Chương 86
Lớp 10 ban 7, vào buổi trưa thứ Hai, tiết học tiếng Anh và Toán học thay đổi thứ tự.
Tiếng chuông vào học vang lên, Dương Lỵ từ cửa phòng học tiến vào, đi đến bục giảng thông báo một tiếng: "Phác lão sư có chút việc, lát nữa cô sẽ dạy tiết của cô ấy."
Rồi cô ấy giúp các học sinh ôn tập lại kiến thức, cho các học sinh làm bài tập tại lớp và hướng dẫn trực tiếp.
Học sinh đã quen với lịch học này, kỳ thi cuối kỳ chỉ còn hai ngày nữa, tất cả tâm trí đều dồn vào việc ôn tập, không còn tâm trí để ý chuyện bên ngoài, thậm chí cả những chuyện bát quái cũng không có thời gian để bàn tán.
Lạp Lệ Sa không đề cập chuyện lưu manh với Hướng Thiên Du, vấn đề người lớn đã được giải quyết tại nơi của người lớn.
Phác Thái Anh kết thúc tiết học trở về, buổi sáng cũng nhanh chóng kết thúc.
Chỉ có hai người trong văn phòng, Phác Thái Anh hỏi Lạp Lệ Sa: "Lạp lão sư, ngày nào em bắt chuyến bay về?"
Lạp Lệ Sa đáp: "Thứ Bảy."
Nhanh thế sao? Phác Thái Anh nhíu mày.
Học sinh lớp 10 bắt đầu kỳ thi cuối kỳ, diễn ra trong ba ngày, kết thúc cũng chính vào thứ Sáu, thứ Bảy chính thức thả cho nghỉ đông. Vậy mà Lạp Lệ Sa không đợi thêm một ngày nào sao?
Lạp Lệ Sa thở dài, giải thích: "Có công việc ở Bắc Kinh." Trợ lý đã hẹn với họa sĩ gặp mặt vào chủ nhật, đây đã là trễ nhất, mẹ cô trong buổi gọi video trước đó còn bảo cô lập tức về nhà, cô nói có việc mới tranh thủ được đến thứ Bảy.
Phác Thái Anh gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Công việc quan trọng."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Phác lão sư định ở lại đây sao? Hay về thẳng nhà bà ngoại?"
Phác Thái Anh dừng lại một chút, rồi đáp: "Về nhà bà ngoại."
Nếu Lạp Lệ Sa không rời đi, ban đầu nàng định ở lại đây đợi vài ngày.
Vì sắp đến lúc chia tay, bầu không khí giữa hai người có chút ngưng trọng, ngay cả người hoạt bát như Lạp Lệ Sa cũng không biết nói gì để hòa hoãn tình hình.
Đúng lúc này, Phác Thái Anh lên tiếng: "Em có thể vẽ cho chị một bức tranh không?"
Lạp Lệ Sa: "Vẽ chị sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không phải, vẽ em."
Lạp Lệ Sa lấy tay che mặt: "Xấu hổ lắm."
Phác Thái Anh: "..."
Lạp Lệ Sa hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: "Được, về em sẽ vẽ cho chị. Nhưng trước tiên em cần chụp ảnh, nếu không không có mẫu tham khảo. Bây giờ chị có rảnh không?"
Nửa giờ sau.
Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cùng ngồi trong tiệm chụp ảnh, cầm trên tay quyển catalog do nhân viên đưa cho.
Nhân viên tươi cười giới thiệu các gói chụp của tiệm bọn họ, phong cách đa dạng, từ cổ phong, dân quốc, kiểu Hàn đến hiện đại đều có.
Phác Thái Anh còn đang trong cơn choáng váng, chưa hiểu tại sao việc Lạp Lệ Sa đi chụp ảnh lại biến thành mình phải cùng cô đi chụp ảnh chung.
Nhân viên nhìn hai người liếc mắt một cái, lật quyển catalog trong tay Lạp Lệ Sa sang trang khác, chỉ vào một mục đặc biệt rồi giới thiệu: "Ở đây còn có chụp ảnh cưới nữa, tiệm chúng tôi có rất nhiều kiểu áo cưới, tùy quý khách lựa chọn."
Lạp Lệ Sa cười ha ha hai tiếng, nói: "Cái này thì không cần."
Ảnh cưới đâu thể tùy tiện chụp ở một tiệm bên đường chứ? Nhưng cũng phải công nhận nhân viên này có con mắt nhìn người.
Cô không để ý thấy ánh mắt hơi ảm đạm của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh bất động thanh sắc hít vào một hơi nhẹ nhàng, hạ tầm mắt xuống.
Lạp Lệ Sa quay đầu hỏi Phác Thái Anh: "Em thấy bộ này không tệ, chị nghĩ sao?"
Phác Thái Anh lấy lại tinh thần, nhìn theo hướng tay cô chỉ, đó là một bộ ảnh chụp đặc biệt có cảm giác cốt truyện, giống như phong cách đặc tả trong điện ảnh.
Phác Thái Anh với vẻ ngoài thanh đạm mà tinh xảo, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt hất lên mềm mại nhưng đầy mị hoặc, mỗi cử chỉ đều như một đoạn chuyện tình trong hồng trần.
Nhân viên cửa hàng tranh thủ nói: "Tiểu tỷ tỷ thật sự có con mắt tinh tế, đây là gói chụp bán chạy nhất của tiệm chúng tôi gần đây, chính tôi cũng chụp một bộ đấy."
Lạp Lệ Sa mỉm cười, không vạch trần cô ta.
"Phác lão sư nghĩ sao?" Cô hướng ánh mắt về phía Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh khẽ cắn môi, lắc đầu, nói: "Em chụp đi."
Nàng vẫn có chút e ngại chuyện chụp ảnh chung.
Lạp Lệ Sa nghĩ ngợi, nói: "Được rồi, vậy chị chọn cho em một gói chụp nhé?" Để tiến hành theo chất lượng.
Cô đưa quyển catalog qua, nhưng Phác Thái Anh không tiếp, cũng không nhìn.
Lạp Lệ Sa: "Ừm?"
Phác Thái Anh nói: "Em cứ mặc quần áo của mình mà chụp."
Lạp Lệ Sa chớp mắt mấy cái.
Phác Thái Anh đôi tai hơi nóng lên, giọng nhỏ nhẹ, nói: "Em như vậy là đẹp nhất."
Lạp Lệ Sa nở nụ cười.
Phác Thái Anh lỗ tai như lửa đốt.
Lạp Lệ Sa đưa tay chạm nhẹ vào tai nàng đang nóng lên, ngẩng đầu nói với nhân viên đang đứng đợi bên cạnh: "Cứ chụp như thế này được không?"
Nhân viên vẫn chưa từ bỏ ý định, nở nụ cười, giọng ngọt ngào và ấm áp: "Thật không thử một chút gói chụp của chúng tôi sao? Vừa rẻ vừa thực tế, gần đây đang có chương trình giảm giá chỉ còn..."
Lạp Lệ Sa: "Không cần, cảm ơn." Cô nhìn Phác Thái Anh, ngón tay trắng nõn vén một sợi tóc dài màu mực trước mặt nàng, giọng mập mờ nói, "Chị ấy... không thích." Cô nhìn về phía nhân viên, lịch sự từ chối, "Là lỗi của tôi."
Thái độ của nhân viên trở nên lạnh nhạt một cách rõ ràng.
Cô ta thu quyển catalog lại, dùng giọng điệu thiếu cảm xúc nói: "Khu chụp ảnh ở đằng này, mời theo tôi."
Lạp Lệ Sa chụp xong ảnh, rửa ảnh ra, đùa với Phác Thái Anh: "Chị coi chừng bị tiệm này đưa vào sổ đen, lãng phí tình cảm của người ta."
Phác Thái Anh: "Chị đâu biết cô ta, không cần tình cảm của cô ta." Nàng nói đến chững chạc đàng hoàng, Lạp Lệ Sa không biết nàng đang nghiêm túc hay đùa giỡn.
Lạp Lệ Sa hỏi thẳng.
Phác Thái Anh nhíu mày, vẫn dùng giọng nghiêm túc nói: "Chị đang đùa, em nghe không hiểu?"
Lạp Lệ Sa bạo cười ra tiếng: "Ha ha ha ha ha."
Phác Thái Anh đưa tay vén tóc ra sau tai, khóe môi cong lên.
Hai người nắm tay nhau trở về khu nhà, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên buông tay Phác Thái Anh ra, chạy về phía trước.
Nhịp tim Phác Thái Anh trì trệ, nỗi hoảng sợ lớn dâng lên trong lòng, khiến máu dường như thoáng chốc mất đi nhiệt độ, tay chân lạnh ngắt.
Lạp Lệ Sa dừng lại không xa, xoay người giơ điện thoại lên, thấy qua ống kính Phác Thái Anh đứng thất thần tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc, lại như phảng phất ẩn chứa nỗi bi thương lớn lao.
Lạp Lệ Sa: "Phác Thái Anh?"
Phác Thái Anh chuyển động đôi mắt không chút sinh cơ nhìn cô.
Lạp Lệ Sa đi về phía nàng, ánh mắt đầy lo lắng: "Chị sao vậy?"
Phác Thái Anh mắt vẫn không động đậy, nói: "Chị không sao. Em sao..." Nàng ngừng lại, kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, cố bình tĩnh hỏi, "Đột nhiên chạy mất?"
Lạp Lệ Sa giơ điện thoại trong tay lên, nói: "Em chẳng qua là muốn chụp ảnh chị."
Vẻ mặt cô hiện lên chút hối hận.
Cô biết Phác Thái Anh thiếu cảm giác an toàn, sợ cô biến mất, nhưng không ngờ chỉ một hành động nhỏ mà phản ứng của nàng lại mạnh đến thế.
"Xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa." Lạp Lệ Sa nắm chặt lại tay nàng, nghiêm túc cam kết.
"Không sao đâu." Phác Thái Anh biết rõ là mình ngạc nhiên, là vấn đề của nàng, không liên quan gì đến Lạp Lệ Sa. Cô không cần thay đổi gì cả, không cần vì chiều theo nội tâm yếu đuối của nàng mà trở nên cẩn thận từng li từng tí. Lạp Lệ Sa là vầng trăng treo cao trên trời, còn nàng chỉ là tín đồ nằm rạp dưới đất, hôn lên ánh trăng mà cô vẩy xuống nhân gian.
"Chị thật sự không sao." Phác Thái Anh lặp lại một lần, vẻ mặt trở lại bình thường, "Em chụp đi."
Lạp Lệ Sa xác nhận biểu cảm của nàng không có gì khác thường mới chậm rãi đi đến vị trí trước đó, giơ điện thoại lên chụp cho nàng vài tấm ảnh.
Lạp Lệ Sa vẫy tay gọi nàng lại gần, đưa ảnh cho nàng xem.
"Chụp cái này làm gì?"
"Nghỉ đông không gặp được chị, nhìn ảnh cũng tốt chứ." Lạp Lệ Sa đã hoàn toàn thích ứng với việc người trước mặt vừa là người trong lòng vừa là bạn thuở nhỏ, nói, "Mấy năm qua em đặc biệt hối hận vì trước đây không chụp ảnh với chị, đến nỗi không nhớ nổi chị trông như thế nào."
Phác Thái Anh cũng nhớ lại khoảng thời gian niên thiếu đó, biểu cảm dịu dàng nói: "Ừm." Nàng mỉm cười, nói, "Thực ra chị cũng vậy."
Lạp Lệ Sa nhét điện thoại vào túi áo, vừa đi vừa nói: "Có thời gian chúng ta về nông thôn một chuyến đi, trở lại chốn cũ. Ừm... không biết ngọn núi kia còn đó hay không. Ở đó chúng ta từng đi dọc theo con suối, nghịch bong bóng nước bằng chân. Mùa xuân hoặc mùa thu đi, hay vào lúc hè chưa quá nóng cũng được."
Trong mắt Phác Thái Anh có sự mong đợi, đôi đồng tử lộ ra vẻ trong trẻo hơn.
"Được."
"Em sẽ hái hoa dại kết thành vòng tặng chị? Chị đã tặng em mà em chưa tặng lại, thế không công bằng với chị."
"... Cũng không cần so đo thế chứ?"
"Cần chứ."
Lễ tân tỷ tỷ tầng một nhìn thấy cửa kính mở ra, hai bóng người cùng tiến vào, nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Hai vị, giữa trưa vui vẻ."
Lạp Lệ Sa đang hào hứng nói gì đó với Phác Thái Anh, Phác Thái Anh mỉm cười đồng ý, cái gì cũng nói tốt.
Lễ tân tỷ tỷ vừa ăn trưa xong ợ một cái.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến trước cửa thang máy thì dừng lại, cùng quay đầu, Lạp Lệ Sa nói: "Tiểu tỷ tỷ, vừa rồi chị có nói gì với chúng tôi không?"
Lễ tân tỷ tỷ gật đầu: "Hai vị, giữa trưa vui vẻ."
Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh cùng bật cười: "Giữa trưa vui vẻ."
Hai người, một xinh đẹp một thanh nhã, như hai đóa hoa nở rộ cực hạn trong gió xuân, dựa sát vào nhau. Lễ tân tỷ tỷ chợt cảm thấy lóa mắt, định thần lại thì hai người đã biến mất sau cửa thang máy.
Chiều thứ Hai, lớp 10 ban 7 có tiết thể dục, cũng là tiết thể dục cuối cùng của học kỳ này.
Các học sinh biểu hiện vô cùng luyến tiếc, một tiết thể dục bình thường lại có bầu không khí nặng nề, cứ như là phải sinh ly tử biệt.
Đồng Phỉ Phỉ rưng rưng nước mắt.
Lạp Lệ Sa không nhịn được nói: "Được rồi, cô đâu phải không quay lại, mới nghỉ đông thôi mà các em đã phát điên, nói không chừng các em sẽ quên mất họ tên cô đấy."
Đồng Phỉ Phỉ ôm lấy cánh tay Lạp Lệ Sa, áp mặt lên vai cô, nói: "Không đâu không đâu, em nhất định sẽ nhớ cô mỗi ngày."
Lạp Lệ Sa: "Cảm ơn nhé, đừng có lau nước mũi lên áo cô."
Đồng Phỉ Phỉ phì cười: "Em nào có chảy nước mũi?"
Những nữ sinh khác cũng nhịn không được cười.
Hình Bạch Lộ tựa vào lòng Hà Sương Hàng.
Lý Lam thừa cơ...
Liên Nhã Băng nhìn Lý Lam gối đầu lên đùi mình, ngạc nhiên hỏi: "Lớp trưởng, cậu không khỏe à?"
"..."
Lý Lam ngồi dậy, môi mím thành đường thẳng.
Liên Nhã Băng lẩm bẩm: "Không phải không khỏe?"
Lạp Lệ Sa mạnh mẽ hắng giọng một cái, cố nén tiếng cười đang trào đến cổ họng.
Phải làm gương tốt cho người khác, phải làm gương tốt cho người khác.
Lý Lam hít sâu một hơi, nhìn về phía Liên Nhã Băng.
Liên Nhã Băng thấy đôi mắt cô bỗng sáng lên.
Khóe môi Lý Lam nhếch lên.
"Phác lão sư!" Liên Nhã Băng nói, "Lạp lão sư, mau nhìn phía sau cô!"
Lạp Lệ Sa và các học sinh cùng quay đầu lại.
Một bóng dáng quen thuộc từ xa đến gần, Phác Thái Anh trong chiếc áo khoác đen dần hiện rõ trong tầm mắt.
Các học sinh tự giác rời khỏi thảm tập, không ít người còn nháy mắt ra hiệu với Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa ra hiệu bằng mắt bảo bọn họ đi nhanh, rồi mỉm cười nhìn về phía người đến.
Phác Thái Anh không tự nhiên vén tóc ra sau tai, một tay chống xuống thảm, ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa, nhìn bóng lưng các học sinh, lên tiếng hỏi: "Sao các em ấy đi hết vậy?"
Lạp Lệ Sa nói hươu nói vượn: "Phác lão sư quá đẹp, các em ấy tự ti mặc cảm."
Phác Thái Anh không nhịn được đưa tay vuốt mặt cô, xúc cảm bóng loáng tinh tế, sờ thêm vài lần.
Trước khi Phác Thái Anh rút tay về, Lạp Lệ Sa đã nắm chặt tay nàng, áp mặt mình vào lòng bàn tay nàng, nhắm mắt lại.
Không xa dưới gốc cây lớn, đám học sinh ăn dưa tò mò xúm đầu vào nhau.
Lý Lam đứng đắn nghiêm túc nói: "Tiếng thét lên hôm đó chắc chắn là Lạp lão sư, Phác lão sư cấm dục công còn cần phải giải thích gì nữa?"
Đồng Phỉ Phỉ: "Chỉ nhìn việc sờ mặt có thể thấy gì chứ? Fan only không nên quá phận!"
Liên Nhã Băng: "Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc."
Hà Sương Hàng kéo tay Hình Bạch Lộ, nhỏ giọng nói: "Lộ Lộ, chúng ta đứng xa bọn họ một chút."
Hình Bạch Lộ gật gật đầu.
Phác Thái Anh đến tìm Lạp Lệ Sa thực ra chẳng có việc gì, Lạp Lệ Sa cũng biết nàng không có việc gì, chỉ là tranh thủ có thêm thời gian bên nhau trước khi nghỉ đông. Hai người tắm mình trong ánh nắng mùa đông, vai kề vai ngồi, thỉnh thoảng trò chuyện, đến khi chuông tan học vang lên thì cùng nhau trở về văn phòng.
Tối đó, Lạp Lệ Sa vào phòng vẽ, dán ảnh đã in ra đối diện mình, trước mặt là giá vẽ với tấm vải trống, định vẽ một bức chân dung chính mình để tặng Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa không thường vẽ chân dung của mình, một là vì cô thích dùng người mẫu thật, hai là vì dễ dẫn đến tình huống hiện tại.
Lạp Lệ Sa bất động nhìn ảnh của mình, đôi mắt đào hoa trong veo, cái cổ trắng nõn thon dài, vai gầy eo nhỏ chân dài, gương mặt và dáng người đều không tìm ra nửa điểm tì vết. Chín mươi chín điểm là do Thượng Đế ban cho Lạp Lệ Sa, chỉ còn lại một điểm là chính cô tự chừa lại, một điểm khiêm tốn, để khỏi kiêu ngạo tự mãn.
Điều kiện tiên quyết của khiêm tốn là cô không thể nhìn chằm chằm chính mình quá lâu. Mà điểm này, dưới sự thưởng thức khách quan của Lạp Lệ Sa, liền bật lên, trực tiếp đạt tới max điểm.
Mãi một lúc sau Lạp Lệ Sa mới nhớ ra phải điều màu sắc trên bảng pha màu. Cô điều xong màu, vừa cầm bút vẽ, lại bắt đầu ngốc nghếch, nhịn không được bật cười
Lão thiên gia hẳn là đã cho cô quá đẹp phải không? Ừm, chỉ có Phác Thái Anh mới có thể đem ra so sánh với cô, Phác Thái Anh thì 101 điểm.
Nhớ tới Phác Thái Anh, tâm trí mơ màng của Lạp Lệ Sa trở về thể xác, cô vỗ vỗ khuôn mặt đang đau vì cười của mình, buộc bản thân tập trung quan sát bức ảnh.
Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt trong sáng, đặt nét vẽ đầu tiên lên tấm vải trống.
Cách một cái hành lang, tại căn hộ 2101, Phác Thái Anh ngồi ở đầu giường, trong tay nâng niu một tấm ảnh.
Đó là một tấm trong bộ ảnh Lạp Lệ Sa chụp hôm nay. Cô cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo len màu xanh sẫm, mái tóc dài xõa sau lưng, lộ ra đường nét cổ ưu nhã rõ ràng, toát lên khí chất ôn nhu đặc biệt.
Phác Thái Anh thành kính nhắm mắt lại, cánh môi cẩn thận từng li từng tí dịch lại gần bức ảnh Lạp Lệ Sa. Khi chỉ còn cách tấm ảnh mấy centimet, Phác Thái Anh dừng động tác, mở to mắt, từ trong hộp khăn tay rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau qua mặt ngoài tấm ảnh, soi dưới ánh đèn không thấy còn sót lại chút bụi nào mới bỏ qua.
Ảnh chụp được nàng kẹp vào trong quyển sách chuyên ngành thật dày để trên đầu giường, Phác Thái Anh còn lên mạng ngàn chọn vạn chọn một chiếc khung hình tinh xảo đẹp đẽ, điền địa chỉ nhà ông bà ngoại ở khu phố cổ để nhận hàng.
Cách một quyển sách, nàng đem tấm hình trân quý này ôm vào trong ngực.
...
Trăng lên giữa trời, đêm tĩnh lặng như tờ.
Lạp Lệ Sa ngáp một cái, xoa xoa giữa mày để tỉnh táo, rồi tiếp tục cầm bút vẽ tranh.
Phác Thái Anh giữa đêm giật mình tỉnh giấc, tim đập loạn xạ, vội bật đèn bàn, lật những cuốn sách đầu giường, tìm kiếm tấm ảnh bên trong. Khi thấy nó vẫn còn đó, nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
...
Thứ ba, một ngày trước kỳ thi cuối kỳ.
Ôn Tri Hàn vừa kết thúc tiết học cuối cùng của học kỳ, đi thẳng đến bàn của Lạp Lệ Sa, gõ nhẹ lên mặt bàn của cô.
Lạp Lệ Sa: "?"
Ôn Tri Hàn hạ giọng: "Có chuyện muốn nói với cô."
Lạp Lệ Sa không nói thêm, nhanh chóng nhét bút chì và sổ phác thảo vào ngăn kéo, đứng dậy rời khỏi bàn.
Ôn Tri Hàn còn dặn: "Mang theo túi."
Lạp Lệ Sa một cái chỉ thị một động tác.
Phác Thái Anh không rời mắt khỏi cảnh Ôn Tri Hàn tiến đến bàn Lạp Lệ Sa, rồi hai người họ đứng cạnh nhau. Tay nàng nắm chặt cây bút máy đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.
Từ khi nào họ trở nên ăn ý đến vậy?
Lạp Lệ Sa quay đầu lại nói với Phác Thái Anh: "Phác lão sư, em ra ngoài một lát."
Phác Thái Anh gật đầu.
Lạp Lệ Sa: "Ôn Tri Hàn, đi thôi."
Ôn Tri Hàn cũng gật gật đầu.
Hai người lần lượt rời khỏi văn phòng, mỗi người cầm theo túi xách, trông như sẽ không quay lại trong thời gian ngắn.
Phác Thái Anh nhìn theo bóng hai người sóng vai rời đi qua khung cửa sổ. Gương mặt Lạp Lệ Sa vừa lúc quay về hướng này, nàng thấy rõ qua tấm kính, Lạp Lệ Sa đang mỉm cười.
Gọi nàng là "Phác lão sư", gọi Ôn Tri Hàn là "Ôn Tri Hàn", phải chăng tên của cô ấy nghe êm tai hơn tên mình?
Tại sao cô lại cười với Ôn Tri Hàn như vậy? Bọn họ đang nói gì? Sắp nói gì?
Phác Thái Anh buông bút máy xuống, tay chống lên mép bàn. Khi phản ứng lại thì nửa người nàng đã bật dậy, chân hướng ra phía lối đi bên ngoài, bộ dạng tựa hồ muốn đuổi theo hai người bọn họ.
Hồi lâu sau, Phác Thái Anh chậm rãi ngồi xuống, khóe môi hé nở một nụ cười tự giễu.
...
Quán cà phê gần trường học.
Ôn Tri Hàn đặt túi xuống, hỏi Lạp Lệ Sa ngồi đối diện: "Uống gì không?"
"Nước lọc," Lạp Lệ Sa đáp. "Hai chúng ta chắc không cần khách sáo đi?"
Ôn Tri Hàn mỉm cười.
Người ta không khách sáo là vì giao tình không ít, còn hai người họ thuần túy là nhìn nhau chẳng ưa.
Ôn Tri Hàn gọi phục vụ: "Một ly cà phê latte, một ly nước chanh." Cô ấy cười nhìn Lạp Lệ Sa, "Không phiền chứ?"
Lạp Lệ Sa nhún vai.
Giờ không phải giờ cao điểm, quán cà phê vắng người, đồ uống được mang lên nhanh chóng. Lạp Lệ Sa nắm lấy ly cà phê latte, kéo về phía mình, đẩy ly nước chanh về phía Ôn Tri Hàn, nụ cười thuần lương nói: "Không phiền chứ?"
Ôn Tri Hàn: "... Cho tôi thêm một ly mocha."
Lạp Lệ Sa thầm phì cười.
Ngây thơ.
Ôn Tri Hàn nhập học tiểu học đúng tuổi, năm nay hai mươi lăm, nhỏ hơn Lạp Lệ Sa hai tuổi, mà Lạp Lệ Sa lại chỉ nhỏ hơn Phác Thái Anh nửa tuổi.
Ôn Tri Hàn dùng thìa nhỏ khuấy ly mocha trong tách sứ, đi thẳng vào vấn đề: "Hai người vẫn chưa cùng một chỗ à?"
Lạp Lệ Sa thở dài: "Sao cô lại thích quan tâm chuyện nhà của người khác vậy? Cô có biết vì sao Tiểu Minh gia gia sống đến chín mươi chín tuổi không?"
Ôn Tri Hàn: "Học kỳ sau tôi không còn ở trường nữa, sẽ đi du học."
Lạp Lệ Sa: "Nước nào?"
Ôn Tri Hàn: "Mỹ."
Lạp Lệ Sa thoáng nở nụ cười thật lòng đầu tiên kể từ khi gặp cô ấy: "Chúc mừng cô a."
Ôn Tri Hàn nhấp một ngụm cà phê, có một chút không có thể hiểu được cảm thán nói: "Cô ấy lại thích một người như cô." Miệng lưỡi nhanh nhẹn, ngây thơ đến không giống một phụ nữ hai mươi bảy tuổi.
Lạp Lệ Sa không bực bội hay giận dữ, ngược lại còn cười: "Đúng vậy, chị ấy thích tôi như vậy đấy, cô tức không?"
Ôn Tri Hàn nhìn ly nước chanh: "Nói thật thì có một chút, nhưng biết làm sao được."
Lạp Lệ Sa nói: "Làm người biết tự lượng sức cũng là một đức tính tốt, đừng quá tự ti."
Ôn Tri Hàn mỉm cười.
"Tôi kể cho cô một câu chuyện nhé."
"Nhân vật chính là ai?"
"Tôi và Phác Thái Anh."
"Không muốn nghe."
"Chỉ có tôi thôi." Tất cả những gì cô ấy làm đối với Phác Thái Anh chỉ là vở kịch một vai.
"Nói nghe thử, nếu không hay tôi không trả tiền đâu."
Ôn Tri Hàn không nén được cười.
"Cô mà cười nữa tôi sẽ nghĩ cô thích tôi đấy, bỏ ý nghĩ đó đi." Lạp Lệ Sa co những ngón tay trắng nõn gõ lên bàn, thúc giục: "Nhanh lên, kể xong tôi muốn về gặp Phác Thái Anh, chị ấy không gặp tôi một lúc sẽ khóc mất."
Khóe môi Ôn Tri Hàn nhếch lên, một lát sau, cô ấy lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi thích cô ấy bảy năm, theo đuổi cô ấy bảy năm."
Ôn Tri Hàn tưởng khi nhắc đến mối tình không kết quả này, cô ấy sẽ tràn ngập chua xót, nhưng kết quả không có. Bảy năm thời gian trôi như nước, trong cuộc đời cô ấy ngoài học tập ra, điểm nổi bật duy nhất chính là Phác Thái Anh. Dù Phác Thái Anh chưa từng thích cô ấy, cô ấy cũng chưa từng hối hận.
Ôn Tri Hàn kể về lần đầu gặp Phác Thái Anh, Phác Thái Anh độc lai độc vãng, tính tình kỳ quặc, về việc cô ấy đã tìm thời khóa biểu của Phác Thái Anh rồi tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ trên đường, trong lớp, ở thư viện, về việc cô ấy dần dần trở thành người có thể đứng bên cạnh, rủ nhau cùng đến thư viện học.
Lạp Lệ Sa vừa uống nước chanh vừa nghe, trong lòng đau xót.
Cô không tin Ôn Tri Hàn sẽ nhàm chán hay bệnh hoạn đến mức mời cô ra ngoài chỉ để kể về mối tình đơn phương nhiều năm. Nếu thật sự như vậy, cô sẽ hất nửa ly nước chanh còn lại vào mặt cô ấy.
Lạp Lệ Sa yên lặng lắng nghe chăm chú, từ lời kể của Ôn Tri Hàn, dần dần ghép lại hình ảnh của Phác Thái Anh, một đoạn nhân sinh cô không biết đến.
Ôn Tri Hàn nói: "Tôi đã mua hoa, tặng chocolate, kiên trì ở bên cô ấy vào mọi thời điểm quan trọng: đêm thất tịch, lễ tình nhân, Giáng sinh, Tết, sinh nhật cô ấy."
Lạp Lệ Sa đổ nhào vạc dấm, không nhịn được đau xót nói: "Ngay cả khi cô ấy không cần cô?"
Ôn Tri Hàn thần sắc thản nhiên: "Phải."
Phác Thái Anh căn bản không nhớ những ngày đó, không đi dạo phố, không xem phim, không ăn bánh sinh nhật, nàng chỉ đến thư viện tự học.
Lạp Lệ Sa cắn ống hút, tâm trạng phức tạp. Dù đối diện là tình địch, cô cũng không thể nói ra lời quá đáng nổi.
Ôn Tri Hàn: "Nhưng tôi muốn nói không phải tôi đối xử tốt với cô ấy thế nào, mà là dù tôi đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy cũng không nhận ra tôi thích cô ấy, rằng tôi đang theo đuổi cô ấy. Cho đến năm tốt nghiệp thạc sĩ, tôi mới nói thẳng: mình thích cậu, thích kiểu tình yêu, không phải tình bạn, và cô ấy chỉ nói: xin lỗi, mình không thích cậu."
Vậy nên gần bảy năm làm bạn, trong mắt Phác Thái Anh, họ chỉ là bạn bè.
Lạp Lệ Sa buông ống hút, ánh mắt không giấu nổi sự hoảng hốt.
Ôn Tri Hàn hít một hơi thật sâu: "Tôi không biết hai người đã phát triển đến giai đoạn nào, nếu chưa cùng một chỗ, vậy chắc hẳn vẫn chưa thật sự thông hiểu tâm ý nhau. Cô nghĩ cô ấy hiểu tâm ý của cô, nhưng thực ra cô ấy chưa chắc đã rõ. Đừng... phạm sai lầm như tôi." Lạp Lệ Sa lâm vào trầm mặc.
Ôn Tri Hàn buông nắm đấm đặt trên đầu gối, giọng nhẹ đi vài phần, nhìn người phụ nữ trước mặt: "Cô là Lạp Mặc?"
Lạp Lệ Sa khóe mắt giật nhẹ: "Sao cô biết?"
Ôn Tri Hàn: "Lừa cô thôi."
Cô ấy thỉnh thoảng ở trong văn phòng nhìn thấy Lạp Lệ Sa trên kịch bản vẽ vẽ, thủ pháp trông rất chuyên nghiệp. Liên tưởng đến họ Lạp cùng Phác Thái Anh có quan hệ, cũng chỉ có thể là Lạp Mặc. Có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng...
Ôn Tri Hàn cười thuần lương: "Hóa ra cô thật sự là Lạp Mặc."
Lạp Lệ Sa: "..."
Cô chạy bờ sông bao nhiêu năm, vậy mà hôm nay lại để ướt giày.
Ôn Tri Hàn nâng cà phê lên nhấp một ngụm: "Vậy cô ấy thích cô, hình như cũng coi như tình có thể hiểu?"
Lạp Lệ Sa nghiến răng: "Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng."
Ôn Tri Hàn tiếu ý nhàn nhạt: "Tôi không học thức, xin lỗi."
Lạp Lệ Sa tỉnh táo suy nghĩ một lúc, hỏi: "Tại sao nói 'tình có thể hiểu'?"
Ôn Tri Hàn đã giúp thì giúp đến cùng, đặt ly cà phê xuống, hai tay đan vào nhau, chống lên bàn: "Cô ấy luôn thích Lạp Mặc, người trong cuộc như cô không biết sao?"
Lạp Lệ Sa không trả lời, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Niềm vui chiến thắng chút ít trong lòng Ôn Tri Hàn nhanh chóng tan biến: "Xem ra giữa hai người còn nhiều bí mật."
Góc quán cà phê im lặng một lúc lâu.
Ôn Tri Hàn nói: "Tuy tôi không có lập trường, nhưng vẫn muốn nói, hy vọng cô có thể đối xử tốt với cô ấy, làm cô ấy hạnh phúc. Và," cô ấy cầm túi lên, đứng dậy, khi đi ngang qua Lạp Lệ Sa dừng lại, hạ giọng: "Chúc phúc hai người."
Đêm nay cô ấy sẽ bay về Bắc Kinh, sau này sẽ không xuất hiện nữa.
***
—— Cô nghĩ cô ấy hiểu tâm ý của cô, nhưng thực ra cô ấy chưa chắc đã rõ.
Trên đường về trường, Lạp Lệ Sa không ngừng nghĩ về câu nói này của Ôn Tri Hàn.
Cho nên Phác Thái Anh vẫn chưa biết mình thích nàng? Làm sao có thể?!
Cô cho rằng Phác Thái Anh trước kia là không biết, không biết ngoài tình bạn còn có tình yêu, hiện tại nàng hiểu được nàng đối với cô không chỉ là tình bạn, cho nên cũng rõ ràng cô đã sớm thích nàng.
Không phải như vậy sao?
Vậy hiện giờ nàng đang trong tình trạng gì?
Lạp Lệ Sa bước càng lúc càng nhanh, chạy lên cầu thang, lao vào văn phòng.
Phác Thái Anh đang rót nước ở máy nước góc tường, vẻ mặt bất an, nước nóng tràn ra khỏi ly, làm bỏng ngón tay, ngón tay phản xạ có điều kiện co rút lại.
Leng keng ——
Chiếc ly giữ nhiệt bằng inox rơi xuống đất, phát ra tiếng vang.
Phác Thái Anh lông mày nhẹ chau lại, lắc lắc nước nóng trên tay, làm như không có gì xảy ra, xoay người định nhặt ly.
Ngón tay nàng vừa chạm vào vỏ ngoài của ly, tay đã được một đôi bàn tay khác nâng lên, trắng nõn, tinh tế, khớp xương rõ ràng, thon dài khéo léo, đôi tay của nghệ thuật gia.
Đuôi lông mày Phác Thái Anh tự nhiên nhảy cẫng lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt người phụ nữ, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Em về..."
Lạp Lệ Sa mặt trầm xuống.
Phác Thái Anh mấp máy đôi môi.
Lạp Lệ Sa một tay nâng niu bàn tay bị bỏng của Phác Thái Anh, tay kia đặt lên vai, ấn nàng ngồi xuống chỗ làm việc. Phác Thái Anh liếc nhìn cái ly dưới đất: "Cái đó..."
Lạp Lệ Sa mặt không biểu cảm: "Lát nữa em vứt nó đi."
Rõ ràng cô đang giận, Phác Thái Anh không dám nói gì.
Lạp Lệ Sa thổi nhẹ lên đầu ngón tay đỏ ửng của Phác Thái Anh: "Đau không?"
Phác Thái Anh thấy vẻ lo lắng đau lòng trên mặt cô, lời nói đến miệng chợt đổi: "Đau."
"Đau mà còn đi nhặt cái ly?" Lạp Lệ Sa không tả nổi cảm giác thần kinh như nổ tung khi vừa thấy cảnh tượng đó. Rõ ràng bị nước nóng làm đau đến nhíu chặt đôi mày thanh tú, vẫn không quan tâm mà với tay nhặt cái ly, cái ly quan trọng đến thế sao?
Lạp Lệ Sa không vui: "Cái ly dát vàng sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu, ngoan ngoãn: "Không phải."
Lạp Lệ Sa tức giận: "Là ai tặng cho chị? Sao lại xem như bảo bối thế?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Trường phát."
Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn cái ly dưới đất, giận chó đánh mèo nói: "Xấu chết đi được!"
Phác Thái Anh phụ họa: "Đúng vậy, xấu chết đi được."
Lạp Lệ Sa không nghĩ ra lời nào để nói nữa, nhưng vẫn còn giận, mặt hờn dỗi.
Phác Thái Anh dùng tay không bị bỏng nắm lấy góc áo Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa trên cao nhìn xuống, nghiêm mặt: "Làm gì?"
Phác Thái Anh ngước nhìn lên cô, lôi kéo góc áo của cô, ánh mắt và giọng nói đều mềm mại: "Đừng giận chị nữa được không?"
-----o0o-----
Tiểu kịch trường:
Về sau, Phác Thái Anh làm đến ngón tay đều là nước.
Phác Thái Anh định lau tay trước, Lạp Lệ Sa thở gấp kéo nàng lại không cho đi, đuôi mắt ửng hồng: "Đến lúc nào rồi? Chị còn không mau một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro