Chương 11: Lần Đầu Uống Bia
Sau ba tháng vất vả, dự án Thanh Âm Diệu Kỳ cuối cùng cũng được hoàn tất. Đêm nay, mọi thứ dường như lắng lại, để nhường chỗ cho niềm tự hào và nhẹ nhõm trong lòng tất cả thành viên team Biên kịch. Đây cũng là ngày cuối cùng trong kỳ thực tập của Khánh My tại Blooming Echoes. Nhóm Biên kịch từ sớm đã bàn bạc một buổi tiệc thâu đêm sau khi hoàn thành dự án, một chầu "không say không về" đúng nghĩa. Đặc biệt, giám đốc Vũ Minh Ngọc cũng sẽ tham gia, khiến không khí trong phòng làm việc suốt ngày hôm nay vừa phấn khởi vừa hồi hộp.
Bên cạnh đó thì cũng không ai quên được sự hỗ trợ hết mình của sếp Hoàng suốt ba tháng qua. Chính cô là người đã góp phần không nhỏ giúp dự án tiến triển nhanh chóng. Vì thế, Vũ Minh Ngọc đã chủ động mời An Nhiên đến buổi tiệc tối nay để cùng chung vui. Thế nhưng, tối nay cô ấy có hẹn với đối tác, và cơ hội gặp mặt cô mà Khánh My chờ đợi suốt thời gian qua cũng vì thế mà tan biến.
Trong lòng Khánh My lúc này có quá nhiều điều đang giằng xé. Sau khi dự án kết thúc, em đã nhận được lời mời làm việc chính thức từ công ty. Trưởng phòng Minh Hà đánh giá cao sự sáng tạo và khả năng xử lý kịch bản của em, đến mức đã đề xuất với phòng Nhân sự cho phép Khánh My tiếp tục làm việc trong vai trò Biên kịch, đồng thời linh hoạt thời gian để em hoàn thành chương trình học đại học. Đó là một cơ hội tuyệt vời mà bất cứ thực tập sinh nào cũng khao khát.
Thế nhưng, Khánh My lại cảm thấy mọi thứ không hề đơn giản. Em thực sự muốn ở lại công ty, nhưng lý do lớn nhất lại không phải vì công việc, mà vì Diệu Anh. Em muốn tiếp tục làm tay trong cho Diệu Anh, điều mà em đã bắt đầu với một mục đích chẳng ai biết ngoài hai người. Nhưng suốt thời gian làm việc tại đây, em đã cảm nhận được sự chân thành từ đồng nghiệp, từ cấp trên, những người đã đối xử với em rất tốt. Ý nghĩ phải tiếp tục dối gạt họ khiến em không thể yên lòng.
Khánh My đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời thành phố tối nay không sao, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt, kéo dài bất tận. Em cần phải đưa ra quyết định, nhưng quyết định nào cũng khiến trái tim em trĩu nặng. Những ngày tháng vừa qua là một hành trình của sự trưởng thành, của cảm xúc, và của những lựa chọn khó khăn. Vào giờ phút này, Khánh My chỉ ước gì có thể nói hết tất cả ra, với An Nhiên hoặc với chính mình. Nhưng cuối cùng, em chỉ lặng lẽ thở dài, để mặc những suy nghĩ trôi đi theo màn đêm.
Lúc 18:00, trong không gian ấm cúng của nhà hàng ẩm thực Việt Nam với đủ các món đặc sản vùng miền, cả team Biên kịch tụ họp đầy đủ, tổng cộng 9 người tính cả sếp Vũ Minh Ngọc. Không khí náo nhiệt ngay từ khi mọi người chọn món, từng câu chuyện vui được kể rôm rả, kéo theo những tiếng cười nhẹ nhàng giữa không gian thoang thoảng mùi thơm của món ăn Việt.
Khi các món ăn và thức uống được mang lên, Vũ Minh Ngọc đứng dậy, nâng ly bia trong tay, giọng chị vang lên vừa vui vẻ vừa trang trọng:
"Cảm ơn mọi người vì đã hết sức cống hiến trong suốt những tháng qua. Hôm nay cứ thoải mái ăn uống nhé. Sếp Hoàng dù không thể có mặt nhưng đã quyết định bao tất cả chi phí buổi tiệc này, nên mọi người đừng làm cô ấy thất vọng mà vui chơi hết mình nha! Nào, vì mục tiêu phía trước của chúng ta..."
"1... 2... 3... dzô!"
Tiếng hô đồng thanh vang lên, hòa cùng tiếng chạm ly leng keng và những nụ cười rạng rỡ. Khánh My cũng nâng ly, bia sóng sánh ánh vàng dưới ánh đèn nhà hàng. Tối nay, em quyết định sẽ coi như đây là lần cuối cùng em gặp tất cả trước khi đưa ra quyết định cho tương lai của mình.
Sau khi rót đầy ly lần nữa, Khánh My đứng dậy. Đôi mắt em nhìn từng gương mặt thân thuộc, cảm giác nghẹn ngào nhưng chân thành. Giọng nói em chậm rãi, sâu lắng:
"Cảm ơn mọi người vì đã hỗ trợ em hết mình trong ba tháng qua. Em thật sự rất hạnh phúc vì được đón nhận và hòa nhập dễ dàng vào công việc, nhất là trong những ngày đầu bỡ ngỡ. Ngay tại đây, em xin uống cạn ly này để bày tỏ lòng biết ơn. Em chưa biết tương lai có đồng hành cùng mọi người không, nhưng dù thế nào, em luôn biết ơn cơ hội mà mọi người đã dành cho em. Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Dứt lời, Khánh My ngửa cổ uống cạn ly bia rồi cúi đầu 45 độ trước tất cả. Cả phòng vang lên những lời chúc mừng xen lẫn tiếng cười thân mật, ai nấy đều nâng ly, cạn thêm một lần nữa vì tình đồng đội và sự biết ơn. Không khí bữa tiệc cứ thế sôi động hơn, những câu chuyện công việc, những lời động viên và cả những tràng cười như muốn xóa sạch mọi mệt mỏi của ba tháng dài vất vả.
Sau khi đã no say, sếp Vũ quyết định kéo cả team đi tăng hai để hát karaoke. Khánh My thoáng ngập ngừng muốn từ chối, nhưng rồi ánh mắt hứng khởi của mọi người khiến em không nỡ, đành mỉm cười và đi theo.
Cả nhóm nhanh chóng đến quán bar DJLeos nổi tiếng ở Quận 10, nơi có phòng karaoke riêng và không gian hiện đại. Sếp Vũ nhanh chóng đăng ký căn cước công dân tại quầy, và tất cả cùng nhau kéo vào phòng 605.
Tiếng nhạc vang lên, ánh đèn mờ ảo, Khánh My ngồi xuống ghế, lặng lẽ cảm nhận những giây phút cuối cùng bên cạnh những người đồng nghiệp thân thuộc. Trong lòng em, một quyết định dường như đang dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng em chọn giữ nó lại, chờ đến ngày mai. Đêm nay, chỉ là tiếng nhạc, những nụ cười, và những kỷ niệm khó quên.
Minh Hà vẫn cảm thấy buổi tiệc ở quán ăn chưa thực sự thỏa mãn, vì thế cô gọi quầy phục vụ mang vào thêm hai thùng bia cùng một số đồ ăn kèm. Khi mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ, không khí trong phòng 605 càng thêm sôi động. Tiếng nhạc vang lên, từng người hòa vào nhau nhảy múa, hát hò, chẳng ai còn ngại ngần thể hiện những nét trẻ con, hồn nhiên của mình sau những tháng ngày áp lực công việc. Cả team như một gia đình lớn, tạm gác lại mọi lo toan để sống trọn vẹn trong giây phút này.
Một lúc sau, khi gần như tất cả đã say mèm, chẳng còn ai giữ nổi sự tỉnh táo, Vũ Minh Ngọc là người duy nhất còn giữ được chút ý thức, nên cô quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo hơn.
Bước vào nhà vệ sinh, Minh Ngọc bất ngờ thấy Hoàng An Nhiên đang đi ra từ bên trong. Cả hai trao đổi vài câu, Minh Ngọc mới biết An Nhiên đang gặp đối tác ở quán bar này và vừa rửa mặt để tỉnh táo hơn.
An Nhiên vốn định quay về phòng mình, nhưng chân bước chậm lại. Cô chợt nhớ hôm nay là buổi liên hoan của phòng Biên kịch, đồng nghĩa với việc Khánh My cũng có mặt ở đây. Em ấy thế nào rồi? Trong lòng cô bất giác dấy lên sự tò mò và một cảm giác khó tả.
"Mọi người ở phòng nào?" Giọng An Nhiên vang lên, khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Hả?" Minh Ngọc thoáng bất ngờ, không chắc tai mình có nghe nhầm không.
"Phòng nào?" An Nhiên kiên nhẫn lặp lại.
"605. Em định vào à? Mọi người say hết rồi, chị thanh toán xong là chở cả team đến khách sạn đây." Minh Ngọc đáp thẳng thắn.
"Chị cứ thanh toán rồi gửi hóa đơn về công ty. Em ở phòng 604, sẽ nói với đối tác một tiếng rồi qua ngay." Dứt lời, An Nhiên quay người bước đi, dáng vẻ dứt khoát không chút do dự.
Minh Ngọc nhìn theo bóng lưng ấy, lòng ngập tràn thắc mắc. Cô đã bảo cả phòng say hết rồi, còn qua làm gì nữa? Nhưng sau một lát suy nghĩ, cô cũng gạt bỏ băn khoăn và đi thanh toán.
Khi Minh Ngọc quay lại phòng, khung cảnh bên trong khiến cô sững lại. An Nhiên đã có mặt, đang ngồi trên ghế, để Khánh My tựa đầu vào vai mình. Thấy Minh Ngọc bước vào, An Nhiên ngẩng lên, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Chị báo với phòng Nhân sự cho team Biên kịch nghỉ phép một ngày giúp em. Sau đó đưa mọi người đến khách sạn. Em sẽ đưa Khánh My về."
Nói xong, An Nhiên nhẹ nhàng đỡ Khánh My dậy và cõng em lên vai, bước ra khỏi phòng mà không ngoái đầu lại.
Minh Ngọc đứng lặng trong giây lát, cảm giác như cơn say vừa tan biến hoàn toàn. An Nhiên làm gì thế này? Em ấy thực sự rung động rồi sao? Trong suốt bảy năm quen biết, chưa bao giờ Minh Ngọc thấy An Nhiên quan tâm đặc biệt đến ai. Trái tim tưởng chừng đã đóng băng ngàn năm của em nay dường như đang ấm lên từng chút một.
Sau vài giây bất ngờ, Minh Ngọc khẽ mỉm cười, rồi lấy điện thoại gọi cho trợ lý để giúp cô đưa cả nhóm đến khách sạn. Một đêm tưởng chừng chỉ có niềm vui giản đơn nay lại chất chứa những điều khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro