#16. Gió Tết và tin xa

Tháng Chạp, những cơn gió bấc đầu mùa lùa qua con ngõ nhỏ dẫn vào trường Cao đẳng Kinh tế kéo theo mùi nắng hanh khô và chút se lạnh làm sống mũi cay cay. Từng gánh hàng rong bên cổng trường đã đổi sang bán mứt gừng, hạt bí, bánh in... Mùi tết phảng phất đâu đó, len lỏi trong tiếng rao "Ai mua nè, ai mua..." buồn buồn như vọng từ thời thơ ấu.

Thái Anh ngồi co mình trong lớp, đôi tay giấu dưới ống tay áo len màu xám tro. Ánh mắt em không còn sáng rỡ như ngày đầu nhập học nữa, chỉ là một vùng trũng mơ màng, lúc nào cũng như đang nghĩ về một điều gì khác... một nơi nào khác.

Mọi thứ với em gần đây đều chênh vênh. Em vẫn chưa thật sự làm lành với Lệ Sa, nhưng cũng không thể rời xa. Mối quan hệ của hai người như đứng giữa ngã ba mùa, chỉ cần một cơn gió thổi lệch, sẽ chẳng biết phải nghiêng về đâu.
_

Khi chuông vừa điểm tan lớp, Thái Anh đang định ra về thì một giáo viên đến, gọi nhẹ:
"Em Thái Anh ơi, có người nhà đến tìm kìa."

Em sững người. "Người nhà?"

Người đàn bà ấy đứng đợi dưới gốc cây hoa sứ gần cổng trường. Bà mặc áo len cũ, quấn chiếc khăn màu tím nhạt, đôi dép nhựa đã mòn gót. Gương mặt bà hằn những nếp nhăn vì gió sương, nhưng đôi mắt lại long lanh, nhìn thấy Thái Anh thì sáng lên một cách bối rối.

"Ông Ba... không ổn rồi con ơi."

Bà không khóc, nhưng từng câu nói nghèn nghẹn, như đứt ra từng khúc một:

"Ba con dạo này ho nhiều lắm, không còn đi làm được nữa. Mấy hôm trước nằm miết, ăn uống cũng chẳng vô. Hôm qua... bác sĩ nói phổi yếu lắm rồi. Mấy chú bên xã đã góp tiền đưa lên trạm xá, nhưng chắc không trụ được bao lâu..."

Thái Anh lặng người. Mắt em chớp liên hồi, nhưng không một giọt nước nào rơi. Em cắn chặt môi, đến mức tưởng chừng có thể rướm máu.

"Tết gần tới rồi, nhà không có con gái, ba con cứ hỏi hoài: 'Con Thái Anh bao giờ về?'..."
_

Chiều hôm ấy, Thái Anh không về tiệm Tơ Duyên.
Em ngồi lại một mình trong phòng trọ nhỏ, căn phòng trơ trọi với ánh nắng tàn cuối ngày hắt qua khe cửa gỗ. Căn phòng như bé lại giữa những tiếng xe tấp nập ngoài phố, nhưng bên trong, chỉ còn tiếng im lặng.

Trong đầu em cứ hiện lên hình ảnh người đàn ông gầy gò, da rám nắng, bàn tay thô ráp nhưng lúc nào cũng nắm tay em thật chắc khi dắt con đi qua bờ ruộng ngập bùn.

Ba của em, người chưa từng nói lời yêu thương, nhưng lại âm thầm gói ghém từng đồng để gửi lên thành phố nuôi giấc mơ của con gái.

Và bây giờ... khi em còn chưa kịp báo đáp...
_

Lệ Sa gọi. Tin nhắn cũng đến dồn dập.
Thái Anh không trả lời.

Em thấy lòng mình như có cơn mưa đổ xuống, rát buốt.
Không phải vì giận ai cả, mà vì...
Em không biết nên ở lại hay rời đi.

Ở lại, là tiếp tục sống cho chính mình, tiếp tục tình yêu mới chớm nở, tiếp tục những ước mơ chưa kịp hoàn thành.
Rời đi, là quay về với trách nhiệm, với người cha bệnh nặng, với mảnh đất nghèo mà em từng khát khao rời khỏi.

Em thấy mình đang đứng giữa hai bờ, tình yêu và gia đình.
Bên nào cũng là nỗi đau nếu phải chọn lựa.
_

Tối hôm đó, Lệ Sa đến tận nhà trọ.
Thấy cửa không khóa, cô khẽ đẩy vào.

Thái Anh ngồi quay lưng, vẫn là chiếc áo len tro nhạt, tóc xõa dài, bờ vai run nhè nhẹ.
Không gian yên lặng đến đau lòng.

Lệ Sa ngồi xuống sau lưng em., chạm nhẹ vào tay:
"Thái Anh... chuyện gì xảy ra vậy?"

Và rồi, Thái Anh bật khóc.
Lần đầu tiên kể từ khi quen biết, Lệ Sa thấy Thái Anh khóc như thế, không phải nức nở ồn ào, mà là những giọt nước mắt lặng thầm, chảy không thành tiếng.

"Ba em bệnh... nặng lắm rồi. Em không biết phải làm gì..."

Lệ Sa siết lấy tay em, lòng đau như cắt.
Cô muốn ôm Thái Anh, muốn nói rằng em có thể dựa vào chị. Chị sẽ đi với em, về quê, chăm ba, cùng em bước qua đoạn này.
Nhưng cổ họng nghẹn lại. Cô chỉ siết tay Thái Anh chặt hơn.

Bên ngoài, gió Tết lại thổi.
Trên ban công tầng ba, những chậu mai bắt đầu hé nụ.
Tết, lẽ ra là mùa của đoàn viên, của hy vọng.
Nhưng với Thái Anh năm nay...
Nó có thể là mùa của lựa chọn, của chia ly, hoặc... của một hành trình trở về với trái tim.

.

.

.

Hôm nay là một trong những ngày em không thể ở lại Sài Gòn thêm nữa.

Cảm giác mơ hồ cứ bao phủ lấy Thái Anh khi em đứng ở ngoài tiệm, nhìn qua cửa sổ, ánh đèn vàng trong tiệm hắt lên vạt áo xám của em, bóng dáng như nhòa vào bóng tối của phố. Bước chân em thật chậm, chậm như một quyết định lớn đang nặng trĩu trong lòng.

Quê nhà, nơi có ba của em, nơi có những buổi sáng mưa rơi trên bờ ruộng, nơi có những ký ức không thể quên, nơi em bắt đầu tất cả, nhưng cũng là nơi em không muốn quay lại. Cái nơi đã gắn bó với em. một phần cuộc đời, nhưng cũng chính là lý do em rời bỏ Sài Gòn.
_

Lệ Sa đến vào buổi chiều muộn, tay cô cầm theo một chiếc túi vải, bên trong là những món quà đã được cô cẩn thận chuẩn bị từ sáng. Cô bước vào tiệm, nhìn quanh, rồi lại nhìn thấy Thái Anh đứng lặng lẽ trước cửa, đôi mắt sáng nhưng chùng xuống.

"Em chuẩn bị xong rồi?" - Lệ Sa hỏi nhẹ, nhưng giọng cô có chút nghẹn, như muốn xoa dịu cơn bão trong lòng Thái Anh.

Thái Anh quay lại nhìn Lệ Sa, cảm nhận được sự chân thành trong từng ánh mắt của cô. Em biết, Lệ Sa không thể đứng ngoài cuộc.
_

"Chị không cần đi đâu cả, em đi là đủ rồi" - Thái Anh nói, giọng em nhẹ tênh, nhưng trong đó vẫn chứa đựng bao sự quyết đoán. "Em phải về nhà... ba em không còn nhiều thời gian nữa."

Lệ Sa đứng im, nhìn vào mắt Thái Anh, muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt ra. Cảm giác mất mát ùa về, dâng trào trong lòng cô, như thể đang bị tước đoạt đi một phần quan trọng của chính mình. Nhưng cô hiểu, điều quan trọng lúc này không phải là giữ Thái Anh lại ở bên mình, mà là phải giúp em đi tìm lại chính mình giữa những khó khăn và thử thách.
_

"Chị muốn đi cùng em" - Lệ Sa cuối cùng cũng nói, giọng cô chậm rãi nhưng đầy kiên quyết. "Em không phải một mình, Thái Anh. Chị muốn cùng em bước qua những ngày này."

Thái Anh ngạc nhiên, lắc đầu.
"Nhưng việc này đâu phải chuyện của chị?"

"Chị không thể đứng nhìn em chịu đựng một mình" - Lệ Sa nói, giọng cô như chứa đựng tình yêu và sự đồng cảm. "Em cần một người bên cạnh, ngay cả khi em không muốn."
_

Lệ Sa và Thái Anh cùng nhau đi xe, một chiếc xe máy cũ, dọc theo những con đường vắng vẻ, trời chiều đã dần buông. Gió lạnh của cuối tháng 12 thổi qua, mang theo mùi khói bếp, mùi đất, mùi quê nhà mà Thái Anh đã lâu không cảm nhận được. Cảm giác mơ màng về nơi đó, nơi có những giai điệu thân thuộc của cuộc sống mà em luôn chối bỏ.

"Chị có chắc là mình sẽ không hối hận không?" - Thái Anh khẽ hỏi, giọng có chút lo lắng. "Em không muốn chị phải chịu khổ vì em."

Lệ Sa chỉ cười, không đáp lại.
Cô đưa tay ra sau, nắm chặt tay Thái Anh, dường như muốn truyền một phần sức mạnh và niềm tin vào em.
_

Về đến quê nhà, Thái Anh chợt nhận ra rằng dù có đi bao xa, dù có sống bao lâu ở nơi khác, thì nơi đây vẫn là chốn cũ không thể nào quên.

Căn nhà nhỏ, mái ngói rêu phong, những cây cau xanh mướt dưới sân. Ba em đang nằm trên chiếc giường cũ, đôi mắt đã nhắm lại, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn nhận ra cô gái con của mình bước vào.

"Ba... ba ơi..." - Thái Anh nghẹn ngào, em gục xuống bên giường.

Ba em đưa tay lên vỗ về em, không nói gì, chỉ nhìn em với đôi mắt sâu, trong đó là sự thương yêu vô bờ bến.

Lệ Sa đứng một bên, không làm phiền, chỉ lặng lẽ quan sát. Cô biết mình phải kiên nhẫn, và trong những giây phút này, sự im lặng của cô sẽ là sự đồng hành lớn nhất dành cho Thái Anh.
_

Buổi tối hôm ấy, cả hai ngồi bên nhau dưới ánh đèn dầu, trong căn nhà đơn sơ mà ấm cúng. Thái Anh không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhấp từng ngụm nước trà. Em cảm thấy một sự an yên nhẹ nhàng, như thể Lệ Sa là điểm tựa duy nhất giữa bao biến động.

"Chị ở lại với em, được không?" - Thái Anh cuối cùng cũng cất lên lời, giọng em nhẹ bẫng.

Lệ Sa ngẩng lên, nhìn em với đôi mắt ấm áp.
"Chị sẽ không rời đi đâu, Thái Anh. Chúng ta sẽ cùng bước qua mọi thứ."

Tết đến thật gần, nhưng nó không còn chỉ là những ngày vui vẻ, rộn ràng bên gia đình. Nó là những ngày thử thách, là những quyết định phải đối mặt, nhưng cũng là bước ngoặt để Thái Anh và Lệ Sa hiểu rõ hơn về tình yêu và sự sẻ chia.

Mấy chương sau chữa lành nho ♪♪♪ ヽ(ˇ∀ˇ )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro