Chương 361 Áo Cơm Cha Mẹ
Ba mươi vạn tu tiên giả đan dược nguyên bản là nửa tháng phát một lần, nay nửa năm không âm tín, tuy nói Bao Cốc cũng không khắt khe với bọn họ, để bọn họ trên tay đan dược cũng có một chút dư chừng, nhưng bình thường cất chứa đan dược chống đỡ nửa năm cũng sắp khô kiệt, bình thường không trữ đan dược tu tiên giả sớm chặt đứt đồ ăn suy yếu xuống.
Bạt thủ dược viên lại có thể cảm giác được không khí bên ngoài khác thường động, tỷ như cả ngày có tu tiên giả xa xa bồi hồi ngoài thuyền của Bao Cốc, tu tiên giả trước kia ra sức làm việc cũng không làm việc, nhàn hạ, ủ đến trong phòng ngự đại trận ngồi xuống dưỡng thần.
Bạt suy nghĩ, Bao Cốc giống như không có quy định nhàn hạ sẽ bị phạt. Bao Cốc quy định là sự tình làm xong rồi thì bọn họ muốn làm gì cứ làm đó. Nàng quyết định mặc kệ bọn họ, chờ Bao Cốc đi ra kiểm tra tiến độ bọn họ làm việc, nếu chưa hoàn công lại ở trong này nhàn hạ, nàng có thể đem bọn họ ném vào cốt điện làm đồ ăn!
Nhưng nàng nghĩ đến nấu thịt ngươi không tư không vị, nhất thời đối chuyện thu những tu tiên giả không nghe lời làm đồ ăn mất đi hứng thú, ngay cả đối không thể ăn đôn thịt người đều đề không dậy nổi kính, lại đói lại tham, chỉ cảm thấy toàn bộ cũng không tốt lắm. Nàng nhìn những nhị tam giai linh dược thật sự khó ăn liền không còn hứng trí tiếp tục thủ dược viên, đổi thành đi thủ Bao Cốc. Qua một chuyện này, nàng xem như hiểu được Bao Cốc quản tài nguyên đại biểu cho cái gì !
Bạt một tấc cũng không rời mà ngồi xổm bên người Bao Cốc lại ngao hơn ba tháng, chỉ khi thật sự đói đến tàn nhẫn mới không kén ăn mà bắt một người ăn sống. Mùi vị ăn sống không tốt, miệng đầy mùi máu tươi, càng không bỏ thêm thất bát giai linh trân cùng vạn năm bảo dược hầm thịt người bổ sung công hiệu. Ăn thịt người bổ sung điểm này năng lượng căn bản không đủ áp chế tử khí trong cơ thể nàng, nàng đã đáp ứng Bao Cốc cách nửa tháng mới có thể ăn một người, lúc nàng đói đến tàn nhẫn nàng bất tri bất giác mà liền ăn nhiều hơn số lượng vài lần, loại chuyện rộng mở bụng mà ăn hàng trăm hàng ngàn thịt người để no bụng nàng làm không được, nói không giữ lời sẽ vô cùng mất mặt.
Đói thời gian lâu, đôi mắt vốn từ phiếm hồng quang của Bạt chuyển thành đói đến xuất lục quang, liền răng nanh đều đói đến dài ra. Bạt thực không thích răng nanh của mình, từ khi nàng bắt đầu dần dần khôi phục ký ức lúc sinh thời, nàng liền biết có răng nanh đại biểu cho cái gì, cho nên nàng đều tận khả năng mà giấu răng nanh của mình đi, chỉ lộ ra một mặt mỹ mỹ phiêu phiêu của mình.
Nàng đói bụng đều sắp một năm, đừng nói răng nanh, ngay cả móng tay đều giấu không được. Móng tay dài hơn một tấc sắc bén như câu, phiếm âm hỏa từ trong thịt mọc ra.
Bạt nhìn một đôi quỷ trảo của mình, lại sờ sờ răng nanh, đều ngượng ngùng ra cửa gặp người.
Nàng nhưng nhớ rõ trước kia ở lúc ở Thượng Giới, nàng vẫn là dáng vẻ tiểu hài tử bảy tám tuổi, gặp được một Thi tộc, mặt mũi hung tợn, lợi trảo như câu, vọt tới trước mặt nàng, miệng vừa mở đó là một ngụm tanh tưởi.
Vị cha dũng mãnh phi thường của nàng mày nhăn lại, ghét bỏ mà nói một câu: “Cái thứ quỷ gì đây!” “Bang chát” một cái tát liền đem Thi tộc tu luyện thành Kim cương Bất Hoại chụp chết! Vì thế Thi tộc còn náo loạn một thời gian, đại quy mô xuất động, nhưng không đợi cha nàng ra tay, những đồ vật tiên liền giống tể thần ghét quỷ ghét gì đó dường như liên thủ cấp diệt xong rồi.
Bạt lại nghĩ tới chuyện lúc chính mình mới vừa sinh ra linh trí đầu óc còn không tốt lắm đã bị Địa Tiên cuồn cuộn không ngừng mà nhào đến sát, cuối cùng bị phong ấn trong quan tài, khi đó nàng tao ngộ cực kỳ tương tự cùng Thượng Giới những Thi tộc đó. Nàng hiện tại cũng là Thi tộc, cũng là loại bị thần ghét quỷ ghét.
Bạt lại có chút vô thố với bộ dạng hiện giờ của mình, lại có một ít tự ti. Nàng thực không thích mình như bây giờ, càng không muốn bị cha ghét bỏ, chẳng sợ cha đã không còn nữa, nhưng nàng biết cha là không thích Thi tộc không thích mình như vậy.
Mấy năm nay thân thể của nàng các hạng cơ năng được đến khôi phục thực tốt, ký ức, linh trí từ từ khôi phục, trước đó nàng có cảm thấy, biết là bởi vì mình được ăn ngon, hiện giờ đói cả một đoạn thời gian, thân thể sống lại không chỉ có dừng bước không tiến, thậm chí lùi lại —— tử khí lan tràn vô pháp khống chế.
Nàng là bất diệt kim thân, sẽ không chết, nhưng sau khi tử khí lan tràn da thịt liền sẽ mất đi ánh sáng cùng co dãn, biến thành màu xanh đen, phá lệ cứng đờ. Mặt mũi hung tợn, cả người xanh mét, lại răng nanh lộ ra ngoài, quỷ trảo đáng sợ cả người cứng giống y như cái ván sắt, thời gian dài còn sẽ mất đi thủy phân trong cơ thể liền bộ ngực đều sẽ bẹp sụp, nàng từ một Đế nữ mỹ mỹ biến thành một thây khô xấu xí, chẳng sợ chiến lực cùng thực lực không suy giảm, nhưng bề ngoài biến hóa lớn như vậy làm nàng chỉ cần nghĩ đến đều cảm giác vô cùng khủng bố. Xấu cỡ nào a, xấu đến liền chính nàng cũng không dám nhìn thẳng.
Bao Cốc không tỉnh, Bạt không chiếm được Linh Trân Bảo Dược bổ sung, vì để không biến xấu cũng chỉ có thể gia tăng ăn lượng người.
Nàng một ngày ăn mười người đều không áp chế được làn da biến xanh bệnh trạng! Phải biết rằng trước kia lúc đầy đất đều là người, số người nàng ăn một ngày ngay cả nàng đều đếm không hết, khi đó ăn người ít nhất cũng là Hóa Thần kỳ, Động Huyền kỳ chỗ nào cũng có, ngay cả Địa Tiên nàng đều ăn qua, đâu giống hiện tại, Nguyên Anh kỳ, nhét cũng không đủ nhét kẽ răng.
Trong thời gian Bạt thủ Bao Cốc, ăn người nhiều, thi cốt ném xuống đều sắp chôn cả Bao Cốc, bạch cốt chất đầy trong phòng sinh của Bao Cốc, chớ nói chỗ đặt chân, có vài nơi bạch cốt đã chồng chất đến sắp chạm được khoang đỉnh cao tới hai trượng kia.
Nàng cảm thấy mình ăn người là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng đói nha, nếu không ăn người, nàng đã đói lại còn phải biến xấu, nhưng nhìn đến Bao Cốc ngồi ở đây, lại nhìn đến đầy đất xương cốt luôn thấy chột dạ khó hiểu, thậm chí có thể tưởng tượng được đến khi Bao Cốc mở mắt ra nhìn thấy bạch cốt đầy đất sẽ nổi cợn căm giận ngút trời với nàng.
Đã nói nửa tháng ăn một người đấy?
Bạt không đếm qua mình đã ăn bao nhiêu người, nhưng trong lòng đã có cái đại khái, ít nhất hơn một ngàn.
Lỡ như Bao Cốc nổi giận không cho nàng đồ ăn thì làm sao bây giờ? Bao Cốc lại là cái không sợ chết không sợ đánh, nàng muốn cưỡng bức cường đoạt cũng không có cách, vẫn là không cần chọc Bao Cốc sinh khí.
Bạt nghĩ đến đây nhanh chóng bò đến chỗ duy nhất không bị bạch cốt chồng chất lấp đầy bên cạnh Bao Cốc, đem toàn bộ đầy khoang bạch cốt ném vào chỗ sâu trong Huyết Ngục Thế Giới của nàng. Nàng vừa ném còn vừa đánh tay của mình, thầm mắng tay mình thiếu đánh, lúc ăn người chỉ lo tức giận không có Linh Trân Bảo Dược chuyên đem bạch cốt chất đống bên người Bao Cốc xả giận, kết quả vừa lơ đãng lại chất nhiều như vậy!
Bạt sợ Bao Cốc phát hiện ra manh mối, nàng quét tước đến cực kỳ cẩn thận, ngay cả bột phấn bạch cốt rớt vào khe hở sàn nhà cũng bị nàng moi ra quét vào Huyết Ngục Thế Giới.
Lúc Bao Cốc mở mắt ra liền nhìn đến Bạt bộ dáng mười sáu bảy tuổi chu mông nhỏ quỳ rạp trên mặt đất dùng móng tay dài hơn một tấc phiếm ánh sáng kim loại mạo âm hỏa moi bụi tro trong kẽ sàn nhà. Nàng tức khắc khiếp sợ!
Đây là phải nhàm chán đến mức nào a! Đây là nhàm chán đến không có con kiến để đếm liền chạy tới moi tro bụi ra chơi? Biết là ngươi từng chết nên linh trí đại suy giảm, nhưng cũng không cần làm cái chuyện ấu trĩ còn hơn hài tử ba tuổi này chứ?
Bạt cảm giác được ánh mắt phía sau cùng với hô hấp khác thường của Bao Cốc, bỗng chốc hơi quay đầu lại, cả kinh nghẹn họng mà nhìn Bao Cốc trân trối.
Đây là tỉnh rồi? Có đồ ăn ăn rồi!
Nàng lập tức ý thức được hành động hủy diệt chứng cứ của mình bị Bao Cốc thấy, liền bật đứng lên, sắc mặt không hiện, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói câu: “Cái kia, ta đang quét tro bụi.” Không dấu vết hơi hơi dịch xuống Huyết Ngục Thế Giới đang mở ra phía sau, chuyển đống bạch cốt xếp thành núi nhỏ nàng vừa ném vào đến một nơi mà Bao Cốc không nhìn thấy được.
Bao Cốc không chú ý tới động tác nhỏ của Bạt mà là bị bộ dáng Bạt giờ phút này làm kinh hãi. Bạt cả người phủ một tầng nhàn nhạt huyết sát tử khí hình thành hồng quang, Phá Ngục Huyết Liên trên trán nàng tươi sống đến giống đang lấy máu phát ra cường đại hơi thở, rõ ràng là đang trấn áp tử khí trên người Bạt, mà đôi mắt tinh hồng của Bạt càng là phiếm ra đói khát lục quang, đôi mắt này làm nàng không tự chủ được mà nghĩ tới ánh mắt những kẻ ăn thịt người lúc Thanh Sơn quận mất mùa.
Bạt giữa hai cánh môi còn vươn ra hai viên răng nanh thật dài, cong cong đến cằm. Một thiếu nữ môi hồng răng trắng ngây thơ đáng yêu lại lộ ra đặc thù của quỷ vật, khiến nàng thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, trên người Bạt ẩn ẩn toát ra chút thấp thỏm lại làm nàng có hơi không đành lòng.
Bạt thấy Bao Cốc nhìn chằm chằm mình, nàng theo bản năng mà sờ sờ răng nanh của mình, liền thẹn quá thành giận, mày hơi nhíu, hừ lạnh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy răng mọc dài sao?” Hậm hực mà nghiêng mặt sang một bên, nhưng lập tức lại quay đầu lại, nói: “Đã nói nửa tháng ăn đồ ăn một lần? Vô thanh vô tức ngồi xuống chính là một năm, răng đều đói tới dài ra rồi!” Nàng dứt lời, hung tợn thở phì phì mà trừng mắt Bao Cốc, cực giống như răng nanh của nàng lộ ra tới đều là do Bao Cốc sai! Vốn dĩ chính là Bao Cốc sai, Bao Cốc không bỏ đói nàng, răng nàng có thể mọc ra sao?
Bao Cốc âm thầm “Di?” một tiếng, ngạc nhiên mà nhìn Bạt. Bạt khi nào học được tính thời gian? Trước kia đều là đếm khắc độ của cái phễu, hiện giờ cư nhiên biết khắc độ này đại biểu thời đại thời gian!
Một năm! Bao Cốc thoáng nhìn cái phễu, thình lình phát hiện quả thực qua gần một năm, cả kinh mà lập tức đứng dậy liền đi ra ngoài thuyền.
Nàng mới vừa vọt tới bên ngoài liền thấy bên ngoài có quản sự phụ trách phát đan dược tiếp viện lãnh người ở bên ngoài bồi hồi. Quản sự cùng mười mấy tu tiên giả bên người hắn cảm thấy được động tĩnh Bao Cốc ra tới, cả kinh đột nhiên vừa quay đầu lại, đợi thấy rõ là Bao Cốc xuất hiện, tức khắc kích động mà nhào tới, vọt tới Bao Cốc trước mặt “Bùm” một tiếng quỳ xuống, kích động đến cả người run rẩy mà hành một cái dập đầu đại lễ, trán hung hăng đập trên mặt đất hô to: “Lệnh chủ, ngài ra tới rồi!”
Âm thanh cái trán đập trên mặt đất phát ra “cốp” một tiếng, nghe được Bao Cốc đều đau thay hắn.
Bạt bước xuống một bước, lắc đến bên người Bao Cốc, nhìn chằm chằm Bao Cốc, lời lẽ chính đáng mà phun ra hai chữ: “Ta đói!”
Nàng nghĩ nghĩ, sợ Bao Cốc chạy tới phát cho những tu tiên giả này đồ ăn rồi bỏ quên nàng, lại ngẩng đầu nhỏ lộ ra răng của mình, còn dùng ngón tay chỉ vào, nói: “Nhìn thấy không, răng đều đói tới dài ra rồi.” Vì đồ ăn, nàng thậm chí không tiếc đem răng nanh của mình cho Bao Cốc xem, dù sao Bao Cốc đều thấy được, nàng có giấu cũng đã chậm, còn không bằng quăng tới đổi đồ ăn.
Bao Cốc không cẩn thận liền bỏ đói Bạt một năm, nàng dám không để ý tới hành động làm nũng này của Bạt? Nàng sờ sờ đầu Bạt, dỗ dành nói: “Ngoan, không tức giận, ta thêm cơm cho ngươi.” Từ túi trữ vật siêu lớn lấy ra vài miếng Cầu Long Ngộ Đạo Thánh trà, mười mấy cây vạn năm bảo dược cùng một gốc cây cửu giai linh trân đưa cho Bạt, lại cho Bạt một hồ ngũ giai Hầu Nhi Tửu.
Bạt ngửi được u hương Linh Trân Bảo Dược, nhìn đến đồ vật Bao Cốc lấy ra thì đôi mắt liền sáng, lại nhìn đến một hồ ngũ giai Hầu Nhi Tửu, trong mắt tất cả đều là kinh hỉ. Bao Cốc từng chỉ điểm nàng quản trướng, nàng tuy học được không tinh, nhưng trướng vẫn là biết tính. Nàng nói: “Một năm đồ ăn của ta liền chỉ có như vậy?”
Bao Cốc nhanh chóng bù đủ một năm đồ ăn của Bạt, lại thêm vào thêm một năm đồ ăn cho Bạt.
Bạt khóe miệng hơi hơi một cong, giơ tay giương lên cuốn một đống lớn Linh Trân Bảo Dược cùng hai hồ Hầu Nhi Tửu Bao Cốc cho nàng chạy trốn vô ảnh vô tung.
Hơn mười tu tiên giả đang quỳ trên đất nhìn thấy Bạt cùng Bao Cốc ở chung đến phá lệ hòa hợp thân mật, đối Bao Cốc càng thêm mà kính sợ, nơm nớp lo sợ mà cả đại khí cũng không dám suyễn.
Bao Cốc đợi Bạt cuốn Linh Trân Bảo Dược đi rồi mới đưa tầm mắt dừng ở trên người những tu tiên giả đang quỳ trước mặt, nói: “Đứng lên đi.” Những quản sự nàng đều nhận ra, tất cả đều là quản đồ ăn các nơi. Nàng liếc mắt một cái đảo qua, phát hiện quản sự quản đồ ăn một cái cũng chưa rơi xuống, tất cả đều ở đây. Vì không cho những tu tiên giả nháo ra nhiễu loạn, nàng tự nhiên đem linh trân đan dược siết đến chặt, không có khả năng cho bọn hắn trữ quá nhiều đồ ăn làm cho bọn họ lo trước khỏi hoạ.
Linh Trân Bảo Dược sinh trưởng không rời Thái Dương Chân Hỏa chiếu rọi, trong hư không này chớ nói thái dương, liền ánh trăng cũng không thấy, chỉ có thể từ pháp bảo dự trữ có Thái Dương Chân Hỏa lấy Thái Dương Chân Hỏa cung cấp dược viên.
30 vạn tu tiên giả có mang Thái Dương Tinh Hỏa đều hoặc là luyện khí sư dự trữ, hoặc chính là hiểu rõ vài món pháp bảo chứa Thái Dương Tinh Hỏa có đại lực sát thương, số lượng hữu hạn thật sự, Bao Cốc tự nhiên tận dùng.
Hiện tại chỉ có hai con thuyền có năm mẫu đất có thể trồng ra Linh Trân Bảo Dược, nhưng đều là cấp thấp linh dược, vô pháp cung ứng nhu cầu 30 vạn tu tiên giả, toàn đến dựa Huyền Thiên Sơn Mạch sản xuất. Đồ ăn mà 3000 tu tiên giả sản xuất trong Huyền Thiên Sơn Mạch tự nhiên toàn trữ hàng ở bảo khố Huyền Thiên Sơn Mạch vạn vô nhất thất.
Rốt cuộc đồ ăn của 30 vạn người không phải số nhỏ, đừng nói là số lượng một hai năm, liền tính là nửa tháng đều không phải số nhỏ. Một khi đồ ăn được bảo đảm, xuất hiện mấy kẻ lớn mật đoạt một con thuyền có Thái Dương Chân Hỏa có thể gieo trồng linh trân lại có thể phá vỡ hư không chạy mất đó là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Bao Cốc phản thân tiến vào trong thuyền, hơn mười người quản sự nhắm mắt theo đuôi thật cẩn thận mà đi theo sau Bao Cốc. Nàng không nhắc chuyện đan dược, trước bảo người đi đem quản sự phụ trách các hạng việc gọi tới, trước tiên nàng muốn hỏi tình huống một năm nàng mặc kệ chuyện, bên ngoài là tình hình gì, nếu là có manh mối kẻ không an phận thì nhân lúc còn sớm mà bóp tắt. Sau này loại chuyện nàng vừa lơ đãng liền bế quan thời gian dài không ra khẳng định sẽ có, một hai năm không ra loạn lớn nhưng nếu là mười năm tám năm, nhiễu loạn là không thể nghi ngờ!
Không bao lâu, những quản sự đó liền đều toàn bộ lại đây, nhất nhất kỹ càng tỉ mỉ hội báo, không dám có giấu giếm.
Bởi vì không chiếm được bổ sung, rất nhiều tu tiên giả đều hư nhược, bởi vì không biết nàng khi nào sẽ xuất hiện, cho bọn hắn bổ sung đồ ăn, vì giảm bớt tự thân tiêu hao bảo tồn thể năng, công việc các nơi liền ngừng lại, nói ngắn gọn chính là không cơm ăn đều đói đến đình công!
Không có cơm ăn, tự nhiên không có sức lực làm việc. Không có cơm ăn liền không làm việc, đây là vì bảo tồn thể năng duy trì sinh tồn hay là vì muốn quăng sắc mặt cho Bao Cốc xem?
Việc này Bao Cốc từng có sai, Bao Cốc không trách phạt bọn họ, nhưng không tránh được phải cảnh cáo họ một chút sau lại cho bọn họ phát đan dược, lúc sau lại lấy ra số lượng mười năm dự trữ đặt ở một chỗ làm kho hàng, nhưng không có động năng vô pháp tự chủ đi an bài trọng binh trông giữ trong thuyền, định ra điều lệ vận dụng dự trữ lương.
Đợi xử trí thỏa đáng những chuyện này, Bạt liền lại xuất hiện trong thuyền Bao Cốc, một đôi mắt tinh lượng chớp cũng không chớp mà nhìn Bao Cốc. Tử khí trên người Bạt thu liễm đến sạch sẽ, răng nanh cùng móng tay đều thu trở về, quả nhiên là phấn điêu ngọc trác hết sức làm cho người ta thích.
Những quản sự nhìn thấy Bạt tiến vào, tức khắc sợ tới mức tất cả đều co lại, đem cảm giác tồn tại của mình hạ đến thấp nhất, đợi khi nhìn thấy Bao Cốc phất tay làm cho bọn họ đi xuống liền như được đại xá lặng yên không một tiếng động mà chạy!
Bạt ăn người hung tàn chính là cắm sâu trong lòng người, một năm này Bao Cốc không lộ mặt, Bạt thường thường lộ cái mặt, mỗi lần ra tới đều khiến người kinh hãi đến tim mật muốn nứt, nếu không phải biết có Bao Cốc tọa trấn Bạt sẽ không động bọn họ, phỏng chừng có rất nhiều người đều nhịn không được mà tự xuống tay với mình cho xong chuyện, cầu được chết một cách thống khoái.
Bao Cốc hỏi Bạt: “Có việc?”
Bạt có hơi thiếu tự tin mà nói: “Đói quá lâu, một người không đủ ăn.” Trên thực tế nàng vừa rồi trộm mà hầm hai người tới ăn những vẫn là không đủ a, hơn nữa luôn cảm thấy thịt người hầm ra tới không ăn ngon như trước kia, không phải hương vị trong trí nhớ. Nàng cảm thấy Bao Cốc có thể làm ra đồ ăn tốt hơn cho nàng, vì thế chạy tới tìm Bao Cốc, nhưng lại có chút ngượng ngùng, cảm thấy mình được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên lúc nói chuyện luôn lộ ra chột dạ.
Tác giả có lời muốn nói: Bạt, giữ lời hứa mà, đã nói chỉ hầm một người mà!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro