Chương 52: Gấu đẹp trai có tiểu tam bên ngoài sao?
Một tuần cứ thế vùn vụt trôi qua, một buổi chiều bình lặng mang theo nhưng làn gió buốt giá lại thổi qua thượng hải. Tiểu cúc hôm nay về sớm nên bây giờ đang dọn dẹp phòng vô cùng chăm chỉ. Mèo nhỏ mặc một chiếc áo phông sộc ngang màu ghi kèm theo đó là quần treo liền áo vô cùng dễ thương, tay đeo găng đỏ và trên đầu đang buộc một chiếc khăn nhỏ, nhìn rất ra dáng một ngựời vợ hiền dâu thảo. Tiểu cúc mặc dù chăm chỉ dọn phòng nhưng lúc lúc lại ngoái đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Mặt trời đã về nhà ăn tối từ lâu mà gấu nhỏ yêu dấu vẫn chưa thấy đâu, điều này làm tiểu cúc có chút buồn chán...
Dọn hết căn phòng, tiểu cúc ngồi phịch xuống chiếc giường lớn nhìn quanh bốn bức tường mà thấy bức bối vô cùng, căn phòng này sao hôm nay rộng quá vậy! Mặc dù mong savoki đến vậy nhưng tiểu cúc cũng không dám gọi điện thoại, sợ làm phiền savoki...
Đợi đã lâu, đang định gọi điện thoại cho savoki thì bỗng cửa phòng bật mở, gấu nhỏ tất tả trở về nhà, vào đến trong phòng còn thở phì phò như thể vừa hết sức chạy nhanh trở về.
"Em hôm nay đi học gì mà về trễ thế? có mệt lắm không?"- vừa thấy savoki, tiểu cúc liền chạy ra hỏi thăm. Savoki thở vài hơi mới trả lời lại được:
"Dạ...em đi học thêm"- nói rồi cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt của tiểu cúc như thể đang dấu tiểu cúc chuyện gì, nhưng vẫn làm điệu bộ cởi giày rất tự nhiên...
Vào đến phòng vừa đặt cặp xuống bàn, tiểu cúc liền ôm chặt lấy savoki, chiếc áo khoác thấm đẫm hơi lạnh của mùa đông khiến tiểu cúc có chút rùng mình nhưng chẳng sao cả, ôm savoki vô cùng ấm áp, chỉ thấy ấm áp. Tiểu cúc chui vào lồng ngực của gấu nhỏ ham luyến hít hà hương bạc hà đầy quyến rũ kia. Với tiểu cúc, như vậy chính là hạnh phúc.
"Haiz... em chưa cởi áo khoác ngoài ra mà, như vậy chị sẽ nhiễm lạnh đó"- savoki thở dài cúi đầu nhìn người đang ôm mình chặt cứng. Thấy người kia chẳng có biểu hiện gì là sẽ buông ra, savoki mỉm cười ôn nhu rồi ôm chặt con mèo nhỏ khả ái kia...
Một lúc sau, tiểu cúc tiếc nuối rời ra, ngẩng đầu nhìn con gấu đáng ghét kia:
"Chị rất ghét việc chờ đợi em. Sao hôm nay em về muộn vậy chứ? Ngồi một mình trong phòng khiến chị có cảm giác thật cô đơn... Chị không thể chờ đợi được, chỉ muốn ôm em ngay lập tức mà thôi. Muốn giữ chặt em, không cho em đi đâu cả."- Savoki nghe tiểu cúc nói mà cảm thấy thật đau lòng, nhưng lực bất tòng tâm, đợt này không thể về sớm được..
"Thôi nào... Thôi nào... em chỉ là về trễ hơn mọi khi một chút mà thôi. Đợt tới có khi em cũng sẽ về trễ như vậy, năm nay em học lớp 12 rồi, rất bận rộn... "- savoki vừa nói, vừa tránh ánh mắt của tiểu cúc nhìn đi hướng khác.
"Ừ. vậy em cố gắng học tập nhé. Chị luôn ủng hộ em"- Tiểu cúc thấy savoki khó nói nên cũng hiểu đây là vấn đề không thể tránh khỏi, bỗng nhiên thấy mình thật có chút phiền phức cho savoki...
Ánh mắt mang vài tia buồn bã của tiểu cúc khiến savoki đau lòng vô cùng, nhẹ nhàng kéo tiểu cúc gần lại rồi âu yếm hôn nhẹ lên mái tóc đen, mượt mà của tiểu cúc
"Chỉ một thời gian thôi... Chị chỉ đợi em một thời gian nữa thôi có được không?"
Tiểu cúc biết rằng, savoki cũng cần có một con đường riêng cho mình và tiểu cúc cần phải thông cảm và chia sẻ điều đó, yêu người nghĩa là làm cho người mình yêu hạnh phúc, nghĩa là làm cho người thoả mái làm điều họ thích và quan trọng hơn là mình không trở thành vật cản trở đối với người mình yêu
"uhm~~ không sao đâu, em bận rộn thì chị sẽ chăm sóc em , lo gì chứ!"- tiểu cúc nói rồi nở một nụ cười tươi rói nhưng có chút gượng gạo.
Nói rồi không đợi savoki trả lời, tiểu cúc vui vẻ giúp savoki cởi ra chiếc áo khoác ngoài khi thấy savoki đổ mồ hôi...
"Thôi nào.. ko nói nữa, em mau nghỉ một lát đi. chị xuống bếp hâm lại đồ ăn rồi bưng lên đây ngay nha, em đợi một chút nhé..."- nói rồi nhanh nhảu khoác chiếc áo khoác mà savoki vừa mới cởi ra, tung tăng chạy ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nói
"Ai nha... áo của gấu đẹp trai thật ấm, ra ngoài ko sợ lạnh rồi..."
Savoki nhìn dáng vẻ hồn nhiên, khả ái của tiểu cúc mà thấy ấm áp vô cùng. Đợi tiểu cúc ra ngoài mới mệt mỏi nằm vật xuống giường nhắm mắt dưỡng thần. Giờ mới hiểu, làm ra đồng tiền khó khăn đến mức như thế nào, nhất là đối với việc lao động trí óc. Làm cả buổi chiều mà hoa hết cả mắt.... mà bài tập học thêm còn chưa làm được nữa...
Một lúc sau, Nghe tiếp tiểu cúc mở cửa, savoki liền ngồi bật dậy như thể không có chuyện gì rồi cùng tiểu cúc ăn cơm tối vui vẻ.
Sau một thời gian tầm sư học đạo, tiểu cúc trù nghệ ngày càng được nâng cao, mặc dù chưa gọi là ngon nhưng đã có thể ăn được... Không chỉ vậy, tiểu cúc còn rất chú ý, học hỏi để làm những món savoki thích, khiến savoki nhiều lần cảm động muốn khóc... Càng lúc, tiểu cúc càng giống một người vợ hiền dịu dàng, đảm đang; Người ta nói tình yêu có thể thay đổi một con người quả không sai.
Savoki hôm nay có vẻ rất nhiều bài tập, rất khuya vẫn chưa có thể đi ngủ được, cứ liên tục giục tiểu cúc đi ngủ trước và không cần chờ đợi mình. Điều này khiến cho tiểu cúc hết sức đau lòng, nhưng lại chẳng giúp đựơc gì cả. Chỉ có thể đêm khuya lặng lẽ pha sữa nóng cho savoki uống, hoặc rảnh rỗi thì giúp savoki mang quần áo đi tiệm giặt là,...
Thời gian cứ thế trôi qua vùn vụt, một tuần nữa lại trôi qua, càng ngày savoki càng bận rộn, đi học khi mặt trời còn đang ngái ngủ, về nhà lúc mặt trời đã nghỉ việc đi ăn tối. Điều này khiến tiểu cúc rất đau lòng, chẳng nhẽ bây giờ học sinh trung học phải học thêm nhiều như vậy ư? Vì thế, thứ 7 tuần này tiểu cúc quyết tâm đợi savoki về cùng.
Ngồi đợi ở quán cafe đối diện cổng trường đã nửa tiếng, học sinh cũng đã về nhiều nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của gấu nhỏ ở đâu, mèo nhỏ cứ dõi mắt nhìn về phía cổng trường không rời. Bỗng nhiên, những tia nắng yếu ớt như được tiếp thêm năng lượng phát sáng rực rỡ, bầu trời trống không hiu quạnh không một gợn mây như thấm lên mình một sắc hồng dịu nhẹ. Đúng vậy! là gấu nhỏ, gấu nhỏ đã tan học, đang đi ra phía cổng trường!
Tiểu cúc vui mừng vô cùng, xem ra hôm nay gấu nhỏ về sớm hơn mọi khi tới hơn một tiếng. Tiểu cúc nhanh nhảu thu dọn đồ đạc để chạy về phía bên đường, nhưng vừa ra tới cửa đã thấy savoki đang đứng nói chuyện với một cô gái trưởng thành khoảng 22, 23 tuổi, sau đó lên xe và được cô gái kia trở đi mất...
Bầu trời đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, tiểu cúc ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo mà im lặng không nói một tiếng nào. Trong đầu của thanh vi bây giờ chỉ tràn ngập những hình ảnh lúc chiều... Nhìn cách nói chuyện của savoki với cô gái đó, chắc hẳn là người quen, nhưng rõ ràng chưa thấy savoki nói có người thân ở thượng hải, vậy cô gái đó là ai? Rồi bỗng tiểu cúc chợt nghĩ ra một lời lý giải: Cô gái đó có thể là đồng học lớp học tiếng anh của gấu đẹp trai? Cũng rất nhiều người đã đi làm rồi nhưng sau đó lại phải quay trở lại các lớp học tiếng anh để học lại... Tiểu cúc gật gật đầu như thể hài lòng với cách giải thích này.... Tuy nhiên, điều này chỉ chiếm 10% trong suy nghĩ tiểu cúc, còn 90% còn lại thì chắc ai cũng hiểu là gì rồi...
Đang ngồi bần thần suy nghĩ thì gấu nhỏ đã trở về, lại là dáng vẻ mệt mỏi đến thở không ra hơi như mọi khi.
"Em hôm nay đi học gì thế? em học nhiều thật đấy, về muộn thật!"- savoki vừa cởi xong đôi giày, đi vào trong phòng thì đã thấy tiểu cúc có chút khác lạ, không vui vẻ như thường ngày
"Dạ. Cũng như mọi ngày thôi ạ"- savoki trả lời
"ừ.. mà thôi, em đi nghỉ ngơi đi, chị đi chuẩn bị cơm..."- nói rồi tiểu cúc lấy áo khoác mặc vào rồi nhanh chóng đi ra ngoài... Nhưng không đi ngay, đứng đợi ngoài cửa phòng, khoảng 5 phút sau mới nhẹ nhàng mở hé cánh cửa ra nhòm vào thì thấy savoki đang mệt mỏi nằm ngủ ở trên giường... Thực ra tiểu cúc đã để ý rất lâu rồi, mỗi lần tiểu cúc mang cơm vào phòng thì đều thấy savoki đang rất không tự nhiên làm một việc gì đó... Vậy điều gì khiến savoki mệt mỏi thế? lại còn phải giấu tiểu cúc là mình đang mệt mỏi? Chính câu hỏi này đã khiến cho tiểu cúc trong lòng đã rối lại càng rối hơn...
Đáp án chỉ có duy nhất: Sau khi đi học thêm, savoki đã đi đâu đó và làm việc gì đó rất mệt mỏi, nhưng quan trọng hơn, savo cố tình giấu giếm tiểu cúc điều này!
Tuy thế, tiểu cúc vẫn tin tưởng và chờ đợi savoki tự mình nói....
Ngày hôm sau là một ngày chủ nhật quang đãng, có vài tia nắng ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất. Khác với bình thường, sáng nay chiếc giường ấm áp trong phòng 202 lại vô cùng lạnh lẽo và chống trải. Tiểu cúc mơ màng tỉnh dậy sờ soạn xung quanh thì đã không thấy savoki đâu nữa. Phải! sáng nay savoki phải đi học nên đã dậy từ sáng sớm rồi.... Tiểu cúc mệt mỏi ngồi dậy, ảm đạm nhìn 4 bức tường lạnh lẽo...
Mấy ngày hôm nay savoki đều như vậy, lạnh lùng hơn, ít nói hơn, chỉ tập trung vào học tập, cứ về đến nhà là học lên học xuống, gần như không còn thời gian chú ý đến tiểu cúc nữa. Trước đây savoki đâu có thế, savo rất chăm chỉ làm bài tập vào giờ nghỉ ở trường để đến khi về nhà có thời gian bên tiểu cúc nhiều hơn. Gần như trong một ngày, cả hai gặp nhau rất ít. Buổi sáng sớm, chỉ khi tiểu cúc dậy sớm mới có thể nhìn thấy savoki được vài phút, rồi đến chiều tối mới có thể nhìn thấy savoki, nhưng giờ đây, savoki cứ về nhà là đâm đầu vào học khiến tiểu cúc không dám làm phiền, chỉ dám đứng từ xa nhìn. Savoki cứ học như thế đêm tận đêm khuya, có hôm tiểu cúc không thể chờ được đi ngủ trước, đến sáng hôm sau, savoki lại dậy sớm hơn và đi học trước khiến cho tiểu cúc có những lúc không cảm nhận được hơi ấm của savoki trên chiếc giường quen thuộc kia nữa... Cũng may là trong chăn còn lưu lại một ít mùi hương bạc hà quen thuộc chứng minh rằng savoki có nằm ở đây và không phải ảo giác....
Tiểu cúc đang buồn chán không biết làm gì để kết thúc buổi sáng ngày chủ nhật đầy chán nản này bỗng chiếc điện thoại ở đầu giường reo lên
"a lô... có chuyện gì không?"- tiểu cúc buồn bực trả lời...
"Nghe giọng cậu có vẻ đang buồn chán nhỉ? Vậy có muốn đi chơi cùng tụi mình hay không?"
"ừ... đi"- tiểu cúc đồng ý ra ngoài giải trí một chút với chúng bạn..
Địa điểm tiểu cúc và vài người bạn hẹn nhau đến là khu phố giải trí khá nổi tiếng. Ở đây hầu hết đều là các quán karaoke, quán cafe và shop đồ các loại,... Tất cả vui vẻ dạo quanh cả khu phố, ban đầu là mua sắm, sau đó là đi karaoke...
Đến 11h hơn, những sinh viên năm 4 ưu tú của chúng ta mới mệt mỏi ra khỏi quán karaoke sau một buổi đập phá mệt mỏi. Vừa định bước ra khỏi quán karaoke thì đập vào mắt của tiểu cúc là một thân ảnh vô cùng quen thuộc đang đi ra từ một shop quần áo cách đó hơn 100m. Đúng! Anh khí bức người như vậy không phải triệu đẹp trai thì còn là ai nữa... Nhưng triệu anh tuấn làm gì ở khu phố giải trí này? Đã vậy còn tay xách nách mang mấy túi đồ như thể vừa mua sắm xong. Đáng ra giờ này savoki đang phải ở trường học chứ? Tiểu cúc đang định lên tiếng gọi savoki thì đã thấy một chiếc xe vios tầm trung chạy tới trước mặt savoki rồi dừng dừng lại. Savoki cũng rất tự nhiên leo lên xe như thể rất quen thuộc.
Chiếc xe cứ vậy khởi hành, tăng dần tốc độ rồi đi lướt qua mặt tiểu cúc.
Trong xe có một cô gái trẻ trung đang lái xe, ngồi ghế bên cạnh là savoki đang cười nói vui vẻ với cô gái kia. Như vậy chắc hẳn những túi đồ savoki cầm khi nãy là của cô gái kia và vừa rồi savoki đang đứng đợi cô gái kia đi lấy xe đón mình... Nhưng quan trọng hơn, tiểu cúc phát hiện ra một điều, cô gái kia chính là cô gái đã đón savoki đi khi savoki vừa ra khỏi cổng trường vào chiều hôm qua... Liệu cô ta với savoki là như thế nào?
Tiếc rằng cửa kính của quán cafe lại là kiểu kính chỉ cho người từ bên trong nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn thấy được bên trong, điều này khiến cho savoki hoàn toàn không biết rằng tất cả nhưng cảnh vừa rồi đều bị tiểu cúc nhìn thấy....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro