#18. Một đêm khó quên

Tết ở quê kéo dài thêm mấy ngày, không bởi lịch, mà bởi lòng người chưa muốn kết thúc. Bến Tre những buổi chiều ấy đượm vàng, gió thổi qua rặng dừa khẽ rì rào như tiếng ai gọi mời từ quá khứ. Xóm nhỏ rộn ràng với những bữa nhậu Tết cuối cùng, vừa là chia tay, vừa là níu lại chút dư âm của những ngày sum vầy.

Lệ Sa không quen với rượu đế, càng không quen với cái kiểu "uống cho vui, uống cho hết lòng" của người miền Tây. Nhưng đứng trước sự nhiệt tình của dì Ba, chú Tám, bác Bảy, làm sao nỡ từ chối?

"Cô Sa từ Sài Gòn về đây, uống với tụi tôi ly đi nghen! Rượu nếp nhà làm, không sợ say đâu!"

Lệ Sa cười gượng, tay run run nâng ly. Thái Anh ngồi bên, mắt cứ lo lắng lén lút dõi theo cô, còn chưa kịp ngăn đã thấy Lệ Sa tu cạn.

Một ly, hai ly, ba ly,
Rồi thêm ly nữa.
Rồi tiếng cười bắt đầu ngân dài như sóng trôi dọc bờ kênh.
_

Trăng treo cao, bữa tiệc tan. Dân làng chia tay nhau bằng những cái vỗ vai rôm rả, những câu chúc năm mới chan chứa tình. Thái Anh dìu Lệ Sa bước qua con đường đất đỏ đã dần nguội lạnh. Người cô gái ấy tựa vào vai Thái Anh, mùi rượu nhè nhẹ thoảng trong gió quyện cùng hương tóc thoảng mùi bồ kết.

"Thái Anh..." - Giọng Lệ Sa khẽ lạc, "Chị... say mất rồi."

Thái Anh khẽ gật, tay vẫn đỡ lấy eo cô, bước chậm rãi trong đêm. Em siết nhẹ cánh tay, đủ để truyền một nhịp thở dịu dàng: "Em ở đây."

Cả hai về đến nhà. Trong gian phòng nhỏ, chỉ có tiếng quạt máy quay đều và tiếng ếch nhái từ ngoài mương xa vọng lại. Ánh đèn vàng mờ mờ phủ xuống căn phòng, nhuộm không gian bằng thứ ánh sáng ấm áp, như đang ôm lấy cả hai vào lòng.

Lệ Sa ngồi bên mép giường, mái tóc buông rối, mắt lờ đờ vì men say nhưng lòng lại tỉnh đến lạ. Cô gọi nhỏ:
"Thái Anh... lại đây đi."

Cô gái kia tiến lại gần. Một tay cầm khăn ấm, tay kia đỡ bờ vai đang run nhẹ vì rượu. Lệ Sa ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Thái Anh, ánh mắt ấy lặng thinh mà ôm lấy cô cả một khoảng trời.

"Chị thấy... em đẹp lắm. Đẹp đến mức chị chẳng dám chạm vào."

Thái Anh khựng lại. Không gian như đông đặc. Chỉ còn hơi thở nóng hổi quẩn quanh giữa họ, và cái nắm tay lén lút từ ban chiều như đang sống lại, lần này đậm hơn, rõ hơn, rạo rực và ngọt ngào.

Lệ Sa đưa tay, khẽ chạm vào má Thái Anh. Từng đầu ngón tay của cô ấm nóng, như để lại dấu ấn trên da thịt. Không cần lời, cái nhìn của cô đã là một lời mời, không vội vã, không đòi hỏi, mà rất thật.

Lệ Sa khẽ ôm Thái Anh,
Cái ôm từ phía sau, không quá chặt, nhưng đủ để nghe thấy tiếng tim nhau đập.
Lệ Sa áp mặt vào lưng Thái Anh, thì thầm như gió:

"Thái Anh à, chị muốn ở cạnh em, lâu hơn một mùa Tết này."

Không ai nói gì thêm. Chỉ có đôi môi tìm đến nhau trong sự đồng thuận lặng lẽ. Một nụ hôn không ồn ào, không mãnh liệt, mà sâu, chậm, và đầy yêu thương. Từng chiếc hôn như rơi rớt lên bờ vai gầy, lên vòm cổ dịu dàng, lên gò má ửng hồng, như thể Lệ Sa đang khắc lên đó những lời thổn thức mà cô chẳng thể gọi thành tên

"Em có biết không... chị chưa từng thấy ai khiến trái tim chị yên như em."

Thái Anh nắm lấy bàn tay cô, đặt vào ngực trái, nơi tim đang đập thổn thức.

"Còn em, chưa từng nghĩ có người chạm vào em... bằng cả trái tim

Đêm ấy, hai người không cần nói yêu nhau bằng câu chữ, bởi từng cái chạm, từng ánh nhìn, từng hơi thở chạm nhau, đã đủ thay ngàn lời.

Gió đêm lùa vào khe cửa. Bên ngoài, sương đã phủ một lớp mỏng trên mái lá. Bên trong, có hai cô gái nằm cạnh nhau, tim áp vào tim, không lời, không hứa hẹn. Chỉ có cảm xúc, chỉ có tình yêu, như dòng nước mát lành chảy qua sa mạc khô cằn.

.

"Tôi đã từng sợ hãi yêu một người... nhưng từ khi yêu em, tôi không còn sợ nữa."

.

"Dù thế giới ngoài kia có bao nhiêu định kiến, tôi chỉ cần em, người đã chọn tôi giữa muôn vàn lựa chọn."

.

"Và nếu một ngày chúng ta phải rời xa, xin hãy nhớ rằng đêm nay, tôi đã từng là thế giới của em."

.

.

.

Ánh nắng ban mai len lỏi qua rặng dừa ngoài vườn, rọi vào khung cửa nhỏ nơi hai cô gái vẫn còn chìm trong im lặng của buổi sáng. Trong gian phòng giản dị lợp mái tôn, chỉ còn vương lại mùi bồ kết dịu dịu từ mái tóc ai vừa gội hôm qua, và thoảng đâu đó, mùi nắng thơm như kỷ niệm.

Thái Anh là người thức dậy trước. Em khẽ trở mình, định rời khỏi giường, thì chợt nhận ra có một vòng tay nhẹ đang siết lấy eo mình từ phía sau.

Lệ Sa vẫn còn ngủ say, hơi thở đều đặn phả lên bờ vai trần của em. Gương mặt tiểu thư thường ngày kiêu kỳ, sắc sảo giờ đây lại mềm mại như một đứa trẻ, khiến Thái Anh thấy tim mình khẽ run lên.

"Chị ấy vẫn đang mơ à..." - Thái Anh thầm nghĩ, rồi lại nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi cái ôm dịu dàng đó.

Nhưng khi em vừa nhổm dậy, Lệ Sa khẽ cựa mình, rồi bất chợt nắm lấy tay em.

"Em đi đâu thế..." - Giọng cô khàn khàn, hơi men còn vương lại, nhưng ánh mắt thì rất tỉnh, và dịu dàng đến lạ.

"Em định nấu nước cho chị rửa mặt." - Thái Anh lí nhí, quay đi.

Lệ Sa không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi khẽ kéo em ngồi xuống mép giường.

"Tối qua... chị có làm em sợ không?"

Câu hỏi như một cái kim nhỏ, chạm nhẹ vào lòng Thái Anh, khiến em khẽ rùng mình. Em lắc đầu, rồi đáp bằng giọng thì thầm:

"Không đâu chị... Em chỉ... chưa quen cảm giác có người thương em rõ ràng đến thế."

Ánh mắt họ chạm nhau, không cần giải thích gì thêm, vì trái tim đã nói giùm tất cả. Những điều xảy ra trong đêm ấy không chỉ là men rượu hay phút yếu lòng, mà là cảm xúc chất chứa suốt bao ngày, chỉ vừa mới có cơ hội được gọi tên.
_

Buổi trưa, xóm nhỏ lại rộn ràng tiếng người, tiếng mời rượu, tiếng chén dĩa va vào nhau vui vẻ.

Lệ Sa, tuy vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng đã thoải mái hơn đôi chút trong ánh nhìn. Mỗi khi có ai hỏi bâng quơ về "con bé xinh xắn Sài Gòn" và "cô gái nhỏ miền Tây" sao lại thân nhau đến vậy, cô chỉ cười nhàn:

"Duyên mà. Ở tiệm tên gì, tụi con vậy đó, Tơ Duyên."

Ai nghe cũng cười, gật gù, có người còn trêu:

"Duyên này chắc đỏ dữ lắm nghen!"

Và trong tiếng cười ấy, Thái Anh liếc nhìn Lệ Sa, tim chợt thắt lại bởi một cảm giác ngọt ngào rất riêng, thứ cảm xúc mà trước giờ em chỉ dám mơ đến trong những giấc ngủ trưa chập chờn giữa tiệm may.
_

Chiều xuống, nắng nhuộm vàng cả con đường làng. Hai người con gái cùng nhau phơi áo, cùng nhau quét sân, đôi khi tay vô tình chạm tay, ánh mắt trốn tìm giữa nụ cười khẽ.

Từng cái nắm tay lén lút, từng ánh mắt ngại ngùng gửi trao, từng cái ôm bất chợt từ phía sau mà Lệ Sa dành cho Thái Anh mỗi khi em bối rối, như những đoá hoa nhỏ âm thầm nở rộ trong lòng cả hai.

Tối hôm đó, khi chỉ còn hai người ngồi cạnh nhau dưới hiên nhà, gió thổi mát lạnh và tiếng ve đã im bặt, Lệ Sa ngả đầu lên vai Thái Anh, thở nhẹ:

"Nếu chị có thể chọn lại một lần nữa... Chị vẫn sẽ chọn gặp em giữa Sài Gòn ồn ào năm đó."

"Còn em thì... chẳng cần chọn. Vì em tin, dù có trốn tránh bao lần, chị cũng là người em không thể không gặp."

Lệ Sa siết lấy bàn tay nhỏ của em, đôi mắt sâu như hồ nước mùa mưa, ánh lên tia nhìn tha thiết:

"Vậy thì đừng trốn chị nữa nhé, Thái Anh."

Thái Anh khẽ gật, không cần lời. Trong lòng em, có lẽ đã gọi người ấy là "chị", là "người thương", từ lâu lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro