#11. Tình mất... thì đâu dễ tìm
Nếu Sài Gòn đầu tháng Bảy là những cơn mưa bất chợt, thì tiệm Tơ Duyên vào độ cuối tháng Chín lại là những ngày rực rỡ nhất.
Không phải vì khách đông, mà là vì... những người mới cứ lần lượt xuất hiện, kéo theo những chuyện dở khóc dở cười mà Phác Thái Anh chẳng thể tưởng tượng nổi.
_
"Trời ơi trời ơi, cái kim nó chích trúng tay tui rồi! Máu chảy, máu chảy nè con ơi!!"
Tiếng kêu vang dội từ phía sau tiệm Tơ Duyên, khiến Thái Anh đang lúi húi ủi vải suýt làm cháy cả tay áo lụa.
Em chạy ào ra, hoảng hốt:
"Bà Bảy! Bà sao vậy? Có cần đi bệnh viện không?"
Bà Bảy đang cầm ngón tay trỏ... xòe trước mặt như khoe nhẫn, vẻ mặt đầy nghiêm trọng, nhưng... chẳng có một giọt máu nào.
"Trời ơi, có chứ! Máu chảy trong tim tui đó con ơi. Từ lúc nhìn cái bông lan tui thêu nó ra... giống bắp cải, tim tui đau dễ sợ!"
Thái Anh suýt ngã vì cười.
_
Bà Bảy là người hàng xóm lớn tuổi sống kế bên tiệm Tơ Duyên, từng là họa sĩ minh họa thời kỳ trước 1975. Sau ngày hòa bình, bà về hưu, sống một mình với con mèo mướp tên là Bắp Xào.
Một chiều nọ, bà ghé tiệm, nói tỉnh bơ:
"Cô Sa, cô dạy tui thêu hoa đi. Người già, không tập trung, dễ trầm cảm. Thêu hoa chắc chữa được."
Thế là Lệ Sa, dẫu đang bận đơn đặt hàng áo dài cưới, vẫn mỉm cười mời bà Bảy vào học cùng Thái Anh, lúc ấy mới vừa học xong phân biệt chỉ trắng kem và trắng sữa.
Từ đó, tiệm Tơ Duyên có thêm một học viên... "cao niên", mỗi chiều đều đạp xe tới với rổ bánh đậu xanh, tay ôm khung thêu to như cái quạt mo.
_
Thái Anh dạy bà Bảy thêu hoa cúc, nhưng không hiểu sao, cánh hoa của bà cứ dày lên như bắp cải tầng tầng lớp lớp. Bà chống nạnh, trợn mắt nhìn kiệt tác của mình rồi phán:
"Thôi kệ, bây giờ người ta thích mấy cái hiện đại. Bông cúc cách điệu, ai biết được là gì!"
Lệ Sa nhịn cười không nổi:
"Chỉ sợ khách mặc áo xong người ta tưởng mình bán rau muống."
Bà Bảy gật gù: "Thì rau muống cũng là biểu tượng văn hóa miền Nam chớ bộ!"
_
Dù thêu không đẹp, nhưng bà Bảy rất chăm chỉ. Bà kể, trước đây từng yêu một người lính thủy, mà mỗi lần chờ thư, bà lại ngồi thêu hoa lên khăn tay.
"Khăn đó tặng chưa bà?" - Thái Anh tò mò.
"Không. Lúc đó ổng đi, tui không dám nói. Mà sau này, cũng không gặp lại. Mỗi lần thêu là nhớ, mà cũng thấy yên lòng lạ lắm."
Bà Bảy không cười, cũng không buồn. Chỉ vừa thêu vừa lặng lẽ. Hình như ở cái tuổi ấy, người ta không cần một kết thúc tình yêu, mà chỉ cần một ký ức còn nguyên vẹn.
_
Một hôm, trời mưa lớn. Bà Bảy tới trễ. Mưa tạt cả hiên, tiệm đèn vàng, lặng lẽ.
"Cô Sa ơi, cho tui vô ngồi ké chút. Tui không thêu đâu, tay lạnh lắm."
Lệ Sa rót trà nóng, Thái Anh đưa khăn, rồi ba người ngồi quanh bàn may, nghe tiếng mưa rơi, tiếng con mèo Bắp Xào kêu đòi ăn cá khô.
"Thiệt ra, bà Bảy tới đây không phải vì thêu đâu ha?" - Thái Anh nghiêng đầu, trêu nhẹ.
"Ừ, thiệt ra là vì... tụi bây làm bà thấy mình còn trẻ."
Câu nói ấy khiến cả hai cô gái trẻ lặng đi vài giây.
Tuổi trẻ, đôi khi chẳng phải thứ chỉ có người hai mươi mới có. Có khi nó là cảm giác được bắt đầu lại từ đầu, dù chỉ là... từ một bông lan giống củ cải.
_
Bà Bảy nghỉ thêu sau 3 tháng, nhưng vẫn ghé tiệm mỗi tuần một lần, mang theo một ổ bánh pía và một lời trêu quen thuộc:
"Có thêu bắp cải mới chưa? Đưa đây bà thêu tiếp cho đủ mâm cơm."
Lệ Sa cười: "Bà cứ ở đây hoài là tiệm con hết vải mất."
Thái Anh thêm vô: "Hết vải nhưng còn tình."
Bà Bảy cười lớn, ánh mắt già mà long lanh như sương sớm:
"Vải mất thì mua lại được, tình mất... thì đâu dễ tìm."
Ánh mắt Lệ Sa với Thái Anh chạm nhau, chẳng nói gì, nhưng khóe môi của cả hai đều tự nhiên mà cong lên.
.
.
.
Không ai cấm thợ máy may áo dài.
Lệ Sa cười khẽ khi nhìn thấy anh Hào lần đầu tiên bước vào tiệm với bộ dạng có phần... lạ lẫm. Anh thợ máy gốc Bắc này, cao to, chắc nịch, với chiếc áo ba lỗ dầu mỡ dính đầy, trông không hề giống một người có thể quan tâm đến thời trang hay thiết kế gì cả.
Anh đến với một lý do đơn giản: muốn học vẽ mẫu áo dài.
Thái Anh đứng bên quầy, nghe thấy tiếng anh hỏi, ngơ ngác nhìn một chút, rồi ngập ngừng nói:
"Chị Sa... anh ấy muốn học thêu á?"
Lệ Sa không đáp ngay. Cô nhìn anh Hào, ánh mắt có chút tò mò nhưng lại nhanh chóng trở lại dịu dàng.
"Không phải thêu, mà là... vẽ mẫu thiết kế." - Lệ Sa nói, quay lại nhìn Thái Anh, nhưng ánh mắt của cô lại đầy ẩn ý. "Chúng ta không phân biệt ai làm nghề gì, chỉ cần có đam mê là được."
Anh Hào mỉm cười gượng gạo, nhưng đôi mắt anh đầy sự kiên quyết.
"Em là thợ máy, nhưng... em cũng có mơ ước về một chiếc váy. Chiếc váy mà em muốn... đưa bà xã em đi chơi Tết."
Câu nói ấy khiến không khí trong tiệm bỗng lắng xuống. Thái Anh nhìn vào đôi mắt anh, nhận thấy trong đó không phải chỉ là sự khát khao muốn học, mà còn là một tình yêu sâu sắc, một mong muốn được làm điều gì đó đẹp đẽ cho người mình yêu. Dù anh có là ai, xuất thân từ đâu, trong lòng anh vẫn có tình cảm chân thành với những điều giản dị, nhưng lại vô cùng quan trọng.
Lệ Sa nhìn anh Hào một lúc lâu rồi cười:
"Anh muốn học vẽ mẫu, nhưng tôi sợ là... anh sẽ làm ra một chiếc váy toàn mỡ dầu thôi."
Thái Anh không kìm được, bật cười.
"Đúng đó! Nếu váy mà có mùi dầu máy thì chắc chỉ mình anh mặc thôi!"
Anh Hào xấu hổ, mặt đỏ lên, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng lên sự quyết tâm.
"Thôi, em học từ từ cũng được. Dù sao, học nghề khác cũng không dễ đâu."
Lệ Sa cười nhẹ, bước lại gần anh Hào.
"Được rồi, tôi sẽ chỉ anh cách vẽ những mẫu đơn giản. Nhưng nhớ nha, vẽ đúng đấy, đừng có vẽ như vẽ công trình!"
Cả ba người cười vang, không khí trong tiệm bỗng trở nên vui vẻ, đầy sự cởi mở.
_
Sau vài tuần, anh Hào vẫn đến tiệm đều đặn vào mỗi buổi tối. Anh học vẽ từng đường may, từng đường nét của chiếc váy, những thiết kế đơn giản nhất nhưng lại chứa đựng cả tâm huyết. Anh cẩn thận từng chút một, chăm chú nhìn từng đường chỉ, từng mẫu vải mà Lệ Sa đưa ra.
Thái Anh lúc nào cũng đứng bên cạnh, im lặng, nhưng đôi mắt em không giấu được sự tò mò. Em không hiểu vì sao một người như anh, lại muốn học về những thứ mà bề ngoài có vẻ quá xa lạ với anh. Nhưng rồi, em bắt đầu cảm thấy một thứ gì đó nhoi nhói trong lòng mỗi khi nhìn anh chăm chú cầm bút, vẽ những mẫu thiết kế đơn giản nhưng đầy ước mơ.
_
Một buổi tối, khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Lệ Sa dắt Thái Anh ra ngoài xem chiếc váy mà anh Hào vừa mới hoàn thành.
"Anh Hào, chiếc váy của anh... đẹp thật đó." - Thái Anh thốt lên.
Anh Hào mỉm cười. "Vậy là em không thấy giống cái giẻ lau nữa hả?"
Thái Anh bật cười: "Đã nói là không giống mà, chị Sa khen rồi đó!"
Lệ Sa nhìn chiếc váy, rồi quay sang Thái Anh, ánh mắt cô vẫn mềm mại.
"Chiếc váy này không chỉ đẹp, mà còn chứa đựng một câu chuyện. Chắc chắn người mặc nó sẽ rất hạnh phúc."
Thái Anh im lặng, cảm nhận được cái cảm xúc mà Lệ Sa vừa nói. Em tự hỏi, liệu có bao giờ em cũng có thể được mặc một chiếc váy như thế, nơi trong đó chứa đựng một câu chuyện riêng của chính mình và một người mình yêu?
_
Và rồi, khi ánh đèn vàng ấm áp của tiệm Tơ Duyên chiếu lên chiếc váy của anh Hào, Thái Anh bất ngờ nhận ra một điều.
Em và Lệ Sa, dù chưa nói ra, nhưng dường như cũng đang tự mình vẽ nên một mối quan hệ đẹp, từng đường may một, từng bước đi một, và không vội vã.
Trong suốt buổi tối đó, Thái Anh lại ngồi bên chiếc máy may, ánh mắt hướng ra cửa, lòng đầy những suy nghĩ mơ hồ, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ấp ủ. Liệu em có thể làm gì để khiến Lệ Sa nhận ra cô cũng là một phần trong câu chuyện đó không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro