Phần 3: Phiên ngoại

   Đường gia đại tiểu thư vừa xuất hiện ở đầu đường liền bị lính đánh thuê mà cha cô trải rộng các nơi phát hiện, thật cẩn thận mà nâng lên xe. Biến mất hơn nửa tháng Đường Lỵ Giai dường như ốm đi một chút.

   "Ba, con đã trở về."

   Vừa vào cửa liền nhào vào trong lòng ngực lão đậu, Đường Lỵ Giai còn rất hoài niệm cảm giác này.

   Ba Đường gắt gao ôm Đường Lỵ Giai, như thế nào cũng không buông tay, xác nhận nữ nhi của mình chính là gầy đi cũng không lo đáng lo ngại, phân phó người trong nhà làm một bữa tiệc lớn cho con gái mình, Đường Lỵ Giai về phòng nghỉ ngơi trước, tiếp theo liền mang trợ thủ đắc lực của chính mình vào thư phòng.

   "Tìm người bắt cóc con gái tôi."

   Tả Tịnh Viện chặt đứt hết mọi thông tin liên lạc, Đường Lỵ Giai thời gian cả ngày quá nhàm chán, mở TV nhìn xem xã hội tin tức không thú vị, lại nghe được tin khó có thể tin.

   "Bản đài tin tức, người bị hiềm nghi bắt cóc Đường thị thiên kim đang bị cảnh sát đuổi bắt, trong quá trình đuổi bắt đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bị hiềm nghi trong xe bị nổ mạnh......"

   Đối mặt với phụ thân cố tỏ ra vui vẻ, Đường Lỵ Giai không biết nên bày tỏ như thế nào.

   "Nữ nhi, người bắt cóc nên nhận sự trừng phạt."

   Đường Lỵ Giai không nói.

   "Làm sao vậy nữ nhi? Con không vui sao?"

   Đường Lỵ Giai lắc đầu nói chính mình có chút mệt liền trở về phòng, đóng cửa lại một chốc nước mắt liền không rơi xuống. Nàng không thể tin được mấy ngày trước còn mỗi ngày ôm nàng cùng ngủ một cái giường, trong miệng nói lời ngọt ngào âu yếm, Tả Tịnh Viện bởi vì nàng mà mất đi tính mạng.

   Đường Lỵ Giai không trách được phụ thân, nữ nhi bị bắt cóc, đổi lại ai có thể không nóng nảy, tự trách mình vô dụng phương thức chính xác đi giải quyết vấn đề một chút.

   "Tả Tịnh Viện......"

   Ngày thường rộng rãi tiếng cười Đường gia đại tiểu thư vài ngày nay trên mặt không có tươi cười, phụ thân liền hiểu nhất thời cũng không thể tránh được.

   Tính toán thời gian, không sai biệt lắm là Đường Lỵ Giai nên đi công ty làm việc, thoạt nhìn Đường Lỵ Giai cả ngày rầu rĩ không vui, Đường phụ thân liền vẫn luôn không đề cập đến, Đường Lỵ Giai tuy nói tâm tình không tốt, nhưng cũng xem như là có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết không nên vì chính mình mà chậm trễ chuyện của công ty.

   "Đường tổng, bí thư trước của ngài quá hấp tấp bộp chộp, bị chủ tịch đuổi việc, một lần nữa an bài cho ngài một vị thư ký khác cho ngài, bí thư ở bên ngoài chờ lệnh."

   "Được, cảm ơn, tôi đã biết, cô đi ra ngoài đi."

   Đường Lỵ Giai xua xua tay, làm nhân sự bộ chủ quản quay về làm việc.

   Đường Lỵ Giai tự nhiên không có tâm tình để ý tới bí thư mới, mấy ngày này chôn vùi vào công việc muốn thông qua công việc làm bản thân mệt mỏi.

   Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống, công ty từ trên xuống dưới đều đi còn ai, Đường phụ thân biết nữ nhi tâm tình không tốt, kêu nàng về nhà nhưng nàng không muốn nên cũng không nói gì nữa, Đường phụ mang theo bí thư đi rồi như vậy trong công ty tựa hồ chỉ còn mỗi phòng Đường Lỵ Giai là sáng đèn.

   "Cộp cộp cộp"

   Có người gõ cửa văn phòng Đường Lỵ Giai.

   Đường Lỵ Giai cho rằng công ty không ai, không để ý, cho rằng chính mình nghe lầm, nhưng mà tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.

   "Mời vào."

   Chậm rãi đẩy cửa văn phòng ra.

   "Đường đại tiểu thư như thế nào còn không tan làm ~ làm ta một bí thư chờ thật lâu."

   Thấy người đến là ai, Đường Lỵ Giai cũng không có lộ vẻ giật mình, nhìn không chớp mắt chằm chằm vào đối phương, gợi lên khóe miệng, mãn nhãn đều là tình yêu.

   "Là Tả bí thư mới làm ta chờ thật lâu ấy chứ?"

   Tả Tịnh Viện đến gần, bị Đường Lỵ Giai kéo qua một phen, vững vàng ngồi ở trên đùi nàng.

   "Ngươi như thế nào bây giờ mới đến tìm ta?"

   Tả Tịnh Viện cúi đầu dựa trán Đường Lỵ Giai, không nói gì.

   "Hai ngày này có phải hay không rất mệt?"

   Tả Tịnh Viện gật gật đầu.

   Đường Lỵ Giai thực dễ dàng liền nhìn ra người trước mặt ủy khuất, tuy rằng là làm người nghe có chút sợ nhưng ở nơi này nàng luôn mang theo tính trẻ con.

   "Lúc ấy nhìn tim tức làm ta sợ muốn chết ngươi biết không?"

   Đường Lỵ Giai giả vờ tức giận đánh ngực Tả Tịnh Viện.

   "Nhưng ngươi còn không phải nghĩ tới sao ~"

   Tả Tịnh Viện lưng khom càng thấp, tiến đến cổ trước mặt Đường Lỵ Giai, cố ý vô tình dùng hơi thở thử thăm dò Đường Lỵ Giai.

   "Tả Tịnh Viện."

   "Ngươi muốn làm sao?"

   Tả Tịnh Viện nghịch ngợm hướng lên trên một chút, đối với bên tai Đường Lỵ Giai nói mấy chữ, lỗ tai liền đỏ lên.

   "Ta là nghe nói văn phòng Đường tổng có tư nhân xin nghỉ nên mới đến làm bí thư ~"

   "Phòng làm việc của ta không cho phép lái xe."

   Đường Lỵ Giai ra hiệu Tả Tịnh Viện nhưng Tả Tịnh Viện không cái ý tứ, tìm đúng môi Đường Lỵ Giai, dẫn đầu lưỡi duỗi đi vào tay cũng không thành thật theo Đường Lỵ Giai thụt lùi về phía sau.

   "Ôm lấy ta."

   Tả Tịnh Viện thật vất vả mới tìm được khe hở nói xong ba chữ, Đường Lỵ Giai môi lại hôn lên.

   Vốn định ôm Đường Lỵ Giai xoay người đem nàng đặt ở trên bàn nhưng ngại với mặt mũi vị tiểu lão bản này, Tả Tịnh Viện vòng Đường Lỵ Giai bên hôn bên đẩy ra mặt sau cửa phòng nghỉ.

   Trung tràng nghỉ ngơi thời gian, Đường Lỵ Giai giúp Tả Tịnh Viện vén tóc mái ra một bên nhân tiện lưu lại một hôn.

   "Ta yêu ngươi, Tả."

   "Ta cũng yêu ngươi, Giai."


Hoàn - END. 

Cảm ơn các bạn đã đọc và theo dõi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro