Chương 68

Nhai Tý trong truyền thuyết rất hung tàn lại vô cùng hẹp hòi, nhưng theo Lạp Lệ Sa, tiểu sủng vật trong tay nàng rất manh, không có tên tuổi thật sự không tiện, nàng cười nhạt: "Vậy ngươi liền gọi Tiểu Thất, thấy sao?"

"Thật hả?" Hai mắt Nhai Tý tròn xoe, nhưng nói thầm trong lòng, tên gì mà nghe bình thường quá.

"Ngươi bao lớn?" Lạp Lệ Sa nở nụ cười, danh tự Tiểu Thất này xác thực rất phổ thông, nhưng nghe rất xuôi tai a.

Nhai Tý này cũng thật là, nó cho rằng chỉ cần oán thầm, thì có thể giấu được nàng sao? Chẳng biết vì sao, ý nghĩ trong lòng nó, chỉ cần nàng muốn biết, sẽ nghe được.

Ánh mắt Tiểu Thất xoay một cái, nó có nên nói rõ cho nàng biết, nó mới có mười tuổi không nhỉ? Nàng có cười mình hay không, tuổi thọ của thần thú dựa vào tu hành, tu luyện năm trăm năm, vừa vặn là mười tuổi.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa ôn hòa lên, thật nhỏ a.

"Ta mười tuổi." Tiểu Thất cuối cùng lựa chọn nói thật, nó cũng không muốn giấu đến giấu đi, tuổi tác mà thôi.

Lạp Lệ Sa thoả mãn gật đầu, tay nàng xoa xoa thân thể của nó, luôn cảm thấy sần sùi, gồ ghề: "Vảy của ngươi rất cứng rắn nha."

"Ta có thể thu hồi." Tiểu Thất trừng mắt, thân thể nho nhỏ loáng một cái, vảy phủ toàn thân trong nháy mắt biến mất, lộ ra mềm mại nhẵn nhụi.

Lạp Lệ Sa ôm nó, khẽ vuốt thân thể của nó, xúc cảm mềm mại ấm áp làm nàng tâm tình khoan khoái, haha, thật sự là như một con chó nhỏ vừa mới ra đời.

"Xì xì, chơi vui vẻ ghê." Một tiếng trêu đùa lười biếng đột nhiên truyền đến, bầu trời toả ra quang hoa, hổ bạc từ trong một vòng xoáy tím bay ra ngoài.

Nữ tử áo đen lười nhác ngồi trên lưng hổ bạc, hai mắt sau mặt nạ tĩnh như sóng nước, im lặng nhìn Lạp Lệ Sa cùng tiểu sủng vật trong lòng nàng, bên môi nổi lên ý cười, xem ra lần này bảo vật song thu rồi.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh tới gần, nàng nóng ruột nàng ấy, trong mắt bỗng dưng nổi lên hơi nước, tâm đột nhiên đau một hồi.

Ngân Nguyệt đáp xuống đất, nơi này từng là giấc mộng của nó, nhưng hiện tại, giấc mộng này đã đi xa, bây giờ nó thuộc về Phác Thái Anh, làm bạn bên người Phác Thái Anh chính là số mệnh của nó.

Xích mâu hơi đổi, nhìn thấy Nhai Tý ở trong lòng Lạp Lệ Sa, thấy nó đang híp mắt nhìn mình, tứ chi Ngân Nguyệt run run, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng vững, vạn vạn không nghĩ tới "con vật nhỏ" này lại là thần thú Nhai Tý thượng cổ!

Chẳng trách lúc cách thật xa thì nó đã có cảm giác không thoải mái, Nhai Tý là con trai Thần Long, địa vị vượt xa nó, tuy rằng tổ tiên của nó là Bạch Hổ, nhưng trải qua nghìn năm, huyết thống không thuần khiết nữa, cho nên ngoại trừ tu vi, thân phận lẫn địa vị của Nhai Tý đều cao quý hơn nó.

Phác Thái Anh hững hờ xoa lông của Ngân Nguyệt, nàng thấy hai mắt Lạp Lệ Sa ươn ướt, dáng vẻ bi thương, trong lòng nhảy dựng, cau mày nói: "Lo lắng làm gì, còn không mau tới đây."

"Ờ." Lạp Lệ Sa ôm Tiểu Thất ngồi lên lưng hổ bạc, yên tĩnh tựa vào lòng Phác Thái Anh.

Ngân Nguyệt không bình tĩnh, thần thú Nhai Tý lại ngồi lên lưng nó, điều này làm cho nó run như cầy sấy, một luồng tiên khí tràn vào thân thể, khiến linh hồn run rẩy của nó phấn chấn hẳn lên, lúc này tứ chi mới phát lực, bay lên bầu trời.

Lạp Lệ Sa ngồi ở trong lòng Phác Thái Anh, nàng khẽ nhắm hai mắt, cảm thụ nhiệt độ thân thể của nàng ấy, khóe mắt đột nhiên ướt.

Phác Thái Anh ôm chặt nàng, thấy khóe mắt nàng ướt át, mở miệng hỏi: "Mới vừa rồi bị thương à?"

"Sau khi thiên địa hợp nhất, toàn bộ vết thương đều khép lại. Huống hồ, ta không bị thương." Lạp Lệ Sa thở dài, nên hỏi nàng ấy thế nào đây, nàng muốn biết một ít chuyện trước đây của nàng ấy, Xá Lợi Tử nổ tung trong nháy mắt, tất cả đau xót đều dừng lại ở hình ảnh kia, tâm nàng... Vẫn là rất đau.

"Vậy vì sao ngươi khóc? Ta biết ngươi sẽ không có vẻ mặt bi thương thế này. Ngươi vẫn luôn lãnh đạm, cho dù núi có sụp thì mặt vẫn không biến sắc. Giờ khắc này, làm sao sẽ rơi lệ?" Phác Thái Anh có chút không rõ, tất cả cũng rất thuận lợi, nhưng Lạp Lệ Sa lại khóc.

Lạp Lệ Sa chỉ cười, nói nhỏ: "Chúng ta đi đâu?"

Bên môi Phác Thái Anh nổi lên một nụ cười yếu ớt, nhưng ánh mắt càng xa xăm: "Đi một địa phương rất yên tĩnh."

Không khí đột nhiên một trận vặn vẹo, liền như sóng nước dập dờn khuếch tán, một nữ tử bước ra, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Phác Thái Anh, nói chính xác hơn là xuyên thấu qua mặt nạ của nàng, tỉ mỉ vẽ dung nhan của nàng.

Ngân Nguyệt dừng bước lại, hai mắt Phác Thái Anh trằn trọc, lặng yên nhìn nàng.

Lạp Lệ Sa run run, nữ tử áo vàng này cho người ta cảm giác rất tĩnh dật, hơn nữa dung nhan của nàng phi thường ôn nhu, tóc dài đen tuyền đón gió bồng bềnh, đồng tử mỹ lệ tràn ra hơi nước.

"Ta đi tìm ngài, tìm hết trăm năm. Ta vẫn không chịu tin tất cả những gì phát sinh lúc trước, ta ôm ấp một hy vọng, là hy vọng có thể tìm được ngài. Giờ khắc này ta rốt cuộc tìm được rồi." Ánh mắt Hoa Như Thương mờ mịt, nước mắt triệt để trượt khỏi viền mắt, nàng không nhìn thấy mặt Phác Thái Anh, lại nhận ra được hơi thở của nàng ấy, trăm năm cô độc, rốt cuộc kết thúc.

Cho dù trong lòng Hoa Như Thương hết khát vọng rồi lại hy vọng, Phác Thái Anh không mở miệng, mà là lẳng lặng quay đầu, chỉ nói một chữ: "Đi."

Ngân Nguyệt vừa muốn đạp bước, nhưng Hoa Như Thương lại chắn ở phía trước, trầm thống nói: "Cung chủ! Ngài muốn đi đâu? Bích Hải mới là nhà của ngài!"

"Ta không có nhà, ta vẫn luôn là một người cô độc. Tránh ra đi!" Hai mắt Phác Thái Anh lạnh lùng, không muốn cùng Hoa Như Thương dây dưa, khí thế quanh người đột nhiên nhiếp thả, một mảnh sáng tím rực rỡ tỏa ra ở thời khắc lạnh lẽo này.

Hoa Như Thương vung tay che chắn tử quang chói mắt, nhưng không có vận may chống lại, chùm sáng đánh vào thân thể nhỏ yếu của nàng, trong nháy mắt bị cường lực đánh văng xa, nhưng không bị thương, đợi đến lúc hoàn hồn lại, bầu trời đêm từ lâu trống rỗng, cũng chỉ còn sót lại nàng một người cô đơn.

"Cung chủ, vì sao ngài không theo ta trở lại chứ?" Hoa Như Thương bi ai nhắm chặt mắt lại, không thể làm gì, đành rời đi.

Trăng sáng vung vãi, tâm người mê say.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm trăng tròn trên trời, trong lòng càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ nữ tử áo vàng kia đã từng quen biết Phác Thái Anh? Nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, còn có xưng hô với Phác Thái Anh, hai người hẳn là quan hệ chủ tớ, nhưng vì sao Phác Thái Anh lại có thái độ như vậy?

Một tia lãnh ý truyền vào cốt tủy, Phác Thái Anh cau mày nhìn trăng tròn lướt qua không trung, sắc mặt sau mặt nạ tái nhợt như tuyết.

Ngân Nguyệt tự nhiên biết rõ ẩn tình trong đó, lập tức tăng nhanh tốc độ bay.

Tiểu Thất núp ở trong lòng Lạp Lệ Sa buồn ngủ ngáp một cái, cùng linh hồn nàng truyền âm: "Chủ nhân, ta tiến vào nhẫn chứa đồ của ngài ngủ một hồi, có chuyện gì thì nhớ gọi ta dậy."

"Ừ, tốt." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng xoa xoa nó một hồi, ánh sáng lóe lên, Tiểu Thất đã lặn mất.

Phác Thái Anh đạm mạc nói: "Xem ra số ngươi cũng may, lại thu được Nhai Tý."

"Sắc mặt của ngươi trắng bệch, có phải không thoải mái hay không?" Lạp Lệ Sa có lúc không muốn quan sát kỹ ai, nhưng nếu như nàng đã chú ý một người, thì sẽ lưu ý mọi cử động của người kia, nàng nhìn thấy khuôn mặt trắng xám dưới tấm mặt nạ này, trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ ẩn tật của Phác Thái Anh lại phát tác?

Phác Thái Anh không trả lời, Ngân Nguyệt đáp xuống, phương thảo um tùm, nơi này là một đảo nhỏ yên tĩnh, rừng tùng đầy khắp núi đồi, cách đó không xa còn có một đầm nước màu bích lục.

"Chính mình tự tìm một chỗ nghỉ ngơi." Phác Thái Anh bàn giao xong câu này, liền một mình xuyên qua rừng cây, không thấy bóng dáng.

Lạp Lệ Sa càng lo lắng hơn, có thể nào ngoan ngoãn rời khỏi, vừa muốn đuổi theo lại bị Ngân Nguyệt ngăn cản.

"Cô nương vẫn là nên tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, không cần quấy rối ngài ấy." Ngân Nguyệt nghiêm nghị, kỳ thật nó cũng muốn đi nhìn nàng, nhưng phải cố gắng nhịn xuống.

Mỗi người đều có một mặt yếu đuối, Phác Thái Anh lạnh lùng như vậy, không muốn chia sẻ sự yếu đuối của mình với người khác, cũng không muốn người khác đồng tình.

"Nếu ta cố ý muốn đi, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi thì có thể ngăn được ta sao?" Mặt Lạp Lệ Sa chuyển lạnh, kim tôn khí trong tay nhiếp thả.

Tứ chi Ngân Nguyệt căng thẳng, con ngươi mơ hồ có chút nghiêm nghị, một tầng khí thể như sóng nước toả ra từ trên người nó, miễn cưỡng thủ thế chờ đợi.

Linh hồn bỗng nhiên chấn động, Ngân Nguyệt có chút khó tin!

Khi Lạp Lệ Sa muốn ra tay, ánh sáng quanh thân Ngân Nguyệt thu lại, cúi đầu lui ra.

Lạp Lệ Sa kinh ngạc, vừa rồi còn dáng dấp như lâm đại địch, bây giờ sao lại lui ra rồi?

Nhưng nàng không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vã bay vọt vào rừng cây, bên tai mơ hồ nghe được một tiếng rên rỉ thống khổ, ở đêm trăng yên tĩnh này, có vẻ đặc biệt rõ ràng.

"Phác Thái Anh!" Lạp Lệ Sa đau xót dự đoán nguồn gốc phát ra âm thanh, dựa vào cảm giác đi đến một chỗ cỏ cây rậm rạp.

Trăng tròn giữa trời, toả ra ánh sáng mông lung, soi sáng bóng người đang cuộn mình trên cỏ.

Nàng run rẩy vòng ôm thân thể, như một người đáng thương bị vứt bỏ, bị thống khổ dằn vặt, không đỡ nổi một đòn.

Cơ thể lúc lạnh lúc nóng, nhưng không có cách nào trục xuất nỗi xé rách đau đớn đến từ trong linh hồn, đôi môi trắng xám vô sắc, nửa tấm gò má tuyệt mỹ che kín vệt nước, không biết đó là mồ hôi hay nước mắt, nàng cảm giác mỗi khúc xương đều đang mạnh mẽ vặn vẹo, nàng chỉ có thể gắt gao nắm lấy lục thảo dưới thân, khẩn cầu đau đớn trong cơ thể có thể chậm lại.

Chút nữa thôi, chỉ cần nguyệt quang vừa qua, nàng lập tức sẽ được giải thoát.

Phác Thái Anh là nghĩ như vậy, nhưng nguyệt quang vẫn quyến luyến thân thể nàng, thời khắc quang hoa soi sáng, nàng phảng phất nhìn thấy một bóng người lo lắng chạy tới.

Lạp Lệ Sa không dám tin, nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia, nữ nhân đầy mưu kế kia, nữ nhân vừa ra trận đã lấy khí tức lạnh lùng xuất trần chinh phục hết thảy kia, giờ khắc này lại trở nên đáng thương và bất lực đến thế.

Nhìn cánh tay chộp vào trên cỏ, tinh tế trắng nõn nhưng không có chỗ nào không toát ra trắng xám cùng vô lực, trái tim Lạp Lệ Sa rất đau, nàng ôm Phác Thái Anh vào lòng lo lắng hỏi dò: "Ngươi thế nào? Ngươi đến tột cùng làm sao vậy? Ngươi nói cho ta, ngươi đau ở chỗ nào?"

Phác Thái Anh cười khổ lắc đầu, trong nụ cười vẫn toát lên ý lạnh: "Không cần thương hại ta, ta đau, là ta tự tìm. Cùng ngươi không có quan hệ, rời đi đi."

"Ta không phải thương hại ngươi!" Lạp Lệ Sa khẩn cấp ôm Phác Thái Anh vào trong ngực, vì sao thân thể này lạnh lẽo như vậy? Làm cho nàng trong lúc giật mình còn cảm giác mình ôm chính là một tượng băng, một tượng băng còn đang run rẩy, còn đang tỏa ra hơi lạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro