Chap 13: tết không trọn vẹn

Mùng Một Tết, bầu trời trong xanh, không khí se lạnh mang theo mùi hương trầm thoang thoảng từ các bàn thờ gia tiên. Khắp nơi, tiếng pháo lẻ tẻ vẫn còn vang vọng, để lại những tàn giấy đỏ rực rỡ trên mặt đất, như lời chúc may mắn trải khắp đầu năm.

Hạ Hạ lần đầu đón nhận một cái tết ấm cúng, mặc dù không phải là ba mẹ của cô, nhưng họ lại yêu thương không khác gì một gia đình.

"Hạ Hạ, đây là tiền lì xì của con." Mẹ Tuyết Nhi lấy ra một phong bì đưa cho cô. Ánh mắt cô rất xúc động, nhưng vẫn rất ngại ngùng không biết có nên nhận hay không.

"Hai bác đã tốn rất nhiều tiền để trả nợ cho gia đình con rồi, con không dám nhận đâu." Cô nói.

"Cậu ngốc quá, đây không phải tiền mà là lộc phước của ba mẹ tớ cho cậu đó. Cậu nên nhận thì đúng hơn."
Tuyết Nhi ngồi bên cũng nhảy vào nói. Cô vẫn còn đang xé vỏ của mấy viên kẹo sữa.
Nhìn qua Hạ Hạ đang ngại ngùng khiến cô rất buồn cười nhưng cũng xen kẽ niềm hạnh phúc, vì gia đình có thêm một người mới. Một người cô rất thương.

Mọi thứ vẫn yên ổn cho đến mùng ba, nhà lại có thêm một khách quen. Cô ấy vội vàng tìm Tuyết Nhi với Hạ Hạ không hiểu có chuyện gì. Nhưng có vẻ Lan Anh đang khóc.

"Giờ tớ phải làm sao đây, Tuyết Nhi.." cô ôm vào Tuyết Nhi đang đứng trước cửa ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì. Cô muốn hỏi lại tình hình trước.

"Irina đang cấp cứu trong bệnh viện.." cô đang khóc rất thảm thiết, mọi người xung quanh kể cả ba mẹ Tuyết Nhi cũng rất đau lòng khi nhìn thấy cô như vậy.
Kèm cảm giác bất lực của Hạ Hạ đang đứng kế bên Tuyết Nhi, hai người họ đã từng cứu cô một mạng nhưng cô lại không thể làm được gì khi nhìn thấy Lan Anh khóc như vậy.

Sau khi giải thích mọi việc, đêm giao thừa ấy lúc Lan Anh và Irina hôn nhau đã có người thấy, và nói lại cho mẹ Lan Anh.
Bà ta rất khó chịu và tức tối vì con gái không nghe lời.

Thay vì khuyên nhủ hay trách mắng, bà lại chọn cách tàn nhẫn nhất: lan truyền tin tức "con gái mình đồng tính" cho cả khu phố biết.
Bà hy vọng rằng lời chê bai, dè bỉu của người đời sẽ khiến Lan Anh từ bỏ mối tình "nghịch đạo" này.

Thế nhưng bà không ngờ sự việc lại vượt xa tầm kiểm soát. Tin tức lan truyền như lửa cháy, khuấy động sự kỳ thị của hàng xóm. Những lời chế giễu ác ý, ánh mắt khinh thường không ngừng bủa vây lấy Lan Anh.

Cho đến đêm mùng hai, hai người vừa đi chơi về, cũng đến lúc phải chào tạm biệt.
Irina bước đi trên đoạn bóng tối lạnh lẽo, cô có linh cảm rất xấu nhưng vẫn cố gắng bước về nhà. Đi được một đoạn thì thấy một đám người chặn đường lại.

"Mày là cái con yêu đồng giới đó đúng không."

"Là nó đó, nó đang hẹn hò với con của bà Lan Hương."

"Mày muốn bọn con trai tụi tao ế hết đúng không."

"Con đ! Khốn, chết đi, mày muốn làm xấu mặt xã hội này à."
Nhận được nhiều lời chỉ trích, nhiều câu chửi rủa. Cảm xúc của cô lúc này đang rất sốc không biết phải làm gì.

Họ là những người ghét cay ghét đắng người đồng tính, có thể họ còn lập một nhóm ANTI LGBT nữa.

Chưa kịp phản kháng lại lời nào, Irina bị chúng đánh, đá liên tục.
Những người xung quanh cũng không dám can thiệp, nói đúng hơn là họ không muốn.
Những người đó còn có mấy câu như "đáng đời", "Mày nên đi chết đi" "Con lẳng lơ đồng tính".

Mọi việc không chỉ dừng lại ở đó, khi có một người ác ý dùng dao đâm vào bụng cô, thì những người xung quanh mới bắt đầu dừng lại. Họ sợ sẽ bị dính dáng đến tội giết người cho nên bỏ chạy đi hết.

Lan Anh nhận tin dữ và vội vã chạy đến bệnh viện. Irina qua cơn nguy kịch nhưng vẫn hôn mê, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Lúc này, mẹ của Lan Anh mới nhận ra sai lầm nghiêm trọng. Bà đau đớn thừa nhận:

"Mẹ xin lỗi... Mẹ chỉ muốn con bị người ta chỉ trích để từ bỏ, không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này..."
Những giọt nước mắt hối hận muộn màng chảy dài, nhưng đã không thể xóa được nỗi đau mà Irina phải gánh chịu.

Bà tiến tới cô con gái đang trong trạng thái hoang mang, trống rỗng. Từ những giọt nước mắt cũng có thể cảm nhận nổi đau mà cô đang mang trong lòng lớn đến như thế nào. Ôm chặt đứa con đang khóc, bà cũng khóc theo kèm nhiều lời xin lỗi không được đáp lại.

Một lúc sau ba mẹ của Irina cũng đến.
Bà Lan Hương cúi gập người trước hai bậc phụ huynh, giọng nghẹn ngào:

"Xin lỗi hai anh chị... Tôi không biết phải nói gì ngoài hai từ đó. Chính tôi đã đẩy con bé vào con đường này... Xin hãy mắng tôi, hãy trách tôi cũng được..."
Người mẹ của Irina bật khóc, muốn lên tiếng nhưng bị chồng ôm chặt, nhẹ nhàng lắc đầu. Ông chỉ nhìn bà Lan Hương, ánh mắt vừa đau đớn vừa lạnh lùng.

"Chúng tôi không cần lời xin lỗi. Mong cô hãy rời khỏi đây để tránh làm xúc động đến Irina và vợ tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro