mị rõ ràng là một con yêu tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro