Chương 111
Cá vàng trong hồ nhả bong bóng, buồn bực ngán ngẩm bơi một vòng lại một vòng.
Thời gian sau giờ trưa lười biếng và tĩnh mịch, tia nắng xuyên qua cửa sổ, những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, phủ lên má Lạp Lệ Sa một lớp viền vàng mông lung.
Phác Thái Anh đan mười ngón tay trước ngực, nhìn Lạp Lệ Sa lúc thì điềm tĩnh không vội vàng, lúc thì liếc nhìn nàng với ánh mắt trấn an, càng không có khả năng bình tĩnh.
Nàng ngồi trong căn nhà đã ở hơn hai mươi năm này, mà lại cảm thấy mình mới là người đến gặp gia trưởng.
Ánh nắng từng chút một nghiêng xuống mặt đất di chuyển, cá vàng nhỏ trốn dưới cây rong ngủ, đuôi vây đứng thẳng, mang cá phập phồng nhịp nhàng.
Kẹt kẹt ——
Nó chợt tỉnh giấc, kéo theo nước trong hồ dao động thành gợn sóng dưới đáy.
Phương Văn Giảo đỡ xe lăn của ông ngoại, tại cửa phòng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Phác Thái Anh đột ngột đứng dậy.
Phương Văn Giảo vừa mở cửa, chưa kịp thấy rõ có ai trong phòng khách, Phác Thái Anh đã bật dậy, không phải đứng mà là bật, như chiếc lò xo.
Phương Văn Giảo giật mình kêu lên.
"Có... chuyện gì vậy?"
Bà bị Phác Thái Anh thu hút hết sự chú ý, đến nỗi chiếc gáy màu nâu trên ghế sofa quay lưng về phía bà cũng chẳng để ý.
Trên mặt Phác Thái Anh hiện lên vẻ bối rối, không biết nói làm sao.
Phác Thái Anh đã đứng, Lạp Lệ Sa đành phải đứng theo, lễ phép tao nhã chào hỏi: "Ông ngoại, bà ngoại, hai người khỏe không."
Cô đàng hoàng chững chạc, Phương Văn Giảo cũng nghiêm túc đáp lại: "Xin chào."
Ông ngoại nghiêm nghị gật đầu, nói: "Mời ngồi."
Lạp Lệ Sa theo lời ngồi xuống, bất động thanh sắc chỉnh lại cổ áo và ống tay áo.
Ông ngoại nhìn Phác Thái Anh đang đứng yên, hơi nhíu mày, nói: "Con cũng ngồi đi."
Phác Thái Anh không ngồi, nàng đi vào bếp rót nước cho hai vị lão nhân.
Phương Văn Giảo: "?"
Ông ngoại nhìn vợ già.
Phương Văn Giảo thu hồi tầm mắt từ bóng lưng Phác Thái Anh, nói với Lạp Lệ Sa: "Chúng ta vừa ngủ trưa, đón tiếp không chu đáo, sao không cùng Mặc Mặc lên lầu chơi?"
Con gái đã lớn rồi, mà trong suy nghĩ của lão nhân vẫn cứ coi là trẻ con.
Lạp Lệ Sa nói: "Hôm nay con cố ý đến gặp hai vị."
Nhà cũ không lớn, Lạp Lệ Sa không cố tình hạ thấp âm lượng, nói chuyện ở phòng khách mà trong bếp cũng nghe thấy. Phác Thái Anh nhìn hai ly nước đã rót xong trước mặt, gương mặt nổi lên từng tia từng tia nóng bỏng, không vội đem nước ra ngoài, lặng lẽ lắng nghe.
Phương Văn Giảo và ông ngoại liếc nhìn nhau một cái.
Ông ngoại tiếp lời, giọng nói tự mang uy nghiêm: "Có chuyện gì muốn nói với chúng ta sao?"
"Vâng ạ." Lạp Lệ Sa khiêm tốn trong thái độ, nghiêm túc nhìn hai người họ, từng chữ rõ ràng nói: "Ông ngoại, bà ngoại, con và Phác Thái Anh đang yêu nhau. Chúng con yêu nhau với mong muốn tiến đến hôn nhân ạ."
Câu sau Lạp Lệ Sa ban đầu có thể không cần nhắc đến, nhưng trong lòng cô chính là nghĩ như vậy, lời nói ra không đủ một phần vạn tâm ý của cô.
Nếu như có thể, cô nghĩ hôm nay đã cầu hôn rồi.
"Chúng con yêu nhau với mong muốn tiến đến hôn nhân."
Phác Thái Anh nhìn xuống mũi chân mình, vành tai đỏ bừng.
Ai, ai nói với cô là muốn kết hôn chứ, sao cô lại tự quyết định thế?
Nhưng mà...
Phác Thái Anh khẽ cắn môi dưới, từng tia ngọt ngào bao trùm cả trái tim của nàng, khiến khuôn mặt nàng rạng rỡ, như cành mai vàng rung lên làm rơi tuyết đầu mùa, xinh đẹp đến kinh người.
Phòng khách im lặng một lúc lâu.
Là ông ngoại bà ngoại không đồng ý sao?
Phác Thái Anh không nhịn được lặng lẽ đến cửa bếp nhìn trộm.
Nàng vừa thấy được người trong phòng khách, Phương Văn Giảo đã gọi về phía nàng: "Mặc Mặc."
Phác Thái Anh quay người bưng ly nước, làm vẻ bình tĩnh đặt lên bàn trà trước mặt hai lão nhân.
Phương Văn Giảo không hỏi nàng vì sao ở trong bếp ngốc lâu như vậy, chỉ nói: "Con nghĩ sao?"
Phác Thái Anh hơi e thẹn, liền giả vờ ngơ ngác, nhỏ giọng: "Nghĩ sao là thế nào ạ?"
Phương Văn Giảo nhìn Lạp Lệ Sa mỉm cười từ đầu đến cuối, nói: "Cô ấy vừa nói những lời đó, con ở trong bếp không nghe thấy sao?"
Phác Thái Anh biết nói sao đây? Nói nàng nghe thấy Lạp Lệ Sa tỏ tình ư?
Cũng quá khiến người ta đỏ mặt đi.
Nên nàng hàm hàm hồ hồ ậm ừ, ý tứ là có nghe thấy.
Trước đây xem chuyện hôn ước như trò đùa, Phương Văn Giảo không nghĩ Lạp Lệ Sa lại là một trò đùa khác, nên muốn làm rõ mọi chuyện.
Bà nói với Lạp Lệ Sa: "Cô hãy nhắc lại những lời vừa nói với chúng tôi một lần nữa cho Mặc Mặc nghe."
Phác Thái Anh vô cùng lúng túng, chữ "Đừng!" suýt tuôn ra khỏi cổ họng, nàng há hốc miệng, hướng về Lạp Lệ Sa điên cuồng nháy mắt.
Lạp Lệ Sa hiểu ý, nhìn thẳng vào mắt Phác Thái Anh từng chữ rõ ràng: "Con và Phác Thái Anh đang yêu nhau, chúng con yêu nhau với mong muốn tiến đến hôn nhân, con thích cô ấy."
Không những nói lại, còn thêm một câu.
Phác Thái Anh trong lỗ tai "ong" một tiếng, suy nghĩ rơi vào khoảng trống ngắn ngủi.
Phương Văn Giảo và ông ngoại nhìn nàng xấu hổ như tôm luộc, lập tức hiểu ra.
Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh đang đứng yên như bị đông cứng ngồi xuống bên cạnh mình, nắm tay nàng, nói với hai lão nhân: "Con rất nghiêm túc, xin hai vị thành toàn."
Còn có gì để thành toàn nữa đây, nói thật thì Phác Thái Anh sắp xấu hổ mà chui tọt vào lòng Lạp Lệ Sa rồi.
Được phép chấp thuận, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh lên lầu hai.
Phương Văn Giảo nhìn bóng lưng hai người biến mất sau cầu thang, liếc nhìn ông ngoại cuối cùng đã lên tiếng.
Phương Văn Giảo nói: "Sao tôi cảm thấy Tiểu Lạp như đến cầu hôn vậy?"
Ông ngoại ý vị không rõ hừ một tiếng: "Lần đầu gặp mặt đã cầu hôn, đời nào có chuyện tốt vậy."
Phương Văn Giảo cười: "Ông nói ông xem, ngày trước định thân cho Mặc Mặc, ông đâu có phản ứng lớn vậy."
Ông ngoại lẽ thẳng khí hùng: "Làm sao giống nhau được?"
Bắc Kinh xa xôi, cách cuộc sống của bọn họ cũng thật xa xôi. Vệ gia, Vệ Đình Ngọc... Vệ Đình Ngọc thay Phác Thái Anh định đoạt hôn nhân ấy, vốn dĩ hai người họ chẳng hề có quyền bàn bạc, chỉ có quyền cảm kích. Vệ Đình Ngọc đã quyết, Phác Thái Anh không phản đối, chuyện liền thành như vậy, từ đó cũng hiếm khi nhắc đến. Phác Thái Anh tính tình kỳ lạ, từ nhỏ đã không mấy thân cận với bọn họ. Khi trước, vì chuyện của con gái, hai vị trưởng bối khó tránh khỏi có hiềm khích. Về sau cũng muốn hóa giải, nhưng đủ điều đã trở thành cục diện đã định, dẫn đến bao năm nay tình cảm ông bà cùng cháu gái đều lãnh đạm.
Nửa năm qua Phác Thái Anh thay đổi rõ rệt, với Cữu cữu Cữu mụ, bọn trẻ đều ở thân thiết, dần dần hòa nhập vào gia đình.
Tổ tôn dẫu sao cũng là tổ tôn, hôn sự của đứa cháu ngoại duy nhất dưới gối, làm sao có đạo lý không bận tâm?
Phương Văn Giảo bỗng đứng dậy, nhanh chóng bước về một hướng.
Ông ngoại: "Bà làm gì vậy?"
Phương Văn Giảo vội vã: "Tôi đi thắp hương cho A Từ, báo cho con bé tin vui này."
Lời chưa dứt, bức rèm đã buông xuống, che khuất bóng dáng bà sau bàn thờ.
Ba nén khói nhẹ lượn lờ trước khung hình đen trắng.
Phác Từ khóe môi hơi cong lên, dịu dàng nhìn chăm chú thế giới này.
***
Vào phòng ngủ, eo Lạp Lệ Sa liền bị Phác Thái Anh véo một cái.
Lạp Lệ Sa khẽ kêu đau, vội vàng vươn tới ôm lấy nàng trước khi nàng bỏ đi.
Phác Thái Anh: "Em..."
Vừa được một chữ, Lạp Lệ Sa đã vội dụ dỗ nói: "Em sai em sai em sai, em thật sự sai rồi."
Phác Thái Anh xụ mặt: "Em sai chỗ nào?"
Lạp Lệ Sa nghiêm túc đáp: "Không nên nói thích chị trước mặt ông ngoại bà ngoại, phải nói riêng với một mình chị, là em quá càn rỡ."
Phác Thái Anh: "..."
Thực ra đúng là nguyên nhân đó, Lạp Lệ Sa quá lớn gan, tai nàng lại dần dần nóng lên.
Lạp Lệ Sa lúc này thật là chó ngáp phải ruồi, thấy Phác Thái Anh xấu hổ, kinh ngạc mở to mắt, hỏi: "Em nói đúng sao?"
Phụ nữ sao có thể dễ dàng bị vạch trần. Lạp Lệ Sa vốn chỉ định thương lượng tạm thời, buông lơi một chút, nhưng hậu quả chính là Phác Thái Anh thẹn quá hóa giận, muốn thoát khỏi vòng tay cô. Khí lực của Phác Thái Anh cùng kỹ thuật hôn của nàng so ra tuy có chút tiến bộ, nhưng vẫn hết sức nhỏ bé. Lạp Lệ Sa lại sợ làm nàng đau, nên không dám dùng quá sức.
Phác Thái Anh: "Em buông ra... Ưm!"
Phác Thái Anh vừa đẩy vai Lạp Lệ Sa, đã bị lấn tới, răng môi mềm ngọt lập tức cuốn lấy, toàn thân mềm nhũn, bất lực.
Tiếng phản đối bị chặn trong miệng, hóa thành âm thanh mập mờ không rõ.
Ngón tay Phác Thái Anh buông thõng rồi lại vươn ra, nắm chặt vải áo trên vai Lạp Lệ Sa.
Khi nụ hôn sâu ẩm ướt kết thúc, Phác Thái Anh gần như quên mất họ tên chính mình, càng không nhớ nổi vừa nãy mình còn đang tức giận điều gì.
Phác Thái Anh ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa.
"Lên nào," Lạp Lệ Sa nói.
Phác Thái Anh chần chừ một chút, rồi như một cành cây nhỏ bị treo lên giá, gượng gạo bám vào người cô.
Lạp Lệ Sa nâng eo và mông của nàng, ôm nàng ngồi vào ghế bên cạnh bàn, cũng không buông nàng xuống.
Laptop đang ở chế độ chờ, Lạp Lệ Sa khẽ động chuột, màn hình sáng lên, hiện khung nhập mật khẩu.
Phác Thái Anh không nói gì, bắt đầu gõ phím.
chengyu (Lạp Phác)
Đánh xong mấy chữ số ghép vần, nàng quay sang nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa hiểu ý, liền mở mắt kia ra.
Phác Thái Anh dùng tay che khi đánh tiếp 1314, tim đập thình thịch, nói: "Xong rồi."
Lạp Lệ Sa nhìn giao diện hộp thư hiện lên màn hình, không quan tâm đến nội dung dạy học toán học, hỏi: "Chị vẫn làm việc à?"
Phác Thái Anh sơ lược: "Ừm."
Lạp Lệ Sa hôn nàng một cái: "Bảo bối vất vả quá, muốn thưởng gì không?"
Thưởng? Công việc của bản thân còn có thưởng thêm sao?
Phác Thái Anh không mở miệng, nhưng đôi mắt chớp chớp đang thay nàng nói chuyện.
Lạp Lệ Sa luôn nói những câu làm người khác bất ngờ: "Thưởng chị đêm nay có em."
Phác Thái Anh: "..."
Nàng yên lặng cúi mắt xuống.
Nếu nói Lạp Lệ Sa đối với cuộc sống hiện tại còn có chỗ nào chưa thỏa mãn, thì chính là buổi tối chưa từng được thỏa mãn triệt để. Tuy nói cô làm công cũng không thành vấn đề a, nhưng Phác Thái Anh không thể nào luôn luôn nằm 0 a. Cô công một trăm lần, Phác Thái Anh cũng chưa từng có lấy một lần.
Tâm số 0 khéo tay Phác Thái Anh, làm xong liền ngủ Phác Thái Anh, công chúa gối đầu Phác Thái Anh.
Theo quan sát của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh không chỉ không nghĩ mà hơn nữa là không dám.
Bật đèn lên nàng liền không dám nhìn thẳng, so với sau khi tắt đèn lại thành một trời một vực, khiến Lạp Lệ Sa cảm thấy, có phải trên người mình có cái gì mà Phác Thái Anh tuyệt đối không dám nhìn thẳng hay không? Đây là trò đùa gì chứ? Chẳng lẽ giống Hứa Tiên và Bạch Nương Tử, bật đèn là hiện nguyên hình?
"Chị... chị sẽ cố gắng." Giọng Phác Thái Anh yếu ớt không còn chút sức lực.
Buổi tối Lạp Lệ Sa nhiệt tình không thể chối từ, ở lại khu phố cổ ăn tối xong, cùng nhau đi dạo rồi về nhà.
Phác Thái Anh trong phòng làm việc chuẩn bị xong tài liệu cho ngày mai, trở về phòng không thấy bóng dáng Lạp Lệ Sa, nàng đổi hướng tới phòng vẽ, thấy biển "Xin đừng quấy rầy" không treo trên cửa, liền gõ nhẹ.
Bên trong vọng ra giọng Lạp Lệ Sa: "Mời vào."
Phác Thái Anh đẩy cửa bước vào, thấy Lạp Lệ Sa đang sắp xếp phòng vẽ, những bức họa về mình được bày ở vị trí dễ thấy.
Hai người bọn họ chính thức ở bên nhau chưa lâu, Phác Thái Anh đã được Lạp Lệ Sa mời vào căn phòng vẽ này, cũng hiểu lý do tại sao trước đây Lạp Lệ Sa từ chối không cho nàng vào.
Một bức tường toàn là hình của nàng.
Nàng đi trong màn mưa bụi, trong đôi mắt nàng, cầu vồng lại hiện ra; Nàng ôm giáo án đứng dưới cây bông gòn trong sân trường; sinh nhật của nàng bị người yêu và học trò chen chúc vây quanh; Nàng chính diện, nghiêng mặt, bóng lưng, bi thương, vui vẻ, cười lớn... từng bức từng bức, đặt mình vào đó, ở đâu cũng thấy tình yêu.
Lạp Lệ Sa từ phía sau ôm lấy nàng, cằm đặt trên vai nàng, nhỏ nhẹ mà ôn nhu hôn lên má và thái dương.
Phác Thái Anh từng nghĩ rằng về sau mình và Lạp Lệ Sa sẽ vì yêu mà lo được lo mất, hạnh phúc càng lớn thì càng sợ mất đi. Nhưng Lạp Lệ Sa chưa từng cho nàng cơ hội như vậy.
Tình yêu của cô như mặt trời mặt trăng và các vì sao, luân phiên thay đổi, vĩnh viễn sáng tỏ.
Mảnh đất cằn cỗi là Phác Thái Anh, dưới ánh sáng chiếu rọi của cô, từng chút từng chút trồi lên mầm non, dốc núi cũng dần phủ xanh cỏ non mềm mại.
Nàng vẫn thường nghĩ, có phải bản thân không xứng với Lạp Lệ Sa hay không. Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, thấy Lạp Lệ Sa ngủ say bên cạnh, nàng khẽ lại gần, hôn lên môi cô, cảm nhận hơi thở ấm áp của người kia chạm lên mặt mình, liền biết vấn đề kia hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào. Cả đời này, nàng cũng không thể rời xa Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa vừa treo xong một bức tranh, bên hông đã có một đôi tay vòng qua. Cô cúi đầu, bàn tay đặt lên mu bàn tay trắng ngần như ngọc của người phụ nữ.
Phác Thái Anh đem gương mặt dán vào lưng cô.
Lạp Lệ Sa không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay nàng an ủi.
Phác Thái Anh lặng lẽ ôm cô một lúc, bỗng ngẩng đầu lên nói: "Sao em cao thế?"
"Hả?" Lạp Lệ Sa ngạc nhiên.
Phác Thái Anh vòng tay ôm eo cô, xoay cô lại đối diện mình, ngữ khí u oán: "Em ôm chị thì có thể đặt cằm trên vai chị, chị ôm em thì chỉ có thể dán vào lưng em thôi."
Lạp Lệ Sa ngẩn người, rồi bật cười thành tiếng.
Chiều cao là chênh lệch tự nhiên, cô cũng không có cách nào a.
"Chị cũng muốn," Phác Thái Anh nói.
Lạp Lệ Sa phối hợp khụy gối xuống, Phác Thái Anh ôm cô lại, thoải mái tựa cằm vào hõm vai Lạp Lệ Sa, hôn lên tai cô, vừa lòng thỏa ý: "Được rồi."
Lạp Lệ Sa đứng dậy, lập tức cao hơn nàng một đoạn.
Phác Thái Anh ngửa mặt nhìn cô, lại thở dài.
Lạp Lệ Sa vô cùng vui sướng.
Phác Thái Anh cũng cong khóe môi cười.
Nàng giúp Lạp Lệ Sa thu xếp xong phòng vẽ, Lạp Lệ Sa xoay người bế nàng kiểu công chúa về phòng, không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.
Nước tràn khắp sàn phòng tắm, Phác Thái Anh vùi mặt vào cổ Lạp Lệ Sa, lông mi đẫm hơi nước mê ly, vẻ mặt nhẫn nhịn.
Nước chảy không ngừng.
Sương mù tràn ngập căn phòng kính.
Phác Thái Anh mệt mỏi nằm trên giường, Lạp Lệ Sa quấn khăn tắm lớn cho nàng, nhẹ nhàng lau khô người. Phác Thái Anh từ từ nhắm mắt định ngủ, Lạp Lệ Sa đỡ nàng dậy sấy tóc.
Phác Thái Anh ngã vào trong ngực cô, để mặc cô bài bố như trong phòng tắm.
Khi thu xếp xong cho Phác Thái Anh, đồng hồ đã điểm mười giờ rưỡi.
Chưa quá muộn, còn có thể làm thêm lần nữa.
Cô tắt đèn, ôm Phác Thái Anh, để nàng nằm trên người mình.
Hôn môi, rồi lại... rồi lại... rồi lại...
A.
Sau mười mấy phút, Phác Thái Anh nắm cổ tay cô, từng lỗ chân lông trên người nàng đều như vội vàng tranh nhau thốt lên: X chị.
Lạp Lệ Sa hơi thở dồn dập, suy nghĩ nóng bừng, liền...
Ừm.
Hừng đông.
Lạp Lệ Sa để lại mảnh giấy nhắn, nói cô đi chạy bộ sáng.
Phác Thái Anh chưa quen tập thể dục sáng sớm, nên Lạp Lệ Sa vẫn phải một mình ra ngoài tập luyện.
Trở về, Phác Thái Anh vẫn chưa tỉnh. Lạp Lệ Sa lấy quyển ghi chép ra, viết thêm một tờ mới, nhét vào lòng bàn tay nàng. Lạp Lệ Sa kéo ngăn kéo ra, lấy hai hộp màu hồng đã dùng hết ra, còn lại bốn hộp, cô lại bổ sung thêm một lượt mới. Bên cạnh hộp màu hồng là một chiếc hộp gỗ nhỏ, là của Phác Thái Anh, chưa bao giờ khóa, nhưng Lạp Lệ Sa luôn tôn trọng sự riêng tư của nàng, chưa từng mở ra xem.
Thế mà hôm nay, chiếc hộp gỗ tinh xảo ấy lại hé mở nắp một nửa, hơn nữa không như vô tình không đậy kín, mà dường như cố tình để mở.
Nếu là người khác, Lạp Lệ Sa hẳn đã khép lại ngay. Nhưng Phác Thái Anh... lại có vết xe đổ.
Sau khi hai người ở bên nhau, Lạp Lệ Sa đổi toàn bộ màn hình khóa, màn hình chính, nền trò chuyện trên điện thoại thành ảnh của Phác Thái Anh, hoặc ảnh chụp chung của hai người. Phác Thái Anh cũng có đổi, nhưng nàng không nói, còn giấu giếm. Lạp Lệ Sa luôn rất tôn trọng nàng, chưa bao giờ xem trộm điện thoại, thấy nàng nghịch máy còn cố tình tránh ánh mắt đi, căn bản không phát giác được.
Vì thế, Phác Thái Anh từng thử đặt báo thức, để nó reo ở phòng khách khi nàng không có ở đó. Lạp Lệ Sa nghe thấy, liền thay nàng tắt báo thức, còn hỏi có cần cô nhắc nhở không, nhưng tuyệt nhiên không hỏi mật khẩu của nàng là gì.
Về sau, Phác Thái Anh nghĩ ra một cách khác. Trước khi ra ngoài, nàng cố ý ném điện thoại ở phòng khách, trước đó còn nhắn một tin cho Hướng Thiên Du. Đứa nhỏ kia dĩ nhiên trả lời rất nhanh. Lạp Lệ Sa nghe điện thoại sáng, gọi với vào phòng ngủ: "Chị có tin nhắn, cho em trả lời không?" Phác Thái Anh liền đáp, đọc ra mật mã: "XXXXXX." Lạp Lệ Sa mở khóa, trông thấy hình nền màn hình chính là ảnh của mình, lập tức cong mắt cười.
Vào WeChat, vẫn là ảnh của cô, Lạp Lệ Sa cười đến nỗi phải lấy tay che miệng, bả vai rung lên rung xuống.
Thật lâu sau, Phác Thái Anh mới thản nhiên bước ra từ phòng ngủ, ánh mắt cố tình lảng tránh chiếc điện thoại trong tay Lạp Lệ Sa, giả bộ như không có chuyện gì, ngồi xuống bên cạnh, tư thái ra vẻ tự nhiên phóng khoáng.
Lạp Lệ Sa liếc nhìn nàng một cái, khóe mắt ánh cười.
Chỉ một cái liếc, Phác Thái Anh vốn gắng gượng duy trì biểu cảm, lập tức vỡ trận, cả gương mặt và vành tai đều đỏ bừng một mảnh.
"Không muốn," nàng buột miệng.
Lạp Lệ Sa cười nói: "Em chưa nói gì mà."
Phác Thái Anh xấu hổ đến mức vành tai đỏ như muốn chảy máu: "Chị chỉ không muốn em nói ra thôi."
Lạp Lệ Sa đáp: "Sao được? Bảo bối của em đặt em làm hình nền, nhất định phải cho cả thế giới biết."
Phác Thái Anh gần như muốn khóc.
Tất nhiên Lạp Lệ Sa không thực sự đăng lên vòng bằng hữu, vì cô vừa mới hôn Phác Thái Anh, rồi ngay trên ghế sofa như thế như thế...
Phác Thái Anh đại khái vì xấu hổ, càng lúc càng căng thẳng, khóc cũng càng lợi hại, khiến Lạp Lệ Sa hoàn toàn mất khống chế, hiếm hoi không giữ nổi phong độ.
Nhớ lại đến nay, vừa trông thấy chiếc hộp gỗ nhỏ kia, dù chưa mở ra, khóe môi cô đã bất giác cong lên.
Phác Thái Anh lại âm thầm chuẩn bị cho cô một kinh hỉ.
Cô mở hộp gỗ ra, bên trong cất giữ tất cả những tờ ghi chép Lạp Lệ Sa từng viết cho nàng. Ngay trên cùng là tờ mới nhất, Phác Thái Anh dùng bút màu vẽ lên đó hai trái tim có mũi tên Cupid xuyên qua.
Lạp Lệ Sa lấy mảnh giấy đó đi, viết mảnh mới bỏ vào: "Trái tim của chị, em nhận được rồi, em giữ ở đây."
Cô dùng bút đỏ vẽ thêm một trái tim vào.
Làm xong tất cả, Lạp Lệ Sa bật cười ra tiếng.
Lần cuối cô làm điều ngây thơ như vậy là khi ba tuổi, trong nhà trẻ, nhận được một bông hoa hồng nhỏ.
Wilde từng nói: Tình yêu chính là hai kẻ ngốc đuổi theo nhau.
Ở bên Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa mới trải qua thứ mà cô từng cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ đến với mình. Cô càng ngày càng xem Phác Thái Anh như một đứa trẻ, cũng biến chính mình thành một đứa trẻ; trên đường trông thấy đàn kiến dọn tổ, cũng muốn kéo đối phương lại xem, kinh ngạc như thể chưa bao giờ nhìn thấy kiến.
Nếu nói con người còn có một cơ hội được phản lão hoàn đồng, thì đó hẳn chính là lúc gặp được tình yêu.
Vài ngày sau, vào kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, sáng thứ bảy mồng Một tháng Năm, Phác Thái Anh nhận được điện thoại của Vệ Đình Ngọc.
Theo thường lệ, đó là cuộc gọi đến máy bàn trong nhà. Phương Văn Giảo cất tiếng gọi: "Mặc Mặc." Phác Thái Anh từ bếp đi ra, nhận điện thoại, im lặng không nói một lời.
Vệ Đình Ngọc đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện hủy hôn, đối phương đã đồng ý. Điều kiện là Vệ gia phải đứng ra chịu trách nhiệm hủy hôn. Bây giờ bọn họ muốn trực tiếp nói chuyện với con. Nếu con nguyện ý vào Bắc Kinh, ta sẽ thay ngươi an bài gặp mặt. Nếu con không nguyện ý, thì để ta đi nói cũng được. Dù sao, đây là Vệ gia cần phải cho người ta một công đạo, ta hay con đi, đều không khác gì."
Đây là lần đầu tiên Vệ Đình Ngọc nói với nàng một đoạn dài như vậy, hơn nữa bình tĩnh, không khó chịu.
Phác Thái Anh nín thở, nghe rất chậm, rất cẩn thận, nàng nhắm mắt, hồi lâu không lên tiếng.
Vệ Đình Ngọc: "Con vẫn còn chứ?"
Phác Thái Anh mở mắt ra, giọng không chút cảm xúc: "Đang ngay đây."
"Mau cho ta câu trả lời chắc chắn." Vệ Đình Ngọc như đã giao phó xong nhiệm vụ, không trì hoãn nói, "Đưa điện thoại cho bà ngoại đi."
Phác Thái Anh đưa lại ống nghe.
Tối đó, nàng nhờ Phương Văn Giảo gọi điện cho Vệ Đình Ngọc, nói nàng đồng ý gặp mặt nói chuyện.
Hôn sự tuy do Vệ Đình Ngọc sắp xếp, nhưng nàng đã từng chính miệng đồng ý, và cũng chính nàng lật lọng khi hôn lễ đã chuẩn bị được một nửa, về tình về lý đều phải trực tiếp xin lỗi đối phương.
Thiếu gia nhà kia họ gì nhỉ?
La hay Chung, hay là Vương?
Trước đây nghe bà ngoại tình cờ nhắc một lần, hình như họ La. (Bà ngoại là người phương Nam, giọng mũi không phân biệt rõ)
Phác Thái Anh nghĩ đến chuyện vụn vặt, tự nhắc mình đừng nghĩ đến Vệ Đình Ngọc, không muốn nghĩ về lý do sâu xa hơn khi nàng đồng ý — thực chất, điều nàng muốn là cùng Vệ Đình Ngọc, với thân phận ba con, ngồi trước mặt người La gia.
Vệ Đình Ngọc sắp xếp để Phác Thái Anh gặp mặt người nhà họ Lạp vào cuối tuần một tuần sau đó.
Cùng lúc ấy, Lạp Lệ Sa xin nghỉ dài hạn một tháng, đi Venezia, được mời tham dự Triển lãm Nghệ thuật Quốc tế Venice (Venice Biennale), đồng thời sẽ trưng bày một tác phẩm mới.
Triển lãm này cùng với Triển lãm Tài liệu Kassel ở Đức, Triển lãm São Paulo ở Brazil, được mệnh danh là ba đại triển lãm nghệ thuật hàng đầu thế giới, được vinh danh là lễ hội nghệ thuật cho những tài năng trẻ. Cái tên "Lạp Mặc" một lần nữa hiển lộ tài năng trong nước.
Phác Thái Anh hy vọng sau khi đến Bắc Kinh có thể được buông lỏng, nhưng Vệ Đình Ngọc lại không định đi cùng nàng, mà sắp đặt để nàng đơn độc gặp đối phương. Đối phương cũng chỉ có một người — "vị hôn phu" mà nàng muốn từ hôn, La thiếu gia.
Một năm trước, Phác Thái Anh chỉ biết đối tượng thông gia của mình bị bệnh, giữa chừng gia đình muốn đổi người. Về sau La thiếu gia khỏi bệnh, lại đổi thành anh ta. Trong quá trình ấy, không biết là ca ca đổi thành muội muội, muội muội đổi về cho ca ca, Vệ gia chưa từng hỏi ý kiến nàng, lời nàng nói một câu cũng chẳng ai để tâm.
Điều duy nhất đáng nhắc đến là tối thứ sáu, Vệ Đình Ngọc rốt cuộc gọi vào số điện thoại cá nhân của nàng, báo cho nàng số của La thiếu gia, để lỡ ngày mai đến chỗ hẹn không tìm thấy thì có thể liên hệ.
Vệ Đình Ngọc sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, nên phát âm rất chuẩn.
Phác Thái Anh sửng sốt một chút.
Thì ra là Lạp, không phải La.
Phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ đến Lạp Lệ Sa họ Lạp, nàng chợt bật cười nhẹ, cảm thấy mình sắp bị Lạp Lệ Sa làm cho rối loạn rồi. "Lạp" là một họ phổ biến, thường thấy là họ Thành, ít gặp hơn thì có họ Thừa, họ Thịnh. Ngoài ra, họ Lạp vốn là thế gia vọng tộc, gặp người cùng họ là chuyện hết sức bình thường.
Phác Thái Anh không nghĩ nhiều, dù sao ngày mai gặp xong cũng chẳng còn liên quan, vốn dĩ trước kia đã không có quan hệ, sau này cũng sẽ không có.
Nàng không hỏi thêm, Vệ Đình Ngọc lại càng không dài dòng dặn dò, dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Giữa Đông Bát Khu và Venezia có chênh lệch múi giờ. Sáng bảy giờ, Phác Thái Anh thức dậy, nói "ngủ ngon" với Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa mệt mỏi cả ngày, không còn sức video call, chỉ gửi mấy câu tin nhắn thoại rồi đi ngủ.
Phác Thái Anh mở vali hành lý, lấy ra chiếc áo khoác mỏng màu đen cố ý mang theo, thay quần dài đen, còn chuẩn bị thêm cặp kính gọng đen.
Nàng nhìn mình trong gương, mấp máy môi, để mái tóc dài xõa xuống, hạ một phần tóc mái ngang che khuất một bên mắt.
Khi đi qua sảnh khách sạn, hầu như không ai chú ý đến Phác Thái Anh, hoàn toàn tương phản với ngày hôm qua.
Điều nàng sợ không phải "vạn nhất", mà là "ngộ nhỡ". Không phải do Phác Thái Anh gần son thì đỏ, bị Lạp Lệ Sa mang vào trạng thái luyến ái, mà là vì nàng không muốn gương mặt phức tạp của mình bị người khác nhận ra.
Vì lần đầu tiên đeo kính, cho dù chỉ là kính tròng phẳng, tầm mắt nàng vẫn có chút bị ảnh hưởng. Đến quán cà phê đã hẹn, nàng báo tên "Vệ Thái Anh" với nhân viên phục vụ. Nhân viên dẫn nàng vào bên trong, đến vị trí yên tĩnh gần cửa sổ, nơi có một thiếu niên tướng mạo anh tuấn đang ngồi.
Chàng trai một tay cầm ly cà phê, trước mặt đặt chiếc iPad, ánh mắt chăm chú, trên người là bộ âu phục ba mảnh màu xám đậm. Thân hình thẳng tắp, sống mũi đeo kính gọng mảnh, khí chất ưu nhã, giống như một vị công tử quý tộc.
Phác Thái Anh chần chừ, thả chậm bước lại.
Người thanh niên trông thấy người phụ nữ trẻ tuổi đi tới trước mặt, liền đặt ly cà phê xuống bàn, lễ phép mỉm cười nhìn sang.
Sau cặp thấu kính, đôi mắt đào hoa toát ra ôn nhu đa tình.
Rất giống một người quen thuộc trong ký ức của Phác Thái Anh.
Lạp Uyên Sa đứng dậy, một tay khẽ đè lên ống tay áo âu phục, phong thái quý công tử, thay nàng kéo ghế đối diện.
"Vệ tiểu thư, mời ngồi."
Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Lạp Uyên Sa bắt gặp bước chân nàng hơi khựng lại, cùng ánh mắt mang theo thâm ý khác thường, tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Chẳng lẽ Vệ tiểu thư này ưng gương mặt của anh, muốn "phục hôn"?
"Vệ tiểu thư." Lạp Uyên Sa thu lại những suy nghĩ rối rắm, ôn hòa lặp lại: "Mời ngồi."
Phác Thái Anh ngồi xuống ghế, Lạp Uyên Sa quay lại vị trí đối diện.
Chưa kịp trao đổi xã giao, đã thấy người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt kỳ lạ, thốt ra một cái tên: "Lạp Uyên Sa?"
Lạp Uyên Sa mỉm cười gật đầu: "Vệ tiểu thư, xin chào."
Thần sắc Phác Thái Anh càng thêm vi diệu: "Lạp Lệ Sa... là gì của anh?"
Lạp Uyên Sa liền giật mình, ánh mắt sau thấu kính hơi híp lại, một tia cảnh giác lóe lên, nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên: "Là muội muội của tôi. Vệ tiểu thư biết em gái tôi sao?"
"Tôi..."
Phác Thái Anh vừa định mở miệng, lại chợt nhớ đến dáng vẻ ngụy trang của mình lúc này. Nàng vội tháo kính đen, vén mái tóc cắt ngang trán ra sau tai, để lộ dung nhan đủ khiến người khác nghẹt thở.
Lông mày như mực vẽ, môi đỏ như son.
Lạp Uyên Sa không ngoại lệ, nín thở vài giây rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Anh nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi mở lời: "Vệ tiểu thư, cô vẫn chưa trả lời có biết em gái tôi không, cô và em tôi có quan hệ gì?"
Dưới bàn, Phác Thái Anh siết chặt ngón tay đang run lẩy bẩy, miễn cưỡng đè nén sự căng thẳng, cố gắng lên tiếng: "Tôi là..."
Chữ cuối còn chưa dứt, bỗng một vị mỹ phụ từ sofa bên cạnh kích động đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh quay đầu, ngẩn người nhìn người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ thấy rõ mặt nàng, vui mừng hiện rõ trên nét mặt, như thể muốn lao đến ngay lập tức!
Đúng lúc này, Lạp Uyên Sa bất đắc dĩ lên tiếng: "Mẹ."
Anh sớm biết mà, nếu biết trước đã chẳng đưa bà đến đây, vậy mà Tống Thanh Nhu còn cam đoan sẽ không lộ diện, kết quả bây giờ thì sao?
Trong đầu Phác Thái Anh như có một tia sét xé rách bầu trời quang đãng, hai tai ù đi ong ong.
Mẹ?
Mẹ của Lạp Lệ Sa!!!
-----o0o-----
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Tiểu Anh: Chúng ta không có
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro