4. Ra tay giúp chị
Kể từ lần gặp lại ở quán café hôm đó Thuỳ Linh cũng đã không gặp Đỗ Hà đến một tuần rồi , còn gì nữa nàng là Tổng giám đốc của tập đoàn BM mà . BM là một trong những công ty con của Đỗ Thị , lúc trước do anh trai của Đỗ Hà là Trần Vĩ dẫn dắt , cũng là con của người vợ cả . Tuy rằng cũng có đam mê về kinh tế , nhưng năng lực lãnh đạo lại không đưa BM phát triển . Chỉ đến khi ba của Đỗ Hà quyết định để nàng về đó thay cái ghế của anh mình . Trần Vĩ trong một đêm chỉ còn là một thành viên của hội đồng quản trị .
Đỗ Hà thực chất không có hứng thú với việc tiếp nhận công ty từ Đỗ Thị , nàng muốn tự mình lập ra một công ty cho riêng mình từ những khâu đầu tiên . Sau nhiều lần xảy ra tranh cãi cùng với ba của mình , Đỗ Hà đồng ý giữ chức Tổng giám đốc BM trong ba năm giúp nó phát triển vượt bậc , chỉ cần làm được như vậy nàng sau khi kết thúc thời hạn có thể tự lực cánh sinh . Đỗ Hà cũng có yêu cầu với ba của mình , nàng không muốn ông ấy can thiệp vào cuộc sống của mình quá nhiều trong thời gian sắp tới .
Sau khi chiếc ghế đổi chủ , giá cổ phiếu của BM liên tục đạt ở ngưỡng trước đây chưa từng có . Trần Vĩ dĩ nhiên cho rằng em gái này của mình gặp may , trong lòng luôn thầm khinh bỉ nàng là con của vợ hai . Anh em bằng mặt không bằng lòng , Đỗ Hà thực chất không thèm quan tâm đến .
Dạo gần đây bận rộn nhiều việc , mỗi một ngày của Đỗ Hà không chỉ có 8 tiếng làm việc tại công ty . Đêm về là những cuộc ký kết trong những hộp đêm hay bàn tiệc , Đỗ Hà chán ghét những buổi tiệc hợp đồng này nhưng thương trường là như vậy . Mỗi lúc nàng về đến nhà đều mệt đến mức chỉ cần đặt lưng vào giường sẽ ngủ đến không có nằm mơ .
Nhưng Đỗ Hà không phải không biết tận hưởng cuộc sống của mình , nàng luôn luôn dành ngày chủ nhật để làm tất cả những gì mình thích . Đặt ra một nguyên ước ngày chủ nhật không có chuyện quan trọng không được phép làm phiền nàng .
Lúc mới về Việt Nam , Đỗ Hà chỉ dành cuối tuần cho việc nghỉ ngơi hay đánh đàn piano , thậm chí là học nấu một vài món ăn . Sáu ngày còn lại buổi tối thường ra đường xả giao rồi , nên chủ nhật nàng chỉ muốn ở nhà . Nói là nhà lại chẳng khác gì cung điện nguy nga dưới tên Đỗ Thị , nhưng Đỗ Hà lại chẳng muốn làm công chúa một chút nào . Nàng vẫn đang tìm mua một căn hộ mới , không cần gia nhân đi khắp nhà như vậy . Nàng lúc nhỏ có khác gì công chúa bị nhốt trong đây đâu , ngay cả ra ngoài chơi cùng đám nhóc bên ngoài cũng không được . Vì chúng không cùng đẳng cấp ...
Cầm chiếc điện thoại to lớn lạnh lẽo trên tay , hôm nay là chủ nhật không ai dám gọi cho nàng đâu . Nhưng đột nhiên nàng lại muốn gọi cho một số điện thoại lưu trong danh bạ giới hạn của mình . Cứ coi như không có gì làm nói chuyện với em ấy cũng thật sảng khoái , chủ nhật nên chắc không có học gì đâu nhỉ ?
" Alo , cho hỏi là ai vậy ? "- Bạn Thuỳ Linh dĩ nhiên không biết ai gọi cho mình , cô chưa từng dám xin số điện thoại của Đỗ Hà .
" ... " – nàng đột nhiên lại muốn trêu ghẹo Thuỳ Linh một chút , rất lâu vẫn không lên tiếng .
" Alo , alo , điện thoại cùi bắp lại hư nữa rồi nè Kiều Loan "
Thuỳ Linh là đang gội đầu liền nghe Kiều Loan gọi mình có điện thoại , mấy hôm trước nó bị gì không nghe được người ta nói . Thuỳ Linh cũng đã nhờ Kiều Loan đem sửa dùm mình , sao bây giờ lại hư nữa rồi .
Thuỳ Linh tắt máy đợi một chút xem người đó có gọi lại hay không để xem thử . Đúng thật là chưa đến một phút sau đã lại nhận được cuộc gọi từ số máy đó . Xem ra mua số chắc rồi nè , số đẹp quá chừng .
" Alo , là ai vậy ? "
" Là gọi nhầm số , xin lỗi nha..."- Đỗ Hà đột nhiên xoay người nằm sấp ở trên giường , nét mặt hiện lên vài tia vui vẻ hiếm thấy .
" Chị Đỗ Hà ??? "
Nếu như bình thường bạn Thuỳ Linh sẽ chửi cho một chập rồi tắt máy cho xem , người ta đang gội đầu nước nhễu lênh láng hết trơn rồi này . Nhưng mà chất giọng đó nghe qua rõ ràng là của chị ấy , chị ấy chủ động gọi cho mình sao ? Chị ấy thật sự có lưu số của mình . Cô hiện tại không giấu nổi phấn khích lại xoay tới xoay lui , rốt cuộc dẫm phải vũng nước từ trên tóc mình nhễu xuống té đến dập mông .
" Ahhhh "
" Em sao vậy ? "- đầu dây bên kia Đỗ Hà nghe giống như có cái gì đó vừa rơi cái bịch , sau đó liền nghe tiếng của cô .
" Em bị té thôi không sao ? Ui... chị gọi cho em có gì không ? "
" Muốn hẹn em ra bên ngoài một chút , té có nặng không ? Có đi nổi hay không ? "
Gì mà đi không nổi , Bảo Bối à em có ngồi xe lăn cũng đẩy đi thật nhanh theo chị . Bất quá cái mông tội nghiệp của em thật là có một chút đau nhức , mà em làm gì yếu đuối dữ vậy . Là tự chị suy nghĩ em giống trẻ con thôi , em là người đàn ông bảo vệ cả cái phòng ký túc xá này .
" Em cũng đang lúc rảnh rỗi "
" Khoảng 30 phút nữa chị đến cổng trường đón em "
Thuỳ Linh có đôi lúc không biết mình có phúc phần gì nữa , chị ấy chủ động nói chuyện ở cổng trường với mình , chủ động gọi cho mình , còn tặng quà cho mình nữa chứ . Bảo Bối , thật ra có vài chuyện chị có thể chủ động , nhưng chuyện khác chị chắc chắn bị động dưới thân em . Bạn Thuỳ Linh xấu xa nghĩ tới mấy tình huống không đàng hoàng .
Dù gì cũng là đi chơi với crush 5 năm mà , nhất định phải đẹp nhất có thể luôn . Quần áo của cô không nhiều , đành phải làm mặt cún con mượn đồ của Mỹ Linh mặc . Nhưng quên mất quỷ bánh bèo này sở thích phụ nữ không hợp với gu thời trang của cô . Cuối cùng là có sao để vậy , mặc luôn đồ mà mình có thôi . Đầu tóc gọn gàng thẳng tắp để ra sau lưng , một đôi sneaker fake do để dành tiền mua cũng lịch sự rồi .
Bởi vì nàng biết sự hào nhoáng của mình chính là công cụ đẩy người khác lại gần nhưng cũng cách xa . Đỗ Hà sợ Thuỳ Linh ngại ngùng khi mình lái xe đến đón , quyết định đi taxi đến cổng trường đợi sẵn bạn Thuỳ Linh từ ký túc xá đi ra .
" Chị Đỗ Hà , xuống xe đi " – Thuỳ Linh nhìn thấy nàng ngồi trong taxi liền đi lại gần hơn , gõ vào cửa xe cộc cộc nói với Đỗ Hà ra bên ngoài .
" Em đừng nói là lại đi bộ nha , chị muốn đi xa xa một chút "
" Tiểu thư chị có phải từ nhỏ tới lớn đều chưa từng đi xe buýt hay không ? Có muốn thử một chút cảm giác sử dụng phương tiện công cộng ? "
" Xe buýt ? "
Đúng thật là Đỗ Hà từ nhỏ tới lớn đi đúng hai phương tiện , xe hơi và máy bay . Ngay cả xe đạp , xe máy , xe moto đều không sử dụng tới . Dĩ nhiên cũng không bao gồm xe công cộng .
Nàng thanh toán tiền cho taxi cũng nhanh chóng bước ra bên ngoài dự định nghe theo lời cô . Thuỳ Linh lúc nãy không để ý đến trang phục ra ngoài hôm nay của nàng . Áo tay dài trắng sữa được xoăn lên đến khủy tay , thiết kế cổ tim vừa phải nhưng cũng không ngại khoe ra vùng da thịt trắng ngần . Quần jean ngang đùi ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng gắt gao ôm lấy áo ngoài , trùng hợp lại chính là đôi sneaker cô đang mang nhưng đương nhiên nó là hàng authentic . Đôi chân dài miên man nhìn rõ có một vết sẹo ngay gối khá dài nhưng chẳng ai chú ý đến ngoại trừ cô . Mái tóc dài xoăn lượn màu nâu trầm cũng thả hết ra sau .
" Chị cố tình làm em lu mờ "- Thuỳ Linh sử dụng nửa con mắt để nhìn nàng , có cần đi ra ngoài chơi cũng hút hết ánh nhìn người khác đến vậy không ?
" Sao hôm nay nhìn em lại có một chút phong độ nhỉ ? Làm một kiểu tóc undercut đi có khi thành Soái Ca thật đó "
Đỗ Hà dĩ nhiên cũng bác bỏ sự nịnh nọt trá hình của Thuỳ Linh rồi . Xem đó một thân y phục cũng năng động thế thôi , áo sơ mi ca ro đen xám free size phủ bên ngoài áo thun trơn . Quần jean đen thẳng tắp một đôi giày thể thao hợp mốt , tuy rằng không giá trị về vật chất nhưng đều là công sức tự làm ra . Tự nhiên thấy đẹp ...
" Em cũng cảm thấy mình rất đẹp trai "
" Đi thôi , nắng chết tôi rồi "
Thật ra Đỗ Hà không sợ nắng , nàng ăn mặc như vậy đi ra đường còn không đem theo áo khoác là đủ biết rồi . Dù gì lúc đó cũng đã là 4h chiều tuy còn nắng nhưng không gắt lắm , vậy mà bạn Thuỳ Linh nhiều chuyện lấy nón kết của mình đội lên cho nàng . Còn phô trương đến độ lấy chiếc áo sơ mi free size của mình từ phía sau kéo ngược lên che nắng cho tiểu sủng vật tương lai .
Đứng ở trạm xe buýt kế bên trường đợi khoảng 5 phút đã có xe chạy ngang rồi , Thuỳ Linh đi trước kéo nàng lên theo , ở bên trong đã đông đến mức chỉ còn chỗ đứng thôi . Trong lúc Thuỳ Linh dự định đưa nàng xuống , Đỗ Hà lại bảo đi xe buýt thì nên trải nghiệm cảm giác đứng trên xe buýt đi .
Lúc đầu cả hai đứng song song với nhau đưa tay lên trên vịn lấy thanh cầm , quả thật chiếc xe này chạy ẩu quá đi mà . Thuỳ Linh đứng còn sợ té nữa , Bảo Bối nhất định chịu không nổi cho xem .
" Em làm gì vậy ? "- Đỗ Hà đứng có chút choáng váng , cứ lắc tới lắc lui như vậy thật sự không đứng vững . Đột nhiên lại có ai đó nắm lấy cổ tay của nàng , lại chính là người đứng bên cạnh .
" Em không nắm chị , chị sẽ ngã , ngoan ngoãn một chút "- thật tình là muốn giữ chị lại thôi , nhưng mà cơ hội tốt như vậy cũng không quên chiếm tiện nghi rồi . Ủa nhưng mà ở cổng trường chị nắm cổ tay em , bây giờ em nắm lại . Không có gì quá đáng ...
Đỗ Hà mặc dù cảm thấy không cần thiết nhưng cũng không chống cự , bạn nhỏ Thuỳ Linh xem ra có những lúc rât chững chạc .
" Ah , làm gì vậy ? " – Không phải nàng hét lớn với Thuỳ Linh , là đối với cái tên yêu râu xanh vừa mới nhân cơ hội xe chúi về trước mà đụng chạm nàng . Trên nét mặt của nàng rõ ràng thoáng phiếm giận , nếu như còn một lần nữa nàng nhất định giơ móng vuốt .
" Xin lỗi , không cố ý "
Chiếc xe chạy cứ một chút lại thắng gấp , kể từ lúc Đỗ Hà lên xe đã lọt vào tầm ngắm của một tên yêu râu xanh rồi . Hắn nhân lúc mọi người đổ dồn về phía trước liền đẩy cả người đụng vào nàng .
Thuỳ Linh nghe thấy tiếng la của Đỗ Hà liền nhìn thấy một màn đáng ghét , yêu râu xanh dám giở trò với Bảo Bối của cô như vậy . Được lắm , thêm một lần thắng gấp nữa đi ngươi lập tức biết mặt ta .
Thuỳ Linh khả năng quan sát khá cao , nhìn thấy đoạn đường phía trước chính là ngã tư . Tên tài xế chạy ẩu tả này nhất định sẽ có một lần thắng gấp nữa , không ngoài dự đoán chiếc xe lại khiến mọi người lao về phía trước . Thuỳ Linh chuẩn bị kỹ càng ngay lập tức đưa một tay kéo lấy cả người của Đỗ Hà nhốt trong lòng mình . Tên yêu râu xanh phía sau theo dự định chồm tới người của nàng lại bị hụt mất đà té nhào ra phía trước, đập xuống bệ đỡ ghế của tài xế phụ đến độ chảy máu mũi luôn .
Đỗ Hà bị kéo một cái theo quán tính ôm lấy cô , đến khi mở mắt ra mới thấy tên dê xòm lúc nãy nằm dài dưới sàn ôm mũi bê bết máu kêu đau đớn . Nhìn sang bạn Thuỳ Linh nét mặt giống như kiểu trả được thâm thù vô cùng thỏa mãn . Đột nhiên đánh vào một bên vai của cô , nhưng nét mặt lại vô cùng vui vẻ .
" Dường như cũng có một tên yêu râu xanh khác đang giở trò với chị "- Đỗ Hà ở yên trong lòng của Thuỳ Linh đột nhiên lên tiếng .
" Đứa nào ? "
Chất giọng của cô bình thường nói chuyện với nàng rất ôn nhu . Vừa nghe nói đến còn tên khác đang giở trò liền tức giận mà gằn giọng , nét mặt này chưa để cho Đỗ Hà thấy bao giờ cả .
" Cái đứa đang ôm chị "
Thuỳ Linh lúc này mới để ý đến cái tư thế vô cùng ám mụi của cô , hai tay ôm chặt tiểu sủng vật tương lai của mình vào lòng . Còn ở phía sau vuốt ve tấm lưng của nàng , giống như nói " Đừng sợ , có em ra mặt cho chị " . Rốt cuộc như thế nào lại biến thành yêu râu xanh lợi dụng chị . Chị trước sau gì cũng là của em , đụng chút làm gì ghê dữ vậy ?
To be continued...
P/s : Không có cái định luật nào quy định lớn tuổi hơn là công hết trơn . Leo lên giường yếu yếu là thụ hà chứ không có nói gì hết 😂😂😂 . Nghĩ sao hỏi tui fic này ai công ai thụ , mấy người cho rằng tui đủ can đảm viết anh nhà là thụ à , muốn tui ói chết à . Là ảnh thương crush của ảnh nên ảnh ôn nhu vậy thôi , ảnh không phải yếu đuối .
Nữ vương thụ × Ôn nhu công chính là hình tượng ban đầu . Về sau không biết 😂😂😂. Gấp gáp gì ăn , nấu cho thịt nhừ đã rồi từ từ thưởng thức . Hố hố 😌😌😌.
—————————————————————————————————————-
Phiên Nhi Liêu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro