Chương 2: Lần Gặp Gỡ Như Được Sắp Đặt Trước

Ánh nắng sáng mùng 6 Tết dịu nhẹ, lan tỏa khắp không gian yên tĩnh của làng quê. Hoàng An Nhiên thức dậy với cảm giác thoải mái lạ thường, tâm hồn nhẹ bẫng, như thể đã trút bỏ hết những mệt mỏi của năm cũ. Cô hít thở bầu không khí trong lành của miền quê, cảm thấy một chút gì đó thanh thản. Hôm nay là ngày giỗ lớn của gia đình, và lần đầu tiên sau gần mười năm, cô quyết định ở lại tham gia đầy đủ, không phải vội vàng quay trở lại Sài Gòn như mọi năm. Công việc của cô năm nay có bước tiến mới, nên không còn phải tất bật như trước nữa.

Đến giữa buổi, khách khứa đã bắt đầu tấp nập kéo đến. Các gia đình hàng xóm, người thân thiết đến thăm, chúc Tết, khiến không khí buổi giỗ trở nên ấm cúng và vui tươi. An Nhiên đứng dưới hiên nhà, mắt vô thức dõi theo dòng người qua lại, thì bất chợt, cô bắt gặp một dáng hình quen thuộc, Phạm Khánh My. Gia đình em cũng đến dự lễ, hôm nay em đi cùng ba mẹ và anh trai.

Em ngồi bên cạnh ba và anh trai, không nói nhiều, chỉ lặng lẽ mỉm cười khi ai đó hỏi han. Mỗi câu trả lời của em đều nhỏ nhẹ và lễ phép, khiến không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn. Bàn tay em đan vào nhau trên đùi, ánh mắt dịu dàng chăm chú dõi theo cuộc trò chuyện của mọi người.

Hôm nay, Khánh My mặc một chiếc váy trắng thanh thoát, kết hợp với chiếc áo sơ mi cùng màu. Dáng vẻ cao gầy của em, nhẹ nhàng và đơn giản, trở nên nổi bật dưới ánh sáng dịu nhẹ. Còn An Nhiên, cô mặc bộ đồ đen, áo sơ mi săn tay và quần jeans suông, khuôn mặt lạnh tanh, tạo nên sự đối lập rõ rệt giữa hai người. Cảm giác thời gian như ngừng lại khi An Nhiên nhìn em, một cảm giác lạ lùng mà cô không thể lý giải được.

Trong khi mọi người trò chuyện sôi nổi, An Nhiên không thể rời mắt khỏi Khánh My. Cô không ngờ bản thân lại bị thu hút mãnh liệt đến vậy. Dường như nhận ra ánh mắt của An Nhiên, Khánh My ngước lên nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt của em điềm tĩnh, không chút sợ sệt hay ngại ngùng, khác hoàn toàn với vẻ ngoài dịu dàng. Cái nhìn ấy khiến tim An Nhiên khẽ hẫng một nhịp, và cô không thể làm gì khác ngoài việc nhìn lại em, lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc. Cô chưa từng gặp ai có ánh mắt sâu sắc và không chút sợ sệt khi đối diện với mình như vậy.

Buổi tiệc nhanh chóng chuyển sang phần ăn uống. Các món ăn được dọn ra đầy ắp và như mọi khi, những bàn nhậu miền Tây bắt đầu rộn rã tiếng cụng ly và tiếng ca hát. An Nhiên ngồi lặng lẽ một góc, cô không thường hát trước đám đông, nhưng men rượu dần làm lòng cô xao động. Sau vài ly, cô cầm lấy chiếc mic từ tay một người chú trong họ và bước ra giữa sân. Tiếng nhạc trầm lắng vang lên, và An Nhiên bắt đầu hát. Lời bài hát như chứa đựng hết những tâm tư chưa thể nói thành lời của cô:

"Người ơi, em có biết không?
Dường như em đã khác, hay là tôi quá thờ ơ?
Có phải ngay lúc này tôi cần một câu khẳng định từ em không, hỡi người?
Chí ít để tôi biết em là ai? Em đã sống như thế nào trong từng ấy ngày qua thế?"

Lời bài hát như một lời tâm sự chưa thể nói ra, chứa đựng những cảm xúc dồn nén trong lòng cô suốt bao lâu nay. Khi kết thúc bài hát, cô trả lại chiếc mic cho người thân rồi lặng lẽ quay lại bàn, cảm giác như tất cả tâm tư đều đã được thổ lộ hết. Còn Khánh My, dù không nói gì, nhưng ánh mắt của em vẫn dõi theo cô suốt phần còn lại của buổi tiệc, một ánh mắt chăm chú và thấu hiểu.

Buổi chiều, khách dần vãn. Những người họ hàng thân thiết ngồi lại dưới hiên, tiếp tục trò chuyện vui vẻ. An Nhiên cảm thấy trong lòng bồn chồn, những cảm xúc vừa mới thức dậy khiến cô không thể yên. Cô quyết định vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống bàn làm việc và mở laptop lên. Cô cố gắng tập trung vào những công việc còn dang dở, đồng thời chuẩn bị cho chuyến trở lại Sài Gòn vào tối nay. Nhưng dù cố gắng thế nào, hình ảnh của Khánh My vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô, ánh mắt sâu lắng của em cứ quẩn quanh, lặp đi lặp lại như một đoạn phim không bao giờ tắt. Cô biết, ngày hôm nay đã đánh thức những cảm xúc mà cô tưởng mình đã chôn giấu từ lâu. Và với An Nhiên, có lẽ đây chỉ mới là khởi đầu cho những cơn sóng lòng không ngừng nghỉ.

Tối đó, sau khi chuẩn bị xong đồ đạc, An Nhiên bước ra phòng ăn, ngồi xuống bàn để ăn bữa cơm cuối cùng trước khi rời nhà. Bữa cơm gia đình ấm cúng, nhưng không khí có vẻ hơi khác thường. Mẹ cô vừa bới cơm vừa lên tiếng:

"Lúc sáng mẹ có nghe dì Tuyền nói, con bé Khánh My nay mai cũng chuẩn bị lên lại Sài Gòn để học. Mẹ có ngỏ lời để em nó đi cùng con cho tiện. Mẹ nghĩ hai đứa hàng xóm với nhau, con chở em nó thì mẹ con bé yên tâm hơn. Con không phiền chứ?"

An Nhiên khẽ nhíu mày. Tuy nhiên, môi cô lại vẽ một nụ cười nhẹ và đáp: "Dạ con không."

"Vậy tốt rồi, lát nữa con bé qua thì hai đứa đi luôn nhé!" Mẹ cô vừa bới cơm cho cô vừa dặn dò.

"Vâng mẹ." Cô đáp nhàn nhạt, nhận lấy chén cơm từ tay mẹ.

Bữa cơm diễn ra trong những câu chuyện thường ngày cho đến khi dì Tuyền và Khánh My bước vào. Dì Tuyền khách sáo chào hỏi: "Làm phiền con rồi, dì không an tâm khi con bé đi học xa thế này. Lần nào con bé đi dì cũng không yên tâm. Có con đi cùng, dì cũng đỡ lo hơn."

"Dạ, không có gì đâu dì, tiện đường mà." An Nhiên trả lời một cách điềm tĩnh.

"Con ở đâu trên Sài Gòn vậy? Có gần Khánh My không? Nếu được thì dì nhờ con để ý bé My giúp dì nhé."

"Dạ, con ở Lê Văn Thọ, Gò Vấp."

Nghe vậy, mẹ An Nhiên chen vào: "Nhớ chăm sóc em nó nha. Đừng ăn hiếp em đấy!"

An Nhiên nhếch môi cười nhẹ: "Dạ, con biết rồi mẹ."

Dì Tuyền quay sang dặn dò con gái: "Con nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé, mẹ nhờ An Nhiên để ý con rồi đấy."

"Dạaaaa, mẹ đừng lo, con chăm sóc mình được mà."

Sau vài câu khách sáo, hai người mẹ đồng loạt giục: "Hai đứa đi đi, trễ giờ đấy. Lên tới nơi thì nhớ gọi về."

"Dạ, con đi đây mẹ. Ba mẹ giữ sức khỏe nhé. Có gì cứ gọi cho con." An Nhiên kéo vali ra xe và bỏ luôn hành lý của Khánh My vào cốp xe. Cô quay lại nói với dì Tuyền: "Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc em."

Khánh My chào từ biệt rồi bước theo An Nhiên ra xe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro