Chương 357 Chuyện Xưa Của Người Khác

Tuyết Thanh sau khi tiễn Ngọc Mật liền đi đến băng quật chỗ Linh Nhi bế quan, nhìn thấy Linh Nhi hóa thành bộ dạng Thiên Hồ cuộn trên giường ngọc ôm lấy cái đuôi hồ lông xù xù tuyết trắng của mình ngủ đến ngon lành. Lông xù xù Tiểu Thiên Hồ, ba con mắt đều nhắm chặt, hô hấp trầm hoãn, lông hồ trắng tuyết dày mềm trên người cùng cái bụng nhỏ vô cùng quy luật mà phập phồng. Nhìn Linh Nhi ngủ đến nàng tiến vào đều không có cảm thấy được, liền biết Linh Nhi ngủ đến đặc biệt hương trầm. Tuyết Thanh không chút nghi ngờ nếu không có ai tới đánh thức Linh Nhi, Linh Nhi tuyệt đối sẽ ngủ đến mãn kỳ ba năm.

Nàng phạt Linh Nhi ở đây diện bích tư quá, hảo hảo nhận ra bản thân sai lầm, kết quả vật nhỏ này khen ngược, cứ thế mà ngủ! Nhìn bộ dáng này rõ ràng là ngủ đến vô cùng an tâm, một chút không giác ngộ phạm sai lầm gặp rắc rối.

Lại nói tiếp, Thiên Hồ tộc thọ mệnh trường, đặc biệt là huyết mạch dòng chính của Thiên Hồ hoàng tộc bởi vì trong cơ thể có Yêu Hoàng huyết, thọ mệnh vô cùng dài lâu. Tuổi của Linh Nhi hiện giờ nếu đổi thành thọ mệnh nhân loại sẽ tương đương với trẻ con đang học đi, đây vốn nên là tuổi được cha mẹ chiếu cố, vô ưu vô lự. Mà cỡ Linh Nhi nếu đặt ở Thượng Giới, là tuyệt không dám rời khỏi cường giả khán hộ, càng miễn bàn để Linh Nhi một mình xuất môn rèn luyện. Tại một giới này, bởi vì Linh Nhi có huyết mạch ưu thế khiến cho nàng không cần lo lắng Linh Nhi hiếm khi có thể gặp được sự tồn tại tạo thành uy hiếp với nàng, không cần lo lắng Linh Nhi bị Bạt hại, nhưng lại bởi vì Linh Nhi thiếu ngộ uy hiếp, dưỡng thành tính tình không sợ trời không sợ đất, ai đều dám trêu chọc, họa gì cũng đều dám sấm.

Tuyết Thanh ở hàn giường ngọc ngồi xuống, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Linh Nhi, đem Linh Nhi đánh thức.

Linh Nhi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Tuyết Thanh, hỏi: 

“Cô cô, sao ngươi lại tới đây?” Nàng ngồi dậy, móng vuốt hồ ly lông xù xù xoa xoa mắt còn ngái ngủ.

Tuyết Thanh mở ra bàn tay, trong tay xuất hiện một vòng tay trữ vật toàn thân tinh thấu phiếm bảo quang cùng với một nhẫn trữ vật phẩm giai bất phàm.

Linh Nhi liếc mắt một cái nhận ra đây là đồ của Ngọc Mật, cả kinh mà mở to hai mắt, buồn ngủ tiêu tán. Nàng kinh ngạc hỏi: “Này không phải pháp bảo trữ vật của Ngọc Mật sao? Sao lại ở trên tay ngươi?” Nàng cầm vòng ngọc trữ vật trong tay Tuyết Thanh cẩn thận xem xét một chút liền biết không giả, mặt trên có dấu vết khí tức của Ngọc Mật. Tuy rằng pháp bảo trữ vật này hạ cấm chế, trừ bỏ Ngọc Mật ai đều không dùng được, nhưng vẫn có thể ẩn ẩn nhìn trộm đến bên trong có khí tức một mảnh tiểu thế giới, trong vòng tay trữ vật chứa tiểu thế giới, ở Tu Tiên giới này mà nói xem như là độc nhất, không làm giả được. Ngọc Mật rơi vào tay Bạt, đại cô  nàng vô luận thế nào đều sẽ không ngồi yên không nhìn đến, nhưng nếu đại cô đem Ngọc Mật tỷ tỷ cứu ra, thứ này hẳn là ở trên người Ngọc Mật chứ?

Tuyết Thanh đạm thanh nói: “Ngọc Mật tới tìm ta phong ấn ký ức, đem đồ vật đặt ở chỗ ta.”

Linh Nhi nghe được Ngọc Mật tới tìm đại cô tức khắc nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: “Quả nhiên là thoát vây a.” Không thoát vây như thế nào có thể tới tìm đại cô nàng? Theo sát liền lại nghĩ đến bốn chữ “Phong ấn ký ức” kia, nàng ngạc nhiên hỏi: “Phong ấn ký ức?”

Tuyết Thanh gật đầu.

Linh Nhi không thể hiểu được mà nhìn Tuyết Thanh, nghĩ trăm lần cũng không ra. Nàng hỏi: “Ngọc Mật vì cái gì muốn phong ấn ký ức?” Hỏi xong, liền nhìn thấy đại cô luôn luôn ôn nhu của nàng đang dùng biểu tình nghiêm túc phi thường hiếm thấy, lấy một loại ánh mắt “Này liền phải hỏi ngươi” nhìn nàng. Linh Nhi tâm nói: “Đây đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta vẫn luôn ở chỗ này ngủ ngon, liền chuyện Ngọc Mật muốn phong ấn ký ức cũng không biết, lại làm sao sẽ có liên quan đến ta?” 

Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Đại cô, ngươi biết ta vẫn luôn ở trong băng quật diện bích tư quá……” Lời nói đến một nửa, ánh mắt liền thay đổi. Nàng tuy rằng không đi ra ngoài, nhưng nàng ở đây tư quá còn chưa có tư xong a! Hay là có quan hệ với chuyện này? 

Nàng thật cẩn thận mà nhìn Tuyết Thanh, vươn hai cái móng vuốt hồ ly lông xù xù ôm lấy cánh tay Tuyết Thanh, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tuyết Thanh.

Tuyết Thanh nhìn đến Linh Nhi vẫn là dáng vẻ tiểu ấu tể, trong lòng không khỏi mềm nhũn. Nàng khẽ thở dài, nói: “Bao Cốc vì cứu Ngọc Mật khỏi tay Bạt, lấy tiểu Liên làm mồi dụ Thanh Oanh rời đi tiến vào hư không.” 

Sau khi nàng nói những chuyện Bao Cốc tới tìm nàng cho Linh Nhi liền đứng lên nhìn Linh Nhi, nói: “Sau này trước khi hành sự cần nghĩ đến có thể gánh vác nổi hậu quả hay không. Linh Nhi, ngươi cùng Ngọc Mật đều là không sợ việc, không sợ chết, nhưng nếu không cân nhắc trước sau, không sợ việc không sợ chết liền biến thành tìm chết. Bảo vệ được bản thân, bảo vệ được người muốn bảo vệ, giải quyết được phiền toái mới gọi là có bản lĩnh, nếu cứ hành sự bất kể hậu quả…… Cuối cùng chỉ sẽ hại người hại mình.”

Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Tuyết Thanh. Đôi mắt trong trẻo của đại lại giống một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào tim. Đại cô nàng nói vô cùng nghiêm khắc, cũng chỉ kém không có chỉ vào mũi mắng nàng cùng Ngọc Mật phạm xuẩn cuối cùng hại Bao Cốc. Nàng hỏi: “Đại cô, vậy Bao Cốc…… Nàng không về được sao?”

Tuyết Thanh thật sâu mà nhìn mắt Linh Nhi, nói câu: “Ngươi đưa đồ của Ngọc Mật về cho nàng đi.” Xoay người hướng ra ngoài đi.

“Đại cô!” Linh Nhi nhảy dựng lên đuổi theo muốn ngăn lại Tuyết Thanh, kết quả phát hiện bản thân vẫn là hình dạng tiểu hồ ly, chỉ cao đến đầu gối Tuyết Thanh, lại nhanh chóng biến trở về hình người. Nàng hỏi: “Vậy Bao Cốc nàng…… Còn có thể trở về sao? Chúng ta còn có thể có ngày gặp được các nàng sao?”

Tuyết Thanh nhìn Linh Nhi, hỏi: “Ta từ Thượng Giới xuống đã bao nhiêu năm?”

Linh Nhi không rõ Tuyết Thanh sao đột nhiên xả đến vấn đề này, khó hiểu mà nhìn Tuyết Thanh.

Tuyết Thanh nói: “Hơn ba vạn năm. Chúng ta tới chính là một giới thích hợp sinh tồn, có tọa độ, biết phương pháp trở về, người ở Thượng Giới người cũng biết phương pháp tới một giới này, nhưng mà hơn ba vạn năm, đến bây giờ chúng ta cũng không thể trở lại Thượng Giới. Ngươi từng thấy có đồng tộc Thượng Giới tới tìm chúng ta sao? Cách trở một cái thế giới liền cơ hồ trở thành vĩnh biệt, huống chi là trục xuất hư không. Hư không mênh mang, vô số thế giới tồn tại, chỉ có số ít thế giới có vị trí cố định, chỉ có những thế giới cố định này mới có thể định vị xác định tọa độ của nhau. Tiến vào hư không, vận khí tốt có thể tiến vào đến một vũ trụ đại thế giới diện tích rộng lớn, nơi đó có sao trời, không gian ổn định. Nếu là vận khí không tốt đi vào liền bị hủy diệt.” Nàng hơi ngừng một chút: 

“Nếu muốn nói có thể trở về sao? Vậy còn khó hơn chuyện ném hạt cát vào biển rộng rồi lại tinh chuẩn mà tìm trở về. Kết quả tốt nhất chính là Bao Cốc may mắn mà còn có thể tồn tại. Có một số việc không thể làm, nếu đã làm thì phải có bản lĩnh thừa nhận kết quả cùng trả giá đại giới, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không.”

Linh Nhi ngơ ngẩn mà kêu lên: “Vậy Ngọc Mật……”

Tuyết Thanh nói: “Nàng nếu đã thiệp hiểm không suy xét lúc nàng gặp nạn Bao Cốc sẽ bất kể đại giới đi cứu nàng, thì phải thừa nhận hậu quả mất đi Bao Cốc, ngươi cũng như vậy.”

Linh Nhi nước mắt lập tức ào ào chảy ra.

Tuyết Thanh đem tọa độ Ngọc Mật ở Tu Tiên giới nói cho Linh Nhi sau đó liền rời đi.

Linh Nhi lau nước mắt, mang theo pháp bảo trữ vật của Ngọc Mật, căn cứ toan độ Tuyết Thanh cấp đi tìm Ngọc Mật, lại không thấy thân ảnh Ngọc Mật.

Cũng may nơi này đối nhân loại mà nói là thuộc về nơi hoang vắng nhưng với Yêu tộc như nàng lại là nhãn tuyến khắp nơi. Nàng lấy Yêu tộc thủ đoạn cùng thông qua hoa mộc thực vật, tiểu động vật chung quanh theo tung tích Ngọc Mật một đường tìm, sau khi lật tung mấy đỉnh núi rốt cuộc tìm được Ngọc Mật đứng trong viện một tòa đạo quan rách nát nhìn một gốc cổ thụ lá cây đã khô vàng.

Nàng dừng ở Ngọc Mật bên người, kêu: “Ngọc Mật tỷ tỷ.” Đưa đầu đến trước mặt Ngọc Mật, hỏi: “Ngươi còn nhận ra ta không?”

Ngọc Mật quay đầu lại nhìn chằm chằm về phía Linh Nhi, lại đem Linh Nhi trên dưới đánh giá liếc mắt một cái, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.

Linh Nhi đem pháp bảo trữ vật đưa cho Ngọc Mật, nói: “Ngươi tìm đại cô ta phong ấn ký ức, đem pháp bảo trữ vật đặt ở chỗ đại cô ta.”

Ngọc Mật cầm lấy pháp bảo trữ vật trong tay Linh Nhi, thần niệm hướng trong tìm tòi, phát hiện quả nhiên là đồ của mình, liền mang ở trên cổ tay, phi thường tự nhiên nhẹ nhàng vỗ về trên vòng tay, sau đó bỗng nhiên kinh giác này tựa hồ là một động tác theo thói quen của bản thân. Nàng ngẩn ra, cúi đầu nhìn vòng tay phi thường quen thuộc kia, tim thế nhưng không lý do mà nhói đau, trong đầu tựa hồ có cái gì chợt lóe mà qua, nhanh đến khiến nàng vô pháp nắm lấy.

Linh Nhi thấy Ngọc Mật biểu tình kỳ lạ, kêu: “Ngọc Mật?”

Ngọc Mật hỏi: “Ta vì cái gì muốn phong ấn ký ức?”

Linh Nhi vừa định nói, rồi lại phát hiện nói đến Bao Cốc không quá thích hợp. Ngọc Mật phong ấn ký ức vốn chính là vì quên Bao Cốc, nàng nhắc lại có ý tứ sao? Nàng nói: “Bởi vì ngươi muốn quên một ít việc trong quá khứ.”

Ngọc Mật cúi đầu nhìn vòng tay trữ vật trên cổ tay, hỏi: “Có liên quan đến vòng tay này?” Trước kia nàng tất nhiên cực thích vòng tay này, bằng không sẽ không có động tác theo thói quen này, cũng sẽ không vừa nhìn đến vòng tay liền có loại cảm xúc khó hiểu kia. Chuyện lúc trước nàng nghĩ không ra, chỉ cảm thấy bản thân đã ném đi vật rất quan trọng, trong lòng rất khó chịu, rồi lại không có tin tức gì. Nàng lại tự giễu mà cười cười, quay đầu nhìn về phía Linh Nhi, hỏi: “Ngươi là nói bản thân ta phong ấn ký ức? Ngươi nhận thức ta trước kia? Đúng rồi, nghĩ kỹ chúng ta là nhận thức.”

Linh Nhi trong lòng khó chịu, cúi đầu, nói: “Thực xin lỗi.” Nàng không nên cổ động Ngọc Mật đi Hoang Cổ sơn mạch lúc Ngọc Mật do dự, còn vỗ ngực Hướng Ngọc Mật bảo đảm các nàng có trọng bảo hộ thân sẽ không có việc gì.

Ngọc Mật nói: “Đã quên thì quên đi, nếu ta lựa chọn quên tự nhiên có lý do để quên, quá khứ cứ để nó trôi qua.” Nàng chuyển chủ đề, nói: “Cảm ơn ngươi đưa đồ về lại cho ta.”

Linh Nhi nhìn thấy Ngọc Mật như vậy không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng qua một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi là về Huyền Thiên Tông vẫn là về Khảm Bang?”

Ngọc Mật nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu. Nếu nàng đều đã quên tất cả quá khứ, tự nhiên là muốn chặt đứt, không cần thiết phải trở về.

Ngọc Mật lược làm suy xét, quyết định lưu tại đạo quan này.

Nàng đem đạo quan này tu sửa sơ, đem nên quét tước địa phương quét tước sạch sẽ, như vậy định cư.

Linh Nhi lưu lại bồi Ngọc Mật, chạy trước chạy sau phi thường ân cần, như là vô cùng sợ Ngọc Mật đuổi nàng đi.

Ngọc Mật tuy rằng không nhớ rõ chuyện trước kia, cũng không nhớ rõ Linh Nhi, nhưng cảm giác Linh Nhi cho nàng chính là phi thường thân cận,người vô cùng hiểu nàng, nàng muốn làm cái gì, nghĩ cái gì, không cần nàng nói, Linh Nhi đều biết, nàng cùng Linh Nhi có thời gian dài ở chung hình thành ăn ý. Linh Nhi không muốn đi, nàng tự nhiên sẽ không đuổi Linh Nhi đi, liền cùng Linh Nhi cùng nhau ở chung. Nàng cũng không phải người nhàn rỗi, tuy rằng ở tại đạo quan, nhưng thường xuyên ra ngoài đi lại.

Khi nàng “Lần đầu tiên” đi ra ngoài, gặp được một tu tiên giả giống nàng, người nọ tựa hồ nhận thức nàng, phi thường cung kính chào hỏi. Lúc sau, liền có rất nhiều tu tiên giả nàng không quen biết chạy tới, thậm chí còn có một người tự xưng là sư công của nàng, mà Linh Nhi cũng chứng thực đó là sư công của nàng. Sư công nàng bảo nàng về Huyền Thiên Tông, lại có vài người tự xưng là người của Khảm Bang tới. Nàng nghe bọn hắn nói những chuyện đó liền cảm thấy đau đầu, kéo lên Linh Nhi, bảo Linh Nhi dùng ảo thuật bám trụ bọn họ rồi bỏ chạy. Sau đó, lúc nàng đi ra ngoài tất nhiên là thay hình đổi dạng.

Ngọc Mật không biết bản thân vì cái gì không muốn về Huyền Thiên Tông hoặc Khảm Bang mà bọn họ nói tới, nàng chỉ mơ hồ cảm thấy trở về có điểm không ổn, tựa hồ có cái gì làm nàng không muốn đối mặt. Nàng lưu tại đạo quan định cư, rồi lại luôn giác mất đi chút gì đó, cách một thời gian liền muốn xuất môn, cũng không biết đi đâu, chính là muốn tùy tiện đi một chút, tìm một chút, còn về tìm cái gì nàng cũng không biết. Nàng từng nói với Linh Nhi, mà phản ứng của Linh Nhi ngay lúc đó đặc biệt kỳ quái, Linh Nhi luôn luôn hoạt bát nói nhiều lại như gặp chuyện khó, rối rắm, không đành lòng cùng tự trách, cuối cùng ném cho nàng một câu: “Ngươi tìm không thấy.” Lại mém xuống nàng đi mất. Sau lại, nàng luôn mãi ép hỏi Linh Nhi.

Linh Nhi nói cho nàng: “Ngươi đã từng có một đạo lữ, các ngươi thực yêu nhau, nhưng nàng…… Đã không còn ở trên đời này.”

Lúc Ngọc Mật nghe được lời này, trong đầu có thân ảnh một người mặc bạch y thanh lãnh chợt lóe mà qua, bên tai có một tiếng “Sư tỷ” vang lên, tim nàng đột nhiên tê rần, đau đến nàng muốn khóc, sau đó đầu nàng rất đau, đau đến nàng rơi lệ đầy mặt.

Khi đó nàng liền biết nàng vì cái gì muốn phong ấn ký ức, vì cái gì muốn chạy trốn. Nàng biết nàng không thể nào tìm về được thứ bản thân đánh mất nữa, nhưng nàng lại luôn là thực không cam lòng, phân không cam lòng này lại biến thành mờ mịt. Nàng suy nghĩ thật lâu, vẫn là quyết định đi tìm, tìm theo con đường người trong lòng đã từng đi qua, chẳng sợ, có thể có được một chút bóng dáng hoặc tin tức của nàng cũng tốt.

Nàng hỏi thăm cực kỳ thuận lợi, tin đồn về người nọ ở một giới có rất nhiều. Nàng đã biết tên nàng, một cái tên phi thường không chớp mắt thậm chí quê mùa  —— Bao Cốc. Thế giới này về Bao Cốc đồn đãi cùng truyền thuyết đều có rất nhiều, nhưng hành tung của nàng vẫn luôn thực bí ẩn. Nhắc tới Bao Cốc, tất cả mọi người sẽ nhắc tới Ngọc Mật nàng, nhắc tới Bao Cốc bảo hộ Ngọc Mật còn khẩn trương hơn bảo hộ tròng mắt của mình, ai dám động Ngọc Mật, Bao Cốc liền dám cùng kẻ đó liều mạng, bao gồm —— Bạt.

Ngọc Mật nghe qua về Bao Cốc rất nhiều tin đồn, cũng biết chuyện Hoang Cổ sơn mạch, biết Bao Cốc vì cứu nàng lừa Bạt cùng nhau trục xuất hư không sự. Nàng đi qua Hoang Cổ sơn mạch, nơi đó đã trở thành sa mạc, cái gì đều không có lưu lại.

Nàng mang theo Linh Nhi đi dọc theo những nơi Bao Cốc đã từng xuất hiện một lần, nàng phát hiện những nơi Bao Cốc từng đi qua đều có quan hệ với nàng.

Đương nàng đứng trong Hoang Cổ sa mạc, đứng ở nơi cuối cùng Bao Cốc rời đi, nàng ý thức được có vài người một khi đã đánh mất thì sẽ không thể tìm về, và cũng có một từ gọi là “Đã từng”.

Sau lại nàng mang theo Linh Nhi rời đi Hoang Cổ sơn mạch. Để lại phía sau nàng chính là qua đi, là đã từng, là không thể nào tìm về. Sau đó không lâu nàng gặp được một con khỉ nhỏnlông xù, Linh Nhi kêu “tiểu hầu tử”, tiểu hầu tử biết ủ Hầu Nhi Tửu. Lúc nhìn thấy nó, nó liền biết nó cùng bản thân quan hệ.

Nàng không về Huyền Thiên Tông, không đi Khảm Bang, cùng Linh Nhi còn có tiểu hầu tử cùng nhau lưu lạc thiên nhai, có bằng hữu làm bạn, có rượu ngon uống bất tận, dùng chân đo đạc thiên địa. Còn về dĩ vãng, đã qua cũng qua rồi, lưu lại chỉ có một ít tịch liêu cùng mất mát, cũng không còn gì khác, mà nàng, cũng thích thượng này theo gió phiêu linh lưu lạc —— lấy trời làm chăn, lấy đất làm đệm, rượu ngon bạn bè làm bạn, lúc đêm dài yên tĩnh sẽ nhớ tới chuyện xưa bản thân nghe được, về Ngọc Mật cùng Bao Cốc. Những chuyện đó cùng nàng có quan hệ, rồi lại như là chuyện phát sinh trên người người khác.

Cuối cùng tất cả cảm xúc trong lòng đều hóa thành hảo tửu nhất túy phương hưu.

Tác giả có lời muốn nói: Tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng bản thân vẫn chỉ có thể làm bản thân……

Ngọc Mật thích phiêu bạt cho dù lựa chọn phong ấn ký ức, cuối cùng lựa chọn vẫn là phiêu bạt……

*************************************

Nói tốt này một chương viết Bao Cốc, nhưng tổng cảm thấy về Ngọc Mật còn kém điểm, không nghĩ lúc sau lại quay đầu viết, liền tại đây chương viết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt